Wednesday, July 29, 2009

Một Giấc Mơ Hoang - Chương 5

Một Giấc Mơ Hoang
Tuyết Băng - TP



Chương 5




- Mrs. Tran!
Băng Tâm giựt mình dậy. Cô nhìn ra cửa sổ. Trời đã sáng rồi sao? Sao cô vẫn muốn ngủ. Tối qua Tâm ngủ không vào, đến gần sáng cô mới thiếp đi. Chợt nhớ lại bên đây ban đêm thì là ban ngày bên Việt Nam, Tâm thở dài, lại phải thay đổi nữa.
- Breakfast is ready!
Tiếng Sarah lại vang lên.
Tâm ráng ngồi dậy, vẫn quấn cái mền quanh mình, cô nhìn lên tường. Chợt như phát hiện ra điều gì, cô tỉnh ngủ ngay lập tức. Thì ra mấy tấm hình hôm qua đã biến đâu mất hết. Chỉ còn lại hình Duy cầm bằng ra trường mà thôi. Anh cười trông ảnh sao thật dễ thương và nhìn anh thật vui vẻ. Hừ, Băng Tâm! Mi lại nghĩ tới đâu rồi? Cô đi rửa mặt, thay đồ rồi đi ra ngoài ăn sáng. Đi ngang qua hình Duy, cô liếc thêm cái nữa.
- Vẫn đáng ghét như mọi ngày.
Ra tới phòng ăn, Tâm thấy mọi người có mặt trừ Duy ra. Cô nghĩ thầm không biết anh ta đi đâu. Nhưng vì không thấy ai nhắc tới cô cũng không dám hỏi. Mắc công lại moi ra cái chuyện tối hôm qua.
- Sao, hôm nay thấy đỡ mệt chút chưa con?
- Dạ con khỏe nhiều rồi ba.
- Ăn xong mình đi chợ nha.
- Dạ.
Sarah lấy nước cam cho Tâm. Tâm gật đầu tỏ vẻ cám ơn. Trong lòng Tâm đầy thắc mắc. Tối qua họ nói chuyện với nhau chắc cô ta biết Duy ở đâu mà. Nhưng làm sao hỏi đây?
- Thằng Duy đâu rồi kìa? Chồng con còn ngủ hả Tâm?
Băng Tâm giựt thót người. Cô chưa nói dối bao giờ, Tâm đang ú a ú ớ thì Duy quần áo sốc xếch bước ra. Lấy tay hất tóc, anh bước lại ngồi kế Tâm. Nghiêng người sang bên Tâm, anh hôn lên má cô.
- Good morning, bà xã!
Tâm cúi đầu đỏ mặt. Hừ, giải vây cho mình thôi, có cần lợi dụng thời cơ không chứ.
- Tao còn tưởng mày sáng sớm ra ngoài đó chứ.
Duy cười cười khi ba nhìn anh rồi nhìn sang Tâm.
- Có vợ mà đi đâu chứ ba. Con mệt con ngủ thêm tí thôi ba lại nghĩ là con đi chơi. Thiệt oan cho anh quá ha em ha.
Duy nháy mắt với Tâm. Cô chưa kịp nói gì thì ông Trần lau miệng đứng dậy.
- Ừ, mày lái hay lắm. Hồi trước được đàng hoàng như bây giờ hay sao? Mai mốt có con trai đi rồi mày sẽ hiểu được nổi khổ của người làm cha mẹ.
Duy tủm tỉm cười tiếp vì ba nói gần trúng tim đen của anh.
- Ăn lẹ đi còn đi chợ nữa thằng khỉ. Ba đi thay đồ.
Duy tự nhiên như người Hà Nội, anh choàng tay qua vai Tâm, tay kia gấp miếng saussage trên đĩa của Tâm và ăn ngon lành. Tâm khẽ cái tay anh đang choàng vai cô rồi đứng dậy. Cô cầm nguyên đĩa của mình đặt trước mặt Duy.
- Nè, anh ăn hết đi. Tôi đi thay đồ.
Duy vừa nhai, vừa ngó theo.
- Mười lăm phút thôi nha. Anh còn phải vào tắm cái nữa. Không lâu quá anh vào là ráng chịu.
Tâm nghe vậy sợ quá, cô lo sửa soạn thật nhanh rồi ra phòng khách ngồi chờ với ba chồng và Sarah. Trong phòng tắm, Duy bắt chước Lam Trường.
- Xa nhauuu...nhưng trong lòng anh vẫn nhớ emm..... Xa nhauuu.....nhưng trong lòng anh vẫn yêu emmm ....
- Trời ạ, cái thằng này hôm nay hát với hò nữa.
Tâm không nhịn được cười. Cô lấy tay che miệng. Bỗng nhiên có đôi tay đặt lên vai cô.
- Ông xã em hát có hay không?
Tâm ráng nín cười trước mặt Duy. Duy được dịp làm tới.
- Mai mốt hát cho mình em nghe thôi ha.
- Vậy thì phải mua đồ bịt lổ tai mới được.
- Ha, ha. Được rồi, bà xã của anh. Mình ra xe thôi. Dám chê tui hát dở kìa. Cho em chết nè.
Duy thọt léc Tâm, rượt cô ra xe. Cả hai cùng cười nhưng lúc vào xe Tâm lại im lặng như tờ trước mặt ba chồng và Sarah. Còn Duy, anh huýt sáo suốt con đường đến chợ.
Duy thả ba người xuống trước còn anh đi tìm chổ đậu xe. Sarah cứ đi theo Duy lúc Duy tới sau. Tâm thì lo đi chợ với ba chồng, cô cũng chẳng để ý. Chợ bên này nhỏ xíu, quẩn qua quẩn lại chỉ thấy đồ hộp là nhiều. Tuy vậy Tâm và ông Trần cũng chen bà con lấy đủ đồ mua nấu canh chua. Vừa tính tiền xong thì Sarah chạy tới tay cầm mấy cây chùm ruột. Cô đưa cho Tâm và ông Trần.
- One for you, and one for you.
Ông Trần hôm nay thật vui. Đi chợ với con dâu thật làm cho ông cảm thấy như gia đình Việt Nam bình thường. Từ nay khỏi phải ăn mì gói. Ông cầm ngay xâu chùm ruột đưa vào miệng và hỏi.
- Where is Duy?
Sarah phụng phịu chỉ về phía trước nơi có cái quán cafe.
- He's over there with Samantha!
Tâm vừa ăn vừa nghĩ, không biết chuyện gì. Cô đoán là Duy đang bên quán cafe đó. Mai mốt phải đi học Anh văn mới được. Rồi ông Trần bỏ đi sang quán cafe.
- Con với con Sarah ra xe đi. Ba đi kêu thằng Duy cho.
Từ trong xe Tâm nhìn qua cửa sổ, cô thấy ông Trần từ quán cafe bước ra trước, tiếp theo là Duy và ... một cô gái. Cô ta sao trông quen quen. Hình như là có một trong các tấm hình treo trong phòng Duy hôm qua. Thấy cô gái tỏ vẻ thân mật với Duy, Tâm bỗng cảm thấy xâu chùm ruột trên tay đắng nghét. Trước khi Duy đi, cô ta còn hôn anh nữa. Ông Trần đi phía trước nên không thấy, chỉ có Tâm thấy cảnh đó và nó làm cho cô thật khó chịu vô cùng. Phía sau xe có lẽ Sarah cũng thấy vì Tâm nghe cô ta la lên bực tức.
- Oh man, I wish I can just slap her!
Cô ta la dùm Tâm cũng hả dạ nhưng rồi cô nghĩ lại Sarah và Duy lại có gì? Sao cô ta lại nổi cáu khi thấy Duy với người đàn bà khác? Còn mình thì sao? Mình có lý gì không vui? Và Sarah chắc cũng không thích gì mình khi mình ở chung với Duy. Cô còn đang hoang mang thì cửa xe đóng lại. Ông Trần và Duy đã lên xe. Duy nắm tay Tâm, cắn miếng chùm ruột rồi đùa.
- Chùm ruột ai cầm mà ngọt quá ta.
- Vậy anh ăn hết đi.
Cô dúi xâu chùm ruột vào tay Duy một cách giận dữ rồi quay mặt bên cửa sổ. Sự giận dữ của Tâm thật bất ngờ, anh không biết vì sao. Nhưng biết tính cô, anh đành im lặng lo lái xe và ăn nốt xâu chùm ruột, không dám hỏi han lý do. Đằng sau ba anh mặt mày hầm hầm. Cả Sarah cũng vậy. Trừ lúc thấy Tâm giận anh, cô ta đã phát lên cười rần trong xe. Duy phải quay đầu xuống lườm cô.
- Kid, don't you dare laugh.
Sarah lập tức nín ngay. Thế là trên xe chỉ có mình Duy mỉm chi thôi. Tất cả đều như đưa đám. Duy đã hiểu nguyên nhân ba giận và có lẽ cũng là nguyên nhân Sarah quạo. Chỉ riêng có Tâm, cô ấy lại giận chuyện gì đây? Không lẽ Tâm đã thấy Sammy? Nếu có cũng đâu có gì làm cho Tâm phải giận như vậy chứ. Cô ấy không có tình cảm với mình mà. Phút chóc đã đến nhà. Cả ba người vào trước, bỏ Duy phía sau trông thật tội nghiệp.
Hôm nay tới phiên Băng Tâm trổ tài đầu bếp. Sarah trong bếp phụ cắt đồ. Tâm phải ra dấu và làm trước cho cô thấy cô ta mới hiểu. Tâm bắt đầu thích Sarah. Cô ta thật thích học hỏi muốn học nấu nhưng Tâm chẳng biết chỉ làm sao cả. Hôm nay trong bếp, Sarah đả chỉ cho cô vài từ tiếng anh. Tâm nghĩ bụng, hèn gì mà Duy thương cô ta như vậy. Sarah thật dể thương và vui vẻ. Cô ấy không khinh khi Tâm nhà nghèo hay là không hiểu biết tiếng Anh. Từ nay có Sarah làm bạn, cô cảm thấy an tâm và bớt lẻ loi. Tâm tự hứa với lòng khi nào cô có thể tự sống nơi đây một mình, cô sẽ không ở đây nữa để Duy khỏi phải khó xử và Sarah cũng khỏi buồn vì cô. Tối nay cô phải hỏi Duy cho rõ cô gái kia là ai để xử giùm cho Sarah. Tâm bất chợt cười mỉm chi. Sarah nói không tiện nhưng còn Tâm đang danh phận là vợ Duy, cô có quyền hỏi anh.
Ông Trần đã vào bàn ngồi. Sarah và Tâm dọn cơm lên. Điện thoại reng. Tiếng Duy từ nhà trên trả lời.
- Hello?
- Ồ, hi Sammy!
- Ở đâu? Okay, okay, anh tới ngay. Em chờ đó nha.
Duy cúp điện thoại. Anh đi vào phòng ăn thấy cả nhà đã ngồi vào bàn rồi đang đợi anh. Lấy tay gãy đầu, anh xin lỗi.
- Nhà cứ ăn cơm trước đi. Con đi tí con về liền.
Ông Trần im lặng không nói gì. Duy bước lại ghế Tâm.
- Nhớ chừa phần anh ha. Anh sẽ về ngay.
Đợi Tâm gật đầu xong, anh lấy chìa khóa xe rồi ra đi. Thế là ba người ngồi nhà ăn cơm. Tuy là Sarah không hiểu Duy nói gì nảy giờ nhưng cô cũng đoán biết là Duy đi gặp Samantha. Tâm nhìn Sarah. Tội nghiệp cô ta quá. Duy thiệt bậy, giúp gia đình Tâm đem Tâm sang đây đã đành, đằng này lại còn có người khác bên ngoài nữa. Hừm ... cô ta là người Việt. Vậy thì dễ nói thôi.
Ông Trần vừa ăn vừa khen.
- Con nấu món này ngon thiệt. Ngày mai định nấu gì cho nhà ăn đây?
Nghe ba chồng khen, Tâm đỏ mặt.
- Hi, hi, dạ má con dạy con nấu thôi. Ừm ... con cũng hong biết nên nấu gì ăn ngày mai nữa.
Sarah cũng cười nhưng chả biết nói gì. Rồi ông Trần sực nhớ.
- À, con có thiếu đồ dùng gì thì nói con Sarah chở đi mua. Thằng Duy này không có được, để ba phải la nó mới được. Không chở con đi mua sắm gì hết.
- Con không cần mua đồ gì đâu ba. Khi nào cần con sẽ nhờ Sarah. Khỏi làm phiền anh Duy.
- Vậy sao được? Nó là chồng con mà. Nó phải có trách nhiệm chứ.
Có trách nhiệm với Sarah thì đúng hơn nhưng Tâm không nói ra. Cô cúi đầu ăn cơm và suy nghĩ không biết ba chồng mình có biết chuyện Sarah và Duy không? Và còn cô gái Samantha gì đó Duy nhắc tới nữa.
Cơm nước đã xong, chén cũng đã rửa xong hết rồi mà Duy chưa về tới. Ông Trần đã đi ngủ. Sarah ngồi ở phòng sách với Tâm, chỉ cô tiếng Anh và dạy cô chơi máy vi tính . Nếu lúc khác thì chắc là vui lắm. Còn lúc này Tâm không có tinh thần để chơi. Cô đang lo không biết Duy thế nào. Sao khuya rồi vẫn chưa về. Sarah hình như hiểu nổi lòng của Tâm. Cô ôm chầm lấy Tâm an ủi.
- It will be all right. He'll be home soon, don't you worry a thing, okay?
Mặc dù không hiểu hết, Tâm cũng gật đầu nhè nhẹ.
- Ô kê.
Sarah về phòng ngủ. Còn lại mình Tâm trong phòng sách. Cô đi vòng vòng kiếm coi có sách gì đọc không. Cuối cùng Tâm tìm được quyển sách tiếng Việt nói về chỉ tay và bói toán. Nhếch miệng cười, Tâm cầm nó, nằm lên ghế sofa và đọc. Để xem coi hắn và mình có hạp nhau không nha. Đọc một hồi cô ngủ lúc nào không hay. Khuya đến, Tâm nghe tiếng lục đục làm cô thức giấc. Đi ra ngoài phòng khách, Tâm thấy Duy về tới. Anh đi không vững, đụng nhầm phải bàn ghế. Ông Trần và Sarah cũng ra tới. Ba người đem anh vào phòng. Tâm nhíu mày khi tới gần Duy. Sarah bịt mũi lại.
- He's drunk, all right.
Ông Trần giúp dìu Duy, vừa đi ông vừa la lớn.
- Thằng chó này, bỏ vợ, bỏ nhà đi chơi. Khuya về thì say sưa. Mày muốn làm cái gì đây? Muốn ông già này tức chết phải không?
Duy ự hự vài tiếng và nức cục liên hồi. Anh mắt nhắm mắt mở để cho cả nhà lôi anh vào phòng. Anh chỉ muốn ngủ một giấc mà thôi, không buồn trả lời ba mình.
Đặt Duy lên giường, ông Trần bỏ đi ra ngoài.
- Tâm, con bỏ mặc nó đi. Lớn đầu rồi không nên thân. Có gì cũng không ai lo. Chỉ báo hại gia đình.
Sarah đem nước và khăn vào cho Tâm. Cô thấy ông Trần nổi giận làm cô sợ quá chạy về phòng ngủ, bỏ lại cho Tâm lo liệu.
- Dạ. Khuya rồi, ba về phòng ngủ đi. Ở đây có con lo được rồi.
Ông Trần gật đầu rồi đóng cửa phòng Duy lại. Bên trong, Tâm còn nghe ông lẩm bẩm.
- Hư như vậy làm sao mai mốt làm cha người ta ...
Cô lắc đầu nhìn xuống Duy. Trong phòng bây giờ nồng nặc mùi rượu. Cô thay đồ cho Duy rồi rửa mặt cho anh. Duy vẩn nằm như chết. Tâm cảm thấy thắc mắc vô cùng. Anh ta đi đâu nhỉ? Uống rượu với ai đến nỗi say như vầy? Chắc không phải là cô Samantha gì đó chứ? Đắp mền cho Duy xong, Tâm tắt đèn. Cô khép cửa, để hở một chút rồi đi qua phòng sách đọc tiếp. Thỉnh thoảng, Tâm trở về phòng thăm chừng Duy. Anh vẫn ngủ say sưa và gần té xuống đất. Tâm phải kéo Duy lại lên giữa giường. Cô lầm bầm trong miệng.
- Người gì nặng như heo.
Uể oải, Tâm ra lại phòng sách và ngủ thiếp đi. Mờ sáng, Duy tỉnh dậy. Còn mớ ngủ anh mỉm cười sao cái thảm tối nay mềm thế này. Lấy tay rờ chung quanh Duy mới hay mình trên giường. Dụi mắt cho tỉnh ngủ, Duy thấy mình đang trong phòng. Mình đây, vậy Tâm ngủ đâu? Chui ra khỏi mền, Duy lòm khòm ngồi dậy với cái quần tà lỏn đi ra phòng sách kiếm Tâm.
Duy khoanh tay, anh đứng dựa lưng vào cánh cửa. Trên môi anh nở một nụ cười. Tâm nằm co ro trên ghế sofa, hai tay ôm quyển sách trước ngực. Anh chậm rãi bước lại gần, cất đi cuốn sách, Duy cúi xuống hôn lên trán Tâm.
- Aww ... poor baby.
Tâm khẽ trở mình rồi ngủ tiếp. Duy bế cô về phòng. Đặt Tâm trên giường, anh đi lấy tấm ảnh của Tâm mà anh rửa ra từ tấm ảnh ba anh có và treo nó lên tường kế hình anh. Xong xui, anh leo lên giường một cách nhẹ nhàng. Với tay kéo chăn lên đắp, Duy nghĩ bụng, có Tâm nằm bên, cái giường không còn cảm thấy như quá rộng nữa.
- Bà xả ngủ ngon.
Rồi Duy nhăm mắt lại, mỉm cười trong giấc ngủ.

No comments: