Sunday, September 27, 2009

Hương Bông Tuyết - Hết

HƯƠNG BÔNG TUYẾT
Tác giả: Linda Lael Miller
Chuyển Ngữ: Tuyết Băng – TP




Chương 10





Lucas ngồi ở hàng ghế dưới phía cuối trong khi Rebecca đang ở cùng với ca đoàn ở phía trên nhà thờ. Sau vụ tai nạn ở nhà máy tại Chicago đã làm cho thân thể anh bị thương trầm trọng, anh cứ ngỡ rằng đó là việc tệ hại nhất trên đời có thể xảy ra với anh. Anh từng cảm thấy nhẹ nhõm khi nghĩ mình đã hết số xui.

Anh đơn thuần là một người đàn ông chính trực, và ý nghĩ những người đàn ông khác chiêm ngưỡng thân thể của Rebecca cứ như nanh vuốt của thú hoang xé nát tâm hồn anh. Nó tựa như thể cô ấy đã bán đi một phần thân thể của mình.

Giờ đây, Lucas đã học được bài học nhớ đời rằng tâm hồn - cũng như xương thịt - có thể bị tổn thương. Và nỗi đau mới toanh này, cái cảm giác như bị phản bội cứ sôi sục một cách hoang dại trong lòng anh.

Cha xứ đứng dậy, bắt đầu lời nguyện cầu, và sau đó nói một cách hăng hái về ý nghĩa của đêm Giáng Sinh. Những lời giảng dạy đó đi sâu vào tâm trí Lucas, như thầm bảo rằng anh chẳng có gì hơn ngoại trừ ảo vọng. Và chưa một lần anh rời mắt khỏi Rebecca.

Cô ấy thật xinh đẹp, mặc dù không phải đẹp một cách ẻo lả như một số phụ nữ khác. Không, Becky là một người đẹp có đầu óc, cứng rắn và khỏe mạnh, nặng động và đầy nghị lực.

Và đầy dãy những lời gian dối nữa, Lucas tự nhắc nhở mình.

Đến lượt mình lên hát và cô bước lên, đứng phía trước ca đoàn, hai bàn tay cô run lên nhè nhẹ bên dưới cuốn thánh ca đang cầm. Có chút ửng đỏ trên đôi gò má cao của cô, và câu đầu tiên của bài hát quen thuộc có phần run rẩy. Nhưng sau đó Rebecca đã ngăn được nguồn cảm xúc của cô và buông ra lời ca tự đáy lòng mình.

Giọng cô y như một thiên thần.

Hình ảnh cô, chụp dưới máy ảnh của Jones cứ hiện ra trong đầu Lucas, và anh chỉ muốn khóc cho vơi đi sự đau buồn này. Cô tuyệt vời đến không chịu được. Và mẹ kiếp, cô là của anh kia mà. Ý nghĩ những người đàn ông khác chiêm ngưỡng vẻ đẹp đáng được tôn tinh của cô quả là một sự đau khổ đối với anh.

Bằng cách nào đó, Lucas cũng qua khỏi thời gian còn lại của buổi tối đó. Khi lễ vừa xong, anh trò chuyện cùng với những thành viên khác trong cộng đoàn, và còn có nhã hứng nếm thử một vài món bánh nướng mà những người phụ nữ trong thị trấn đã mang tới.

Bầu trời trong lành, và ngôi sao Bắc Đẩu chiếu sáng muôn nơi khi đến lúc phải lên xe ngựa để lái về nhà. Mệt lừ vì sự nhộn nhịp cả ngày trời, Annabelle và Susan ngủ gậc phía sau, trên đóng cỏ rơm, đắp kín bởi những tấm chăn bông đã được đem theo từ nhà. Rebecca ngồi bất động bên cạnh Lucas. Hai bàn tay cô xếp lại trên đùi, và cô cứ dí mắt xuống con đường dẫn về nông trại, dưới ánh sáng của sao trời.

Khi về đến nơi, Lucas đánh thức cặp song sinh, và anh cùng Rebecca giúp chúng vào trong. Có rất nhiều chuyện anh muốn nói với Becky, nhưng trong tình thế này, anh chẳng thể nào buộc mình nhìn cô được. Anh sợ mình sẽ không kiềm chế được sự nóng giận của mình dù chỉ trong giây lát.

Thế nhưng anh cũng không yên được, và khi anh trở ra chuồng ngựa, định dẫn ngựa vào chuồng và xe ngựa cất đi thì có một niềm xúc cảm dâng lên, sâu lắng từ tận trái tim anh. Anh nhìn về phía ngôi nhà một lúc thật lâu, liên tưởng đến một cuộc sống cùng với Rebecca, nghĩ đến những mùa thu hoạch lúa mì, một bầy con nhỏ, và cả những mùa Giáng Sinh sau này nữa.

Lucas tháo ngựa ra khỏi xe chỉ đủ để cho chúng ăn và uống nước. Không nói một lời nào với Rebecca, ngoại trừ một lời nhắn nhủ với lòng mình, anh lấy hết số tiền dành dụm còn lại của mình từ một chỗ giấu kín, nơi anh làm việc và trèo lên lại xe ngựa.

Một khoảng thời gian rất lâu anh chỉ ngồi đó, dây cương buông lơi trong đôi tay được mang găng tay của anh, nhìn lên ngôi sao bạc đang rực rỡ như chiếu sáng cả bầu trời. Sau đó, với một tia hy vọng mỏng manh lóe lên trong tim, anh bắt đầu lên đường.

Rebecca lau cửa sổ nhà bếp cho khỏi mờ để nhìn theo chiếc xe ngựa của Lucas biến mất trong màn đêm. Cô muốn chạy theo anh trên con đường ngập đầy tuyết trắng, van xin anh hãy hiểu và tha thứ cho cô. Nhưng cô đã không làm thế. Bởi vì dù cho anh có xiêu lòng với những lời năn nỉ của cô và ở lại thì mọi việc cũng sẽ không bao giờ giống như ngày xưa nữa.

Quá đớn đau để khóc, Rebecca quay khỏi cửa sổ, nhóm thêm củi vào lò sưởi, lấy theo một cây đèn chông đang cháy ở trong phòng và tìm đường đi đến bậc thang. Ngủ trên cái giường mà cô đã nằm chung Lucas sẽ là một sự cực hình trong lúc này. Nên thay vào đó, cô đã đi vào phòng của hai đứa nhỏ.

Mặc dù cô đang buồn thấu xương, cái cảm giác mà trước giờ cô chưa từng có, Rebecca vẫn mỉm cười trước cảnh tượng của hai cô em gái. Annabelle ngủ trong tư thế nằm dài ra một cách vô ý thức, tay chân cô bé dang ra tứ phía, trong khi Susan nằm thu gọn người, tay chân khép lại, vẫn duyên dáng mặc dù trong giấc ngủ.

Rebecca vặn đèn chông xuống cho đến khi ngọn đèn tắt lịm. Sau đó, cô mới cởi đồ ra. Khi chỉ còn mặc mỗi bộ đồ lót, cô trèo lên giường bên cạnh Susan. Cô nằm đó, nhớ lại từng kỷ niệm khó quên của ngày hôm nay. Những việc đã xảy ra trước khi cô cho Lucas xem tấm hình đó.

Cho đến cuối đời này, cô sẽ nhớ mãi nụ cười trong ánh mắt anh, khi anh ấy ngắm nhìn hai đứa trẻ chơi với ngôi nhà búp bê mà anh đã đích tay làm cho chúng. Dù bất cứ chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, hoặc là bất cứ nơi nào mà cô đi đến, thì cô cũng sẽ giữ cái hộp đựng kim chỉ đó bên mình. Bất cứ lúc nào cô mở nắp hộp ra thì hình ảnh của Lucas cũng sẽ hiện ra, cùng với mùi hương của gỗ tuyết tùng.

Buổi sáng hôm sau, Rebecca thức dậy thật sớm. Căn nhà thật lạnh lẽo với cái lạnh của mùa Đông và với sự vắng mặt của Lucas. Cô để yên cho hai cô bé ngủ ngon và băng qua hành lang để đến căn phòng bên kia, ở lại đấy chỉ đủ lấy bộ đồ mới. Mặc dù cô cố không nhìn trái hay phải, cố không nhớ đến mình đã được nâng niu, yêu thương như thế nào, hoặc là điên cuồng với những đam mê chất ngất, vậy mà bốn bức tường dường như cứ ẩn hiện mọi thứ nhắc cô đến Lucas.

Cô hối hả xuống dưới nhà, nhóm lò sưởi, rồi sau đó khoác áo choàng lên và ra sân cho đàn gà ăn. Ánh sáng chiếu xuống trên lớp tuyết đã được đông cứng, làm cho cả sân lấp lánh như những hạt đá quý và không gian bao trùm bởi một cái lạnh giá buốt, tê dại cả tứ chi.

Sau bữa ăn sáng, hai cô bé rửa chén dĩa rồi cùng nhau ùa ra ngoài trời để thay phiên trượt tuyết trên cái đồi nhỏ với xe trượt tuyết mới của chúng. Không biết làm gì hơn, Rebecca đi vào phòng khách, lạnh lẽo vì không một ngọn lửa sưởi ấm và cũng không còn sự vui vẻ của ngày hôm qua, cô cẩn thận tháo những vật trang trí được làm bằng tay từ trên những nhánh cây dừa kiểng, và cất chúng vào một cái hộp.

Cô không muốn nghĩ đến tương lai, bởi vì nó quá ảm đạm mà cô không thể nào đối diện được. Cô cất đi những chiếc vớ dài mà hai đứa nhỏ đã máng trước lò sưởi và dời hết những dấu hiệu của ngày Giáng Sinh.

Sau bữa ăn trưa với bánh mì kẹp và súp, khi hai đứa nhỏ lại một lần nữa đã chơi chán, mệt mỏi và lăn đùng ra giường cho giấc ngủ trưa, thì Mary Daniels đến, cỡi một con ngựa cái có những đốm màu xám. Bà mặc một chiếc áo choàng có mũ và mang một cái giỏ trên tay.

Ngoài Lucas ra thì đây chính là một người trên thế gian này mà cô rất vui được gặp lúc này. Cô vội vã pha trà trong lúc Mary sưởi ấm ngay cái lò trong bếp.

- Chị đến để xem những món đồ mà Lucas đã đóng. -- Người khách nói. -- Hình như chung quanh đây lúc nào cũng có người mới từ nơi khác đến định cư. Và chị nghĩ là chị có thể bán bàn, ghế, và những đồ như thế tại tiệm của mình.

Rebecca lấy muỗng múc những lá trà cho vào cái ấm bằng sành, bưng đến bàn, rồi đi lấy tách, đường, và sữa.

- Anh Lucas là một người thợ mộc rất khéo tay. -- Cô nói, hy vọng rằng giọng của mình không để lộ quá nhiều niềm đau mà mình đang gánh chịu. -- Anh ấy đã làm một cái nhà gỗ nhỏ cho bọn trẻ chơi búp bê, và một cái xe trượt tuyết bóng mượt không thua gì những cái được bán ngoài tiệm.

Mary bước đến đứng cạnh Rebecca, nhẹ nhàng nắm tay cô:

- Thế em đã nói cho Lucas biết về việc tấm ảnh chưa?

Những giọt lệ rát bỏng nơi khóe mắt Rebecca thật đột ngột, làm lu mờ mọi thứ.

- Vâng. -- Cô khàn giọng trả lời. -- Và cứ y như em đã dự đoán. Chị Mary ơi, anh ấy không thèm nhìn đến mặt em nữa. Đêm qua, anh ấy lên xe ngựa và lái đi xa. Và em cũng không hề biết anh ấy đi đâu nữa ...

- Thôi nào. -- Người bạn của Rebecca nói dịu dàng. -- Anh ấy nhất định sẽ trở lại một khi mà ảnh đã nghĩ thông suốt và hiểu được rằng những gì em làm đều là vì hoàn cảnh bắt buộc. Chứ còn gì nữa. Nếu như em ở lại Chicago thì có lẽ bây giờ hai đứa nhỏ đã phải làm việc chung với em ở cái nhà máy đó rồi.

Rebecca gật đầu một cách khổ sở.

- Em muốn cho tụi nó một cuộc sống tốt hơn. -- Cô thì thào. -- Nhưng bây giờ thì chắc là em sẽ cho Annabelle và Susan ở nội trú trường nào đó hoặc là cho một trại mồ côi.

- Nói bậy. -- Mary xen vào. -- Chị sẽ tự đem bọn trẻ về nhà nuôi trước khi chị để việc đó xảy ra. Còn nữa, bản thân em thì em định làm sao chứ?

Khụt khịt, Rebecca rời khỏi chỗ bên cạnh Mary, giở nắp hộp kim chỉ, và lấy ra một tờ báo quảng cáo phai màu mà cô đã cắt ra mấy ngày trước đó.

- Em sẽ đi lấy chồng. -- Cô run rẩy quyết định. Và em sẽ không bao giờ cho phép mình mơ ước nữa.

- Lạy Chúa. -- Mary thở ra sau khi đọc xong tờ quảng cáo. -- Em không thể làm một chuyện như thế được, Rebecca à! Chị sẽ không để cho em làm vậy đâu! Sao chứ, em có thể gặp phải một tên đầu trâu mặt ngựa nào đó ...

- Chuyện đó đã có quyết định rồi. -- Rebecca nói nhanh, giựt lại mảnh giấy nhỏ.

- Nhưng mà em có thể ở lại Cornucopia ... có thể mở một tiệm may đồ nho nhỏ.

Rebecca lắc đầu.

- Dù cho điều đó có thể xảy ra, chưa nói đến chuyện em không có tiền để mở một cửa tiệm, thì em cũng không tài nào ở lại đây được. Em sẽ không thể nào chịu nổi cái cảnh ở gần anh Lucas, nhìn thấy anh ấy cưới một người vợ thật sự, và đem cô ấy về đây chung sống.

- Theo chị thấy là em suy nghĩ mông lung quá rồi đấy. -- Mary nói với vẻ thẳng thắng. -- Bất cứ một kẻ khờ nào cũng có thể thấy được là Lucas Kiley yêu em, và em yêu anh ấy. Hãy kiên nhẫn một chút đi Rebecca. Cho anh ấy một chút thời gian.

Nhớ lại ánh nhìn trong mắt Lucas sau khi anh đã xem qua tấm ảnh, Rebecca lại thở dài. Anh ấy sốc đến độ tưởng chừng như bắt quả tang cô đang ngoại tình vậy.

Suốt đời này cũng không đủ dài để vá lành lại vết thương lòng mà cô đã mang đến cho anh.

- Chuyện chị muốn nuôi mấy đứa nhỏ là thật chứ? -- Cô hỏi, không dám hy vọng nhiều. -- Tụi nó cũng đủ lớn để giúp việc chung quanh cửa tiệm, và em sẽ gởi tiền theo khả năng của mình phụ trả tiền ở trọ của chúng.

Mary ôm chầm lấy Rebecca.

- Ừ, chị nói thật đó. Nhưng mà chị vẫn không nghĩ là chuyện sẽ đến nước đó đâu. Em hãy suy nghĩ những gì chị nói đi. Và đừng bỏ cuộc mau như vậy.

Nói xong Mary đi vào phòng khách để chiêm ngưỡng ngôi nhà búp bê bằng gỗ. Rồi bà mặc áo choàng vào.

- Có bánh trái cây trong cái giỏ lúc nãy chị mang đến đấy. -- Bà ta nói. -- Kèm theo là một loại trà đặc biệt mà chị lấy về từ Viễn Đông, và có một chút quà nhỏ cho bọn trẻ.

Một lát sau, Mary đã khuất bóng.

Đêm đó Lucas đã không trở về. Và sáng hôm sau, khi hai cô bé đi học thì trên đường vẫn không có dấu hiệu xe ngựa của anh.

Nhưng đến khi xế trưa thì Rebecca đã nghe tiếng ngựa hí và tiếng cót két của dây cương. Và cô hối hả chạy ra ngõ sau để thấy Lucas chạy xe vào.

Anh nhảy xuống từ xe ngựa và chậm rãi bước về phía cô, một tay ôm cái hộp bưu kiện. Khi anh đến gần, Rebecca có thể thấy được môi dưới của anh bị tét và sưng vù, dù trong ánh mắt anh là cả một nỗi vui mừng.

- Đây nè. -- Anh nói, đưa cái hộp ra phía trước.

Rebecca xé bỏ giấy gói được ràng rịt, bao bọc, và tìm thấy hai tấm kính ảnh, thay cho phim, nằm bên trong. Cô ngước mặt nhìn lên Lucas, không dám tin hay hy vọng điều gì.

- Nó làm anh tốn gần phân nửa số tiền anh dành dụm cho việc trồng trọt vào mùa Xuân. -- Lucas nói với cô. -- Nhưng anh đã mua về hết những tấm phim đó và tất cả những hình ảnh mà gã Jones sở hữu.

Rebecca cảm động đến nỗi gần một phút trôi qua trước khi cô có thể tìm ra lời để nói.

- Chuyện ... chuyện gì đã xảy ra với gương mặt của anh thế?

Lucas nhoẻn miệng cười tươi:

- Sau khi gã Jones và anh đã giao dịch xong, anh không nhịn được, đã đá hắn ngay chỗ ... làm cho hắn quỵ xuống. Hắn ta đánh lại, nhưng mà hắn đánh trúng anh có một cú, trước khi anh đánh hắn một trận biết tay và bỏ hắn nằm bẹp dưới đất trong văn phòng của hắn.

Cô nhìn xuống mấy tấm phim bằng kính, rồi nhìn lại gương mặt Lucas.

- Vậy là anh đã tha thứ cho em rồi hả?

Anh bước đến gần hơn và nâng gương mặt lạnh ngắt của cô bằng đôi tay cứng cáp của một người thợ mộc.

- Chỉ nghĩ đến việc một người nào khác nhìn thấy em trong bộ đồ lót như thế cũng suýt giết chết anh rồi đấy. -- Anh nói. -- Nhưng sau một hồi anh suy nghĩ lại, anh đã nhận ra được em là một người đàn bà tốt như thế nào. Lạy Chúa, nhưng mà Becky à, em có tính kiên cường hơn nhiều người đàn ông mà anh quen biết nữa. Và anh yêu em thật nhiều, đến nỗi nó như một cơn sốt cháy bỏng trong lòng anh. Hãy nói là em sẽ lấy anh một cách danh chánh ngôn thuận, và ở lại đây. Em thuộc về nơi này.

Rebecca khóc nấc lên vì quá vui mừng và thảy những tấm kính phim vào đóng gỗ, nơi mà chúng vỡ vụn cùng với những tiếng kêu leng keng. Rồi cô nhào mình vào vòng tay đang chờ đợi của Lucas và cười lớn khi anh nhấc bổng cô lên không và xoay cô vòng vòng giữa sân tuyết lấp lánh sáng.

Cuối cùng anh cũng đặt cô xuống, mặc dù vẫn ôm chặt lấy cô, và hôn cô thật mãnh liệt.

Cô ngước nhìn anh với cả trái tim hiện ra trong ánh mắt.

- Em yêu anh rất nhiều, anh Lucas ạ. -- Cô thề nguyện. -- Và em thề là anh sẽ không bao giờ biết đến một phút đau khổ khi phải lấy em làm vợ.

Anh choàng một cánh tay ngang eo cô, đẩy cô tới phía chiếc xe ngựa đang chờ đợi.

- Sự đau khổ nhất anh có thể gặp phải đó là mất đi em. -- Anh nói với cô, nhấc bổng cô lên xe một cách dễ dàng, và trèo lên bên cạnh cô để nắm lấy dây cương. Anh hôn nhẹ lên môi cô trước khi dùng một chân nhả thắng xe ra. -- Becky ơi, chúng ta hãy đến nhà của cha xứ và làm lễ hôn phối đi thôi. Đêm nay anh muốn động phòng với bà xã của mình.

Rebecca không nói gì. Cô chỉ ngồi nhích lại gần Lucas hơn, đặt một bàn tay lên đùi anh, và mỉm cười khi nghĩ đến những điều kỳ lạ đang chờ đợi phía trước.



HẾT

Tuesday, September 15, 2009

Thiên Đường Không Tên - Chương 7

Thiên Đường Không Tên
Tuyết Băng - TP




Chương 7



Sáng hôm sau, Tóc Tiên dậy thật sớm. Tối qua, sau cuộc đối thoại thật thú vị và bất ngờ với Hải Lân, cô trở về phòng mà lòng rạo rực. Cô chẳng hiểu chính mình nữa. Nàng vừa giận đó rồi cũng vui đó. Còn hắn, tại sao hắn ta có thể nghiêm trang, lạnh lùng và lúc khác thì lại vui vẻ và ấm áp đến thế? Tóc Tiên đã trăn trở cả đêm chỉ vì một phát hiện lạ lùng. Thì ra lúc anh ta cười cũng có duyên lắm chứ. Hình như anh còn đẹp người hơn cả hai đứa em của mình. Nghĩ đến đây, đôi má Tóc Tiên ửng đỏ.

- À hem! Sáng sớm ai chọc quê cô Tóc Tiên nhà ta vậy kìa? -- Hải Lân hắn giọng trêu cô.

Tóc Tiên luýnh quýnh chối:

- Đâu có ai. Làm gì có.

Anh nhìn cô đăm đăm:

- Không có mà đỏ mặt? Không lẽ hôm nay đánh má hồng?

Tóc Tiên đưa tay lên mặt rồi lắc đầu lia lịa. Hải Lân cười rồi rủ rê:

- Xuống ăn sáng nhé?

- Có định thuốc tôi không ... cậu Hai? -- Tóc Tiên nhướng mắt trêu lại anh.

Tiếng cười giòn của Hải Lân đánh thức những người còn ngủ nướng.

- Tôi không biết nấu nên không thể thuốc ai được. Nhưng tôi sẽ vui và ăn ngon miệng nếu có cô ngồi ăn chung.

Tóc Tiên định bảo anh lẻo mép, nhưng Hải Triều xuất hiện làm cô nín lại.

- Trời ơi! Sáng sớm mà cái nhà rần rần hà. Ai ngủ cho được? -- Triều xoa đầu mình làm mái tóc càng thêm rối bù. -- Anh Hai có gì vui vậy?

Hải Lân so vai rồi lặng thinh đi xuống nhà ăn sáng. Tóc Tiên lẽo đẽo theo sau nói với lại:

- Anh Triều xuống trễ ... còn dĩa không ráng chịu.

Giọng Triều hối hả:

- Ê! Ê! Đâu có được. Thà anh để mặt ke ăn sáng chớ không có điệu đàng để mất bữa ăn ngon đâu.

Không khí sáng nay trong lành và tươi mát. Bên trong căn nhà vang vọng tiếng cười nói cùng với một sự thay đổi khắc hẳn với mọi ngày. Hải Triều đã trở về. Hải Lân cũng dường như thay đổi tánh tình hằng ngày của anh. Và sự vắng mặt của Lam Chi làm cho cả nhà càng thêm thoải mái.

Hải Triều vừa ăn vừa gắp thức ăn cho Tóc Tiên. Cô cám ơn rối rít và đón nhận.

- Ối chà! Lại khách sáo. Em không ăn thì anh và anh Hai làm sao dám ăn nhiều được? Người ta nhìn vào lại tưởng hai đứa anh dành ăn với em nên em chỉ ăn được chút xíu.

Theo dõi với đôi mắt lơ đãng của mình, Hải Lân hết còn hứng thú ngồi ăn khi thấy Hải Triều và Tóc Tiên thân mật với nhau. Anh đứng dậy sau khi bỏ vào bụng chút ít.

- Hai người từ từ ăn nha.

Hải Triều trợn mắt:

- Sao vậy? Anh đi đâu?

Hải Lân cộc lốc:

- Đi làm.

- Đi làm gì sớm vậy? -- Triều hỏi sau khi liếc ngó đồng hồ.

Bị hỏi gặng, Lân trừng trừng đôi mắt nhìn em:

- Chớ ai lười biếng như mày. Giờ này còn chưa rửa mặt.

- Khoan đã. -- Tóc Tiên réo.

Hải Lân dừng bước chờ đợi.

- Tôi tính xin cậu ...

Triều chặc lưỡi, lắc đầu:

- Anh Hai bắt em gọi ảnh bằng "cậu" à?

- Ai bắt? -- Lân ước gì thằng em cứ ngon giấc để lúc nảy đến giờ anh có bữa ăn sáng với Tóc Tiên một mình.

Hải Triều gật gù:

- Không ai bắt thì thôi. Em nghe chưa Tóc Tiên? Anh Hai không bắt buộc mà. Gọi ảnh như em gọi anh đây nè cho thân mật chút coi. Cái gì đâu cứ cậu cậu, tôi tôi nghe oải quá.

Tóc Tiên ngập ngừng nhìn Hải Lân. Thế là anh phải động viên cô:

- Có gì Tóc Tiên nói đi. Nói xong rồi anh đi làm.

Nghe anh xưng như vậy, cô được khuyến khích nên nhẹ nhàng:

- ... Em muốn xin phép ... anh cho em về thăm mộ mẹ em. Chiều em sẽ về ngay.

Hải Lân ngẩn người ra rồi hỏi lại:

- Vậy em dẫn bé Yến theo hả?

Tóc Tiên cắn môi:

- Dạ, nếu được sự đồng ý của cậu ... của anh ...

Phì cười, Lân gật đầu. Anh trả lời với một giọng thật ngọt ngào lần đầu tiên:

- Tí đi cẩn thận nha. Có cần gì thì nói anh Quý, ảnh làm cho. Anh đi làm đây. Tới giờ rồi.

Quay sang Hải Triều, anh bảo:

- Ăn xong, mày với thằng Văn tới làm đó nhe. Hôm nay trở lại làm, ráng đàng hoàng nghe!

Thế rồi anh đi làm. Tóc Tiên bỏ lên phòng đánh thức bé Yến. Lòng lâng lâng với cảm giác thật dễ chịu. Mình có nằm mơ không khi Hải Lân có vẻ thân thiện hơn trước với mình? Mẹ mất sớm, ba không bên cạnh. Còn ai chỉ dẫn hay cho cô tâm sự, hỏi han? Có lẽ chút nữa đây, cô sẽ kể cho mẹ nghe những điều mình đang nghĩ đến. Và có lẽ mẹ sẽ báo mộng cho cô để giải thích cô nghe. Ôi! Cô nhớ mẹ biết bao!



@@@@@




Dừng chân trước ngõ, Tóc Tiên bùi ngùi xúc động. Căn nhà lụp sụp cũ kỹ hiện ra trước mặt cô. Bao kỷ niệm xa xưa trở về một lần nữa và tiếng nói của mẹ cô như văng vẳng đâu đây.

Hít một hơi thở dài, Tóc Tiên chầm chậm bước vào trong sân nhà. Mắt đượm buôn vì nghĩ đến mẹ. Tuy là nàng đi chưa được bao lâu, nhưng cảnh vật nơi đây như đã có nhiều thay đổi. Có lẽ vì không có nàng ở nhà xây sửa, cho nên càng nhìn, mảnh đất càng thêm xơ xác.

- Ai đó?

Bất ngờ bị hỏi, Tóc Tiên nhanh tay đưa lên ngực. Sau khi nhận ra người thốt lên câu nói đó, Tóc Tiên vui vẻ hẳn ra:

- Dạ, con nè bác Sinh!

Ông Sinh ngẩn ra một hồi rồi phán:

- Ay da! Con nhìn hơi khác đó nhe. Làm bác nhận không ra.

Tóc Tiên che miệng cười khúc khích. Nàng nhìn lại mình. Quả nhiên cô cũng cảm thấy mình là lạ trong bộ đồ mới và mập mạp hơn trước. Vĩ giữ Hải Yến chẳng khó khăn gì mà nàng lại được ăn no, ngủ kỹ. Bởi vậy bây giờ thân hình nhìn cũng nở nang ra chớ không ròm như trước đây.

Ông Sinh nói tiếp:

- Con về chơi hả?

- Dạ. -- Tóc Tiên đáp. -- Con về thăm mộ mẹ.

Nghe nói thế, ông Sinh có vẻ lo lắng và không được tự nhiên:

- Mai hãy đi. Giờ con cũng mệt rồi, thôi thì sửa soạn rồi lo nghĩ ngơi cho sớm đi con.

- Con nhớ mẹ quá nên muốn đi bây giờ. Vả lại con cũng không thấy mệt.

Ông Sinh chặc lưỡi:

- Chậc! Một của mẹ con thì vẫn nằm đó chớ có xê dịch đâu đâu mà lo không gặp.

Tóc Tiên ngập ngừng:

- Con cũng biết. Nhưng tại con xin phép ông chủ cho về hôm nay thôi nên ... thăm một mẹ con xong, con sẽ trở về trển đi làm.

Gật gù nhưng không giấu được sự lo âu hiện ra trong đôi mắt ông Sinh. Tóc Tiên hơi nghi ngại. Nàng không biết có chuyện gì xảy ra sau khi nàng đi hay không. Định hỏi ông Sinh thì ông đã sang chuyện khác:

- Ủa! Đứa nào đây?

Tóc Tiên gnớ người ra trước khi hiểu ông nói tới ai. Hải Yến cùng đi với cô đây mà. Con bé im lặng từ lúc tới đây và đã ngồi xuống những tảng đá gần góc cây mà chơi. Ông Sinh không nhắc, mém tí Tóc Tiên cũng quên mất đi con bé. Vất vả cho nó, đi theo nàng mệt mỏi mà không dám một lời than.

- Dạ, nó là con cậu chủ của con.

- À, là người cháu chăm sóc đó hả?

- Dạ. -- Tóc Tiên mỉm cười, ngước mắt nhìn Hải Yến. -- Con xin phép bác, tụi con đi thăm mộ mẹ con chút xíu.

Rồi vẫy tay gọi Hải Yến đến. Hai người, một lớn một nhỏ dắt nhau đi đến mộ của bà Dung.

Cuối cùng cũng đứng trước cái mộ, Tóc Tiên không nhịn được bỗng òa khóc. Hải Yến không hiểu gì cả. Thấy Tóc Tiên khóc, nó cũng khóc theo. Tay ôm con búp bê không rời.

Vừa phải dỗ dành Hải Yến, Tóc Tiên đưa mắt quan sát chung quanh. Mộ của mẹ nàng nhìn nhỏ bé quá. Nhà nghèo, không tiền nên cái mộ đã được làm bằng đất. Mùa này trời mưa nhiều, đất trên cao đã bị nước mưa làm dạt xuống rất nhiều. Chung quanh cỏ mọc um tùm. Tóc Tiên thấy thế đưa tay bứt những cọng cỏ mọc gần nơi mộ mẹ. Cô nhíu mày vì nghĩ ông Sinh đã quên chăm sóc mộ mẹ cô như ông đã hứa. Nhưng cũng không thể trách bác ấy. Thân bác cũng đã già rồi. Thời gian rảnh rỗi cũng đâu có thể lội bộ ra đây để làm những công việc này không công mà không lo cho thân già sức yếu. Nghĩ thế nên nàng lại thôi. Lòng dễ chịu hơn nhiều với lý do chính đáng ấy. Đến lúc Tóc Tiên dọn dẹp sạch sẽ chung quanh mộ của bà Dung thì trời cũng đã tối. Nàng nhìn Hải Yến ngáp hoài mà tội nghiệp. Con bé đã mất giác ngủ trưa hôm nay. Phần cô cũng mệt mỏi không kém vì lo dọn dẹp. Thế là Tóc Tiên đành quyết định ở lại đây đêm nay. Có gì mai về nàng sẽ giải thích và xin lỗi chủ mình sau. Còn bây giờ thì phải về căn nhà lá kia và đi chợ kiếm gì về nấu cho hai cô cháu lót dạ qua đêm.



@@@@@



Trời đã tối và cơm chiều cũng đã dọn lên từ lâu. Hải Lân đứng ngồi không yên. Anh đi tới đi lui trong nhà rồi ra trước ngõ ngóng trông. Hải Triều và Hải Văn đang ngồi dùng bữa. Hải Triều thì ngồi vác đôi chân dài lên chiếc ghế đối diện, miệng tu lấy tu để chai bia. Thấy Hải Lân thái độ thất thường, Triều tò mò:

- Anh làm gì vậy? Cơm nước không ăn, lại không chịu ngồi yên. Có chuyện gì sao?

Hải Lân chẳng buồn nhìn em mình:

- Giờ này sao chưa thấy về kìa.

Hải Triều hỏi lại:

- Anh đang chờ ai hả? Nhà mình tối nay lại có khách sao?

Hải Lân nổi cáu, anh gắt:

- Mày hỏi nhiều làm gì? Khách đâu mà khách!

Hải Triều vội lại ra sau như thể ra hiệu anh không cố ý hỏi chuyện riêng tư của anh mình. Hải Văn nuốt vội miếng cơm và khẽ:

- Chắc ảnh chờ Tóc Tiên và bé Yến đó.

Hải Triều nhếch mày, miệng tròn "Ồ" một cái rồi hỏi tiếp:

- Vẫn chưa về à?

Hải Văn lắc đầu thay câu trả lời, mặc dù Hải Triều không chủ động hỏi ngay mình. Hai anh em vẫn chưa gần gũi với nhau lắm, nhưng cũng đã ít chiến tranh.

Hải Lân khoát cho mình chiếc áo lạnh rồi anh nói như thể để mình nghe:

- Không biết có chuyện gì không, sao mà không thấy về vậy nè.

- Anh Hai đi đâu vậy? -- Hải Triều hỏi theo khi thấy Hải Lân bước ra cửa.

- Tụi bây đừng đợi tao về. Ăn rồi đi nghỉ đi.

Đứng dậy, Triều vương vai:

- Được thôi. Xin chiều ý anh. Tôi đi về phòng trước.

- Anh Ba không coi tivi sao? Tối nay có chương trình ca nhạc hay lắm đó.

Nhìn Văn bằng nửa mắt, Triều đưa tay xoa bụng đáp:

- No rồi. Đi ngủ.

Hải Văn không giấu được nét buồn thoáng hiện trên gương mặt suy tư của anh. Anh đã làm tất cả để giữ sự hòa bình và cố gắng làm Hải Triều vui để chấp nhận anh. Nhưng không, Triều vẫn cố chấp không bỏ qua chuyện xưa. Hải Văn ngồi lại một mình trong căn phòng lạnh ngắt và buồn tẻ. Anh nghĩ thầm làm sao Triều và những người khác chấp nhận anh là một thành viên thật sự trong gia đình này.

Wednesday, September 9, 2009

Thiên Đường Không Tên - Chương 6

Thiên Đường Không Tên
Tuyết Băng - TP




Chương 6



Lam Chi đong đưa trong chiếc váy ngắn màu trắng. Nàng cũn cởn bước vào trong phòng khách, không đợi người đầy tớ nói một lời.

Anh Quý lịch sự nhưng rất xã giao:

- Mời cô ngồi chơi. Để tôi lên báo với cậu chủ ạ.

Lam Chi ngún ngoảy khoát tay:

- Ôi! Không sao đâu. Tự tôi lên tìm anh ấy được mà. Không cần làm phiền đến chú em.

Anh Quý nghiêm sắc mặt. Anh hậm hực nhìn cô nàng mà không biết làm sao chỉ đành bước theo sau cô ta đi lên phòng cậu chủ.

Nghe tiếng chân bềnh bệch sau lưng, Lam Chi khó chịu quay lại gắt:

- Tôi đã bảo chú em không cần theo tôi. Tự tôi biết phòng anh ấy ở đâu mà.

Vừa lúc đó Tóc Tiên đi xuống. Nàng ngạc nhiên không kém Lam Chi khi thấy trong nhà xuất hiện người lạ mặt. Thì ra trong ngôi nhà này ít nhất cũng có hai người đàn bà chớ không phải chỉ có đàn ông. Tóc Tiên nhìn người con gái lạ và hỏi anh Quý:

- Chuyện gì vậy anh Quý? Cổ là ...

Quý chưa kịp lên tiếng thì Lam Chi giành trả lời:

- Tôi là người yêu của anh Hải Lân. Tôi đến gặp anh ấy. Không có việc của hai người nữa. Tự tôi đi được rồi.

Tóc Tiên bất ngờ với câu trả lời này. Nàng chưa bao giờ nghĩ rằng cậu chủ đáng ghét ấy của mình lại có một cô bạn gái xinh đẹp đến thế này. Eo ôi! Nhưng với tánh tình kỳ hoặc của cậu ta, làm sao cậu ấy có thể chịu đựng được cô bồ kiêu kỳ như vầy thì thật sự nàng không hiểu nổi.

- Ủa! Nhà có khách à? -- Hải Văn tay bế Hải Yến cũng soạn đi lên phòng.

Thoáng nhìn tướng tá cô gái lạ, Hải Văn nhíu mày. Rồi không hiểu nghĩ sao, anh hỏi Tóc Tiên:

- Cô có bận không? Đi với tôi và bé Yến dạo một tí nhé?

Nhìn thấy Hải Yến vỗ tay hoan hô, Tóc Tiên không nỡ từ chối. Vả lại Hải Lân đâu có cấm là không cho đi với Hải Văn nhỉ? Nàng cũng đâu có gì làm ở nhà nếu không có bé Yến?

Hải Văn ra dấu cho anh Quý:

- Anh cứ việc xuống nhà làm việc đi. Khách của anh tôi tới kiếm không thấy sẽ tự động về thôi.

- Dạ, vậy tôi trở xuống làm việc nha cậu Tư. -- Quý bỏ đi không quên nhận lấy cái liếc đầy sắc sảo từ Lam Chi.

Tóc Tiên cũng đi ngang Lam Chi để đi xuống với Hải Văn. Cô thoáng chút ngạc nhiên là tại sao là bạn gái của Hải Lân mà cô gái đó lại bước vào phòng của Hải Triều, cạnh phòng mình. Nhưng cô chẳng màng hỏi han mà cuốc bộ theo Hải Văn và Hải Yến.

- Mình vào quán nước nào đó nghĩ một lát nhé Tóc Tiên?

Tóc Tiên giật mình khi nghe Hải Văn nói. Đi với nhau từ nảy giờ, cả cô và anh chưa hề nói một câu. Nghe anh hỏi, cô gật đầu đáp lại.

- Con muốn uống si rô! -- Hải Yến reo lên.

Hải Văn xoa đầu con bé:

- Ừ. Thì mình kêu si rô há.

Ngồi xuống ghế, anh hỏi Tóc Tiên:

- Cô uống gì?

- Ừm ... chanh muốn, làm ơn.

Ngoắc người bồi bàn lại, anh kêu một ly si rô cho Hải Yến, ly chanh muối cho Tóc Tiên và một ly cà phê cho riêng mình.

Đoạn, anh thở dài:

- Cô gái hồi nảy chắc là đến tìm anh Ba tôi để xin tiền nữa rồi.



@@@@@



- Anh quen biết cô ta hở? -- Tóc Tiên hỏi một cách thờ ơ.

Hải Văn lắc đầu:

- Tôi không quen. Nhưng nói cho cùng đàn bà, con gái thì anh Ba tôi quen biết có cả chục người. Muốn biết cũng biết không hết.

Tóc Tiên gật gù:

- À! Thì ra cậu Hải Triều đào hoa đến thế.

Hừm. Có thật thế không? Tuy Hải Triều ngọt ngào và dịu dàng nhưng cô không nghĩ anh là người xấu. Nhưng sao Hải Lân và Hải Văn đều cho rằng anh là một người không nên đến gần vậy kìa? Vả lại cô gái ban nãy đâu phải là bạn gái Hải Triều. Chắc có lẽ Hải Văn lầm lẫn vì không nghe thấy cô ta bảo là bạn gái Hải Lân. Nhưng Tóc Tiên chợt nghĩ cô ta đã đi vào phòng của Hải Triều mà không phải Hải Lân. Họ lại có quan hệ gì nhỉ? Không lẽ Hải Triều xấu như hai người anh em của anh nói? Có lẽ nào anh cám dỗ luôn cả người có thể là ... chị dâu tương lai của mình chăng?

Tóc Tiên định đem những suy nghĩ này nói hết cho Hải Văn nghe thì anh cất giọng chua cay:

- Không hiểu sao anh Ba lại ghét tôi đến thế. Mà tôi đã làm gì sai quấy đâu? Vì tôi mà anh Hai và anh Ba cãi nhau. Tôi thật là vô dụng, không làm được gì cả. Bây giờ chuyện đến nước này, chắc tôi sẽ dọn ra. Tôi sẽ trở về chỗ cũ của mình. Ngôi nhà bây giờ là nơi của anh Ba tôi. Nó không là nơi thuộc về tôi.

Tóc Tiên hơi xúc động. Vào trong nhà này làm bấy lâu nay, nàng cũng có nghe sơ qua về các cậu chủ trong gia đình này. Chuyện lộn xộn của họ tuy không người làm nào dám hó hé nhưng cô cũng đoán ra được là họ không cùng một cha một mẹ.

Đặt tay mình lên bàn tay Hải Văn đang để trên bàn, cô an ủi:

- Tôi cũng có nhiều kỷ niệm không mấy gì hay ho. Ít ra anh cũng còn nhiều người thân lo lắng, chiếu cố tới anh. Còn tôi ... tôi chẳng còn ai.

Rồi Tóc Tiên kể chuyện đau buồn của mình cho Hải Văn nghe. Còn nàng nghe chuyện của anh mà cũng buồn muốn rơi nước mắt.

- À nè! Tôi hỏi thật nhé. -- Hải Văn hiếu kỳ. -- Nếu như cô tìm ra gia đình người đàn bà đó và ba cô. Cô định làm gì?

Tóc Tiên không ngần ngừ mà đáp ngay:

- Tôi sẽ đòi lại công đạo cho mẹ tôi. Tôi phải cho bà ta ăn năn về việc làm của mình. Còn ba tôi, ông ấy không nhận tôi cũng không sao. Dù gì tôi cũng xem ông ta như đã chết từ lâu rồi.

Tóc Tiên ngại ngùng nói tiếp:

- Xin lỗi. Tôi đã phá đi bầu không khí vui tươi của ngày hôm nay.

- Ô, không sao đâu. Cô đâu đã làm gì. -- Hải Văn mỉm cười. Anh lãng sang chuyện khác. -- Tóc Tiên bao nhiêu tuổi rồi vậy?

Tóc Tiên tròn mắt, thoáng chút ngạc nhiên. Tuy nhiên thấy anh cũng như Hải Triều, đều cởi mở, không giống như Hải Lân lúc nào cũng chỉ ra lệnh với danh phận chủ tớ, nàng mỉm cười thành thật:

- Tôi 28. Là một cô gái già sấp ế chồng ... Còn anh?

- Vậy là nhỏ hơn tôi hai tuổi nhé. Nhưng nhìn cô thì tôi lại không thấy như cái tuổi. -- Hải Văn quan sát. -- Anh Hai tôi đã 35 rồi và vẫn chưa có vợ. Vậy là ảnh cũng ế như ... em nói hả?

Đang cười vui bỗng Tóc Tiên có chút gì bối rối khi nghe anh gọi cô bằng tiếng "em". Nó có gì đó thật không êm tai cho lắm. Nàng chỉ cười trừ, không biết nói chi. Ly chanh muối chưa cạn mà nàng có cảm giác như mình đã ra khỏi nhà lâu lắm rồi. Ngồi bên Hải Văn quả thật nàng không thể an tâm mặc dù anh ta không như Hải Triều, ngọt xớt và tán tỉnh.

- Con uống xong chưa Hải Yến?

Con bé toe toét nhìn cô:

- Dạ con uống hết rồi. Mình về hả cô?

Tóc Tiên đưa mắt nhìn Hải Văn như hỏi ý.

- Nếu cô Tóc Tiên đồng ý thì chúng ta về thôi.

Tóc Tiên mừng thầm trong bụng vì được về nhà mà không cần đi dạo tiếp tục với Hải Văn.



@@@@@




Hải Lân cựa quậy rồi chợt tỉnh khi mũi anh đánh hơi một mùi nước hoa phụ nữ mà không phải là mùi thức ăn sáng. Trong nhà này đâu có ai ngoài Tóc Tiên là con gái mà sức nước hoa này? Anh cười khẽ vì biết chị vú nhà này không đời nào dám vào phòng anh. Vả lại nàng đâu đời nào dùng những thứ này. Hải Lân đã phát hiện được điều đó trong một lần anh sang phòng cô để tìm Hải Yến.

Quăng cái mền sang một bên, anh mắt nhắm mắt mở ngồi dậy. Chắc là ai bày trò phá anh đây mà. Hay là thằng Hải Triều về tới? Hừm. Chắc là vậy rồi vì trên người nó lúc nào chả có mùi nước hoa của đàn bà bám vào. Tới lúc anh tỉnh táo mới phát giác người con gái đang ngồi tréo ngoảy trên chiết ghế ngay cái bàn nhỏ trong phòng anh.

Đứng phắt dậy, anh nạt:

- Cô làm gì ở đây? Đi ngay cho tôi!

Hải Lân mở cửa và đứng ngay đó khoanh tay chờ đợi. Nhưng Lam Chi vẫn bình tỉnh, nàng xoay người qua và bắt lỗi anh với cái giọng hết sức ngọt ngào:

- Anh ghét em lắm sao? Mới tới đã đuổi em về rồi à? Em tới thăm anh thôi. Cần chi phải lớn tiếng vậy cưng?

Hải Lân nghiêm nghị:

- Cô nói xong chưa? Xong rồi thì tôi mời cô ra khỏi đây ngay. Không thì đừng trách tôi ...

Lam Chi ngồi yên rung đùi:

- Em hôm nay tới đây sẽ không đi đâu hết . Em thay mặt mẹ Hải Yến tới để thăm nó và cũng để cho chúng ta thêm một cơ hội.

- Cô nói cái gì? -- Hải Lân gắt. -- Vậy thì đi gặp Hải Yến đi. Nhưng giữa chúng ta không có gì để nói hết. Gặp mặt xong là cô phải lập tức rời khỏi đây ngay.

Thật trầm tĩnh, Lam Chi chậm rãi nhưng Hải Lân vẫn nghe được là nàng đang hăm dọa:

- Dù sao em cũng là dì ruột của Hải Yến. Em có quyền thăm nó chớ. Anh đừng quên rằng em khác hẳn với em gái em. Anh thương Hải Yến đến như vậy, anh cũng không muốn con bé đau buồn khi biết được sự thật ở cái lứa tuổi ngây thơ vô tội này chớ?

Hải Lân có vẻ lo lắng, anh gằn từng tiếng một:

- Cô đừng đem Lam Anh và Hải Yến ra hăm dọa. Cô muốn gì cũng được nhưng không được thân mật với Hải Yến. Cô nghe rõ chưa? Những việc khác cô muốn sao thì sao đi.

Lam Chi cười duyên:

- Vậy mới được chớ. Em không muốn gì nhiều đâu. Hôm nay em chỉ muốn ăn bữa cơm thân mật với anh và gia đình anh mà thôi.

Hải Lân biết nếu anh không hứa, chắc chắn cô ta sẽ không thôi và còn đòi hỏi nhiều hơn.

- Vậy tùy cô. Tối nay ăn cơm thì ăn cơm. Bây giờ đi ra khỏi phòng tôi ngay dùm. Tôi không rảnh tiếp khách trong phòng ngủ của mình.

Đứng dậy, Lam Chi vuốt tóc và nói:

- Vậy anh làm gì làm đi. Hãy chờ mà xem tối nay anh và cả nhà sẽ được thưởng thức một bữa ăn tối thật ... tuyệt vời.

Hừm. Hải Lân đi vào trong, hai tay vò lấy đầu. Lam Chi lại tìm tới. Không biết chuyện gì sẽ xảy ra cho gia đình anh nữa đây. Đúng là ngày xưa anh đã quen lầm người. Một lần yêu dại là cả đời mang theo cục ... nợ. Hừ! Trông cô ta trong bồ đồ trắng tinh nhưng thật ra con người không đơn giản và tâm hồn cũng đen tối chớ không như màu áo đơn sơ, trong trắng.

Tóc Tiên vừa về tới đúng lúc nàng thấy Lam Chi bước ra từ phòng Triều. Cô nàng vừa đi vừa mỉm cười đắc ý về việc gì đó. Không lẽ Hải Triều đã về nhà rồi sao? Tóc Tiên nghĩ thế và không nén được sự tò mò. Cô đi về phòng mình, mắt liếc vào trong phòng kế bên phòng mình.

Người đàn ông cô thấy đang thay đồ không phải là Hải Triều mà là Hải Lân. Sao anh ta lại ở bên phòng Hải Triều vậy kìa? Đúng là một ngôi nhà kỳ dị. Chuyện gì cũng khó hiểu cả.

Kẹt!

Tiếng động bất ngờ khi cô sơ ý làm Hải Lân quay ra nhìn. Tóc Tiên ước gì mình biết độn thổ để không nhìn thấy cặp mắt đầy ngạc nhiên lẫn chế giễu mình. Tóc Tiên không nói lời nào. Nàng hấp tấp đi về phòng mình. Ôi thật là xấu hổ! Cũng tại ai biểu mình tò mò muốn biết người đó có phải là Hải Triều hay không nên mới bị quê như vầy.



@@@@@



Anh Quý và đám người làm cắn răng nhịn nhục. Mặc dù ngoài miệng luôn vâng, dạ, nhưng trong lòng họ mong sao cậu Hai đừng bao giờ rướt một cô ả như Lam Chi về làm mợ Hai của nhà này. Nếu thế chắc họ không xin nghĩ việc thì cũng bị đuổi việc mất.

Cả ngày hôm nay Lam Chi đã vận dụng tất cả quyền hành để ra oai với đám người làm trong nhà Hải Lân. Nàng cứ y như một cô chủ thật sự vậy. Cô nàng hết la hét, cằn nhằn thì lại rầy rà mọi người những việc không đâu. Ngay đến Tóc Tiên trong phòng cũng nghe thấy tiếng la oai oái của Lam Chi.

Sau khi chạm mặt cậu Hai tới giờ, Tóc Tiên không thấy anh ta đâu nữa. Cả Hải Văn cũng thế. Nàng không muốn giáp mặt với Lam Chi nên an phận trong phòng. Ngôi nhà rộng lớn mà thiếu vắng tiếng cười đùa của con người làm cho Tóc Tiên nghĩ giàu có chưa chắc là hạnh phúc. Còn nàng và mẹ nàng tuy nghèo khó nhưng lúc nào cũng chia sẻ cho nhau và quấn quít bên nhau. Cuộc sống của họ sẽ càng hạnh phúc thêm biết mấy nếu như ba của cô đã không bỏ mẹ con cô ra đi.

Nghĩ đến đây, cô buột miệng thở dài. Ngồi nhìn Hải Yến chơi trò chơi với những con búp bê thản nhiên như không có gì mới lạ xảy ra trong nhà. Con bé ngây thơ không vướng một nỗi muộn phiền. Tóc Tiên nghĩ bụng, nàng cũng phải như thế tối nay khi đến giờ ăn cơm. Tiếng Lam Chi lại vang lên lảnh lót từ dưới nhà. Không biết sao Tóc Tiên lại hỏi khẽ:

- Hải Yến nè! Con có biết dì Lam Chi không?

- Dạ biết. Dì Lam Chi là chị của mẹ con. -- Hải Yến không mấy quan tâm đến Lam Chi. Con bé trả lời xong và tiếp tục chơi, không hề nhìn lên.

Tóc Tiên ngập ngừng rồi hỏi tiếp:

- Dì Lam Chi chắc là thường xuyên tới thăm bé Yến lắm hả? Còn mẹ của con đâu?

Đến đây, Hải Yến ngẩn đầu lên, nhìn Tóc Tiên với vẻ buồn buồn:

- Dì Lam Chi lâu lắm mới tới thăm ... ba. Còn mẹ thì ... -- Con bé nhún vai thay câu trả lời.

Tóc Tiên không muốn làm khó con bé để thỏa mãn sự tò mò của mình nên nàng gật gù như hiểu biết và không hỏi Hải Yến nữa.

Cốc ... Cốc ...

- Vào đi! -- Tóc Tiên bảo.

Hải Văn hé cửa và chìa đầu vào trong:

- Không xuống ăn cơm sao mà còn ngồi đây hả hai ... cô bé?

Nghe Hải Văn gọi mình là cô bé chung với Hải Yến, Tóc Tiên trợn tròn đôi mắt và lảng sang chuyện khác:

- Ủa! Soạn cơm rồi sao? Đã ... "ai" về đâu mà ăn?

"Ai" mà nàng muốn nói là Hải Lân. Buổi cơm nào cũng có mặt anh trước khi mọi người được dùng bữa. Không lẽ hôm nay ngoại lệ? À! Đúng rồi! Hôm nay mọi thức ăn do ... mợ Hai tương lai chỉ huy các người ở làm mà.

Hải Văn bế Hải Yến và cười:

- Mọi người đã đầy đủ rồi. Anh Hai đang rửa mặt. Ta xuống thôi Tóc Tiên.

Tóc Tiên ngạc nhiên khi nghe nói Hải Lân về rồi. Có hôm nào anh về sớm như vầy đâu nhỉ? Chắc là sợ người yêu giận đây mà. Rồi cô tự nhủ sao mình bỗng dưng nhiều chuyện. Mình tới đây giữ trẻ chớ có phải làm thám tử hay chuyên gia tình yêu đâu mà lại suy nghĩ mấy chuyện vớ vẩn đó cho thêm mệt. Khi nhà này có mợ Hai thì mình cũng không còn việc làm nữa. Vì chắc hẳn Lam Chi sẽ thương Hải Yến và chăm sóc nó như con ruột. Dầu gì con bé cũng là cháu ruột của cô ta. Nhưng cái ý nghĩ cậu Hai lấy cả em lẫn chị làm Tóc Tiên hơi có chút gì đó khó chịu.

- Thật vô duyên! -- Tóc Tiên rủa thầm mình.

- Cô không phải nói tôi chớ?

Giật mình, nàng ngẩn đầu lên ngó sang bên cạnh, Hải Lân cũng đang đi cùng cô ra phòng ăn.

Oan quá, nhưng không biết giải thích làm sao. Tóc Tiên lúng túng:

- Tôi ... tôi ...

- Tôi, tôi cái gì? Sao cô không bảo tại "cậu Hai" vô duyên thật, không lẽ tôi bảo cậu có duyên?

Tóc Tiên hoảng hốt:

- Ơ ... ý tôi không phải vậy đâu ...

Nhưng rồi ánh mắt cô chạm vào mắt anh. Cô phát hiện ánh mắt đối phương đầy tinh nghịch và thích thú. Nàng cũng ... làm tới:

- Nhưng mà nhà này chỉ có mình cậu là vô duyên nhất nên tôi chỉ nói theo sự thật mà thôi.

Hải Lân nhướng mày hỏi:

- Vậy tại sao cô lại làm việc cho một kẻ vô duyên như tôi nhỉ?

Bị bắt bí, Tóc Tiên đỏ mặt, chẳng biết đối đáp thế nào. Nụ cười tinh quái hiện trên gương mặt rất ư là ... con nít của cậu chủ:

- Tôi trả lời thay cô nhé. Đó là vì cô Tóc Tiên cũng vô duyên không kém gì tôi nên rất thích hợp để làm việc cho tôi, một người ... vô duyên.

Tức đến gần trào máu như những người bị thổ huyết trong các phim Hồng Kông, Tóc Tiên đành phải nhịn nhục vì họ đã đến bàn ăn. Ánh mắt sắc sảo của Lam Chi đã làm cho cô ứ họng, không thể hó hé một lời dù chỉ là: Hãy đợi đấy!

- Toàn các món ăn ngon và nổi tiếng không đấy! Anh xem có thích không? -- Lam Chi tươi tắn lạ thường.

Hải Lân thờ ơ ngồi xuống ghế:

- Cái gì mà chưa ăn qua. Đói thì cái gì ăn cũng ngon.

Lam Chi không đồng ý:

- Anh nói vậy chứ ăn thịt, ăn cá vẫn ngon hơn ăn rau, ăn cải chớ.

Hải Lân sẵn giọng:

- Cô khác, tôi khác. Mình không giống nhau kể cả điểm này.

Tóc Tiên giúp Hải Yến ngồi vào bàn và múc thức ăn cho con bé. Nàng định vừa ngồi xuống ghế của mình thì đã nghe Lam Chi bảo:

- Cám ơn chị vú. Tí nhớ ăn xong lẹ lẹ để lên đây dẫn bé Yến đi ngủ nữa nhé.

À, thì ra là thế. Mình không được hoang nghênh ở đây. Nhìn cái vẻ khinh khỉnh khi người của Lam Chi, Tóc Tiên cười cười:

- Cậu Hai bảo tôi ngồi đâu thì tôi ngồi. Chị không là ai trong nhà này cả nên tôi không nhất thiết phải làm theo lời chị.

Đôi mắt Lam Chi như muốn nổi đom đóm. Cô quắc mắt nhìn Hải Lân:

- Anh nói đi! Người ở mà ngồi chung với chủ một bàn thì còn gì thể thống!

Hải Lân vừa nhai vừa đáp:

- Cứ để cô ấy ngồi đây có sao đâu? Đó giờ vẫn vậy và tôi không thích sự thay đổi trong bất cứ việc gì.

Mỉm cười và dịu dàng với Hải Yến, Lam Chi thân mật:

- Con ăn xong, tí dì ... ru con ngủ nhe ...

Chỉ nghe có thế, Hải Lân nhíu mày rồi nhìn lên Tóc Tiên như xin lỗi:

- Tóc Tiên hãy xuống dưới xem anh Quý và những người khác thế nào rồi.

Lời đuổi khéo của anh làm cô bỗng dưng muốn khóc vô cùng. Chẳng hiểu vì sao nữa. Tóc Tiên cũng không ham muốn gì ở lại ngồi chung bàn ăn với Lam Chi. Nhưng cô tức là tức ... mà cô tức gì nhỉ? Dầu gì Lam Chi vẫn hơn cô, vẫn là mợ Hai tương lai. Còn cô đâu là gì ... của cậu chủ. Bất quá nàng chỉ là người chăm sóc Hải Yến mà thôi. Dĩ nhiên là Hải Lân phải binh cho Lam Chi rồi. Ấm ức lắm Tóc Tiên cũng lê chân xuống bếp, nơi dành cho những kẻ ăn người ở như mình xúm nhau dùng bữa.

- Ủa! Em đi đâu vậy Tóc Tiên?

Tiếng Hải Triều gọi giật lại làm Tóc Tiên ngạc nhiên không kém cả nhà.

- Dạ em ... tôi đi ăn cơm. -- Tóc Tiên nói nhẹ và bỏ đi.

Hải Triều ngớ ngẩn bước lại gần bàn ăn, anh mới hiểu rõ. Thì ra có mụ ấy ở đây lộng hành đây mà. Hèn gì Tóc Tiên phải ăn chỗ khác. Anh đưa mắt nhìn Hải Lân và thấy anh Hai điềm nhiên với việc Lam Chi làm, chàng càng nổi giận.

- Tại sao Tóc Tiên không ngồi đây ăn cơm vậy? -- Anh hỏi ngay anh mình.

Lam Chi thản nhiên đáp thế:

- Là tôi kêu nó xuống dưới. Không phân rõ ràng thân phận với tụi nó đâu có được. Riết rồi mai mốt nó lừng, không sợ mình.

Hải Triều vẫn đăm đăm nhìn anh mình nóng nảy:

- Đúng vậy! Tôi cũng sợ Tóc Tiên ngồi đây thì thân phận cô ấy sẽ nhiễm những tánh xấu mất.

- Mày về rồi thì ngồi xuống ăn cơm chung đi. Mới về đã um sùm. -- Giờ này Hải Lân mới lên tiếng.

Hải Triều đáp gọn lỏn:

- Cám ơn. Tôi về cố ý tìm Tóc Tiên thôi. Vả lại tôi không nghĩ rằng mình có thể nuốt nổi hạt cơm nào vào miệng nếu phải ngồi đóng kịch nơi đây.

Dứt lời, Hải Triều bước nhanh xuống bếp, nơi Tóc Tiên vừa mất bóng.





@@@@@



Hải Lân dõi mắt nhìn theo đứa em trai. Có bao giờ nó như vậy đâu kìa. Bỏ nhà đi bấy lâu không về nhà. Hôm nay trở về anh cứ nghĩ là Hải Triều đã chịu bình tĩnh lại và chấp nhận Hải Văn đến với gia đình này. Không ngờ lý do của Triều lại là con bé ấy.

Anh chẳng nói chẳng rằng với Hải Văn hay Lam Chi. Biết hôm nay Lam Chi làm tình làm tội, anh đã muốn tống cổ cô ta ra khỏi nhà ngay. Nhưng vì Hải Yến, anh không thể không chiều cô ta lần này. Thế là anh về nhà sớm với ý định dùng bữa thật lẹ và ... đi ngủ cho người khách không mời ra về sớm.

- Sao không ai nói gì vậy? -- Lam Chi hỏi.

Hải Văn ngước đầu lên nhìn Lam Chi rồi lại nhìn Hải Lân. Sau đó, anh lại cúi xuống tiếp tục ăn cho hết chén cơm của mình. Phần Hải Lân, anh đáp một cách kém lịch sự:

- Đã vào bữa ăn thì chỉ việc ăn. Vả lại hình như cũng chẳng ai có gì để nói.

Lam Chi lại nhão nhẹt dù trước mặt Hải Văn và Hải Yến:

- Thì nói chuyện hai đứa mình nè.

- Không có gì cần phải nói cả. Tốt nhất là cô hãy ra về ngay bây giờ bởi vì bữa ăn hôm nay đã tàn.

Lam Chi trợn mắt:

- Chuyện gì? Anh đuổi tôi à? Tôi không phải là người ở của anh đâu mà anh làm thế. Tôi là dì của Hải Yến ...

Hải Lân ngắt lời cô:

- Bởi vì cô là dì của nó nên vẫn còn được ngồi đây. Nếu cô là kẻ khác thì cô đã hối hận khi bước vào nhà này sáng nay.

Vừa lúc đó, tiếng cười đùa vang lên từ dưới bếp. Hải Lân nhìn về phía ấy mà nghe lòng xôn xao khi anh nghe thấy tiếng cười nói trong trẻo của Tóc Tiên. Lòng anh như dịu lại và cơn nóng giận với Lam Chi cũng giảm phần nào.

Anh nhỏ giọng:

- Cô về đi. Không thôi tí trời sẽ tối đấy.

Đứng phắt dậy, Lam Chi cũng nhìn về phía bếp và hằn học:

- Anh ngon lắm. Nhưng nhớ đấy, anh sẽ là của tôi. Anh đã và sẽ là của tôi mãi mãi. Con nhỏ đó sẽ không có một địa vị nào trong trái tim anh. Anh nghe rõ chưa!

Trước khi đi, cô ném cho Hải Văn cái nhìn thật bén như bảo rằng: Còn anh nữa, hãy liệu hồn!

Hải Lân thở ra. Bây giờ không còn Lam Chi nữa, anh có thể ăn ngon miệng rồi đây. Thế nhưng chiếc bàn dài vẫn như thiếu gì đó làm anh ngẫm nghĩ. À! Là sự vắng mặt của cô bé trong căn phòng này đây mà. Thế là buông đũa xuống, Hải Lân tự động đi thẳng xuống bếp với ý định ... ngỏ lời ... mời cô bé trở lại chỗ của mình để dùng cơm với anh.

- Tội nghiệp anh Quý và tất cả ghê. -- Tóc Tiên cười lí lắc. -- Hôm nay vất vả vậy, thế nào cậu Hai hỏng trả thêm tiền lương.

Quý cười, lắc đầu trước vẻ hồn nhiên của cô. Ai lại nghĩ cô bé đã gần kề lứa tuổi ba mươi nhỉ.

- Tụi tôi chỉ cầu sao cậu Hai đừng cưới người đàn bà đó về là đủ rồi. Còn những chuyện khác chúng tôi tình nguyện làm không cũng được mà.

Tóc Tiên há mồm:

- Như vậy cũng được à? Các anh thật tốt quá!

- Chưa hẳn đâu. Chỉ là cậu Hai tốt với chúng tôi, chúng tôi cũng nên làm chút việc cho cậu. -- Quý nhìn Hải Triều. -- Và cả cậu Ba nữa, cả việc ngồi ăn chung với người làm mà cậu ấy vẫn không ngại. Vậy chúng tôi ngại gì khi làm công việc của mình?

Hải Triều đang ăn bỗng sặc:

- Lại cậu Ba! Nghe mà oai và khủng khiếp quá. Anh không thể gọi tôi như người bình thường được sao?

Quý khẽ lắc đầu:

- Dĩ nhiên là không rồi. Dù sao cậu vẫn là cậu Ba mà. Cậu có sao không?

Hải Triều không thể trả lời vì trận ho vừa đến. Anh giơ tay lên quơ tới quơ lui như ra dấu là đừng gọi thế. Hải Lân đứng ngay cửa đúng lúc Tóc Tiên ngồi gần lại Hải Triều và đưa tay vuốt lưng anh như để dằn lại cơn ho.

Chẳng biết vì đâu anh cảm thấy khó chịu và đùng đùng bước đến bên cạnh.

Hải Lân lạnh lùng:

- Nếu đã hết chuyện thì hãy ăn cho xong để còn dọn dẹp.

Tóc Tiên bối rối khi cảm nhận ra hình như anh đang giận mình vì anh đã ném cho cô một tia mắt đầy sự giận dữ. Mình có làm gì đâu sao lại bỗng dưng ầm ầm nổi nóng. Chắc là người yêu ra lệnh chứ gì. Hừ! Cô không để người ta phải nói mình lần thứ hai đâu.

Tóc Tiên nói thật khẽ nhưng cứng rắn:

- Em xong rồi. Em dọn cho anh Quý và mọi người làm việc khác đi.

Hải Lân sọc tay vào túi quần rồi lại hầm hầm bỏ đi trở lên. Triều chăm chú nhìn anh trai và nhìn lại Tóc Tiên. Cô bé đang dọn dẹp nên không hề thấy Triều nghĩ ngợi. Anh đứng dậy, uống sạch ly nước lạnh rồi nói:

- Ráng dọn đi nha! Hôm nay phải để em làm công việc này thật tội.

Cô mỉm cười:

- Có gì đâu cậu ...

Triều tằng hắng:

- À hem!

Tóc Tiên hơi cúi đầu:

- ... anh Triều. Việc nào cũng vậy mà. Em làm được thì làm. Với lại bé Yến cũng có dì lo cho tối nay rồi.

Triều hài lòng:

- Gọi anh nghe dễ chịu hơn. Cậu, cậu nghe khách sáo quá. Anh biết em làm được chỉ là em nhận vào là để chăm sóc bé Yến thôi. Chỉ hôm nay thôi nhé. Ráng làm đi cô bé. Anh lên nhà trước nha!

- Dạ. -- Tóc Tiên đáp.

Lúc nào cũng vậy. Đối với Triều, cô cảm thấy trò chuyện dễ dàng và thoải mái. Với Hải Văn cũng thoải mái nhưng đôi lúc lại cho cô cảm giác như điều gì đó khó hiểu và cô không nói được. Còn với Hải Lân thì lúc nào cô cũng bối rối, cũng mất hết can đảm và hay ... vâng lời một cách vô lý. Và những cuộc đối thoại với anh cũng chẳng thân thiện chút nào.



@@@@@



Mở tung cánh cửa phòng ngủ của Hải Lân, Hải Triều ngang nhiên bước vào trong.

Hải Lân gắt gỏng:

- Không biêt gõ cửa à? Mày vào đây làm gì?

Hải Triều trố mắt nhìn anh trai:

- Lạ chưa. Tôi đi lâu lâu mới về, vào thăm anh mình không được à? Không phải anh muốn tôi về nhà ở hay sao?

Lân ngồi bật dậy làm chiếc ghế anh đang ngồi vang lên tiếng động khá lớn:

- Thật không?

Triều gật gật đầu:

-Sao lại không?

- Vậy mày không phản đối thằng Văn ở đây nữa chứ?

Triều nhún vai:

- Anh chỉ cần biết tôi về đây ở luôn là được rồi. Lý do gì xin miễn nói.

Lân nghi ngờ. Có thể nào Triêu quyết định về đây ở là vì chị vú nhà này? Anh nhíu mày chưa hỏi thì Triều đã lên tiếng:

- Lam Chi muốn gì vậy?

Lân hỏi lại:

- Mày muốn biết làm gì?

Triều thản nhiên đáp:

- Tôi không nghĩ anh nối lại tình xưa với cô ta. Nhưng anh lại để cho cô ả lộng hành đến thế. Tôi nói trước, đừng để tôi gặp phải cô ta làm gì Tóc Tiên. Nhà này anh không dám nói nhưng không có nghĩa là Lam Chi muốn làm gì thì làm.

Lân nhìn nhìn Triều, không nói. Triều lập lại:

- Tôi không nói chơi đâu. Tốt nhất là cả Lam Chi và thằng Hải Văn đừng bao giờ xuất hiện tại đây.

Triều đi rồi mà Lân còn ngồi ngẫm nghĩ. Hải Triều có bao giờ lo cho cô gái nào như vậy đâu. Chả lẽ ... Triều thương con bé đấy ư? Không đâu! Nó lúc nào cũng đùa vui với tình cảm. Hải Lân nghĩ bụng, anh sẽ không ngăn chặn thằng em trai đa tình của mình trước khi nó làm khổ Tóc Tiên.

Trời về đêm tĩnh mịch lạ thường. Hải Lân lăn lóc nhưng không ngủ được. Bụng anh cứ đánh trống mãi không thôi. Lúc chiều, vì không vui và bực bội, anh đã không ăn no và đã bỏ lên phòng luôn sau khi tức giận vô cớ ở dưới bếp. Bây giờ nghĩ lại mà càng tức cả mình. Cuối cùng, cơn đói đã làm anh tỉnh hẳn. Hải Lân đành từng bước một nhè nhẹ đi tìm chút gì ăn khuya cho đỡ đói.

Rón rén đi vào bếp, Hải Lân buồn cười vì cảm thấy mình như là tên ăn trộm vậy. Nhưng vì không muốn đánh thức ai, Lân đành phải đi từ từ mà không dám gọi anh Quý hay ai dậy để lo cho bao tử của mình.

- Ui da!

Trời ạ! Tiếng la thảng thốt của con bé làm anh giật nảy người.

Bật công tắc lên, ánh sáng tỏa ra và trước mặt Lân là một Tóc Tiên đang xoa xoa trán. Tóc Tiên cũng giật mình khi thấy anh trước mặt. Cô vội giải thích:

- Tôi ... tôi khát nước nên xuống bếp rót ly nước lã mà thôi.

Hải Lân đưa tay suỵt khẽ:

- Suỵt! Tôi không muốn làm mọi người thức dậy giờ này.

Rồi anh bước xuống xa hơn đi vòng vòng tìm tòi xem thức ăn để đâu.

Tóc Tiên ngạc nhiên:

- Cậu ... làm gì vậy?

Hải Lân gãi đầu, gương mặt đỏ lên như trẻ con, anh ngượng ngùng:

- Ờ, tôi thấy đói quá. Định xuống tìm gì ăn.

Cô gật gù và thỏa mãn với lý do ấy. Cô định quay trở về phòng thì anh bực bội:

- Sao đồ ăn đâu hết rồi?

Tóc Tiên bắt chước anh, cô khẽ:

- Suỵt! Cậu la lớn quá họ dậy cho mà coi.

Thấy Hải Lân nhăn mặt xoa xoa cái bụng, Tóc Tiên tội nghiệp:

- Cậu muốn ăn gì?

Hải Lân đáp lẹ:

- Cái gì cũng được. Tôi đói quá rồi.

Cô mỉm cười:

- Vậy thì dễ thôi. Cậu ngồi chờ chút xíu là có ăn ngay.

Hải Lân thắc mắc:

- Món gì vậy?

Tóc Tiên lắc đầu "ra lệnh":

- Cậu ngồi xuống đó đi. Tí sẽ biết.

Hải Lân "ngoan ngoãn" nghe theo lòng không ngớt nghĩ đến một món đặc biệt mà cô bé sẽ làm cho mình ăn.

Tóc Tiên bỏ mặc anh ngồi rên rỉ và than van vì đói bụng. Cô bắt đầu trổ tài đầu bếp.

Bên kia bàn, Hải Lân năn nỉ:

- Xong chưa vậy? Lẹ chút đi mà. Tôi chịu hết nổi rồi.

- Có ngay, có ngay. -- Tiếng Tóc Tiên lẹ làng.

Thấy nàng bưng đến một tô bự có nắp đậy, Lân xoa tay vào nhau và một tay cầm đũa, tay mở nắp.

- Trời! Cô cho tôi ăn mì gói hả?

Tóc Tiên thấy vẻ mặt thất vọng của Hải Lân và có vẻ như chê của anh. Cô tự ái đùng đùng:

- Vậy cậu đừng ăn. Đưa đây tôi ăn.

Vừa nói, nàng đưa tay định bưng tô mì thật. Hải Lân nhanh nhẹn đẩy tay cô ra và hấp tấp nói:

- Tôi có chê đâu. Tôi sẽ ăn mà.

Đoạn anh hì hục làm sạch tô mì đến lúc không còn sót gì trong tô, Hải Lân nhìn lên. Tóc Tiên đang tủm tỉm nhìn anh.

Hải Lân lau miệng với miếng giấy ăn rồi ngại ngùng:

- Xin lỗi. Tôi đã ăn hết ...

Biết anh hiểu lầm, cô xua tay:

- Tôi không đói. Nấu cho cậu ăn thôi.

- Tôi đói quá nên ...

Tóc Tiên tự nhiên:

- Hỏng sao. Tôi cười vì cậu dám ăn đồ tôi nấu đó thôi.

Lật đật ôm bụng, Hải Lân trợn mắt:

- Có gì không ổn sao?

Cười ngặt nghẻo khi nhìn nét mặt hoảng hốt của Hải Lân, Tóc Tiên nói:

- Không! Không! Tôi làm gì dám thuốc cậu. Bộ hỏng sợ ... -- Tóc Tiên dừng một lát. -- Mợ Hai tương lai đuổi việc tôi hay sao?

Hải Lân thoáng ngạc nhiên với sự thay đổi nơi cô. Hồi chiều đôi mắt nai này đã rươm rướm nước mắt khi anh đã làm cô buồn. Thế mà giờ đây, cũng đôi mắt ấy nhìn anh với sự tinh nghịch và ngây thơ như chuyện ban chiều chưa hề xảy ra.

Anh đính chính:

- Lam Chi không phải là mợ Hai tương lai.

Tóc Tiên lẹ miệng:

- Ai cũng được. Hỏng có phước mới quen cậu ...

Nàng vội bịt miệng lại khi nói chưa hết câu. Cô biết mình lỡ lời và vẻ sợ hãi lộ rõ trong đôi mắt của cô.. Nàng nhìn Hải Lân như chờ đợi sự phẫn nộ phát ra từ anh. Nhưng hoàng toàn không có. Hải Lân không nhịn được. Anh bật cười thật lớn. Chưa có ai dám nói những lời này với anh, ngoài cô bé.

Tóc Tiên cũng cười sợ sệt. Ngay lúc đó, Hải Văn lù lù xuất hiện. Anh ngơ ngác nhìn anh mình và Tóc Tiên. Giơ tay che miệng ngáp, anh hỏi:

- Ủa, hai người làm gì giờ này vậy?

Hải Lân làm mặt nghiêm trở lại. Tóc Tiên thấy thế cũng không dám giỡn nữa.

Nàng trả lời:

- Mới bị cậu Hai rầy nhẹ xong. Thôi tôi xin phép về phòng.

Vừa quay người đi lên nhà trên thì cô nghe giọng Hải Lân thật ấm:

- Cám ơn Tóc Tiên. Ngủ ngon ...

Anh đợi nàng đi rồi cũng đứng dậy về phòng sau khi chúc Hải Văn ngủ ngon. Hải Văn thì khác. Anh đứng lại một mình một hồi lâu rồi mới bắt đầu trở về phòng mình. Đôi mắt anh như sáng lên và giấc ngủ cũng tan biến. Nhìn về phòng của anh mình, Hải Văn bỗng mỉm cười.

Tuesday, September 8, 2009

Hạnh Phúc Đơn Sơ - Chương 12

Hạnh Phúc Đơn Sơ
Tác giả: Jude Deveraux
Phiên dịch: Tuyết Băng – TP



Chương 12



Khi Jason vừa nghe những tiếng động trong nhà bếp và biết đó không phải là những tiếng ồn ào của Amy và thằng Max, thì anh chau mày lại. Chưa gì mà anh đã quen được nghe tiếng thét thất thanh của thằng Max và tiếng cười của Amy vào buổi sáng trước những trò hề của cậu con trai. Nhưng mà, nghĩ lại thì cũng có thể đó chỉ là Amy trong nhà bếp.

Với nụ cười quỉ quái trên môi, anh bước xuống khỏi giường, mặc chỉ mỗi cái quần ngủ và thơ thẩn bước vào nhà bếp. Rồi, cảm thấy thất vọng đến não nề, anh gặp Charles trong đó, lăng xăng vật lộn với mấy cái nút để mở lò bếp.

- Anh nghĩ sẽ gặp được người nào khác hả? -- Anh ta hỏi, nhướng một bên chân mày khi nhìn Jason từ trên xuống dưới và thấy bờ ngực trần của anh.

Jason trở về phòng ngủ của mình để thay quần jeans và mặc vào một chiếc áo trước khi anh nói với đầu bếp riêng của mình:

- Cậu làm cái gì ở đây vào giờ này thế hả? -- Jason càu nhàu khi anh ngồi xuống ngay bàn ăn và đưa tay vuốt khuôn mặt chưa được cạo râu mấy ngày của mình. -- Và làm sao cậu vào được trong nhà vậy?

- Tôi đang ráng nấu ăn với cái bếp thiếu thốn đủ thứ này đây. Và anh đã bảo Cherry là có một cái chìa khóa ở dưới tấm thảm mà, không nhớ sao? -- Charles hỏi kèm theo một nụ cười điệu thật là khêu gợi.

- Tôi nhớ là tôi nói với Parker cái chìa khóa ở đâu, chứ tôi đâu có nói với cậu. -- Jason nhấn mạnh. Anh phớt lờ câu nói bóng gió của Charles.

Charles chẳng chút xao động, anh lì lợm:

- Thật ra cô ấy không phải là tuýp người của anh, đúng không?

- Parker hả? -- Jason hỏi, giọng anh đầy kinh hoàng.

- Không phải, là cổ kìa. -- Charles hất cằm về cửa phòng ngủ của Amy.

- Cậu có thể bị đuổi việc đó, cậu biết không. -- Jason trừng mắt nói với người đàn ông bé nhỏ.

Lặng lẽ, Charles quay lại cái tô bằng sứ để trên quầy phía sau lưng, giở cái nắp ra và bưng nó để trước mũi Jason. Là bánh kếp với sốt dâu Tây nóng hổi, món khoái khẩu của Jason.

Phản ứng của Jason là tiếng hừ trong cổ họng và nhìn lên phía ngăn tủ đựng chén dĩa. Chỉ trong vòng vài giây thôi, anh đã ăn gấp hai người thường. Làm sao Charles có thể luôn luôn nấu ra một món ăn ngon như vậy dù anh ta ở bất cứ nơi nào cơ chứ?

Jason sẵn sàng cá rằng những trái dâu chín mùi, thơm ngọt này không phải là từ cái chợ lân cận. Nhưng mà mặt khác, với những chi phí anh phải bỏ ra cho mấy ngày gần đây thì anh nghĩ tốt hơn hết là đừng hỏi mấy trái dâu Tây này lấy ở đâu ra.

- Tôi thật sự đang nghĩ đến việc buôn bán thức ăn dành cho em bé đây. -- Charles nói một cách nghiêm nghị. -- Anh có thể góp ý kiến cho tôi cách tự mình kinh doanh mà ha.

Jason gần thốt ra khỏi miệng, định kêu anh ta hãy quên ý niệm đó đi. Bởi vì giúp cho Charles có nghĩa là anh sẽ mất hắn với vai trò đầu bếp riêng. Thay vào đó, Jason giả vờ như đồ ăn đang đầy miệng và không nói được. Một chút lương tâm của anh ngầm bảo "Đồ thỏ đế!", nhưng mà bánh kếp với sốt dâu Tây đã chiến thắng nhân cách của anh mất rồi.

- Dĩ nhiên tôi đoán là mọi thứ đều trông cậy vào thằng Max. -- Charles lại nói. -- Có phải tất cả trẻ em bẩm sinh đều có vị giác như thế không nhỉ?

Đây là một đề tài mà Jason biết rất an toàn để bàn luận:

- Thằng Max là đặc biệt, khác hẳn những em bé khác trên thế giới. Là một đứa bé hiếm thấy. Nhắc đến Tào Tháo thì ... -- Anh ngừng lại khi lắng tai nghe ngóng một lát. Sau đó, đứng lên và đi đến cửa phòng ngủ của Amy. Anh mở cửa ra, và nhón gót vào bên trong. Vài phút sau, anh bước ra ngoài với bé Max còn đang say ke và một cái tả mới.

- Tôi đâu có nghe gì đâu. -- Charles nói. -- Anh thính tai thật đó.

- Khi mà cậu là một người ... -- Jason định bảo "cha", nhưng anh đã kịp ngừng lại và không nói thế. -- Là một người đàn ông với kinh nghiệm. -- Anh nói tiếp. -- Thì cậu sẽ học hỏi lắng nghe mọi thứ xung quanh thôi.

Nhưng Charles chẳng hề nghe một lời nào người chủ mình vừa nói cả. Bởi vì anh đang trố mắt thật to, đầy thích thú với những gì đang xảy ra trước mắt. Jason lót một tấm khăn lên trên cái bàn ăn và đang thay tả cho thằng bé y như thể anh đã làm việc này cả đời mình rồi vậy. Những gì Charles có thể nghĩ được là đây, người đàn ông mà đã có sẵn mọi thứ làm cho anh ta. Quần áo thì được người hầu chọn và mua cho anh, xe cũng có tài xế lái cho, cơm nước thì được nấu dâng tận miệng, và mọi thứ còn lại thì thư ký của anh đã làm hết cho anh.

Charles chỉ lấy lại bình tĩnh đủ để mỉm cười với thằng bé con.

- Và dâu Tây cậu có thích không hả, cậu chủ nhỏ?

Thằng Max nhe răng cười thay câu trả lời. Nhưng sự tưởng thưởng dành cho Charles là khi thằng Max hốt bánh kếp với hai tay rồi nút và cạp cho đến khi chẳng còn gì ngoại trừ nước sốt trên tay nó. Và dính lên cả cánh tay, mặt, tóc, và ngay trên mũi của nó nữa.

- Hoàn toàn mát dạ thật. -- Charles nói, đứng ra sau và nhìn Jason lau chùi cho thằng Max với một cái khăn nóng. -- Nó đúng là không có lòng thiên vị. Cũng không bị ai xúi bảo chê bai trước khi ăn. Sự thưởng thức món ăn của nó đúng là một lời khen chân thành nhất.

- Cũng có thể là một sự phê bình. -- Jason nói, bực mình là Charles vẫn còn ám chỉ việc anh ta muốn kinh doanh riêng.

- Sợ phải mất tôi à? -- Charles hỏi, nhướng một bên chân mày. Anh biết rõ trong đầu ông chủ mình đang nghĩ gì.

Jason thoát khỏi câu trả lời bởi tiếng gõ cửa trước nhà. Lúc anh đi mở cửa, thằng Max nằm tòng teng trên cánh tay anh, còn Amy vừa bước ra khỏi phòng ngủ với chiếc áo choàng cũ mèm khoác bên ngoài chiếc áo ngủ của cô và đang chớp mắt với vẻ còn say ngủ.

- Có chuyện gì vậy? -- Cô hỏi.

Khi Jason mở cửa, anh bị đẩy sang một bên bởi một người đàn ông tóc vàng, ốm như cây tăm. Theo sau anh ta là hai chàng trai ốm tong ốm teo khác và một người đàn bà. Họ đang ôm mấy cái hộp khổng lồ, những chiếc áo choàng bằng ni lông được máng trên cánh tay họ. Cả bốn người họ mặc toàn màu đen, duy nhất chỉ màu đen, và còn bận nhiều lớp như thế nữa. Và tất cả mấy người họ đều nhuộm tóc thành một màu bạch kim, được chỉa ra tứ phía trên đầu của họ một cách vô trật tự.

- Nữ vai chính phải là cô rồi đây. -- Gã đàn ông đầu tiên, đi tay không, vừa nói vừa chỉ vào Amy. Anh ta đeo ba chiếc bông tai bằng vàng trên tai trái và một chiếc lắc vàng thật to trên cánh tay anh ta đang giơ ra. -- Ôi, cưng ơi, chị đã hiểu tại sao chị được gọi đến đây sớm như vậy. Không biết Chúa đã nghĩ gì khi Ngài tạo ra cưng như thế này chứ? Và cưng này, cưng lấy cái áo choàng đó ở đâu ra vậy? Nó là cái nùi giẻ hay là cưng đã có nó từ thời bảo đại nào rồi hả? Thôi được rồi, chị em ơi, đã thấy chúng ta cần phải làm gì rồi chứ. Hãy để đồ ở đây, bên kia, và đằng đó nữa.

Anh ta quay sang nhìn Jason khắp người và hỏi:

- Còn anh là ai vậy, anh yêu?

- Không ai hết. -- Jason gằn giọng, rồi ném Amy một cái nhìn. -- Anh với bé Max ra ngoài đây.

Amy nhìn anh với ánh mắt van xin anh hãy dẫn cô theo, nhưng Jason chẳng có chút lòng thương hại. Thật nhẫn tâm, anh lấy vội áo lạnh cho mình và thằng Max rồi sau đó đã ra khỏi nhà trước khi khép cửa lại. Khi mà anh bảo Parker cho người đến làm đẹp, ý của anh là có thể duỗi hay uốn tóc chừng nửa tiếng đồng hồ và vẽ một chút trên mắt thôi. Amy bẩm sinh đã đẹp sẵn. Cô ấy đâu có cần sự giúp đỡ của một đội binh làm đẹp để chuẩn bị cho một buổi tiệc như thế.

Tuy là Jason giả vờ ra khỏi nhà vì sự có mặt của những người thợ làm đẹp, nhưng sự thật là anh rất vui khi chiếm được thằng Max cho riêng mình trong một thời gian ngắn. Thật là một điều kỳ diệu khi sự yêu mến của một đứa bé đối với mình lại có thể trở nên quan trọng đến thế, anh thầm nghĩ. Và còn kỳ diệu hơn thế nữa là thời gian mà người ta có thể chịu đựng được để làm cho một đứa bé được vui.

Jason biết là anh có thời gian với thằng Max cả một buổi sáng trước khi nó phải bú sữa tiếp, nên anh được chiếm hữu cu cậu đến mấy tiếng đồng hồ. Chiếc xe đẩy của nó đang ở phía sau chiếc xe, thế là anh lái xe đến khu phố chợ nhỏ xíu của Abernathy và đậu lại nơi đó. Vì thằng Max vẫn còn mặc đồ ngủ, nên việc thứ nhất anh cần phải làm là đi mua cho cậu bé cái gì đó để mặc trước đã.


@@@@@



- Hình như tôi đã gặp qua cậu ở đâu rồi thì phải?

Người đàn ông, chủ tiệm của một cửa hàng lớn tại Abernathy nhíu mày nhìn Jason. Bởi lẽ ông ấy đã từng phục vụ Jason, David, và cha của họ hàng trăm lần khi hai anh em anh lớn lên, nên ông nhớ mặt anh cũng phải.

- Hưm. -- Jason chỉ ừ hử bấy nhiêu khi anh để một cái yếm dài và một chiếc áo thun lên quày tính tiền cùng với một bộ áo lạnh mặc mùa tuyết cho em bé khoảng hai tuổi. Bây giờ thì nó hơi rộng cho thằng Max, nhưng mà đó là cái bộ đẹp nhất họ có trong tiệm, và thằng Max thì sẽ mau phát triển là cái chắc.

- Tôi dám chắc là tôi biết cậu mà. -- Người đàn ông lại nói. -- Tôi không bao giờ quên người ta một khi tôi đã gặp qua họ. Có phải cậu đến cùng với đám người thành thị kia hồi sáng này để làm mặt cho Amy không?

- Tôi cần tả cho một em bé khoảng 10 ký. -- Jason nói. Anh định lấy thẻ tín dụng của mình ra, rồi thay đổi ý định và trả bằng tiền mặt. Anh không muốn ông lão đọc được tên anh trên thẻ tín dụng. Có lẽ ý định đến Abernathy không được tốt cho lắm. Đáng lý anh nên đến trung tâm mua sắm mới phải.

- Rồi tôi sẽ nhớ ra thôi. -- Người đàn ông nói. -- Tôi biết là tôi sẽ nhớ ra mà.

Jason không nói gì cả mà với tay mang mấy túi đồ rồi đẩy thằng Max ra khỏi cửa tiệm. Suýt chút đã bị lộ tẩy rồi, anh nghĩ thầm khi đưa thằng Max trở lại đằng chỗ chiếc xe đang đậu. Nhưng sự gặp gỡ ban nãy đã đưa anh về quá khứ khi anh còn ở Abernathy. Và bây giờ anh có thể nhìn thấy nơi này với cái nhìn của một kẻ đã trưởng thành, một người đã đi tứ phương khắp thế giới.

Thị trấn này đang chết lần chết mòn, anh nghĩ thầm khi nhìn những vết sơn bị tróc và những bảng hiệu đã bị phai màu. Cái tiệm nhỏ bán thức ăn - nơi mà ba anh thường đến mua một tuần hai lần, và là nơi mà Jason đã có lần ăn cắp kẹo - có một ô cửa kính đã bị vỡ phía trước tiệm. Anh chỉ ăn cắp một lần duy nhất trong cuộc đời. Ba anh đã phát hiện ra và đã dẫn Jason trở lại cửa tiệm. Muốn dạy cho Jason không ăn cắp lần nữa, ba anh đã sắp xếp cho anh ở đó lau chùi sàn gỗ của tiệm và phục vụ khách hàng đến những hai tuần lễ.

Chính thời gian hai tuần lễ đó mà Jason đã nếm được mùi vị kinh doanh lần đầu tiên và đã yêu thích nó. Anh phát giác ra rằng, anh càng nhiệt tình, khả quan và càng tin vào món hàng bao nhiêu thì anh càng bán đắc khách bấy nhiêu. Sau thời hạn hai tuần lễ, cả anh và người chủ tiệm đã tiếc nuối khi phải tạm biệt nhau.

Những cánh cửa sổ của cái tiệm rẻ tiền ở Abernathy nhìn y như mấy năm rồi chúng chưa được lau chùi. Cái tiệm giặt đồ thì thật là ghê tởm.

Điêu tàn hết rồi, anh nghĩ bụng. Những trung tâm mua sắm và những thành phố lớn hơn đã giết chết thị trấn Abernathy bé nhỏ đáng thương này rồi.

Đến lúc Jason ra đến xe mình, anh có chút tội nghiệp cho nơi này. Bởi vì dù cho anh có nói với David thế nào đi chăng nữa, thì anh vẫn có một vài kỷ niệm đẹp tại đây. Nghĩ đến nó, anh lại không hiểu vì sao em trai mình muốn học trường Y, rồi sau đó lại trở về cái thị trấn đang chờ chết này.

Jason vào trong xe, mở máy xe lên, chờ một chút cho chiếc xe được ấm, rồi sau đó mới ra phía sau xe với thằng Max và bắt đầu thay đồ mới cho nó.

- Nè, ít ra thì con sẽ không cần phải ở đây. -- Anh nói với thằng Max rồi ngừng lại một lát như để ngẫm nghĩ về những gì mình vừa mới nói.

Dĩ nhiên là còn có David cản đầu cản đuôi. Nhưng mà Jason nghĩ anh có thể khuyên em trai mình bỏ cuộc. David không thể nào yêu Amy nhiều hơn là anh - Jason - yêu cô ấy được. Và chẳng có người đàn ông nào trên đời này yêu thương thằng Max nhiều hơn là anh cả. Vậy thì dĩ nhiên là họ sẽ sống bên nhau suốt đời rồi.

- Có muốn qua New York ở với chú không? -- Jason hỏi cậu bé đang trầm lặng khi nó bận gặm mấy sợi dây trên đôi giày mới của nó. -- Chú sẽ mua cho con một căn nhà lớn ở ngoài ngoại ô, và con có thể nuôi một con ngựa con. Con có thích không hả?

Jason thay đồ cho cậu bé xong, anh cho nó ngồi lại trong chiếc ghế nhỏ trên xe, rồi hướng về khu trung tâm mua sắm, nơi sạch sẽ và đầy đủ hơn. Bởi còn một ngày nữa thôi là Giáng Sinh, nên chỉ có vài người khách lảng vảng đi mua sắm. Vì thế mà anh và thằng Max có thể rảo bước từ từ và ngắm nghía hết mấy cửa sổ của các tiệm.

Thật là chẳng chút khó khăn để cảm nhận được mấy ngày vừa qua quan trọng đối với anh như thế nào. Thằng Max và Amy bây giờ là một phần tử của đời anh, là hơi thở của anh, và anh muốn được có họ luôn ở bên cạnh mình. Anh sẽ mua một căn nhà rộng lớn ở ngoại ô, không xa New York lắm để tiện việc đi lại và Amy với thằng Max có thể ở đó. Amy sẽ không bao giờ phải lo lắng về việc nấu ăn hay dọn dẹp nữa vì Jason sẽ đảm bảo họ được lo lắng một cách chu đáo.

Họ sẽ có mặt khi anh về đến nhà, chỉ chờ anh về thôi. Và sự hiện diện của họ sẽ làm cho cuộc sống này dễ dàng hơn, anh nghĩ thế. Khi anh trở về nhà sau một ngày dài, làm việc mệt mỏi ở văn phòng, thì sẽ được đón bởi Amy với cháo bột dính trên cằm cô ấy và thằng Max được ẳm trên tay cô.

Tự động anh dừng lại ở một tiệm bán đồ mỹ thuật và mua cho Amy một hộp lớn với đầy đủ đồ nghề: màu nước, phấn, bút chì, và sáu tá vở trắng dành để vẽ, loại giấy tốt nhất mà họ có trong tiệm.

- Một là có ai đó thích vẽ dữ lắm, còn hai là chú đang có ý định dụ dỗ con nhỏ nào lên giường với chú rồi. -- Thằng nhóc làm công, nhìn độ chừng 17 tuổi là cùng, nói khi cậu ta tính tiền các món đồ.

- Nhiều chuyện, cứ đưa tờ giấy để tôi ký tên đi. -- Jason cau có.

- Tinh thần Giáng Sinh của chú đâu hết rồi? -- Thằng nhóc vẫn nói, trơ trơ trước cái quắc mắt của Jason.

Sau khi anh rời tiệm mỹ thuật, anh đi ngang một cửa tiệm bán đồ trang sức. Và làm như có một bàn tay vô hình nào đó đã kéo anh vào trong, nên anh đã bước vô.

- Anh có bán nhẫn đính hôn không vậy? -- Anh hỏi rồi hết hồn khi nghe giọng nói của mình không được tự nhiên. Anh tằng hắng giọng. -- Ý của tôi là ...

- Không sao đâu. -- Người đàn ông mỉm cười. -- Chuyện đó thường hay xảy ra lắm. Bây giờ anh đi theo tôi qua bên này nè.

Jason liếc nhiền xuống những hột xoàn, đá quý trên chiếc khay trước mặt mà chẳng chút gì thích thú, rồi nhìn lại hỏi người đàn ông.

- Anh có tủ kín trong tiệm không hả?

- À, tôi biết rồi. Anh đang thích thú về cơ quan bảo vệ của chúng tôi đây mà. -- Người đàn ông nói với vẻ sợ sệt. Và với cái cách bàn tay anh ta giấu ở dưới quầy hàng, anh chàng nhìn có vẻ như sẵn sàng để bấm nút và gọi cảnh sát vậy.

- Tôi muốn xem vài chiếc nhẫn anh cất trong tủ kín đó.

- Tôi hiểu rồi.

Jason có thể nhìn thấy được là cái anh chàng đần độn này chẳng hiểu tí ti nào hết.

- Tôi muốn mua một cái gì đó đẹp hơn những cái này. Tôi muốn mua một cái nào đó đắc tiền hơn. Hiểu chưa?

Phải một lát sau gã đàn ông mới ngừng chớp mắt. Nhưng khi anh ta hiểu ra thì anh chàng toét miệng cười một cách mà Jason cảm thấy khó ưa gì đâu. Rồi tiếp theo đó, anh ta hối hả ra sau tiệm, và 20 phút sau, Jason rời cửa tiệm với một cái hộp nhỏ trong túi quần của anh.

Buổi trưa Jason dẫn thằng Max về nhà để nó được bú sữa. Lúc đầu, cả hai chú cháu đều không ai nhận ra Amy, vì đầu cô được quấn toàn là những mảnh giấy bạc. Thằng Max nhìn có vẻ sắp khóc, y như những lúc nó gặp người lạ mặt. Nhưng vòng tay của Amy quá quen thuộc nên cu cậu đã chịu nằm yên.

- Dễ thương ghê chưa. -- Một trong những anh chàng với thân hình cây sậy nói vẻ chế nhạo. Môi anh ta cong lên tỏ ra ghê tởm khi Amy cho thằng Max bú sữa. Thân thể cô được che khuất tầm nhìn.

- Anh Wilding nè, đừng có đánh anh ta. -- Amy nói mà không cần nhìn lên.

Nghe thế, anh chàng kia nhìn Jason đầy hứng thú đến độ anh phải đi vào nhà bếp. Nhưng Charles vẫn còn ở đó, và bây giờ anh ta đang nấu cơm trưa cho tất cả mọi người. Rốt cuộc, Jason đi vào phòng anh và gọi cho Parker.

Hình như đã trở thành thói quen của cô, thật lâu cô ta mới chịu bắt điện thoại. Anh cho cô biết là anh muốn cô ấy gọi một người bán nhà đất ở phạm vi xung quanh New York và gởi sang cho anh chi tiết những căn nhà đang rao bán.

- Căn nhà nào đó mà thích hợp cho em bé á. -- Anh nói. -- Và Parker này, tôi hy vọng là tôi không cần phải nói với cô rằng đừng nhắc chuyện này với ai nhé. Nhất là với em trai tôi đấy.

- Không đâu. Giám đốc không cần phải dặn tôi điều đó. -- Cô nói, và Jason không chắc lắm, nhưng anh tưởng chừng như mình nghe sự giận dữ trong giọng nói của cô ta. Và kỳ lạ thay, cô ấy đã cúp máy trước anh.


@@@@@



Jason dẫn thằng Max ra ngoài ăn trưa. Họ cùng nhau ăn một miếng thịt bò bít tết thật to với bí đỏ và đậu hòa lan với hạnh nhân. Và Jason đã bảo người ta tán nghiền hạnh nhân để thằng Max có thể cùng ăn với anh. Khi bao nhiêu đó vẫn chưa đủ no, họ đã ăn thêm bánh kem với đường hột rắc lên trên và dâu tây bên dưới.

Sau bữa ăn, thằng Max ngủ ngon lành trong chiếc xe đẩy của nó giữa lúc Jason mua thêm quà cho tất cả mọi người. Anh mua vài thứ cho David, cho ba của anh, cho Amy (một cái áo choàng mới và bốn cái áo ngủ được cài nút từ cổ xuống chân), và tự nhiên mua một món gì đó cho Parker. Anh mua cho cô ta một bộ bút mực và bút chì. Khi anh thấy một tiệm bán đồ dùng trong bếp, anh đã mua cho Charles một món đồ mà người bán hàng đã đảm bảo với anh rằng nó là món đồ độc nhất vô nhị: bộ khuôn nhỏ xíu làm kem có hình đủ thứ trái cây. Còn thằng Max thì anh mua một bộ rối và một cây súng nước xài bằng pin và tạo ra những bong bóng đầy màu sắc thật to.

Cảm thấy tự hào với chính mình, Jason quay về nhà với chiếc xe đầy quà cáp được gói lại một cách rực rỡ.

Khi anh bước vào nhà, thằng Max mệt mỏi, cáu kỉnh nằm trên tay anh. Amy đứng đó thật lộng lẫy, kết quả của sau bao nhiêu tiếng đồng hồ làm đẹp - và Jason không thích những gì anh nhìn thấy. Cô trông tuyệt đẹp trong chiếc áo dạ hội dài màu ngà. Chiếc áo không dây, nhìn hơi đơn giản, bó sát ngay bộ ngực khổng lồ của Amy, và được chẻ đôi bởi một đường xếp ngay phía trước và thả dài xuống tận mặt đất.

Đúng là cô nhìn thật rực rỡ, nhưng cô trông chẳng khác gì những người phụ nữ mà anh đã từng hò hẹn bao nhiêu năm nay. Đây chính là người đàn bà không cần bất cứ người đàn ông nào cả. Cô có thể có tất cả đàn ông nếu như cô muốn họ. Và cô là một người đàn bà mà biết rằng bản thân mình đã đẹp sẵn. Cô phải biết điều đó nếu như cô nhìn tuyệt vời như thế.

Nhìn vẻ mặt Jason, Amy cười ngất.

- Anh không thích, phải không?

- Đâu có. Nhìn được lắm mà. Ngắm em cũng đủ chết người rồi.

- Meooo. -- Một trong mấy gã đàn ông ốm nhom lên tiếng. -- Ganh tỵ rồi phải không?

Jason nhìn hắn ta với ánh mắt hình sự, nhưng người thợ làm tóc mảnh mai đó chỉ cười ha hả và quay đi nơi khác.

- Cũng chẳng sao cả. -- Amy nói, nhưng giọng nói của cô ngầm bảo điều đó rất quan trọng và cô đã bị tổn thương vì sự thờ ơ của Jason. -- Anh David mới là người quan trọng vì anh ấy mới là người tôi hẹn tối nay.

- Ấy da, thì ra con mèo con cũng có móng vuốt đấy. -- Gã đàn ông ốm lại nói.

- Lance! -- Người thợ chính quát. -- Im đi. Để cho đôi uyên ương họ được yên.

Nghe đến đấy, Amy cười khúc khích, nhưng Jason đặt thằng Max xuống sàn nhà, rồi ngồi phịch xuống chiếc ghế sofa cũ kỹ trong phòng khách một cách nặng nhọc. Tất cả các người khác đều đang ở trong nhà bếp, hoặc là ăn uống hoặc là dọn dẹp và cất các đồ phụ tùng đi nơi khác. Amy đi theo con trai mình và Jason vào phòng khách.

- Tại sao anh không thích? -- Cô đứng trước mặt anh và hỏi.

Jason đang cầm tờ báo trước mặt và không thèm để xuống.

- Anh chẳng biết em có ý nghĩ đó từ đâu nữa. Anh đã bảo là em nhìn đẹp rồi mà. Em còn muốn gì nữa chứ?

- Muốn anh nhìn em mà nói như vậy kìa. Tại sao anh lại giận dữ với em? -- Giọng cô nghẹn ngào như sắp khóc.

Jason đặt tờ báo xuống (dù sao đi nữa thì nó cũng là tờ báo cũ từ ba tuần trước rồi) và nhìn lên cô.

- Em nhìn đẹp mà, thật đó, đẹp lắm đấy. Chỉ là anh nghĩ em nhìn đẹp hơn với vẻ đẹp tự nhiên không phấn son lòe loẹt.

Anh tưởng nói như thế sẽ dỗ dành được cô nhưng đã không như thế. Và anh nhìn cô nhăn mặt, rồi quay lại để thấy thằng Max đang ngồi trên sàn nhà, gặm một cái hộp giấy nho nhỏ.

- Nó sẽ cắn một miếng và mắc nghẹn đấy. -- Amy nói, cho Jason biết là anh đang làm một "chị vú" thiếu trách nhiệm. Nhấc chiếc áo dạ hội dài của mình lên, cô bước nhanh ra khỏi phòng, bỏ lại Jason suy ngẫm xem mình đã làm sai điều gì.

- Ôi đàn bà. -- Jason nói với thằng Max, kẻ đang nhìn lên và nhoẻn miệng cười với anh, để lộ hết cả bốn cái răng của nó.

Ba mươi phút sau, David đến với một hộp dẹp bằng nhung, một tá bông hồng trắng, và xe hơi của Jason.

- Anh đã biết chiếc áo nhìn ra sao. -- David bảo. -- Nhưng mà rồi tất cả mọi người ở mọi nơi đều biết chiếc áo đó nhìn như thế nào, và, ừm, Ba và anh nghĩ rằng hạt trai sẽ nhìn hợp với nó lắm. Chúng không phải là thật, nhưng mà nhìn cũng đẹp lắm.

Nói xong, anh mở hộp ra và để lộ một sơi dây đeo cổ dài với cái móc gài được ẩn cẩm thạch và xung quanh là những hạt đá quý. Và Jason biết rất rõ là những hạt trai và đá quý đó là thật. Và, anh cũng biết chắc là David đã mua chúng bằng cách nào rồi.

- Em chưa bao giờ nhìn thấy vật gì tuyệt đẹp đến như thế. -- Amy há hốc mồm vì kinh ngạc.

- Nếu so sánh với em thì chúng chẳng là gì cả. -- David trả lời, và Jason phải nén lại để khỏi thốt ra tiếng phản đối.

Nhưng có lẽ anh đã không dấu được tiếng kêu rên như anh tưởng bởi vì Amy đã nói:

- Đừng để ý đến anh ấy. Ảnh đã như thế từ khi ảnh về đến nhà. Em nghĩ là anh ấy thấy em nên mặc một chiếc áo bằng vải bông và đội cái nón rơm á.

- Đó chính là sự tưởng tượng của ảnh về Abernathy mà. -- David trả lời, nói về Jason y như anh chắng hề đứng đó và đang trừng mắt nhìn hai người họ vậy.

- Và chúng ta nên tham dự một thi xe ngựa chứ không phải một buổi dạ hội. -- Amy cười khúc khích.

David đưa tay ra như thể họ sắp nhảy cặp với nhau và Amy cầm lấy tay anh.

- Bây giờ thì hãy kiếm bạn nhảy của mình và bắt đầu điệu nhảy Strutter's Walk. -- Anh nói, giả vờ nhái giọng của người MC.

- Ye ha! -- Amy hất phía sau chiếc áo lên ra phía sau khi cô bước theo David vòng quanh căn phòng.

- Thôi được, đủ rồi đấy. -- Jason nói, nhăn nhó nhìn hai người họ. -- Hai người đùa giỡn đủ rồi, bây giờ thì hãy đi đi.

- Mình đi thôi anh David ơi. -- Amy nói. -- Khoảng chín giờ có lẽ em sẽ ngủ gục mất thôi.

- Khi anh ở bên em thì em sẽ không buồn ngủ đâu. -- David nói với vẻ tinh quái khi anh liếc xuống ngay cổ áo của cô.

- Ở đó anh chỉ được bữa ăn tối mà thôi.

- Còn anh là một người đàn ông háo ăn. -- David trả lời làm cho Amy cười giòn.

- Tôi nghĩ "đàn ông" là danh từ cần được chú ý đến đấy. -- Jason nói như đe dọa. -- Cậu nên nhớ Amy đã là mẹ và cô ấy cần ...

- Anh đâu phải cha tôi đâu. -- Amy nạt vội. -- Và tôi không cần anh bảo ...

- Anh sẵn sàng rồi, còn em sao hả? -- David lên tiếng thật lớn. -- Và xe đang đợi ở bên ngoài kìa. Chúng ta đi được chưa?

Một khi họ đã lên xe và Amy đang nhìn trân trối bên ngoài cửa sổ, David bảo:

- Chuyện hồi nảy là thế nào vậy?

- Chuyện hồi nảy là chuyện gì chứ?

David nhìn cô với ánh mắt bảo rằng cô biết rất rõ ý anh muốn hỏi về chuyện gì.

- Em không biết nữa. Anh Wilding và em đang tốt lành lắm mà. Nhưng từ khi mấy người thợ làm tóc đến sáng nay thì không ai chịu đựng được anh ấy. Ảnh cứ đi đùng đùng chung quanh như một con gấu và làm cho tất cả mọi người - họ rất tốt với em - phải chạy và trốn vào trong nhà bếp hết. Anh Charles thì kể những tật xấu về anh ấy, và ...

- Chẳng hạn như cái gì? Anh Charles đã nói gì nào?

- Thì nói là có một lần, anh Wilding đi ngang qua một con bò và ngay lập tức nó biến thành bò bít tết đông lạnh. Nhưng anh ấy cũng nói là anh Wilding có thể đun sôi nước từ một cái ấm chỉ với ánh mắt của mình. Và, ôi, nhiều thứ lắm. Em không hiểu tại sao anh Wilding mấy bữa giờ đối xử tốt lắm mà hôm nay anh ấy thật là dễ sợ. Nếu như những người đến đây hôm nay là bê đê thì không phải anh Wilding nên đối xử tốt với họ vì anh ấy cũng là bê đê hay sao?

- Chuyện không phải lúc nào cũng xảy ra như thế đâu. -- David nói, nhưng khó khăn lắm anh mới lên tiếng được vì anh đang cố nén tiếng cười. -- À, thế anh Charles còn nói gì nữa không?

Amy nhìn David, chớp mắt trong giây lát.

- Ồ, ý anh là anh Wilding không bao giờ run sợ, không bao giờ nôn mửa. Anh hiểu em nói gì không. -- Cô quay đi nơi khác một lát để giấu gương mặt ửng đỏ của mình. -- Cái anh Charles đó đúng là miệng lưỡi dễ sợ.

David gần nổ tung với tiếng cười.

- Và còn đàn bà thì sao hả? Chắc anh Charles phải nói cái gì đó về những người phụ nữ của anh Jason chứ?

- Ý anh là đàn ông của ảnh đó hả?

- Ừ, đúng rồi. Sao cũng được. Thế anh Charles đã nói gì?

- Toàn là những nữ thần bằng ngọc đấy. Anh Charles bảo nếu như một người đàn bà, ừm ... ợ ra tiếng bên cạnh anh ấy, thì anh Wilding sẽ chết vì tăng xông máu. Nhưng mà anh David à, cái đó đâu có đúng đâu. Đêm qua anh Wilding còn giúp em bớt nhức đầu mà. Anh ấy ở lại với em thời gian rất lâu, xoa hai bên thái dương của em cho đến lúc em ngủ luôn.

- Anh ấy làm cái gì chứ? Anh nghĩ là em nên kể hết tất cả cho anh nghe đi.

Khi Amy kể xong, David đang nhìn cô với sự ngạc nhiên đến tột cùng.

- Anh chưa bao giờ nghe nói anh Jason làm những chuyện gì như thế. Anh ấy ...

- Anh ấy là một người đàn ông khó hiểu vô cùng. Ảnh đúng là như thế đấy. -- Amy nói. -- Và em không thể nào hiểu được anh ta cả. Em chỉ tin sự phán đoán của thằng Max, mà thằng Max thì yêu mến anh ấy. Và em nghĩ anh Wilding cũng yếu mến thằng Max nữa.