Tuesday, January 26, 2010

Hạnh Phúc Đơn Sơ - Chương 18


Tác giả: Jude Deveraux
Phiên dịch: Tuyết Băng – TP






Chương 18





Hai hôm sau, sáng sớm khi Amy giật mình dậy, cô biết chính xác mình đang ở đâu. Cô đang ở trong căn phòng ngủ đã từng là của mình ở căn nhà chỗ Salma. Khẽ khàng, cô giở tấm chăn bông ra và nhẹ nhàng đi vào phòng kế bên để thăm chừng bé Max. Cậu bé nằm sấp, ngủ say sưa, nhìn có vẻ như cả đêm chưa hề trở mình.

Tội nghiệp cục cưng tui chưa, cô nghĩ bụng, chắc là nó sẽ ngủ thêm một, hai tiếng nữa.

Sau khi đắp chăn lại cho con và vuốt lại mái tóc của nó rồi cô bỏ đi vào nhà bếp. Nhưng căn bếp này không có chút gì giống căn bếp cũ mà lúc xưa cô đã từng nấu ăn. Đã không còn đồ dùng hư hay rỉ sét, sơn tường cũng không bị tróc và rạn nứt.

Amy không hề ngạc nhiên khi thấy phin cà phê đã được pha sẵn và bánh bông lan vẫn còn nóng hổi trên bàn. "Thương nhiều, Charles". Miếng giấy bên cạnh phin cà phê đã ghi rõ. Lẹ làng, cô mở cửa tủ lạnh và cũng chẳng ngạc nhiên khi thấy bên trong đầy đủ thức ăn. Trong đó có cả buổi ăn sáng gòm có bánh kẹp dâu tây dành cho bé Max. Một chiếc nơ đỏ đã được buộc bên trên cái giỏ mây nhỏ xíu. Chuyện làm sao Charles biết Amy và bé Max giờ đây ở lại căn nhà, nơi bé Max đã từng ở cho đến lúc bảy tháng tuổi, cũng không có gì là lạ. Chẳng có ai giữ bí mật gì ở Abernathy cả.

Với cà phê, hai cái bông lan, và một cái trứng luộc trong tay, cô đi vào phòng khách, và mỉm cười khi cô thấy có ngọn lửa từ lò sưởi - một ngọn lửa không có khói bịt bùng. Được ngồi để ăn, uống và để có thể suy nghĩ trong yên tĩnh về việc làm sao cô lại đến chỗ này chỉ nội trong 24 tiếng đồng hồ thì chắc là sung sướng lắm đây.

Mọi việc xảy ra bởi vì bé Max không muốn ở lại với bà Mildred và người giữ trẻ xa lạ. Cô mỉm cười ngẫm nghĩ. Nhưng mà rồi, không phải tất cả mọi chuyện đều bắt đầu từ bé Max hay sao?

Ngày hôm qua, khi Amy bước vào thư viện, cô đã thấy hơi nóng phát ra từ người Max lúc cô bế nó. Đầu cậu bé tựa lên trên vai cô y như mọi lần nó bị đau, hoặc, chẳng hạn mệt mỏi như bây giờ. Đã 9:30 rồi, cô nghĩ bụng. Cô đã muốn vẽ hai bức tranh lên trên tường giờ này, nhưng thay vào đó, cô chỉ mới vừa đặt chân đến thư viện thôi.

Jason đã đón cô với một gương mặt hầm hầm.

- Làm sao em thấy chúng ta có thể làm xong trong vòng sáu tuần chứ? -- Anh giận dữ nói. -- Bộ em không thấy là mình không có đủ thời gian hay sao? Thư viện này sẽ mở cửa trong vòng sáu tuần nữa. Ngài Tổng Thống của chúng ta sẽ đến. Có thể là việc đó không có ý nghĩa gì lắm đối với em, nhưng mà nó rất là quan trọng đối với dân chúng ở Abernathy.

- Anh im lặng một chút có được không? -- Amy nói, chẳng có chút gì gọi là sợ sệt. -- Và đừng có nhìn em kiểu đó nữa. Sáng nay, bấy nhiêu ông tướng khó chịu với em cũng đủ rồi đấy.

- Mấy ông tướng? -- Jason nói, nét mặt tối sầm. -- Chắc là người ... người ...

Cô biết rõ là anh định nói "người yêu" của cô, nhưng từ đó chẳng chịu thốt ra khỏi bờ môi sắt đá của anh. Có lẽ từ từ đùa với anh như chuyện bà Mildred đã bày ra cũng thú vị, nhưng bây giờ không phải lúc. Hiện tại cô đã quá đỗi mệt mỏi.

Rồi đột nhiên hình như Jason đọc được ý nghĩ của Amy.

- Là bé Max. -- Anh nói khẽ. -- Ý em là bé Max.

- Vâng, dĩ nhiên là em muốn nói đến bé Max rồi. Nó hầu như thức suốt đêm. Em nghĩ chắc là ở chỗ lạ làm cho nó sợ. Và chỉ sau vài tiếng đồng hồ thì nó đã không thích chơi với người giữ trẻ mà mẹ Mildred đã mướn rồi. Bé Max không bao giờ thích ở gần người lạ. Nó rất là kén chọn với những người nó thích.

Jason nhướng một mắt lên nhìn cô như thầm bảo "Đó chính là lý do dẫn chúng ta đến tình trạng ngày hôm nay đấy", nhưng anh chẳng nói gì. Thay vào đó, thật dễ dàng y như anh đã làm mỗi ngày suốt bao năm nay, Jason ôm cậu bé bụ bẫm đang ngủ say từ Amy và bế nó trên vai anh. Bé Max nằm im không cục cựa.

- Nó mệt lắm rồi. -- Jason nhíu mày nói.

- Nó mệt ư? Thế còn em thì sao chứ?

- Từ lúc anh biết em đến giờ thì hình như em chưa bao giờ được ngủ. -- Jason đáp khẽ, trên môi anh thoáng nở một nụ cười.

- Cũng đúng. -- Cô nói, mỉm cười với anh.

- Đi thôi. -- Jason bảo khi anh bước về phía cánh cửa đôi ở cuối phòng. Khi anh mở cửa, Amy gần như nín thở.

- Đẹp quá hả? -- Jason nói qua vai, giọng anh thì thầm để không đánh thức bé Max. -- Phòng này là do người dân Abernathy đã xây, để nếu như họ muốn đến thư viện thì họ không cần phải ngồi chung với những đám đông khác.

Căn phòng quả nhiên là đẹp thật, nhưng không phải vì có những trang trí khác thường gì bên trong, không có hình tượng trưng bày, cũng không được lót gạch có hoa vân. Cái làm cho căn phòng xinh đẹp là cách xây, với một dãy cửa sổ ở một bên phòng, nhìn ra ngoài vườn hoa nho nhỏ nằm phía sau thư viện. Đi đến bên dãy cửa sổ, Amy nhìn ra và phát giác khu vườn nhỏ được cách ngăn với một sân chơi rộng hơn ở phía sau khu vực chính của tòa nhà.

- Ôi chao! -- Cô nói. -- Bộ đó là khu vườn riêng à?

- Dĩ nhiên rồi. Em không nghĩ là các cụ sẽ đùa chơi với bọn trẻ trong xóm chứ?

- Nghe có vẻ cô đơn quá à. -- Cô bảo, rồi quay lại Jason và giơ tay ra để đón bé Max. -- Đưa đây, để em ẳm nó cho. Bế nó một hồi sẽ nặng lắm đấy.

Jason chẳng buồn trả lời cô mà cẩn thận đặt bé Max nằm trên mấy tấm nệm được chất dưới sàn. Sau đó anh kéo tấm chăn có hình Humpty-Dumpty lên che cho cậu bé.

- Hình như anh đã chuẩn bị đầy đủ cho bọn trẻ ngủ trưa ở đây ha. -- Cô nói, quay đầu sang hướng khác để không phải nhìn thấy cảnh anh cùng với con trai mình. Đôi lúc bé Max ngó sững những người đàn ông y như họ là quái vật từ hành tinh khác. Và điều đó làm cho Amy đau lòng khi nghĩ đến việc thằng bé lớn lên đã không có cha.

- Ừ. -- Jason vừa nói vừa giữ cho cánh cửa mở ra, đợi cho cô đi trước anh. Anh không đóng cửa mà để nó hé mở, để họ có thể nghe bé Max nếu như cậu bé thức dậy.

- Anh sẽ làm chỗ đó trở thành phòng đọc sách cho thiếu nhi. -- Anh bảo. -- Chúng ta sẽ có những người kể truyện và thật đầy sách thiếu nhi mà căn phòng có thể chứa. -- Anh không hỏi, nhưng ánh mắt anh như đang năn nỉ cô nói rằng cô thích ý nghĩ đó.

- Bọn trẻ ở Abernathy thật là may mắn. -- Cô nói.

- Ờ thì ... -- Anh đáp, ngại ngùng nhưng hài lòng. Cô có thể thấy được điều đó.

- Vậy thì em nên bắt đầu từ đâu đây?

- Cái gì? -- Anh hỏi, nhìn chăm chú vào đôi mắt cô.

- Mấy bức tranh đó, nhớ không? Cái mà không thể chờ được đó.

- À, đúng rồi. -- Jason nói. -- Là mấy bức tranh. Anh không biết nữa. Thế em nghĩ sao?

- Em cần một cái máy để phóng ảnh to ra và vài người phụ tá, và ...

- Chỉ có anh thôi.

- Anh nói gì, nói lại coi. -- Amy bảo.

- Là anh. Anh là phụ tá của em đây.

- Nè, em biết là anh giỏi về việc sửa chữa lại toàn bộ thị trấn này. Nhưng mà em không nghĩ là anh có thể sơn mấy con lạc đà được đâu. Vả lại, có lẽ anh có nhiều chuyện phải làm lắm. Dù sao đi nữa, anh cũng phải chuẩn bị cho đám cưới của anh mà, không phải sao?

- Đám cưới ư? Ồ, là chuyện đó à. Amy nè, thật ra anh cần phải giải thích.

Một nửa trong cô muốn im lặng và lắng nghe. Nhưng nửa khác cô lại sợ phải nghe những gì anh muốn nói. Cô từng thích nói với mọi người là cô hạnh phúc khi lấy chồng. Nhưng sự thật thì ý nghĩ về việc kết hôn, hay là ngay cả ý nghĩ về cặp kè với ai đó cũng làm cho cô sợ muốn chết đi được.

- Chuyện đó có thể chờ được không? -- Cô hỏi với vẻ run rẩy. -- Ý em là, chuyện gì anh muốn nói với em đó, có thể nán lại được không? Em rất cần phải ... phải gọi điện cho anh Arnie. Anh ấy sẽ lo lắng cho em đấy.

- Được mà. -- Jason vừa nói vừa quay lưng lại phía cô. -- Cứ dùng điện thoại trong văn phòng ấy.

- Là gọi đường dài đó nha.

- Anh nghĩ là mình có đủ khả năng để trả tiền nó mà. -- Jason nói khi anh đi trở về căn phòng ban nãy, nơi bé Max đang ngủ.


Add Image
    



- Giữa con và anh Jason không có gì tốt đẹp cả. -- Amy nói với bà Mildred qua điện thoại. -- Thật là tệ hại. Và con không biết là mình có thể giả vờ như thế này đến bao giờ nữa.

Cô dừng lại để lắng nghe.

- Không. Anh ấy chưa cầu hôn với con. Ảnh sẽ lấy Doreen mà, mẹ không nhớ à? Đừng có cười con nữa. Con không phải đùa đâu.

- Dạ không. Bé Max không sao. Nó đang ngủ trong phòng Abernathy. Anh Jason sẽ biến phòng đó thành phòng đọc sách cho thiếu nhi.

- Không! Không phải là con muốn bỏ cuộc. Chỉ là con chưa từng biết nói láo hay đóng kịch, và cũng không giỏi làm những việc đó nữa.

Im lặng một hồi.

- Ưm, nếu như đôi giày vừa thì ... khoan đã, mẹ sẽ không tài nào đoán được ai mới bước vào đâu. Đúng rồi, nhưng mà làm sao mẹ biết? Mẹ đã kêu cô ấy tới? Và mẹ đã mua cho cô ta cái áo đầm đó hả? Mẹ Mildred! Mẹ là đồng minh gì kỳ vậy? Alô? Alô?

Nhíu mày vì bà Mildred đã cúp máy của cô, Amy gác điện thoại xuống và cảm thấy sự phẫn nộ của mình đối với bà mẹ chồng như thêm phần gánh nặng. Cộng vào đó, cảnh tượng cô nàng Doreen trong chiếc áo đầm màu xanh nhỏ xíu mà nhìn hình như là hàng hiệu - chiếc áo mà cô mới phát hiện ra là mẹ chồng của mình đã mua cho cô ta - đã tăng thêm sự tức giận trong cô. Mẹ Mildred đang ở phe bên nào chứ?

- Ay da, Doreen, nhìn đẹp quá ta? -- Amy nói vừa khi cô rời khỏi văn phòng. Sau đó cô lại nghiến răng khi nhìn thấy con bé tóc vàng đó nhún nhảy đi đến bên Jason. Nhưng khi Amy thấy Jason nhìn cô mà không ngó ngàng đến Doreen thì Amy nhoẻn miệng cười thật tươi. -- Thế khi nào thì chúng ta mới bắt đầu đi kiếm nhà cho hai người và mua đồ dùng trong nhà đây?

- Anh nghĩ là chúng ta cần phải làm xong mấy bức tranh này trước đã. -- Jason nghiêm khắc nói. -- Chúng ta đang tính từng giờ từng phút đấy.

- Chúng ta cũng phải ăn tối vậy. -- Amy vui vẻ nói. -- Vậy thì tại sao mình không gọi thức ăn trên xe, trên đường đến tiệm bàn ghế chứ? Hay tốt hơn là chúng ta đi đến tiệm đồ cổ đi?

- Những thứ đã được dùng qua rồi à? -- Doreen nói, có vẻ thất vọng đối với Amy. -- Em muốn đồ mới mà.

- Đồ cổ chính hiệu sẽ có giá lắm nếu như một lúc nào đó cô cần bán đi chúng. -- Mắt Amy dán chặt vào mắt Doreen. -- Tôi không phải nói là cô sẽ bán chúng, nhưng nếu như cô mua đồ mới, sáu tuần sau chúng sẽ xuống giá. Còn với đồ cổ thì giá trị sẽ càng ngày càng tăng. Cô có thể bán chúng và kiếm lời nữa đó.

Ra vẻ thật là trịnh trọng, Doreen gật gù.

- Thì đồ cổ vậy. -- Cô nàng nói khẽ rồi gật đầu thêm lần nữa.

Giữa lúc đó, Amy và Doreen đã liên kết một mối quan hệ. Amy cũng không rõ làm sao Doreen biết được, hay nói cách khác là không biết sao tự nhiên cô hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nhưng cả hai đã ngầm hiểu tất cả. Giữa họ trao đổi một ánh nhìn như thầm bảo "cô giúp tôi và tôi sẽ giúp cô". Doreen đâu phải ngốc đến nổi không biết chỉ nội vài ngày nữa thôi, cô ta sẽ bị đuổi việc bởi sự bất tài vô dụng của mình. Thế thì tại sao cô lại không tranh thủ chiếm lời trong khi cô còn cơ hội chứ?

- Ôi, anh Jason không hề biết những kế hoạch cho đám cưới tốn nhiều thời gian như thế nào đâu. Ảnh còn không thèm bỏ thời gian ra để xem những thứ mà em đã đăng ký trước ở các tiệm shop nữa kìa. -- Doreen nhăn mặt và lắc đầu một cách thất vọng.

- Tôi cá chắc là cô đã chọn đồ của Waterford và những thứ đáng giá khác, đúng không?

Nụ cười của Doreen rạng rỡ hẳn ra.

- Em đã biết chị là một người tốt mà. Anh có thấy thế không hả Jason, anh yêu?

- Nè. -- Jason nói, tháo mấy ngón tay Doreen ra khỏi cánh tay mình. -- Anh nghĩ chúng ta nên nói rõ một chuyện liền ngay bây giờ đi. -- Anh không phải là ...

- Ôi trời ơi, hãy nhìn mấy giờ rồi kìa. -- Amy nói. -- Chúng ta không phải nên trở lại với công việc sao? Và anh Jason nè, em sẽ rất vui nếu như anh giúp em sơn đó. Em có thể dùng thời gian này để kể cho anh nghe mọi việc về anh Arnie.

Jason sa sầm nét mặt.

- Đưa cho anh một danh sách em cần gì và những ai. Anh sẽ kiếm cho em đầy đủ.

Nói xong, anh quay người và bỏ ra khỏi thư viện.

Trong chốc lát Amy và Doreen nhìn nhau không chớp mắt. Sau đó, Doreen thở nhẹ.

- Tối nay há? -- Cô hỏi. -- Chị cùng đi mua sắm với em tối nay nhé?

Amy gật đầu và Doreen nở một nụ cười tươi rói.



    



Giờ đây, Amy vừa nhâm nhi ly cà phê và ăn bánh bông lan vừa ngẫm nghĩ, chuyện đó chỉ là điểm bắt đầu cho một trong những ngày tuyệt diệu nhất của đời cô. Lúc này nhìn lại cái ngày dài đăng đẳng đó, cô cũng chưa biết ai mới là người khác thường nhất trong ba người: bé Max, Doreen, hay Jason.

Mỉm cười, Amy ngồi dựa vào mấy tấm nệm và cố nhớ lại từng chuyện một. Trước tiên là bé Max. Cô có thể hiểu được sự khó chịu của cậu bé khi cô bỏ nó ở nhà với bà nội và chị vú. Dù sao đi nữa thì cả hai người đàn bà đó cũng xa lạ với nó. Và vả lại cô và bé Max chưa bao giờ xa nhau hơn ba tiếng đồng hồ sau khi cậu bé được sinh ra. Vì vậy mà đột nhiên không gặp nhau cả ngày trời sẽ là một điều kinh khủng cho cả hai mẹ con.

Nhưng cuối cùng thì bé Max đã làm cho cô đau lòng khi cu cậu lại thích gần gũi với cả Jason và Doreen. Mình nên thấy vui là nó cũng thích người khác, cô nói thầm trong bụng, nhưng mà cô vẫn thấy có chút gì đó ganh tỵ.

Mọi chuyện đã bắt đầu từ cửa hàng bán dụng cụ mỹ thuật - nơi mà Jason đã chở họ đến để mua những gì cô cần cho công việc. Như thường lệ, bé Max bắt đầu phá phách đủ thứ. Và theo thói quen, Amy đã la cậu bé, bảo nó đừng đụng vào cái này, đừng làm bể cái kia, và đừng lêo lên đó, phải trèo xuống đây, và ...

- Nó có biết nói chuyện không? -- Jason hỏi.

- Khi mà nó muốn thì nó mới nói. -- Amy đáp khi bế bé Max xuống từ chỗ cu cậu muốn trèo lên một cái giá vẽ bằng gỗ thật to.

- Vậy nó có hiểu những câu phức tạp không?

Amy vén tóc ra khỏi mắt cô và nhìn lên Jason.

- Anh tính hỏi là con trai em có thông minh hay không đó hả?

Cô đã sẵn sàng cho anh biết tay nếu như anh ta đang nói bóng nói gió là có thể bé Max không được sáng dạ như vậy bởi vì ba của nó từng là một tên bợm nhậu.

- Anh hỏi là một đứa bé hai tuổi có thể và không thể làm được những gì, và anh ... Ôi, thiệt tình mà. Bé Max, lại đây.

Câu cuối cùng anh nói với giọng đầy uy quyền, và Amy bực mình là Max tuân lệnh ngay lập tức. Dù khi cô dùng giọng hung dữ nhất của mình với cậu con trai, thì nó cũng chỉ nhìn cô mỉm cười và cứ làm tiếp việc gì đó mà cô bảo nó không được làm.

Jason quì xuống để anh có thể cao ngang hàng với cậu bé.

- Bé Max nè, con có muốn vẽ giống như mẹ con vẽ không hả?

- Đừng hỏi nó điều đó! -- Amy nói. -- Nó sẽ quét sơn lên hết mọi thứ và làm dơ dáy đến nỗi ... -- Cô im bặt, bởi Jason nhìn cô với ánh mắt như thầm bảo ý kiến của cô không được hoan nghênh.

Jason sửa lại cổ áo của bé Max, và cậu bé có vẻ như đứng thẳng người hơn.

- Con có muốn vẽ cái gì không?

Max gật đầu, nhưng cu cậu có vẻ thận trọng. Thường thì cậu không được phép đụng vào nước sơn của mẹ mình.

- Được rồi, Max, anh bạn nhỏ. Vậy con có muốn vẽ trong phòng mà con ngủ hồi sáng này không?

Nghe đến đó, mắt của Max sáng trưng. Sau đó cu cậu quay lại để nhìn lên mẹ mình.

- Đừng có nhìn mẹ. Mẹ đã được bảo là giữ im lặng mà. -- Amy nói, hai tay khoanh lại trước ngực.

Jason đặt tay lên má bé Max và quay cậu bé lại để nhìn anh.

- Đây là chuyện giữa hai chúng ta. Đàn ông với nhau, tuyệt đối không có đàn bà.

Nghe vậy, trên gương mặt bé Max hiện lên vẽ mơ màng mà Amy chỉ muốn hét lên thôi. Cậu con trai bé bỏng của cô không thể nào mới đây đã trở thành một ông cụ non rồi chứ!

- Vậy thì bé Max này. -- Jason nói. -- Con có muốn vẽ trong phòng đó hay không hả?

Lần này thì Max không nhìn lên mẹ mình mà gật đầu lia lịa.

- Được rồi. Bây giờ việc trước tiên con cần làm là nghĩ xem con sẽ vẽ cái gì, đúng không?

Max lại gật đầu. Gương mặt bé nhỏ của cậu hết sức nghiêm chỉnh.

- Vậy con có biết con muốn vẽ cái gì không?

Bé Max gật đầu.

Jason chờ đợi. Nhưng khi cậu bé không nói gì, anh nhìn lên Amy.

- Đây không phải là ý của em à. -- Cô nói. -- Anh mới là người sẽ dọn dẹp cho nó sau vụ này đấy.

Jason quay lại nhìn cậu bé và mỉm cười.

- Nói cho chú nghe xem con muốn vẽ cái gì nè.

Nghe hỏi, Max hét lên chữ "khỉ" lớn đến nỗi Jason muốn bật ngửa ra sau.

- Được rồi. -- Jason cười nức nẻ. -- Vậy thì vẽ khỉ vậy. Thế con có biết vẽ khỉ không nè?

Max gật đầu lia lịa đến nỗi cả người cậu bé lắc lư.

Jason đặt tay lên hai vai cậu bé và nói.

- Bây giờ, chú muốn con nghe chú nói nè, được không?

Khi sự chú ý của bé Max đã hoàn toàn hướng về Jason, anh bảo.

- Chú muốn con đi với cái cô này nè. Tên của cổ là Doreen. Và chú muốn con chọn ra hết những gì con cần để vẽ mấy con khỉ của con. Khỉ mẹ nè, khỉ con nè. Cả một phòng thiệt là đầy khỉ. Hiểu không?

Max gật đầu.

- Còn thắc mắc gì không?

Max lắc đầu bảo không.

- Tốt lắm. Chú thích một người đàn ông biết nghe lời. Giờ thì đi với cô Doreen trong khi chú làm việc với mẹ của con. Vậy đi há?

Lại một lần nữa Max gật đầu. Sau đó, Jason đứng lên và nhìn về phía Doreen. Cô ta đưa tay ra cho bé Max, cậu bé nắm lấy và cả hai người họ biến mất đằng sau lối đi giữa các dãy hàng trong tiệm.

- Anh không biết là mình vừa mới làm chuyện gì đâu. -- Amy nói. -- Anh không thể cho phép một đứa bé hai tuổi muốn làm gì thì làm ở trong một cửa hàng đâu. Chỉ có trời mới biết nó sẽ mua cái gì và ...

Nắm tay Amy, Jason kéo cô đi về hướng đối diện.

- Đi thôi. Đi lấy những thứ em cần và ra khỏi đây thôi. Cứ theo đà này thì ngài Tổng Thống sẽ đến đây trước những bức tranh được bắt đầu vẽ nữa đó.

- Vậy thì đáng lý ra anh nên mua các dụng cụ trước khi em đến. Em có gởi trước cho mẹ Mildred một danh sách các thứ em cần để mọi thứ đều sẵn sàng rồi mà.

- Và các dụng cụ đó đã được mua xong. -- Jason nói trong họng.

Amy ngừng bước.

- Ủa, vậy thì tại sao chúng ta lại đến đây để mua thêm?

Jason thở dài.

- Thì em muốn màu nước, nên Doreen đã đặt mua mấy cái bộ màu nước nhỏ xíu.

- Nhưng em dặn là mua mấy galông ... Ôi trời! Vậy thì cô ta đã đặt mua bao nhiêu bộ như thế chứ?

- Hãy cứ cho là mỗi đứa học sinh ở tiểu bang Kentucky bây giờ đều có một bộ màu nước mới tinh.

- Ồ. -- Amy tủm tỉm. Rồi cô đành phải bật cười. -- Em thật không muốn hỏi về việc cái máy phóng hình.

- Em có biết là khi em đặt cái máy phóng hình ngược chiều thì sẽ không thấy được không?

- Không biết, em chưa làm thử bao giờ. Mà làm sao anh lại biết chuyện đó chứ?

- Bởi vì Doreen đã mua 13 cái hiệu khác nhau và không thể tìm ra một cái nào có thể ... phóng hình cho lớn ra được cả.

- Vậy à. -- Amy cố nín cười nhưng không thành công. -- Cũng may là anh lấy cô ấy, không thôi trong vòng hai tuần nữa chắc anh sẽ bị phá sản quá.

- Amy nè, anh cần nói với em về việc đó đó.

- Vậy hả? -- Cô bảo. -- Hy vọng là anh không định nói với em chuyện gì xấu. Bởi vì nó sẽ làm cho em bỏ lơi công việc khi em nghe những tin xấu đấy. Và anh Arnie ... Ui da! Anh làm cái gì vậy?

- Xin lỗi. Không cố ý làm em đau đâu. -- Anh vừa nói vừa buông tay cô ra. -- Em có muốn đi lấy những thứ em cần để chúng ta có thể ra khỏi đây không?

Suốt một tiếng rưỡi sau, Amy tập trung với những gì cô cần mua cho một dự án to lớn trước mắt của mình. Và cô cứ cảm thấy sung sướng làm sao khi được chọn đồ mà tiền bạc lại không thành vấn đề. Được mua nước sơn của những hiệu tốt, những cây cọ bền nhất. Thật là đã gì đâu.

- Cái này sẽ tốn nhiều tiền lắm đấy. -- Cô nhìn lên Jason, nhưng anh chỉ nhún vai.

- Em còn cần gì nữa không? -- Anh đang nhìn đồng hồ, rõ ràng là buồn chán và muốn rời khỏi cửa tiệm.

- Đàn ông. -- Cô nói và điều này đã làm cho anh quay lại nhìn cô. -- Hoặc là đàn bà. -- Cô tặng anh nụ cười ngây thơ nhất của mình. -- Em cần ít nhất là ba người để giúp em sơn. Người nào cũng được.

- Đã giải quyết xong.

- Nhanh dữ vậy.

- Có lẽ em cũng đã nghe qua là anh đã từng quản lý một công ty và anh thường hay xử lý mọi việc rất nhanh chóng.

- Vậy sao? Hình như em có nghe thoáng qua về chuyện đó. Vậy thì tại sao anh ...? Thôi chết rồi. -- Cô bỏ lửng câu nói.

Phía dưới dãy đi, hướng về phía quầy tính tiền là bé Max, còn Doreen thì đi theo sau cậu bé. Chỉ có điều Max nhìn có vẻ như là một hoàng tử bé đang dắt con voi của mình. Bởi vì Doreen đang tay xách nách mang ba giỏ đựng đầy đồ nặng trĩu, cùng một cây cọ trên miệng. Chỉ là cô nàng không giữ cây cọ nằm ngang ở giữa hàm răng mình như những người khác sẽ làm. Trái lại, Doreen ngậm cây cọ trong miệng để cho nó đưa dài ra ngoài cả tất.

Cô nàng đi ngang qua Jason và Amy, phun cây cọ lên trên quầy tính tiền, rồi sau đó bỏ ba cái giỏ thật to lên cạnh bên. Chỉ sau khi đó thì cô nàng mới quay sang Amy và nói.

- Con của chị kỳ lạ quá đi. -- Rồi cô bỏ đi nơi khác.

- Bé Max, con đã làm gì thế này? -- Amy hỏi, nhưng Max đút hai tay vào túi quần và mím môi thật chặt, một dáng điệu mà Amy không nhận ra là y chang chính mình.

Nhưng Jason đã nhận ra điều đó và cười ngất.

- Vậy chứ mấy người có muốn mua hết những thứ này hay không hả? -- Anh công nhân có vẻ buồn chán bảo.

- Dĩ nhiên rồi. -- Jason nói cùng lúc Amy bảo. -- Không!

- Vậy thì cái nào đây hả?

- Chúng tôi sẽ lấy hết. -- Jason trả lời, lấy ví ra để đưa cho cậu trai trẻ tấm thẻ tín dụng bạch kim American Express.

Nhưng Amy xem lại những thứ con trai cô đã chọn để mua, và cô cũng bắt đầu đồng ý với Doreen là, nếu như không phải là thằng bé, thì những món đồ nó mua cũng quả thật là kỳ lạ.

- Max, con yêu. Có phải con đã mua hết tất cả các loại cọ trong tiệm, mỗi thứ một cái không hả? -- Cô hỏi con trai.

Max gật đầu một cái.

- Nhưng mà còn các màu sơn của con thì sao hả? -- Cô hỏi. -- Con sẽ dùng màu gì để sơn mấy chú khỉ của con? Và còn khu rừng nữa? Con có định cho chúng sống trong rừng không hả?

Trước khi Max có thể trả lời, Doreen xuất hiện trở lại với bốn lon nước sơn một galông màu đen và một cái thang đứng.

- Đừng có nhìn em. -- Cô nàng nói. -- Nó chỉ muốn màu đen thôi hà.

Khi Max đứng đó với hai tay sọt vào túi quần cùng vẻ mặt bướng bỉnh, Jason càng cười thêm.

- Đừng có khuyến khích nó. -- Amy cằn nhằn. -- Bé Max, cục cưng của mẹ. Mẹ nghĩ con nên lấy thêm một màu khác ngoài màu đen, con thấy sao?

- Không được. -- Jason nói. -- Nó muốn màu đen thì nó sẽ được màu đen. Xong rồi, lẹ lên, chúng ta đi thôi. Chúng ta phải ra khỏi đây trước khi ...

- Tổng Thống đến. -- Amy và Doreen đồng thanh lên tiếng và sau đó bật cười khi Jason nhăn nhó. Mười lăm phút sau thì đằng sau chiếc xe Range Rover của Jason đã chứa đầy đồ và họ trên đường trở về thư viện.

Và đó là nơi mà Amy gặp được Raphael. Thằng nhóc khoảng chừng 17 tuổi với vẻ hận đời hiện lên trong ánh mắt, cùng với vết thẹo do dao rạch trúng trên gương mặt vẫn còn chưa lành hẳn.

Cô nhìn cậu trai trẻ một cái rồi nắm tay con trai mình và dợm bước ra cửa. Nhưng Jason đã chận đường cô.

- Đừng nhìn anh như thế. -- Anh bảo. -- Trong thời gian ngắn vậy anh chỉ có thể kiếm được nó thôi. Người họa sĩ kia đã bảo là sẽ đem theo phụ tá riêng của anh ta, còn thằng nhóc này thì cần phục vụ xã hội.

- Cần làm? -- Cô ré lên. -- Cần ư? Hay ý anh muốn nói là bị "phán tội"?

Khi Jason nhún vai một cách ỉu xìu, Amy kéo bé Max sang một bên.

- Em đâu thể nào bỏ anh được. -- Jason nói. -- Đâu thể vì thằng nhỏ nhìn có vẻ khó coi thì ...

- Khó coi? Nó nhìn giống như một trong mấy tên tội phạm đang được truy nã thì có. Làm sao anh có thể nghĩ đến việc để cho bé Max ở gần nó chứ?

- Anh sẽ không để cho em ở một mình chung với nó đâu. Anh sẽ ở đây từng giờ từng phút. Anh sẽ mang theo cây súng nữa.

- Ôi, thế mới yên tâm được chứ. -- Cô châm biếm. Cô không nói thêm gì nữa vì Raphael đã lướt ngang người cô và đi xuống bậc thang của thư viện. Khi Jason chụp lấy cánh tay cậu nhóc, nó nói gì đó bằng một ngôn ngữ mà Amy không thể hiểu được. Rồi sau đó, cô bất ngờ khi Jason trả lời cậu ta bằng chính ngôn ngữ đó.

- Amy nè, em đã làm cho cậu ta tổn thương và bây giờ cậu ấy muốn bỏ đi. Nhưng nếu mà cậu ấy bỏ đi thì cậu ta phải ngồi tù mấy tháng. Em có muốn chuyện đó xảy ra vì em hay không hả?

Suýt chút Amy đã bật khóc, vì cô biết khi nào mình đã bị thua cuộc.

- Không, dĩ nhiên là không rồi.

Để làm cho cô sửng sốt, Raphael nhoẻn miệng cười toe toét, rồi bước trở vào thư viện.

- Thằng nhóc chưa bao giờ có ý định bỏ đi mà. -- Amy nói trong họng.




    




Và đó chỉ mới là sự khởi đầu. Amy nhớ lại trong lúc cô ăn miếng bánh bông lan cuối cùng và nhìn đăm đắm vào lò sưởi. Sau chuyện đó thì mọi việc đã quá lộn xộn để có thể chú ý đến một việc nào đó. Một khi cô bắt đầu vẽ những hình minh họa của mình lên tường thì cô đã quá bận rộn để nghĩ đến việc sợ Raphael. Cả ngày trời, mấy đám con gái, trong những bộ đồ ngắn cũn cỡn đi ra đi vô thư viện. Tất cả các cô nàng đều làm dáng để Raphael có thể nhìn thấy. Nhưng Amy phải công nhận rằng cậu nhóc tài thật, chỉ biết tập trung với công việc của mình và chưa lúc nào bị chi trí.
Còn Amy thì không thể như thế khi cậu con trai của cô chừng như biến thành một người mà cô không hề quen biết. Cu cậu bước vào căn phòng mà Jason bảo là của mình, Doreen ríu rít theo sau, trên tay cô ta là mấy túi xách đầy nhốc những cây cọ và đóng cửa lại.

Và Amy chưa được nhìn thấy con trai suốt ngày trời. Cô đã lo lắng rằng cậu bé sẽ khóc ngất nếu như phải xa mẹ hơn ba tiếng đồng hồ. Nhưng giờ đây Amy nghĩ là có lẽ nó đã chờ đợi giây phút này từ lâu lắm rồi.

- Đừng có ganh tỵ mà. -- Jason nói sau lưng cô. -- Bé Max chỉ là xem Doreen như một người bạn đồng lối suy nghĩ mà thôi.

- Em không có ganh tỵ nha! -- Cô gắt. -- Và cũng đừng có nói xấu về người phụ nữ mà anh yêu.

Rồi, như thể làm cho Amy bực mình hơn, Jason đã không buông lời giải thích về Doreen như mọi khi. Nhưng thay vào đó, anh bảo nhầm chỉ để Amy có thể nghe thấy.

- Có những việc khác cô ấy làm cũng khá.

Trong khi anh nói thì Doreen đang bước ra phòng ngoài này. Và mấy người đàn ông trong thư viện ai cũng ngừng làm việc để ngắm cô.

- Đi chết hết đi! -- Amy nói rồi hĩnh mũi lên trời và bước đi. Jason cười khì khì sau lưng cô.

Nhưng bé Max không có vẻ gì là nhớ Amy cả. Hơn thế, họ không hề gặp nhau cả ngày trời vì Max dùng Doreen làm sứ giả của mình.

- Nó muốn biết là khỉ ăn cái gì kìa. -- Doreen nói trong chuyến đi đầu tiên ra khỏi "vùng cấm địa", như Amy đã gọi, ngay sau khi Max báo Doreen không được cho bất cứ ai, ngay cả mẹ mình, vào trong căn phòng đó.

- Tôi thì biết gì chứ? -- Amy nói vọng qua vai. -- Tôi chỉ là mẹ của nó thôi mà.

- Rau quả. -- Jason đáp. -- Lá cây.

Doreen đi vô phòng trở lại, nhưng gần như ngay lập tức cô lại trở ra.

- Nó muốn hình của những thứ mà khỉ ăn.

Khi Amy mở miệng định lên tiếng, Jason đã bảo.

- Để cho anh.

Sau đó, anh đi đến mấy chồng sách, và trở lại với vài quyển về khỉ và lối sống của chúng. Một trong những cuốn sách đó là bằng tiếng Nhật.

Dorren đem mấy cuốn sách vào trong phòng, nhưng không lâu sau cô lại trở ra với một cuốn sách trong tay.

- Nó bảo nó muốn có thêm sách như cuốn này nè. Em không biết là nó muốn gì nữa vì em thấy cuốn này nhìn cũng giống y như mấy cuốn kia.

- Tranh vẽ của Nhật. -- Jason vừa nói vừa mất hút phía sau chồng sách một lần nữa và trở lại với hai tay đầy sách.

Khi Doreen bợ chồng sách, cô nói:

- Thằng bé này kỳ lạ thiệt đó.

Lúc bốn giờ, bà Mildred xuất hiện với ba giỏ đầy thức ăn và bảo Amy là bà đến để dẫn cô ra ngoài "ăn trưa".

- Bữa ăn trưa đã qua mấy tiếng đồng hồ rồi. -- Amy vừa nói vừa nghiền ngẫm cái màu trên mặt của một trong những con ngựa mà cô đang định sơn.

- Vậy chứ con có ăn trưa chưa? -- Bà Mildred hỏi.

Amy không trả lời nên bà Mildred nắm tay cô và kéo cô về phía cửa chính ra vào.

- Nhưng mà con ...

- Họ là đàn ông. Họ sẽ không làm việc nếu như có đồ ăn trước mặt, nên chúng ta có khoảng 37 phút riêng tư với nhau.

- Nhưng mà bé Max ...

- Có vẻ như đã thân thiết với Doreen theo những gì mẹ đã thấy.

Amy nhăn mặt:

- Vậy chứ mẹ đã theo dõi tụi con bao lâu rồi?

Bà Mildred không trả lời cho đến khi họ ngồi xuống ghế trong một tiệm cà phê phía bên kia đường, gọi đồ ăn và nước uống đã được đem ra để trước mặt họ.

- Mẹ chỉ mới tới đó có vài phút, nhưng mà Lisa Holding đã ở trong thư viện trước đó để mượn một cuốn sách về tâm lý học ... Thật ra thì con nhỏ đó đã đính hôn với con trai của một chủ ngân hàng. Nhưng nó lại khoái thằng Raphael, cho nên nó đến để gặp thằng nhỏ ... và nó kể với con em họ nó, người kể lại với thợ làm tóc của mẹ, cái người đã kể với mẹ là ...

- Đã kể với mẹ mọi việc đang xảy ra. -- Amy tiếp lời bà.

- Tất nhiên rồi. Mọi người đều nóng ruột muốn biết xem giữa con và Jason ra sao.

- Không có gì xảy ra cả. Thật đó. Tất cả đàn ông trong đó đều mê mẩn Doreen nên mọi công việc đều ngừng lại mỗi khi cô ta lướt ra lướt vô căn phòng đó. Ngay cả con trai của chính con cũng ... -- Amy ngừng để thở.

- Ganh tỵ rồi. -- Bà Mildred gục gặc. -- Mẹ hiểu được điều đó.

- Con không có ganh tỵ. Mọi người đừng nói thế nữa có được không?

- Jason cũng nói với con là con ganh tỵ à?

Amy hớp một ngụm côca, không muốn trả lời mẹ chồng mình.

- Khi Billy còn là một đứa bé, mẹ và nó chưa bao giờ rời xa nhau trước khi nó thôi nôi. Rồi có một hôm, em gái của mẹ đã giữ nó và đêm đó Billy đã không chịu để cho mẹ dỗ nó ngủ.

Khi Amy không trả lời, bà Mildred nói:

- Vậy chứ chuyện của con và Jason tiến triển tới đâu rồi? Nó đã cầu hôn chưa hả?

Amy không nói gì mà chỉ nhìn xuống miếng bánh mì mới được đặt trước mặt cô.

- Con biết đây chỉ là trò chơi với mẹ, nhưng mà con không muốn gây ra lỗi lầm như con đã làm lần trước.

- Con có muốn tâm sự với mẹ không? -- Bà Mildred dịu dàng. -- Mẹ là một người giỏi lắng nghe lắm đấy.

- Con muốn tìm hiểu về Jason. Con muốn có thời gian với anh ấy. Lần đầu tiên con lấy chồng đã là một sai lầm, và con không muốn việc đó lại tái diễn.

Cô nhìn lên bà Mildred với ánh mắt như van xin. Cô muốn tâm sự với một ai đó, nhưng cô cũng biết rõ người đàn bà này là mẹ của Billy.

- Con không muốn nghĩ đến cuộc đời con sẽ ra sao, nếu như hiện tại con vẫn là vợ của anh Billy. Và một trong vài điều con biết về Jason là anh ấy nói dối rất tài tình. Anh ấy đã gạt con rằng ảnh là người đồng tính, về việc anh ấy muốn ở tạm nhà con, và lý do tại sao ảnh cần một chỗ để ở. Thật ra thì mọi việc con biết về anh ấy đều là giả dối cả.

Cô hít thở.

- Bây giờ con nghe nói là ảnh đã tìm kiếm con suốt hai năm nay. Nhưng mà anh ấy có thật sự hiểu con và con trai của con không chứ? Và thật ra anh ấy là một người đàn ông như thế nào đây? Ảnh đùa giỡn với người ta thì được, nhưng liệu ảnh có chịu được khi mình bị đem ra làm trò đùa không?

Bà Mildred mỉm cười với Amy và nói:

- Với số tiền Jason có thì ai cần biết nó là một người như thế nào chứ?

- Có con nè. Con quan tâm đến điều đó và cháu nội của mẹ cũng vậy.

- Con đúng là một người phụ nữ khó lòng.

- Không phải. Con chỉ muốn làm đúng lần này thôi. Lần này con phải nghĩ đến một người đàn ông mà sẽ là một người cha tốt đối với con trai của con. Con không muốn bé Max có cảm tình với người ta rồi lại bị họ bỏ đi khi gặp phải khó khăn.

- Giống như "anh thích anh yêu em, còn anh chán anh ra đi". -- Bà Mildred nói khẽ.

- Chính xác.

Bà Mildred mỉm cười.

- Con đã lớn khôn hơn rồi, đúng không?

- Có lẽ vậy. Trong hai năm vừa qua, con nghĩ con đã tìm ra chính mình và biết bản thân mình làm được điều gì. Con có thể tự lo cho mình và con trai con nếu cần thiết. Đúng hơn là con có thể cho hai mẹ con của con một cuộc sống rất tốt. Và con rất vui và tự hào là đã làm được điều đó.

Bà Mildred với tìm bàn tay Amy.

- Và mẹ mừng là con không đeo đuổi một người đàn ông vì tiền của họ. Vậy thì kể cho mẹ nghe hết mọi chuyện về Doreen và Jason đi. Kể cho mẹ nghe tất cả.

Lúc đó đã gần sáu giờ khi Amy trở về thư viện để gặp phải một Jason đang nổi lửa.

- Bộ em định đi ăn trưa hai tiếng đồng hồ mỗi ngày hả? -- Anh nói với cô.

- Nếu như em cảm thấy thích. -- Amy trả lời mà không hề chớp mắt.

- Nãy giờ nó mắc nói điện thoại với chồng sắp cưới yêu quí của nó. -- Bà Mildred nói. -- Cuộc tình như mối tình của họ cần có thời gian. Bác nghĩ tuần sau cậu ta có thể đến thăm nó đó.

Vẻ khó chịu của Jason càng tăng lên.

- Mai mốt làm ơn bàn việc tư trong thời gian riêng của mình đi. Giờ thì chúng ta có thể trở về làm việc được rồi chứ?

Amy nhìn mẹ chồng của mình và không biết là nên mừng hay lo với câu nói của bà nữa.

Bà Mildred chẳng có chút nghĩ ngợi gì về tình huống này.

- Đừng có lo. -- Bà bảo. -- Con có thể cám ơn mẹ sau cũng được. -- Dứt lời, bà quay gót và rời khỏi thư viện.

Thế là Amy trở lại với công việc, và bỏ hẳn bữa ăn tối thật ngon mà Charles đã đem đến.

- Mọi việc cũng là nhờ con trai của em đó. Nó đúng là một người biết thưởng thức các món ăn. -- Anh nói vọng qua vai Amy.

Cô thoáng liếc xung quanh để nhìn mọi người đang ăn. Bé Max ngồi thu mình ở giữa với một dĩa đầy thức ăn để trước mặt. Cậu bé chẳng thèm ngước mặt lên nhìn mẹ mình nữa.

Đến chín giờ, Amy quyết định là bé Max phải đi ngủ, dù muốn hay không. Và đó là lúc cô phát hiện cửa phòng Abernathy đã khóa, không cho cô và những người khác vào. Bực mình, cô gõ lên cửa và Doreen trả lời.

- Đã đến giờ nó phải về nhà và đi ngủ rồi. -- Amy nói. -- Nó không nên thức quá khuya như vầy.

- Được rồi. Để em hỏi nó xem. -- Doreen nói, rồi để tăng thêm sự bực bội cho Amy, cô nàng đóng chặt cánh cửa lại.

Vài giây sau, Max bước ra, dụi dụi mắt vì buồn ngủ. Và Amy cảm thấy có lỗi khi đã để cho cu cậu thức khuya như vậy. Ra đến bên ngoài, cô cài dây an toàn cho cậu bé trên chiếc xe mà bà Mildred đã cho cô mượn và chở Max về nhà.

Và đó là lúc câu chuyện trở nên rắc rối, bởi vì Max không chịu đi ngủ. Bình thường cậu bé là một đứa nhỏ khá ngoan, nhưng đêm đó nó cứ như một tiểu quỷ. Cậu bé hét muốn bể cả phổi, và khi được Amy ẳm lên, cậu quơ tay, quơ chân tứ phía làm cho cô không tài nào dỗ cậu ngủ được.

Đến 11 giờ mà cậu bé vẫn ầm ĩ, và Amy không thể biết được nó bị gì. Còn Max chỉ biết hét lên:

- Không!

- Mẹ đi gọi cho Jason đây. -- Bà Mildred la lớn trong tiếng hét của bé Max khi bà nhấc điện thoại lên.

- Làm thế thì được gì chứ? -- Amy la lớn trở lại. -- Nín đi, ngoan nào bé Max. Nói cho mẹ nghe xem chuyện gì. -- Cô nói cả ngàn lần nhưng Max chỉ la hét và khóc. Gương mặt bé bỏng của cậu đỏ rần và mũi cũng đã nghẹt đi.

- Cái gì, cái gì cũng được hết. -- Amy nói khi bà Mildred bấm điện thoại.

Trong vòng vài phút, Jason đã đến. Chỉ nội nhìn anh thôi cũng biết là anh vẫn còn đang lam việc. Anh chưa tắm và bộ đồ anh mặc còn dính nước sơn trên đó.

Nhưng sự hiện diện của Jason chẳng có tác động gì đến Max.

- Tội nghiệp con chưa. -- Anh vừa nói vừa bế cậu bé từ tay Amy, kẻ đang có vẻ uể oải. Nhưng Max không muốn hợp tác với anh.

- Anh có ý kiến này. -- Cuối cùng anh lên tiếng. -- Mình đem nó về nhà đi.

- Về nhà? -- Amy hỏi. -- Ý anh là kêu mẹ con em lên máy bay giờ này trong đêm ư?

- Không phải. Anh muốn nói là ngôi nhà thật sự của nó kìa. -- Jason không để cho Amy nói gì thêm khi anh bế bé Max đang giằng co từ tay cô, ẳm ra ngoài xe và cài dây an toàn cho nó. Đến lúc này thì cậu bé đã quá mệt mỏi đến không thể chống chọi, nhưng vẫn khóc rấm rức.

Amy ngồi vào ghế bên cạnh anh và ngắm nghía trong sự ngạc nhiên khi Jason chở họ giữa thị trấn để đến ... Thoạt đầu, cô không thể tin vào mắt mình. Anh đã lái xe vào con đường trước một nơi mà đã từng là căn nhà tàn tạ do cô và Billy đã mua. Khi cô bỏ đi, cô biết là tài sản đó đã trả lại cho bà Mildred bởi vì bà là người cùng đứng tên chủ nhà. Cho nên Amy đã không hề lo nghĩ đến căn nhà. Cô cứ cho rằng bà Mildred đã bán nó, có thể là chỉ được ba cái đồ lặt vặt trong nhà bởi vì căn nhà đó cũng chẳng có gì đáng giá.

Nhưng mà giờ đây, căn nhà nằm trước mặt cô đã được sửa chữa lại một cách hoàn chỉnh. Ngôi nhà trông đẹp đến độ Amy không thể tưởng tượng được. Rõ ràng là Jason đã chọn đây làm nhà của anh.

Vào trong nhà, cô không kịp nhìn trong khi Jason bế bé Max, mệt lừ nhưng vẫn thút thít, đi ngang qua khỏi phòng khách được lót sàn gạch. Sau đó đi xuống hành lang để vào căn phòng mà lúc trước là phòng trẻ của bé Max. Căn phòng được giữ yên như cũ, y như hai năm về trước vậy. Mọi thứ đều sạch sẽ và gọn gàng, cứ như đứa bé ở phòng này sẽ trở về để ở bất cứ lúc nào.

Nói chung là, Amy nghĩ bụng, có chút hơi là lạ.

Jason đặt Max nằm xuống, cậu bé nhìn chung quanh vài giây rồi sau đó thả lỏng người. Và cuối cùng, sau một lúc lâu, cu cậu đã chìm vào giấc ngủ.

- Không lẽ nào nó lại nhớ được nơi này. -- Amy nói. -- Nó chỉ mới là một đứa bé khi rời khỏi đây thôi mà.

- Không ai có thể quên những gì mình yêu mến cả. Và nó đã từng yêu căn nhà này. -- Jason nói.

Và nó cũng yêu anh. Amy muốn nói thế nhưng đã không lên tiếng.

Jason chờ một lát như để đợi cho cô nói một lời gì đó. Nhưng khi thấy cô im lặng, anh bảo:

- Em biết phòng của em ở đâu chứ. -- Sau đó anh quay người và bỏ đi về căn phòng mà Amy biết là nơi anh từng ngủ trọ khi căn nhà vẫn còn là của cô.

Khi cô còn lại một mình, cô đi về căn phòng mà lúc trước là phòng ngủ của mình. Nó quả là một trời một vực so với ngày xưa khi cô còn sống ở đây. Và cô biết chỉ có một nhà trang trí chuyên nghiệp mới có thể làm cho căn phòng này đẹp như thế. Có cả hoa tươi cắm trong bình. Đây quả thật là thiên đường. Mệt lã người vì vất vả với bé Max, cô chẳng làm gì nhiều ngoài việc làm vệ sinh cá nhân rồi nằm dài ra trên giường.

Bây giờ đã là ban sáng. Bé Max vẫn còn ngủ, và cô đoán là Jason cũng còn ngủ trong căn phòng trống kia.

- Và mình đã quên mất vụ đi sắm bàn ghế cho Doreen. -- Cô vừa nói vừa uống cạn ly cà phê, rồi đứng dậy vương vai.

Cô cần phải thay đồ để đi làm. Mấy bức tranh đó cần phải xong trước khi ngài Tổng Thống đến viếng thăm. Cô nghĩ thầm và tủm tỉm cười.

Trong phòng ngủ của mình, cô không hề ngạc nhiên khi tìm thấy áo quần sạch trong tủ áo, vừa vặn cho cô. Và khi bé Max thức dậy, cô cũng không thấy lạ khi biết Jason đã rời khỏi nhà.

Hạnh Phúc Đơn Sơ - Chương 17


Tác giả: Jude Deveraux
Phiên dịch: Tuyết Băng – TP





Chương 17





Amy ngồi tựa mình ra sau chiếc ghế cao trên máy bay, kéo chiếc áo lạnh bằng len mịn sát người hơn và nhắm mắt lại một lát. Bé Max rốt cuộc cũng thiếp đi, và đây là thời gian yên tĩnh hiếm hoi dành cho cô.

Nhưng mặc cho không gian yên tĩnh, hay ít nhất là tiếng ầm ĩ của chiếc máy bay, cô vẫn không tài nào ngủ được. Trong lòng cô đang rộn rã và lo sợ lẫn nôn nao. Cô sắp sửa được gặp lại Jason.

Nhắm mắt lại, cô nhớ đến cái đêm kinh hoàng ấy khi cô "chạy trốn". Đêm đó, cô mới cao thượng làm sao ấy! Làm ra vẻ ta đây, nói với người đàn ông rằng cô không cần anh ta, hay là tiền của anh ta. Lúc đó cô thật là lãng mạn và mơ mộng làm sao, tự cho rằng cuộc đời của mình phải có kết cuộc y như trong phim vậy - hoặc là một kết cuộc ngoài đời theo ý của mình.

Amy kéo tấm chăn lên che cho bé Max, khi cu cậu co ro trên chiếc giường nhỏ trên máy bay và đánh rơi tấm chăn. Cô và bé Max đã mua vé thượng hạng nên cô không cần ẳm một cậu bé hai tuổi nặng và quậy phá trên đùi trong suốt chuyến bay.

Ngồi tựa người ra sau, Amy lại nhắm mắt và cố ngủ, nhưng cô vẫn nhìn thấy gương mặt của Jason. Cúi xuống, cô lấy ra một tập hồ sơ dày từ trong túi xách tay mang theo trên máy bay của mình. Cô mở tập hồ sơ ra và nhìn lại những mẫu tin tức lần nữa. Suốt hai năm qua, cô gom góp tất cả những gì báo chí viết về Jason Wilding.

Anh đã bán đa số các chi nhánh của mình và trở thành cái mà tờ báo Forbes gọi là "người giàu lòng nhân trẻ tuổi nhất nước Mỹ". Và đa số những việc từ thiện của anh đều có liên quan đến thị trấn Abernathy, tiểu bang Kentucky.

Amy đọc lại một mẫu tin về việc Jason Wilding đã biến đổi thị trấn Abernathy từ bé nhỏ, nghèo nàn, khô cằn, xuống dốc trở thành màu mỡ và hưng thịnh hơn. Việc đầu tiên mà anh đã làm là đầu tư thật nhiều vào hãng chế biến thực phẩm trẻ em đang gặp khó khăn của Charles.

Với một chút khôi hài, mẫu tin đã ghi việc Jason đã bỏ ra bốn triệu đôla cho một công ty quảng cáo nhỏ xíu ở Abernathy và bảo họ quảng cáo loại thực phẩm trẻ em mới này trong toàn quốc. Trước khi Jason Wilding xuất hiện, công ty này chưa làm gì ngoài việc vẽ những tờ quảng cáo cho những chỗ làm ăn gần đó trên một tờ báo của thị trấn. Nhưng thật là bất ngờ và trong sự mừng rỡ của mọi người, mẫu tin đã bảo, công ty quảng cáo bé nhỏ này đã làm rất tốt. "Ai lại có thể quên được cảnh quảng cáo trên tivi với một em bé có gương mặt lem luốc?". Mẫu tin đã ghi. "Hay là cảnh người đàn bà trong giới thượng lưu vét sạch thức ăn em bé từ trong lọ của hãng Charles để trét lên bánh quy giòn nhằm để đãi khách thay món ăn chơi?".

Mùa quảng cáo này đã mang lại một sự thành công lớn trong năm đó, và hãng Charles đã được cho là một trong các hãng phát triển nhanh nhất trong nước. "Và bây giờ, việc làm ăn của họ đã mở rộng cả trong và ngoài nước. Ai có ngờ lại cho em bé của mình ăn món thịt bò Stroganoff nhỉ?"

Và tất cả thực phẩm đều được sản xuất ở tại Abernathy, tiểu bang Kentucky. Điều này đã tạo hàng ngàn việc làm cho một thị trấn mà nạn thất nghiệp đã từng lên đến năm mươi hai phần trăm. "Và một vài người từng có việc làm trước đây đều phải đi làm cách xa thị trấn". Tin tức đã cho biết như thế. "Nhưng Jason Wilding đã thay đổi điều đó".

Có một vài mẫu tin khác thì lại bàn tán về lý do vì sao Wilding lại làm những việc anh đã làm. "Việc đó có lợi gì cho anh ta chứ?". Đó là câu hỏi mà mọi người đều muốn biết. Tại sao một người đàn ông lại bỏ ra quá nhiều để nhận được chẳng bao nhiêu. Còn có tin đồn rằng Jason Wilding chẳng hưởng một lợi ích nào ở hãng thực phẩm trẻ em Charles. Nhưng mà chẳng có người nào tin điều đó cả.

Amy đặt những mẫu tin xuống và nhắm mắt lại. Cô sẽ phản ứng ra sao khi gặp lại anh đây? Hai năm vừa qua có thay đổi được anh chăng? Chẳng có mẫu tin nào viết về đời sống riêng tư của anh, thế nên cô chỉ biết là anh hẹn hò thường xuyên, nhưng vẫn chưa lập gia đình.

- Ngủ đi. -- Cô thì thầm ra miệng, y như có thể khiến đầu óc của mình thanh thản. Nhưng khi điều đó không thành công, cô lấy ra một cuốn vở dành phác họa và bắt đầu vẽ. Trên máy bay lạnh tanh, và cô từng đọc qua là các hãng máy bay làm khắp nơi trên máy bay như thế cốt để hành khách im lặng và ngồi yên một chỗ. Nếu làm cho khắp nơi ấm áp thì những du khách sẽ thức dậy và bắt đầu nhí nha nhí nhố và lăng xăng lui tới.

- Làm như chúng tôi là thằn lằn vậy. -- Lúc đó Amy đã nghĩ như thế.

Bà Mildred đã nói với cô là Jason muốn cái gì đó về chuyện Một Nghìn Lẻ Một Đêm. Cho nên Amy đã bỏ ra không ít thời gian ngắm những bức họa trước đó để tìm nguồn cảm hứng. Bởi vì những câu chuyện trong Một Nghìn Lẻ Một Đêm toàn là về tình yêu và bạo lực, cô suy nghĩ không biết cô sẽ vẽ chúng như thế nào cho một thư viện công cộng nữa đây.

- Con làm được mà. -- Bà Mildred đã nói. -- Và con cũng có thể đứng vững mà đối mặt với Jason. Nó vẫn còn yêu con và bé Max.

- Dĩ nhiên rồi. -- Amy nói. -- Cho nên anh ta mới hò hẹn gần hết tất cả những người phụ nữ ở Abernathy, ít nhất đó là một trong những mẫu tin trên báo đã đăng như thế. Và anh ấy cũng không có bỏ nhiều thời gian để cố gắng tìm kiếm con, đúng không?

- Amy à, nó ... -- Bà Mildred định nói nhưng Amy đã cắt lời bà.

- Nè, lúc trước chẳng có gì giữa tụi con, ngoại trừ anh ấy tưởng rằng con là một trường hợp "từ thiện" mà thôi. Ảnh đã rất vui khi được đóng vai ông già Noel với con nên ảnh đã quyết định làm thế với cả xóm. Thế họ đã xây bức tượng cho ảnh chưa hả?

- Amy à, chuyện không phải như thế đâu. Nó chẳng có lúc nào yên ổn ở đây cả. Con phải gặp Doreen rồi mới biết.

- À, đúng rồi há. Phải nhớ là con chỉ định ở lại Abernathy sáu tuần thôi hà. Chưa chắc con gặp được hết những người phụ nữ mà anh ta cặp kè trong thời gian này đâu.

- Thôi được rồi. -- Bà Mildred bảo. -- Con nói sao thì sao đi. Mẹ chỉ mong con trở lại đây với cháu trai của mẹ và cho mẹ gặp nó thôi. Làm ơn đi, mẹ xin con đó. Không phải con tàn nhẫn đến độ không cho mẹ làm tròn vai trò bà Nội chứ ...

- Được rồi! -- Amy có vẻ xiu lòng. -- Con sẽ làm. Thế anh ấy có biết con là người nhận công việc này không?

- Không. Nó không hề biết một người nào có thể biết được con đang ở đâu. Cả mẹ cũng mới biết tin tức của con gần đây thôi mà nói ai chứ. Sao hả, nói cho mẹ nghe xem, cháu nội của mẹ có biết bò hay chưa hả?

- Dạ chưa. Nó học từ ngồi cho đến biết chạy. Mẹ Mildred à, mẹ có thể nào đừng nhắc đến chuyện cũ nữa có được không?

- Không. Mẹ nghĩ mẹ giỏi nhất là ở cái điểm đó đấy. Con có thấy như vậy không?

Mặc dù không muốn, Amy vẫn mỉm cười.

- Số một đấy chứ. -- Cô nói khẽ. -- Thiên hạ đệ nhất mà.

Thế là giờ đây Amy đang ở trên máy bay, bé Max nằm ngủ bên cạnh cô. Cô đang trở về Abernathy và cô sắp sửa gặp lại người đàn ông mà suốt hai năm qua lúc nào cũng ám ảnh trong đầu cô. Nhưng mặc cho những gì cô nghĩ, tất cả điều cô đọc và nghe được từ bà Mildred, cô vẫn tin rằng mình đã làm đúng khi bỏ Jason hai năm trước đây. Có lẽ anh ấy vẫn chưa thay đổi. Có lẽ ảnh vẫn còn dùng tiền để mua lòng thiên hạ. Nhưng cô đã thật sự thay đổi. Cô không còn là con bé Amy ngây thơ ngồi ở nhà chờ đợi người đàn ông đến và chăm sóc cho cô. Giờ đây, khi cô nhớ lại, cô nghĩ có lẽ đó là cái mà cô đã làm khi cô gặp Jason.

Nhưng không biết vì sao, buổi sáng sớm hôm Giáng Sinh đó, cô đã tìm ra sự can đảm để cất bước ra đi. Giờ đây, hai năm sau, cô vẫn tự hỏi lòng sao cô có được sự can đảm mà cô có được đêm đó. Một sự can đảm nảy sinh ra từ nỗi sợ hãi, bởi vì cô có thể nhìn thấy được một tương lai mà không có tự do. Cô đã thấy trước một tương lai mà cô và bé Max cùng những đứa con khác của cô sẽ bị gò bó bởi kẻ độc tài Jason Wilding.

Thế là cô rời khỏi Abernathy bằng xe buýt và đi đến New York, nơi cô đã gọi cho một cô bạn gái mà đã từng học chung với cô thời trung học. Những năm qua họ vẫn giữ liên lạc với nhau, và cô ta đã rất vui mừng khi Amy xuất hiện. Và cũng chính người bạn này đã giúp Amy đến một tòa soạn để gởi cho người chủ bút những phác họa của cô. Và khi Amy có được việc làm vẽ hình minh họa cho sách thiếu nhi, thì bạn cô đã giúp cô mướn một căn nhà trọ và một người giữ trẻ để trông chừng bé Max. Dĩ nhiên những hạt trai mà David tặng cho Amy đã giúp ích rất nhiều. Cô đã thật ngạc nhiên khi phát hiện ra chúng là đồ thiệt. Và tiền mà cô có được khi bán chúng đã đủ mua đồ dùng trong nhà và trả hết bốn tháng tiền nhà.

Cô đã sống rất tốt. Cô vừa nghĩ ngợi vừa nhìn xuống quyển vở dành để phác họa của mình. Cô không giàu có, không nổi tiếng, nhưng cô có thể tự nuôi sống mình. Còn bé Max thì sống rất vui. Nó đi nhà trẻ một tuần ba ngày, và mỗi một phút Amy không đi làm, cô ở bên cạnh nó.

Còn về đàn ông thì Amy không có thời gian cho họ. Giữa công việc và bé Max thì cô chẳng còn giây phút nào rảnh rỗi cả. Cuối tuần thì cô và bé Max thường xuyên đi chơi cùng sếp của mình và chồng của bà ta, ông Alec, và con gái của họ. Và ông Alec đùa chơi với bé Max, cho cậu bé chút ảnh hưởng từ phái nam và bấy nhiêu cũng đủ cho thằng bé rồi. Một ngày nào đó không xa, Amy nghĩ, cô sẽ cặp kè trở lại, nhưng hiện tại thì chưa phải lúc.

Thật nhanh, cô bắt đầu vẽ sơ một vài ý nghĩ của mình cho những bức tranh tường. Và cô không hề ngạc nhiên khi thấy mỗi người đàn ông trong bản vẽ của mình đều nhìn giống Jason.

Khi máy bay đáp cánh, tim Amy như muốn nhảy ra ngoài. Nhẹ nhàng, cô đánh thức bé Max, kẻ bắt đầu mè nheo vì đã ngủ chưa đủ giấc. Nhưng khi cu cậu thấy mình đang ở chỗ lạ thì sự tò mò đã phá tan đi niềm bực bội. Một khi ra đến cổng thì giữ bé Max là một chuyện thật khó khăn, bởi cu cậu đòi đu trên chiếc valy để được kéo đi.

Như đã hứa, bà Mildred đã cho một chiếc xe và người tài xế đang chờ cô, và được chỉ thị để chở Amy cùng bé Max thẳng về nhà.

Nhưng Amy đã có kế hoạch riêng của mình.

- Chúng ta ra khỏi đây đi. -- Cô nói với người tài xế khi anh cho xe ra con lộ chính của Abernathy. -- Hãy vui lòng nói với mẹ chồng tôi là chúng tôi sẽ về nhà trong vòng một tiếng đồng hồ. -- Cô muốn đi xem những sự thay đổi mà cô đã đọc qua. Nắm tay bé Max, cô bước chầm chậm trên đường và nhìn từng quán xá, từng cửa hàng.

Trong đầu cô đã tưởng tượng ra việc Jason đã làm gì cho thị trấn này, nhưng mà cô đã sai. Cô cứ tưởng rằng anh đã tạo nó thành một thành phố New York thứ hai, với hàng loạt tiệm bán đồ hiệu và cả vạn phòng trưng bày tranh ảnh. Nhưng mà anh đã không làm thế. Thay vào đó, anh chỉ là sửa sang và sơn lại những gì đã có sẵn ở đây. Và anh đã cho dời đi những cái có vẻ tân thời từ đa số các cửa tiệm. Nói cách khác, bước đi trong thị trấn cứ như là từng bước một trở lại thời xa xưa, chỉ là nó không có vẻ gì xa lạ. Nó không giống như một sân khấu, cũng không phải một trong những thị trấn mà người ta dựng lên ở các công viên giải trí.

Không, Abernathy nhìn giống như cái mà bản thân nó đã trở thành: một thị trấn tươi tốt, đất đai màu mỡ với người dân rộn ràng, tấp nập và mọi người làm ăn phát tài. Amy bước chậm rãi, bé Max xoay người, quay qua quay lại để nhìn hết mọi thứ vì bản thân cu cậu thích nhìn người và đồ vật lạ.

Đột nhiên bé Max dừng chân ở trước cửa sổ của một tiệm bán hàng, và Amy gần vấp té khi cu cậu ghì cô lại một cách giật ngược. Bên trong cửa sổ là một số chong chóng được bày ra và có một chiếc quạt máy đang thổi cho chúng quay vòng vòng. Ý nghĩ đầu tiên của Amy rằng chúng chỉ là những cây chong chóng chứ chẳng có gì đặc biệt. Thế nhưng cô phát giác ra là đối với một đứa bé đã quen với những món đồ chơi phức tạp thì những cây chong chóng này thật là tuyệt.

- Được rồi, vào thôi. -- Cô nói và gương mặt bé Max trở nên rạng rỡ với nụ cười híp cả mắt.

Một vài phút sau họ bước ra từ cửa tiệm với bé Max cầm một cây chong chóng trên tay bên này, và một miếng vỏ kẹo trong tay bên kia. Miệng cu cậu đang ngấu nghiến nhai một viên kẹo bằng trái cây khô thật to được tẩm một lớp sôcôla bên ngoài, còn Amy thì đang mỉm cười. Cảm giác thân thiết như gia đình, Amy nghĩ thầm, là khi người chủ tiệm cho một đứa con nít háo hức một viên kẹo.

Ở phía cuối con đường là thư viện Abernathy. Cánh cửa phía trước đang mở rộng, và có một vài chiếc xe chở đồ đang đậu bên ngoài và những người thợ đi ra đi vào nơi cánh cửa.

Amy hít một hơi thật sâu. Cô sẽ gặp lại Jason sớm thôi. Cô có linh tính như thế. Mặc dù thời gian cô ở bên anh rất ngắn ngủi, nhưng cả thị trấn này giờ đây đâu đâu cũng có hình ảnh của anh. Tất cả các nơi cô nhìn thấy đều nhắc cô về anh. Đây là nơi anh ấy và mình đã mua cho bé Max một đôi giày, cô nghĩ bụng. Và đây là chỗ Jason đã làm cho mình cười. Và chỗ này là nơi ...

- Chúng ta đi vào nhé? -- Cô nhìn xuống hỏi bé Max, khi cu cậu đang còn ngậm viên kẹo. -- Đây là chỗ mà mẹ sẽ làm việc đó.

Bé Max thoáng gật đầu rồi nhìn cây chóng chóng của mình vừa lúc có một làn gió làm cho nó quay vòng.

Hít một hơi thật sâu nữa, Amy bước lên bậc thang với bé Max đi bên cạnh cô. Mới lúc đầu trong phòng còn quá tối để thấy được mọi vật chung quanh, nhưng khi mắt cô đã làm quen với bóng tối, cô thấy những người thợ đã làm gần xong việc. Họ đang dọn dẹp đồ đạc và để lại những bức tường trắng tinh, sẵn sàng cho tranh vẽ của cô. Cô có thể thấy được là mình sẽ vẽ trên bức tường đối diện chiếc bàn ngay cửa, rồi vẽ lên trên mé tường phía cạnh bên, sang bên này rồi lại xuống bên kia. Ngay phòng đọc sách, có một dãy tường còn bỏ trống và cô đoán đây là chỗ bức tranh chính nên được vẽ.

Trong khi cô đang ngắm nhìn những bức tường, suy nghĩ xem những gì cô định vẽ có vừa chỗ hay không, thì từ phía sau xuất hiện một người đàn ông với một cô gái tóc vàng đi theo anh ta. Sau khi cô vừa phát hiện người đó là Jason, Amy thụt lùi lại vào trong bóng tối và giữ im lặng. Anh ấy đang nhìn những bản kế hoạch, còn người con gái thì có vẻ bình thản đứng bên cạnh anh một cách im lặng.

Hiện tại Amy đang đứng ở một nơi mà anh không thể thấy cô nên cô có thể ngắm anh. Anh nhìn có vẻ già hơn một chút. Những nếp nhăn ở hai bên khóe môi của anh có chút sâu hơn. Hay là do ánh sáng làm chói mắt cô cũng nên. Nhưng mái tóc anh thì vẫn vậy. Một mái tóc hoa râm dày phủ xuống gáy.

Con bà nó! Anh ấy còn đẹp trai hơn cả những gì cô nhớ trong đầu. Chết tui, chết tui, chết tui rồi trời ơi!

Khi ả tóc vàng có thân hình mi nhon kia kề sát người anh, Amy chỉ muốn cạo đầu cô ả thôi.

- Nhưng mà mình đâu có quyền gì chứ. -- Cô thì thầm một mình, làm cho bé Max ngước lên n hìn cô như dò hỏi. Vuốt nhẹ mái tóc cậu con trai, cô mỉm cười với con, và cu cậu quay đi nơi khác để nhìn chăm chú về người đàn ông đang đứng trước họ cách đó không xa.

Amy cố gắng chỉ cho phép bản thân mình trò chuyện xã giao mà thôi. Cô đến đây để mà làm việc, ngoài ra không có gì cả. Một công việc mà cô rất cần. Một công việc mà ...

Được rồi, cô tự nhủ. Hãy quên đi. Hãy quên Jason đi. Đừng quên là hắn ta đã gạt mày như thế nào. Hãy nhớ đến từng tấm hình mà mày đã nhìn thấy của anh ta cùng với một người đàn bà lộng lẫy kiêu sa choàng tay anh ta.

Cô thở hắt ra thật mạnh, siết chặt bàn tay bé Max, và bước về phía trước. Trước khi anh quay lại để nhìn mình, cô đã lên tiếng:

- Anh Jason, rất mừng được gặp lại anh.

Khi anh quay người lại, cô đưa tay ra để bắt tay với anh.

- Anh vẫn không có gì thay đổi. -- Cô nói, hất cằm về phía Doreen, người đang đứng thật gần bên anh. -- Vẫn là một kẻ đa tình há. -- Cô nheo mắt với Doreen, y như họ là đôi bạn ăn ý và đang chia sẻ một bí mật nào đó.

Amy sợ phải ngừng nói chuyện vì lo rằng cô sẽ ngất xỉu mất. Ánh mắt của Jason dán sát vào mắt cô làm cho cô sắp sửa như ngộp thở. Cô muốn được vòng tay ôm choàng lấy anh và ...

- Em đã đi đâu vậy? -- Anh gặn hỏi, giọng có vẻ chừng như cô vừa mới đi chợ và năm tiếng đồng hồ rồi mới chịu về nhà.

- Ồ, thì đi đây đi đó. Vậy còn anh thì sao? Không cần hỏi em cũng biết. -- Cô biết là mình đang phản ứng như một con ngố, nhưng mà con bé tóc vàng kia là tất cả mà cô không có và chuyện đó làm cho cô khó chịu thì thôi. Dĩ nhiên là không phải ghen tuông rồi. Nhưng mà Amy ước sao cô cũng có một người bạn trai để cô có thể khoe.

- Nhìn em có vẻ sống cũng tốt lắm. -- Anh nói, hất cằm về phía chiếc áo lạnh bằng loại len tốt với chiếc khăn choàng cổ bằng tơ quấn trên cổ cô. Bên trong cô mặc một chiếc áo len, quần tây bằng một loại vải tốt, và đôi giày bốt được làm bằng da thật mềm. Trang sức bằng vàng chiếu óng ánh từ tai cô, trên cổ, cổ tay, và từ luôn sợi dây thắt lưng.

- À, cũng tốt lắm. Nhưng mà như ... -- Quýnh quáng, cô nhìn quanh, sau đó thấy có một bịch khoai tây rán hiệu Arnold. -- Như anh Arnie hay nói, em mặc gì cũng hợp.

Jason sa sầm nét mặt và trong lòng Amy đang thích thú. Trái tim cô đập mạnh với lời nói dối, nhưng mà cô nhìn thấy Doreen và không tài nào ngăn mình đừng tiếp tục.

- Bé Max, đến đây và chào một người bạn cũ của mẹ nào. Và cũng là bạn của con nữa.

Cô bế bé Max lên, cu cậu đang nhìn Jason đăm đăm với cặp mắt rất ư chăm chú như thể cố nhớ xem là ai. Jason chỉ muốn ẳm thằng bé trong vòng tay của mình nhưng thay vào đó lòng tự ái của anh đã không cho phép. Chứ anh tưởng thế nào đây? Rằng một ngày nào đó Amy sẽ trở lại trong cuộc đời anh, khóc lóc nói với anh rằng cô cần có anh, rằng thế giới bên ngoài kia là một nơi tàn nhẫn, không có tình người và cô cần có vòng tay của anh để bảo vệ cô ư? Có phải anh đã hy vọng như thế không? Nhưng ngược lại, chuyện lại xảy ra y như mọi người đã bảo: cô đã làm lại cuộc đời trong khi Jason vẫn ở vậy và chờ đợi.

Vậy bây giờ anh sẽ nói với cô rằng cô là tất cả đối với anh ư? Rằng giữa lúc cô đang yêu một người đàn ông nào đó tên "Arnie" như điên, thì anh nhớ cô, nghĩ đến cô từng phút, từng ngày ư? Còn khuya anh mới nói!

Đột nhiên, giữa lúc anh đang tìm cách nào để trả lời cho hợp với sự giới thiệu của Amy thì Doreen lao vào, vòng tay choàng quanh hông anh và siết lấy anh một cách mật thiết đến tột cùng.

- Ôi anh yêu, xem kìa bé Max đúng là một cậu bé đáng yêu quá phải không anh? -- Doreen tuôn ra một tràng, phớt lờ cái trừng mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của Jason. -- Em không thể nào chờ được cho đến khi chúng ta sinh một đứa cho riêng mình.

- Anh yêu ư? -- Amy thốt lên, và Jason không ngờ là cô có vẻ hơi sốc.

Một lần nữa, Doreen, người nhiệt tình quá sức lại xen vào.

- Ồ, chuyện đó à. Ưm, anh Jason không thích khi em gọi anh ấy là "anh yêu" ở nơi công cộng. Nhưng em cứ bảo với anh ấy là không sao đâu. Những người đính hôn rồi thường gọi nhau bằng những tên gọi ngọt ngào như thế hoài ấy mà.

- Đã đính hôn ư? -- Amy mém chút thốt chẳng thành câu.

Jason định gỡ tay Doreen ra khỏi eo anh, nhưng cô nàng đan tay mình vào mấy ngón tay của anh. Sau đó cô dựa sát vào người anh cứ y như họ là một cặp sinh đôi dính liền với nhau vậy.

- Dạ vâng. -- Doreen liến thoắng. -- Chúng em sẽ đám cưới trong vòng sáu tuần nữa, và tụi em còn rất rất là nhiều thứ để mua sắm cho nhà mới. Mà nói thiệt nha, bọn em còn chưa mua nhà nữa đó.

Jason ráng lắm mới không nhìn cô với vẻ bàng hoàng đến lặng người. Anh nghĩ chắc là Doreen nghĩ là cô ta đang giúp cho anh khi bịa ra cái chuyện này. Nhưng lần này thì cô nàng thật sự là có chút hơi quá đáng. Làm sao anh có thể giải thích là mình vô tội thì có trời mới biết. Và Amy có chịu tin anh hay không đây chứ?

- Tôi tin rằng anh Jason có khả năng mua bất cứ căn nhà nào mà cô muốn. -- Amy nói khẽ.

- Vâng. Và em biết mình muốn cái nhà nào rồi, nhưng mà ảnh lại không đồng ý. Chị thấy anh ấy ăn hiếp em ghê chưa? -- Cô nàng hích nhẹ vào cánh tay Jason và làm ngơ ánh nhìn giận dữ như tóe lửa của anh.

- Quá chừng luôn. -- Amy hạ thấp giọng.

- Nhưng mà em nghĩ chắc là anh Arnie của chị sẽ mua cho chị cái căn nhà tốt nhất trong xóm. -- Doreen bảo.

Amy đứng thẳng người lại.

- Dĩ nhiên là thế rồi. -- Cô hất chiếc khăn choàng cổ lại để khỏi rơi xuống. -- Một căn nhà lớn nhất và đẹp nhất. Chỉ cần tôi ngỏ ý thì nó sẽ là của tôi. Và tôi dám chắc là Jason cũng sẽ làm y như thế cho cô.

- Ưm, thế thì khi nào anh ấy đồng ý rồi thì chị phải giúp em chọn mua đồ dùng trong nhà đấy.

- Tôi ư? -- Amy hỏi một cách ngớ ngẩn.

- Chị là một họa sĩ mà, đúng không?

Thoáng chốc, cả Jason lẫn Amy nhìn sững cô ta.

- Đúng thật là như vậy. Nhưng mà làm sao cô biết? -- Amy hỏi.

- Chị nhìn giống một họa sĩ lắm. Mọi thứ trên người chị đều hợp màu. Còn em đó hả, cả trắng và đen em cũng khó mà nhận ra nữa là. Có phải vậy không, cục cưng? Nhưng mà anh Jasey yêu em vì em là em, đúng không anh yêu?

Jason lại cố thoát ra khỏi sự kềm kẹp của Doreen, nhưng cô ta giữ chặt lấy anh còn hơn là con ốc siết vào niền xe vậy. Trong đầu anh nảy ra ý định kí đầu cô với cái hộp cơm trưa đang được để gần bên. Nhưng anh nghĩ tốt nhất là giải thích với Amy một khi họ chỉ còn lại hai người.

- Em ... ừm ... em sẽ vẽ mấy bức tranh tường đó hả? -- Jason hỏi trong lúc anh lòn tay ra sau lưng để có thể gỡ tay Doreen ra khỏi người mình.

- Vâng. -- Amy đáp một cách nghiêm trang, không còn hăng máu nữa. -- Mẹ Mildred bảo có một sự hiểu lầm về ngày giờ và chuyện gì cần phải làm. Nên bà đã hỏi em xem có thể giúp được không. Em có đem theo một vài ảnh em phác họa mà anh có thể ... -- Cô im bặt bởi vì Jason càu nhàu trong họng y như có cái gì đó làm anh đau. -- Anh có sao không hả?

- Được mà. -- Anh nói, bàn tay còn lại của anh xoa xoa mé hông như thể anh đang đau đớn. -- Anh muốn được xem những tấm phác họa của em. Tối nay chúng ta có thể gặp nhau và ...

- Này anh yêu, anh đã hứa với em là tối nay chúng ta sẽ đi chọn chén dĩa, đồ dùng cho nhà mới mà. Chúng em sẽ mua của Noritake và những thứ bằng bạc thật. -- Cô nàng nói với Amy. -- Anh Jason đáng yêu lắm. Ảnh rất là rộng rãi, đúng không cục vàng của em? Ít ra là đối với mọi việc, ngoại trừ một căn nhà ra mà thôi.

- Có thể là sự rộng rãi của người đàn ông nào cũng có giới hạn cả. -- Anh nói một cách thẳng thừng, mắt trừng trừng nhìn xuống Doreen như một kẻ sát nhân.

- Thiệt tình. Em nghĩ chắc anh Arnie rất là hào phóng, đúng không chị? Ý em là, cứ nhìn cái áo lạnh chị đang mặc thì cũng biết rồi. Anh ấy rộng rãi lắm, phải không?

- Vâng, đương nhiên. -- Amy trả lời, thoáng nhìn vào mắt Jason và ước gì cô đã không bịa ra người đàn ông tên Arnie đó. Ước gì cô nói cho anh biết sự thật. Ước gì ...

- Khi nào thì anh muốn xem những tấm phác họa đó? -- Amy hỏi. -- Em nghĩ cần phải được anh chấp thuận trước khi em bắt đầu vẽ. Và em sẽ cần một vài người phụ tá. Những người có thể giúp việc lặt vặt đó mà.

- Tất nhiên rồi. Em cần gì cũng có. -- Jason nói, đúng lúc anh cũng đã gỡ được tay Doreen rời khỏi người anh.

Nhưng ngay phút anh thoát được thì Doreen lại xen vào đứng giữa hai người họ.

- Anh ấy lúc nào cũng nói với em như thế. "Doreen à, em muốn cái gì cũng được. Bất cứ lúc nào cũng được hết". Cho nên lạ cái chỗ là ảnh không chịu mua cho em một căn nhà. Chị có thấy vậy không hả? Không chừng chị sẽ thuyết phục được anh ấy đấy.

- Dám lắm à. -- Amy bảo rồi nhìn đồng hồ đeo tay. -- Ôi trời, nhưng tôi phải đi rồi. Mẹ chồng tôi sẽ ...

- Ủa, vậy là chị đã có chồng rồi à. -- Doreen nói.

- Là góa phụ.

- Thế thì tiếc quá. Em xin lỗi. Thế anh Arnie qua đời từ khi nào vậy?

- Đâu có. Anh ấy ... tôi thật phải đi rồi. Anh Jason nè, rất vui được gặp lại anh. Em sẽ ở lại tại nhà của mẹ Mildred, nên nếu như anh cần nói chuyện với em về ... về công việc, thì anh biết số điện thoại rồi đó. -- Nói xong, cô chụp lấy tay bé Max và gần như chạy ra khỏi tòa nhà.

Bên ngoài, chiếc xe và tài xế mà bà Mildred kêu đi rướt cô ở ngoài sân bay đang chờ cô tự bao giờ.

- Cô gì ơi, tôi hy vọng cô không ngại. -- Người tài xế nói ngay khi cô và bé Max ngồi vào xe. -- Nhưng mà bà Thompkins đã bảo tôi trở lại để rướt cô và cháu nhỏ, và chở hai người về nhà cho bà.

- Không, không. -- Amy đáp nhanh. -- Tôi không ngại đâu. Cứ cho xe đi lẹ đi!

Trước khi tôi khóc. Cô định nói thêm như thế.

Nhưng mà cô đã ráng kiềm chế những giọt nước mắt vào lòng cho đến khi cô về đến nhà bà Mildred. Cô phát hiện rằng mẹ chồng mình đã mướn một chị vú "chuyên nghiệp" để giúp giữ bé Max. Chỉ trong vòng vài phút, bé Max đã quyết định là cu cậu thích người đàn bà này, và họ đi vào nhà bếp để uống ca cao.

- Từ đầu chí cuối. -- Bà Mildred bảo. -- Mẹ muốn biết hết tất cả mọi chuyện đã xảy ra với con.

- Con đã hủy hoại cuộc đời con rồi. Chỉ có vậy thôi. -- Amy nói, nức nở với mớ giấy lau mũi mà bà Mildred đưa cho cô.

- Đây không phải là lần đầu tiên.

- Cái gì chứ? -- Amy nhìn lên với đôi mắt đỏ hoe.

- Amy, con dâu cưng à. Con đã lấy một người đàn ông say sưa nhậu nhẹt và hút xì ke ma túy. Lạy Chúa, mong cho linh hồn nó được nghĩ yên. Nhưng mặc dù nó là đứa con duy nhất của mẹ, chuyện nó làm là một chuyện tai hại mà mẹ cũng không thể binh vực được. Rồi có một người đàn ông giàu có, đẹp trai, yêu con như điên, và con chạy trốn chỉ với vài bộ đồ mang theo trong người. Và cả một đứa con để chăm sóc nữa. Vì thế mà mẹ mới nói con đã hủy hoại cuộc đời mình mấy lần rồi đó.

Amy bắt đầu khóc lớn hơn.

- Vậy thì lần này con đã làm gì rồi?

- Con đã nói với anh Jason là con yêu một người đàn ông khác bởi vì cô ta quá đẹp và họ lại đứng quá gần nhau. Con có cảm giác cứ như là mình mới vừa bỏ đi ngày hôm qua. Và con nghĩ con vẫn còn yêu anh ấy, nhưng sự việc chẳng có gì thay đổi cả. Ảnh vẫn là người đàn ông của ngày nào mà con đã trốn chạy. Vẫn dùng tiền để mua chuộc lòng người, và những người đàn bà của ảnh ai ai cũng đều có nhan sắc, và ...

- Khoan đã. Từ từ xem nào. Con làm như mẹ biết hết tại sao con bỏ đi và trốn ở đâu với cháu nội của mẹ trong hai năm nay vậy đó. Nè, nếu như mẹ nói vậy có làm cho con có cảm giác tội lỗi thì mẹ không có ý đó đâu nhé. Được rồi, giờ thì kể chậm lại, và cho mẹ biết tại sao con lại đồng ý trở về đây nếu như con không nghĩ rằng mình còn yêu Jason.

- Sếp của con muốn con nhận việc này để tụi con có thể dùng lời phê bình của ngài tổng thống vào cuốn sách kế tiếp của con.

- Con làm sao được việc ở tòa soạn vậy?

Mắt Amy đã hơi khô:

- Ở New York, con đã có được việc vẽ hình minh họa cho sách thiếu nhi. Thật ra thì con làm cũng khá lắm và cũng có vài người họa sĩ nổi tiếng đã ...

Bà Mildred phẩy phẩy tay:

- Mấy chuyện đó con có thể kể cho mẹ nghe sau. Giờ hãy kể xem sáng nay đã xảy ra chuyện gì với Jason vậy hả?

- Anh ấy đã đính hôn và sắp đám cưới rồi.

- Nó làm sao chứ?

- Ảnh sắp đám cưới. Chứ con còn nghĩ sao nữa? Là ảnh sẽ ở vậy chờ con suốt mấy năm vừa qua ư? Trong suốt hai năm nay con chỉ hẹn hò có mỗi hai lần. Và con chỉ nhận lời hẹn vì bữa ăn mà thôi, để con có thể dẫn bé Max theo. Nhưng mà trong hai người đó, bé Max nó chẳng thích ai cả. Còn hơn thế nữa, với một trong hai người đàn ông đó, bé Max nó ... ôi, chuyện buồn cười lắm, mặc dù anh ta không nghĩ thế. Bé Max và con quen được anh ta ở công viên Central và ... -- Cô ngừng vì bà Mildred nhìn cô như chờ đợi. -- Được rồi, được rồi. Con sẽ ráng đi thẳng vào vấn đề.

- Ừm, và ngay bây giờ vấn đề là ở chỗ Jason. Vậy chứ nó đã đính hôn với ai?

- Tên của cô ta là Doreen. Và mẹ cũng đã từng bảo con hãy coi chừng cô ấy.

Quai hàm của bà Mildred há rộng đến nỗi cằm của bà gần như xệ xuống đầu gối.

Hình như Amy chẳng để ý.

- Cô ấy rất là xinh đẹp. Vừa cao, tóc vàng, lại mi nhon. Con có thể thấy được tại sao ảnh lại bị cô ta hớp hồn. Tại sao mẹ lại cười chứ? Bộ nỗi khổ của con đối với mẹ buồn cười lắm sao?

- Mẹ xin lỗi con. Nhưng mà Doreen ư! Con phải kể cho mẹ nghe tất cả từng chi tiết một. Từng lời đã nói, từng cử chỉ, không bỏ sót cái gì cả.

- Con nghĩ con không kể đâu nếu như mẹ sẽ cười con. Còn nữa, con nghĩ chắc con và bé Max nên ở lại nơi khác.

- Jason nó không đính hôn với Doreen đâu. Con nhỏ là thư ký của nó và con bé rất là đáng yêu nhưng mà rủi ro thay lại là một cô thư ký tệ lậu nhất trên đời.

- Người ta đâu có cần phải làm việc giỏi mới được người khác yêu đâu. Như con lúc nào cũng ...

- Jason nó kêu Doreen đặt mua món vịt nấu cam để đãi mấy người ủng hộ việc xây hồ bơi công cộng bữa ăn tối. Con Doreen lại tưởng nó muốn bầy vịt màu cam. Vậy là nó bảo người ta chứa đầy hồ với gần một trăm ký rau câu màu cam. Sau đó kêu một người ở nông trại thả bốn trăm con gà lên đó vì nó không tìm ra một nông trại nào nuôi vịt.

Amy nhìn bà Mildred đăm đăm:

- Mẹ đặt ra chuyện đó chứ gì.

- Khi Jason nổi nóng, con nhỏ lại tưởng đâu là vì nó đặt mua gà thay vì mua vịt.

Bà Mildred dừng lại một lát để cho câu chuyện được sáng tỏ.

- Con bé Doreen xếp mọi thứ theo màu sắc mà tờ giấy muốn. Không phải là theo tờ giấy màu gì, mà là theo cái màu tờ giấy "muốn" được xếp theo. Rắc rối là lúc nó muốn kiếm cái gì đó bởi vì nó chỉ biết được tờ giấy muốn màu gì khi sờ vào tờ giấy mà thôi.

- Vậy sao. -- Amy nói, nước mắt cô đã cạn. -- Và nếu như cô ấy không tìm ra tờ giấy, thì làm sao cổ có thể sờ vào nó mà tìm ra nó?

- Đúng vậy đó. Doreen nó đặt mua tất cả bảng hiệu mới cho mỗi cửa hàng trong thị trấn. Chúng được gởi lại với chữ Abernathy đánh vần là Abernutty.

Amy cười nắc nẻ.

- Doreen nó sưu tầm ba cái kẹp giấy màu đỏ. Cứ hỏi nó về chúng xem thì biết. Nó có thể nói hằng giờ về sưu tầm của nó. Nó có kẹp giấy màu đỏ từ mỗi tiệm bán hàng trong vòng 150 dặm. Và nó sẽ nói cho con biết sự thật có một không hai đó là tất cả chúng đều được sản xuất từ một hãng.

Amy bắt đầu cười một cách sảng khoái.

- Và anh Jason muốn cưới cô ấy ư?

- Jason muốn giết con nhỏ đó thì có. Cứ cách mấy ngày là nó lại gọi cho mẹ và nói cho mẹ nghe cách mới nhất mà nó nghĩ ra để giết con nhỏ. Mẹ thích nhất cái mà nó bảo nó sẽ cho một đóng núi làm bằng kẹp giấy màu đỏ đè chết con bé. Nhưng mà mẹ bảo việc đó chỉ làm cho con nhỏ vui sướng thêm mà thôi.

- Nếu như cô ta bê bối như vậy thì tại sao anh ấy lại mướn cô ta? Hay là giữ cô ta bên mình? Tại sao còn bám sát theo cổ?

- Doreen có thể là làm việc không được tốt, nhưng mà thật ra không phải ý của nó để muốn làm chức thư ký này đâu. -- Bà Mildred nhướng mày nói. -- Con biết không, con bé là em gái của cô thư ký cũ của Jason đó. Con biết mà, là nữ cường nhân Parker đó.

- Vâng, dĩ nhiên rồi. Cô Parker làm mọi thứ cho anh ấy. Cổ đã giúp cho ảnh làm hết những việc đó cho con mà.

- Đúng rồi, đúng rồi. Jason nó thật là tồi tệ. Nó mua sắm quần áo cho con của con, tạo cho con cơ hội có một đêm đi chơi thật là tuyệt, làm cho ước mơ mùa Giáng Sinh của con trở thành sự thật, và ... Được rồi, mẹ sẽ không nói nữa. Sao cũng được, Parker đã lấy David, và ...

- Anh David? Bác sĩ David? Em trai của anh Jason ư?

- Đích thị là nó đó. Lúc đó Parker ở lại nhà của David trong khi Jason ở bên con, và họ đã tìm hiểu nhau và, ôi ... Nói chung là Jason không thể nào tìm ra người thay thế Parker được. Cho nên khi con nhỏ năn nỉ nó mướn em gái của mình, thì Jason chụp ngay cơ hội. Nó muốn đuổi việc con Doreen ngay ngày đầu tiên bởi vì con nhỏ đã bán xe của nó với giá một đồng ... À không, đó là một câu chuyện khác nữa ... nhưng nó được tin ngày hôm đó Parker đã mang thai, và David nói vợ nó sẽ bị sẩy thai nếu như anh nó đuổi việc con em vợ.

- Chồng của con cũng chết khi con mang thai vậy, nhưng mà con có sẩy thai đâu. -- Amy nói.

- Suỵt. Không nên "chưa đánh đã khai", biết chưa? Mẹ tin rằng David nó chỉ muốn được sự yên tĩnh mà thôi. Cho nên một lần nữa nó dụ khị anh trai nó sập bẫy. -- Bà Mildred dừng lại cười khúc khích. -- Jason cứ hay nói là nó muốn trở về New York, chỗ mà con người ta ít gian lận, nham hiểm, và ít dối trá hơn là người ở Abernathy. Nói tóm lại là Jason đồng ý cho Doreen ở lại cho đến khi Parker sinh em bé. Và mới đây nghe đâu đứa nhỏ đó đã trễ gần hai tuần rồi. Nhưng mà, mẹ đoán là một khi đứa bé được sinh ra thì David sẽ tìm ra một lý do khác để anh trai mình giữ lại Doreen. Nhưng nếu nó không đuổi việc con bé sớm thì mẹ tin rằng Jason chắc chắn sẽ giết nó đó.

- Hoặc giả kết hôn với cô ta cũng nên. -- Amy nói một cách nặng nề.

- Mẹ muốn con kể cho mẹ nghe việc đó. -- Bà Mildred nói với vẻ nghiêm trang. -- Thật ra Doreen nó đã nói những gì?

- Đại khái là về nhà cửa và đồ dùng trong nhà ... con không biết nữa. Con thật là khổ sở, còn bé Max thì lại thích anh ấy.

- Làm sao con biết?

- Bởi vì cô ta đã nói thế. Cổ nói với con là họ đang lựa những đồ dùng trong nhà và ...

- Không phải. Ý của mẹ là làm sao con biết bé Max thích Jason?

- Thì tại vì nó có hứng thú với anh Jason hơn là lôi kéo sách trên kệ xuống, hay là đi nhìn xem cái gì trong mấy lon nước sơn. Và nó đứng bên cạnh con mà không leo trèo lên cái gì cả. Nhưng mà rồi bé Max lúc nào cũng mến anh ấy cả.

Bà Mildred lắng nghe hết câu chuyện mà không hề thốt một lời nào. Sau đó, bà nhíu mắt nhìn về Amy.

- Cháu nội của mẹ cần có cha. Còn con thì cần một người chồng. Mẹ đã chịu hết nổi rồi cái cảnh con sống chui sống nhủi ở đâu đó và không được nhìn mặt đứa cháu nội duy nhất bất cứ lúc nào mẹ muốn và ...

- Làm ơn đi, mẹ Mildred à. Lương tâm của con cắn rứt bấy nhiêu cũng đủ rồi.

- Nhưng chưa đủ để đền bù hai năm mẹ không được thấy cháu nội của mẹ đâu. -- Bà Mildred ngắt lời.

Nghe vậy, Amy đứng lên.

- Con nghĩ con phải đi rồi.

- Đúng rồi. -- Bà Mildred nói khẽ. -- Con nên đi đi. Con nên chạy trốn, cứ y như con đã làm khi Jason muốn con làm vợ nó. -- Bà hạ thấp giọng. -- Và cũng như việc con làm khi con đám cưới với Billy.

- Làm gì có chuyện đó chứ! -- Amy chối phăng, nhưng cô lại ngồi xuống. -- Anh Billy lúc nào cũng tốt với con. Anh ấy ...

- Nó đã cho con một lý do để trốn tránh. Nó cho con một lý do để xa lánh mọi thứ trong đời. Con có thể sinh một đứa con và ở lại trong căn nhà cũ đó. Và không một ai nghĩ vợ của một tên bợm nhậu trong xóm có khả năng làm gì hơn thế nữa, đúng không? Bộ con nghĩ là mẹ không biết chuyện gì đã xảy ra sao? Mẹ yêu Billy với cả trái tim của một người mẹ, nhưng mẹ biết nó là người như thế nào, và mẹ cũng nhìn thấy chuyện gì đã xảy ra. Và sau khi Billy chết đi, con sợ không dám bước chân ra khỏi cửa nhà nữa. Vậy thì con hãy nói cho mẹ nghe xem, Amy. Con đã làm gì khi con chạy trốn Jason? Trốn tránh thêm ư? Có phải là núp ở trong căn nhà trọ ở một nơi nào đó, vẽ những bức tranh, và chỉ ra đường cùng với con trai mình không?

- Vâng. -- Amy nói nhẹ khi nước mắt bắt đầu rưng rưng nơi khóe mắt. Những giọt nước mắt cứ ào ạt tuôn ra và lăn đầy trên má. Nhưng cô không có ý định lau chúng đi.

- Được rồi, Amy ạ. Mẹ sẽ cho con biết vài sự thật đau lòng. Con đã tổn thương Jason Wilding đến độ mẹ không biết nó có thể bình phục lại không nữa. Cuộc đời của nó đã gặp phải nhiều chông gai, và nó học được bài học là không yêu ai một cách dễ dàng. Nhưng mà nó trao ra tình yêu của nó cho con và bé Max, và con đã phun nước bọt vào mặt nó rồi ngoảnh mặt quay lưng với nó. Con đã khiến cho nó rất là rất là đau lòng rồi đấy.

Amy hít một hơi thật sâu.

- Vậy thì làm sao con mới có lại anh ấy? Sáng nay con thật là tệ. Con đã dối anh ấy và nói toàn những chuyện không đâu. Thế con có nên đi kiếm ảnh và cho ảnh biết sự thật không?

- Ý con là nói với nó rằng con đã học được bài học và con muốn có nó đến đau nhói trong lòng à?

- Vâng, đúng rồi. Con không biết là con cần anh ấy đến mức nào cho đến khi con gặp lại ảnh.

- Con dâu cưng à, nếu như con gặp một người đàn ông và nói với hắn ta là con đã sai, thì suốt cuộc đời này con sẽ phải xin lỗi với nó hoài đấy.

- Sao cơ? Nhưng mà mẹ vừa mới bảo là con đã làm tổn thương anh ấy mà. Không phải con nên nói với ảnh lời xin lỗi vì đã làm cho ảnh đau lòng hay sao?

- Con làm đi rồi con sẽ hối hận đấy.

Amy nhét ngón tay vào tai mình và ngọ nguậy như để cố nghe cho rõ.

- Tha lỗi cho con nhé, nhưng mà hình như con đã điếc thì phải. Mẹ có thể nói lại một lần nữa không?

- Này, nếu muốn một người đàn ông, con phải làm cho hắn đến với mình. Vẫn biết là mình đã hối lỗi vì đã bỏ ra đi, nhưng con không thể để cho nó biết được. Con biết không, đối với người đàn ông thì sự chinh phục là tất cả đấy. Nó phải lấy được lòng con.

- Nhưng mà ảnh đã làm được điều ấy rồi mà. Trước đây ảnh đã bỏ ra nhiều tâm tư vì bé Max và con, nhưng mà con lại có những suy nghĩ vớ vẩn trong đầu là con muốn ...

Bà Mildred ngắt lời cô.

- Ai thèm biết đến quá khứ chứ?

- Nhưng mẹ vừa mới nói là con bỏ đi và trốn tránh, và ...

- Chứ còn gì nữa. Bây giờ hãy nghe mẹ nói này. Mẹ đã có một kế hoạch rồi. Đó là một kế hoạch hoàn hảo. Đến lúc chúng ta "xử" Jason Wilding xong thì nó cũng sẽ không biết chuyện gì đã đến với nó đâu.

- Con nghĩ mình bị ù tai rồi bởi vì con không nghe chính xác được gì cả. Con cứ tưởng mẹ cùng phe với anh ấy chứ. Con tưởng anh ấy là người đáng được tội nghiệp mà.

- Đúng vậy. Nhưng mà chuyện đó thì mắc mớ gì đến việc này? Nè, con không thể chiếm được người đàn ông với sự thật và những lời hối lỗi đâu. Không, con chiếm lấy họ với những lời bóng gió và sự lẫn tránh. Và những kiểu quần lót khêu gợi cũng sẽ giúp đấy.

Amy chỉ có thể chớp mắt nhìn người đàn bà này với kiểu tóc khéo léo của bà ta. Bà Mildred Thompkins nhìn chẳng giống loại phụ nữ hay lẫn tránh đàn ông. Không, bà ta nhìn có vẻ giống như loại phụ nữ trói chặt người đàn ông và đóng dấu ông ta hơn.

- Quần lót ư? -- Amy lắp bắp.

- Con có tập cho thể hình của mình trở lại như trước chưa?

- Con ... à ...

- Mẹ cũng nghĩ vậy rồi. Được rồi, mẹ sẽ kêu thợ làm tóc của mẹ, Lars, đến để làm gì đó cho con mới được. Dĩ nhiên là trước mặt của Jason rồi. Và không chừng chúng ta còn có thể lấy cho Doreen căn nhà của nó nữa à. Sao lại không chứ? Jason có đủ khả năng này mà. Và Doreen có lẽ sẽ lấy một chàng lãng tử nào đó làm cho con bé điên đảo, nên nó sẽ cần một căn nhà. Và con sẽ cần rất nhiều sự giúp đỡ với mấy bức tranh tường đó của con. Và ... Tại sao con lại nhìn mẹ như thế chứ?

- Con nghĩ trước đây con chưa bao giờ nhìn thấy mẹ như thế này cả.

- Con dâu cưng à, còn chưa mở màn mà. Bây giờ mình đi gặp cháu nội của mẹ đi.

Hạnh Phúc Đơn Sơ - Chương 16


Tác giả: Jude Deveraux
Phiên dịch: Tuyết Băng – TP



Chương 16






Một Năm Sau



Vị Tổng Thống của nước Mỹ sẽ rất vui lòng để đến dự buổi lễ khai mạc trọng đại của thị trấn Abernathy, tiểu bang Kentucky. Tổng Thống đã kêu tôi chuyển lời về sở thích đặc biệt của ông với những bức tranh tường về chuyện Một Nghìn Lẻ Một Đêm ở thư viện công cộng vì câu chuyện thần thoại đó là những mẫu chuyện mà Ngài yêu thích nhất.

Jason đọc lá thư lại một lần nữa và gần như hét lên vì vui sướng và hân hoan đến tột cùng, cho đến khi anh nhìn đến hàng chữ tiếp theo - chỗ người thư ký của ngài Tổng Thống đã hỏi kỹ lại ngày giờ của buổi lễ khai mạc cho chắc chắn.

- Nhưng mà đó là ... -- Anh im bặt trong vẻ kinh hoàng khi nhìn đồng hồ đeo tay của mình để xem ngày hôm nay là thứ mấy. Rồi sau đó trừng mắt nhìn vào cuốn lịch trên bàn làm việc của anh để xem sự nghi ngờ của mình có đúng vậy không.

- Doreen!!! -- Anh gầm lên, tưởng chừng như bể cả phổi. Và gần ba phút sau, cô thư ký của anh lù lù bước vào văn phòng.

- Gì á? -- Cô nói, nhìn anh với đôi mắt thật to đầy vẻ chán chường.

Từ lâu rồi Jason đã hiểu được rằng không có gì có thể làm cho cô ta lung lay bởi lẽ điếc thì không sợ súng bao giờ.

Hãy bình tĩnh lại nào, anh tự nhủ thầm. Nhưng sau đó anh lại nhìn dấu ấn của ngài Tổng Thống trên lá thư và phá tan sự yên tĩnh.

Lặng lẽ, anh đưa cô ta lá thư.

- Tốt quả phải không? Em đã nói với anh là em sẽ mời được ông ấy đến mà. Em và chị Cherry, bọn em quen biết nhiều người lắm.

Jason lấy hai tay ôm đầu một lát và đếm nhẩm đến mười. Anh đếm đến tám, và đó là kỷ lục mới của anh.

- Doreen. -- Cố gắng lắm anh mới lấy được giọng thật bình tĩnh. -- Hãy nhìn lại ngày giờ đi. Còn bao lâu nữa từ giờ cho đến ngày ngài Tổng Thống hẹn đến đây hả?

- Anh cần cuốn lịch mới ư? -- Doreen ngớ ngẩn hỏi. -- Bởi vì nếu như anh cần thì em sẽ mua một cuốn từ ngoài tiệm về cho anh.

Từ lúc Doreen đã xài hết sáu ngàn đô mỗi tháng cho đồ dùng trong văn phòng, thì Jason đã phải cắt bớt mấy tài khoản của cô. Và anh không muốn phải mở chúng lại.

- Không. Tôi có thể đọc một trong mười cuốn lịch nằm trên bàn làm việc của tôi. Doreen à, tại sao ngài Tổng Thống lại đến đây trong vòng sáu tuần khi buổi lễ khai mạc được chuẩn bị sáu tháng bắt đầu từ bây giờ? Và tại sao ông ấy lại nghĩ rằng những bức tranh tường trong thư viện là về chuyện Một Nghìn Lẻ Một Đêm, khi người thợ vẽ đã được cho biết là phải vẽ những câu ca dao với những mẫu chuyện thiếu nhi?

- Ca dao và truyện dành cho thiếu nhi ư? -- Doreen chớp lia đôi mắt nhìn anh.

Jason hít một hơi thật sâu cốt để bản thân mình lấy lại bình tĩnh. Nhưng ngược lại trong đầu anh lại nghĩ đến nhiều cách khác nhau để giết cậu em trai của mình. Vì David, lại một lần nữa, đã gài bẫy người anh trai "khôn ngoan" của mình vào một chuyện mà đã làm cho Jason phát điên lên được.

Doreen chính là em gái của Cherry Parker. Và David đã năn nỉ ỉ ôi để Jason phải mướn cô ta về giúp anh giám sát chương trình xây dựng lại thị trấn Abernathy. Lúc đó, Jason đã nhanh chóng đồng ý ngay, vì anh thiếu Parker và anh chưa bao giờ tìm ra một người nào mà khả năng làm việc cao bằng một nửa của cô vậy.

Nhưng mà Parker thành thạo với việc kinh doanh bao nhiêu thì Doreen lại lù khù bấy nhiêu. Doreen chẳng làm ra được trò trống gì, lại bày hày và vô ý vô tứ trong khi Parker thì lại thật hoàn hảo. Chỉ nội trong ba tiếng đồng hồ sau khi nhận cô ta vào làm việc, Jason đã muốn đuổi việc cô ta ngay. Nhưng Parker lúc đó đang mang thai và cô nàng cứ khóc - một việc mà có thể làm cho Jason luống cuống cả chân tay - bởi vì anh không hề nghĩ rằng Parker cũng biết khóc.

- Anh không thể giữ con bé lại vài ngày được hay sao? -- David đã nài nỉ. -- Cái thai này đã không dễ dàng với Cherry. Và Doreen là đứa em gái duy nhất của cô ấy. Việc này rất là quan trọng với cả hai chúng em. Dù sao đi nữa thì anh cũng tài giỏi với công việc quá rồi, nên anh có thể làm mà không cần đến một người thư ký.

Lúc đó, Jason nghe mát tai làm sao ấy, nên đã bị David hoàn toàn thuyết phục.

Đó là chuyện của tám tháng trước. Parker vẫn còn đang mang thai, vẫn còn khóc vì chuyện nhỏ nhặt nhất. Và Jason ráng cố gắng làm việc với Doreen trong vai trò thư ký của anh. Nếu như không phải hiểu sai ý mọi điều anh nói, thì cô ta cũng đi mua đủ thứ, chẳng hạn như sáu hộp kẹp giấy màu đỏ và 12 tá Rolodexes.

- Để dành khi chúng ta xài hết. -- Cô ta đưa ra một lời giải thích. Để làm cho mọi việc tệ hại hơn, con bé đó còn cho rằng cá nhân mình mang sứ mệnh giúp cho anh quên đi Amy.

- Là ca dao và truyện thiếu nhi. -- Jason nói với vẻ mệt mỏi. -- Cô biết không, là những truyện như là Humpty-Dumpty, hay là Little Miss Muffet chẳng hạn. Chúng ta đã mướn một họa sĩ để vẽ chúng, và anh ta sẽ bắt đầu vào thứ Hai này. Anh ấy cần khoảng ba tháng để vẽ nguyên cả thư viện. Vậy mà ngài Tổng Thống sẽ đến đây trong vòng sáu tuần để thưởng thức chúng. Nhưng kẹt cái là ngài Tổng Thống nghĩ rằng mình sẽ được thấy chuyện Một Nghìn Lẻ Một Đêm chứ không phải là những câu ca dao hay truyện thiếu nhi.

Doreen ngây người ra nhìn anh trân trối. Chắc là anh phải gọi David lần nữa để xem coi vợ nó đã sanh chưa. Bởi vì ngay cái phút Parker "lâm bồn" xong thì Doreen sẽ rời khỏi đây ngay tức khắc.

- Mấy chàng hiệp sĩ thì sao chứ? -- Cuối cùng cô cũng hỏi.

- Vào đêm ư? Giống như trong chuyện Một Nghìn Lẻ Một Đêm ấy hả? Hay là cô muốn hỏi rằng anh thợ vẽ có làm việc ban đêm không? -- Với Doreen thì không ai có thể biết trước được.

- Không phải. Anh buồn cười thật. Là hiệp sĩ như trong truyện Robin Hood ấy.

Jason chỉ muốn hét lên thôi.

- Chẳng có hiệp sĩ nào trong truyện Robin Hood cả. -- Trời ạ, nhưng mà anh đã bắt đầu hiểu cô nàng!

- Ồ. -- Doreen chớp chớp mắt nói. Cô ta cũng đẹp lắm, với một vẻ ngây thơ, trong sáng. Thêm vào đôi mắt to như hai hột nhãn đã được cô vẽ viền đen, càng làm cho chúng trông to hơn, và cô ta có khoảng chừng 25 ký tóc vàng xoắn lên. Những người đàn ông ở Abernathy gần như ngất đi khi họ trông thấy cô ta.

- Doreen. -- Jason nói, lần này với vẻ khẩn cấp hơn. -- Từ đâu mà ngài Tổng Thống của nước Mỹ lại nghĩ rằng chúng ta sẽ vẽ những bức tranh tường về đề tài Một Nghìn Lẻ Một Đêm vậy hả?

- Từ người đàn ông đã tìm ra thế giới và đi cùng với những hiệp sĩ của Robin Hood đó. -- Cô đáp.

Thật không may cho anh vì đôi lúc Jason gần như thích thú với việc tìm hiểu xem não bộ của Doreen hoạt động như thế nào. Bây giờ những gì cô ấy nói cứ hiện ra trong đầu anh: người đàn ông mà đã phát hiện ra thế giới, rồi Robin Hood, và còn những hiệp sĩ nữa. Chính cái tên Columbus đã cho anh thêm chi tiết.

- Nhóm "Hiệp Sĩ của Columbus". -- Anh thì thầm, và khi Doreen trợn ngược đôi mắt y như cô đang bực mình với sự "chậm tiêu" của anh, anh biết mình đã đoán trúng.

Nhóm "Hiệp Sĩ của Columbus" là một trong những người tài trợ cho Abernathy. Và không biết vì lý do gì, Doreen đã chọn họ để mà lý luận. Làm sao cô ta có thể nghĩ từ những "Hiệp Sĩ của Columbus" thành "Một Nghìn Lẻ Một Đêm" khiến anh phải nhức đầu vì suy nghĩ - nhưng mà rồi đầu óc của Doreen thường có khả năng này.

- Cái gì đã làm cho cô nghỉ rằng những bức tranh tường của thư viện sẽ là Một Nghìn Lẻ Một Đêm vậy? -- Anh hỏi nhẹ.

Doreen buông tiếng thở dài.

- Ông Gables rất là thích công chúa Caroline, và bởi vì cô ta sống ở đó thì dĩ nhiên cô ấy sẽ thích như thế rồi.

Jason phải mất một hồi lâu để theo kịp lý lẽ này của cô - nếu như đây cũng có thể gọi là lý lẽ. Ông Gables là chủ của một tiệm bán thú nuôi ở gần đây. Nằm bên cạnh tòa nhà nơi nhóm Hiệp Sĩ của Columbus họp mặt. Và công chúa Caroline thì sống ở Monaco, phát âm gần giống như là Morocco - là một khu vực của nước A-Rập.

- Hiểu rồi. -- Jason nói chậm rãi. -- Và sở thích của ông Gables nơi nàng công chúa đó đã làm cho cô nghĩ là cái thư viện nên được vẽ với những câu chuyện trong Một Nghìn Lẻ Một Đêm thay vì những câu chuyện cổ tích.

- Nó sẽ nhìn đẹp hơn là Humpty-Dumpty. Và vả lại ngài Tổng Thống sẽ không đến đây để xem hình Little Bo-Peep đâu.

Liếc nhìn lá thư một cái, Jason phải công nhận rằng cô bé có lý về điểm đó.

- Nhưng mà Doreen này. -- Anh kiên nhẫn nói. -- Vấn đề ở chỗ là anh chàng bay từ Seattle đến đây để vẽ những bức tranh đó và anh ta sẽ có mặt tại đây vào ngày mai. Anh ta đã bỏ ra cả năm ngoái để soạn những hình vẽ cho mấy bức tranh tường này, và ...

- Ồ, thì ra anh đang lo lắng về việc đó à? Cái đó thì đã có em lo. -- Cô nói rồi sau đó rời khỏi phòng.

- Đây nè. -- Một lát sau khi trở lại phòng, cô nói. -- Cái này đến hai tuần trước.

Thoạt đầu, Jason chỉ muốn mắng cô ta về việc để một lá thư nằm bừa bãi đến hai tuần lễ trước khi đưa nó cho anh, nhưng anh quyết định để dành hơi và đọc lá thư. Hình như là người thợ vẽ tranh tường đã bị gãy tay phải và sẽ ngưng nhận việc ít nhất là bốn tháng.

- Anh sẽ không la hét nữa chứ hả? -- Doreen hỏi. -- Ý em muốn nói, nó chỉ là gãy một cánh tay. Anh ta sẽ khỏe thôi mà.

- Doreen. -- Jason vừa đứng lên vừa nói. Anh thầm cám ơn là có một cái bàn làm việc ở giữa họ, nếu không có lẽ anh sẽ đưa tay lên cổ cô mà siết lấy. -- Trong vòng sáu tuần, vị Tổng Thống của nước Mỹ sẽ đến đây để xem cái thị trấn mà còn mấy tháng nữa mới hoàn tất. Và ông ấy muốn thấy những bức tranh tường trong thư viện mà chưa vẽ được bởi vì tôi không có người họa sĩ nào hết. -- Cuối câu, giọng anh bắt đầu lớn hơn cho đến khi anh gần như hét lên.

- Anh đừng la em chứ. -- Cô nói với vẻ thản nhiên. -- Đâu phải việc của em để đi tìm họa sĩ đâu. -- Nói xong, cô ta quay người và bước ra khỏi phòng.

Jason ngồi phịch xuống, làm chiếc ghế suýt chút đã bị gãy.

- Tại sao tôi lại từ bỏ việc kinh doanh chứ? -- Anh lầm bầm. Và lại một lần nữa, khi anh nhìn lại cuộc sống trước đây của mình, anh nhớ là mọi thứ đều tốt đẹp, ngăn nắp. Lúc anh dọn tất cả trở về Abernathy, anh đã định đem theo những nhân viên chính của mình, nhưng mà đa số họ đã cười anh.

Người quản gia của anh đã cười thật sảng khoái.

- Rời New York để về Kentucky ư? -- Anh ta nói với vẻ buồn cười. -- Cám ơn, hỏng dám đâu.

Và đó cũng là thái độ của tất cả những người khác đã làm việc cho anh. Cho nên anh đã trở lại quê nhà hầu như chỉ có một mình. Hay ít ra anh đã cảm thấy như vậy ngay lúc đó.

Jason nhìn hình chụp lúc nhỏ của bé Max đang được chưng đầy bên góc phải bàn làm việc của anh. Đã hai năm rồi, anh nghĩ, và anh vẫn chưa nghe một tin tức gì về hai người họ. Làm như trái đất đã nứt ra và chôn giấu họ vậy. Những gì anh có chỉ là mấy tấm hình mà anh đã năn nỉ từ bà Mildred - mẹ chồng của Amy, và đã lộng chúng vào những khung hình bằng bạc. Không gì ngoài cái tốt nhất cho bé Max của anh.

Ít ra thì anh vẫn xem thằng bé như là con ruột của anh vậy. Và trong chuyện này cũng thế, anh cũng đơn độc một mình bởi vì chẳng có ai tội nghiệp anh khi nói đến việc anh vẫn chờ đợi Amy và một đứa bé mà anh chỉ gần gũi vỏn vẹn có mấy ngày.

- Hãy quên nó đi! -- Ba anh đã nói. -- Vợ tao cũng chết vậy. Bả bỏ tao vì không có đường lựa chọn. Còn con nhỏ mà mày muốn đã tự ý bỏ mày và từ bữa ấy tới giờ nó đã chẳng thèm liên lạc. Mày nên biết điều và đừng cứng đầu nữa. Phải hiểu rằng nó không muốn mày và tiền của mày cho nên nó đã "chuồn" khỏi nơi này.

- Tiền bạc của con thì không có dính dáng gì đến việc này. -- Jason buông lời nói khẽ.

- Vậy sao? Vậy thì tại sao mày lại bỏ ra khối tiền trả cho một đám thám tử để rình mò tìm kiếm nó? Nếu như khi nó ở đây nó đã không chấp nhận mày, thì bây giờ làm sao mày thuyết phục được khi nó không còn ở đây nữa hả?

Jason chẳng có câu trả lời nào cho những gì ba mình vừa nói. Nhưng rồi ba của anh là người duy nhất trên đời này mà có thể làm cho Jason trở về thằng bé chín tuổi nghịch ngợm ngày nào.

David thì còn ít tội nghiệp anh hơn là ba của họ nữa. Và phương thuốc của anh chàng dành cho anh trai mình là giới thiệu anh với những người phụ nữ khác. "Nguyệt Lão Kentucky" David đã gọi như vậy, và Jason không hề biết em trai mình nói gì cho đến khi thức ăn bắt đầu kéo đến. Phụ nữ độc thân, phụ nữ đã từng có chồng, phụ nữ đang nộp đơn ly hôn, đều xuất hiện trước ngưỡng cửa nhà Jason với khối đồ ăn.

- Em nghĩ chắc là anh sẽ thích ăn thử bánh mì và dưa chua của em á. -- Họ nhão nhoẹt. -- Em đã thắng được giải nhất ở hội chợ hồi năm ngoái đó nha.

Chỉ nội ba tuần sau khi anh dọn về, nhà bếp của Jason đã đầy ắp nào là dưa chua, mức dâu, và sốt tương ớt mà mọi người ưa thích. Tủ lạnh của anh thì lúc nào cũng chứa đầy bánh trái.

- Họ xem tao là một người đàn ông hay là một con cừu non cần được nuôi cho mập để mần thịt vậy hả? -- Jason đã hỏi một đêm ở quán rượu khi anh nhìn em trai mình qua một ly bia.

- Mỗi cái một chút. Đây là Kentucky anh cũng biết mà. Này, anh Hai à, anh cần phải hẹn một trong mấy người họ ra ngoài chơi mới được. Anh cần phải lo làm lại cuộc đời và đừng mơ tưởng những gì anh không thể có.

- Ừm, chắc là vậy quá, nhưng mà ... Mày không nghĩ rằng họ sẽ đem tao đi nhận chua và đưa tao vào cuộc thi hội chợ chứ hả?

David cười ngất:

- Cũng có thể lắm. Trong trường hợp đó thì anh nên thử hẹn Doris Millet trước. Món ruột của cô ấy là rượu dâu tằm đấy.

Jason hơi mỉm cười:

- Được rồi. Tao sẽ thử. Nhưng mà ...

- Em biết. -- David nói khẽ. -- Anh nhớ Amy và bé Max. Nhưng mà anh cần phải tiếp tục sống. Ngoài kia còn rất nhiều đàn bà. Hãy nhìn em nè. Em cũng đã từng điên đảo vì Amy, nhưng sau đó em lại gặp Cherry, và ... -- Anh im bặt bởi vì nó việc đó vẫn còn là một nỗi đau đối với Jason là vì anh đã mất đi một cô thư ký thật cừ và bây giờ mắc kẹt với Doreen.

Thế là Jason đã hẹn hò hết người đàn bà này đến người đàn bà khác. Và không một ai ngoại lệ, tất cả họ đều yêu anh vì tiền của anh.

- Chứ anh nghĩ sao nữa? -- Cô em dâu của anh đã cáu tiết. -- Anh giàu có, đẹp trai, cường tráng, và hết chỗ chê. Dĩ nhiên là họ muốn lấy anh rồi.

Jason thích Cherry là một thư ký nhiều hơn là một người nhà đang mang thai. Anh không cần được nhắc nhở rằng tài sản lớn nhất của mình là tài khoản trong ngân hàng.

- Những việc anh làm là để thánh hóa cô ấy. -- Cherry nói với giọng gay gắt mà gần đây đã thành thói quen của cô. Cái thai hành cô, cả người sưng vù đến độ cái mũi cũng phình to. Và bác sĩ đã bắt cô ấy phải nghĩ ngơi trên giường. -- Amy Thompkins là một người rất tốt nhưng không phải là một Amy duy nhất. Ngoài kia còn rất nhiều Amy khác, chỉ cần anh tìm thấy họ thôi.

- Nhưng mà cô ấy đã không muốn lấy anh. -- Jason nói, kèm theo tiếng thở dài.

Cherry giơ tay lên chịu thua:

- Có phải anh chỉ thích thú với những người phụ nữ nào không muốn lấy anh không hả? Nếu như đó là lối suy nghĩ của anh thì anh phải yêu em đến điên cuồng mới đúng chứ?

- À. -- Jason nhoẻn miệng cười. -- Anh có thể bảo đảm với em là không có trường hợp đó đâu.

Cherry lấy một cái gối chọi anh.

- Đi lấy cho em cái gì để uống đi. Và cho nước đá vào nhé. Nhiều đá một chút. Rồi trở lại đây lấy cho em cái đồ bấm tivi. Ôi trời ơi, bộ đứa con này không định chào đời hay sao đây hả?

Jason hầu như chạy ra khỏi phòng để làm theo lời cô.

Thế là giờ đây anh đã trở lại Abernathy gần một năm. Và hình như anh đã đi ăn tối với mỗi người phụ nữ ở tiểu bang Kentucky này vậy. Có vài người là từ Tennessee, và một, hai người là từ Mississippi. Nhưng anh lại không có hứng thú với một ai cả. Anh vẫn nghĩ đến Amy, vẫn nghĩ đến bé Max, ít nhất hai lần trong một giờ. Họ đang ở đâu chứ? Bé Max bây giờ nhìn ra sao rồi?

- Không chừng con Amy cũng có cả sáu người đàn ông đeo đuổi nó. -- Bà Mildred Thompkins đã nói thế vào tháng trước. -- Nó có cái gì đó làm cho đàn ông tụi bây muốn làm tất cả vì nó. Ý bác là, hãy nhìn con xem. Mày cũng đã từ bỏ tất cả để giúp cho nó đó thay.

- Con có từ bỏ được gì đâu, chẳng qua con chỉ ...

Trong mắt mọi người, sự cố gắng của anh để cứu vãn quê mình là một việc vĩ đại và cao quý. Nhưng với người nhà và bà con gần xa của anh tại Abernathy, Kentucky, thì anh chỉ đơn giản đang "tương tư nàng ca sĩ".

Sự thật thế nào cũng vậy, hình ảnh đó cũng không có gì gọi là đẹp đẽ cả. Và đã biết bao nhiêu lần anh thề là sẽ dẹp hết những tấm ảnh của bé Max khỏi bàn làm việc của mình và sẽ cố gắng hết sức mình để nghiêm túc với một trong những người phụ nữ anh đang tìm hiểu. Như em trai anh đã bảo, anh đã không còn trẻ nữa, và nếu như anh muốn có một mái ấm gia đình thì anh nên sốt sắng một chút.

Nhưng mà bây giờ anh có những rắc rối khác. Trong một thời gian rất ngắn, vị Tổng Thống của Mỹ sẽ đến viếng thăm Abernathy để chiêm ngưỡng một vài bức tranh tường về đề tài Một Nghìn Lẻ Một Đêm. Và Jason cả một người họa sĩ cũng chẳng có. Theo thường lệ, anh nhấc điện thoại và định bảo Doreen nối đường dây cùng bà Mildred, nhưng anh biết quá rõ chuyện đó sẽ dẫn đến đề tài nào. Doreen sẽ muốn biết anh định gọi cho bà Mildred nào. Làm như anh không gọi cho bà Nội của bé Max một tuần ba lần vậy.

Jason bấm mấy con số mà anh đã thuộc lòng. Và khi bà ta trả lời, anh chẳng buồn thông báo mình là ai.

- Bác có biết ai ở lân cận đây mà có thể vẽ mấy bức tranh tường về chuyện Một Nghìn Lẻ Một Đêm cho thư viện và làm việc này nhanh cấp kỳ không?

- Ủa? Con hỏi bác à? Mày đang cầu xin một người từ thị trấn bé nhỏ Abernathy đó sao? Vậy chứ cái gã họa sĩ nổi tiếng ở thành thị kia đâu rồi?

Jason buông tiếng thở dài. Những người khác trên thế giới xem anh như là thần thánh. Nhưng mọi người ở quê anh lại nghĩ rằng anh đang làm một chuyện mà anh nên làm từ lâu lắm rồi. Và họ còn nghĩ anh phải làm nhiều hơn thế nữa.

- Bác có biết người đàn ông được cho là giỏi nhất trong nước và một trong những họa sĩ nổi tiếng trên thế giới không. Con đã muốn những gì tốt nhất cho cái thị trấn này, và ... -- Anh ngừng để lấy lại bình tĩnh. -- Nè, không phải con muốn có một cuộc đôi co sáng nay đâu nhé.

- Vậy lần này thì Doreen nó đã làm gì rồi?

- Đã mời ngài Tổng Thống sớm sáu tháng và đổi đề tài của mấy bức tranh tường từ ca dao với truyện thiếu nhi thành chuyện Một Nghìn Lẻ Một Đêm.

Bà Mildred huýt sáo một cái:

- Việc nó làm lần này là tệ nhất phải không?

- Không đâu. Cô ấy sẽ không bao giờ có thể làm tệ hơn cái lần cổ đặt thức ăn mang đến một ngày sau khi 300 khách mời đã có mặt đông đủ. Hay là khi cô ấy gởi những đồ dùng trong nhà mới tinh sang Nam Mỹ. Hoặc là khi cô ấy ...

- Con Cherry đã sanh chưa?

- Vẫn chưa. -- Jason nghiến răng nói. -- Đứa bé đó đã trễ 11 ngày rồi, nhưng mà thằng David bảo có thể đã tính nhầm ngày sinh, và ...

- Còn cái vụ mấy bức tranh tường này là như thế nào nữa? -- Bà hỏi, cắt lời anh.

Thật nhanh chóng, anh kể cho bà nghe sự việc. Trong năm vừa qua ở Abernathy, đối với anh, bà Mildred như là một "quân sư quạt mo". Bà biết tất cả mọi người và mọi việc. Không một người nào trong thị trấn có thể "liếc mắt đưa tình" mà qua khỏi cặp mắt của bà Mildred.

- Đừng để hai người đàn ông đó làm việc chung một nhóm nhé. -- Bà đã bảo. -- Vợ của họ đã ngủ chung với nhau và hai ổng ghét nhau thấu xương.

- Vợ của họ à? -- Jason đã nói. -- Ở Kentucky ư?

Bà chỉ nhướng cặp chân mày:

- Đừng có lên mặt với tao như vậy chứ, cái thằng nhóc thành thị này.

- Nhưng mà mấy bà vợ ư? -- Jason có cảm giác như mình sắp mất hết tự chủ.

- Con nghĩ là vì chúng ta đang nói chuyện thật chậm rãi thì chúng ta đang đóng phim của Pat Boone hay sao? Nhưng mà rồi cả lão già Pat đó cũng đã thay đổi hình tượng của mình mà, đúng không?

Bởi thế nên giờ đây, khi Jason gặp vấn đề khó khăn là anh biết rõ nên gọi cho bà Mildred.

- Vậy chứ bác có biết người nào hay không hả?

- Cũng có thể lắm. -- Rốt cuộc bà Mildred cũng nói. -- Tuy là bác biết một người, nhưng bác không chắc là người này có ... rảnh hay không.

- Con sẽ trả tiền gấp đôi. -- Jason nói nhanh.

- Jason, cháu yêu. Khi nào thì con mới hiểu là tiền bạc không thể nào giải quyết hết mọi vấn đề trên đời chứ hả?

- Vậy thì anh ta muốn gì chứ? Muốn lưu danh thiên cổ ư? Ngài Tổng Thống sẽ nghiêm ngưỡng tranh vẽ của anh ta mà. Và cứ nghĩ xem, Abernathy cứ thay đổi không ngừng, nhưng mà 200 năm sau, mấy bức tranh tường vẫn còn đó. Anh ta muốn bao nhiêu thì con cũng sẽ trả.

- Bác sẽ ráng. -- Bà Mildred dịu dàng nói. -- Bác sẽ cố gắng hết sức mình, và sẽ cho con biết sớm, sau khi bác biết kết quả.

Sau khi bà Mildred cúp điện thoại, bà đứng im vài phút suy nghĩ. Dù cho bà có bắt bẽ về vấn đề tiền bạc thì bà vẫn biết rõ trong lòng là Jason - người đã trở về nhà ở Abernathy vào một năm trước - với người đàn ông của ngày hôm nay hoàn toàn khác xa. Cái thằng trở về quê với ý niệm sẽ đóng vai ông già Noel và mọi người trong thị trấn sẽ quỳ xuống hôn lên chân nó với lòng cảm kích. Nhưng thay vào đó, nó đã gặp hết vấn đề này đến vấn đề khác, và kết quả là nó đã hiển nhiên "nhập cuộc". Lúc đầu nó muốn cách biệt, xa lánh mọi người trong thị trấn, nhưng nó đã không làm được như thế. Và bà tin rằng, thật sự mà nói, nếu cho thời gian trở lại thì thằng nhóc này cũng sẽ không thay đổi sự lựa chọn của mình.

Giờ đây, vẫn nhìn đăm đăm vào cái điện thoại, bà mỉm cười khi nhớ lại những người đàn bà ở Abernathy đã cố gắng hết sức để lấy lòng nó trong việc tiến đến hôn nhân. Hay nói thẳng ra là lấy lòng nó cốt chỉ được lên giường với nó. Nhưng theo như bà Mildred biết thì Jason chưa hề đụng đến một đứa con gái nào ở đây. Nó làm cái gì trong những chuyến đi thường xuyên về New York thì bà hoàn toàn không biết, nhưng nó chẳng làm gì ngoài việc làm một vị quân tử với phụ nữ tại Abernathy.

Điều đó lại càng làm cho họ tăng cơn thịnh nộ, bà Mildred nghĩ mà đắc ý. Không có một hội phụ nữ, hội thông tin văn hóa nào, hay là những buổi họp mặt của cộng đồng tại nhà thờ trong vòng ba tỉnh mà không bàn tán chuyện gì sẽ xảy ra khi ông Jason Wilding dọn về Abernathy, Kentucky.

Nhưng mà, bà Mildred nghĩ bụng, với nụ cười dần dần rạng rỡ, Jason nó vẫn giữ mấy tấm ảnh của thằng Max trên bàn làm việc. Và nó vẫn nhắc đến con Amy cứ y như nó mới gặp con nhỏ hồi tuần trước vậy.

Bà Mildred đặt tay lên điện thoại. Có phải trùng hợp đến nỗi Jason đang thật cần một người thợ vẽ tranh tường, và bà vô tình biết được một người có thể vẽ những bức tranh tường đó hay không chứ?

- Hừm! -- Bà hừ nhẹ khi nhất điện thoại lên. Trùng hợp đến nỗi bà đã dễ dàng dụ khị Doreen đưa cho bà địa chỉ của người họa sĩ ở Seattle, sau đó bà Mildred đã viết cho anh ta một tin nhắn bảo rằng không cần anh ta nữa. Rồi bà Mildred đã gởi cho Jason một lá thư nói rằng người họa sĩ đã bị gãy cánh tay. Con nhỏ Doreen đó đã để mấy tuần mới đưa lá thư cho Jason. Việc đó chỉ càng giúp thêm cho kế hoạch tuyệt vời của bà Mildred.

Bà bấm mấy con số mà đã in sâu trong đầu, rồi nín thở trước khi điện thoại có người trả lời. Tâm trí bà đầy ngờ vực. Rủi như bây giờ nó không cần việc làm thì sao? Rủi như nó từ chối? Rủi như nó vẫn còn giận cả hai thằng Jason và David, và những kẻ khác ở Abernathy đã đem nó ra làm trò đùa thì sao đây? Rủi như nó đã có bạn trai rồi thì sao?

Khi bên kia đầu giây có người bắt máy, bà Mildred hít một hơi thật sâu rồi bảo:

- Amy hả con?