Wednesday, July 29, 2009

Một Giấc Mơ Hoang - Chương 8

Một Giấc Mơ Hoang
Tuyết Băng - TP





Chương 8



"Kính thưa ba má,

Con và anh Duy đã sang đây bình an. Tuy rằng hơi bỡ ngỡ phút đầu khi bước chân sang đất khách, nhưng cuộc sống của con đã ổn định được phần nào. Ba má bên đó có khỏe không? Chị Toàn vẫn chăm sóc ba má luôn chứ? Con bên đây nhớ ba má vô cùng. Ước gì ...

Tuần trước ba chồng con và anh Duy tổ chức buổi tiệc nho nhỏ ra mắt bà con bên này. Thật là vui lắm ba má ạ. Hôm đó, con cứ ngỡ như mình nằm mơ mà thôi ..."

Ông Lý ngưng đọc vì bà Lý nước mắt ràng rụa.
- Bà phải vui cho con mình mới đúng chứ. Sao lại khóc?
Lấy khăn lau nước mắt, bà Lý ngậm ngùi.
- Mình chỉ có đứa con gái là nó. Nó đi rồi tôi nhớ chứ sao. Làm như ông không nhớ nó vậy.
Ông Lý dịu giọng.
- Thì để tôi đọc tiếp xem nó viết gì nào.
Bà Lý ngồi im, lắng nghe chồng đọc lá thư của con gái viết.

"Hôm trước, con của ba má như là nàng Lọ Lem vậy. Lần đầu hơi gượng gạo nhưng bây giờ con cũng quen dần. Hiện tại con đang đi học Anh Văn thêm để tiếp xúc với những người Mỹ bên đây . Nếu có ba má ở đây chắc sẽ được dịp cười cho thỏa thích.

Con tạm dừng bút. Vài hàng kính thăm ba má. Ba má hãy giữ gìn sức khỏe. Con bên đây đã có ba chồng và anh Duy lo cho con.

Con của ba má,

Băng Tâm "

Bà Lý thở ra.
- Sao không thấy nó nhắc đến cháu ngoại gì hết.
Ông Lý cười xòa.
- Thì bà cũng phải cho chúng nó thời gian chứ. Tôi nghĩ anh sui cũng trông như chúng ta thôi.
Chậm khăn lên mắt, bà Lý đáp.
- Hy vọng hai vợ chồng nó sống hạnh phúc.

* * * * *

Mấy tuần lễ kế tiếp trôi qua rất nhanh. Duy đi làm, Tâm thì đi học anh văn ở hội, nơi dành dạy cho những người Việt mới sang. Trưa về cô lại lo công việc trong nhà phụ Sarah. Bây giờ Tâm đã có thể trò chuyện với cô chút ít. Ông Trần thì vẫn luôn nhắc đến đứa cháu nội tương lai. Hể ra đường thấy con nít là mặt ông sáng lên. Hiện tại ông vẫn chưa biết Duy và Tâm chưa phải là vợ chồng thật sự.
Riêng đối với Tâm, sau bao ngày sống chung với Duy, cô bỗng dưng mến anh một cách lạ lùng. Khi ở gần anh, cô có cảm giác là lạ khó tả. Tâm bắt đầu thấy nhớ anh từng giờ và cảm thấy buồn sao khi anh bận việc không về nhà dùng cơm trưa được với cả nhà. Rồi tối đến, cô lại nằm đọc sách, chờ Duy làm việc trong phòng sách xong thì cô mới có thể yên giấc khi có anh bên cạnh. Đôi lúc, cô cũng mong sao hai người là một cặp vợ chồng âu yếm như mọi người hằng tưởng. Nhưng cô hiểu được rằng Duy chỉ đám cưới với cô là vì ba anh muốn anh làm theo. Anh đã giúp cô và gia đình cô quá nhiều. Tâm không thể ích kỷ giữ anh bên mình và bắt anh phải rời xa cuộc sống độc thân tự tại của anh trước đây mãi. Vì thế, Tâm cố gắng học anh văn và học hỏi các thứ khác để giúp cô sau này với lối sống một mình.

Hôm nay thứ Sáu. Ông Trần, Tâm, Sarah, và Thông ngồi ở nhà chờ Duy về dùng cơm trưa. Sarah đã quen lại với Thông. Sau mấy lần tặng hoa và ngồi lì trước cửa nhà, rốt cuộc Sarah đã chịu nghe anh giải thích. Cô ấy bây giờ rất vui, niềm vui mà Tâm mơ ước mình cũng có. Cả Thông cũng như Sarah vậy. Họ là một cặp tình nhân thật lãng mạn mà Tâm chưa từng thấy. Có lần Tâm tấm tắc khen và bảo nàng ganh tị mất khi trông thấy hai người. Thông và Sarah đã cười cô và bảo rằng cô và Duy mới là một cặp tình nhân lãng mạng nhất trên đời, mặc dù cô và Duy còn chưa hay biết điều đó.

Giọng ông Trần vang lên, tay ông cầm đũa:
- Thôi mình cứ ăn trước. Thằng Duy chắc không về đâu.
Sarah và Thông cũng làm theo ông và bắt đầu ăn. Riêng Tâm, trong lòng thất vọng và chén cơm dường như không còn ngon nữa.

Reng ... reng ...

Sarah đứng dậy, định đi trả lời điện thoại thì Tâm đã giành.
- I will get it. It might be Duy.
Sarah cười. Cô chọc:
- Yeah, who else could it be? He probably calls to say sorry that he can not be home for lunch.
Tâm trạng của Tâm chợt vui hẳn lên khi nghĩ đến Duy gọi về.
- Alô?
- Hello, Băng Tâm.
Khuôn mặt Tâm sớm tắt đi nụ cười mới hé. Cô chau mày khi nghe giọng nói của người bên kia đầu giây.
- Cô gọi có chuyện gì không?
Giọng cười cô gái phát lên lanh lảnh.
- Ồ, không gì. Tôi chỉ gọi kiếm anh Duy mà thôi.
- Anh ấy không có nhà. Cô tìm anh ấy có việc gì?
- Không có việc gì quan trọng cả.
Tâm khó chịu với lời lẽ của cô gái.
- Vậy thì xin cô đừng quấy nhiễu anh ấy vì ảnh rất bận rộn với việc làm của mình.
Cô gái có vẻ ngạc nhiên:
- Ủa! Vậy sao? Bận công việc à? Hừm, anh Duy này cũng khéo nói dối lắm chứ.
- Cô nói gì đó?
- Vậy Tâm vẫn chưa biết gì à? Anh Duy không nói cho Tâm biết hay sao?
- Cô có việc gì thì cứ nói thẳng ra đi. Không cần phải úp mở như vậy.
Cô gái cười như không có việc gì.
- Tôi cười anh Duy đi chơi với tôi mà phải dối vợ là bận công việc.
- Cô nói láo. Anh Duy không bao giờ bỏ nhà mà đi chơi như vậy. Nhất là đi với cô.
- Tâm không tin tôi cũng được. Nhưng Tâm cũng đừng tin lời anh Duy nói. Tâm không ngây thơ đến nỗi nghĩ rằng Duy sẽ ở mãi với Tâm chứ? Trong khi anh ấy có một người bạn gái như tôi vậy.
- Cô ... cô ...
Cô gái không để Tâm nói.
- Tâm không thể cho Duy những gì anh ta muốn thì anh ấy tìm đến tôi thôi, có gì lạ đâu? ...
Rụp. Tâm gác điện thoại xuống. Cô không muốn nghe những gì người con gái kia đã nói. Tâm thơ thẩn như kẻ mất hồn.
- Ai gọi vậy con?
Tâm nhìn ba chồng, cô muốn nói nhưng nghẹn lời, không thốt được tiếng nào. Cô chỉ biê’t nhìn ba người họ rồi từng bước chầm chậm đi vào phòng mình. Thông nhanh nhẹn đi lại xem caller ID. Anh chỉ nhìn ông Trần và Sarah với vẻ lo lắng.
Sarah buột miệng hỏi.
- Who was it ?
Thông sợ Sarah lại giận chuyện xưa nhưng anh cũng đành trả lời ngắn gọn:
- Sammy.

Đôi mắt Sarah sáng lên khi nghe cái tên đó. Rồi nhìn theo dáng Tâm, cô chỉ khẽ "uh oh". Bữa cơm trưa thật im lặng. Ông Trần, Thông, và Sarah ngồi chung bàn nhưng mỗi người đều mang một suy nghĩ riêng.

Băng Tâm ngồi trong phòng một mình. Cô không hiểu vì sao mình lại khó chịu khi nghe những lời Sammy nói. Tại sao cô ta biết được chuyện của Duy và Tâm? Trừ khi ... không đâu, Duy không bao giờ nói chuyện đời tư của mình cho người ngoài biết, nhất là chuyện giữa anh và Tâm. Mãi mê suy nghĩ mà Tâm không hay trời đã về chiều. Từ lúc cơm trưa tới giờ, Tâm chưa bước ra khỏi phòng nữa bước. Cô không muốn gặp ai, nhất là Duy. Tâm thở dài ngao ngán. Cô không biết làm sao để đối diện anh. Có nên hỏi Duy về việc này không nhỉ? Hay là cô nên quên hết tất cả những chuyện hôm nay và xem như không có chuyện gì xảy ra? Có một điều Tâm biết rất rõ là cô chưa muốn gặp Duy trong lúc này. Tiếng gõ cửa làm Tâm thót người.

- Chị Tâm ơi! Bác trai kêu chị ra ăn cơm chiều.
Thế là không phải Duy về. Tâm hít thở rồi đáp.
- Được rồi, Thông cứ ra ngoài trước, Tâm sẽ ra ngay.
Tâm bước ra ngoài phòng ăn với đôi chân nặng trĩu. Cả nhà đã ngồi vào bàn. Cô nhè nhẹ ngồi xuống chổ của mình. Ông Trần tằng hắng.
- Thôi mình ăn đi. Ba đói bụng rồi. Thằng đó tí về ăn sau đi.

Tâm, Thông, và Sarah râm rắp vâng lời. Mọi người vừa cầm đũa lên thì nghe tiếng cửa trước mở. Duy bước vào với cặp táp trên tay. Thấy Tâm, khuôn mặt anh lộ nét vui mừng. Sau những ngày làm mệt mỏi, Duy vẫn luôn vui vẻ vì được trông thấy nụ cười của Tâm chào đón anh về đến nhà. Hôm nay lạ thật, mọi người chưa chi đã ăn cơm, không chờ mình, Duy nghĩ bụng. Kể cả Tâm cũng không nhìn anh nửa mắt. Bỏ cặp táp xuống, Duy chào cả nhà.

- Sao hôm nay dọn cơm sớm vậy?
Không ai trả lời anh. Cả Sarah cũng nhìn anh một cách khó chịu. Duy thắc mắc chưa kịp mở miệng hỏi thì điện thoại reng.
- Để con trả lời cho.
Vẫn không ai lên tiếng, chỉ có Thông nhìn theo lắc đầu.
- Hello?
Bên kia đầu dây, Sammy nức nở.
- Duy, anh đó hả?
- Sammy? Em bị sao vậy?
- Anh ... hực ... đến gặp ... em ... hực ... được không?
- Em đang ở đâu vậy? Co’ chuyện gì?
- Hực ...hực ...
- Sammy ...Sammy ??? ...
Bên kia đầu dây, Sammy hoàn toàn im lặng . Duy chỉ nghe mỗi tiếng nhạc thật ồn ào phía sau vọng đến. Anh đoán chắc hẳn cô đang ở quán cafe. Cúp điện thoại, Duy lấy chìa khóa xe. Đi ngang bàn ăn, anh thấy mọi người đều nhìn mình. Duy nói nhanh với Tâm.
- Bà xã, anh đi ra ngoài một tí. Chờ anh nha, anh sẽ về liền.
Nói xong, Duy đã ra xe phóng đi. Tâm ngồi dùng cơm mà lòng như dao cắt. Chén cơm bỗng dưng khó nuốt vô cùng. Thế là hết. Sự thật là Sammy quan trọng với Duy đến thế. Anh có thể bỏ mọi người trong nhà để đi tìm cô ấy. Tâm cảm thấy tuyệt vọng vì có lẽ những gì Sammy nói đều là sự thật.

* * * * *

Ngồi co chân trên ghế sofa trong phòng sách, ôm chiếc mền sát hơn vào người như tìm hơi ấm, Băng Tâm thức chờ Duy về. Tối rồi sao anh chưa về nhỉ? Anh bây giờ bên Sammy đang làm gì? Bao câu hỏi lại hiện lên trong đầu Tâm.
Cửa trước kêu cót két, Duy rón rén vào nhà.
- Cần chi phải như ăn trộm vậy?
Dừng chân, Duy nhìn vô phòng sách. Thấy Tâm còn thức, anh bước vào.
- Khuya rồi sao em chưa ngủ? Chờ anh hả?
Không nhúch nhích, ngồi yên Tâm hỏi nhỏ:
- Ừ, thì chờ anh. Anh đi đâu giờ này khuya vậy mới về dạ?
Cởi chiếc áo khoát vắt lên ghế, Duy cười thật thà.
- Ồ, Sammy gọi hồi chiều. Cô ấy say nên nhờ anh chở về nhà cô ta giùm thôi.
Tâm vẫn bình thản:
- Chở về nhà thôi cũng đi cả đêm sao dạ?
Ngồi xuống bên cạnh Tâm, Duy ngạc nhiên:
- Em sao vậy? Hong vui chuyện gì à?
Tâm như không dằn được những nỗi nghi ngờ trong lòng, cô sẳn giọng:
- Chuyện gì thì anh phải rành hơn em chứ. Người ta đã gọi đến nhà nói hết cho em biết rồi, anh không cần phải dấu.
- Anh có chuyện gì đâu mà phải dấu em chứ?
Vừa giận, vừa tức, Tâm kể tội Duy:
- Anh cứ bảo dạo này công ty bận việc nên anh về khuya, nhưng thật sự là anh đi chơi với người ta. Bận công việc chỉ là cái cớ.
Duy oan ức giải thích:
- Anh không hề nói dối với em. Anh đi làm thật mà.
Tâm nghẹn lời, nước mắt cô sắp rơi.
- Lúc chiều anh cũng thừa nhận là đi với Sammy đó mà. Thật ra anh có xem em là vợ anh không?
Bất giác Duy chép miệng:
- Thật sự chúng ta chưa là vợ chồng mà ...
Nghe Duy nói vậy, Tâm bắt đầu cảm thấy mình vô lý. Thật ra cô có quyền gì ngăn cấm Duy chứ. Đứng dậy, Tâm quay qua nhìn thẳng vào mặt Duy.
- Vậy chúng ta hãy trả lại tự do cho nhau ... Lúc đó, anh muốn làm gì thì làm.
Duy biết mình đã lỡ lời. Bây giờ có giải thích gì đi nữa cũng vô ích. Hơn nữa, anh còn phải gặp Sammy để hỏi cho ra lẽ chuyện này. Mím môi, Duy đáp:
- Vậy thì tùy em.
Duy ngồi xuống ghế vò đầu suy nghĩ. Tâm lủi thủi về phòng ngủ. Đêm đó, Duy không trở về phòng. Anh ngủ tại phòng sách với tâm trạng rối bời.
Ông Trần ngồi đọc báo. Duy đã thay đồ chuẩn bị đi làm. Anh ngồi xuống lo ăn sáng để đi làm sớm hơn mọi ngày để khỏi chạm mặt Tâm. Ông Trần tháo kính ra nhìn Duy:
- Sao? Hôm qua ngủ không ngon à?
Mặt mày bơ phờ, Duy gượng cười trấn an ba mình:
- Dạ đâu có. À, sẵn đây con định nói cho ba biết là tháng sau này con phải làm overtime rất nhiều giờ, chắc sẽ về trễ. Ở nhà cứ việc ăn cơm, khỏi cần chờ con. Khoanh tay, ông Trần thở dài.
- Tụi bây cứ nghĩ là qua mặt được tao, nhưng tao vẫn biết việc gì đang xảy ra. Tụi bây lớn hết rồi, ba không muốn nói nhiều nên ba để tự tụi bây giải quyết.
Ngừng một lúc ông nói tiếp:
- Ba đã tính rồi, nhà bên Việt Nam đã xây sắp xong. Bên đây tao không ở được lâu . Định là chờ tụi bây sanh con, tao có cháu bồng, ai dè ... Chuyện đã đến nước này, bây muốn làm gì thì làm. Ba về bển sống cho hết tuổi già.
Nói rồi ông bỏ vô phòng để lại một mình Duy ngồi bất động. Tâm từ trong phòng ngủ bước ra. Duy liếc lên bắt gặp cô với cặp mắt sưng vù. Chắc hẳn cô đã khóc thật nhiều tối qua. Thấy cô không thèm ngó ngàng đến mình, Duy vội vả bỏ đi làm, mặc dù trong lòng anh thật muốn đến bên cô và làm cho cô vui vẻ lại.

* * *

"Kính thưa ba má,
................ ...................... Tháng sau con sẽ về Việt Nam . Lúc đó sẽ được gặp ba má ... con nhớ ba má rất nhiều ... .............. ......................


Con của ba má,

Băng Tâm"


Ông Lý ngấm ngầm nhìn vợ và bà Lý cũng vậy. Dạo này không hiểu vì sao Tâm thường viết thư về mà lần nào cũng man mát như có chút buồn trong lời lẽ của cô qua những lá thư. Không lần nào nghe cô nhắc tới Duy hay là những cuộc đi chơi vui vẻ như trước đây. Hai ông bà vui trong lòng là sẽ được gặp cô trong những ngày gần đây. Nhưng mà thắc mắc và lo lắng cho cô, không biết chuyện gì đã xảy ra, không biết con gái mình có được hạnh phúc hay không. Nhưng hỏi trong thư thì ông bà khó mở lời.

* * * * *

Giọng ông Trần ồn ồn.
- Ba định tháng sau sẽ về Việt Nam. Nhưng con không cần vì bất hòa với thằng Duy mà về chung với ba. Dù sao bên đây con cũng có tương lai tốt hơn là về bển.
Bưng ly trà đưa ba chồng, Băng Tâm nói.
- Trời trở lạnh rồi, ba uống ly trà cho ấm.
Mím môi cô nói tiếp.
- Thật ra tụi con rất có lỗi đã dấu ba và ba má con từ lâu nay. Con quyết định về Việt Nam lại vì con muốn có thể chăm sóc cho ba má con. Bên đây trời lạnh lúc mùa Đông, con cũng không chịu nổi. Lúc đó có bệnh hoạn cũng không ai lo.
Cười sảng khoái, ông Trần gật gù.
- Ừ, con này mày giống ba. Nếu con đã quyết định thế thì thôi được, cha con mình về. Dù gì ba cũng có lỗi với anh chị sui. Ba cũng muốn đích thân dẫn con về hơn là để con đi một mình.
- Dạ.
Ông Trần gật đầu.
- Được rồi, con đi làm gì làm đi. Ba coi tivi, khi nào dọn cơm rồi gọi ba vậy.
Tâm mỉm cười ngoan ngoãn:
- Dạ, vậy con đi xuống bếp.
Tâm vừa cất bước định đi thì ông Trần kêu lại:
- Còn nữa ...
Tâm ngạc nhiên nhìn ông:
- Dạ, ba gọi con?
- Tuy là hai đứa bây không duyên không nợ nhưng ba lúc nào cũng sẽ coi con như là con dâu ngoan của ba. Ba hy vọng là con không vì thằng Duy mà quên luôn ba .
Như hiểu ý ba chồng, Tâm vui vẻ:
- Con hiểu được. Con cũng xem ba như là ba của con vậy.
- Ờ, nghe được con nói vậy, ba rất vui.
- Vậy con đi làm công việc.
Ông Trần hài lòng:
- Ừ.
Tâm đi xuống bếp, ông Trần ngồi xem tivi. Không ai hay Duy đứng sau cánh cửa đã nghe hết mọi chuyện và mới hay rằng Tâm sẽ theo ba mình về Việt Nam khi ông về đấy luôn để sống. Sau ngày hai đứa âm thầm chia tay là Duy ít khi về nhà. Anh lúc nào cũng bận rộn công việc. Thế cũng tốt, khỏi gặp mặt sớm chiều cho vừa lòng nhau.

Tối đến, khi Duy ôm mền gối ra phòng sách thì Tâm mạnh dạn lên tiếng.
- Em sẽ về Việt Nam với ba. Em không định sẽ ở lại đây và dọn ra riêng. Một mình nơi xứ lạ này chắc không thích hợp cho em.
Giọng Duy thật bình thường.
- Vậy cũng tốt. Anh sẽ lo mọi việc để em có thể ký giấy cho sớm.
Run run, giọng Tâm hơi khác đi.
- Dạ được.
Duy nói thật nhanh.
- Ngủ ngon.
- Anh ngủ ngon.

Nhưng Duy đã khép cửa phòng và chắc hẳn không nghe được cô nói gì. Lòng Tâm buồn rười rượi. Cô định nói ý định về Việt Nam để xem phản ứng của Duy thế nào. Vậy mà ... anh ấy vẩn thản nhiên như không có gì xảy ra. Thì ra mình không chiếm địa vị nào trong lòng Duy cả, Tâm chợt hiểu. Tâm ôm tấm chăn và nức nở, chẳng tìm ra được lý do vì sao cô khóc.

No comments: