Saturday, August 29, 2009

Hạnh Phúc Đơn Sơ - Chương 11

Hạnh Phúc Đơn Sơ
Tác giả: Jude Deveraux
Phiên dịch: Tuyết Băng – TP






Chương 11



Khi Amy vừa đi với David thì Jason lấy điện thoại ra và gọi về nhà cha của anh. Khi cha anh trả lời, anh bị giật mình bởi tiếng ồn ào vang lên trong điện thoại.

- Đang xảy ra chuyện gì vậy? -- Jason gần như hét vào trong điện thoại.

- Tưởng là ai, thì ra là cái thằng con vừa mới đổi hệ của tôi. -- Bertram Wilding lên tiếng. -- Vở kịch IBĐ (I'm Bê Đê) của mày ra sao rồi hả?

Jason nhìn ngược lên trời và một lần nữa thề là sẽ cho em trai mình biết tay.

- Ba đừng có đùa nữa và hãy kêu cô thư ký của con nghe điện thoại được không ba?

- Cherry hả?

- Cái gì? Con không nghe được ba nói gì hết. Dạ không, con không muốn một cái bánh Cherry. Con muốn Parker.

- Thì là con bé Cherry Parker đó, thằng quỷ.

- À. Phải rồi. Con cũng biết mà. -- Và anh tự nói với lòng là anh biết rồi mà. Anh mơ hồ nhớ là mình đã từng nghĩ rằng cái tên Cherry có chút không hợp với một người đàn bà lạnh băng như Parker. -- Ba có thể đưa điện thoại cho cô ấy hay không hả?

- Được rồi. Tao nghĩ con bé đang ở trong nhà bếp với thằng Charles.

Nói xong, ông để điện thoại xuống, và Jason có thể nghe được tiếng chân của ông bước trên sàn gỗ.

- Cherry? -- Jason thì thầm. -- Charlie?

- Vâng, thưa giám đốc. -- Parker nói khi cô nghe điện thoại. Và nghĩ gần nát óc, Jason cũng không thể tưởng tượng ra được một cái tên nào khác mà kỳ cục cho cô hơn là "Cherry" cả. -- Tôi có thể làm gì cho giám đốc đây?

Khi Jason vẫn lặng thinh, cô nói:

- Xin lỗi. Tôi đã ở Kentucky quá lâu rồi.

- Ừ thì ... -- Jason lầm bầm, không biết phải trả lời thế nào nữa. -- Tôi cần cô làm một việc cho tôi.

- Tôi cũng đoán là vậy mà. Tôi đâu có nghĩ đây là một cú gọi hỏi thăm bình thường.

Trong chốc lát Jason để điện thoại ra xa khỏi mặt và nhìn vào đó. Khi mọi chuyện xong xuôi, và anh trở về New York thì anh phải chỉnh đốn lại nhân viên của anh mới được.

- Tôi sẽ đọc cho cô một danh sách đồ chơi mà tôi muốn cô đi mua. Sau đó, tôi muốn cô gói chúng lại bằng giấy trắng và buộc nơ màu đỏ hay là màu xanh gì đó cũng được. Cô phải dán giấy trên những món quà ghi chúng là quà từ ông già Noel. Có biết chưa?

- Chuyện nhỏ. -- Parker bảo.

Lại một lần nữa Jason cau mặt. Cô thư ký của anh thật đã quá đáng khi lên mặt rồi đây.

- Và tôi muốn cô đem chúng đến để trong nhà một ngày trước Noel. Để chúng ở dưới cây Noel ấy.

- Tôi biết rồi. Và làm sao tôi có thể vào nhà được?

- Tôi sẽ để chìa khóa ở dưới tấm thảm lót chân trước cửa.

- À, sự thanh nhàn và an toàn của cuộc sống ở một thị trấn nhỏ. Tôi đã quên mất nó như thế nào rồi.

- Parker à, khi nào tôi muốn ý kiến cá nhân của cô thì tôi sẽ hỏi nhé.

- Vâng, thưa giám đốc. -- Cô nói nhưng giọng điệu chẳng có chút gì gọi là biết lỗi cả. -- Vậy còn gì nữa không?

Trong chốc lát, Jason hơi hối hận một chút vì sự nổi nóng nhất thời của anh. Nhưng chỉ là có nhiều thứ trong thế giới ngăn nắp của anh đã bắt đầu tan rã hết rồi.

- Thế cô đã có áo dạ hội cho đêm mai chưa? -- Anh cố gắng hỏi với giọng thân thiện hơn.

- Anh đã mua cho tôi một chiếc áo Oscar de la Renta, cũng hơi đắc tiền đó nha.

- Tốt lắm. -- Anh nói, rồi không biết phải nói gì khác khi nghe tiếng cười nhộn nhịp vọng lại, anh cúp máy, không một lời từ giã.

Một lát sau, anh gọi một cú điện thoại khác và tự động ngõ một lời mời.



@@@@@



- Ay da da. -- Mildred Thompkins nói khi Jason mở cửa với thằng Max trên tay anh. -- Thì ra cái thằng quỷ này là thiên sứ mà Amy cứ nhắc tới nhắc lui hoài đó hả. Đừng chỉ đứng đó chứ. Để cho bác vào cái đã. Bên ngoài trời lạnh quá đi.

- Bác sẽ không nói với cô ấy chứ, bác hả? -- Jason hỏi với giọng như một đứa bé trai năn nỉ bà đừng nói lại với mẹ mình.

- Nói với Amy là thiên sứ đồng tính của nó thật ra là một trong những người đàn ông giàu có nhất trên thế giới à?

- Chưa tới mức đó đâu. Và trước khi bác hỏi thì con xin nói cho bác biết, con chưa là tỷ phú.

- Đến đây cháu cưng. -- Bà nói với cháu nội và thằng bé theo cho bà bế. -- Sao đây, con có muốn nói cho bác biết là chuyện gì đang xảy ra không hả? Tại sao lại phải giả dạng làm một người đàn ông đồng tính nào đó khi mà bác biết là con đã đeo đuổi hết đứa con gái ở Abernathy này hồi trung học. Và bây giờ con đã có mấy ngôi nhà khắp thế giới rồi hả?

- Con có thể thấy là bác vẫn chưa thay đổi. -- Jason mỉm cười và nhìn một cách say sưa mái tóc bóng nhoáng trên đầu của Mildred. Những lọn tóc được kết từ trong ra ngoài với một kiểu kỹ càng mà có lẽ sẽ cũng không nhúc nhích dù gặp bão. -- Muôn đời vẫn nhiều chuyện hén.

- Bác lo cho con Amy. -- Mildred nói gọn. -- Bác chỉ muốn những gì tốt nhất cho nó mà thôi.

- Bởi vì Billy đã không còn sống để cho cô ấy những điều đó hả? -- Jason hỏi.

- Cái thằng, đã biết rồi mà còn nói nữa. Con trai của bác tuy là có nhiều tật xấu, nhưng mà nó đã làm một việc tốt trong cuộc đời của nó đó là đã lấy được con Amy và sinh ra đứa bé này. -- Bà ôm thằng Max và hôn nó một cái, gỡ tay nó ra khỏi mắt kính của bà rồi nói. -- À không, cái đó chưa đúng. Nó còn làm một việc tốt khác nữa. Trong cái đêm mà nó chết, thằng Billy đã xỉn, say như chết, và nó lái xe khoảng 60 dặm trên con đường quanh co nhiều ổ gà River Road. Nhưng mà nó vẫn còn đủ tỉnh táo ... và đủ tốt bụng ... để quay đầu xe của nó vào một cái cây hơn là đụng vào một chiếc xe buýt chở đầy con nít đang trở về sau một trận đá banh.

- Con lúc nào cũng mến Billy. -- Jason nói dịu dàng.

- Bác biết là con thích nó, và con luôn luôn tốt với nó. Và đó là tại sao bác đến đây để xem con với con Amy có hòa thuận hay không. Amy là một người tốt nhất. Nó thấy được điều tốt từ mọi người. Đừng có hiểu lầm bác nha. Nó không phải một trong mấy người ngốc nghếch mà nghĩ rằng hễ ai không có sừng và cái đuôi đều là người tốt đâu. Chỉ nhưng mà con Amy nó có thể thấy được một cái gì đó thánh thiện từ một người khi những người khác không thấy được. Và niềm tin của nó đối với người ta làm cho họ cố gắng nhiều hơn nữa. Có lẽ nếu như Billy chưa chết thì nó đã cải thiện được cái thằng đó rồi. Nhưng mà rồi ... Ôi, thôi tốt nhất là không nói xấu người quá cố. Thằng Billy cũng đã để lại một người vợ đẹp và thằng Max nữa.

Bà ngẩn đầu lên.

- Rồi bây giờ thì sao, con có muốn nói cho bác nghe chuyện gì đang xảy ra và tại sao lại ở chung với con dâu của bác trong cái chòi tàn tạ này không hả?

Jason làm ngơ câu hỏi của bà.

- Bác có muốn giữ cháu Nội ngày mai không? Con phải đi công chuyện.

Bà nhíu mày nhìn anh.

- Con biết không, hổm rày có nhiều chuyện kỳ lạ xảy ra lắm. Chẳng hạn như có một người nào đó đã mua tiệm Baby Heaven và tiệm Candlelight Gowns và ...

- Cái gì? Có người đã mua một tiệm chuyên bán áo dạ hội ư?

- Ờ. Cái tiệm ở Carlton mà đã có cuộc rút thăm hôm nay cho cái áo hiệu Dior đó. Nè, tuy là chỗ Kentucky của chúng ta cũng đẹp thật nhưng mà mình cũng biết là một chỗ như tiệm Candlelight Gowns thì làm gì có bán một chiếc áo Dior như thế chứ. Con có biết cái áo đó trị giá bao nhiêu không?

- Con cũng nghĩ là mình sẽ được kể. -- Jason nói một cách nặng nhọc. -- Nói cho con biết xem, bác có nghe được tên của người mua cái tiệm áo đó không hả?

Mildred mỉm cười với anh khi bà lắc lắc cái đồ chơi cho thằng Max.

- Chỉ biết là người đó ở New York thôi. Con có biết người chủ tiệm đó hồi xưa là địch thủ đá banh của con không? Bác nhớ có một trận đấu khi con phải chuyền banh cho nó, nhưng mà con đã không làm thế. Ngược lại, con đã giữ trái banh và chính con đã lấy điểm về cho đội để thắng trận đó. Tên của cái thằng nhóc đó là gì nhỉ?

- Dạ là Lester Higgins. -- Jason nói với giọng nặng trịch.

- Đúng rồi. Nó lấy cái con nhỏ con của ông chủ tiệm đó, và thằng Lester đó đã cố gắng nhiều năm để kiếm lời với cái tiệm đó nhưng mà không được. -- Bà đang nhìn gương mặt Jason và nụ cười của bà càng nở thật tươi. -- Cho nên, có lẽ bây giờ cuối cùng nó cũng đã tìm được một người mua cái tiệm đó dùm nó cho rảnh nợ. Một người mà có khả năng mua cả tiệm.

- Đừng có nhìn con. Con từng giàu có thật, nhưng sau đó con đã đến thăm viếng Abernathy và túi tiền của con đã bị thâm thủng rồi.

- Không thể kiếm lời từ cái tiệm áo như thế ở Kentucky mặc dù con đã tặng đi gần 20 ngàn đô khi đại hạ giá các chiếc áo đó hả?

Bất chợt, Jason nhe răng cười với bà.

- Đến giờ bác vẫn còn là bà Tám thứ thiệt trong bốn quận. Thế bác có muốn trông cháu ngày mai không?

- Để con có thể đi dự dạ hội Bellringers hả? Bác nghe nói chiếc máy bay riêng đó của con phải trả tiền rất nhiều cho Jessie Green để được đậu trên đất của ông ấy đến nỗi ổng đang suy nghĩ đến việc về hưu đấy.

Jason rên.

- Thôi được rồi, bác đã thắng. Bác muốn biết cái gì con sẽ kể cho bác nghe hết, nhưng mà ngày mai bác phải giữ thằng Max cho con. Chịu không?

- Tất nhiên rồi. Con gọi và đặt bánh pizza đi để bác đi ra xe lấy chai rượu uýt-ky. Không cần kiếm trong nhà xem con Amy có hay không làm chi cho mất công. Chắc nó sợ thằng Max sẽ lấy uống.

- Bác Mildred à, bác vẫn không thay đổi. Một tí cũng không.

- Con cũng vậy thôi. -- Bà mỉm cười. -- Và con lúc nào cũng là một trong mấy đứa mà bác ưa nhất.

- Chung với tất cả những thằng con trai khác trong xóm chứ gì. -- Anh nói và mỉm cười khi lấy điện thoại ra gọi.




@@@@@



- Và phải chi anh thấy anh ấy đùa chơi với thằng Max kìa! -- Amy đang nói. -- Anh ấy bỏ ra cả 20 phút để động viên thằng Max tập bò. Anh ấy kiên nhẫn vô cùng. Và mọi điều tốt dường như cứ xảy ra khi anh ấy ở cạnh bên. Em thắng được một giải thưởng, tìm được nhiều đồ tốt mà rẽ nữa, và em có nói cho anh biết rằng anh ấy ủi đồ để cho em được đi ngủ chưa hả?

- Đã hai lần rồi. -- David nhìn xuống dĩa sà lách của anh và nói.

- Ồ, xin lỗi. Chỉ là em chưa bao giờ sống với một người nào mà không một chút ích kỷ như vậy. Ý em không phải là ở với anh ấy, nhưng, anh cũng biết em nói gì mà ... -- Cô im bặt, đưa cái thìa qua lại trong dĩa rau sà lách, và nghĩ bụng không biết anh chàng Wilding và thằng Max ăn cơm tối với gì.

- Amy à, em có muốn được về nhà không hả? -- David chồm người qua bàn, sang phía cô và hỏi.

- Không, dĩ nhiên là không rồi. Em đang được vui lắm mà. Ra được khỏi nhà thì quả là tốt thật.

- Em nhìn đẹp thiệt đó. Cái màu này nhìn hợp với em lắm.

- Anh Wilding đã mua nó cho em đó. -- Cô nói trước khi suy nghĩ. -- Thôi được, đủ rồi. Em hứa là sẽ không nhắc đến tên của anh ấy nữa. Nói em nghe xem, hôm nay anh đã cứu được bao nhiêu mạng sống rồi?

- Ít nhất là cũng nửa tá. Em có muốn đi nhảy sau bữa ăn không hả?

- Không thể. -- Cô nói với thức ăn đầy miệng. Cô đang ráng ăn cho kịp vì David đã ăn gần xong, còn cô thì nãy giờ cứ lo nói nhiều hơn là ăn. -- Sữa. -- Cô lẩm bẩm.

- Hả, em nói cái gì?

Amy hớp một chút nước chanh trên ly của mình.

- Sữa. Em còn phải cho thằng Max bú sữa nữa. Em nói với anh chàng là có lẽ em phải làm ở tiệm bán sữa vì em vẫn chưa kiếm được công việc ở chỗ nào khác hết.

- Em nói với thằng Max thế ư?

- Không. À, em đã nói với ...

- Anh hiểu rồi. Là anh Jason. -- David im lặng một lát. Sau đó anh nhìn lên Amy. -- Thế anh ấy có cho em biết về buổi dạ hội tối mai không hả?

- Dạ có, nhưng là sau khi em thắng được một cái áo dạ hội Dior thì ảnh mới nói.

- Em thắng được cái áo dạ hội ư? Và còn là hiệu Dior nữa chứ. Em phải kể cho anh nghe về chuyện này mới được.

Amy không kiềm chế được bản thân mình khi cô líu lo kể những chuyện xảy ra cả ngày. Bắt đầu là việc Jason ủi đồ, sau đó đến việc gặp gỡ Julie Wilson trong trung tâm mua sắm và việc Jason đã mua biết bao nhiêu là áo quần cho thằng Max.

- Dĩ nhiên là anh ấy phải đem chúng đi trả lại rồi. -- Cô nói với một miệng đầy thịt bò bít tết. -- Và ảnh sẽ đi, nhưng mà ảnh chưa có làm. Chắc tụi em phải bàn thảo lại chuyện đó quá.

- Còn việc cái áo dạ hội thì sao hả?

- À vâng, còn chiếc áo nữa chứ. -- Amy kể anh nghe việc Sally đã nói đến cái tiệm ở Carlton sắp phá sản, sau đó được một người chủ mới mua lại, nên họ đã tặng đi một chiếc áo dạ hội. -- Và em đã thắng giải. Còn được một chuyến làm đẹp miễn phí nữa. Cho nên ngày mai em sẽ nhìn được đẹp mắt một chút.

- Em thì lúc nào nhìn cũng đẹp mắt hết. -- David nói nhưng Amy hình như không hề để ý đến lời khen đó.

- Trong trường hợp của em thì em rất mừng là chiếc áo đó không có dây. Tại vì nó sẽ làm cho mọi việc thuận tiện hơn. -- Cô cốt ý chỉ đùa, nhưng khi cô nhìn lên David, gặp phải ánh nhìn mãnh liệt, đắm đuối của anh, gương mặt cô đỏ bừng. -- Xin lỗi. Em quên là mình đang ở đâu. Em cứ hay nói đùa về việc cho con bú sữa mẹ, và em không nên làm thế. Những câu chuyện tếu lâm của em đều quá vô vị. -- Trời ơi, nhưng thiệt tình là cô không thể tự chủ được bản thân mình. -- Ừm, có lẽ sẽ không vô vị với thằng Max. Nhất là sau khi em ăn đồ nóng và cay. -- Cô cười nhẹ với David. -- Xin lỗi nhé.

- Có phải em và anh Jason hay chia sẻ chuyện vui không hả? -- David hỏi khẽ.

- Vâng. Anh ấy là một khán giả rất tốt, và ảnh cười với những câu chuyện vui của em dù cho nó có vô vị đến đâu cũng vậy.

- Nhưng nó không vô vị đối với anh Jason.

- Xin lỗi, anh nói gì?

- Em vừa mới nói là chuyện cười của em không vô vị với thằng Max, và anh nói nó cũng không vô vị đối với anh Jason luôn.


Amy nhìn anh ngơ ngác, vẫn không hiểu anh nói gì.

- Vâng, dĩ nhiên rồi. Cái này ngon lắm. Là gì vậy?

- Thịt bò.

- À, đúng rồi. Em có kể với anh về anh Charles chưa?

- Lại là một người đàn ông khác nữa hả?

- Không phải, anh thiệt tình à. Anh ấy là cái người làm đồ ăn em bé mà anh đã đưa cho em đó. Anh ấy đẹp trai lắm, và còn nữa, đáng lẽ anh phải nên nói sự thật với em trước chứ.

- Ừ, đúng là anh nên làm thế. Hay là em nói cho anh nghe xem sự thật ấy là gì đi?

- Anh sẽ chán cho mà coi.

- Không đâu, thiệt đó. -- Anh nói. -- Anh bắt đầu thấy cả câu chuyện này lý thú thật đó. Anh được biết đến những người lạ mà anh chưa từng gặp bao giờ. Nào là "chàng hề không ích kỷ" Jason. Rồi còn Max "chiếc gối ôm đáng yêu". Và bây giờ thì thêm Charles "con công rực rỡ" nữa. Thế còn ai khác trong cuộc đời của em không hả?

Amy nhét một miếng thịt bò bự cỡ trái banh vô miệng. Rồi cô ra dấu là cô chưa thể nói được cho đến khi cô nhai xong.

- Amy! -- Một giọng nói mạnh mẽ của người đàn ông vang lên từ phía sau họ. -- Sao em nhìn lộng lẫy thế này? Chúng mình vẫn đúng hẹn hôm trước Tết chứ?

Amy quơ quơ tay và chỉ vào cái miệng đang đầy thức ăn của mình khi cô nhìn lên Ian Newsome.

- Tôi nghĩ là Amy sẽ bận rộn một ngày trước Tết. -- David nói với vẻ cứng rắn và trừng mắt nhìn lên người đàn ông.

- Vậy sao? Em có nhận được món quà Noel của anh chưa hả Amy? -- Ian hỏi và nhìn xuống mỉm cười với cô.

Amy, vẫn còn đang nhai, lắc đầu bảo chưa.

- Ồ, vậy hả? Vậy thì anh sẽ phải tự mình đem đến vào buổi sáng hôm Giáng Sinh mới được. Hay là anh nên nói anh sẽ lái nó đến cho em thì đúng hơn. -- Anh quay sang David. -- Còn cái trạm xá bé nhỏ của anh dạo này thế nào rồi hả, bác sĩ? Vẫn còn năn nỉ người ta quyên tiền cho cái chỗ đó của anh chứ? Còn nữa, anh vẫn còn ở tại căn nhà nhỏ xíu trên đường River Road phải không hả?

Trước khi David có thể trả lời, anh ta quay sang Amy, đá lông nheo với cô, vẫy tay chào rồi bỏ đi.

- Không biết em sao chứ còn anh thì thật là ghét cái tên khó ưa ấy ghê.

Amy phát hiện mình vẫn chưa nhai xong miếng thịt bò to đùng đó.

- Em có muốn ăn món gì tráng miệng không hả?

- Sữa. -- Amy nói trong họng. -- Thằng Max.

- Thôi được rồi. -- David nói xong, anh ra hiệu cho người phục vụ đến tính tiền. -- Cũng nên về cho rồi. Đúng là một đêm gì đâu!



@@@@@



Amy không chịu để cho David đưa cô đến tận cửa nhà. Cô cảm thấy làm như vậy là không đúng, bởi vì dù sao đi nữa thì anh ấy cũng đã trả tiền cho một bữa cơm tối thịnh soạn. Và ảnh lại còn dẫn cô đi tham dự buổi dạ hội ngày mai nữa. Nhưng mặc dù vậy, cô chỉ muốn được vào trong nhà mà thôi.

- Tôi về rồi đây.

Cô nhè nhẹ kêu lên. Và khi không có câu trả lời, cô thoáng lo sợ. Có phải anh chàng Wilding kia đã đi mất rồi không? Có phải anh ta đã đem thằng Max đi rồi không?

Nhưng không đầy một giây sau, Jason đã xuất hiện. Thằng Max trên tay anh, nước mắt ướt đẫm trên gương mặt cu cậu.

- Đưa đây tôi, đưa đây cho tôi. -- Amy dang rộng hai tay và nói. -- Tôi sắp sửa bị nổ tung lên rồi đây. -- Chỉ trong giây lát, cô đã ngồi trên ghế sofa và thằng Max thì bú sữa một cách sung sướng.

- Đi chơi có vui không? -- Jason đứng kế bên cô hỏi.

- À vâng. Vui lắm. Hồi trưa ăn cơm còn dư thịt bầm không hả?

- Chắc còn. -- Anh nói, mỉm cười một lát khi nhìn vẻ mặt như van xin của cô. Sau đó anh đi vào nhà bếp và làm một dĩa sà lách thật đầy cùng với thịt nguội.

- Cô cần phải có một cái lò nướng đồ ăn nhanh hay gì đó mới được. -- Anh nói khi đưa cho cô cái dĩa.

Amy cầm cái dĩa bằng một tay, nhưng cô không có chỗ để nó xuống. Trong lúc nhìn chung quanh tìm kiếm, Jason lấy cái dĩa lại từ tay cô, cắt một miếng thịt vừa miệng, và cấm vào thìa, đút cho cô.

- Là cái lò hâm nóng thức ăn. -- Cô nói khi miệng đã hết thức ăn. -- Nhưng mà thức ăn của anh Charles làm thì nóng hay lạnh gì cũng ngon hết. Anh đã ăn tối chưa?

- Ăn rồi, và tôi tưởng cô cũng đã ăn rồi chứ. Tại sao cô lại đói bụng vậy nè?

- Anh biết không. -- Cô nói, quơ quơ bàn tay. Sau đó cô quay lại một cách đột ngột. -- Cái gì đó?

- Thì là cái bàn chứ cái gì. -- Anh nói, múc thêm một miếng thịt bò đã được nấu với rượu đỏ. -- Hay ít ra tôi đoán nó phải là cái bàn. Có lẽ chúng ta phải tìm một cái tiệm bàn ghế nào đó sắp phá sản để mua cái mới quá. -- Ý anh ngầm ám chỉ đến cái bàn máy may to đùng mà cô để ở giữa căn phòng.

- Không phải, là cái kia kìa. -- Amy nói, miệng vẫn đầy thức ăn.

- Cái ly hả? Thì nó là cái ly thôi. Bộ cô chưa từng thấy một cái ly bao giờ à?

Cô chẳng đếm xỉa đến lời lẽ hóm hỉnh của anh.

- Cái gì ở trên cái ly vậy hả?

Jason quay lại, nhìn trân trân chiếc ly đơn độc được đặt trên bàn. Sau đó, với lưng vẫn còn quay lại Amy, anh mỉm cười. Khi anh nhìn lại cô, anh làm như không có gì.

- Chỉ là son môi thôi. -- Anh nói. -- Là son môi màu đỏ.

- Nó không phải của tôi. -- Cô nhìn anh đăm đăm khi anh đút thêm đồ ăn cho cô.

- Đừng có nhìn tôi à nha. Nó cũng không phải của tôi đâu.

- Tôi biết là không phải tất cả những người đồng tính đều diêm dúa. -- Cô nói. -- Vậy thì son môi đó là của ai nào?

- À à!

- Anh Jason!

- Không thích gọi "ông Wilding" nữa sao?

Lúc cô trở mình thằng Max sang bên kia, cô vẫn còn trừng mắt nhìn anh.

- Ở nhà anh có khách đến phải không?

- Đúng là tôi có người khách đến chơi thật. Cám ơn cô đã có lòng hỏi thăm.

- Tôi nghĩ là anh không nên làm như vậy. -- Cô gằn giọng. -- Khi nhà có em bé thì không có ai biết trước được người ta sẽ làm gì đâu. Tôi rất là lo cho sự an toàn của thằng Max.

- Tôi cũng vậy. Nhưng mà cái người đàn bà này thì tôi quen cũng lâu rồi. -- Anh đút cô miếng thịt cuối cùng trên dĩa.

- Đáng lý ra anh phải hỏi ý kiến của tôi trước khi anh mời một người đàn bà về nhà này. Về nhà của tôi.

- Lần sau tôi sẽ làm như ý cô. Cô có muốn uống cái gì không? Tôi có mua bia. Có lẽ thằng Max sẽ thích lắm đây.

- Thế cô ấy là ai vậy?

- Cô ấy là cô nào?

- Thì là cái người đàn bà mà để lại vết son môi trên cái ly đó chứ còn ai nữa.

- Chỉ là một người bạn. Uống Côca-Côla được không? Hay là uống 7-Up?

Amy trợn mắt nhìn anh.

- Anh chưa trả lời tôi kìa.

- Cô cũng chưa trả lời tôi đó. Cô muốn uống gì hả?

- Không uống gì hết á. -- Cô nói và không hiểu tại sao mình có cảm giác tức giận vô cùng. Thằng Max đã ngủ gục trước khi nó bú sữa xong. Và cô biết là cô nên đánh thức nó dậy, nhưng mà cô không nỡ lòng. Thay vào đó, cô chỉ muốn đi ngủ. Đàn ông hay đàn bà cũng vậy, đâu phải là chuyện của cô nếu như hắn ta có khách viếng thăm chứ?

- Tôi mệt quá đi. -- Cô nói, bế thằng Max lên và hướng về phòng ngủ của mình. -- Hẹn gặp anh sáng mai.

- Chúc ngủ ngon. -- Anh nói một cách vui vẻ lạ thường, rồi cũng đi về phòng ngủ của mình.

Vài tiếng đồng hồ sau, Jason giật mình bởi tiếng vỡ của thủy tinh và ngay lập tức phóng xuống giường. Anh đã ngủ quên với bộ đồ vẫn chưa thay ra. Ánh đèn vẫn còn sáng vì lúc sớm anh bận đọc những giấy tờ báo cáo về thị trường của một công ty mà anh đang có ý định mua về.

Trong nhà bếp, anh thấy Amy, một chiếc ly bị vỡ nằm dưới sàn nhà, và cô đang ráng nhặt những mảnh vụn với đôi bàn tay không, trong khi cô bước qua bước lại bằng đôi chân trần.

- Đừng đến gần đó. -- Anh gắt gỏng. -- Cô sẽ làm cho mình đứt tay đứt chân cho coi. -- Khi cô nhìn lên anh với ánh mắt đầy đau đớn, anh biết có cái gì đó không xong rồi. Bước nhanh qua mấy mảnh vụn thủy tinh bằng đôi giày ngủ của mình, anh bế Amy lên tay và ẳm cô đến cái ghế bên cạnh bàn ăn tại nhà bếp. -- Được rồi, bây giờ hãy cho anh biết xem có chuyện gì vậy.

- Chỉ là hơi nhức đầu thôi. Không có gì đâu. -- Cô ráng thì thào, nhưng dù với tiếng động khe khẽ đó, nỗi đau đớn cũng hiện lên trên gương mặt của cô, và cô trở mình một cách khổ sở trên ghế.

- Không có sao ư? -- Anh nói. -- Vậy thử để anh chở em đến bệnh viện cấp cứu và để cho bác sĩ xem em coi có sao hay không cho biết.

- Em có thuốc uống. -- Cô nói, sau đó ra dấu một cách yếu ớt về hướng phòng ngủ của mình. -- Nó ở trong ...

Cô bỏ lửng câu nói vì Jason đã bỏ ra khỏi phòng. Nhưng chỉ trong vài giây anh đã trở lại với cái điện thoại di động bên tai.

- Tao không cần biết bây giờ là mấy giờ, hay là mày không có đủ thời gian để ngủ. -- Anh nói vào máy. -- Tao không phải là bác sĩ, nhưng tao có thể thấy được khi một người đang trong tình trạng đau đớn. Tao cần phải làm gì với cô ấy đây?

- Vậy sao. -- Jason nói trong điện thoại. -- Và cô ấy đã bị như vậy bao lâu rồi? Ừm. Ừm. Tao hiểu rồi. Nếu tao cần mày nữa thì tao sẽ gọi lại.

Jason để điện thoại xuống và nhìn Amy.

- David bảo đắp khăn nóng và xoa bóp. Và nó nói nó đã đưa cho em thuốc để em uống liền khi mới cảm thấy đau mà. Tại sao em không uống nó?

- Tại em bận rộn quá. -- Cô nói, nhìn anh với ánh mắt thê lương. -- Em xin lỗi đã làm anh thức giấc, nhưng mà cái đầu em đau quá đi.

Jason đi vặn nước nóng rồi nhúng cái khăn cho ướt.

- Đây nè. -- Anh đưa nó cho cô và nói. -- Đặt nó lên trán và nói cho anh biết xem thuốc uống để ở đâu.

Nhưng khi Amy định lên tiếng thì cô phải nhắm mắt lại vì đau. Cho nên Jason cúi xuống, bế xốc cô trên tay và ẳm cô vào phòng ngủ. Trong phòng vệ sinh của cô, anh đã tìm thấy một lọ thuốc có ghi "dành cho nhức đầu" trong tủ đựng thuốc, nên anh lấy ra hai viên và một ly nước lạnh cho Amy.

Khi đó anh định để cô một mình. Nhưng mà cô nằm cuộn người như trái banh, và anh biết là áp lực cùng sự thiếu ngủ đã ít nhiều ảnh hưởng đến việc nhức đầu của cô hơn bất cứ cái gì khác.

David đã nói trên điện thoại là những bà mẹ sanh con đầu lòng thường hay bị đau đầu, và cái họ cần nhiều hơn uống thuốc là được nghĩ ngơi và bồi dưỡng sức khỏe cho nhiều.

Khi Jason ngồi xuống trên giường bên cạnh Amy, cô định phản đối, nhưng anh không đếm xỉa đến cô. Ngược lại, anh tựa người vào đầu thành giường và kéo cô thẳng dậy để cô có thể dựa vào ngực anh. Chiếc khăn đã lạnh, và tóc mai trước trán cô ẩm ướt. Một là vì đắp khăn nóng, hai là tại đổ mồ hôi. Chỉ là anh không biết cái nào.

Thật dịu dàng, anh đặt những ngón tay dài, khỏe khoắn của mình sau gáy cô và bắt đầu xoa bóp. Chỉ cần nghe tiếng rên khe khẽ từ Amy thốt ra thoạt đầu là sự khuyến khích anh cần rồi. Chậm rãi, anh xoa bóp nơi cổ của cô và lên đến đầu cô. Và từng phút từng phút trôi qua, anh có cảm giác cổ và đầu cô bắt đầu thư giãn.

- Hãy tin anh. -- Anh nói khi cô không muốn thả lỏng mình.

Nhưng việc hai tay anh vẫn xoa bóp đều đã làm cho cô quên hết những sự ngại ngùng về việc họ đang ở chung trên một chiếc giường, và nó cũng làm cho cô quên hết mọi thứ khác trên đời. Hai tay anh di chuyển xuống sau lưng cô, lên xuống nơi cột sống. Sau đó dời ra hai bên hông, rồi trở lại hai cánh tay cô. Gần nơi vai là nơi cô bị căng thẳng nhiều nhất và anh đã làm cho cô được nhẹ nhõm hơn.

Khoảng 30 phút sau, cô đã lã người trong vòng tay của anh, hoàn toàn được anh nâng đỡ, tin tưởng anh như thằng Max đã tin tưởng anh vậy.

Trong vòng 10 phút thôi, Jason phát hiện cô đã ngủ say, nên anh nhẹ nhàng đặt cô xuống trên chiếc gối và nhấc đôi chân dài của mình ra từ dưới người cô. Khi anh đang đứng bên cạnh chiếc giường, anh kéo tấm chăn lên đắp cho cô. Sau đó, tự động anh hôn lên má cô và ru cô ngủ y như thể cô là một đứa bé lên ba vậy.

Mỉm cười, anh quay đi để rời khỏi phòng.

- Cám ơn anh.

Anh nghe Amy thì thầm lúc anh định đi về phòng ngủ của mình. Và Jason mỉm cười thay cho câu trả lời.

Hạnh Phúc Đơn Sơ - Chương 10

Hạnh Phúc Đơn Sơ
Tác giả: Jude Deveraux
Phiên dịch: Tuyết Băng – TP





Chương 10




- Có phải anh Charles từng là nhân tình của anh không hả?

Amy hỏi liền khi họ vừa ngồi vào xe của Jason. Chiếc xe bây giờ sạch sẽ hơn nhiều vì cô đã bỏ mấy tiếng đồng hồ để dọn dẹp, lau chùi nó. Nhưng bên trong, những tấm nệm trên ghế đều đã bị hư hết.

- Là cái gì của tôi chứ? -- Jason hỏi lúc anh cho xe quẹo ra ngoài đường lớn.

- Tại sao lúc nào anh cũng nói như thế khi tôi hỏi về cuộc sống riêng tư của anh chứ? Anh có thể thấy hết tất cả về đời tư của tôi, nhưng tôi thì chẳng biết tí gì về anh cả. Thế anh Charles là gì của anh hả? Rõ ràng là anh biết anh ấy rành lắm.

- Không có rành như cô nghĩ đâu. -- Jason nói. Anh nhìn thằng Max từ kiếng chiếu hậu khi nó đang nút mấy ngón tay và ngó ra ngoài cửa sổ. -- Cô mua cái áo lạnh mà thằng Max đang mặc ở đâu vậy?

- Từ mẹ Mildred. -- Amy nói nhanh tên của mẹ chồng mình. -- Còn anh Charles thì sao hả? Hay là anh muốn tôi không nhận thức ăn từ anh ta nữa?

- Charles là một đầu bếp rất tài giỏi, cho nên dĩ nhiên là cô nên lấy thức ăn của hắn làm rồi. Thằng Max có thể bị mắc cổ vì cái đó không đấy?

Ngay lập tức, Amy quay ra phía sau ghế ngồi, bị vướng víu bởi sợi dây an toàn, chỉ để thấy thằng Max tỉnh queo, chẳng "gặm" cái gì trên miệng cả.

- Tôi nghĩ như vậy có nghĩa là anh không muốn nói về cuộc sống của anh rồi. -- Cô nói với vẻ nặng nề khi cô quay trở về phía trước.

Jason không trả lời mà để mắt trên đường đi và trong đầu anh đang tưởng tượng đến những cách khác nhau để giết cậu em trai bé nhỏ của mình.

- Anh có từng nghĩ đến đi gặp bác sĩ tâm lý chưa hả? -- Amy hỏi dịu dàng. -- Làm một người đồng tính thì chẳng có gì phải xấu hổ cả, anh biết không.

- Cô nghĩ chúng ta nên đậu xe ở đâu hả? -- Jason hỏi lúc anh quẹo vào bãi đậu xe ở trung tâm mua sắm. Bởi vì chỉ còn hai ngày nữa là Giáng Sinh nên bãi đậu xe chỉ còn vài chỗ trống. -- Chắc là chúng ta phải cuốc bộ thôi. -- Jason nói một cách vui vẻ khi anh tìm thấy một chỗ trống để đậu xe mà nhìn xa khoảng nửa dặm mới tới các cửa hàng.

Amy vẫn ngồi im, chẳng thèm nhúc nhích một ngón tay, và khi Jason mở cánh cửa phía sau cô để bế thằng Max ra, cô vẫn còn ngồi y chỗ cũ.

- Cô có đi với chúng tôi không hả? -- Jason hỏi và không biết vì sao nhưng anh hơi thích thú với sự bực bội của cô vì anh từ chối không nói về cuộc sống riêng tư của mình.

- Ồ vâng. -- Cô nói khi bước ra khỏi xe, sau đó đứng ra sau lúc Jason tháo dây an toàn của thằng Max ra từ chiếc ghế dành cho em bé của nó và đặt nó ngồi vào chiếc xe đẩy trẻ em mới mua.

- Có thể tôi sẽ thay đổi. -- Jason nói khi thằng Max đã được cài dây an toàn trên chiếc xe đẩy. -- Có thể tôi sẽ tìm được người phụ nữ trong mơ và cô ấy có thể thay đổi được tôi. -- Nói xong anh bắt đầu đẩy thằng Max hướng về mấy cửa hàng.

- Ờ. -- Amy vừa nói vừa vội vã theo sau họ. -- Và ngày mai tôi sẽ đổi hệ.

- Cũng có thể lắm chứ. -- Jason nói. -- Tôi nghĩ là đã có những chuyện lạ lùng xảy ra rồi. Sao, giờ thì mình bắt đầu ghé đâu trước đây?

- Tôi cũng không biết nữa. -- Amy bảo. Cô nhìn về những đám đông đang đi từ cửa tiệm này đến cửa tiệm khác, những cánh tay của họ có vẻ uể oải vì sức nặng của những túi xách mà họ đang cầm. -- Mua sắm không phải là cái chuyện mà tôi thường làm. -- Cô có cảm tưởng như anh đang làm cho cô bị mất mặt, và cô ghét cái kiểu mà anh ta cười mỗi khi cô hỏi anh một câu hỏi cá nhân.

- Tôi nghĩ thằng Max cần một cái áo lạnh mới. Vậy thì cái tiệm nào tốt nhất để mua đây hả?

- Tôi thật sự là không có biết nữa. -- Cô nói vẻ hững hờ, quay đi nơi khác để nhìn những đám đông. Khi anh không lên tiếng, cô quay trở lại và anh đang nhìn cô với vẻ mặt như thầm bảo "Tôi không thể tin được một chữ nào cô vừa nói cả".

- Ở đây có một tiệm BabyGap ...

- Cô thích mua đồ cho thằng Max ở đâu? Tiền bạc không thành vấn đề.

Amy ngần ngại một lát rồi cô thở ra và đưa tay chỉ.

- Ở dưới dãy đó á, quẹo trái ngay ngã tư thứ hai, đi qua bốn cái tiệm nữa, nó nằm bên tay phải. Nhưng mà đi đến đó cũng vô ích thôi. Quần áo ở đó bán mắc lắm.

- Cô có thể để cho tôi lo về vấn đề tiền bạc được không hả? -- Anh nói.

Cô liếc mắt nhìn anh một hồi.

- Có phải đây là cách anh đã ra lệnh cho nhân tình của anh không? Có phải vì vậy mà anh ấy "đá" anh không?

- Nhân tình cuối cùng nhất của tôi đã dọa sẽ tự tử nếu như tôi bỏ đi đấy. Vậy cô muốn dẫn đường hay đi theo sau?

- Tại sao vậy?

- Bởi vì tôi không nghĩ là chúng ta có thể đi bên cạnh nhau qua mấy đám đông này. -- Anh trả lời. Anh phải nói gần sát tai cô mới có thể nghe được vì những tiếng ồn ào.

- Không phải. Ý tôi là tại sao anh ấy dọa sẽ tự tử kìa?

- Vì không chịu nổi với ý nghĩ sống mà thiếu tôi đấy. -- Jason trả lời, sau đó nghĩ thầm, "và cả tiền của tôi nữa". -- Chúng ta có thể nói tiếp chuyện này sau được không hả? Thằng Max sẽ đói bụng sớm, còn cô thì sẽ chảy sữa, và tôi thì rất muốn được xem một trận đá banh vào buổi trưa nay.

Với một tiếng thở ra nữa, Amy chịu thua, rồi quay đi và bắt đầu kiếm đường hướng về cái tiệm bán đồ em bé.

Jason nhìn cô bước đi phía trước anh và thằng Max và suốt mấy tuần qua, cũng không chừng là cả mấy năm rồi, đến bây giờ anh mới có cảm giác thật tốt. Anh không rõ là cái gì đã làm cho anh có cảm giác thoải mái đến vậy, nhưng mà anh chắc là có một cái gì đó đã xảy ra.

Phải đến mấy phút sau họ mới đến được cái cửa tiệm nhỏ xíu ở phía cuối cùng của một dãy tiệm, nằm bên ngoài của trung tâm các cửa hàng, vì họ phải chen lấn giữa dòng người. Và khi Jason vừa nhìn thấy nơi này thì anh phải công nhận rằng Amy đúng là có con mắt thẩm mỹ. Nếu như cô có thể mơ ước về việc sắm sửa cho con trai của mình, thì cô sẽ bắt đầu từ những món đồ xịn nhất đây.

Trên tường có hai hàng treo đầy quần áo đẹp nhất, một bên cho con trai và một bên cho con gái. Mỗi cái là một bộ đầy đủ, với áo, quần, nón, giày, và cả áo khoác cùng kiểu. Đến khi Jason đi vào giữa cửa tiệm thì Amy đã đứng nhìn những bộ đồ đắc tiền này với ánh mắt long lanh. Lúc anh bước vào, anh nhìn thấy cô đưa tay ra để sờ vào một chiếc áo khoác nhỏ màu xanh, nhưng cô giật tay lại y như thể không cho phép mình hưởng thụ một niềm vui như vậy.

- Vậy cô thích cái nào hả? -- Jason hỏi trong lúc đưa thằng Max qua lại giữa mấy cái giá mắc áo quần.

- Thích tất cả. -- Amy nói nhanh. -- Bây giờ thì mình đã nhìn được rồi, ta đi thôi.

Jason phớt lờ cô.

- Tôi thích cái này. -- Anh giơ một bộ màu vàng và đen có một cái áo mưa cùng kiểu lên và bảo. Đôi giày bốt nhỏ xíu màu vàng có dán hai con mắt lên đó, và anh biết rõ thằng Max sẽ khoái gặm lắm cho mà coi. -- Nó mặc số mấy vậy?

- Từ chín cho đến 12 tháng. -- Amy nói nhanh chóng. -- Chúng ta phải đi thôi ...

- Có chuyện gì vậy? -- Jason hỏi bởi vì gương mặt của Amy dường như biến sắc.

- Đi ngay. Lẹ lên. -- Cô hớt hãi rồi cố núp sau lưng anh.

Jason phát hiện rằng anh hơi thích bàn tay cô đặt trên eo của anh và cái cách cô núp phía sau anh, nhưng khi anh nhìn lên thì anh chẳng thấy gì ngoài một người đàn bà khác cùng với một đứa bé trạc tuổi thằng Max bước vào cửa tiệm.

- Là Julie Wilson đó. -- Amy rít lên đủ để anh nghe. -- Chồng cô ta là chủ của tiệm John Deere và họ còn nuôi ngựa nữa.

Jason chẳng thấy cái tin này có liên quan gì đến những việc khác đang xảy ra cả.

- Chúng tôi đã từng đi học lớp về em bé trước khi sinh con. -- Amy nói, rồi cô siết chặt bàn tay nơi eo anh và bắt đầu lôi Jason ra khỏi cửa tiệm. Cô dùng thân hình to lớn của anh để che mình để cho người đàn bà kia không trông thấy.

- Có phải cô còn quên cái gì không hả? -- Jason cúi xuống thì thầm với cô, rồi hất hàm về phía thằng Max, kẻ đã lôi được tám cái hộp giày xuống từ một cái ngăn để giày và đang bận rộn nhai mấy sợi dây buộc giày từ hai chiếc giày khác nhau.

- Trời ơi, chết tôi rồi. Tôi đã thất bại trong bổn phận làm mẹ. -- Amy hết hồn, rồi sau đó, cúi mình xuống thấp, cô từ từ trở lại với con trai mình.

- Xin chào bà Wilson. -- Nhân viên trong cửa tiệm đang nói với vẻ nịnh bợ. -- Những món hàng bà đặt, tôi đã để phía sau. Nếu như bà đi theo tôi về hướng này, chúng ta có thể xem coi nó có vừa với Abigail bé nhỏ của mình hay không.

Jason nhận ra ngay cái giọng điệu đó bởi vì anh đã nghe nó rất nhiều lần. Nó cho biết là nhân viên bán hàng ở đây biết người đàn bà này rất rành và biết rằng cô ta có thể mua được bất cứ món đồ nào trong cửa tiệm. Con bé bán hàng không ra gì này chẳng buồn hỏi Jason và Amy xem có cần giúp đỡ gì không khi họ vào cửa tiệm, nên anh nghi là Amy đã quá quen với con bé. Abernathy là một nơi rất nhỏ, và mặc dù trung tâm mua sắm này cách thị trấn vài dặm, Jason đoán là họ biết rõ Amy không thể nào đủ tiền mua được những áo quần trong cửa tiệm này, và vì thế mà họ chẳng thèm đếm xỉa đến cô.

- Mình đi thôi! -- Amy nói ngay khi người đàn bà đó đã biến mất ra phía sau.

- Tôi đâu có ý định bỏ đi. -- Jason nói và trong giọng nói của anh là cả một sự giận dữ.

- Anh không hiểu đâu mà. -- Amy nói gần như khóc. -- Julie đã đám cưới với người con trai giàu có nhất trong xóm, trong khi tôi đã lấy ...

- Người con trai được ưa thích nhất trong trường. -- Jason nói nhanh và ngay lập tức trong mắt cô là những giọt nước mắt biết ơn.

- Có phải cô ta lấy Tommy Wilson không?

- Đúng rồi. Tôi đã nói với anh rồi, cha của anh ta ...

- Khi chúng ta về nhà, tôi sẽ kể cho cô nghe tất cả về Tommy Wilson và cha của hắn. Rồi sau đó cô sẽ không cần phải trốn tránh bất cứ một người đàn bà nào đã thiếu may mắn lấy phải một trong hai người họ. Bây giờ thì hãy giúp tôi cái coi nào. -- Jason nói khi anh bắt đầu lấy xuống hết bộ này đến bộ khác từ các ngăn và máng chúng trên cánh tay của mình.

- Anh làm chuyện trời thần gì vậy? -- Amy mất hồn. -- Anh đâu có thể nào ...

- Tôi có thể mua mọi thứ bây giờ và đem trả chúng sau, đúng không?

- Chắc là vậy. -- Amy nói vẻ ngập ngừng. Rồi như cô đã nghĩ ra được anh đang nói gì, cô lấy lên một bộ đồ nhỏ xíu có một con gấu xanh ở phía trước. -- Tôi rất thích bộ này.

- Cứ nghĩ đến số lượng đi và đừng nghĩ đến phải lựa chọn.

Amy cười khúc khích và sau đó cũng áp lấy đồ xuống từ trên mấy cái giá treo đồ và ném chúng lên chỗ quày tính tiền. Có một bộ đồ dính liền màu vàng với một cái khăn choàng cổ có thêm hình con hươu cao cổ, một cái áo màu đỏ, một cái áo khoác màu đỏ và vàng, cùng với một đôi dép màu đỏ và vàng cùng kiểu thật dễ thương. Lần đầu tiên trong cuộc đời của cô, Amy chẳng nhìn đến giá tiền khi cô thảy đồ lên quày tính tiền.

Khi cô bán hàng trở lại, Julie Wilson đi phía sau. Cô ta dừng lại một cách đột ngột làm cho chiếc xe đẩy em bé đụng trúng chân mình.

- Này ông kia! -- Cô ả nói với một giọng nghiêm khắc, sau đó mở miệng định cho Jason biết rằng cô ta không thích việc họ đã làm đồ đạc bừa bãi. Nhưng Jason đưa tấm thẻ tín dụng bạch kim của American Express ra, và sự cau có của cô ta biến thành một nụ cười.



@@@@@




- Anh có thấy gương mặt của cô ta không? -- Amy vừa nói vừa nút cây kem của mình. Cô và Jason đang ngồi trên một chiếc ghế dài bên cạnh một hồ nước nhỏ trong trung tâm mua sắm. Thằng Max thì đang ngồi trong chiếc xe đẩy của nó ở giữa hai người họ. Chung quanh họ là biết bao nhiêu túi xách đựng quần áo của thằng Max.

- Dĩ nhiên là tôi sẽ phải nghe con bé bán hàng thô lỗ ấy giảng đạo khi mà tôi đem trả lại hết mấy món đồ này. Nhưng mà nhìn thấy được vẻ mặt của Julie như thế thì cũng đáng lắm. Còn anh thì tuyệt diệu quá đi mất. -- Amy đang đu đưa chân qua lại như một đứa trẻ, liếm cây kem trước khi nó chảy và nhoẻn miệng cười khi cô nhìn Jason cho thằng Max ăn chung cây kem với anh.

- Bộ cô ta đối xử tệ với cô trong lớp lắm hả?

- Còn tệ hơn những gì anh tưởng tượng nữa. -- Amy nói một cách vui vẻ. -- Cô ta không ngần ngại nói cho tôi biết tất cả những điều xấu mà anh Billy đã làm khi còn đi học. Không phải là vì cô ta có mặt ở đó nhưng mà chồng của cô ấy thì có. Trời đất ơi, việc đó có nghĩa là anh ta cũng già cỡ như anh vậy.

Nghe đến đó, Jason nhướng một bên chân mày lên nhìn cô.

- Tôi chưa hề nghĩ rằng mình sắp sửa gặp Diêm Vương à. -- Anh nói với vẻ hóm hỉnh.

- Chết anh chưa. -- Amy cười ngất. -- Ôi, anh đúng là dễ thương ghê luôn. Nhưng anh cũng không cần phải nói với cô ta rằng hai đứa mình là một cặp. Có lẽ anh không nhớ thị trấn Abernathy như thế nào. Chỉ trong vòng hai tiếng đồng hồ thôi, tất cả mọi người trong xóm đều sẽ biết là tôi đang sống với một người đàn ông khỏe mạnh, đẹp trai, chứ họ cũng không hề biết một nửa của sự thật là gì.

- Và sự thật là cái gì nào?

- Thì là chuyện anh có tư tình với lại anh Charles chứ còn gì nữa.

- Tôi đâu có nói là ...

- Nhưng anh cũng đâu có chối. Ê! Anh làm cái gì vậy?

- Tôi mặc cái áo mới cho thằng Max chứ gì. Tôi chán vì phải thấy cái áo cũ mèm này rồi.

- Nhưng mà mình phải đem trả đồ lại và ... -- Cô im bặt và nhìn anh trân trối. -- Anh không hề có ý định sẽ đem chúng trả lại, phải không?

- Không hề có ý định đó.

- Tôi ước gì tôi có thể hiểu được anh. Tại sao anh lại đồng ý ở lại với thằng Max và tôi trong căn nhà cũ kỹ, dột nát của tôi chứ?

- Để tạo cho David có một cơ hội với cô. -- Jason đáp gọn.

- Tôi không nghĩ là anh đang nói thật với tôi. Nào, bé Max, mình đi xem có cần thay tả cho con không nào.

Cô vịn tay cầm của chiếc xe đẩy và đẩy thằng Max về hướng phòng vệ sinh nữ.

Khi anh còn lại một mình, Jason nhìn chung quanh khu mua sắm. Hai tuần trước anh sẽ không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ hưởng thụ lễ Giáng Sinh như thế này. Bình thường anh hay chúc mừng lễ Giáng Sinh ở một chỗ nghĩ mát sang trọng đắc tiền nào đó, và theo thói quen thì món quà anh tặng cho người đàn bà nào anh đang quen sẽ là một đôi bông tai hột xoàn. Quà tặng của cô ấy dành cho anh sẽ là một đêm trên giường. Có lẽ anh đã già, vì đôi lúc anh ước sao những người phụ nữ đó chỉ tặng cho anh một cái ca-vát hoặc một đôi vớ chẳng hạn.

- Mày đã già thật rồi, Wilding ạ. -- Anh lẩm bẩm rồi đứng dậy để nhường chỗ ngồi cho một người đàn bà trông có vẻ như sắp sanh đôi. Anh nhặt những túi đồ rồi đi bộ ngang vài cửa tiệm trong lúc anh chờ đợi Amy. Và anh đã thấy ở một cửa sổ là một bộ đồ hoàn mỹ cho cô mặc cho cuộc hẹn với David tối nay. Đó là một chiếc áo len ngắn tay màu tím nhạt với một chiếc áo khoác bằng len cùng màu, và một chiếc váy xếp ly màu tím đậm với những bông hoa nhỏ li ti kết lên trên.

Jason không ngần ngại bước vào cửa tiệm đó và ngay lập tức có ba người phụ nữ duyên dáng chạy đến để giúp anh. Anh bảo họ anh chỉ có khoảng năm phút, và anh muốn cái bộ đồ trưng bày ngay cửa sổ cùng với vớ da người, giày, và đồ trang sức đi cùng với nó.

Người phụ nữ cao nhất trong nhóm, rực rỡ với mái tóc đỏ hoe không hề chớp mắt:

- Còn quần lót?

Jason gật đầu nhanh.

- Cô ấy mặc số cỡ người đàn bà đó á. -- Anh nói, liếc nhìn một người khách hàng khác. Vài phút sau, anh ký tên vào hóa đơn tính tiền và đồ đạc được xếp để vào trong cái túi xách.

- Nó thả một quả bom nguyên tử luôn. -- Amy nói về thằng Max ngay khi cô gặp Jason. -- Xin lỗi chúng tôi đã lâu lắc. Nảy giờ anh mua gì vậy?

Jason cười toe toét với cô.

- Tôi mua cho cô cái này để mặc tối nay.

- Anh ... À, tôi biết rồi. Mấy người bê đê hay giỏi về những chuyện đó lắm, phải không? Ý của tôi là anh thích chọn áo quần cho đàn bà lắm, đúng không?

Jason cúi xuống cho đến khi mũi anh gần chạm vào mũi cô.

- Cô có biết hai chữ "cám ơn" không hả? Tôi chỉ muốn nghe lời đó thôi chứ không phải nghe cô nêu thêm bằng chứng tôi thích nam hay nữ.

- Xin lỗi. -- Amy thì thầm. -- Chỉ là tôi ... -- Cô im bặt, đôi mắt cô căng ra khi nhìn chăm chú một cái gì đó sau lưng Jason. Tiếp theo đó, cô đẩy anh sang một bên, giang rộng hai cánh tay và reo lên thích thú. -- Ôi Sally! -- Và một người phụ nữ trẻ, hơi lùn, rất là duyên dáng đang chạy đến Amy.

Jason đứng sang một bên để nhìn hai người đàn bà ôm nhau và cùng nhau nói một lượt, lời lẽ tuôn ra như thác đổ.

- Bao lâu rồi ...

- Khi nào thì cậu đã ...

- Tại sao cậu không ...

- Đây là thằng Max. -- Cuối cùng Amy cũng nói rồi bước lùi ra sau để cho cô bạn thấy con trai của mình.

Nhưng người đàn bà chỉ liếc thằng bé trong chiếc xe đẩy một cái bởi vì sự chú ý của cô đang đặt vào người đàn ông quá đỗi điển trai đang đặt bàn tay rắn chắc trên đồ đẩy xe.

- Ai vậy nè? -- Cô hít thở và Jason có vẻ mát bụng khi được người khác thấy mình là một người đàn ông đẹp trai. Bởi vì rõ ràng là Amy chẳng hề phát hiện ra điều đó!

Jason không ngăn được mình, anh nâng bàn tay người đàn bà đó lên và hôn lên đấy, rồi nhìn cô ta với đôi mắt mà anh từng được cho biết là quyến rũ. Khi người đàn bà nhìn có vẻ như cô ấy sắp sửa hồn bay phách lạc, anh cảm giác thật tốt.

- Đây là anh Wilding và anh ấy là bê đê đấy. -- Amy nói với một giọng lạnh lùng.

- Nhưng mà tôi đang suy nghĩ sẽ thay đổi. -- Jason gần như thỏ thẻ.

- Anh có thể đem tôi ra thử nghiệm nè. -- Người đàn bà nói và nhìn Jason với ánh mắt nóng bỏng.

- Thằng Max có sao không? -- Amy nói với vẻ cáu kỉnh. -- Anh Wilding là "vú nuôi" của thằng Max. Đàn ông đồng tính hay giỏi về những việc đó lắm, cậu biết không.

- Bữa giờ mình cũng đang suy nghĩ về việc sinh em bé nè. -- Sally nói mà không hề rời mắt khỏi Jason. -- Và mình nghĩ mình sẽ cần một "chị vú nuôi".

- Vậy còn "chăm sóc" luôn cả người mẹ thì sao hả? -- Jason hạ thấp giọng.

- Cưng ơi, em cần "một người quyên tinh trùng".

- Sally, cậu có thể tách xa "chị vú" của mình để chúng ta có thể đi kiếm cái gì đó giải khát không hả? Anh có thể coi chừng thằng Max một mình trong giây lát được chứ? -- Cô hỏi Jason. Đôi môi cô mím chặt khi cô trợn mắt lên nhìn anh.

- Chắc tôi sẽ chịu đựng nổi nó mà. -- Jason đáp, mắt anh vẫn nhìn Sally, y như thể cô là người phụ nữ trong mộng của anh. -- Hai cô cứ đi đi. Tôi và thằng Max sẽ đem mấy túi đồ này ra ngoài xe, sau đó tôi còn phải đi ... à, đi mua sắm vài món đồ cá nhân. -- Anh nói mấy chữ cuối cùng với nhiều ẩn ý, tựa như anh sẽ mua một cái gì đó khiêu gợi và hấp dẫn.

Trước khi bạn cô có thể trả lời, Amy nắm tay Sally thật chặt và kéo cô đến một quán nước kế bên và ngồi phịch xuống trên chiếc ghế nệm còn trống gần nhất.

- Mình muốn biết tất cả những gì cần nên biết về anh ấy. -- Sally nói với vẻ háo hức.

- Thế ngọn gió nào đã đưa cậu đến Abernathy vào mùa Noel và tại sao cậu không cho mình biết là cậu sẽ đến đây chứ?

- Mình đang ở trung tâm mua sắm, không phải ở thị trấn Abernathy. Và mình đang ở đây bởi vì mình sống cách đây có sáu dặm đường thôi. -- Sally nói chậm rãi. -- Cậu có muốn nói cho mình biết chuyện gì đang xảy ra hay không hả? Có phải cậu đang có tư tình cùng với anh ta không? Hay là cậu chỉ được nhìn chứ không đụng tới?

- Cậu có cần tươm tướp như thế với mỗi người đàn ông cậu gặp không hả? -- Amy gắt gỏng khi cô chụp lấy tờ thực đơn và nhìn nó. -- Cậu có đói bụng không? -- Khi Sally không trả lời, cô nhìn lên.

- Khai ra mau. -- Sally bảo. -- Mình muốn biết tất cả mọi chuyện.

- Mình đã nói với cậu mọi thứ rồi mà. Anh ấy là bê đê. Anh ta không có thích thú đến mình vì mình là phụ nữ, và bọn mình trò chuyện cứ như là hai con gà mái vậy. Câu chuyện đến đây chấm-hết.

- Mình muốn những chi tiết. -- Sally bảo trong lúc cô gọi hai ly cà phê từ người hầu bàn.

- Thôi, cho mình một ly nước cam thật to đi. Mình còn tạo ra sữa nữa mà, cậu cũng biết đấy.

Sally khẽ rùng mình.

- Không, mình không biết và mình cũng không muốn biết. Bây giờ thì hãy nói lẹ lên đi. Cậu có chắc là anh chàng đẹp trai ấy là bê đê không đấy?

Không quá một phút thì Amy đã hết nhịn được với cô bạn của mình. Và cô hơi bực mình với chính bản thân cô khi có cảm giác mà có thể diễn tả như một sự ghen tuông với phản ứng của Sally đối với anh Wilding "của mình". Và cả sự phản ứng của anh ta với cô ấy nữa, cô nhăn mặt nghĩ thầm.

- Mình nghĩ là nhân tình cũ của anh ấy đến nhà hồi sáng này. -- Cô nói rồi kể lại cuộc gặp gỡ giữa Jason và Charles. -- Con mắt anh ấy cứ láo liêng hoài khi anh Charles hôn tay mình. Rõ ràng là có cái gì đó xảy ra giữa họ. Và một ngày trước đó, anh Wilding cứ mãi ngó trân trân hai người đàn ông ở cửa tiệm Thiên Đường của Em Bé. Anh ấy chẳng thèm để ý đến người đàn bà bán hàng, một người đẹp bá cháy, mà lại chú tâm một trăm phần trăm đến hai người đàn ông kia.

- Được rồi, vậy cậu tìm thấy anh ta ở đâu thế?

- Anh ấy đã tìm mình. Mình chỉ mở cửa ra và anh ấy đã ở đó. Anh David chở anh ấy tới và tặng anh ấy cho mình.

- Ý cậu là y như món quà Noel đến sớm đó hả?

- Cũng gần như thế, nhưng mà đừng có nghĩ tầm bậy nha. Anh ấy thật sự là bê đê đó.

- Anh ta nhìn đâu có giống bê đê.

- Vậy chứ trong đầu cậu nghĩ một người bê đê phải nhìn như thế nào hả? -- Amy hỏi với vẻ bênh vực.

- Này! Đừng có nhảy vào họng mình như thế chứ. Mình chỉ là hỏi cho biết thôi mà. Có gì đâu. Bê đê hay không thì anh ấy vẫn cực kỳ đẹp trai và mình muốn biết tất cả những gì có thể biết về anh ấy.

- Mình không biết nhiều đâu. Thật đó. Anh David cứ khăng khăng là anh họ của ảnh cần một chỗ để ở tạm và để vá lành vết thương lòng. Vì thế mà mình đã để cho anh ấy ở lại đấy.

- Anh ấy có thể vá vết thương lòng của ảnh trên giường của mình bất cứ ngày nào anh ấy muốn.

- Cậu đọc nhiều truyện tiểu thuyết quá rồi đấy. Đã nói là không có gì giữa bọn mình và sẽ không bao giờ có gì cả. Mình đã nói với cậu rồi mà, anh ấy là bê đê. Vả lại, ảnh nhìn rất là sang, đúng không? Khi mình thấy anh ấy lần đầu tiên, ảnh mặc trên người một bộ com-lê mà có lẽ trị giá còn nhiều hơn cả căn nhà của mình.

- Amy à, cái ly cà phê này còn trị giá nhiều hơn là cái nhà như cái ổ chuột của cậu nữa là. Nếu như cậu tự đốt nhà đó hả, thì đám cháy đó sẽ tự hủy diệt bản thân nó để khỏi chướng mắt nữa.

- Đâu đến nỗi tệ như vậy chứ.

- Nó còn tệ hơn thế nữa kìa. Thôi, nói cho mình biết thêm về anh ấy đi.

- Thật ra thì anh ấy kỳ lạ lắm. Ảnh không nói nhiều, nhưng mà ảnh ... -- Cô nhìn lên bạn mình. -- Anh ấy đem lại cho mình sự may mắn. Có phải nghĩ về một người như thế thì hơi kỳ cục không hả? Nhưng mà thiệt đó, anh ấy mang sự may mắn đến cho thằng Max và mình. Từ lúc anh ta đến thì đã có vài điều kỳ diệu xảy ra.

- Giống như là anh ấy quỳ xuống một chân và nói với cậu là anh ấy không thể nào sống mà thiếu cậu được, và ...

- Đừng có nằm mơ ban ngày nữa. Trước tiên là thằng Max mến anh ấy lắm.

- Ờ ... Rồi còn gì nữa?

- Mình không biết giải thích về anh ấy như thế nào nữa. Sự thật là mình nghĩ bản thân mình cũng không hiểu được anh ta. Anh ấy giống như là một ... -- Cô ngẩn đầu lên. -- Thật ra thì anh ấy hơi giống một con rùa. Hay có thể là một con thú có mai. Cái vỏ bên ngoài của ảnh thì cứng cáp, nhưng mà mình nghĩ là bên trong anh ấy thật ra là cũng dễ xiêu lòng. Mình nghĩ là anh ấy không biết điều đó, nhưng mà ảnh mến thằng Max lắm, y như con trai của mình mến ảnh vậy.

Một lúc thật lâu, Sally dựa ra sau trên chiếc ghế nệm và chăm chú nhìn bạn mình.

- Có phải cậu đã yêu anh ta rồi không?

- Đừng có giỡn hoài. Anh ấy là một người đàn ông tốt và bọn mình ở gần nhau cũng vui lắm, nhưng mà thật sự thì ảnh yểu điệu như đàn bà. Anh ta thích đi mua sắm và nấu ăn và làm tất cả những việc mà đàn ông không thích làm.

- Ý của cậu là tất cả những việc mà anh Billy không thích làm, đúng không? Hãy nhìn này Amy, mình biết cậu là người con gái duy nhất trong trường mà khi tốt nghiệp vẫn còn là trinh nữ, và mình biết rằng cậu đã giữ gìn cho chồng tương lai của cậu. Mình cũng biết là cậu đã trao thân cho một tên nghiện rượu ... Ê, đừng nhìn mình với ánh mắt đó. Mình biết là anh Billy cũng có những điểm tốt, nhưng mà mình là một người thực tế lắm. Cậu chỉ ngủ với một người đàn ông, sống chung với một người đàn ông, và cậu chỉ biết có mỗi một loại đàn ông, đó là loại đàn ông mà cả cái tủ lạnh cũng không biết mở nữa. Trên đời còn rất nhiều loại đàn ông khác nữa, biết không.

- Tại sao cậu cứ hay làm cho mọi việc có vẻ lãng mạn vậy hả? Mình đâu có đoán người đàn ông đó là bê đê đâu chứ. Mình đã được cho biết như thế mà. Anh David nói đấy.

- Bác sĩ David ư? Đó đó, anh ấy cũng là một chàng đẹp trai. Mà này, cậu biết không, anh chàng Wilding của cậu làm mình nhớ tới anh ấy đấy.

- Hai người là anh em họ mà.

- Ồ, thì ra là vậy. Rồi tiếp theo sẽ như thế nào? Có phải cậu sẽ cứ ở chung với anh chàng đẹp trai, cường tráng, người mà cậu không thể lấy được hay là cậu phải trả anh ta lại sau lễ Giáng Sinh hả?

- Mình cũng chẳng biết nữa.

Sally cười lớn khi nghe thế.

- Amy à, cậu vẫn không thay đổi. Chỉ có một mình cậu mới sống với một người đàn ông và không biết vì sao anh ấy ở đó hay là anh ta định ở lại bao lâu.

Amy không trả lời cho câu nói đó, nhưng cô nhìn xuống cái ly đã cạn của mình.

- Được rồi, mình không tra tấn nữa. Thế còn những người đàn ông khác trong đời cậu thì sao? Chuyện gì đã xảy ra với cái anh chàng dễ thương làm nghề bán xe cũ đó rồi?

- À. Là Ian. Anh ấy là chủ của hãng xe Cadillac. Mình nghĩ chắc là ảnh giàu có lắm. -- Amy thở dài.

- Mình có thể thấy được vì sao cậu cho rằng anh ta buồn chán. Người đàn ông tội nghiệp đó chỉ có được cái là đẹp trai và giàu có thôi, thì dĩ nhiên anh ta đâu có cái gì hấp dẫn đối với cậu chứ?

- Anh ta nghĩ đến bản thân mình hơn là nghĩ đến bất cứ ai khác. Anh ấy nghĩ rằng ảnh đã giúp mình thật nhiều bằng cách xuất hiện mỗi đêm. Cứ gọi mình là "Góa Phụ của Billy Thompkins" giống như thầm bảo mình không thể đụng đến vậy.

- Đó là điều hiển nhiên với cuộc sống ở một thị trấn nhỏ. Tại sao cậu không đi ra khỏi nơi này và đến một chỗ nào đó mà không có ai biết đến anh Billy và những tật xấu của ảnh?

Nhưng trước khi Amy có thể đáp lại, Sally nhìn có vẻ như ai đó vừa lấy cây kim đâm vào người cô.

- Đã mấy giờ rồi vậy?

Amy nhìn chung quanh để kiếm một cái đồng hồ nhưng không thấy cái nào.

- Mình phải đi rồi. -- Sally nói hấp tấp trong khi gom lại đồ đạc của mình và soạn đi ra khỏi chiếc ghế nệm. Rồi cô nhìn gương mặt của Amy. -- Đừng nói với mình là cậu không biết nhé?

Khi Amy lắc đầu, Sally nhăn nhó.

- Bộ cậu không nhìn thấy mấy tấm bảng hay sao? Nó nằm đầy trung tâm mua sắm kìa. Cậu biết Candlelight Gowns không? Cái tiệm ở Carlton mà sắp sửa bị phá sản đó?

- Cái đó không có phần của mình đâu. -- Amy nói, uống hết ly nước cam của mình và đứng dậy bên cạnh Sally. -- Chỉ đứng ngắm nhìn thôi mình cũng chẳng bao giờ có cơ hội rồi.

- Đâu có ai có thể mua nổi đồ chỗ đó. Mình không biết họ nghĩ sao mà bán mấy cái áo dạ hội lộng lẫy đó ở miền Đông của tiểu bang Kentucky, nhưng mà họ đã làm thế. Sao cũng được, mọi người đã biết những đồ đó sẽ được hạ giá, nhưng mà hình như có một người mua thần bí nào đó, từ tiểu bang New York chứ hỏng đâu hết á, đã mua cái chỗ đó và để ra mắt cửa tiệm mới, họ sẽ tặng một chiếc áo dạ hội hiệu Dior.

Khi Amy không nói gì, chỉ bước đi bên cạnh cô bạn thì Sally lên tiếng:

- Trời ơi! Là Dior đó. Nghe đến tên đó cậu không có phản ứng gì sao?

- Không. Mình thích thú về tả em bé hiệu Pampers và Huggies nhiều hơn. Tại sao có người lại muốn một cái áo dạ hội Dior làm gì cơ chứ?

- Tội nghiệp cưng quá. -- Sally nói. -- Cậu biết không, mình thường cho rằng khi có con rồi, trí thông minh của người đàn bà sẽ bị mất gần phân nửa. Mình nghĩ người đàn bà sẽ trở lại như ban đầu khi đứa con đến tuổi đi học, nhưng chưa đến thời điểm đó thì người đàn bà vẫn còn là một kẻ khờ khạo.

Amy cười ngất.

- Cậu chỉ nghĩ đó là sự thật, nhưng còn mình thì mình biết đó chính là sự thật đấy. Vậy thì cậu tính làm gì với một cái áo dạ hội Dior?

Nghe đến đây thì Sally trợn mắt để cho Amy biết rằng cô ấy đã hết thuốc chữa.

- Đi thôi, cuộc rút thăm sắp bắt đầu rồi, và cậu phải ghi tên vào cuộc thi mới được.

- Mình ư?

- Đúng rồi, và nếu như cậu thắng, thì cậu phải đưa cái áo đó cho mình.

- Được rồi. -- Amy nói. -- Quyết định vậy đi.

Nhưng trước tiên Amy phải tìm Jason và thằng Max. Và một tiếng đồng hồ sau, cả ba người họ đã đứng trước cái hồ nước nhỏ ở giữa trung tâm mua sắm để chờ đợi kết quả của cuộc rút thăm. Và khi họ rút ra tên của Amy, không biết sao cô chẳng chút ngạc nhiên. Trong vài ngày vừa qua, hình như là chẳng có điều gì ngoài sự may mắn đến với cô cả.

- Sally chắc sẽ vui lắm đây. -- Amy nói khi người ta quay đầu lại để nhìn xem người thắng giải có mặt trong đám đông hay không.

- Tại sao vậy? -- Jason nhìn xuống cười với cô và hỏi, thằng Max được anh ẳm trên tay.

- Tại vì tôi đã hứa với cô ấy là nếu như tôi thắng, tôi sẽ cho cô ấy chiếc áo đó.

Jason kéo tay cô lại khi cô quay người đi.

- Cô đã làm gì chứ?

- Tôi đâu có cần cái áo như thế làm gì. Tôi sẽ mặc nó đi đâu chứ?

- À. Tôi quên nói với cô. David đã lấy vé cho dạ hội Ballringers vào ngày mai và nó muốn cô đi với nó.

Trong giây lát, Amy chỉ biết chớp chớp mắt nhìn anh, giống như cô chẳng hiểu anh đang nói gì. Rồi cô cười toe toét và bảo:

- Tôi hy vọng Sally sẽ không ngại lấy chiếc áo đã được mặc qua một lần.

Và kế tiếp, cô đi lên bậc đài để nhận giải thưởng của mình. Cô chẳng hề ngạc nhiên khi thấy chiếc áo đúng ni của cô và giải thưởng kèm theo trang điểm và làm tóc miễn phí từ ông Alexander ở New York bất cứ ngày ngào cô chọn. Khi cô bảo với họ là cô muốn vào tối mai, cô cũng chẳng thấy bất ngờ khi nghe nói ông Alexander cũng dự định ghé ngang vùng Kentucky nội trong ngày mai.

Lúc cô kể hết mọi chuyện cho Jason nghe, anh bảo:

- Đó là bởi vì ông Alexander có thể chỉ là anh Joe làm việc tại tiệm làm đẹp gần đây thôi. Anh ta đã đi qua New York một lần, và bây giờ thì tự cho mình là người ở đó thôi.

- Mặc dù vậy ... -- Amy nói. -- Đã có nhiều chuyện tốt lành xảy ra với tôi từ khi ... -- Cô nhìn lên anh.

- Từ khi thằng David cua cô hả?

- Anh David? Cua tôi ư? Anh có mát giây không vậy?

- Tôi nghĩ là cô đã thiếu sót cái gì đó nếu như cô không thể thấy cái điều mà mọi người khác đều thấy được. Bác sĩ David yêu cô và muốn ...

- Ôi, anh buồn cười thật. Nè, đã gần đến giờ ăn trưa và tôi còn phải cho thằng Max bú sữa, nên tốt hơn hết là chúng ta về nhà đi thôi.

Jason không trả lời cô mà để tay lên sau lưng cô và hơi đẩy cô vào một nhà hàng Ý thật sang trọng. Trước tiên, bánh mì được đem ra cùng với dĩa nước chấm từ trong một chai đựng đầy tỏi. Nước chấm đó quá cay so với hai người lớn, nhưng thằng Max đã nút hết nước chấm từ trên ba miếng bánh mì.

Sau buổi ăn trưa họ đã đi đến ba tiệm đồ chơi, và giữa lúc những lời phản đối của Amy từ từ yếu đi, Jason đã mua cho thằng Max một túi đầy những đồ chơi. Lúc trong xe trên đường về nhà, cô đã ré lên:

- Làm sao tôi có thể đền đáp anh đây? Anh phải trả lại hết những áo quần đó và mang mấy cái đồ chơi này nữa. Anh không có cái gì đủ dơ để cho tôi kiếm đủ tiền tôi cần để trả lại ...

- David sẽ đến rướt cô trong vòng một tiếng đồng hồ. Vì thế mà cô nên sửa soạn lẹ lẹ lên đi.

- Lẹ lên? -- Amy hỏi, giọng cô có vẻ như cô chưa từng nghe chữ đó bao giờ cả.

- Ừm. -- Jason chỉ ừ hử khi anh cua chiếc xe vào con đường đậu xe. -- Cô phải cho thằng Max bú sữa trước khi cô đi, nếu không thì cô sẽ bị đau cả đêm đấy, và ...

- Anh làm ơn đi! -- Cô nói có chút quạu quọ. -- Tôi nghĩ rằng tôi biết bản thân tôi tạo ra sữa nhiều hay ít rành hơn là anh đó nha.

Cô có ý bảo anh đừng nhiều chuyện, thế nhưng thay vào đó, cô đã ám chỉ mình như một con bò. Khi anh không nói gì cả, cô nhìn anh nghiêng nghiêng và nói:

- Có lẽ tôi nên nộp đơn xin làm việc ở một tiệm bán sữa. -- Và cả hai người họ cùng áp nhau cười thật to.

Nhưng khi cô bước ra khỏi chiếc xe, cô bảo:

- Tôi đâu có đi được. Tôi không có gì đàng hoàng để mặc ra ngoài với một ông bác sĩ cả. -- Và Jason đẩy một túi xách thật nặng màu xanh đậm vào tay cô. Amy mở ra chỉ đủ để thấy món đồ tuyệt vời bên trong. -- Làm sao anh có thể biết được là tôi yêu màu tím chứ? -- Cô hỏi dịu dàng.

- Trực giác thôi. Thôi đi đi và cho thằng Max bú sữa rồi đi chơi đi.

- Anh Wilding này, anh đúng là cô tiên xanh của tôi. -- Cô nhìn lên anh, mỉm cười rồi sau đó cô đưa tay lên che miệng lại vì đã lỡ lời gọi anh là "cô tiên". -- Ôi, tôi không phải ý đó ...

- Đi đi! -- Anh ra lệnh. -- Đi ngay.

Bế thằng Max từ tay anh, cô chạy vào nhà, và cả ba người họ đều tươi cười.

Hương Bông Tuyết - Chương 9

HƯƠNG BÔNG TUYẾT
Tác giả: Linda Lael Miller
Chuyển Ngữ: Tuyết Băng – TP





Chương 9




Một khi Annabelle và Susan đã máng những chiếc vớ dài được vá lại bằng chỉ len lên trước lò sưởi ở phòng khách và đã đi ngủ, Lucas cũng làm đúng lời hứa ban nãy của mình là chăm sóc cho Rebecca. Anh quấn quanh cổ cô một cái khăn choàng ấm áp, pha một chút nước chanh nóng cùng với mật ong, rồi sau đó anh quỳ xuống trên nền lò sưởi để tháo giày của cô ra.

Trái tim của Rebecca đau nhói vì tuyệt vọng. Suốt cả đời mình, cô luôn mong mỏi có một người để cho cô tình thương, săn sóc cô, một người sẽ đi tìm cô nếu như cô lạc lối, và cưng chiều cô nếu như cô bị thương hay đau bệnh. Bây giờ cô đã tìm được người đó rồi, nhưng chỉ để mất anh mà thôi.

Lucas để đôi giày ẩm ướt của cô sang một bên, tháo vớ cô ra và xoa bóp chân cô. Một chân rồi đến chân kia, động tác dịu dàng làm hồi phục sự lưu thông nơi cơ bắp bị nhức mỏi. Anh có thể ép cô giải thích thái độ và hành động kỳ lạ, kèm theo sự vắng mặt của cô. Nhưng anh đã không làm thế.

Ngược lại, anh khẽ nói về việc trồng trọt vào mùa Xuân, và mua một con bò cái để tiện việc vắt sữa, và sẽ làm ra những chiếc bàn, ghế, đồ dùng để bán, khi mà anh không đi cày ngoài đồng. Anh tìm thấy mấy con búp bê bằng ống chỉ và bỏ chúng vào trong mấy chiếc vớ dài Noel của hai đứa bé, cùng với mấy trái cam mà rõ ràng là anh đã mua cho dịp lễ này. Cam quít là loại trái cây hiếm có và đắc tiền, nhưng mà Mary đã lấy hàng về đặc biệt vào dịp lễ.

Khi sự mệt mỏi rã rời của Rebecca cuối cùng cũng chiến thắng cô, Lucas ôm cô trong vòng tay và ẳm cô lên gác.

Tại đó, nhẹ nhàng như thể cô là một đứa bé, anh thay đồ cho cô, giúp cô mặc vào chiếc áo ngủ, và đắp chăn lại cho cô ấm.

- Ngủ đi. -- Anh nói với cô. -- Đêm nay đừng suy nghĩ gì thêm nữa và hãy nghĩ ngơi nhiều một chút.

Mắt Rebecca chực trào nước mắt.

- Ôi, anh Lucas. -- Cô thì thào, không thể tự kiềm chế mình. -- Em yêu anh.

Anh cúi xuống, hôn lên trán cô.

- Và anh cũng yêu em.

Nói xong, Lucas thổi tắt cây đèn mà anh đã đốt ban nãy và rời khỏi phòng. Mặc cho mệt lả người, Rebecca nằm lắng nghe trong lúc anh đi xuống bậc thang, tưởng tượng anh đang đốt lửa thêm ở cái lò trong bếp, rồi tắt mấy cây đèn ở phòng khách. Cũng có thể anh ngồi trên chiếc ghế ban nãy Rebecca đã ngồi và dùng ống điếu của anh để hút thuốc.

Những tiếng lục đục vẫn tiếp tục, và một lúc thật lâu trước khi anh trở về phòng đi ngủ. Khi anh nằm lên giường, anh kéo Rebecca sát vào người, không đòi hỏi gì, và ôm cô thật nhanh. Cuối cùng cô cũng ngủ, trái tim tan nát nhưng tạm thời được nằm trong vòng tay an toàn của anh.

Bình minh chiếu những tia sáng từ tầng nhà phía dưới lên, và phải mất vài phút sau thì Rebecca mới có thể để đầu óc mình ra khỏi sự chìm đắm trong giấc ngủ mê, để nghĩ đến sự thật trước mắt của một ngày mới. Rồi cô chợt nhớ ra hôm nay là Giáng Sinh, và một niềm vui lẫn đắng cay dâng lên trong tim cô.

Cô ngồi dậy, tưởng tượng hai cô em gái đang lấy quà từ trong mấy chiếc vớ dài kia ra. Cô đã không nghĩ là bọn trẻ mừng rỡ như thế chỉ với hai con búp bê được làm bằng tay ở nhà.

Lucas đang đứng đưa lưng lại giường, nhìn chăm chú ra ngoài cửa sổ. Anh mặc cái quần dài và chiếc áo lót. Dây đeo quần của anh thả xuống tận hai bên hông. Đôi bàn tay mạnh mẽ của một người thợ mộc đang tựa lên khung cửa vòng quanh lớp kính đông đá.

- Anh nhìn gì vậy? -- Rebecca hỏi dịu dàng.

- Nhìn tuyết. -- Anh trả lời mà không cần quay lại. -- Ôi, nhưng nó thật là tuyệt đẹp, Becky ạ, rất trong sáng và tinh khôi. Nhìn nó, anh gần như có thể tin rằng những tội lỗi và sai lầm của cả thế giới sẽ được xóa tan đi và chúng ta được ban cho một sự khởi đầu mới.

Rebecca tựa trán lên đầu gối đang co lại của mình một lát, trong lúc cô đấu tranh với nỗi đau mà cô đang gánh chịu.

- Anh lại nữa rồi. -- Cô nức nở nhìn lên anh. -- Nói chuyện y như một nhà thơ vậy.

Cuối cùng thì anh cũng quay lại nhìn cô. Nỗi đau của cô và của chính anh phản chiếu lại từ ánh mắt anh, nhưng anh chỉ mỉm cười.

- Để anh đi xuống nhà xem chuyện gì ồn ào dưới đó vậy. -- Anh nói rồi rời khỏi phòng ngủ, kéo dây đeo quần của mình lên lúc anh bước đi.

Tê dại cả người, Rebecca gượng dậy, mặc đồ một cách hối hả, chải đầu và thắt lại bím tóc của mình rồi đi theo anh.

Annabelle và Susan thu mình ở trước một ngôi nhà búp bê thật to lớn với những cửa sổ được làm bằng kính và ngói nhà được lợp bằng ván. Bọn trẻ đang cho mấy con búp bê bằng ống chỉ đi qua những căn phòng rộng của ngôi nhà búp bê. Ngay bên tường, một chiếc xe trược tuyết bằng gỗ đơn giản đang chờ sự chú ý của bọn chúng.

Rebecca nhìn Lucas đang đứng tựa trước mặt lò sưởi, ngắm bọn trẻ với nụ cười trong ánh mắt của anh. Trong phút chốc ngắn ngủi đó, sự đau đớn của Rebecca dồn lên gấp bội phần. Đó là bởi vì rõ ràng là người đàn ông này yêu thương hai đứa em của cô cũng như là em ruột của anh vậy. Sự mất mát của chúng, khi sự thật được phơi bày, thì sẽ to lớn hoặc giả còn to lớn hơn sự mất mát của cô nữa.

Run rẩy, cô lấy một cái túi từ mấy nhánh trên cây kiểng đã được trang trí và trao nó cho Lucas. Món quà tuy không có là bao, chỉ với nửa tá khăn tay được thêu tên anh trên đó, nhưng anh nhìn có vẻ mừng rỡ lắm.

Sau khi ngắm nghía mấy cái khăn tay và cẩn thận xếp một cái lại để vào trong túi quần sau của mình, Lucas biến mất sau nhà bếp. Chừng vài phút sau anh trở lại với một cái hộp bóng nhoáng bằng gỗ thật to.

- Giáng Sinh vui vẻ. -- Anh nói, để món đồ lên đùi Rebecca.

Cô đã từng nhận được những món quà nhỏ trong quá khứ như là cam và những thanh kẹo the. Và có một lần là một cái túi thơm. Nhưng mà chưa từng có ai tặng cho cô một vật gì tuyệt đẹp như vậy.

Rebecca quá xúc động để nhìn anh. Cô nhấc cái nắp của cái hộp lên và một mùi hương của gỗ tuyết tùng thoang thoảng bay lên không gian.

- Cám ơn anh. -- Cô lấy lại bình tĩnh và thì thầm.

Di động như một bóng ma, cô mang theo cái hộp đựng kim chỉ của mình khi cô đi vào nhà bếp để bắt đầu làm bữa ăn sáng. Không lâu sau, Lucas theo vào với cô, vòng tay ngang eo cô từ đằng sau, và cúi xuống hôn bên tai cô.

- Hôm nay em thấy trong người thế nào hả bà xã?

Hai từ "bà xã" dấu yêu đó như nhát dao đâm vào tim Rebecca.

- Đủ khỏe để hát bài solo của em tại buổi lễ ở nhà thờ tối nay. -- Cô trả lời, cố lấy giọng bình thường khi mà cô đang chết lặng trong lòng. Bất chợt, cô cảm thấy quả là cần thiết biết bao để giả vờ như mọi thứ trên đời đều không sao, như tất cả mọi tội lỗi của cô đã thật sự được ngủ yên và che lấp bởi một lớp tuyết. -- Em không biết mình sẽ ăn tối trong đêm Giáng Sinh này với món gì nữa. -- Cô ca cẩm. -- Hình như em đã quên mất làm sao để làm thịt một con gà rồi.

Với sự bất đắc dĩ rõ rệt, Lucas thả cô ra, và cô nghe niềm vui mỏng manh của mình vang lại trong giọng trầm ấm của anh.

- Anh đã có một con ngỗng treo ở ngoài nhà sau, sẵn sàng để được đem nướng. Ngày hôm qua, anh đã mua nó từ một người nông dân.

- Em nghĩ tốt nhất là anh nên đem nó vào trong nhà đi. -- Rebecca nói nhẹ nhàng với vẻ vui tươi. -- Nếu em không bỏ nó vào trong lò thì chúng ta sẽ thức tới khuya chờ đợi để được ăn tối.

Lucas ngần ngừ một chút - Rebecca cảm giác được điều này hơn là thấy được - và rồi anh mặc vào áo lạnh với nón của mình và đi ra ngoài. Cô nhìn theo anh từ cửa sổ khi anh đi về hướng chuồng ngựa, ấn những bước chân lên con đường tuyết bằng phẳng. Và cô cất hình ảnh đó vào trong tim mình để làm kỷ niệm.

Sau đó, Rebecca cho mọi người ăn sáng, và cả nhà bếp thật ấm áp và thơm mùi thơm của ngỗng quay. Khi chén dĩa vừa được rửa xong, thì Annabelle và Susan mặc đồ ấm đầy đủ và hối hả ra ngoài, đem chiếc xe trượt tuyết mới theo với tụi nó. Cái đồi nhỏ bên hướng Tây của nhà sẽ là nơi trượt tuyết lý tưởng nhất.

- Anh cưng chiều tụi nó quá. -- Rebecca ngồi ở bàn nơi nhà bếp nói và ráng hết sức để không liếc nhìn Lucas khi cô cẩn thận để những cuộn chỉ của mình vào trong cái hộp mà anh đã làm cho cô.

Lucas đang hút thuốc với ống điếu của mình và đọc một trong mấy cuốn sách về thiên văn học.

- Tụi nó chưa được nuông chiều đủ đâu. -- Anh trả lời. -- Và cả em cũng vậy.

Rebecca cắn môi và nhìn ra xa, thị giác của cô bị mờ đi. Cả đời cô đấu tranh cho sự sống còn - cho cô và cho cả hai đứa em sinh đôi của cô - và cô chưa bao giờ được cưng chiều cho đến khi cô gặp người đàn ông này.

- Anh thật là quá tốt với em, anh Lucas ạ. -- Cuối cùng cô cũng thốt ra lời.

Anh với tay ra, nắm chặt bàn tay cô trong tay của mình. Cô cảm giác được những vết chai sần trên lòng bàn tay của anh, sức mạnh từ ngón tay khéo léo của anh.

- Hãy để anh yêu thương em nha Becky. -- Anh nói. -- Đừng xây những bức rào ngăn cách chúng ta và hãy để cho anh được chăm sóc em như một người chồng thật sự.

Cảm xúc rối tung lên trong lòng Rebecca khi nghe những lời này của anh, đến nỗi cô phải run lên. Cô có thể nói dối, và hy vọng rằng Lucas sẽ không bao giờ có dịp xem được những tấm hình mà Duke Jones đã chụp ...

Rebecca bỏ ngay cái ý định đó trước khi nó ăn sâu vào tâm trí cô. Một lời nói dối lúc này sẽ giết chết cuộc sống của cô với Lucas.

- Anh sẽ không còn muốn em nữa, một khi mà anh biết được sự thật. -- Cô nói một cách khổ sở sau một thời gian im lặng đến ngộp thở đã trôi qua.

Anh siết chặt tay cô hơn, nhưng điều đó chỉ cho thấy sự yêu thương chứ không phải giận dữ hay là thiếu kiên nhẫn.

- Hãy kể cho anh biết bí mật ghê gớm của em xem. -- Anh bảo.

Cô đã định là chờ đến ngày hôm sau, nhưng mà bây giờ Rebecca hiểu rằng cô không thể nào ôm gánh nặng đó lâu hơn được nữa. Nó đã đè nát cô rồi.

- Được rồi. -- Cuối cùng cô cũng chịu nhìn vào mắt anh. Cô đưa tay vào túi trên váy của mình, lấy ra tấm hình mà gã Jones đã đưa cho cô ở Spokane. -- Đây chính là lý do.

Lucas cầm tấm hình lên, thoạt đầu nhìn trân trân vào đó với vẻ kinh hoàng, rồi sau đó anh ngạc nhiên rõ rệt. Mặt anh trắng bệch, và đến khi anh nhìn Rebecca, cô thấy sự giận dữ lạnh lùng trong ánh mắt của anh.

- Tại sao? -- Anh hỏi. Lời lẽ của anh rời rạc, và nó vang lại trong căn bếp ấm áp như một phát súng mới vừa bắn ra.

Rebecca đã biết được là anh sẽ kết tội cô, đã sẵn sàng đối diện với điều đó, nhưng cô đã không chuẩn bị trước khi chạm phải cái nhìn sửng sốt mà anh đang nhìn cô lúc đó.

- Hắn đã trả tiền cho em. -- Cô nói, lời thốt ra không khác gì một lời thì thầm khe khẽ. -- Em cần tiền để hai đứa nhỏ và em có thể đi đến miền Tây.

Lucas nhìn tấm hình một lần nữa, và không biết bao nhiêu cảm xúc khó tả hiện ra trên gương mặt anh.

- Có bao nhiêu tấm hình như thế này bên ngoài hả? -- Anh hỏi sau một lúc thật lâu. -- Đã có bao nhiêu người đàn ông nhìn thân thể của em hả, Becky?

Cô bật dậy từ ghế của mình, dằn vặt bởi nỗi đau đớn và xấu hổ, và cả sự tức giận đến điếng người.

- Em không biết nữa. -- Cô lên tiếng khi có thể nói nên lời, cẩn thận với tư thế quay lưng lại Lucas. -- Jones giữ mấy tấm phim, nên hắn có thể in ra bao nhiêu tấm hắn muốn cũng được.

Căn phòng có vẻ rung động với cảm xúc mãnh liệt của cả hai người họ. Sau đó, Lucas bước đến cửa, không buồn đội nón và mặc áo khoác.

- Đó là lý do tại sao em đã đi đến Spokane ư? -- Anh hỏi, giữa lúc căn bếp bị một cơn gió buốt lùa vào mà cái giá lạnh đó cũng không thể nào so sánh được với sự lạnh lùng trong cơn nóng giận của anh. -- Bởi vì thằng Jones ở đó hả?

- Em muốn hắn hủy đi mấy tấm phim. -- Cô nói.

- Anh hiểu rồi. Như vậy là em có thể gạt được anh giống như em đã từng gạt những người trong xóm này suốt thời gian qua ...

Rebecca xoay tít lại, hoang mang trong sự tuyệt vọng và đau khổ.

- Không đâu anh Lucas! -- Cô thét lên. -- Dù sao đi nữa, em cũng định sẽ nói với anh. Em sẽ không bao giờ lừa dối anh như thế!

Sự rẻ khinh vào không tin của Lucas hiện rõ trên gương mặt của anh. Anh không cần phải nói ra điều đó. Anh quay mình và bước ra ngoài, đóng rầm cánh cửa bếp phía sau anh.

Sau một thời gian thật lâu trôi qua, và Rebecca có thể nghe cả nhịp tim rối loạn đang đập mạnh của chính mình, cô nghe được tiếng búa đập vọng lại liên hồi. Lucas đã trốn ra ngoài nhà kho của mình.

Hai cô bé trở về sau một tiếng đồng hồ trượt tuyết, lạnh run và đầy tiếng cười vui của lễ Giáng Sinh. Bọn trẻ uống sôcôla nóng và ăn bánh mì xăn-quít mà Rebecca làm cho chúng. Sau đó, bọn chúng trở ra ngoài phòng khách để chơi với căn nhà búp bê của mình. Khi Rebecca đi dòm chừng thì bọn trẻ đã nằm co ro trên tấm thảm nơi phòng khách, ngủ say như hai chú mèo con.

Cô lấy tấm chăn từ trên gác xuống đắp cho chúng rồi sau đó trở lại nhà bếp. Vì cô chẳng còn biết phải làm gì, cô đi gọt khoai cho bữa ăn và làm bánh táo nướng cho phần tráng miệng. Sau đó, cô ngồi bên cạnh lò bếp, ngồi yên như chết, ôm chặt cái hộp đựng kim chỉ yêu quý của cô trên đùi và nhìn vô hồn ra cảnh vật giá băng ngoài trời.

Xế trưa, cô soạn bữa ăn Giáng Sinh có thịt ngỗng cùng một bàn đầy các mon ăn khác đã được chuẩn bị một cách khéo léo. Lucas trở về từ nhà kho, nhưng anh thật im lặng suốt bữa ăn và không chịu nhìn Rebecca một phút nào. Cũng may là Annabelle và Susan luôn bận rộn líu lo nên chúng đã không nhận ra nỗi đớn đau và hờn giận giữa hai người lớn.

Khi thời gian đã đến, Lucas đi chuẩn bị bầy ngựa và xe, và cả bốn người họ lên đường đi đến nhà thờ ở Cornucopia, nhìn có vẻ y như bao gia đình hạnh phúc khác đang hưởng một mùa Giáng Sinh thánh thiện. Rebecca sợ rằng cô sẽ không thể hát được, nhưng cùng một lúc, cô cũng không còn đủ sức lực đâu nữa để mà từ chối việc đó để được ở nhà.

Những chiếc xe ngựa nhộn nhịp dừng chung quanh ngôi nhà thờ đang rực sáng. Và những tiếng nhạc, tiếng cười vọng ra ngoài trời tuyết như chào mừng Lucas, Rebecca và hai đứa nhỏ khi họ vừa đến. Hai cô bé thi nhau chạy vào trong, mang theo mấy con búp bê của chúng trên đôi tay đã được bao ấm, nhưng Rebecca bướng bỉnh ở lại trong lúc Lucas cột bầy ngựa lại cho an toàn.

Cả hai người cùng nhau tiến vào nhà thờ, và còn gượng cười xã giao với mọi người, cùng chúc nhau những lời chúc lành tốt đẹp. Thánh đường bé nhỏ đã được trang trí với những nhánh thông, và ngày lễ này cứ như là một nhát dao đâm vào tim Rebecca vậy.

Monday, August 24, 2009

Thiên Đường Không Tên - Chương 5

Thiên Đường Không Tên
Tuyết Băng - TP





Chương 5



- Đừng xa em đêm nay, ba má em đang ngủ say ...

Tiếng hát của Hải Triều phá tan bầu không khí yên tĩnh của căn nhà lớn. Đang ngủ, bỗng bị tiếng ai ầm ĩ đánh thức, Tóc Tiên vội đi ra xem chuyện gì.

- Có chuyện gì vậy? Ai ... -- Tóc Tiên im bặt tiếng khi thấy trong nhà có một kẻ lạ mặt.

- Á!!!

Hải Triều giựt mình chạy tới bịt miệng cô lại:

- Cô làm cái gì thế? La lói có người dậy thì sao?

- Ứm ... ứm ... -- Tóc Tiên cục cựa ú ớ với vẻ đầy hoảng hốt.

- Tôi lấy tay ra nhưng với điều kiện cô không được la nữa nhé. -- Hải Triều căn dặn.

Tóc Tiên gật đầu hợp tác. Hải Triều vừa thả nàng ra thì cô lùi về trước cửa phòng Hải Yến và nói lớn:

- Dĩ nhiên ông không muốn có người thức dậy rồi. Nếu mọi người biết ông ở đây thì làm sao ông thoát khỏi.

Hải Triều có vẻ thích thú. Anh đăm đăm nhìn người con gái đang trong bộ đồ ngủ đứng trước mặt mình.

Hải Yến trong phòng chạy ra. Vẻ mặt ngây ngủ của con bé tỉnh ngay sau khi thấy Hải Triều. Xà vào lòng anh, Hải Yến reo:

- Chú Triều!

Nựng cằm Hải Yến, Triều cười hỏi tự nhiên, không để ý đến thái độ kinh ngạc của Tóc Tiên.

- Con có ngoan không?

Hải Yến gật đầu. Rồi chợt nhớ đến chị vú mới của nó, con bé khoe:

- Ba mướn về cho con một chị vú.

Khỏi cần nhìn ngón tay con bé chỉ, anh cũng biết nó muốn nói đến người con gái đang đứng kế bên.

- Ồ.

- Cô Tóc Tiên đặt tên cho nó là Tóc Mây. -- Hải Yến giơ con búp bê lên như giải thích với Hải Triều.

- Vậy à? -- Hải Triều nhướng mày. -- Con đi ngủ lại đi. Chú hỏi thăm cô một chút. Trưa tí chú dẫn con đi chơi, chịu hong?

Mắt Hải Yến sáng rỡ:

- Dạ chịu.

Nó te te đi về phòng và ngoan ngoãn đóng cửa lại. Chỉ còn hai người ngoài hành lang, Triều khoanh tay nhìn Tóc Tiên:

- Thì ra đây là chị vú của Hải Yến đó à?

Tóc Tiên vẫn chưa tin tưởng người đàn ông đối diện mình là cậu ba Hải Triều. Mặc dù cô nghe anh Quý có nhắc đến tên này một vài lần. Theo cô biết thì anh ta hay vắng nhà. Từ lúc đến đây tới giờ, cô có bao giờ thấy anh ta đâu?

Hải Triều như hiểu ý, anh lại lên tiếng:

- Cô ... Tóc Tiên còn nghi ngờ tôi à? -- Triều lựa lời để chứng minh. -- Tôi biết anh Hai tôi và thằng con hoang kia không có nhà nên tôi về lấy tí đồ với lại thăm Hải Yến thôi.

Thở ra, Tóc Tiên buông tay xuống:

- Xin lỗi ... Tôi không phải là không tin. Chỉ vì nhà này chẳng có ai. Ban nãy tôi đã hiểu lầm, nghĩ cậu là ...

Hải Triều thách thức:

- Là ai?

Tóc Tiên cúi đầu:

- Là ... ăn trộm ...

Hải Triều ngẩn đầu lên trời cười lớn. Nếu ban nãy tiếng hát của anh không làm động mọi người thì bây giờ tiếng cười của anh cũng đã báo động họ dậy.

Tóc Tiên nhìn Hải Triều ngớ ngẩn. Chắc có lẽ anh ta cười mình khờ khạo chăng? Tóc Tiên mím môi định bỏ về phòng mình thì Hải Triều hỏi tiếp:

- Nếu tôi là ăn trộm thiệt thì sao?

Tóc Tiên tròn mắt suy nghĩ. Cô chưa biết phải trả lời thế nào thì anh chàng bước tới gần cô. Tóc Tiên sợ đôi chút và nép qua một bên. Nhưng Triều chẳng làm gì ngoài nheo mắt với cô và mỉm chi:

- Chẳng lẽ em định bắt "trộm" bằng vật này ư?

Tóc Tiên sực nhớ nàng đang ngủ ôm con gấu nhồi bông Hải Yến tặng và ban nãy vẫn cầm trong tay. Cô đã giơ nó lên hăm dọa Hải Triều. Quê ơi là quê! Trông hai má Tóc Tiên đỏ ửng mà Hải Triều không nhịn được cười. Đi về phòng mình, anh nhún nhảy hát một bản của ban nhạc The Beatles.

- She loves me ... yeah yeah yeah ... She loves me ... yeah yeah yeah ...

Tóc Tiên đóng cửa phòng và khóa chặt. Nhất định là không ra ngoài khi cậu Ba còn ở trong nhà. Đi ngang bàn trang điểm, Tóc Tiên chợt phát hiện mình còn đang mặc bộ đồ ngủ. Tim cô nhảy một nhịp. May mắn là hắn không phải ... trộm. Nếu không, không những chỉ mất của mà còn bị mất ... xác nữa là khác. Rùng mình với ý nghĩ đó, Tóc Tiên nằm trùm mền, lắng tai chú ý nghe mọi tiếng động bên ngoài.



@@@@@



Rảo bước xuống nhà sau, Hải Triều hỏi anh Quý:

- Có gì ăn không anh Quý?

Đang phụ làm đồ lặt vặt cho buổi cơm trưa, Quý nhanh nhẩu:

- Cậu Ba! Mới về hả cậu? -- Quý ngẫm nghĩ và nói. -- Gần tới bữa ăn trưa rồi. Cậu muốn thì để tôi nói họ làm gì đó cho cậu ăn lót dạ nghen?

Mở tủ lạnh nhìn một lúc, Hải Triều xua tay:

- Ờ, thôi khỏi. Có sẵn thì ăn. Không có thì thôi, khỏi phiền hà mấy chú ấy.

Quý chặt lưỡi la lên:

- vậy đâu có được! Chúng tôi là người ăn kẻ ở mà. Cậu có gì cứ dặn dò. Không có phiền hà chi hết.

Hải Triều cười sản khoái:

- Vậy có một chuyện tôi muốn nhờ anh làm. Không biết có được không?

- Dạ được chứ cậu. Có chuyện gì ạ?

Hải Triều dặn dò:

- Anh đừng nói với anh Hai là tôi có về nhé.

Quý há hốc mồm ngạc nhiên:

- Cậu định đi nữa sao?

Hải Triều gật đầu.

- Sao cậu không ở lại? Đi hoài cậu Hai lo cho cậu lắm đó.

- Tôi lớn rồi, ảnh lo gì chớ. Đã 30 mấy tuổi đầu, chả lẽ đi đâu cũng phải báo cáo hay sao?

- Dạ tôi không có ý đó.

Cười ha hả, Hải Triều nói:

- Tôi biết anh chỉ muốn tốt cho tôi. Cám ơn anh rất nhiều nhưng tôi không muốn giáp mặt với cái thằng con hoang ấy.

Biết Hải Triều muốn nói đến Hải Văn, Quý lặng thinh, biết không nên xen vào chuyện của chủ mình. Ngập ngừng thật lâu anh hỏi:

- Cậu đi khi nào về nữa?

Nhún vai, Triều đáp:

- Không biết. Khi nào thích tôi sẽ về.

Nói xong anh quay người đi lên nhà trên. Quý hỏi lại:

- Cậu đi bây giờ hả?

Hải Triều cười cười, mặt lộ lên nét gì đó vui vui:

- Chưa đâu. Bây giờ thì tôi định mời cô ... gì đó nhỉ? -- Anh rờ trán suy nghĩ. -- À! Tóc Tiên! Tôi muốn dẫn cô ta và bé Yến đi ăn trưa.

Quý hơi lo:

- Vậy chút cậu Hai về, hỏi cô Tóc Tiên và Hải Yến, tôi biết nói sao hả cậu?

- Ồ. Việc ấy anh khỏi lo. Tôi nhất định sẽ đưa họ về trước khi anh Hai tôi về trưa nay.

Hải Triều bỏ lên phòng Hải Yến. Ngoài cửa anh kêu:

- Yến ơi! Chuẩn bị đi chơi chưa con?

Không tiếng trả lời. Anh mở cửa ló đầu vào. Bên trong, con bé đang ngồi bệch dưới đất tự mang giày.

Thấy Hải Triều vào, Yến giơ chiếc giày lên:

- Đeo cho con đi.

Hải Triều dịu dàng:

- Đưa đây chú đeo vào cho.

Vừa buột giây giày cho con bé, anh vừa hỏi:

- Vậy chứ mỗi ngày ai làm cho con?

- Thì cô Tóc Tiên.

Nghiêng đầu một bên, Hải Triều lắng nghe con bé nói.

- Hong biết sao hôm nay con gõ cửa mà cô không mở.

Hải Triều gật gù ra vẻ hiểu biết:

- Cho nên con mới vào đây tự làm một mình phải không?

Yến gật đầu lia lịa. Mang giày vào xong xui, Triều bế Yến đứng dậy và hỏi nhỏ:

- Bây giờ mình qua rủ cô Tóc Tiên đi chung có chịu không?

Yến cười sung sướng và gật đầu ngay. Đứng trước cửa phòng Tóc Tiên, Hải Triều gõ cửa. Bên trong, giọng Tóc Tiên nài van:

- Bé Yến ơi! Cô không ra đâu. Con về phòng một tí cô sẽ qua với con.

Triều lại gõ cửa. Lần này khi Tóc Tiên chưa kịp lên tiếng thì Triều đã ra dấu kêu Yến giả bộ khóc.

Vì muốn được đi chơi, con bé vội làm theo:

- Oaa ... oaa ...

Ngay lập tức, cánh cửa mở tung. Tóc Tiên chạy ra nét mặt hoảng hốt. Cô đụng phải Hải Triều. Anh đang chúm chím cười. Còn Hải Yến thì hai mắt trao tráo nhìn cô, không hề nhỏ một giọt nước mắt nào.

- Đúng là hai chú cháu nước mắt cá sấu!

Rầm! Cánh cửa đóng lại một cách giận dữ. Hải Triều và Yến nhìn nhau. Hải Yến míu, con bé như muốn khóc trước vẻ giận dữ của Tóc Tiên.

Triều nhẹ nhàng:

- Tóc Tiên à. Tôi với bé Yến đến muốn mời em đi dạo chung với chúng tôi một vòng thôi . Không cố ý làm em giận đâu mà. Nào, mở cửa đi cưng.

- Hừm. Ai là cưng của cậu hồi nào đâu chứ? -- Tóc Tiên bực dọc.

Triều nhẫn nại nói:

- Bé Yến muốn em đi chung cho vui mà. Không chiều nó một tí được hay sao?

- ...

Rồi Triều nói với vẻ trách móc:

- Em làm chị vú người ta kiểu nào đây?

- Kệ tôi. Khi nào cậu đi rồi, tôi mới ra ngoài.

Triều nhoẻn miệng cười:

- Tôi đi thì sẽ dẫn bé Yến theo. Nó đi có xảy ra chuyện gì thì em bị anh Hai tôi hỏi tội đó nha.

Tóc Tiên ngoan cố:

- Tôi không tin rằng chú Ba của Yến lại làm hại đến nó.

Giọng Triều chắc nịch:

- Vậy thì cô đã lầm rồi. Tôi nổi danh trong nhà này là hay làm sảng lắm đó nha. Dĩ nhiên là tôi sẽ coi chừng bé Yến nhưng tôi chỉ thí dụ những việc có thể xảy ra mà thôi. Lúc đó, em bị mất việc chớ không phải là tôi đâu.

Tằng hắng, Triều hỏi gặn:

- Sao hả? Bây giờ không đi, tôi với bé Yến đi đó nha.

Anh giả vờ bồng Yến bước vài bước. Chưa đi được xa thì cánh cửa đã mở. Tóc Tiên trong bộ đồ mới thay đứng trước cửa, mặt bí xị.

Nàng đan tay vào nhau, bậm môi không nói. Hải Triều nhìn nàng vui vẻ:

- Thôi mình đi ăn đi. Tôi đói rồi. Em và Hải Yến cũng chưa ăn sáng mà, phải không?

Không đợi Tóc Tiên trả lời, một tay bế Hải Yến, tay kia anh với nắm lấy tay nàng và kéo đi ra ngoài.


@@@@@




Sau khi đọc xong một xấp hồ sơ, Hải Lân ký tên và buông cây bút xuống bàn. Anh uể oải đứng dậy. Bên ngoài Hải Văn gõ cửa cho có lệ rồi bước vào.

- Về chưa anh Hai?

Khoác chiếc áo khoác lên vai, Hải Lân nói:

- Ừ. Anh cũng đói rồi. Mình về thôi. Công việc sao bề bộn quá không biết.

Hải Văn nhìn anh:

- Có cần em giúp gì không? Hay là để tí ăn cơm trở lại em coi phụ anh cho.

Hải Lân nói nhanh:

- Ồ. Không cần đâu. Anh một mình đọc hết đống hồ sơ ấy mà. Anh không muốn làm phiền đến em. Mắc công em lại trễ nải công việc của mình.

Hai anh em đi ra xe. Hải Văn có vẻ không hài lòng về cách suy nghĩ của anh mình, nhưng biết không thể làm thay đổi được ý định Hải Lân. Vẫn với giọng bình thường, anh đáp:

- Thì thôi vậy. Khi nào anh cần em phụ cái gì thì cứ kêu em làm. Tuy là em mới vào công ty làm nhưng em hứa sẽ cố gắng học hỏi thêm những công việc ở công ty để phụ giúp anh.

Hải Lân cho xe chạy, anh khuyến khích em:

- Ừ. Như vậy thì tốt lắm. Việc gì cũng từ từ. Có em giúp, anh cũng bớt lo hơn.

Không phải anh không tin tưởng Hải Văn. Chỉ là Hải Triều đã làm với anh bấy lâu nay, vẫn hiểu ý anh nhiều hơn. Bây giờ Hải Triều bỏ đi, sớm muộn gì công việc anh làm cũng giao lại cho Hải Văn thôi. Nhưng Hải Văn cần phải học tập rất nhiều.

Từ khi có mặt Hải Văn, Hải Triều đã không về nhà nữa, thậm chí ở công ty anh cũng không đặt chân đến. Việc này làm cho Hải Lân vừa tức giận vừa lo lắng. Anh vẫn luôn hằng mong Hải Triều quay về nhà để ba anh em có thể sống chung với nhau. Có thể cùng nhau coi sóc công ty và chăm nom nhà cửa đàng hoàng cho ba mẹ của ba đứa mất rồi cũng được vui lòng.

Nhưng anh không ngờ Hải Triều bỏ đi thật chỉ vì có ác cảm với Hải Văn. Thở dài, anh nghĩ tại sao Hải Triều không thể như anh, bỏ qua mọi chuyện cho ba mình để ba anh em tuy khác mẹ, nhưng cùng cha, được sống đùm bọc yêu thương lẫn nhau.

Ngày xưa, khi hay tin ba mình có Hải Triều và má nhỏ, tức là bà Nga, thì anh cũng như Hải Triều bây giờ. Anh cũng căm hận và buồn chán không kém. Mẹ anh vừa qua đời thôi là ba đã dẫn dì Nga cùng Hải Triều về làm vợ kế. Sau đó vài năm, ba anh bên ngoài cũng có cảm tình với một người đàn bà khác. Nhưng dì Nga vốn là người khôn ngoan nên cuối cùng ba cũng bỏ người đàn bà ấy để trở về với gia đình. Sau đó, người đàn bà kia đã sanh Hải Văn. Bà Nga rất khó khăn bởi vậy ba anh đã không làm gì hơn được nữa ngoài giấu giếm một số tiền và trao mẹ con Hải Văn để họ có thể sinh sống tạm. Nhưng rồi sau đó không ai biết hai mẹ con của Hải Văn ở đâu. Cho đến khi ba anh qua đời, dì Nga tái giá với dượng Hiển, người đàn ông cũng đã có gia đình. Lúc đó, Hải Văn đã xuất hiện trước cửa nhà anh. Dì Nga đã đuổi Hải Văn đi, không nhìn nhận Văn là con riêng của chồng trước của mình. Thằng bé Hải Văn ngày nào lủi thủi ra đi trước cái nhìn khinh khi của mẹ con dì Nga, bây giờ đã trở về. Sau khi ông Hiển mất, không lâu, bà Nga cũng mang bệnh. Lúc ấy bà mới hồi tâm chuyển ý nhìn nhận Hải Văn. Thế nhưng Hải Triều vẫn cố chấp và không thể chấp nhận Hải Văn là em cùng cha khác mẹ với mình.

Còn Hải Lân, anh biết đây tất cả tài sản đều thuộc về anh. Và anh chỉ biết là anh không thể để cho công ty của ba mẹ mình sụp đổ trong tay kẻ khác.

Bầu không khí trong xe im lặng. Hải Văn đang cúi đầu nhìn lại một số giấy tờ. Anh muốn duyệt cho xong để bớt công việc chiều nay. Hải Lân vừa lái xe, vừa hồi tưởng lại những chuyện xưa.

Vèo!

Chiếc xe đang chạy song song với anh bổng nhiên vọt thật nhanh. Qua mặt Hải Lân không bao lâu thì chiếc xe đã mất hút.

Hải Lân nhíu mày khi thoáng trông thấy một bóng dáng quen thuộc trong chiếc xe đó. Người ấy nhìn anh có vẻ hoảng hốt khi trông thấy anh cũng đang đăm đăm nhìn lại.


@@@@@



Dùng cơm trưa vội vã, Hải Lân và Hải Văn trở lại công ty làm việc cho xong chuyện. Hải Lân nóng lòng muốn gặp riêng chị vú của Hải Yến nhưng thời gian không cho phép. Thế là anh đành gác lại chuyện anh nghi ngờ ban trưa và tiếp tục đi làm. Trưa nay Tóc Tiên và Hải Yến trong phòng suốt. Họ không dùng cơm với lý do Hải Yến đang ngủ trưa và chị vú trung thành của Hải Yến sẽ đợi con bé dậy và ăn chung với nó. Hải Lân nhếch môi cười khi nghe anh Quý nói thế nhưng lý do thật sự thì anh cũng có thể đoán ra được phần nào.

Trở về công ty nãy giờ nhưng tâm trí anh còn chưa quên hẳn cô bé Tóc Tiên kia. Cô nàng cứ tưởng tuổi đã lớn thì đã là người lớn. Thật ra đối với anh, cô ta vẫn là một cô bé ngây thơ ... chưa có tội. Có lẽ vì thế mà chị vú này đã được lòng Hải Yến. Về nhà này chưa bao lâu mà cô ta đã cùng Hải Yến trồng thêm hoa hồng ở ... đâu đó. Anh chả để ý đến những việc trẻ con ấy. Nhưng có điều anh biết rõ là từ ngày chị vú này xuất hiện, tất cả trong nhà anh gần như thay đổi. Cô bé không những được lòng Hải Yến mà còn có cả anh Quý và các người làm khác. Họ kính trọng cô không khác gì một bà chủ chớ không xem cô ta là một người làm công như họ. Những tấm màn cửa sổ trong nhà cũng do cô nàng xin trang trí lại. Tuy không màn với những việc lặt vặt này, Hải Lân cũng cảm thấy màu sắc cô ta chọn thật thanh nhã và sáng sủa hơn. Làm cho anh cảm thấy như khỏe khoắn hơn khi làm việc thêm ở nhà. Anh chưa bao giờ nghĩ đến những chuyện này hay ngay cả nghĩ về Tóc Tiên. Nhưng sao hôm nay khi không lại nghĩ vu vơ, không tập trung làm việc được kìa?

Anh biết chắc là Hải Triều đã có về nhà trưa nay. Mặc cho anh Quý có cùng phe với chị vú xinh đẹp đó và con bé Hải Yến thì anh cũng biết được. Nhưng tại sao anh không được vui thấy Tóc Tiên đi chung Hải Triều kìa? Thật vớ vẩn. Cô ta đã làm cho nhà mình đảo ngược. Mình đang muốn tìm người khác nhanh chóng để cho cô ta nghỉ việc đây mà. Tại sao lại quan tâm đến chị vú ấy cơ chứ. Hay là anh đã ...

Cốc ... cốc ...

- Rồi chưa anh Hai? -- Tiếng Hải Văn làm Hải Lân giật mình.

Ho ho vài tiếng, Hải Lân nói:

- Ừa. Thôi về được rồi. Có gì mai làm tiếp vậy.

Vừa đi ra khỏi phòng, Hải Lân thầm cám ơn em mình đã vào đúng lúc. Không khéo anh lại suy nghĩ đâu đâu. Lắc đầu với chính mình, chắc có lẽ anh đã sống hơi lâu trong căn nhà toàn đàn ông, ngoài mẹ Hải Triều ra. Gần đây, Tóc Tiên là người đàn bà duy nhất trong nhà. Chắc vì vậy mà ... thật vớ vẩn. Anh mong sao về nhà nhanh chóng để có thể hỏi chuyện cùng Tóc Tiên về vụ hồi trưa. Càng sớm càng tốt để anh khỏi phải suy nghĩ về cô nữa.



@@@@@




Trong quán cà phê Quê Hương, người thanh niên cũng ngồi ngay cái bàn anh thường ngồi. Anh ta có vẻ vui vẻ khác thường khi bàn chuyện với ông bà già. Bên cạnh anh ta có thêm một cô gái ăn mặc thật "xịn". Tuy không nói một lời nào nhưng cử chỉ và nét mặt cô ta cũng lộ ra một vẻ gì đó không phải tầm thường.

Người thanh niên nói:

- Tôi đã thấy có chút tiến triễn nữa rồi. Tin chắc không bao lâu chúng ta sẽ có kết quả.

Người đàn bà tỏ vẻ không tin:

- Cô này có đáng tin cậy không đây?

- Có nhiều người giúp, chúng ta sẽ được thành công mau mắn hơn. -- Gạt tàn thuốc, anh ta rành rọt. -- Nhờ cô ta, chúng ta mới biết nhiều chuyện như vậy để tiến hành kế hoạch đó chứ.

Mắt người đàn bà long lên khi nhắc tới kế hoạch:

- Chỉ cần thành công là tôi đã mãn nguyện. Cậu có thể lấy tiền bạc. Tôi không giành với cậu đâu.

Cười nụ cười bí hiểm, chàng thanh niên ngọt xớt:

- Nhưng tôi sẽ chia cho ông bà một số. Vì bây giờ tôi không chỉ muốn tiền mà tôi còn muốn cả người.

Hất cằm, mặt anh khinh khỉnh:

- Tôi về đây. Khi khác gặp nhé.

Cô gái khoác tay chàng trai và cả hai bước ra khỏi quán.


@@@@@




Sau bữa ăn, mọi người tản về phòng riêng của mình.

- Ba ngủ ngon. -- Hải Yến và chạy tới bên anh.

Hôn lên trán con bé, anh vổ về:

- Ngoan. Con tự lên phòng trước đi. Ba có chuyện muốn hỏi thăm cô Tóc Tiên của con.

Hải Yến nhanh nhẩu:

- Dạ. Nhưng đừng lâu quá nha. Con không nghe cô kể chuyện đời xưa, con ngủ không vô đâu.

Lạ thật! Từ ngày chị vú này về nhà, con bé liến thoắng và cứ líu lo như con sáo vậy . Vẩn với giọng thật nhỏ nhẹ, Hải Lân bảo:

- Ba biết rồi. Ba không giữ chị vú của con lâu đâu.

- Dạ. Con đi ngủ. -- Đi ngang Tóc Tiên, con bé nhắc. -- Nói lẹ lẹ nha cô. Con chờ.

Tóc Tiên mỉm cười mặc dù nàng không muốn chút nào khi đứng trước mặt Hải Lân.

- Ừ. Hải Yến lên trước đi rồi cô lên liền.

Hải Yên đã đi khuất. Hải Lân vào đề ngay:

- Sao hả? Hôm nay đi đâu chơi vậy ... cô Tóc Tiên?

Giựt thót người, Tóc Tiên không biết anh ta giở trò gì. Không biết là dò xét hay đã thấy mình đi thật?

Nàng vờ không hiểu:

- Ừm. Cậu nói gì vậy? Thì ngày nào tôi cũng đi ra vườn với Hải Yến chơi đó mà.

Hải Lân cười khẩy:

- Cô biết tôi muốn nói gì mà. Không phải hôm nay trên xe của thằng Triều, gương mặt cô tái mét khi thấy tôi đang về hay sao?

Tóc Tiên ấp úng, đỏ mặt khi biết hành tung bại lộ:

- Tôi ... tôi ... tại cậu Ba nói dẫn Hải Yến theo nên tôi sợ ... vì cẩu hù tôi. Nên tôi ...

Hải Lân bực dọc ngắt ngang:

- Nên cô mới đi theo hai đứa nó chớ gì? Cô khờ khạo quá. Nó không bao giờ để chuyện gì xảy ra cho Hải Yến đâu. Cô biết chưa? Lần sau nó có nói gì cũng không đi chung, hiểu chưa?

Tóc Tiên ngớ ngẩn cả người. Không hiểu tại sao Hải Lân có vẻ giận dữ như vậy.

- Nhưng mà ...

- Nhưng mà cái gì? -- Lân không để cô trả lời. -- Nếu cô thích đi ra ngoài chơi thì tôi sẽ chở cô và Hải Yến đi. Nhưng nhất định là không được đi với thằng Triều. Cô mất việc làm còn kiếm lại được. Còn đi với nó, có gì không ai đền cho cô được ... cũng chẳng ai thương xót cô đâu.

Tóc Tiên ngây thơ nhìn anh đăm đăm:

- Là sao? Cậu nói gì tôi không hiểu.

Lân vò đầu mình và khó chịu:

- Trời ạ. Khờ ơi là khờ. Thôi đừng hiểu. Nói tóm lại là không nên đi đâu riêng với thằng Triều, nhớ chưa?

Ngần ngừ, anh lại không biết nói gì thêm.

- Ừm ... ngủ ngon.

Một mình đứng giữa phòng khách rộng cho Tóc Tiên cảm giác như mình thật bé nhỏ. Nàng tự nảy giờ nhịn tức vì bị coi là con khờ. Bây giờ không còn ai, tự dưng nước mắt nàng lại trào ra. Thật ra, cậu Hai còn đáng ghét hơn cả cậu Ba.

Monday, August 17, 2009

Thiên Đường Không Tên - Chương 4

Thiên Đường Không Tên
Tuyết Băng - TP





Chương 4



Băng qua phòng Hải Yến, Tóc Tiên mới để ý thấy kế phòng cô là hai phòng ngủ khác và một phòng cạnh bên phòng Hải Yến. Cô thầm nghĩ chắc Hải Triều và Hải Văn phòng gần cô. Còn cậu chủ Hải Lân kia dĩ nhiên là ngủ gần đứa con gái cưng của mình rồi. Lắc đầu với tính tò mò của mình, cô đi theo Hải Yến.

Vừa bước vào phòng con bé, Tóc Tiên cảm thấy như lạc vào một thế giới thần tiên. Nào là đồ chơi, thú nhồi bông, và tất cả những gì một đứa con nít mong muốn. Cô nhìn hết chỗ này đến chỗ khác trong phòng Hải Yến. Trên giường còn có những con búp bê thật xinh xắn. Trong phòng được trang trí bằng màu hồng, một màu mà cô cảm thấy thật dễ thương cho lứa tuổi như Hải Yến. Tóc Tiên buột miệng khen:

- Ôi, dễ thương quá!

Hải Yến như đắc ý về những gì mình có. Nó nhìn Tóc Tiên với ánh mắt như muốn bảo đúng vậy, tất cả những đồ nơi đây là của nó.

- Cô có thích hong?

Tóc Tiên cười nhẹ:

- Cô thích lắm. Phòng của bé rất dễ thương!

Hải Yến hai tay cầm con gấu đội chiếc mũ "I Love You" giơ cao:

- Con tặng cô.

Ngẩn ngơ nhìn con bé, cô chép miệng:

- Cám ơn bé, nhưng nó là của con mà. Cô ...

Dúi con gấu vào tay Tóc Tiên, con bé lại kéo cô đi ra ngoài, trên tay cầm theo cuốn sách.

Tóc Tiên còn chưa biết mình đi đâu thì đã phát hiện trước mặt mình là hai chiếc xích đu. Chung quanh là những cây hoa và kiểng trông rất đẹp mắt. Cô ngơ ngác nhìn quanh.

- Đây là khu vườn sau nhà. Cậu Hai làm dành cho bé Yến.

Tóc Tiên quay sang thấy anh Quý. Cô chỉ kịp "ồ" thì Hải Yến đã hối cô đến ngồi xích đu với nó. Cô mỉm cười với Quý và bước theo Hải Yến. Quý cười lại thật tươi, ánh mắt có chút quỉ quái:

- Con bé chỉ ra đây một lần thôi. Không ngờ hôm nay nó lại dẫn cô ra đây chơi. Tôi nghĩ hai người sẽ làm bạn nhanh chóng.

Quý đi vô nhà. Chỉ còn Tóc Tiên và Hải Yến ở lại khu vườn nhỏ. Hải Yến ngồi trên chiếc xích đu nhỏ xíu trông xinh xinh. Tóc Tiên đứng đằng sau đẩy chiếc xích đu nhè nhẹ. Con bé tỏ vẻ thích thú với giọng truyền cảm của cô "chị vú" của mình. Tóc Tiên cũng dường như lạc hồn theo câu chuyện cổ tích cô đang đọc. Ước gì lúc nhỏ cũng có người ngồi đọc sách, kể chuyện cho cô nghe.

Anh Quý xuất hiện khi mặt trời vừa xuống.

- Cô và bé Yến vào nhà sửa soạn bây giờ đi. Cậu Hai, cậu Tư sắp về rồi. Tôi đi dọn cơm đây.

Nói xong anh ta lại biến vào nhà. Tóc Tiên và Hải Yến cũng cất bước theo sau vào trong. Vừa đi, cô vừa nghĩ không biết trông nhà này còn ai khác ngoài anh Quý.

Trong phòng tắm, Hải Yến đang dọc nước và la cười inh ỏi. Tóc Tiên phải dụ khị mãi con bé mới chịu ngồi yên ngoan ngoản cho cô tắm cho nó. Ôi! Công việc không dễ như ta tưởng tượng, Tóc Tiên nghĩ bụng. Trong khi đó Hải Yến bắt đầu run cầm cập vì hơi lạnh. Nhưng nó vẫn ngồi yên cho cô tắm chỉ để được nghe cô hát.

- Đây không phải là sân khấu. Hát với hò, cô tắm cho nó lâu vậy con tôi bệnh làm sao?

Quay đầu lại, Tóc Tiên mới hay Hải Lân đã đứng ngay cửa tự bao giờ. Nhìn cái tướng hắn đứng khoanh tay trước ngực vẻ ông chủ trông phát ghét.

Tóc Tiên nóng nảy:

- Sao ông vào mà không gõ cửa?

Hải Lân làm bộ ngạc nhiên:

- Ủa, cô định tắm chung với Hải Yến hay sao?

Hai má của Tóc Tiên ửng đỏ vì câu nói của Hải Lân. Thì ra hắn không những là một cậu chủ nghiêm khắc mà còn khó ưa nữa.

Cô vội vàng choàng cái khăn to tướng quanh mình bé Yến và đứng dậy định đi về phòng nó. Nhưng Hải Lân đứng ngay cửa, chắn cả lối đi của cô.

- Lần sau nhớ khóa cửa lại. Nhỡ cô tắm mà tôi cứ ngỡ là bé Yến thì ...

Tóc Tiên vừa giận vừa thẹn, cô lắp bắp:

- Anh ... anh ...

Cô chưa nói được hết câu thì Hải Lân đã cười một cách khoái chí và sọt tay vào túi quần bỏ đi. Tóc Tiên đứng giữa hành lang nhìn theo lòng đầy ấm ức.



@@@@@


Tóc Tiên cố tình đi ra trễ cho bỏ ghét. Cô không muốn gặp mặt Hải Lân. Nhất là sau sự đụng độ ban nãy. Dắt Hải Yến từ từ đi ra phòng ăn, Tóc Tiên đinh ninh là những người trong nhà đã ăn gần xong hết và thậm chí đã về phòng. Nào ngờ mới bước chân vào phòng ăn, cô đã thấy mọi người đông đủ. Hải Lân đang ngồi đầu bàn. Bên trái anh là Hải Văn. Anh Quý thì đứng kế bên như chờ đợi cậu chủ căn dặn.

Tóc Tiên vẫn còn tức Hải Lân. Cô không chào hỏi anh chàng một tiếng. Sau khi gật đầu chào Hải Văn, Tóc Tiên để Hải Yến ngồi bên phải Lân và cô dành chiếc ghế cạnh Yến.

Không thèm nhìn đến hai người vừa có mặt, Hải Lân nghiêm gịong ra lệnh cho anh Quý:

- Anh dọn cơm được rồi.

Không bao lâu, anh Quý và hai người làm khác bưng thức ăn lên. Lân là người đầu tiên cầm đũa gấp thức ăn. Hải Văn làm theo anh trai. Người làm trong nhà sau khi xong bổn phận, họ kéo nhau biến xuống bếp. Những chuyện xảy ra trong chốc lát với bầu không khí thật ... khó thở. Đối với Tóc Tiên thật khó chịu vì không ai thốt một lời nào. Hải Văn thỉnh thoảng nhìn anh mình rồi nhìn "vú nuôi" của Hải Yến. Tuy không nói gì nhưng trong đầu anh như đang suy nghĩ một chuyện gì rất quan trọng.

Gần cuối bữa ăn mà vẫn chưa ai nói câu nào. Tóc Tiên khó khăn lắm mới không mở miệng. Hải Yến bất ngờ ngẩn đầu lên nói với Tóc Tiên:

- Cô ơi, con no rồi. Mình đi vào phòng chơi được chưa cô?

Mỉm cười vì thấy con bé gan dạ lên tiếng trong khi cô và Hải Văn không dám, Tóc Tiên đứng dậy giúp Hải Yến xuống ghế. Cô nói:

- Hai cậu cứ tự nhiên. Tôi no rồi. Tôi xin phép đưa bé Yến đi về phòng.

Hải Lân hất cằm:

- Cô ngồi xuống đó đi. Tôi có chuyện muốn nói với cô.

Với Hải Văn, anh bảo:

- Dẫn Hải Yến rửa mặt rồi đi ngủ.

Văn chỉ "dạ" rồi răm rắp làm theo. Anh và Yến vừa đi khỏi thì Tóc Tiên hỏi ngay:

- Cậu kêu tôi ở lại nói chuyện gì vậy cậu ...?

Đốt một điếu thuốc, Lân trầm ngâm:

- Từ nay nhớ có mặt đúng giờ ăn nhé. Tôi không thích chờ đợi người khác lâu.

Tóc Tiên cãi lại:

- Thì tôi có bảo cậu chờ tôi đâu mà cậu lại ...

Lân ngắt lời:

- Nhưng tôi muốn cả nhà cùng ngồi ăn chung. Không phải kẻ trước người sau.

Tóc Tiên cũng không thua:

- Vậy thì cậu cứ ăn trước. Có gì tôi ...

Lân nhướng mày nhìn cô chờ đợi.

- Có gì tôi sẽ tự tìm xuống bếp.

Anh gật gù:

- Vậy thì tùy cô vậy. Nhưng bé Yến phải ăn uống đúng giờ đó.

Tóc Tiên miễn cưỡng gật đầu:

- Tôi biết rồi. Tôi đi được chưa ... cậu?

Lân buông một hơi khói thuốc nhưng anh chỉ nhìn cô, không trả lời. Tóc Tiên ngập ngừng rồi quay gót đi. Chiếc bàn dài chỉ còn mỗi mình Lân trơ trọi làm sao. Khi điếu thuốc trên tay tàn, anh chậm rãi đi ra phòng khách. Lúc đó, anh Quý và người làm khác mới bắt đầu lên dọn dẹp bàn ăn.



@@@@@



Ngồi trong quán cà phê Quê Hương, người con trai trẻ trung nhịp nhịp chân như đang chờ đợi ai. Vẻ nóng nảy hiện ra rõ rệt trên gương mặt khá bảnh trai của anh. Cứ cách độ năm phút, anh lại nhìn đồng hồ đeo tay của mình. Cầm ly cà phê đá lên uống một hơi như để hạ hỏa, anh ta hoạt động cặp mắt nhạy bén của mình tứ phía trên con phố. Xem lại đồng hồ lần nữa, anh kêu tính tiền.

Định bước chân ra khỏi quán thì một người đàn bà và một người đàn ông bước vào. Họ chính là người mà chàng thanh niên chờ đợi.

Anh cùng vào và ngồi xuống bàn với họ. Tuy nhiên sự bực bội nãy giờ vẫn chưa vơi.

Vừa ngồi xuống bàn, người đàn bà hỏi ngay:

- Sao hả? Mọi việc thế nào?

Chàng thanh niên nhìn người đàn ông đi chung với bà ta và có vẻ không tin tưởng lắm.

- Ông ta là ...?

Người đàn bà khoát tay trấn an anh:

- Là người nhà. Có việc gì nói đi. Không sao đâu.

Người thanh niên gật đầu và đi vào vấn đề ngay lập tức:

- Mọi việc như kế hoạch. Tiến triển rất tốt đẹp.

Người đàn bà mỉm cười nham hiểm:

- Tốt lắm. Vậy cậu thấy con nhỏ thế nào?

Chàng trai nhếch môi:

- Rất dữ dằn. Tốt nhất là không nên cho cô ta biết gì hết. Với tánh nóng nảy của cô ta, cổ sẽ làm hỏng chuyện mà thôi. Vả lại nếu biết, chưa chắc cô ấy chịu giúp mình.

Người đàn bà ngập ngừng:

- Nhưng tôi không muốn làm tổn thương tới nó.

Chàng trai quả quyết:

- Không sao đâu. Có tôi coi chừng, cô ta sẽ không sao đâu.

Hai ông bà nhìn nhau rồi người đàn bà gật đầu. Chàng trai đứng dậy ra về. Anh nhắc nhở:

- Tôi không có nhiều thời gian. Nhất là lén ra đây mà không ai biết. Bởi vậy nếu không muốn bể kế hoạch thì lần sau nhớ đúng giờ. Tôi không có tánh nhẩn nại như lúc đóng kịch đâu. Nhớ đó.

Chàng trai mất dạng trên con phố đông người. Hai ông bà cũng đi theo. Ông già kéo xụp mũ xuống che gần nửa mặt. Còn người đàn bà thì choàng chiếc khăn màu xậm như tránh bụi bậm lẫn cặp mắt ai đó có thể bắt gặp hai người.