Friday, July 17, 2009

Hạnh Phúc Đơn Sơ - Chương 1



Hạnh Phúc Đơn Sơ

Tác giả: Jude Deveraux
Phiên dịch: Tuyết Băng – TP



Chương 1


- Đáng lý ra tao phải giết mày đó, có biết không? Giết mày một cách công khai. -- Jason Wilding nói.

Anh đang nhìn người em trai của mình từ bên dưới đôi mày rậm đã được che phủ bởi mái tóc hoa râm dày như bờm sư tử.

- Có cái gì mới hơn nữa không? -- David hỏi. Anh mỉm cười với người anh trai của mình, một nụ cười thật đáng yêu mà người ta tin tưởng anh với cả mạng sống của họ.

David Wilding hay là bác sĩ David như mọi người ở Abernathy, tiểu bang Kentucky thường gọi anh, nhấc ly bia của mình lên và uống cái ực trong lúc Jason nhắp từ từ với ly rượu uýt-ky của mình.

- Được rồi, vậy mày muốn gì đây? -- Jason nhướng một bên mày lên hỏi. Đó là ánh nhìn mà đã làm đôi chân của biết bao nhiêu nhà kinh doanh phải run rẩy.

- Nè, tại sao anh nghĩ rằng em muốn việc gì chứ?

- Năm tháng của kinh nghiệm chứ gì nữa. Ở cái xóm khỉ ho cò gáy này, có lẽ mọi người đều nghĩ mày là thần thánh, nhưng tao biết mày lắm. Mày đang có ý đồ bất chính, và mày muốn điều gì đó từ nơi tao chứ không đâu hết á.

- Có thể là em chỉ muốn thăm viếng người anh trai nổi tiếng của mình và cách duy nhất em có thể khiến anh về nhà vào dịp Noel là nói phải với anh rằng ba đã gần chết mà thôi.

- Xưa rồi Diễm. -- Jason bặm môi thật chặt. Anh bắt đầu tìm trong túi áo vest của mình một điếu thuốc lá, rồi chợt nhớ anh đã bỏ hút thuốc từ hơn hai năm về trước. Nhưng có điều gì đó khi ở một quán bar tại thị xã nơi anh lớn lên này, đã gợi lại một thiếu niên năm xưa trong anh.

- Đó là lý do duy nhất em có thể nghĩ đến. -- David nói như thể bào chữa cho việc anh đã làm.

Anh đã đánh điện tính cho người anh trai giàu có, làm việc quá sức của mình ở New York rằng ba của họ đã trở cơn đau tim và có lẽ chỉ còn sống được vài ngày. Chỉ trong vòng vài tiếng đồng hồ, máy bay riêng của Jason đã đáp xuống sân bay cách Abernathy 50 dặm, và một tiếng đồng hồ sau đó, Jason đã đứng trước phòng khách ở nhà họ. Khi Jason nhìn thấy ba của mình đang uống bia và chơi bài với mấy người bạn của ông thì trong mấy phút, David đã lo sợ cho tánh mạng của mình. Nhưng rồi, như anh biết quá rõ về anh mình, Jason chỉ quát tháo, nói cho dữ vậy chứ thực ra anh chẳng hề thực hành.

- Tao không ở lại đâu. -- Jason nói. -- Cho nên mày có thể bỏ cái ý định đó đi.

- Và tại sao thế? -- David hỏi, cố tạo ra vẻ ngây thơ.

Ở nhà lúc nào mọi người cũng trêu ghẹo rằng David có thể thoát nạn với bất cứ tội tình gì trong khi Jason bị đổ lỗi cho tất cả mọi việc. Đó là vì tướng tá của họ. David có mái tóc vàng và đôi mắt màu xanh nước biển, và làn da hồng hào, sáng sủa. Và khi anh khoác vào mình chiếc áo blouse của bác sĩ, cái ống nghe nơi cổ, mọi người ai nhìn thấy anh cũng thở phào nhẹ nhõm. Đó là bởi vì bất cứ người đàn ông nào nhìn như một thiên sứ như anh vậy thì ắt phải cứu được mạng sống con người ta.

Ngược lại, David trắng trẻo bao nhiêu thì người Jason ngăm đen bấy nhiêu. Và như ba của anh thường hay nói với anh rằng "Dù cho mày không có làm điều gì đi chăng nữa thì mày vẫn nhìn giống như là tên thủ phạm", bởi vì Jason bẩm sinh đã nhìn như tướng cướp Bạch Hải Đường.

- Để em đoán xem. -- David nói. -- Anh đã có thời khóa biểu ở Tahiti bốn tuần lễ và anh sẽ ngủ với ba người đàn bà một lượt.

Jason chỉ hớp một hớp uýt-ky và nhìn em trai mình với một mắt.

- Không. Không. Đừng nói với em. -- David bảo. -- Em thiệt có thể đoán ra lần này mà. Chắc là ở Paris và anh đang cặp với một cô người mẫu nào đó. Một trong những con búp bê cao, chân dài với những bộ ngực giả.

Jason nhìn đồng hồ đeo tay của anh.

- Tao phải đi đây. Leon đang chờ.

David biết Leon là phi công riêng của anh trai mình, và trong những trường hợp như chuyến đi này thì Leon làm luôn việc tài xế cho anh. Đồng thời David cũng biết rằng những người làm của Jason được xem như người thân trong gia đình bởi vì anh ấy làm biếng về nhà và lúc nào anh ấy cũng quá bận rộn để tự tạo cho mình một mái ấm gia đình.

Jason đưa mắt nhìn em trai, rồi uống hết ly uýt-ky và đứng dậy.

- Này, mày biết là tao rất muốn ở lại và nghe mày chế giễu tao, nhưng mà tao phải ...

- Hãy để em nói cho. -- David bảo một cách nặng nề. -- Anh có việc phải làm.

- Đúng vậy, tao có công việc phải làm. Và tao nghĩ rằng không phải vì đến mùa Noel mà người ta không bị bệnh đâu, ngay cả tại thị xã bé nhỏ Abernathy đáng yêu này cũng thế.

- Đúng rồi, và họ không ngừng cần đến sự giúp đỡ, ngay cả tại Abernathy.

Nghe đến đây thì Jason ngồi xuống trở lại. David chỉ xin sự giúp đỡ nếu như nó rất cần thôi.

- Là cái gì vậy? Tiền bạc ư? -- Jason nói. -- Bất cứ cái gì mày cần, nếu như tao có thì đó là của mày.

- Em cũng chỉ mong đó là sự thật đấy. -- David nói. Anh nhìn xuống ly bia của mình.

Jason ra dấu cho người bồi bàn đem đến cho anh một ly rượu khác và David ngẩn lên nhìn anh như dò xét. Jason không phải là một người nghiện rượu. Anh nói nó làm cho đầu óc anh lú lẩn và anh cần tỉnh táo nếu như anh muốn lao vào công việc. Và lẽ dĩ nhiên, cả đời của Jason chỉ biết đến sự nghiệp mà thôi.

- Em đang yêu. -- David nói khẽ. Khi thấy anh trai mình im lặng, anh nhìn lên và thấy một trong những nụ cười hiếm hoi của Jason.

- Và sao nữa? -- Jason hỏi. -- Cô ta có lý lịch không tốt à? Có phải những cô nàng khác ở thị xã này đang nổi trận lôi đình bởi vì bác sĩ David vĩ đại của họ đã có người yêu rồi không?

- Em ước gì anh không ghét nơi này nhiều như thế. Nó là một nơi thật tốt, em nói thiệt đó.

- Đó là nếu như mày thích những người có đầu óc bé nhỏ, vô lương tri thôi. -- Jason nói, vẻ hớn hở.

- Này, những gì đã xảy ra với mẹ ... Không, em sẽ không nói đến việc ấy. Em thích nơi này và em có ý định sẽ ở lại đây.

- Cùng với cô tình nhân bé bỏng mới của mày. Vậy thì có vấn đề gì với con bé này mà mày nghĩ mày cần tao chứ? Tao thì biết gì về tình yêu đâu?

- Anh biết về việc cặp kè và hò hẹn. Em thấy tên tuổi anh trong các tờ báo của những tầng lớp thượng lưu đấy.

- Àaaa. Tao cần mở rộng quan hệ ở những buổi lễ từ thiện như thế ... và có một người đàn bà kế bên sẽ giúp tạo ấn tượng hơn, thế thôi. -- Jason nói mà không hề có cảm xúc nào.

- Điều may mắn là những người đàn bà anh hẹn hò là thuộc những người phụ nữ xinh đẹp nhất trên thế giới.

- Và là những người chỉ biết tham lợi danh. -- Jason nói lần này với cảm xúc. -- Mày có biết rằng chi phí xăng dùng cho máy bay mắc cỡ nào không? Nếu như mày biết thì mày hãy mau nói rõ chuyện gì đã xảy ra đến độ để mày phải nói dối và gạt tao trở về đây.

- Em nghĩ một chuyến đi tốn kém ít hơn một cái máy EKG.

Jason hiểu rất rõ cấu nói ám chỉ đó.

- Thôi được. Mày thắng rồi đó, vì vậy đừng năn nỉ nữa và hãy đi thẳng vào vấn đề đi. Mày đang yêu ai và gặp vấn đề khó khăn gì? Mày muốn tao trả mọi chi phí cho đám cưới hả?

- Anh tin hay không cũng được. -- David nói một cách giận dữ. -- Có vài người trên trái đất này muốn cái gì đó từ anh hơn là tiền tài, một thứ tượng trưng cho cuộc sống của anh.

Ngay lập tức, Jason dịu xuống.

- Tao xin lỗi đã đoán mò như thế. Cứ nói cho tao biết về người đàn bà này đi và tao có thể làm gì để giúp mày.

David hít một hơi thật sâu.

- Cô ấy là góa phụ. Cô ấy ... -- Anh nhìn lên anh trai. -- Cô ta là vợ cũ của Billy Thompkins.

Jason huýt sáo một cái thật nhỏ khi nghe đến đây.

- Cô ấy không phải như thế đâu. Em biết là Billy có nhiều vấn đề, nhưng mà ...

- Chứ còn gì nữa. Cả ba tật xấu không nên đều có: ma túy, rượu chè, lái xe bạt mạng.

- Anh không biết anh ta trong những năm cuối cuộc đời của hắn mà. Cuối cùng thì anh ta cũng chịu ổn định lại. Anh ta đã đi xa vì công việc nào đó bên kia thành phố, và hai năm sau anh ta trở lại cùng với Amy, và cô ấy đã mang thai bốn tháng. Anh ta có vẻ như đã làm lại cuộc đời. Hắn còn mua lại cái chỗ Salma cũ ấy.

Jason nhướng một bên mày.

- Cái đống đó còn đứng vững ư?

- Gần thôi. Dù sao đi chăng nữa anh ta đã mua được nó với sự giúp đỡ của mẹ anh ta. Bác ấy cùng đứng tên trong giấy tờ nhà đất.

- Nhưng mà rồi ai ở Abernathy lại chịu cho thằng Billy mượn tiền chứ?

- Đúng rồi. Nhưng mà chuyện đó chẳng ăn thua gì cả. Bởi vì bốn tháng sau thì anh ta chết. Tông vào một cái cây với tốc độ khoảng 80.

- Say rượu à?

- Vâng, say rượu và ngoài bác Mildred ra thì vợ anh ta chỉ còn lại một mình. Anh nhớ bác ấy chứ? Mẹ của Billy ấy mà?

- Tao lúc nào cũng mến bà ta. -- Jason nói. -- Bà ấy đáng được một đứa con tốt hơn là thằng Billy.

- Ôi, bác ấy tìm được điều đó ở Amy. Cô ấy là một người đáng yêu nhất mà anh đã từng gặp.

- Vậy thì vấn đề của mày là gì? Tao không thể tưởng tượng được là bác Mildred cản đầu cản đuôi mày. Đừng nói với tao là ba ...

- Ba quý Amy gần như là em quý mến cô ấy vậy. -- David nói. Anh nhìn xuống ly bia của mình đã hết gần phân nửa.

- Nếu như mày còn úp úp mở mở thì tao sẽ về đấy. -- Jason hăm he.

- Vấn đề là con trai cô ấy. Em đã nói với anh là Amy mang thai khi cô ấy trở lại với Billy đó. Thế đấy, nó chính là đứa con trai.

- Mày đỡ đẻ nó hả? -- Jason nhướng một bên mày lên hỏi.

- Không, và đừng có nói đến vấn đề đó nữa. Khi anh là bác sĩ của một người phụ nữ thì điều đó không giống nhau đâu.

- Hừmmm. Thế thằng con trai của cô ta thế nào? Bộ nó giống như ba nó hả?

- Billy thì vui tính. Còn thằng nhóc này thì ... Anh cần phải gặp mặt nó mới hiểu được em muốn nói gì. Nó tàn nhẫn lắm. Hoàn toàn không có lương tâm. Nó là một thằng ranh con đầy mưu mô quỷ quyệt nhất mà em đã từng gặp. Sự ganh tỵ cũng không phải là từ ngữ để bắt đầu diễn tả nó. Nó hoàn toàn điều khiển Amy.

- Và cô ta không biết chút gì về việc thằng nhóc đang làm, đúng không? -- Jason nói, bặm chặt môi lại.

Anh đã từng ở vị trí của David. Nhiều năm trước đây, anh đã gặp một người phụ nữ mà đối với anh, cô ấy không phải chỉ là sự hấp dẫn bên ngoài. Sau một lần hò hẹn, anh đã bắt đầu nghĩ rằng có thể có một cái gì đó giữa hai người họ. Nhưng rồi anh gặp đứa con trai 13 tuổi của cô ấy. Thằng nhóc đó đang trên đà trở thành một thành phần xấu của xã hội. Nó thường hay lục lạo các túi áo choàng của Jason và ăn cắp hết bất cứ những gì nó có thể tìm thấy. Có một lần, nó đã lấy chìa khóa xe của Jason. Việc này đã buộc anh phải ra về trong đêm đó mà không có chiếc Jaguar của anh. Một tuần lễ sau, chiếc xe đã được tìm thấy ở dưới đáy của con sông ở hướng Đông. Dĩ nhiên là mẹ của thằng nhóc đó đã không tin rằng con trai của mình có thể làm một việc như thế, và vì vậy mà họ đã chia tay. Lần cuối cùng Jason nghe thấy thì thằng nhóc đó bây giờ đã làm việc ở Wall Street và đã là một nhà triệu phú.

- Bộ anh đã từng có kinh nghiệm trong phạm vi này hay sao? -- David hỏi.

- Một chút ít. Mày không thể có một tí thời gian nào với cô ta trừ phi thằng nhóc ấy cho phép, đúng không? Và mẹ nó thì cưng chiều nó như cục vàng. -- Có một chút cay đắng trong giọng nói của anh.

- Nó còn hơn những gì anh đã từng thấy trong đời nữa. Cô ấy không bao giờ đi bất cứ nơi đâu mà không có nó. Em đã cố gắng thuyết phục cô ấy để cho em mướn một vú nuôi, nhưng lòng tự trọng của cổ đã không cho phép cổ chấp nhận sự giúp đỡ của em. Cho nên thằng nhóc cùng đi với tụi em, còn nếu không thì chúng em không đi đâu cả. Và ở lại nhà cô ấy thì quả là một điều không thể xảy ra được. -- David chồm người đến phía trước, hơn nửa cái bàn. -- Thằng nhóc đó không hề ngủ. Em nói thật đấy. Không bao giờ. Một thì nó là quái vật, còn không thì nó là một đứa con nít quỷ. Và tất nhiên là Amy chú ý đến nó một trăm phần trăm vào những lúc nó thức rồi.

- Bỏ cô ta đi. -- Jason nói. -- Hãy tin tao trong việc này. Hãy tránh xa cô ta thật nhanh. Dù cho mày có lấy được lòng cô ấy, mày cũng sẽ phải sống với thằng nhóc đó. Có ngày mày cũng sẽ thức dậy vào một buổi sáng với một con trăn quấn trên giường mày.

- Vậy thì nó phải giành với bé Max để được chỗ nằm rồi.

- Thằng nhóc đó vẫn còn ngủ chung với mẹ nó sao? -- Jason nói vẻ chán chường.

- Khi mà nó muốn.

- Hãy chạy đi.

- Anh nói thì dễ dàng rồi. Anh chưa bao giờ yêu ai kia mà. Này, em nghĩ em có thể quản lý được thằng nhóc đó nếu như em có thể lấy được lòng của mẹ nó. Nhưng mà sự thật thì em không có thời gian riêng rẽ với cô ấy.

Nói xong, David nhìn lên Jason với dáng vẻ mà anh đã nhìn thấy cả ngàn lần trước đây.

- Ồ, thôi nhé. Mày đừng nghĩ vớ vẩn. Mày đừng hòng lôi tao vào chuyện này. Tao có nhiều việc khác phải làm.

- Không, anh không có. Đã bao nhiêu lần em nghe anh than thở bởi vì những người làm của anh muốn nghĩ phép vào lễ Giáng Sinh? Vậy thì năm nay anh có thể ở lại đây và giúp đỡ cho em, và cho cái cô thư ký đó của anh một thời gian nghĩ ngơi. Còn nữa, người đẹp lộng lẫy đó bây giờ thế nào rồi?

- Tốt lắm. -- Jason rít. -- Vậy thì thật ra mày muốn gì? Mày muốn tao bắt cóc thằng nhóc hả? Hay là tiện thể chúng ta nên ra tay và ám sát nó luôn nhé.

- Thằng nhóc đó cần một người cha. -- David nhăn mặt nói.

- Mày thất tình nặng rồi, có phải vậy không?

- Hết thuốc chữa rồi. Em chưa bao giờ có cảm giác này với một người phụ nữ nào cả, và em còn có nhiều đối thủ. Người đàn ông nào ở chỗ này cũng đeo đuổi cô ấy.

- Là thế nào? Một chục gã đàn ông dê xòm hay hơn nữa? Hay là lão già dê Johnson đó đã xuống lỗ rồi?

- Ian Newsome cũng đang đeo đuổi cô ấy.

- Vậy sao? -- Jason tặng người em trai cái cười nửa miệng. -- Có phải đó là cái thằng nhóc đó đã từng làm đội trưởng của đội bóng và đội bơi lội, và là người duy nhất đã một tay thắng giải nhất trong cuộc thi tranh luận trong nước không? Cái thằng nhóc mà mấy nhỏ con gái đã từng nhào đến hiến thân đó hả? Bộ không phải nó đã cưới Angela, đội trưởng của nhóm cổ vũ hay sao? Cái con nhỏ có nhiều tóc hơn là óc ấy?

- Đã ly dị rồi. Và hắn ta đã trở về đây và quản lý tiệm xe Cadillac.

- Chắc là phải làm ra nhiều tiền ở chỗ đó lắm đây. -- Jason mỉa mai vì ít có ai ở Abernathy lái xe Cadillacs.

- Ngoài ra thì hắn ta cũng bán xe Mercedes cho tụi A-rập.

- Àaaa. -- Jason nói. -- Vậy thì mày gặp nhiều khó khăn rồi đó.

- Em chỉ cần một chút thời gian riêng rẽ với Amy mà thôi. Nếu như em có thể ở với cô ấy một mình, em biết em có thể ...

- Làm cho cô ta yêu mày ư? Đó không phải là cách hay.

- Được rồi. -- David bảo. -- Nhưng ít ra em muốn có được một cơ hội.

- Chỉ cần thằng họ Newsome kia gởi sang cô ta chiếc Mercedes màu đỏ hai cửa thì cô ta là của nó rồi. Có lẽ mày có thể miễn phí cho cô ấy ...

- Cổ không phải là người như thế! -- David gần như hét lên. Rồi khi gần phân nửa người ở trong quán bạ nhìn về phía anh, anh mới hạ thấp giọng mình. -- Em ước gì anh đừng đùa nữa. Em không biết là em có muốn sống mà không có cô ấy hay không nữa. -- David nói nhẹ nhàng.

Jason chăm chú nhìn trên đầu cậu em trai một lát. David ít khi nào xin sự giúp đỡ lắm, và anh không bao giờ cầu xin sự giúp đỡ cho bản thân mình. Anh đã tự mình lo cho việc học ở trường Y, từ chối anh trai sự tài trợ cho việc học hành của mình. "Em sẽ không biết quý nó nếu như nó được dâng đến tận tay em". David đã từng nói như thế. Cho nên bây giờ Jason biết chắc là David vẫn còn mắc nợ đầy đầu cho sự học vấn đó, nhưng mặc dù vậy, anh vẫn không chịu nhận sự giúp đỡ về tài chánh.

Nhưng mà bây giờ David đang cầu xin anh trai mình một việc cá nhân, một việc mà không hề liên quan đến của cải khổng lồ của Jason. Đã lâu lắm, thật lâu lắm rồi không một ai xin xỏ Jason việc gì mà không có dính dáng đến tiền bạc.

- Tao sẽ làm những gì tao có thể. -- Jason nói khẽ.

David ngẩng đầu lên.

- Anh nói thật chứ? Không, không đâu. Em đang nói gì đây chứ? Anh sẽ không làm nhưng gì em nghĩ trong đầu đâu.

Jason là một người thận trọng bẩm sinh, nên giờ anh hỏi:

- Vậy thật ra thì trong đầu mày nghĩ gì đây?

- Là sống với cô ấy.

- Cái gì!? -- Jason lắp bắp. Lại thêm một lần nữa làm cho những người khách khác nhìn về phía họ.

Anh chồm người về phía trước em trai:

- Mày muốn tao ở với bạn gái của mày?

- Cô ấy không phải là bạn gái của em. Ít ra là chưa phải. Nhưng em cần có một người ở trong nhà đó để giữ thằng nhóc đó đừng đến gần cô ấy. Và cổ phải tin tưởng người đó, nếu không thì cổ sẽ không cho phép người đó giữ con.

- Và sau đó thì mày còn phải đối phó với thằng họ Newsome nữa.

- Vâng, và tất cả những người đàn ông khác đang đeo đuổi cô ấy.

- Thôi được rồi. Tao sẽ gọi Parker và cô ta sẽ ...

- Không! Phải là anh mới được! Không thể là cô thư ký của anh. Không thể là đầu bếp của anh hoặc là phi công của anh, hay là con sen của anh. Mà là anh.

Khi Jason nhìn em trai mình với vẻ kinh hoàng trước giọng điệu cay độc của anh thì David dịu lại.

- Thằng nhóc này cần sự dạy dỗ của một người đàn ông. Anh thì rất giỏi với những đứa trẻ quậy. Hãy nhìn xem anh đã ảnh hưởng đến em như thế nào.

Jason không thể giấu được niềm hãnh diện, và quả đúng là anh đã từng là một người cha đối với cậu em trai của mình và đồng thời là một người anh. Mẹ của họ đã mất và ba của họ thì làm việc 60 giờ một tuần, vì thế mà chỉ có hai anh em với nhau thôi.

- Làm ơn đi mà. -- David nói.

- Thôi được rồi. -- Jason trả lời một cách miễn cưỡng. Ở New York ai cũng biết anh nổi tiếng là người không bao giờ chấp nhận một mối làm ăn lỗ lã nào. Nhưng mà rồi chỉ có mỗi mình David là có sức mạnh để thuyết phục được anh.

Và, hơn thế nữa, một phần trong Jason muốn được trở lại một trong những đấu tranh trong cuộc đời anh mà anh đã thua cuộc. Một đứa con nít quỷ đã ngăn chặn không cho anh đến gần một trong những người đàn bà mà Jason đã từng nghĩ anh có thể yêu. Và nhiều năm sau đó, anh đã hối hận là mình đã không ở lại và đấu tranh để có cô. Chỉ mới năm ngoái anh đã gặp lại người đàn bà đó. Cô ấy đã đám cưới và sống hạnh với một người đàn ông làm ăn chung với Jason và cô ta nhìn thật tuyệt. Họ có một căn nhà thật lớn ở Long Island, và họ còn sanh thêm hai đứa con nữa. Bây giờ thì, ở tuổi 45, Jason nghĩ không biết cuộc đời anh sẽ ra sao nếu như ngày ấy anh ở lại và giành lại người đàn bà đó, nếu như anh không để cho thằng nhóc 13 tuổi bịp bợm đó thắng anh.

- Tao sẽ làm cho. -- Anh nói thật nhỏ. -- Tao sẽ ở lại và giữ cho thằng nhóc đó bận rộn trong lúc mày hò hẹn với cô nàng Amy của mày.

- Chuyện đó không dễ dàng đâu.

- Vậy chứ bộ mày nghĩ những cái khác trong cuộc sống của tao đều dễ dàng hết chắc.

- Anh chưa gặp thằng nhóc này mà, và anh chưa thấy Amy gắn bó với nó như thế nào đâu.

- Đừng lo lắng một điều gì cả. Tao có thể lo liệu hết bất cứ cái gì mày thảy đến tao. Tao sẽ giữ thằng quỷ đó trong vòng một tuần, và nếu như mày không lấy được lòng người đàn bà đó trong thời gian này thì mày không xứng đáng có cô ta đâu.

Jason nghĩ anh sẽ tuôn ra những lời lẽ biết ơn, nhưng thay vào đó, David tiếp tục nhìn xuống ly bia của anh.

- Bây giờ còn chuyện gì nữa chứ? -- Jason nạt nộ. -- Một tuần thời gian không đủ hay sao? -- Đầu óc anh đang suy nghĩ nhanh. Có bao nhiêu trận Little League một người đàn ông có thể tham dự mà không nổi điên chứ? Cám ơn Chúa đã tạo ra điện thoại di động để anh có thể làm việc trong lúc ngồi trên hàng ghế ở khán đài. Và nếu như anh bị kẹt giữa đám đông chen chúc thì lúc nào anh cũng có thể gọi cho Parker. Cô ấy có thể giải quyết bất cứ chuyện gì ở bất cứ thời điểm nào, nơi nào.

- Em muốn anh thề độc.

Nghe đến đây, gương mặt Jason đỏ bừng.

- Mày nghĩ tao sẽ nuốt lời ư?

- Anh sẽ giao công việc đó lại cho một người khác làm.

- Bà mẹ! Làm như mày rành tao lắm vậy! -- Jason nói một mạch, nhưng anh phải nhìn xuống để cậu em trai không thấy được đôi mắt của mình. Nếu như những người đàn ông anh giao dịch ở New York biết anh rành rẽ như em trai anh hiểu anh vậy thì anh sẽ không bao giờ thỏa thuận được một hợp đồng mua bán nào cả.

- Tao sẽ chăm sóc thằng nhóc đó một tuần. -- Anh nói với vẻ trầm tĩnh hơn. -- Tao sẽ làm tất cả những gì thằng nhóc đó thích. Hơn thế nữa, tao sẽ đưa cho nó chìa khóa xe của tao luôn.

- Anh bay mà. Anh đâu có xe, không nhớ hả?

- Vậy thì tao sẽ mua một chiếc xe và cho nó cái đồ chết tiệt đó, được chưa? -- David làm cho anh có cảm giác không khác gì một kẻ bất tài. -- Này, hãy diễn cho xong vở kịch này nhanh chóng đi. Tao diễn xong càng sớm thì tao có thể ra khỏi chỗ này càng sớm. Khi nào thì tao có thể gặp được người đẹp hoàn mỹ này?

- Lời hứa danh dự đâu. -- David nói. Ánh mắt anh nghiêm nghị nhưng giọng nói của anh có vẻ như anh trở về một đứa bé bốn tuổi và đang buộc anh trai của mình hứa là sẽ không bỏ rơi lại mình.

Jason thở ra một cái thật dài.

- Lời hứa danh dự đó. -- Anh làu bàu, rồi không kiềm chế được, anh nhìn xung quanh xem có ai đó ở trong quán bar nghe thấy anh không. Chỉ trong vòng 30 phút đồng hồ mà từ một ông vua kinh doanh, anh đã biến thành một cậu bé nghịch ngợm đang tuyên thệ lời hứa của mình. -- Có bao giờ tao cho mày biết là tao ghét Giáng Sinh lắm không?

- Làm sao anh có thể ghét một cái gì đó mà anh chưa bao giờ tham gia chứ? -- David hỏi với một nụ cười đắc ý. -- Lẹ lên, chúng ta đi thôi. Có thể chúng ta sẽ gặp may và thằng nhóc đã đi ngủ rồi.

- Có thể cho tao nói cho mày biết là đã hai giờ sáng rồi không? Tao nghĩ thiên sứ bé bỏng của mày sẽ không cảm kích cuộc thăm viếng bất ngờ của mình đâu.

- Thôi thì vầy đi nha. Chúng ta sẽ đi ngang nhà cô ấy, và nếu như nhà đã tắt hết đèn thì chúng ta đi luôn. Nhưng nếu như đèn còn sáng thì chúng ta biết cổ còn thức và chúng ta sẽ dừng lại đó để vào thăm. Đồng ý không?

Jason gật đầu giữa lúc anh uống cạn những giọt uýt-ky cuối cùng của mình, nhưng anh không thích những gì anh đang nghĩ trong đầu. Người đàn bà như thế nào mà có thể lấy một người đàn ông như Billy Thompkins chứ? Và loại đàn bà nào mà lại thức sáng đêm đây? Một người bạn của con sâu rượu là câu trả lời duy nhất mà thôi.

Trong lúc họ rời khỏi quán bar và hướng thẳng về chiếc xe hơi, nơi tài xế của Jason đang chờ đợi, Jascon bắt đầu suy nghĩ đến cái người đàn bà mà đã dụ dỗ em trai anh đến chuyện muốn đám cưới với cô ta. Sự thật nhiều điểm bất lợi với cô được gom lại thật nhanh: một người chồng say rượu, một đứa con hư hỏng, một cuộc sống về đêm.

Bên trong xe, Jason nhìn ngang qua cậu em trai của mình và thề với lòng rằng anh sẽ bảo vệ nó từ người đàn bà trơ tráo này, và giữa lúc họ đang chạy xe thẳng vào vùng ngoại ô của nơi này, anh đã bắt đầu tưởng tượng ra hình ảnh của cô ta. Anh có thể thấy được mái tóc đã tẩy của cô, một điếu thuốc lá gắn trên môi cô ta. Có phải cô ả lớn tuổi hơn David không nhỉ? Nó thì còn quá trẻ, quá ngây thơ. Nó ít khi nào rời khỏi Abernathy trong suốt khoảng đời của nó, và không biết gì về thế giới bên ngoài. Thật dễ dàng cho một kẻ hám lợi khôn ngoan nào đó dụ dỗ, lợi dụng nó.

Quay sang, anh nhìn cậu em trai một cách nghiêm nghị.

- Lời hứa danh dự đấy. -- Anh nói dịu dàng, và David cười rạng rỡ với anh.

Jason quay sang nơi khác. Bởi vì dù cho em trai anh luôn luôn là cục nợ, nó vẫn có sức mạnh làm cho Jason cảm thấy mình có giá trị cỡ như nhân viên kế toán của anh đã đánh từng đánh giá anh.


No comments: