Wednesday, July 22, 2009

Hạnh Phúc Đơn Sơ - Chương 3


Hạnh Phúc Đơn Sơ

Tác giả: Jude Deveraux
Phiên dịch: Tuyết Băng – TP



Chương 3



Mình không thích hắn, Amy nghĩ ngợi khi cô nằm trên giường. Kỳ lạ thay, không hiểu vì sao thằng Max vẫn ngủ yên. Cô có thể thấy được một đóng to đùng kia là nó đang nằm trong chiếc nôi cũ mà có một thời đã từng là của ba nó - Billy.

- Mình không thích anh ta. Mình không ưa anh ta. Mình không thích anh ta. -- Cô nói lớn tiếng và sau đó liếc một cách lo lắng sang chiếc nôi, nhưng thằng Max vẫn không nhúc nhích. Cô sẽ phải đánh thức nó dậy trong một vài phút nữa, nếu không, cô sẽ bị nổ tung vì căng sữa. Nhưng mà cảm giác tốt thật khi có một vài phút yên lặng để suy nghĩ.

Khi David đề nghị cô cho phép người anh trai đồng tính của mình ở lại với cô một tuần, Amy đã nhanh chóng bảo rằng không được.

- Em sẽ nuôi anh ta bằng gì cơ chứ? -- Cô hỏi. -- Nội nuôi sống hai mẹ con em cũng là một việc khó khăn rồi.

- Anh ấy ... à anh ấy ... Ảnh rất thích nấu ăn. Và ... ôi anh bảo đảm là anh ấy sẽ thích có một người nào đó để thưởng thức tài nghệ nấu ăn của ảnh. Anh ấy sẽ mua mọi thứ mà em cần. -- David đã nói với giọng điệu mà Amy không thể tin tưởng được. -- Không, thật đấy, anh ấy sẽ làm thế đấy. Nhìn này Amy, anh biết đây là một sự đòi hỏi quá đáng, nhưng mà anh Jason và bạn trai của anh ấy vừa mới chia tay, và anh họ của anh không có nơi nào để đi hết. Em sẽ giúp đỡ anh rất nhiều nếu em đồng ý đấy. Anh sẽ cho anh ấy ở lại nhà anh, nhưng mà em cũng biết ba anh nghĩ gì về những người đồng tình luyến ái mà.

Thật ra thì Amy chỉ gặp mặt Bertram Wilding chỉ một lần và làm sao cô có thể biết bác ấy nghĩ gì với những việc khác ngoại trừ món xúc xích nướng cay (bác ấy thích chúng lắm) và đá banh (cũng khoái luôn).

- Bộ không có người nào khác sao hả? Anh biết tất cả mọi người trong thị trấn này mà. -- Cô đã than vãn. David đối xử thật tốt với cô. Anh chưa hề tính tiền cô một đồng xu nào cho lần thằng Max bị viêm màng nhĩ hay là những lần đi chích ngừa. Và anh cũng bảo cô y tá của anh sang để giúp đỡ khi Amy bị bệnh với cơn cảm cúm trong ba ngày ấy. Làm một người mẹ đơn thân nuôi con với một ngân khoảng nhỏ nhoi quả thật là không dễ. Nhưng với sự giúp đỡ của David, cô đã sống tạm qua ngày. Vì thế mà cô đã nợ anh.

- Em có một phòng trống và em cần anh ta. Không phải em có gì chống đối với những người đồng tính chứ? -- Anh hỏi với ngụ ý có lẽ anh đã đánh giá sai về cô.

- Dĩ nhiên là không rồi. Khó khăn ở chỗ là nhà chật hẹp và tài chính thôi. Em không thể nào có khả năng nuôi anh ấy nữa huống hồ chi là trả tiền cho anh ấy giữ con của em, và ...

- Em hãy để việc ấy lại cho anh lo. -- David nói. -- Nói tóm lại là hãy để mọi việc anh lo. Anh Jason sẽ giúp em làm hết mọi việc và anh ấy sẽ làm cho cuộc sống em dễ dàng hơn nhiều. Hãy tin anh đi.

Và thế là cô đã tin tưởng anh, giống như mọi người khác trong thị trấn này đã tin tưởng anh. Và cuối cùng thì cô được cái gì chứ? Một gã đàn ông cao 1 mét 80 với vẻ ta đây khó ưa đã làm cho cô chỉ muốn chạy trốn mà thôi. Đêm hôm qua, hay đúng hơn là sáng nay khi cho con bú lúc hai giờ, cô đã phải cắn môi ngậm miệng lại để khỏi phải phê bình một lời không tốt khi cô nhìn anh quan sát khắp nhà và bĩu môi tỏ vẻ ghê tởm. Anh ta mặc một bộ đồ vest mà nhìn vào dường như nó trị giá hơn cả cái nhà cô đang ở và cô có thể cảm nhận được sự khinh rẻ của anh. Ngay lúc đó, cô đã muốn kêu David dẫn anh ta đi đi, rằng cô không muốn anh ta đến gần con trai cô.

Nhưng mà rồi cô nhớ lại những việc David đã kể với cô về người đàn ông đáng thương này và trái tim tan nát của anh ta. Mà đối với Amy, hắn ta không nhìn giống như là buồn rầu hay chán nản mà hắn có vẻ giận dữ thì đúng hơn. Giận dữ với cả thế giới này, cũng có thể là giận dữ với riêng một mình cô lắm. Khi anh ta đòi David ra bên ngoài với anh ta, suýt chút nữa Amy đã khóa cửa lại nhốt hai người họ bên ngoài và trở về với chiếc giường ấm áp của cô rồi.

Nhưng cô đã không làm thế và bây giờ cô sẽ phải gần gũi cả một tuần lễ với tên khốn này, cô ngẫm nghĩ. Cả một tuần lễ của cuộc đời cô bị người ta khi dễ xem thường. Một tuần ...

Cô không suy nghĩ nữa vì xuyên qua tấm tường mỏng manh cô nghe thấy tiếng ngã uỵch của vật gì đó rơi xuống nghe thật lớn. Và tiếp theo đó là tiếng hét thất thanh của thằng Max. Amy rời khỏi giường ngay tức thì và vào phòng của người trú khách trước khi hắn ta có thể bế đứa bé lên.

- Tránh ra. -- Amy bảo. Cô đẩy tay anh ra lúc cô giật lấy đứa con và ôm chằm nó vào mình. -- Nín đi nào cục cưng của mẹ. -- Cô dỗ. Ôm thằng bé thật chặt mà tim cô đập thình thịch. Nó đã té khỏi giường. Không biết nó có đập trúng đầu không? Nó có sao không nhỉ? Có bị chấn động ở đâu không? Chấn thương sọ não ư? Hai bàn tay cô sờ khắp người thằng bé tìm kiếm xem có sưng ở đâu không, có chảy máu không, có bị gì không.

- Tôi nghĩ nó chỉ sợ mà thôi. -- Jason nói. -- Nó rơi trên cái gối, và hơn nữa, nó mặc nhiều đồ đến cô có thể thảy nó xuống từ một nhà cao tầng mà nó cũng sẽ không bị tổn thương gì đâu. -- Với câu nói đó, anh ra vẻ mà Amy đoán rằng anh nghĩ là một nụ cười.

Amy trợn mắt nhìn anh. Thằng Max đã ngừng khóc và bây giờ cúi xuống thấp hơn khi nó đưa đầu ngược trở xuống, báo hiệu cho cô biết nó muốn được bú sữa.

- Cút ngay. -- Cô nói với Jason. -- Tôi không muốn thấy anh ở đây nữa.

Gã đàn ông nhìn cô cứ như thể hắn ta không hiểu tiếng Anh vậy.

- Tôi bảo anh đi ngay. Anh đã bị đuổi việc.

Cô có chút khó khăn khi bế thằng Max vì nó quặp người xuống tới eo cô.

- Hãy lấy cái ... cái điện thoại của anh và đi ngay.

Lúc nãy thật là dễ dàng để thấy anh ta đứng ngay cửa sổ nói chuyện với cái đồ quỷ đó trong khi hắn bỏ đứa bé một mình trên chiếc giường chật hẹp. Cô sẽ không để thằng Max cho một người lơ đễnh như thế giữ nó đâu.

- Hồi đó tới nay tôi chưa bao giờ bị đuổi việc cả. -- Jason trố mắt nói.

- Chuyện gì thì cũng có lần đầu tiên của nó hết. -- Khi Jason vẫn không nhúc nhích, cô bậm môi lại. -- Tôi không có xe, vì thế nếu anh cần phương tiện đi lại t hì hãy gọi anh David ấy. Tôi sẽ lấy số phone của ảnh cho.

- Tôi biết số phone của nó mà. -- Jason nói khẽ. Anh vẫn đứng đó nhìn về cô.

- Vậy thì hãy gọi đi! -- Cô vừa nói vừa quay sang nơi khác, hai cánh tay cô choàng ngang thân hình đang vặn vẹo của thằng Max. Cô xông xông đi vào phòng khách, bỏ thằng Max xuống trên hai chiếc gối trên ghế sofa, một tay cô đặt phía sau đầu nó, rồi sau đó cởi chiếc áo ngủ một cách giận dữ để lộ bộ ngực của mình. Thằng Max khát sữa nên chẳng chần chờ nữa mà tìm bầu sữa mẹ ngay, sau đó nó nằm yên nhìn lên mẹ nó một cách chăm chú, rõ ràng là nó biết được chuyện gì đó đang xảy ra.

- Hãy nhìn này, tôi ... Ôi tôi xin lỗi. -- Jason nói vừa lúc anh quay lưng lại phía cô, và Amy biết rằng anh ngượng ngùng vì thấy cảnh cô đang cho con bú sữa mẹ. Kéo một tấm chăn của em bé từ dưới chiếc ghế sofa, cô che mình và gần hết người đứa con.

- Tôi muốn có thêm một cơ hội nữa. -- Jason bảo, lưng anh vẫn quay về phía cô. -- Lúc đó đúng là tôi ... -- Anh gần như mắc nghẹn khi nói đến đây. -- Lúc đó đúng là tôi có lỗi khi bỏ cháu nó một trên giường. Nhưng mà tôi, ừm, tôi không có ác ý gì đâu. Tôi nghe đã nghe tiếng nó cho nên tôi bế nó ra khỏi chiếc nôi. Tôi chỉ muốn để cho cô ngủ thêm vài tiếng đồng hồ nữa, thế thôi mà.

Từ nãy giờ Amy có thể thấy được mỗi một từ thoát ra khỏi miệng của gã đàn ông này là một điều khó khăn. Người ta có thể tưởng rằng hắn ta chưa bao giờ xin lỗi một ai trong đời của hắn. Không, nói đúng hơn là nghe sự khổ sở từ giọng nói của hắn ta, người khác sẽ nghĩ rằng hắn chưa bao giờ làm một việc gì sai lầm trong cuộc đời của hắn cả.

- Anh bảo tôi cho giao trứng cho ác một lần nữa à? -- Cô hỏi một cách bình tĩnh, vẫn tiếp tục nhìn sau lưng anh.

Thật chậm rãi, anh quay vòng lại, thấy cô đã được che vì tấm chăn, sau đó anh ngồi xuống chiếc ghế có hình hoa hướng dương.

- Bình thường thì tôi không có ... không có mất cảnh giác như thế đâu. Tôi thường xuyên theo dõi nhiều việc trong một lúc và điều khiển mọi thứ một lượt mà. Bình thường tôi có thể đối phó với bất cứ công việc gì thảy đến với tôi. Nói đúng hơn là tôi rất hãnh diện với bản thân của mình ở chỗ tôi có thể tùy cơ ứng biến với mọi việc.

- Anh không cần phải nói xạo với tôi. Anh David đã nói với tôi tất cả rồi. -- Khi cô nói điều này thì sắc mặt của gã đàn ông chuyển sang một màu tím sẫm, và cô lại thề với lòng rằng sẽ đuổi quách hắn ta. Mình không thích gã này, cô tự nhủ với lòng như thế.

- Và bác sĩ David đã nói gì với cô nào? -- Gã đàn ông hỏi nhẹ nhàng.

Có một cái gì đó từ nơi hắn có một chút đe dọa. Cô thọ ơn của David rất nhiều, nhưng cô sẽ không trả ơn ai bằng tánh mạng của con cô.

- Anh ấy nói với tôi rằng anh là người đồng tính và anh đang chữa lành vết thương con tim, và ...

- Nó nói với cô tôi là bê đê à? -- Jason hỏi nhỏ.

- Vâng, tôi biết đó là một bí mật và anh không muốn người khác biết về mình, nhưng mà anh ấy phải nói cho tôi biết. Anh không nghĩ tôi sẽ để một người đàn ông thật sự ở lại trong nhà với tôi chứ hả? -- Cô nhắm mắt thật nhanh. -- Hay là anh đã nghĩ như thế? Anh nghĩ tôi là một người đàn bà như thế đấy ư?

Khi anh không trả lời ngay, cô bảo:

- Tôi nghĩ tốt nhất là anh nên đi đi.

Không những Jason không nhúc nhích một bắp thịt mà anh còn ngồi đó nhìn cô trân trân như thể anh đang suy nghĩ một vấn đề gì lớn lao lắm. Cô nhớ David đã nói với cô rằng anh họ anh ấy không còn chỗ nào để ở tạm, không còn chỗ nào để đón Giáng Sinh.

- Này, tôi xin lỗi là sự xếp đặt này không được thuận tiện. Anh không phải là một người đàn ông xấu trai. Tôi chắc chắn anh sẽ tìm thấy ...

- Một người tình khác hả? -- Anh nhướng cặp chân mày lên hỏi. -- Bây giờ thì tôi phải hỏi lại rằng cô nghĩ tôi là một người đàn ông như thế nào đây chứ.

Nghe đến đây Amy đỏ mặt và nhìn xuống thằng Max. Cu cậu vẫn đang bú sữa, đôi mắt nó tròn xoe và có vẻ như đang lắng nghe từng lời đang được thốt ra vậy.

- Tôi xin lỗi. -- Cô nói. -- Không phải tôi nói xấu về những người khác giới tính đâu. Hãy bỏ qua cho tôi nhé.

- Chỉ nếu như cô chịu bỏ qua cho tôi thôi.

- Không. -- Cô trả lời. -- Tôi nghĩ sự sắp đặt này không tiện đâu. Tôi không ... -- Ngừng nói, cô lại nhìn xuống thằng Max. Nó không còn bú sữa nữa nhưng nó cũng chưa muốn buông tha cho cô. Và cô đã biết rõ nó chỉ nghĩ cô là một cái núm vú giả bự hơn mà thôi.

- Cô không tin tưởng tôi? Cô không muốn tha lỗi cho tôi? Cô không thích cái gì chứ?

- Anh chứ ai. -- Cô bật thốt. -- Tôi xin lỗi nhưng tại anh muốn biết mà thôi. -- Đưa một ngón tay vào một bên miệng của thằng Max, cô chặn cho nó ngừng bú và kéo nó ra khỏi bầu ngực của cô, rồi che mình lại, tất cả trong một cử chỉ thật quen thuộc. Cô đặt cu cậu lên vai nhưng mới đó nó lại quay qua quay lại để xem coi còn ai ở trong phòng nữa hay không.

- Và tại sao cô không thích tôi chứ?

Ngay lúc đó cô quyết định rằng những gì cô nợ của David kể như đã được trả hết.

- Anh không làm gì hết ngoại trừ việc làm phách từ lúc anh đến đây. -- Cô bật thốt. -- Không phải tất cả ai cũng có thể có khả năng để mặc những bộ đồ được thợ may riêng may cho và đeo đồng hồ bằng vàng, nhưng họ đều sống tốt theo khả năng của họ. Tôi nghĩ rằng từ khi nào đó anh đã mất trí nhớ nên không còn biết cái gì là ... là một phần tử của xã hội nữa rồi. Khi anh David năn nỉ tôi để cho anh tá túc, tôi đã nghĩ rằng chúng ta có thể giúp đỡ lẫn nhau, nhưng tôi có thể thấy được là anh nghĩ anh là ta đây, góa phụ của Billy Thompkins chẳng xứng ngang hàng với anh. -- Cô nghiến hàm răng khi nói câu cuối cùng. Cô đến Abernathy chưa tới một tuần thì cô đã biết được mọi người ở đây nghĩ gì về Billy rồi.

- Tôi hiểu rồi. -- Jason nói mà vẫn không rời khỏi nơi anh đang ngồi. Và anh nhìn có vẻ như anh chẳng có ý định rời khỏi chiếc ghế hay là căn nhà. -- Và tôi phải làm gì để có thể chứng minh với cô đây? Làm sao tôi có thể chứng minh cho cô thấy rằng tôi là người đáng tin cậy và tôi có thể làm công việc này chứ?

- Tôi không biết nữa. -- Cô vừa đáp vừa giằng co với thằng Max khi cả 11 ký của nó đòi đứng lên đùi của cô. Nhưng thăng bằng của nó vẫn chưa tốt nên nó lắc lư cứ như là một cọng bún mềm nhũng vậy.

Bất thình lình, Jason chồm sang và bế thằng bé từ người cô và thằng Max thét lên vì thích thú.

- Đồ phản bội. -- Amy nói trong họng khi cô nhìn Jason giơ thằng Max lên trên cao, rồi hạ nó xuống và cà gương mặt râu ria của anh vào cổ thằng Max. Thằng Max bấu lấy hai má của Jason với đôi bàn tay của nó và Amy biết rõ nó có thể làm cho người ta đau điếng. Đã hai lần thằng Max đã càu đến chảy máu với những cái nựng đáng yêu của nó.

Sau một hồi thảy thằng Max lên, xuống, Jason đặt cậu bé trên đùi anh, và khi thằng Max bắt đầu vặn vẹo, Jason bảo:

- Ngồi yên. -- Và thằng Max lập tức tuân lệnh. Nó ngồi đó trên đùi Jason, nhìn với vẻ hoàn toàn ngoan ngoãn, thằng Max mỉm cười với mẹ của nó.

Amy rất ghét làm một người mẹ đơn độc nuôi con, ghét việc thằng Max không có cha. Đó không phải là chuyện cô muốn. Mặc dù Billy có nhiều tật xấu, anh ấy vẫn là một người đàn ông dễ thương, và anh ấy có thể làm một người cha tốt. Nhưng định mệnh đã an bày một cách khác, và ...

- Anh muốn gì đây chứ? -- Amy nói một cách mệt mỏi khi cô chợt nhận ra anh đang nhìn cô đăm đăm.

- Cơ hội lần thứ hai. Hãy để tôi hỏi cái này nhé, Thompkins. Có khi nào nó té trong lúc trông coi nó không?

Đỏ mặt, Amy quay đi nơi khác. Cô cũng không biết tại sao, nhưng thằng Max đã té xuống giường một lần và lần khác đã té từ trên bàn ngoài nhà bếp. Cái lần thứ hai khi nó được cài dây an toàn khi ngồi trên cái ghế nệm dày bằng mủ dành cho em bé thì nó té lật ngược, vẫn còn cài dây an toàn, nhìn y như một con rùa với cái vỏ trên lưng.

- Cũng đã có một vài tai nạn xảy ra.

- Thấy chưa. Vậy thì hồi sáng này là tai nạn lần đầu tiên và duy nhất của tôi. Tôi có thể bảo đảm với cô điều đó đấy. Tôi tưởng đâu nó còn ngủ, và tại vì nó đã chiếm hết chiếc giường, tôi không thể đi ngủ lại được nữa nên tôi mới gọi vài cú điện thoại. Đúng là tôi đã sai khi đã tưởng như thế, nhưng tôi không phải cố ý lơ đễnh đâu. Thế thằng David nó còn nói với cô điều gì về tôi nữa hả?

- Thì là hiện tại anh đang vô gia cư và anh về nhà để vá lại trái tim đau. -- Cô nói.

Thằng Max, kẻ phản bội, đang ngồi im lặng trên đùi Jason, nghịch ngợm với những ngón tay to lớn của anh, nhìn như thể nó đã tìm thấy kho báu của nó vậy.

- Cô có nhận thấy rằng con trai cô có vẻ thích tôi lắm không?

- Con trai tôi nó ăn cả giấy. Nó thì biết cái gì chứ?

Lần đầu tiên gã đàn ông thật sự mỉm cười. Chỉ là hơi mỉm cười thôi, nhưng đó vẫn là một nụ cười. Cứ tựa như nhìn nụ cười của mấy ngài Tổng Thống được khắc trên núi Rushmore vậy. Không biết gương mặt của hắn ta có nức ra không nhỉ?

- Tôi có thể nói thật với cô được chứ? -- Anh hỏi, chồm người về phía cô. -- Tôi không biết cái quái gì về việc trông nom em bé cả. Tôi chưa bao giờ thay một cái tả trong cuộc đời mình. Nhưng mà, tôi sẽ học hỏi và sự thật là tôi cần một nơi để ở tạm thời. Vả lại, tôi nghĩ tôi muốn làm cho cô thay đổi ý nghĩ về tôi. Tôi có thể là một người đáng mến lắm đấy một khi mà tôi ra tay.

- Vậy có nghĩa là anh cũng không biết nấu ăn luôn hả?

- Thằng David bảo với cô là tôi biết à?

Cô gật đầu, nghĩ thầm rằng cô nên ra lệnh cho anh rời khỏi đây ngay phút này. Nhưng thằng Max có vẻ thích hắn ta. Jason bế thằng Max đứng thẳng, cái kiểu mà nó khoái. Trong sách họ bảo rằng em bé không bắt đầu đứng chựng cho đến khi gần sáu tháng. Nhưng thằng Max đã đứng trên đùi cô và biết kéo tay cô ra khỏi túi áo từ lúc nó mới vừa năm tuần rưỡi mà thôi. Có lẽ nếu như Jason coi chừng thằng Max thì cô có thể đi tắm. Là đi tắm thật sự. Cái mà cô có thể gọi đầu hai lần, sau đó bỏ dầu xã lên và để yên đó. Ôi, trời ơi! Không chừng cô còn có thể cạo sạch lông chân nữa chứ! Và sau đó thì có thể cô sẽ thoa kem dưỡng da vào làn da khô cằn của mình. Việc tạo ra sữa hình như đã lấy đi hết chất dinh dưỡng từ người cô và làn da của cô có cảm giác như là giấy nhám vậy.

Có lẽ cô có thể đuổi việc anh sau đó. Sau khi cô đã được đi tắm. Dù gì đi chăng nữa thì hắn ta cũng không đến nỗi tệ lắm nếu như bác sĩ David đã quảng cáo anh ta hết lời như thế.

- Anh không ngại nếu như tôi đi tắm chứ?

- Vậy có phải là tôi được thêm một cơ hội nữa không?

- Cũng có thể. -- Cô đáp nhưng hơi mỉm cười. -- Anh không để cho chuyện gì xảy ra với cục cưng của tôi chứ, anh bạn?

- Tôi sẽ bảo vệ nó với cả mạng sống của mình.

Amy tính nói gì đó nhưng cô lại thôi và chạy hấp tấp về hướng nhà vệ sinh. Và không lâu sau vòi nước nóng đã được mở lên.


No comments: