Wednesday, November 4, 2009

Hạnh Phúc Đơn Sơ - Chương 15

Hạnh Phúc Đơn Sơ

Tác giả: Jude Deveraux
Phiên dịch: Tuyết Băng – TP




Chương 15






- Ôi, Jason anh yêu. -- Dawne nói với giọng nhão nhoẹt khi cô cà thân hình được tô điểm một cách hoàn hảo của mình vào người anh. -- Buổi tiệc này thật là hết ý. -- Bằng cách nào đó mà cô nàng đã kéo dài giọng ra. -- Em chưa từng thấy có nhiều người nổi tiếng thế này ở chung một phòng bao giờ.

Jason ngồi trên chiếc ghế trong im lặng, khi anh nhâm nhi cái mà có lẽ đã là ly sâm banh thứ năm của anh rồi, và nhìn hết mọi người. Họ quả thật là những người nổi tiếng và giàu có - anh nghĩ - và còn đẹp nữa. Những người phụ nữ bề ngoài ai cũng rực rỡ sau biết bao nhiêu giờ đồng hồ ngồi ở các tiệm làm đẹp nổi tiếng. Da họ thì mượt mà, láng lẫy với sức khỏe và cả những thứ phấn son mà trị giá hơn cả tài nguyên của vài quốc gia nhỏ hợp lại.

- Anh làm sao vậy? -- Dawne hỏi kèm theo một cái nhíu mày nhẹ làm nhăn nhúm cả cái trán thẳng băng của cô, dù Jason biết rất rõ là nó chẳng phải hoàn hảo khi cô được sanh ra. Cô đi căn da mặt, như những bộ phận khác của cô đã được "nâng" và "sữa chữa". Cô ta nhìn có vẻ như 27 tuổi, nhưng Jason gục gặc cười khi anh phát giác rằng mình cũng sẽ chẳng ngạc nhiên nếu như biết được Dawne ở tuổi 75.

- Tại sao anh lại nhìn em như vậy? -- Cô hỏi. Cô ngồi trườn lên trên một bên thành ghế của anh. Cái đùi dài, thon thả, và săn chắc của cô chỉ cách anh trong gan tấc.

- Anh đang nghĩ xem em bao nhiêu tuổi.

Dawne gần bị sặc với ly nước của mình, và anh có thể thấy những nét giận dữ dần dần hiện ra trên đôi má được trang điểm một cách hoàn mỹ của cô.

- Đêm nay tâm tình anh vui lắm thì phải? -- Cô mím chặt môi lại nói. -- Hay là anh dậy đi vòng vòng trò chuyện với mấy người khách của anh đi?

Đột nhiên gương mặt cô sáng lên, như thể cô sẽ không cho phép mình nổi giận với anh.

- Em biết làm gì để cho anh hết buồn rồi. Hay là để em tặng anh quà Noel của anh bây giờ nhé?

- Anh đã có đủ cà vạt rồi. -- Anh nói.

- Không đâu, khờ quá. Không phải một cái cà vạt mà là ... -- Nghiêng người qua để cho cặp ngực của mình cà vào vai anh, cô thì thào kế hoạch quyến rũ của mình.

Lùi người ra sau, anh cười khe khẽ cùng cô.

- Em không nghĩ rằng anh nên ở lại ngoài này với khách mời của mình sao?

Nói xong điều ấy,a nh có thể thấy ánh nhìn bị tổn thương trong đôi mắt cô. Cô đứng dậy và bước đi nơi khác để lại anh một mình.

Khi cô đã đi rồi, Jason không biết là nên mừng hay là có cảm giác cô đơn hơn cả mọi khi. Thằng em chết tiệt của anh, anh lại nghĩ lần nữa. Anh vẫn bình thường cho đến khi David xuất hiện với câu chuyện về đám cưới và tạo một gia đình. Cuộc viếng thăm này, cộng thêm ngày lễ Giáng Sinh và kỷ niệm ngày mất tích của Amy, đã sắp sửa làm cho anh rối tung cả lên.

Jason đã đoán trước rằng đêm nay sẽ không dễ dàng, nên anh đã mướn một người trang trí nội thất nổi tiếng đến để sửa soạn cho buổi tiệc tại nhà anh, để anh có thể lãng quên mọi phiền não của mình. Và Jason phải công nhận rằng người thiết kế sư này đã hoàn thành công việc một cách cực tốt, bởi buổi tiệc trông rất hoành tráng. Kiểu trang trí trông nguy nga, tráng lệ với những mảnh pha lê lấp lánh dưới ánh đèn lung linh trong chủ đề màu trắng và bạc.

Thức ăn thì ngon tuyệt, mọi người ăn thật ngon miệng. Hay ít ra đó là những gì Jason đã được cho biết. Riêng bản thân mình, anh chưa đụng đến món nào ngoài rượu sâm banh.

Nếu như mọi thứ trong cuộc đời anh đều tươi đẹp thì tại sao anh lại khổ sở như thế này cơ chứ? Đúng là anh đã mất đi người đàn bà mà anh nghĩ mình yêu, nhưng không phải người ta cũng chia tay như ăn cơm bữa đó sao? Và họ có bị suy sụp tinh thần đến độ một năm sau vẫn bị chuyện đó ám ảnh không chứ?

Jason biết rõ nếu như anh biết suy nghĩ thì anh đã làm theo lời khuyên của mọi người - từ mấy gã thám tử tư đến em ruột của mình, và quên đi việc tìm kiếm một người đàn bà và một đứa bé. Như một người thám tử đã nói "Nếu như tôi có tiền của anh, tôi sẽ chẳng thèm bận tâm đến bất cứ một người đàn bà nào cả. Tôi sẽ mua hết phụ nữ cho riêng mình".

Jason đã đuổi việc người đàn ông ngay tại chỗ và cố gắng xóa bỏ những lời lẽ đó trong đầu mình.

Nhưng giờ đây, nhìn mọi người lộng lẫy trong căn hộ sáng chói, anh lại nhớ đến những lời lẽ đó. "Mua cho mình hết đám đàn bà", gã đàn ông đó đã nói như thế. Và đó không nhiều thì ít là những gì Amy đã nói hay sao? Rằng Jason định mua cho bản thân mình một gia đình?

Anh ra hiệu cho anh bồi đến rót thêm rượu vào ly, rồi sau đó tiếp tục ngắm nhìn khách khứa của mình. Suốt năm ngoái Jason đã làm tất cả anh có thể để quên đi chuyện đêm cuối cùng đó với Amy. Đủ 12 tháng quyết không nghĩ đến chuyện đó, không nhớ đến nữa. Mười hai tháng dài với lòng tức giận. Phải chi cô chịu nghe anh nói ... Phải chi cô chịu nghĩ đến hoàn cảnh của anh lúc đó ... Phải chi cô chịu chờ đến buổi sáng để nói chuyện ...

Jason uống cạn ly, sau đó giơ nó lên cao để được rót thêm ly khác. Nhưng đêm nay, mặc cho sự thật anh đang ở một nơi khác, và cái cây Noel khổng lồ ở ngay góc nhà không có chút gì giống với cái cây mà anh và Amy đã trang trí, nó vẫn có cảm giác như anh đang ở chung với cô ngày ấy.

Những hình ảnh cứ hiện ra trước mắt anh đến khi anh gần như không nhìn thấy được căn phòng đầy ấp người nữa. Anh nhớ tiếng cười của Amy, nhớ cô đùa giỡn, nhớ cả sự hớn hở của cô khi có thể mua được cho con mình vài món đồ.

Anh bồi định rót thêm rượu vào ly của Jason thêm lần nữa, nhưng anh vẫy tay ra hiệu cho anh ta đi nơi khác. Sau đó Jason đưa tay để lên mắt một hồi lâu. Lần đầu tiên từ lúc Amy bỏ đi anh nghĩ bụng "tại sao mình đã không nghe lời?"

Anh ngẩn đầu lên và nhìn chung quanh mình. Không một ai thèm nhìn anh. Không, họ đang quá bận rộn nhìn những người khác và thưởng thức món ăn và nước uống của Jason để có thời gian nghĩ đến chủ nhà - người đang ngồi lặng lẽ ở một góc và sắp sửa phát điên lên.

Mình điên rồi, anh nghĩ. Nguyên cả một năm nay, anh chẳng có một phút nào bình yên cả. Anh cố gắng làm lại cuộc đời, nhưng anh đã không làm được. Anh hò hẹn với mấy người đàn bà, những người đàn bà xinh đẹp, và hôm nay anh đã nghĩ đến việc sẽ hỏi người mới quen gần đây - Dawne - để lấy anh. Có lẽ lập gia đình là cái mà anh cần để làm cho anh quên đi. Nếu như anh có thể có một đứa con của riêng mình ...

Cắt đi dòng suy nghĩ, anh thấy nghèn nghẹn nơi cổ họng. David đã nói gì nhỉ? Ngoài kia còn nhiều "trẻ em khác". Trong đầu Jason chỉ có một đứa bé: thằng Max.

Nhưng anh mất đứa bé đó tại vì anh đã ...

Jason lại lấy tay dụi mắt. Chắc là vì mấy ly rượu mà anh đã uống nãy giờ. Có lẽ là vì kỷ niệm ngày ấy, nhưng đêm nay anh không còn lòng dạ nào để nóng giận với chính mình, David, cả thị trấn này, ba anh, và với tất cả mọi người như mọi khi.

- Cô ấy bỏ đi bởi vì mình. -- Jason nói với lòng.

- Jase ơi, đến dây với chúng tôi đi chứ. -- Một người đàn ông phía tay phải anh lên tiếng.

Jason nhận ra ông ta là người trong ban quản trị của một trong những liên đoàn lớn trên thế giới. Ông ta đến dự buổi tiệc này bởi vì ông ta đang lo sợ là mình sắp sửa bị đuổi việc, nên ông ta đang định kiếm một việc làm ở chỗ của Jason. Sự thật thì mỗi người ở trong phòng này, có mặt tại đây là vì họ muốn một cái gì đó từ Jason.

Lắc đầu, Jason quay đi nơi khác. Amy đã bỏ đi bởi vì Jason đã muốn giữ cô trong một căn nhà và bỏ cô ở đấy. Anh đã muốn lấy đi hết sự tự do của cô, những việc cô thích làm, trong lúc không để cho bản thân mình phải bị gò bó bất cứ chuyện gì.

Đây là một sự thật quá khó để nhìn nhận, Jason nghĩ thầm. Rất, rất là khó. Và nếu như anh thành công thuyết phục Amy đám cưới với anh, thì đêm nay anh sẽ ở đâu nhỉ?

Mình sẽ ở đây, anh nghĩ bụng, giống như ngay lúc này, bởi vì anh cũng sẽ nghĩ rằng những người trong ban quản trị là thành phần quan trọng.

Và Amy sẽ ở đâu? Anh nghĩ ngợi và tự mình biết rất rõ câu trả lời. Anh sẽ ép cô đi dự chung với mình. Anh sẽ nói với cô rằng, là vợ anh, cô có bổn phận phải đi dự những buổi tiệc làm ăn của anh và giúp anh kiếm tiền.

Tiền, anh nghĩ khi nhìn hết những người trong phòng. Ánh sáng chiếu ra từ trên đồ trang sức của họ cũng đủ làm cho người ta lé con mắt. "Anh sẽ nuốt chửng em", Amy đã nói. Đêm đó, anh đã không hiểu một chữ nào cô nói, nhưng giờ thì anh đã hiểu. Anh có thể thấy cô trong căn phòng màu mè này, với cái cây Noel sặc sỡ nơi góc phòng, và những người khách ăn mặc lòe loẹt, và anh gần như cảm nhận được nỗi khổ sở của cô.

- Những đứa trẻ khác. -- David đã bảo. -- Những đứa trẻ khác.

Có thể là anh không có được bé Max hay Amy, nhưng anh có thể làm một việc gì đó trong cuộc đời này ngoài việc kiếm ra tiền.

- Những đứa trẻ khác. -- Anh bật thốt ra miệng.

Ngay tức khắc, Dawne đã ở bên cạnh anh, và Jason nhìn cô ta như thể anh chưa bao giờ được thấy cô vậy. Đưa tay vào trong túi quần, anh lấy ra chiếc nhẫn với một hạt ngọc xanh biếc thật lớn và trao nó cho cô.

- Ôi, anh yêu Jason. Em vui lòng chấp nhận. -- Và thật phô trương, cô nàng nhón người lên để vòng tay qua cổ anh, cốt ý tạo cho mọi người trong phòng nhìn thấy. Nhưng Jason dịu dàng nắm tay cô và để chúng xuống hai bên hông nàng.

- Anh xin lỗi vì mình đã cư xử với em như một thằng tồi. Anh nghĩ em cũng đã biết anh không tốt cho em. -- Anh nói. -- Nhưng anh muốn tặng em chiếc nhẫn này. Hãy đeo nó cho vui. -- Anh nhìn nơi khác, rồi lại nhìn cô. -- Rất tiếc là anh phải vắng mặt tối nay sớm hơn. Anh mới nhớ ra là có một nơi anh cần phải đến. -- Nói xong, anh rời khỏi cô và đi đến hành lang.

Robert, người quản gia của anh, theo ngay sau lưng anh.

- Thưa ông chủ, ông ra ngoài sao?

- Ừm. -- Jason trả lời khi người đàn ông giơ cao chiếc áo lạnh lên và Jason sọt hai tay vào bên trong áo.

- Và tôi nên nói với họ là khi nào ông sẽ trở lại?

Jason nhìn lại những người ở buổi tiệc:

- Tôi nghĩ tôi sẽ không trở lại đâu. Hãy xem mọi người được tiếp đãi đàng hoàng nhé.

- Vâng, thưa ông chủ. -- Sau đó Robert đưa cho Jason chiếc điện thoại di động của anh - cái mà anh không bao giờ thiếu được. Jason cầm lấy cái điện thoại rồi nhìn nó như một đồ vật lạ. Một giây sau, anh bỏ nó vào trong thùng rác rồi hướng về cánh cửa.

- Ông chủ! -- Robert nói, lần đầu tiên mất đi sự bình tĩnh của mình. -- Nếu như có chuyện khẩn cấp gì thì sao ạ? Lỡ như có việc cần đến ông thì thế nào? Có thể tìm ông nơi đâu đây?

Jason ngừng một lát.

- Tôi cần trò chuyện với một người mà có thể hiểu được nỗi đau khi mất đi một đứa trẻ như thế nào. Anh có biết cái nhà thờ nhỏ ở trên đường 68th không? Thử tìm tôi ở đấy đi.

Trong khi người quản gia há hốc mồm như thể sắp rớt cả quai hàm, Jason đã rời khỏi nhà.

Hạnh Phúc Đơn Sơ - Chương 14

Hạnh Phúc Đơn Sơ

Tác giả: Jude Deveraux
Phiên dịch: Tuyết Băng – TP




Chương 14




Một Năm Sau




- Ông Evans đang chờ gặp ông, thưa giám đốc. - Bà Hucknall nói sau lưng Jason.

Jason chẳng buồn quay người lại, nhưng anh gật đầu ra hiệu trong lúc vẫn tiếp tục ngó ra ngoài những cửa sổ bằng kính nối dài liên tiếp một cách chăm chú. Manhattan nằm phía dưới, cách nơi đây 30 tầng lầu. Người ta và xe cộ trông cứ y như là đồ chơi. Anh không hiểu tại sao anh vẫn còn mướn những tên thám tử làm gì. Mười hai tháng trước đây, cuộc sống của anh chỉ quanh quẩn bên những báo cáo của người thám tử tư đầu tiên anh mướn về. Nhưng khi người thám tử đó không tìm thấy dấu vết gì của cô Amy Thompkins và cậu con trai bé bỏng của cô ấy, thì Jason đã đuổi việc người đàn ông và mướn một người khác về.

Chỉ nội trong năm ngoái, anh đã mướn và đuổi việc nhiều thám tử đến độ anh không tài nào đếm xuể. Anh đã thử hết đủ thứ người. Từ những tên chẳng ra gì quảng cáo trên báo rằng sẽ bắt được bất cứ người chồng ngoại tình nào, đến những ông đã về hưu từ Scotland Yard. Nhưng không một ai có thể tìm thấy người đàn bà đơn độc cùng cậu con trai của cô ta.

- Ông không có gì để tìm kiếm tiếp tục cả.

Anh đã được cho biết đi biết lại nhiều lần như thế. Và đó là sự thật. Trước tiên là chẳng có một tấm hình nào của Amy chụp sau tuổi 12. Bà Mildred, mẹ chồng của cô, có chụp nhiều hình của cháu nội mình, nhưng chẳng có tấm nào có mặt Amy. Những người ở cùng quê với Amy bảo rằng căn nhà mà Amy lớn lên đã bị cháy một tuần sau khi mẹ của Amy qua đời. Vì thế có thể tất cả những hình ảnh của cô đã bị hủy hoại cả rồi. Bực mình hơn là những cuốn lưu bút thời cấp ba của mình, Amy hình như đều vắng mặt mỗi khi chụp ảnh lưu niệm.

Mấy người thám tử bảo rằng cô ấy chỉ việc đến một luật sư rẻ tiền ở một thị trấn tồi tàn nào đó và đổi tên của mình. Người luật sư sẽ ra thông báo trên một tờ giấy rách nát nào đó và "cả ông trời cũng sẽ không thèm đọc" như một người thám tử đã nói. Và với một cái tên mới, Amy có thể ở bất cứ nơi nào. Nước Mỹ có đầy dãy đàn bà độc thân không chồng có con.

Từng người từng người một, Jason đã đuổi việc họ. Sự thật quá đau lòng để lắng nghe. Và bây giờ anh đã bỏ ra cả năm trời trả tiền cho người ta đi tìm kiếm một người đàn bà và một đứa con nít và họ chẳng tìm ra được gì cả.

Jason nghe thấy tiếng của người thám tử hiện tại đang làm việc cho anh bước vào phòng. Nhưng anh chẳng thèm quay lại. Cho đến khi người đàn ông tằng hắng giọng, Jason mới xoay tít người lại.

- Mày làm cái gì ở đây thế? -- Anh quát lên bởi David đang đứng đó.

- Khoan đã! -- David bảo ngay lúc Jason định bấm nút để gọi thư ký của mình vào phòng. -- Làm ơn đi mà, năm phút thôi. Em xin anh đấy.

Jason lấy ngón tay khỏi cái nút thông tin, nhưng nhìn thái độ của anh cũng chẳng hề dịu lại tí nào.

- Chỉ năm phút thôi. Nói gì thì nói đi rồi đi ngay.

Thay vì mở miệng để nói chuyện, David thọc hai tay vào túi quần và bước chung quanh căn phòng.

- Lúc nào em cũng ghét những văn phòng của anh cả. -- Anh bắt chuyện. -- Chúng luôn luôn lạnh lẽo, tất cả những tấm kính đó và mấy tấm hình này nữa! Ai chọn chúng cho anh vậy? -- Khi anh nhìn lại anh trai của mình thì thấy Jason đang cau có.

- Bốn phút. -- Jason nói.

- Có muốn xem hình cưới của em không?

Jason không trả lời mà chỉ trừng mắt nhìn cậu em trai. Một năm trước vào cái buổi sáng kinh hoàng đó khi Jason thức dậy để phát hiện Amy và bé Max đã bỏ đi, thì anh và David đã có một cuộc tranh chấp đến độ họ gần tàn sát lẫn nhau. David đổ thừa Jason mọi việc, cho rằng anh ấy đã đẩy Amy và bé Max đến đường cùng, giữa trời tuyết, không sự giúp đỡ nào, bạn bè hay gia đình.

Và Jason đổ lỗi cho em trai mình lúc đầu đã bày ra mọi chuyện. Nhưng mặc dù với sự tranh chấp đó, Jason cũng đã cho người đi tìm Amy sau khi thức dậy không đầy một tiếng đồng hồ. Nhưng đến lúc ấy thì cô đã biệt tăm rồi. Một người đàn bà đi một mình với một đứa bé là cảnh thường hay gặp và chẳng có gì đặc biệt cả. Không một ai để ý đến hai người họ.

Chính sau vụ mất tích xảy ra thì sự rạn nứt giữa tình cảm hai anh em họ đã xuất hiện bởi vì Parker bênh vực cho David. Cô thư ký trung thành của Jason - người đàn bà mà đã làm cánh tay mặt của Jason suốt bao năm nay - bỗng nhiên trở thành kẻ đối địch với anh. Lần đầu tiên từ khi anh biết cô ta, cô ấy đã đứng trước người chủ của mình, và nói cho anh ta biết cô nghĩ gì về anh ta.

- Cô ấy bỏ anh cũng phải lắm. -- Thoạt đầu Parker nói khẽ nhưng giọng nói của cô phát ra tự đáy lòng và nó còn lớn hơn là cả tiếng còi hụ của xe cấp cứu. -- Anh là người không có trái tim, Jason Wilding ạ. Anh xem con người ta như là đồ vật mà anh có thể mua bán. Anh nghĩ rằng bởi vì anh trả lương cao cho tôi thì anh có thể đối xử với tôi như thể tôi không phải là con người vậy. Anh nghĩ vì anh đã mua cho con trai của Amy đồ đạc đầy phòng thì cô ấy sẽ quỳ xuống chân anh với lòng cảm kích bất diệt vậy. Nhưng mà cái mà đàn ông như anh làm là tạo cho người ta ôm ấp lòng tham mà thôi. Anh làm cho tôi muốn thật, thật nhiều tiền từ nơi anh cho đến khi tôi bắt đầu xem thường chính mình. Nhưng mà tôi cần có lại lòng tự trọng của mình, cho nên tôi sẽ nghĩ việc, không làm cho anh nữa.

Không có gì trên đời này có thể làm cho Jason sửng sốt hơn là sự bội bạc của Parker. Khi anh quay đi, anh nghĩ là mình sẽ không bao giờ dính liếu với cô ta nữa. Nhưng sự thật thì chuyện đó quá xa vời, bởi vì ba tháng sau anh nhận được thiệp mời dự đám cưới của bác sĩ David Wilding và cô Cherry Parker.

Vì vẫn đang ráng hết sức mình để tìm kiếm Amy và bé Max, nên đối với Jason thì cái đám cưới này có cảm giác như là một sự phản bội lớn nhất. Giờ đây, anh không tài nào nhìn nổi bản mặt cậu em trai của mình. Phải chi David không gọi anh và gạt rằng ba của họ đang gần chết ... Phải chi David không ngộ nhận rằng mình đang yêu một người góa phụ đã có con ... Phải chi Jason đừng bị sụp bẫy bởi câu chuyện trời đánh của David ...

- Vậy chứ mày muốn gì? -- Jason tra gạn, trừng mắt nhìn em trai mình.

- Gia đình, thế thôi. Đám cưới, lập gia đình làm cho một người đàn ông thay đổi. Em muốn anh đến ăn bữa cơm gia đình vào đêm Giáng Sinh. Tài nấu nướng của Cherry cũng được lắm.

- Nó có một cái bếp hoàng tráng để nấu mà. -- Jason nhớ lại tờ hóa đơn anh nhận được cho sự sửa sang lại cái nhà bếp đầy đủ tiện nghi hơn ở nhà ba của anh. Và đó lại thêm một chuyện khác nữa. Đầu bếp riêng của anh đã bỏ anh để khởi đầu sự nghiệp mới của mình về chế biến thức ăn cho em bé. Jason cố vờ vui khi anh nghe thấy Charles không thành công cho lắm, nhưng ngược lại anh lại cảm thấy buồn dùm cho đầu bếp cũ của mình. Lòng tự phụ và sự kiêu ngạo của Charles đã không giúp anh ta thương lượng tốt với những người chủ ngân hàng. Và anh ta chẳng có chút may mắn nào trong việc tìm vốn để lập sự nghiệp riêng.

- Bộ anh vẫn còn nhớ chuyện đó à? -- David quát lên. -- Quỉ thật, nhưng em sẽ trả tiền cái bếp chết tiệt đó lại cho anh. Em không biết bằng cách nào, nhưng mà em sẽ trả.

Đột nhiên David ngồi xuống chiếc ghế đối diện Jason - kẻ đang đứng đơ người đằng sau cái bàn làm việc của mình.

- Anh muốn cái gì từ mọi người chúng tôi chứ? Anh muốn gì từ cuộc sống này hả? Bộ anh nghĩ rằng nếu anh tìm thấy Amy thì cổ sẽ trở lại với anh và sống trong chiếc lồng bằng vàng của anh ư? Cô ấy đã không muốn làm một người tù tội, dù cho xung quanh cổ có đẹp đến cỡ nào đi nữa. Anh có hiểu điều đó không? Sao anh không thể tha thứ cho cô ấy? Tha thứ cho em?

Jason không nhúch nhích mà đứng im trong lúc anh nhìn em trai mình đăm đăm. Làm sao anh có thể giải thích được rằng trong mấy ngày ngắn ngủi đó, anh đã rất hạnh phúc. Một niềm hạnh phúc thật đơn sơ. Thời gian anh ở chung với Amy và bé Max, anh cảm thấy rất vui khi mua sắm cho người khác, khi làm các chuyện, để lắng nghe, để cười. Amy có một cái gì đó về cô mà ...

Anh phải dằn lòng đừng nghĩ đến cô nữa, nếu không anh sẽ phát điên lên mất. Không có một ngày nào trôi qua mà anh không nghĩ đến việc bây giờ bé Max đã bao lớn. Giờ đây thì nó đã biết đi rồi, có thể là đã biết nói cũng không chừng.

Cũng có thể là không. Bởi vì những gì anh biết thì Amy và bé Max có lẽ đã chết. Thế giới bên ngoài có rất nhiều kẻ xấu ...

- Em có thể thấy được là anh sẽ không bỏ cuộc. -- David vừa đứng dậy vừa nói. -- Nhưng mà rồi đó lại chính là cái làm cho anh mạnh mẽ hơn. Và cũng làm cho anh yếu lòng. Nhìn này, ngày mai là Giáng Sinh rồi và em cần phải bay về nhà. Em muốn anh về với em, và ...

- Tao có chương trình rồi. -- Jason trợn mắt nhìn em trai mình nói. Đêm nay, căn hộ của anh sẽ đầy ấp người đến dự, vì đêm nay là đêm kỷ niệm cái lần cuối cùng anh nhìn thấy Amy và bé Max. Đêm nay anh sẽ uống rượu sâm banh cho đến khi anh say. Và ngày mai anh sẽ không thức dậy một mình.

- Thôi được rồi. Em đã tận sức. -- David nói khi anh bước ra cửa. -- Nếu anh cần đến gia đình thì anh biết mọi người ở đâu mà. -- Anh định nói thêm điều gì đó, nhưng với ánh nhìn chai đá trên gương mặt của người anh trai, anh chỉ biết nhún vai rồi bước đến cửa. Nhưng anh dừng lại khi đặt tay lên nắm cửa. -- Em biết anh vẫn còn đau lòng vì Amy và bé Max, nhưng mà trên đời này còn rất nhiều người khác. Ngoài kia cũng còn những đứa trẻ khác nữa. -- Khi Jason không trả lời, David thở dài và rời khỏi căn phòng.

Jason bấm nút gọi thư ký của mình.

- Gọi đến chỗ Harry Winston's và bảo họ tuyển lựa một số nhẫn đính hôn và đem đến cho tôi.

- Lễ đính hôn? -- Bà Hucknall nói.

- Phải đó! -- Anh quát lên rồi bấm nút để tắt máy.

Hạnh Phúc Đơn Sơ - Chương 13

Hạnh Phúc Đơn Sơ

Tác giả: Jude Deveraux
Phiên dịch: Tuyết Băng – TP




Chương 13





- Anh đúng là quỉ quái thiệt đó nha. -- Amy cười giòn. Họ ở trên chiếc xe đã bị dính bùn của Jason, đang lái về nơi cũ kỹ, dột nát mà họ gọi là nhà. -- Em không thể ngờ anh có thể kiếm được một người bạn cùng đi chung và cả vé cho một sự kiện quan trọng như thế trong thời gian ngắn vậy. Và còn người anh hẹn thì hết chỗ nói! Mặc dù em không dám chắc là cô ấy có vẻ thích anh cho lắm.

- Parker hả? Ý anh là cô Parker đó hả? Cô ấy thích anh chứ sao không. Và anh hẹn được người ta là bởi vì anh là một người đàn ông quá ư bảnh trai, trừ khi em chưa nhận ra đấy thôi.

- Ừm. À thì anh trông cũng tạm được đấy, khi mà anh không cau có thôi. Sao hả, kể cho em nghe tất cả đi.

- Tóc của anh là tự nhiên, răng của anh là răng thật ...

- Không phải, khờ ạ. -- Cô càng cười ngất lên. -- Kể cho em nghe về cô Parker kìa. Thế anh đã nói cái gì mà đã làm cho cô ấy cười như vậy chứ?

- Cười ư? Anh đâu nhớ là cô ta có cười đâu. -- Jason nói một cách nghiêm nghị.

- Cô ấy thật ra cũng có chút nghiêm trang, đúng không? Nhưng mà anh nhảy với cô ta và cô ấy đã cười. Em đã nghe cổ cười mà. Chính mắt em đã nhìn thấy cổ và đó đúng là tiếng cười từ trong đáy lòng phát ra đấy.

Anh nhếch môi cười.

- Thế em ghen à?

- Phải đó, rồi sao. Nếu như anh không kể với em thì em sẽ ...

- Em sẽ làm gì hả?

- Sẽ bảo anh Charles ngừng đưa đồ ăn sang và em sẽ nấu ăn cho anh đấy.

- Em đúng là một người đàn bà ác dễ sợ. Thôi được rồi, anh sẽ kể cho em nghe, nhưng mà anh đâu có làm gì ngoài việc hỏi cô ấy có phải là một trong những người phụ nữ yêu thầm ông chủ của mình hay không thôi mà. -- Khi Amy nhìn anh ngớ ngẩn, anh nói tiếp. -- Em biết mà, là những người phụ nữ ao ước có được ông chủ đẹp trai, giàu có, đầy thế lực của họ nên họ chẳng bao giờ lấy chồng, chẳng bao giờ lập gia đình cho riêng mình đó?

- Em đã thấy điều đó xảy ra trong phim ảnh chứ chưa bao giờ thấy xảy ra ngoài đời cả. -- Amy bảo. -- Nhưng em không hiểu. Ai là chủ của tiệm Baby Heaven vậy?

- Một gã mà anh quen.

- À ... em biết rồi.

- Biết cái gì?

- Biết anh sẽ không nói cho em biết. Vậy ông chủ của cổ có hấp dẫn không hả?

- Làm cho tên Gibson kia cũng phải thua xa luôn.

- Không biết sao chứ em tin không nổi điều đó. Nhưng mà sao cũng được, cô Parker thấy việc yêu thầm ông chủ của cô ta là buồn cười hả?

Jason cau mày.

- Đúng là cô ta nghĩ thế đấy.

- Vậy thì tại sao chuyện đó lại làm cho anh khó chịu?

- Ai nói việc đó làm anh khó chịu chứ?

Amy giơ hai tay lên cao chịu thua.

- Không biết tại sao em lại nghĩ chuyện đó làm anh bực mình. Nhưng mà rồi có lẽ là vì khi cô ấy cười và bước ra khỏi sàn nhảy, thì anh đứng yên đó đầy hai phút để mà trừng mắt nhìn phía sau cô ấy. Em còn sợ là tóc của cổ sẽ bị lửa cháy thiêu hết đấy chứ.

- Đúng là nên cháy mới phải! -- Jason sừng sộ. -- Ông chủ của cô ta đối xử tốt với cô ta như vậy, đã trả tiền lương rất hậu cho cô ta biết bao nhiêu năm nay.

- Ồ.

- Vậy là có nghĩa gì chứ?

- Không có gì. Chỉ là tiền bạc không có thể thay thế được cho cảm giác yêu đương đâu.

- Có thể là anh ta không muốn tình cảm riêng tư gì hết. Có thể là anh ta chỉ muốn một người trợ lý có đủ khả năng làm việc thôi!

- Anh nóng giận như thế để làm gì cơ chứ? Vậy cô ấy đã làm việc cho anh ta bao lâu rồi?

- Đã mấy năm rồi. Và ý em nói "đã" làm việc cho anh ta là sao hả? Theo anh biết thì cổ vẫn còn làm việc cho anh ta đấy.

- Ưm, cũng không bao lâu nữa đâu.

- Vậy là sao chứ? -- Anh vừa quẹo xe vào đường vô nhà vừa hỏi và đậu xe lại bên cạnh chiếc xe của bà Mildred. Anh biết là anh vô lý và cáu kỉnh, nhưng anh không kiềm chế được. Buổi tối hôm nay đã không xảy ra như anh đã hy vọng. Bây giờ buổi dạ hội đã tàn, anh cũng không biết là anh đã hy vọng điều gì nữa, nhưng có lẽ là anh muốn, không chừng là chờ đợi Amy để ... Để cái gì chứ? Anh tự hỏi lòng mình. Tuyên bố tình yêu bất diệt cô dành cho anh ư?

Suốt cả đêm, anh cố gắng đặt mọi sự chú ý của mình trên người Parker, và những kẻ khác ở buổi dạ hội. Nhưng anh chỉ quan tâm đến mỗi một mình Amy. Thế mà cô có vẻ chẳng hề hay biết gì. Chỉ mỗi mình David là nhận ra điều đó.

- Vậy chứ anh và anh David đã cãi nhau về chuyện gì thế? -- Amy hỏi khi anh giúp cô bước ra khỏi xe, để chiếc áo dạ hội của cô không dính bụi dưới đường.

Tối nay cô nhìn tuyệt diệu. Hạt trai và vải xa-tanh trắng rất hợp với cô ấy. Phía sau lưng cô, anh mỉm cười khi nghĩ đến chiếc nhẫn đính hôn đang nằm chờ đợi trong túi quần của anh. Có thể tối nay anh sẽ tặng cho cô.

Trong nhà, bà Mildred đang ẳm một thằng Max quậy. Và khi cậu bé thấy Amy, cu cậu đã chồm ngay sang vòng tay của cô. Trong chốc lát, cả hai người họ ôm cứng lấy nhau, y như họ đã bị xa cách hằng mấy năm trời vậy.

- Sao hả, đi chơi có gì vui không? -- Mildred thì thầm giữa lúc bà và Jason đứng ngay cửa trước.

- Cũng bình thường thôi. -- Jason trả lời. -- Chẳng có gì đặc biệt cả. -- Anh không định là sẽ cho bà Tám của xóm này biết bất cứ điều gì.

- Nếu như không có gì kỳ lạ xảy ra, thì tại sao con lại chở con Amy về nhà trong khi nó đã đi cùng với em trai của con chứ?

- Suỵt. -- Jason cảnh cáo. -- Amy nghĩ thằng David với con là anh em họ thôi.

Bà Mildred nghiêng đầu sang một bên để nhìn lên anh. Sức nặng của mái tóc bà cũng ghì sang một bên. Và trong lúc đó, Jason nghĩ bắp thịt nơi cổ của bà phải khỏe kinh khủng để có thể chịu nổi sức nặng trên đầu như thế.

- Thế con có nghĩ đến việc Amy sẽ phản ứng thế nào khi nó biết được con đem nó ra làm trò hề như một con khờ không hả?

- Chuyện không phải hoàn toàn như vậy đâu mà. -- Jason bướng bỉnh.

- Ủa? Con không nghĩ rằng, mua một cửa hàng em bé, rồi sau đó nói với nó bao nhiêu đó đồ đạc chỉ mất có $250 đô, thì không phải cho rằng nó là một con khờ hay sao?

- Miễn sao cô ấy tin là được rồi. Những việc khác không đáng kể.

Amy đã ẳm thằng Max vào phòng ngủ của nó nên chỉ còn anh và bà Mildred ở lại ngoài này.

- Này, con đã định là ngày mai sẽ kể cho cô ấy biết mà.

Bà Mildred huýt sáo thật khẽ:

- Giáng Sinh vui vẻ nhé Amy.

- Bác không nghĩ là mình nên về nhà hay sao?

- Bác nghĩ con mới là người nên về nhà đó. -- Bà Mildred bắt bẻ. -- Bác thấy là con Amy nên được một cơ hội đàng hoàng để tìm hiểu một người đàn ông mà không phải bị dính vào trò đùa điên rồ này của con và thằng David.

- Điên rồ ư? -- Anh nhướng một bên chân mày lên hỏi. -- Bác không thấy nói thế là hơi quá đáng sao?

- Vậy thì, Jason nè, đã có bao nhiêu người đàn ông trong cuộc đời của con rồi hả?

Nghe đến đây, anh mở rộng cánh cửa trước nhà.

- Cám ơn bác đã trông chừng giùm thằng Max.

Bà Mildred thở hắt ra một cái, đến nỗi Jason tưởng chừng như anh đã thấy tấm màn trên cửa rung rinh, nhưng mái tóc của bà già này vẫn hoàn toàn nằm yên không nhúc nhích.

- Đừng có nói là bác không cảnh cáo con đấy nhé.

- Tự con sẽ biết làm thế nào. -- Ngay lúc anh đóng cửa lại, Amy lú đầu ra từ cửa phòng ngủ.

- Đi rồi hả? -- Cô thì thào.

- Ừm. -- Jason trả lời với nụ cười sáng rỡ. -- Em có thể ra được rồi.

Cô nàng đang mặc chiếc áo choàng cũ rích của mình, và Jason nghĩ đến chiếc áo mới được gói lại và để dưới cây Noel.

- Thằng Max sao rồi?

- Đã ngủ ngon và ngáy khò khò. Tội nghiệp thằng chó con, nó mệt lắm rồi.

- Anh biết cảm giác của nó ra sao mà. -- Jason nói.

- Ồ. -- Amy thẳng thừng. -- Anh muốn đi ngủ hả?

Anh không bỏ qua cơ hội trêu cô, nên vờ ngáp.

- Ừm. Anh oải rồi. -- Anh giựt chiếc cà vạt trên cổ áo ra, và ngáp một cái thật dài.

- Em cũng vậy. -- Cô bảo thế nhưng nghe chẳng có chút gì là mệt mỏi cả.

- Nhưng mà mặc khác thì ... -- Jason nói thật chậm. -- Chúng ta có thể đốt lò sưởi - nếu như mình mở được cái tấm chắn ra - rang bắp và em có thể kể cho anh nghe em thích cái gì nhất về buổi dạ hội đêm nay.

- Anh nhóm lửa đi. Em rang bắp cho. -- Cô nói trước khi hối hả đi vào nhà bếp.

Một ngọn lửa sáng rực - dù hơi có chút khói - đã bập bùng cháy lên với thời gian đáng được ghi vào kỷ lục. Và Amy cùng Jason đang ngồi trước lò sưởi, một thau bắp rang với bơ thật to và hai ly nước đá lạnh để chính giữa họ.

- Vậy thì anh và anh David cãi nhau về việc gì vậy? -- Amy hỏi.

Jason rên rỉ:

- Không phải lại là chuyện đó nữa chứ. Thế em nghĩ sao về chiếc áo dạ hội của cô nàng tóc vàng kia hả?

- Em nghĩ cô ấy sẽ là một bà mẹ tốt.

Jason nhìn cô với vẻ kinh hoàng.

- Với cặp ngực đồ sộ như thế, cô ấy sẽ tạo ra được nhiều sữa lắm đấy. -- Amy ngây thơ nói, làm cho Jason phải bật cười.

- Toàn bộ là bơm hết.

- Làm sao anh biết được chứ? -- Cô hỏi.

- Anh có nhảy với cô ta mà, không nhớ sao?

Cười ngây ngất, Amy nói:

- Vậy chứ chuyện gì đã làm cho anh David về sớm để rồi cuối cùng anh phải chở em về hả? Đừng có bày đặt nói với em là có ca cấp cứu ở bệnh viện à nha.

- Vì bất đồng ý kiến thôi. -- Jason nói qua kẽ răng.

Trong phút chốc, Amy chỉ nhìn chằm chằm vào ánh lửa.

- Suốt cả đêm, em có cảm giác như là mọi người đều biết chuyện gì đó mà em không biết. -- Cô nói khẽ.

- Đang là lễ Giáng Sinh và mọi người ai cũng có bí mật riêng cả.

- Đúng rồi. Và con bé Amy ngu ngốc không thể biết được.

- Em nói gì vậy chứ?

- Ồ, không có gì. Thế anh và má chồng em xì xầm to nhỏ chuyện gì vậy?

- Có phải em định tra tấn anh không? -- Jason hỏi lãng sang chuyện khác hầu mong cô quên đi. -- Vậy chứ hồi nãy em đi chơi có vui không?

- Vui. -- Cô ngần ngừ.

- Nhưng mà? -- Anh vừa ăn một miệng bắp rang vừa hỏi.

- Đêm nay đã thiếu cái gì đó.

- Vậy chứ bị thiếu cái gì đây hả? Em là người phụ nữ xinh đẹp nhất ở đó mà.

- Anh đúng là dễ thương lắm. Nhưng không phải chuyện đó mà là chuyện khác. Chỉ là ... ôi, có một chuyện, có một người đàn bà kia ở trong phòng vệ sinh.

- Người đàn bà nào chứ? Bộ bả nói cái gì xấu xa với em hả?

- Không. Thật ra thì bà ta nói về anh.

Jason chờ một chút trước khi lên tiếng:

- Bộ bà ta biết anh à?

- Nếu bả biết anh thì đó có phải là một cái tội hay không hả?

- Cái đó phải để xem bà ta biết cái gì. Bả đã nói cái gì vậy?

- Là anh sẽ làm cho em đau lòng.

- À. -- Jason buông gọn. Khi anh không nói gì thêm, Amy nhìn anh qua ánh lửa.

- Bộ anh thường hay làm cho đàn bà đau khổ lắm hả? -- Cô nhẹ nhàng hỏi thêm.

- Bảy ngày một tuần. Còn Chủ Nhật thì hai lần.

Amy không cười:

- Có chuyện gì vậy?

- Ý em nói "có chuyện gì vậy" là sao?

Đột nhiên Amy úp mặt vào tay và bắt đầu thổn thức.

- Thôi đi. Hãy ngừng ngay đi. Em biết là có chuyện gì đó đang xảy ra, nhưng mà không có ai cho em tham gia cuộc chơi hết. Đôi lúc, em cứ nghĩ rằng chính em là trung tâm của trò đùa này vậy.

- Cái người đàn bà ở trong phòng vệ sinh đó đã làm cho em bực mình, phải không?

Nghe đến đó, Amy đứng dậy và định đi về phòng ngủ.

- Em đi ngủ đây. -- Giọng cô thờ ơ.

Jason giữ cô lại trước khi cô đến trước cửa, tay anh đặt lên cánh tay cô.

- Tại sao em lại giận dữ với anh chứ?

- Tại vì anh cũng có phần trong đó mà. Đêm nay ... ôi, anh sẽ không bao giờ hiểu được đâu.

- Hãy thử nói anh nghe xem nào.

- Tất cả mọi thứ đều tốt đẹp. Em biết nói cũng bằng thừa, nhưng mà em có cảm giác như mình là cô bé Lọ Lem vậy. Con bé Amy Thompkins đáng thương với căn nhà dột nát của nó lại có mặt tại một buổi dạ hội thật sự. Mọi người ai cũng đẹp hết. Và những hạt đá quý nữa. Nếu như họ đốt một cây đèn cầy ở giữa căn phòng thôi, thì hột xoàn cũng lấp lánh chói sáng khắp mọi nơi rồi. Nó giống như là một giấc mộng, là một câu chuyện cổ tích.

Thật dịu dàng, Jason đưa cô trở lại phòng khách để ngồi xuống ghế sofa.

- Nhưng mà có chuyện gì không ổn hả?

- Em có cảm giác như ... -- Ngước lên nhìn anh, nước mắt đầy trên khóe mi cô. -- Em có cảm giác như phép màu sắp tan biến. Đúng rồi đó. Em thấy như có một chuyện bất hạnh sắp sửa xảy ra, và em không có cách nào để ngăn chuyện đó đừng xảy ra cả. Bữa giờ mọi việc đều tốt lành và mẹ của em đã dạy em là nên đề phòng với những điều tốt. Bà nói chúng ta được sinh ra trên đời là để chịu đau khổ, và nếu như có điều tốt đến với mình, đó chính là sự cám dỗ của ma quỷ đấy.

- Chuyện đó không phải lúc nào cũng đúng đâu. -- Jason dịu dàng nói, rồi anh nâng bàn tay cô lên và hôn từng ngón, từng ngón một.

- Anh làm cái quái gì vậy? -- Cô hỏi với vẻ nghi ngờ.

- Thì yêu em chứ làm gì.

Giận dữ, cô giựt tay mình ra khỏi tay anh và định đứng dậy, nhưng anh đã chận đường cô.

- Anh làm ơn đi, được không!? -- Giọng cô thật cứng rắn.

- Ừm, thật ra thì anh đang làm ơn nè. -- Anh lại nâng bàn tay cô lên và bắt đầu hôn lên đó.

- Em đã thay tả dơ của thằng Max với bàn tay đó và không có rửa tay đó nha. -- Cô nói từ trên đỉnh đầu của anh.

- Em cũng biết là anh thương thằng chó con đó cỡ nào mà. -- Anh nói nhưng vẫn không ngừng hôn.

Mặc dù không muốn, Amy vẫn mỉm cười. Rồi sau đó cô đặt hai tay lên vai anh và đẩy anh ra. Khi anh thẳng người lại, cô trợn mắt nhìn anh.

- Anh là bê đê mà, không nhớ sao?

- Thật ra thì anh không phải đâu. David đã xạo đó chứ. -- Jason trở lại hôn tay cô. Amy xô anh ra xa, và nét mặt của nàng đã nói lên tất cả.

- Được rồi. -- Anh nói, ngã lưng ra sau chiếc ghế sofa cũ mèm. -- David muốn anh ở lại đây với em và giữ thằng Max để cho nó có thể hò hẹn với em. Nó yêu em.

Khi Amy không nói gì, anh quay sang nhìn cô. Nét mặt cô nhìn thật khó coi.

- Tiếp đi. -- Cô bảo.

- David không muốn giữa chúng ta có gì lẹo tẹo nên nó mới nói với em anh là người đồng tính đó.

- Vậy sao. Chỉ có vậy thôi hả?

- Cũng cỡ đó. -- Anh trả lời, rồi cúi xuống để lấy ly nước đá lạnh của mình và uống cái ực.

- Vậy là cả hai anh tranh cãi nhau vì em đó hả? -- Cô hỏi khẽ.

Jason nói với vẻ khó khăn:

- Ừm, thật ra thì ... Ôi, đúng vậy, tụi anh cãi nhau vì em đấy. Nhiệm vụ của anh chỉ là ngăn chặn cái gã Ian Newsome kia đừng đến gần em thôi, nhưng mà anh ...

- Anh thế nào?

- Anh đã yêu em và thằng Max. -- Anh đáp, nhưng nhìn chăm chú vào ánh lửa chứ không dám nhìn cô. Từ trước đến nay, chưa bao giờ anh nói với một người phụ nữ nào là anh yêu họ. Anh có cảm giác rằng đa số những người phụ nữ anh quen ở New York sẽ phản ứng bằng cách lấy ra một cái máy tính và tính toán xem họ hưởng được bao nhiêu tài sản của anh. Khi Amy không nói lời nào, anh quay lại nhìn cô. Gương mặt trái xoan của cô tái nhợt và cô đang nhìn trân trối về phía trước.

- Anh còn gạt em chuyện gì nữa hả? -- Cô nhẹ nhàng hỏi.

- Cũng không có gì đáng kể cả. -- Anh nói nhanh chóng và nín thở. Nếu như bây giờ cô ấy nói cô ấy yêu anh, khi cổ không hề biết gì về sự giàu có của anh, thì mãi mãi sau này anh sẽ biết rằng cô ấy yêu anh vì anh là anh. Đột nhiên anh hiểu giây phút này có thể thay đổi cả cuộc đời mình. Và nếu như anh là một người giỏi buôn bán về bất cứ món hàng nào, thì ngay bây giờ, anh phải trổ tài để quảng cáo về bản thân mình đây.

- Amy à, anh yêu em. Anh yêu em và thằng Max, và anh muốn em đám cưới với anh. Đó là tại sao David đã giận dữ. Nó muốn có được em nên nó đã gài anh ở lại đây với em, nhưng mà thằng Max ... thằng Max đã là một niềm hạnh phúc ngay từ lúc đầu rồi. Nó mến anh, và em cũng biết là anh yêu mến nó như thế nào mà. Và anh muốn ...

- Ôi, hãy im và hôn em đi. -- Amy bảo. Và khi Jason quay lại thấy vành môi cô nở thành một nụ cười, anh có cảm giác như thể anh vừa được thoát khỏi đời nô lệ.

Thật nhanh, anh bế xốc Amy lên trong vòng tay của mình và ẳm vào phòng ngủ của cô. Không cần nói, anh cũng biết rằng cô muốn ở gần con trai mình để có thể nghe tiếng lỡ như nó khóc. Con trai của chúng ta, Jason nghĩ bụng. Vợ của anh, con trai của anh, gia đình của anh.

- Amy, anh yêu em. -- Anh rúc vào sau tai cô. -- Anh yêu cái cảm giác mà em mang đến cho anh. Anh yêu cả lúc em cần anh biết bao.

Có cái gì đó trong lời nói của anh đã làm cho Amy nghe không suông tai, nhưng cô lại chẳng xác định được đó là gì. Bởi vì ngay giờ phút này, cô chẳng thể suy nghĩ được điều gì nữa cả. Anh đang hôn trên cổ cô, kéo chiếc áo dài tuột khỏi vai cô.

Đã rất, rất lâu rồi từ khi cô có sự va chạm với một người đàn ông. Và cô sẽ chết trước khi cô nói thêm điều gì nữa để bôi nhọ hình ảnh người chồng quá cố của mình, nhưng mà, những lúc sau này, đa số là Billy say xỉn hằng đêm. Còn Jason thì tỉnh táo và sạch sẽ, và ôi, thật là tuyệt. Những ngón tay dài của anh khám phá khắp cơ thể cô, một cách mà cô ngỡ chỉ trong cơn mơ của mình mới có được. Anh cởi chiếc áo choàng của cô từng tí, từng tí một, rồi sau đó chiếc áo ngủ cũ mèm của cô. Anh vừa hôn vừa cởi từng mảnh vải trên người cô. Đôi tay ấm áp của anh lướt nhẹ hai bên ngực cô. Đã lâu lắm rồi, hai "bầu sữa" này chẳng là gì cả ngoài mỗi một việc là tạo ra sữa!

- Dễ chịu thật. -- Cô lim dim đôi mắt, để cho cảm giác thắng đi lý trí. Bàn tay anh di chuyển xuống giữa cặp đùi cô, vừa hôn hít vừa mơn trớn.

- Em thích cái này lắm đấy. -- Cô nói với vẻ mơ màng. -- Nó gọi là gì nhỉ?

- Là trước khi "lâm trận" đấy. -- Anh nhìn vào mắt cô mỉm cười. -- Có thích không?

- Ừm, thích. Em muốn nữa có được không?

- Anh sẽ cho em tất cả những gì anh có. -- Anh nói khi cúi xuống hôn lên ngực cô.

Khi anh cùng cô hòa một, Amy đã phải há hốc mồm, bởi vì, đây là lần đầu tiên từ trước đến giờ mà cơ thể cô sẵn sàng cho một cuộc làm tình.

- Ôi trời ạ, nhưng mà cảm giác dễ chịu thật. -- Cô nói, và cách cô nói đã làm cho Jason cười ngất khi anh lăn người nằm sang một bên và kéo cô lên trên người anh.

- Bây giờ thì tới phiên em trổ tài rồi đấy.

Rõ ràng đây là một kinh nghiệm mới mẻ đối với Amy, và Jason rất là thích thú với phản ứng của cô.

- Một bà mẹ đồng trinh. -- Anh thì thầm và đặt tay lên hông cô, hướng dẫn cho cô.

- Đừng bao giờ ngừng nhé. -- Amy cũng thì thầm khi người cô di chuyển. Khi đã cùng anh đến đỉnh yêu thương, cô gục mình trên người anh, lã người với lòng thỏa mãn.

- Ừm. -- Cô chỉ có thể nói bấy nhiêu đó và cảm thấy an toàn như khi bé Max nằm trong vòng tay cô, cô vùi người trên bờ ngực rắn chắc của anh và để cho anh ôm lấy cô. Jason kéo tấm chăn mỏng lên che hai người, và họ ngủ gậc trong vòng tay của đối phương.

Một tiếng động mạnh đánh thức Amy, và cô bật thẳng người ngồi dậy, ngay lập tức sợ là bé Max bị té. Nhưng khi cô thăm chừng nó, thì cô thấy cậu con trai của mình đang ngủ say sưa trong chiếc nôi mới của nó. Cu cậu nằm xấp, hai đầu gối đang co lại bên dưới, cái mông được "bảo vệ" bởi một cái tả to đùng được chổng lên trời, đầu của nó nghiêng sang hướng cô, nước miếng chảy dài xuống một bên khóe miệng của cậu bé.

Bước vào phòng con, cô đến bên cu cậu, dịu dàng chùi miệng cho nó, đắp chăn quanh người cậu bé, rồi sau đó trở lại phòng mình để lấy chiếc áo ngủ. Nó được máng trên cuối thành giường, và cô cẩn thận không đánh thức Jason khi cô mặc áo vào. Nhưng cô chẳng cần phải lo lắng bởi vì cả hai người đàn ông của cô đang trong cái mà cô gọi là cơn "hôn mê". Người ta có thể làm một ca phẩu thuật to lớn mà họ cũng sẽ không hay biết nữa.

Mỉm cười, Amy cúi xuống hôn lên trán Jason, rồi khoác lên người chiếc áo choàng cũ của mình và đi vào phòng khách. Trong phút chốc, cô không thể định được phương hướng bởi vì đèn Noel vẫn còn chớp sáng và một đóng quà cáp chất chồng cao gần bằng cái ghế sofa.

- Ông già Noel. -- Cô đọc khi nhìn từ tấm giấy nhỏ này đến tấm khác dán trên mấy gói quà màu trắng.

- Anh David. -- Cô thì thào rồi cảm thấy hơi có lỗi với cách cô đã đối xử với anh ở buổi dạ hội.

Cô đi vào nhà bếp để pha cho mình một tách trà. Cô đã hoàn toàn tỉnh giấc, và bây giờ, đang lúc nửa đêm, khi bé Max đã ngủ say là lúc duy nhất cô có thể suy nghĩ. Trong lúc đợi nước sôi và cô lấy ra một cái tách và một bịch trà, cô nghĩ đến buổi dạ hội. Cô chắc chắn rằng người phụ nữ nào trên thế gian này cũng sẽ thích buổi dạ hội ấy lắm, nhưng đối với Amy thì nó thật là chán ngấy. Đúng là buổi dạ hội thật huy hoàng và mọi người đều nhìn thật lộng lẫy, nhưng cô chỉ muốn được về nhà với Jason và bé Max mà thôi. Ở đó, cô đã mặc một chiếc áo dạ hội hiệu Dior và đeo xâu chuỗi hạt trai - tuy là giả nhưng mà có ai biết chứ? Mà thật sự cô chỉ muốn được về nhà, trong chiếc áo choàng cũ rích của mình với cậu con trai và người khách trọ đồng tính.

Mọi người ở buổi dạ hội đều biết nhau, và dĩ nhiên là ai cũng biết đến bác sĩ David, cho nên Amy đã có thời gian ngồi một mình tại một chiếc bàn với một ly nước mát để suy nghĩ - và nhớ lại. Trong suốt cuộc đời mình, cô không nghĩ rằng mình đã bao giờ vui vẻ hơn, cảm giác an toàn hơn là trong mấy ngày gần đây. Mỗi một phút là một cuộc phiêu lưu. Từ khi David đem đến trước cửa nhà cô người anh họ đồng tính, đẹp trai của anh, cuộc sống của Amy đã đảo ngược cả lên. Ông Wilding - hay là Jason như là bản thân cô đã gọi anh như thế - hình như có một chiếc đũa thần mà anh ta có thể quơ qua quơ lại để sửa đổi bất cứ việc gì. Nếu như một buổi sáng nào đó cô thức dậy và thấy mái nhà trong phòng ăn được sửa sang lại thì cũng không làm cho cô ngạc nhiên.

Và giờ đây, đêm nay, cô nghĩ bụng với một tiếng thở dài. Đêm nay anh ấy đã nói là ảnh yêu cô, khai thật với cô rằng anh không phải là người đồng tính, nói rằng ... Ôi, cô chẳng nhớ hết được những gì cô đã nghe hay là cảm nhận được trong đêm nay. Cô chỉ biết được rằng buổi dạ hội này đã thay đổi cả cuộc đời mình.

Khi cái ấm sôi lên, cô rót nước nóng lên bịch trà, cho thật nhiều sữa vào, rồi sau đó đi vào phòng khách để ngồi và nhìn cây Noel. Giờ thì cô có thể mỉm cười khi nhớ lại mình cảm giác thế nào hồi đêm khi ngước lên để trông thấy Jason bước vào với một cô nàng tóc đỏ, đẹp tuyệt trần, tay trong tay với anh. Ngay lúc ấy, nếu như có ai đó đưa cho Amy cây sún ngắn, thì cô đã bắn một lỗ xuyên qua cái eo nhỏ xíu - chưa bao giờ sinh con - của cô nàng Cherry Parker đó rồi. Hay tốt hơn hết là, Amy nghĩ bụng, cô muốn được nổ một phát súng đại bác và bắn hết cả hai người họ.

Khi Jason và cô nàng đó ngồi xuống cùng bàn với Amy và David thì cô cũng chẳng có ngạc nhiên tí nào. Điều làm cho Amy ngạc nhiên là sự thiếu thiện cảm ngay tức thì phát ra từ một chàng David có tánh tình hòa nhã kia. Ngay lập tức, hai người đàn ông đã to nhỏ với nhau những điều mà Amy không thể nghe thấy được.

Hít một hơi thật sâu, Amy nghiêng mình về phía người đẹp cao, quý phái, lộng lẫy - cô Parker, và nói:

- Thế bây giờ thì tiệm Baby Heaven đó sẽ thế nào hả?

Cô ả ngồi gần Jason hơn nên có thể cô ta nghe được những gì hai người đàn ông kia đang nói. Và có lẽ sự thật cô ta có thể nghe được mà Amy thì không, là lý do tại sao Amy quyết định bắt chuyện với cô nàng.

- Tiệm Baby Heaven? -- Người đàn bà nói, miễn cưỡng ngưng sự chú ý vào cuộc đối thoại nóng bỏng của Jason và David.

- Chỗ cô làm việc đó mà. -- Amy nói lớn. -- Đó là nơi tôi đã nhìn thấy cô mà, không phải sao?

- À, vâng. Dĩ nhiên rồi.

Hai người đàn ông ngừng gây gỗ với nhau một lát, và cô nàng Parker quay sang Amy.

- Hồi nãy cô hỏi tôi chuyện gì thế?

Amy tằng hắng.

- Bây giờ chuyện gì sẽ xảy ra với tiệm Baby Heaven khi mấy món đồ đã được bán đi hết? Cô sẽ có việc làm chứ?

- À, vâng. -- Người đàn bà cứ nhìn về hai gã đàn ông để xem coi họ có bắt đầu cuộc cãi cọ nữa không.

- Vậy là cô sẽ có một công việc. -- Amy nói to, buột người đàn bà kia không thể chú ý đến mấy người đàn ông.

- Việc làm ư? Ồ, vâng. Người chủ đó có nhiều tiệm khác lắm. Baby Heave chỉ là một trong những tiệm đó thôi. -- Cô ta lại nhìn mấy người đàn ông - những kẻ đang bắt đầu chiến tranh lần nữa.

- Vậy sao. -- Amy càng nói lớn hơn. -- Thế cô sẽ làm việc ở đâu? Ở Abernathy hay là nơi khác?

- Ở New York. -- Cô nàng trả lời qua vai mình, còn mắt và tai vẫn hướng về mấy người đàn ông.

- À, thì ra cô chỉ đi tìm hiểu thị trường ở những nơi "khỉ ho cò gáy" này thôi. Tôi cũng nghĩ như thế. Cô nhìn có vẻ như là một người của một thành phố lớn. Có bao giờ thấy một chiếc máy cày chưa hả cô Parker?

Cô ta quay lại và hoàn toàn tập trung sự chú ý của mình vào Amy.

- Bà Thompkins à, tôi đã trưởng thành tại một nông trại ở tiểu bang Iowa. Tôi đã từng lái một chiếc máy cày thật to ở tuổi 12, bởi vì lúc đó tôi đã cao gần 1 mét 80 và tôi có thể đụng tới bàn đạp của chiếc xe. Đến khi tôi 16 tuổi thì tôi đã nấu ăn mỗi ngày cho 23 công nhân háo ăn ở nông trường. Vậy thì bà Thompkins này, hãy cho tôi biết với, bà đã đỡ đẻ cho mấy con bê hết thảy rồi hả?

Amy mỉm cười một cách yếu ớt với người phụ nữ, và xin phép đi nhà vệ sinh. Sự cố gắng của cô để tranh chấp với người ta chẳng đi đến đâu cả.

- Thôi thì cứ là chính mình có lẽ tốt hơn. -- Cô nói với lòng, rồi thành tâm ao ước là phải chi cô cũng biết được bản thân mình làm được gì.

Chính ở tại phòng vệ sinh là khi cô có một cuộc gặp gỡ thật lạ lùng. Một người đàn bà với mái tóc dài đen tuyền, được búi cao lên một cách khéo léo. Bà ta mặc một chiếc áo dạ hội sa-tanh màu đỏ rũ dài, và đang thoa môi son để hợp với màu áo của của mình. Khi bà ta thấy Amy, bà ấy gần nhảy dựng. Và Amy thoáng nghĩ rằng chẳng lẽ nào mình phải biết người đàn bà này là ai. Chắc là do chiếc áo dạ hội, cô tự nói với chính mình. Ở tiểu bang Kentucky thì không có nhiều đồ hiệu Diors. Nhưng khi Amy vệ sinh cá nhân xong, người đàn bà kia vẫn còn ở đó và bà ta không hề giả bộ làm việc gì khác ngoài việc đứng chờ Amy. Và, không biết vì lý do gì, Amy chỉ muốn chạy trốn thôi. Cô đã để tay lên cánh cửa trước khi người đàn bà lên tiếng.

- Thì ra cô là người đang cặp với Jason Wilding.

Amy hít thở và đứng thẳng người trước khi quay lại nhìn người đàn bà.

- Cũng không phải thế đâu. Tôi đi với bác sĩ David, em họ anh ấy. Còn cô Parker mới là người đi cùng anh Jason.

Và Amy dám chắc là cô nàng Parker đó có thể đối đáp tay đôi với những gì người đàn bà này sắp sửa thốt ra.

- Ủa? Đó đâu phải là những gì tôi thấy và nghe người ta nói đâu kìa. -- Người đàn bà bảo. -- Theo tôi nghe được là David và Jason đã gây gỗ vì tranh giành cô đấy.

- Thế họ đã nói gì? -- Amy hỏi trước khi cô có thể ngậm miệng lại.

- Bộ cả hai người đàn ông đó đều yêu cô hả? -- Người đàn bà hỏi khi bà ta nhìn Amy từ trên xuống dưới.

Nghe vậy, Amy nhẹ nhõm hẳn ra, mỉm cười, và quyết định ở lại rửa tay.

- À, vâng. -- Cô nói. -- Họ muốn đọ sức tay đôi vì tôi đấy. Đọ súng vào lúc hoàng hôn, hoặc có thể là họ sẽ dùng kiếm.

Người đàn bà quay lại trong gương:

- Có vẻ dùng dao nhỏ và điện thoại di động thì đúng hơn.

Amy cười lớn và nghĩ rằng người đàn bà này cũng không phải là kẻ xấu như cô đã tưởng lúc đầu.

- Hay là cuộc tranh tài giữa máy nhắn tin và máy in chẳng hạn?

- Hoặc giả mạng Internet của bạn thi đua với của tôi cũng được. -- Người đàn bà nói, mỉm cười với Amy trong gương, rồi bà ta dừng lại một lát. -- Cái áo cô đang mặc cũng là hàng hiếm đấy. Mua ở gần đây hả?

- Cũng không hẳn như vậy. Tôi đã thắng được nó trong một cuộc rút thăm đấy. Là hiệu Dior từ một tiệm shop ở tiểu bang New York.

- À, tôi hiểu rồi. Là một cuộc thi rút thăm.

Lại một lần nữa Amy muốn bỏ đi, nhưng không biết tại sao cô lại không thể.

- Bà có biết anh Wilding không? -- Cô rụt rè hỏi.

- Bác sĩ David hả?

Amy có cảm giác như bà ta đang chọc tức cô vậy.

- Là anh Jason kìa.

- À, là anh chàng Wilding đó đó hả. Tôi đã từng gặp qua anh ta. Còn cô làm sao biết được anh ta vậy?

- Anh ta ở chung với tôi. -- Amy nói tươi rói, rồi mỉm cười một cách tự mãn khi nhìn vẻ mặt mất hồn của người đàn bà. Nhưng không lâu sau thì bà ta đã lấy lại bình tĩnh.

- Ở chung với anh ta ư? Không phải đã đám cưới với anh ta rồi chứ?

Amy cười khanh khách:

- Bà không biết anh ta rõ lắm, phải không? Cô rất muốn nói cho bà ta biết rằng Jason chỉ yêu người cùng phái, nhưng mà một mặt khác, cứ để cho bà ta nghĩ rằng Amy đã câu được một anh chàng bảnh trai như Jason cũng được.

Người đàn bà không thèm trả lời câu hỏi của Amy.

- Tôi nghĩ tôi nên hỏi là cô biết anh ta rành cỡ nào thì có. Và anh ta đang làm gì ở một cái chỗ "ruồi bu" như thế này chứ?

Câu hỏi có vẻ phách lối đã làm cho Amy mím chặt môi lại.

- Anh Jason Wilding ở đây bởi vì anh ấy thích nơi đây; bởi vì cái tiểu bang này làm cho anh ấy được vui.

Nghe vậy, người đàn bà cất thỏi son môi đi và nhìn Amy đầy thích thú.

- Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng mà một người đàn ông như Jason Wilding thì không thể nào tham dự mấy cái buổi xã giao "tệ lậu" ở Nowhere của Kentucky, chỉ bởi vì nó làm cho anh ta được vui. Jason Wilding chỉ làm những việc mà có thể kiếm thêm tiền cho anh ta thôi. Anh ta là người đàn ông duy nhất trên trái đất này mà thật sự có một trái tim bằng vàng đấy.

- Tôi không biết bà đang nói gì cả. -- Amy bối rối. -- Anh Jason - ông Wilding - đang ở chung với tôi và con trai tôi đơn giản là vì anh ấy không còn chỗ nào ở tạm và không có ai để chung vui trong ngày Giang Sinh cả.

Đến đây người đàn bà bật cười:

- Em gái của tôi hồi xưa cũng y như cô bây giờ vậy. Nó cũng tội nghiệp cho Jason Wilding và đã cho anh ta ở lại. Và anh ta đã trả ơn cho nó bằng cách ... Ôi! Tôi có thể thấy được là cô sẽ không tin bất cứ điều gì tôi nói đâu, nên thôi, cứ để tôi gởi cái kia cho cô xem cũng được.

- Thôi khỏi, cám ơn. -- Amy ngước cao mặt đáp. Nhưng người đàn bà kia chẳng nghe thấy vì bà ta đã lấy ra một chiếc điện thoại di động nhỏ xíu từ trong túi xách tay và bắt đầu bấm số.

Amy chẳng thèm chờ để nghe một nửa cuộc đối thoại, mà cô hối hả trở về bàn tiệc với ý định sẽ kể cho Jason hay là David nghe về người đàn bà này. Nhưng khi cô trở về đó thì ở bàn đã chẳng còn ai.

- Chứ mi tưởng sao hả? -- Cô nói một mình. -- Là họ sẽ lo lắng không biết vì sao mi vắng mặt lâu ư?

- Nãy giờ có tôi lo lắng nè, và tôi còn chưa biết em là ai nữa. -- Một người đàn ông điển trai đứng cách cô không xa. -- Đúng là một xâu chuỗi ... tuyệt đẹp. -- Tuy nói thế nhưng anh chàng không hề nhìn sợi dây đeo cổ bằng hạt trai của Amy. Anh ta đang nhìn xuống khe hở ngay trước ngực của cô. -- Chúng là đồ thật ư?

- Thật y như là sữa mẹ vậy. -- Cô nhoẻn miệng cười nhìn lên anh, và anh ta bật cười sảng khoái.

- Em có muốn nhảy đầm không? Hay là người bạn cùng đi chung với em sẽ chết nếu vắng mặt em?

- Đúng đó, anh ta sẽ chết mất đấy. -- Giọng của Jason vang lên từ trên đỉnh đầu của cô. Và Amy thích chí vô cùng khi nhìn từ gương mặt điển trai của người này sang người khác đang gầm gừ nhau.

- Đếm đến ba, hãy rút điện thoại di động của bạn ra và bấm số đi. -- Cô nói.

Người đàn ông ngớ ngẩn nhìn cô, nhưng Jason đã siết chặt cánh tay cô và kéo cô ra sàn nhảy.

- Thiệt tình, em đi đâu nãy giờ vậy? Bé Max, nó có sao không?

- Câu đó phải để em hỏi anh mới đúng. Không phải em đã giao nó lại cho anh trông hay sao?

- Bác Mildred đang giữ nó. -- Jason gằn giọng. -- Người đàn ông đó là ai và hắn đã nói gì với em vậy?

- Nói là em có một bộ hạt trai thật tuyệt. -- Cô liếc nhìn xuống khe hở nơi ngực mình.

- Bộ nãy giờ em uống rượu hả?

- Không, nhưng mà em có hai cuộc đụng độ với "mỹ nhân ngư". Cho nên đáng lẽ em cũng nên uống một ly rượu á. Nhưng mà rồi em vẫn sống sót sau hai lần bị tập kích và da thịt em vẫn còn nguyên vẹn.

- Amy ... -- Jason nói với giọng đầy cảnh cáo. -- Xảy ra chuyện gì vậy?

- Ngoài sự thật phũ phàng là người bạn đi chung với mình đã bỏ rơi mình ư? Và "chị vú" của mình đã giao con mình lại cho một người khác để anh ta có thể đi dự một buổi dạ hội với một người đàn bà đẹp tuyệt trần, đến nỗi cô ấy có thể làm cho những đóa hoa uất kim hương phải ganh tỵ hả? Và cái người đàn bà trong phòng vệ sinh kia ...

- Hoa uất kim hương? Tại sao lại phải là hoa uất kim hương hả?

- Vì emm thích chúng. -- Amy thở dài. Tại sao anh ấy không thể chú ý ngay vấn đề chứ? -- Tại sao anh ở đây?

- Chỉ đi coi chơi thôi mà. -- Anh đang ôm cô trong vòng tay mình, và cô phải công nhận rằng cảm giác đó dễ chịu thật.

- Làm sao anh có thể lấy được vé cho sự kiện quan trọng như thế này? -- Cô thì thầm lúc tựa đầu lên vai anh và cứ để như thế.

- Chuyện dài dòng lắm. -- Anh cũng thì thầm đáp trả nhưng không nói gì thêm. Má anh tựa lên đỉnh đầu của cô.

Sau đó họ đã nhảy với nhau hết bài nhạc xưa này đến bài nhạc xưa khác. Không có một bản nhạc giựt nào - có thể chia rẽ những cặp nhảy - được mở lên tại buổi dạ hội Bellringers. Cuối cùng khi họ trở lại bàn tiệc, họ tìm thấy một mảnh giấy nhỏ với lời nhắn từ David rằng anh đã đưa cô nàng Parker về nhà, và Jason làm ơn có thể đưa Amy về được không? Đó là một lời nhắn đầy căng thẳng và Amy cảm thấy có lỗi vì đã lãng quên người bạn cùng đi với cô. Nhưng sau đó bàn tay to lớn của Jason siết chặt lấy bàn tay cô, và anh nói:

- Chúng ta về nhà thôi, được chứ? -- Và cách anh nói đến "nhà" suýt chút đã làm cho Amy phát khóc.

Và giờ đây, cô đang ngồi trên ghế sofa, nhìn chăm chú ánh đèn trên cây Noel, và nghĩ ngợi xem Jason hay là David đã đóng vai ông già Noel và đã để những thùng quà gói giấy trắng kia ở dưới gốc cây.

Trong phòng có chút hơi lạnh, nên cô quỳ gối, hai tay cầm chặt cái tách vẫn còn ấm. Người khách trọ của cô không phải là bê đê, họ đã làm tình với nhau, và sáng nay là mùa Giáng Sinh đầu tiên của con trai cô. Đứng lên, cô hít một hơi thật sâu, vương vai, và nghĩ chắc sẽ trở lại giường đánh thức Jason dậy và ... Ôi ...

Mỉm cười, cô định đi về phòng, nhưng dừng lại vì cô nhìn thấy một phong bì màu nâu dày cộm nằm trên sàn nhà ở cửa trước. Cánh cửa cứng chắc bằng gỗ sồi kiểu xưa có một khe bằng đồng bên dưới để tiện việc đưa thư từ. Và ai đó đã nhéc cái phong bì lớn đó vào phân nửa khe. Có lẽ đó là tiếng động mà mình đã nghe, Amy nghĩ bụng. Rồi sau đó cô lại nghĩ ngợi xem ai lại đi bỏ một bịch đồ vào khe cửa nhà người ta vào hai giờ sáng ngay ngày lễ Giáng Sinh như thế.

Cô thẩn thờ nhặt phòng bì lên. Cô ngáp và định để nó lên chiếc bàn với một chân đã bị gãy nằm cạnh cửa trước, nhưng sự tò mò trong cô đột nhiên trỗi dậy.

- Chắc lại là một nhà quảng cáo lì lợm nào nữa rồi. -- Cô lầm bầm khi mở phong bì ra.

Khi cô mới lôi xấp giấy từ trong phong bì ra, cô chẳng biết mình đang nhìn gì nữa. Chúng nhìn có vẻ như là copy của những mẫu tin đã đăng trên báo chí. "Người thầu khoán vừa ký hợp đồng với mối làm ăn mới.", "Wilding san bằng tất cả!" là một vài mẫu tin quan trọng trên trang đầu.

- Họ Wilding ư? -- Cô nói một mình rồi lại nghĩ đến David. Nhưng mà David đã làm gì để được báo chí đăng tin về anh chứ? Bộ anh ấy đã cứu được rất, rất là nhiều người rồi ư? Khi giở đến trang thứ tư, cái tên "Jason" hiện ra trước mắt cô.

Cầm phong bì vào nhà bếp, cô đun ấm nước trở lại để pha cho mình một tách trà khác, hầu nhâm nhi trong lúc cô đọc. Nhưng khi cái ấm đã sôi đến cạn queo, Amy vặn nút tắt lò mà vẫn tiếp tục đọc.

Khi cô đọc xong tất cả thì đã bốn giờ sáng. Và cô không hề ngạc nhiên khi nhìn lên để thấy Jason đứng ngay ngưỡng cửa với vỏn vẹn chiếc quần dài.

- Trở lại giường đi mà. -- Anh nói với giọng đầy quyến rũ nhưng Amy không hề nhúc nhích. -- Có chuyện gì vậy? -- Anh hỏi nhưng không có vẻ gì là lo lắng cả.

- Anh rất là giàu có, đúng không? -- Cô nhẹ giọng.

Jason đang hướng về cái ấm nước, nhưng anh dừng lại để nhìn những mẫu tin được bày ra trên bàn. Đây toàn là những mẫu tin được in lại. Vậy là có ai đó đã gọi và kêu người ta gởi những tin tức này đến Abernathy.

- Đúng vậy. -- Anh vừa nói vừa nhấc cái ấm lên, rồi hứng thêm nước cho đầy và để nó lại lên lò. Khi anh quay lại Amy, nét mặt cô thật khó hiểu, anh chưa từng thấy cô như thế bao giờ.

- Amy nè, về chuyện tối qua ...

Cô ngắt lời anh:

- Đêm qua đã không quan trọng. Vấn đề tình dục cũng không quan trọng. Nhưng mà những lời nối dối để dẫn đến chuyện lên giường thì rất là quan trọng.

- Anh không bao giờ cố ý lừa dối em. -- Anh dịu dàng bảo. -- Thật ra câu chuyện bắt đầu rất đơn giản, nhưng mà ...

- Tiếp đi. -- Cô nói. -- Em rất muốn nghe cả câu chuyện. Em được cho biết anh chỉ thích đàn ông, và kết cuộc chuyện đó là nói láo. Nhưng em đã tha thứ cho anh về chuyện đó. Lẽ dĩ nhiên, em nhận đó là vì sự ích kỷ của cá nhân em để tha thứ cho anh việc ấy. Em cũng được cho biết là anh rất cần một chỗ ở qua mùa Giáng Sinh. Và hình như đó cũng là xạo luôn. Theo những gì em mới đọc được thì điều cuối cùng đó là lời nói dối lớn nhất đấy. Và anh quả thật cặp bồ với toàn là người đẹp đến chết người.

- Amy à ... -- Anh với tới để chạm vào cô, nhưng cô đưa bàn tay ra phía trước như để cho anh biết rằng hãy tránh xa cô ra.

Jason tắt ấm nước, và sau đó ngồi xuống đối diện cô.

- Đúng là anh đã dối em. Nhưng khi anh nói với em là anh yêu em thì đó hoàn toàn là chân thật. -- Anh hít một hơi thật sâu.

- Vậy bây giờ chắc là em sẽ nhào vào vòng tay của anh, và chúng ta sẽ sống với nhau hạnh phúc suốt đời chứ gì.

- Đó chính là cái kết cuộc mà anh có trong đầu đấy. -- Anh cười nửa miệng.

Nhưng Amy không hề hưởng ứng.

- Thế cô nàng Parker đó là ai vậy?

- Là thư ký của anh.

- Ồ, vậy sao. Vậy chắc là cô ấy sắp đặt cái bộ giường tủ trưng bày cho phòng em bé trị giá $250 kia chứ gì.

- Đúng vậy. -- Jason nói, ánh mắt anh dán chặt vào mắt cô.

Nhưng Amy cứ nhìn xuống những mẫu tin trên báo chí.

- Còn cuộc thi cho chiếc áo dạ hội nữa? Cũng là do cô ta dàn xếp cho anh đúng không?

- Đúng vậy.

- Chà ... chà ... anh đã quá bận rộn rồi nhỉ. Ông già Noel cũng cần phải làm việc hăng say như anh đấy.

- Nhìn này Amy. Câu chuyện bắt đầu là vì anh làm để giúp em trai anh, và ...

Cô ngẩn đầu lên:

- Em trai? Anh David ư? À, đúng rồi nhỉ. Lẽ dĩ nhiên thôi. Em ngu ngốc thật. Thế hai anh có một vài trận cười về một người góa phụ nghèo nàn và cậu con trai mồ côi cha của cô ta không?

- Không đâu. Amy à, hãy tin anh. Chuyện không phải như vậy đâu mà. Anh nghĩ em nên nghe anh giải thích.

Côi ngồi tựa ra sau chiếc ghế, tay khoanh trước ngực.

- Được rồi, vậy thì nói với em đi.

Jason đã kiếm được nhiều tiền trong cuộc đời của mình vì anh không bao giờ đếm xỉa đến kết quả của mỗi cuộc thỏa thuận ra sao cả. Nếu như anh thắng cuộc thì tốt. Còn nếu như anh thua thì đó cũng chẳng sao cả. Đó chính là một trò chơi mà anh thích thú. Nhưng mà ngay lúc này anh rất muốn quan tâm đến kết quả của cuộc "đàm phán" này.

- David, em trai anh, tưởng rằng nó đã yêu em. Anh nói "tưởng" bởi vì đêm qua anh đã làm rõ việc đó với nó rồi. Sao cũng được, nó bảo bé Max là một đứa con nít quỷ, nên ...

- Thằng Max? Một thằng con nít quỷ ư?

- Ôi, ý anh là, anh không hề biết bé Max bao nhiêu tuổi cho đến khi anh đã nhận lời cá độ của David, cho nên ...

- Cá độ? Bọn anh đem em ra làm trò đùa à? -- Giọng cô vút cao. -- Ý anh là như người ta chơi "ván bài vận mệnh" đó hả?

- Không, không phải vậy đâu. -- Anh nói, nhưng mắt anh không nhìn cô. -- Amy à, làm ơn hãy để anh giải thích mà.

Cô vẫy tay rồi lại tựa lưng ra đằng sau ghế.

- Nói cho cùng là David muốn anh trông giữ bé Max để nó có chút thời gian riêng rẽ với em. Nó cá là anh không thể nào làm được việc này. Chuyện chỉ có bấy nhiêu thôi. Và nó nói với em anh là bê đê, cốt để em cho anh ở lại đây. Đơn giản chỉ có thế.

- Vậy sao. Và đồ trẻ em và chiếc áo dạ hội đó thì nằm khoảng nào trong kế hoạch này chứ?

- Em cần những thứ đó, cho nên anh ... à ... anh dàn xếp cho chúng ... -- Anh im bặt khi chạm phải ánh nhìn trong mắt cô.

- Vậy sao. -- Cô lặp lại, nhưng nét mặt rất căng thẳng và ánh mắt cô lạnh như băng.

- Không đâu, Amy ạ. Anh không nghĩ là em hiểu đâu. Lúc đó anh đã bắt đầu có tình yêu với em.

- Vâng, dĩ nhiên rồi. Trên báo cũng nói là anh thường hay làm việc từ thiện lắm mà. Chắc là anh rất hài lòng khi được giúp đỡ kẻ nghèo một cách trực tiếp như thế này ha.

- Chuyện không phải như vậy mà. Ôi, có lẽ lúc đầu là như vậy, nhưng dần dần mọi chuyện đã thay đổi. Anh đã bắt đầu yêu thương cả hai người: em và bé Max.

- Và bây giờ anh định làm gì với mẹ con em đây hả?

Jason nhìn có vẻ sửng sốt:

- Anh muốn đám cưới với em chứ còn sao nữa.

- Tất nhiên rồi. Em nghĩ gì đây chứ? Không chừng anh cũng đã mua sẵn cho em một chiếc nhẫn hột xoàn thiệt bự rồi nữa à, phải không?

Nghe giọng nói của cô, Jason định chối, nhưng nghĩ sao anh lại thôi.

- Đúng vậy. -- Anh đáp gọn. -- Một viên hột xoàn khổng lồ.

- Vậy là hợp lý đó chứ. Đúng là lý tưởng thật. Em đoán chắc anh cũng đã có kế hoạch cho tương lai của chúng ta luôn rồi, đúng không?

Jason không trả lời mà chỉ nhìn cô từ bên kia chiếc bàn được bày bừa với những tờ copy báo chí viết tất cả về anh. Đầu óc anh đang quay cuồng khi nghĩ xem ai đã gởi những thứ này cho cô, mặc dù anh đã có sự nghi ngờ. Ở buổi dạ hội, anh đã thấy cô chị gái của một người phụ nữ mà anh đã từng qua lại. Sau khi cặp kè với nhau được vài tuần, họ đã chia tay một cách êm dịu. Rồi vài tháng sau đó, cô ta lại đến gặp anh và muốn làm lại từ đầu với anh. Khi anh từ chối cô ta - một cách tế nhị mà anh có thể - thì cô ấy đã nổi cơn thịnh nộ và thề là sẽ ăn miếng trả miếng với anh. Thế nên bây giờ, Jason nghĩ không biết có phải cô chị gái mà anh đã nhìn thấy đằng xa đêm qua đã gởi những mẫu tin này đến đây và xem chắc Amy nhận được chúng hay không. Ánh mắt lạnh lẽo của bà ta đêm qua đã nhìn anh như muốn "ăn tươi nuốt sống".

Khi Jason không trả lời câu hỏi của Amy, cô tiếp tục:

- Để em đoán xem. Anh định là sẽ mua cho thằng Max và em một căn nhà rộng lớn trong phạm vi gần thành phố New York, và anh sẽ thăm hai mẹ con em vào những ngày cuối tuần. Có lẽ anh sẽ đi bằng trực thăng tới, đúng không? Và anh sẽ mở tài khoản trong ngân hàng khắp mọi nơi cho hai mẹ con em, để em có thể mua đồ hiệu Dior bất cứ lúc nào em muốn. Và thằng Max sẽ có được tất cả đồ chơi và quần áo mới nhất, xịn nhất. Không có gì ngoài những thứ tốt nhất cho gia đình của anh, đúng không?

Nghĩ nát óc mình thì Jason cũng không nhìn thấy có gì không đúng với hình ảnh mà cô đang thêu dệt.

Amy nhè nhẹ nhoẻn miệng cười.

- Nghe được quá đi chứ. -- Cuối cùng cô cũng nói. -- Có muốn uống một chút trà để chúc mừng không?

- Ừ, được đó. Nghe có lý lắm.

Chậm rãi, Amy đứng dậy, đưa lưng về phía anh, châm thêm nước vào ấm, và đi mở mấy cái hộp bằng thiếc để tìm kiếm vài gói trà.

Nhưng Jason đã cảm thấy nhẹ nhõm như "trút được ngàn cân" nên anh chẳng để ý gì đến việc cô đang làm.

- Thế một căn nhà nghĩ mát tại Vermont có được không? -- Anh đang nói. -- Chúng ta sẽ kiếm một ngôi nhà nào đó được xây bằng đá và mấy mẫu đất trồng ... ưm ... trồng cây ăn trái.

- Nghe đã thật. -- Amy nói một cách lạt lẽo. Nhưng cô biết anh chẳng hề nghe thấy. Anh đang đắm chìm trong giấc mơ bé nhỏ về một cuộc sống vui vẻ, bình dị của mình. Cái cuộc sống mà anh có một người vợ hết mực yêu thương anh và một đứa con trông đợi anh về nhà. Hay nói đúng hơn là bất cứ khi nào anh có thời gian rãnh rõi để về nhà.

- Đây, trà của anh đây. -- Cô cười nói.

Jason tính nắm tay cô để hôn, nhưng cô né đi và ngồi xuống đối diện anh từ bên kia bàn.

- Anh đã xem bộ phim "Pretty Woman" chưa?

- Không thể nói là đã xem, vì anh đang nhìn cô ấy đây. -- Anh mỉm cười cùng cô rất đỗi ngọt ngào.

- Bộ phim đó nói về một nhà doanh nghiệp, đồng thời cũng là một nhà tỷ phú. Anh ta đã yêu một cô gái điếm.

- Amy à, nếu như em cho rằng anh nghĩ em như một con ...

- Không, hãy để em nói hết đã. Bộ phim đó thành công rất lớn, và tất cả mọi người em biết đều thích nó, nhưng mà ...

- Em thì không.

- Không phải, em cũng thích. Nhưng mà em lo lắng việc gì sẽ xảy ra về sau. Tương lai trong năm năm, chuyện gì sẽ xảy ra khi họ có một cuộc tranh chấp và anh ta ném vào mặt cô ấy một câu rằng cổ đã gạt gẫm, lợi dụng anh ta chứ? Và còn học thức của anh ta khác xa của cổ nữa? Và tiền bạc của anh ta thì đầy đủ trong khi cô ấy thì thiếu thốn?

- Tiếp đi. -- Jason thận trọng bảo. -- Ý em muốn nói gì?

- Anh uống trà đi trước khi nó nguội. Anh và em giống như cái cặp trong bộ phim đó vậy. Anh đã làm tất cả, như để chứng minh với bản thân anh là anh làm được.

- Anh không hề nghĩ rằng ...

- Không, thiệt đó. Anh đã nghĩ như thế đấy.

- Amy à, em là một người phụ nữ tuyệt vời, và ...

- Và phụ nữ không cần phải chứng minh điều gì hết, phải không?

- Ý anh không phải thế.

- Nè. -- Cô nói, chồm người về phía anh. -- Nếu như em rời nơi này cùng anh, thì anh sẽ nuốt chửng em như nhân vật của Richard Gere đã làm với người phụ nữ trẻ mà Julia Roberts đã diễn.

- Cái gì? -- Jason đưa tay dụi mắt hỏi. Bây giờ "chiến tranh" đã dứt, anh cảm thấy mình buồn ngủ vô cùng. Tại sao phụ nữ lúc nào cũng thích bàn chuyện vào giữa đêm khuya thế này cơ chứ? -- Mình có thể nói chuyện này vào sáng mai được không em?

Hình như Amy chẳng nghe thấy anh nói gì.

- Tại sao anh nghĩ em đã từ chối không nhận đồ người ta bố thí chứ hả? -- Cô hỏi. -- Mọi người ai cũng biết em qua vai trò là góa phụ của một tên bợm nhậu. Nhưng em cần phải chứng minh cho họ thấy là em không chỉ như thế. Em không muốn thằng Max được xem là con của bợm nhậu. -- Cô kề sát người anh. -- Và nhất là em không muốn người ta chỉ biết nó là con của một nhà tỷ phú.

- Anh không phải là nhà tỷ phú. -- Khó khăn lắm Jason mới mở mắt được. Cái đồng hồ trên bếp báo hiệu năm giờ sáng. -- Amy, em yêu. -- Anh nói. -- Hay là sáng mai mới nói tiếp chuyện này nhé. -- Đứng dậy, anh nắm tay cô và dẫn cô trở về phòng ngủ. Đến nơi, anh cởi áo choàng cô rồi kéo tấm chăn trên giường ra. Khi cô đã nằm bên dưới tấm chăn, anh chui người lên giường, nằm cạnh cô và ôm gọn cô trong vòng tay mình.

- Ngày mai chúng ta sẽ bàn thảo lại tất cả mọi chuyện. Anh hứa với em đấy. Anh sẽ giải thích mọi việc, và chúng ta có thể kể với nhau hết những bộ phim mà em muốn. Nhưng mà bây giờ thì anh ... -- Anh ngừng lại để ngáp một cái thật to. -- Bây giờ thì anh ... yêu em ... -- Thế là anh thiếp đi.

Bên cạnh anh, Amy hít một hơi thật sâu.

- Em cũng yêu anh. -- Cô thì thầm. -- Ít ra em cũng nghĩ như vậy. Nhưng mà ngay lúc này, em còn bổn phận khác quan trọng hơn là tình yêu nam nữ. Em là mẹ thằng Max, và em phải nghĩ đến nó trước, trước khi nghĩ cho bản thân mình.

Nhưng không có câu trả lời từ Jason.

Khi Amy thấy anh đã ngủ say, cô tức giận hất tấm chăn đắp trên người ra và đứng dậy, mắt trừng trừng nhìn anh.

- Không phải chỉ có một chiếc trực thăng riêng là có thể làm cha người ta được đâu. -- Cô nói khẽ, rồi quay bước đi đến tủ quần áo nằm bên ngoài hành lang, nơi cô lôi ra một cái túi xách cũ bằng vải bố. Sau đó, không cần biết mình đang làm gì, cô bắt đầu nhéc áo quần vào trong đó.

- Để làm một người cha, Jason Wilding à, anh cần phải vừa làm một người thầy lẫn một người kiếm ra tiền lo cho gia đình. -- Cô hạ giọng. -- Và anh sẽ dạy cho thằng bé cái gì chứ? Mua bất cứ cái gì nó muốn ư? Hay là nói láo để lấy lòng phụ nữ? Anh sẽ dạy nó rằng nó có thể dùng thủ đoạn nham hiểm, lén lút như một kẻ tiểu nhân mà nó muốn đối với một người con gái rồi sau đó nó chỉ cần nói "anh yêu em" và ba chữ đó sẽ xóa mờ hết những hành vi tồi tệ ấy hay sao?

Cô kề sát gương mặt đang say ngủ của anh.

- Jason Wilding à, tôi không ưa nổi anh. Tôi không thích cái kiểu anh dùng tiền của mình để gạt người ta, để qua mặt sau lưng họ. Anh đã đối xử với tôi, bé Max, và thật ra là cả cái thị trấn này với sự rẻ khinh.

Phản ứng duy nhất cô nhận được từ anh là cái trở mình sang bên kia và tiếp tục ngủ vùi.

Đứng lùi lại, cô nhìn xuống anh, và đột nhiên cô trở nên bình tĩnh và biết mình cần phải làm gì.

- Bé Max và tôi không phải món đồ để bán. Trừ khi tiền đó dùng cho những việc làm tốt. -- Cô gần như cười khi nói. -- Tôi sẽ đi đây. Nhưng làm ơn đừng đi tìm tôi nhé. Bởi vì dù cho anh có kiếm được tôi đi chăng nữa, anh cũng sẽ không thể nào mua được tôi đâu.

Dứt lời, cô quay người và tiến về phòng của con trai mình.