Thursday, November 17, 2011

Hạnh Phúc Đơn Sơ - Chương Kết



Hạnh Phúc Đơn Sơ
Tác giả:  Jude Deveraux
Phiên dịch:  Tuyết Băng – TP

Chương 21



Một đêm trước khi thư viện khai mạc, tất cả những người họ, ngoại trừ Doreen và bé Max, đều làm việc trong thư viện cho đến ba giờ sáng.

- Thôi được rồi. -- Jason nói và nhìn lên mọi người. -- Hãy nói cho tôi biết xem, có phải tôi nhìn tệ như đa số mọi người ở đây không hả? -- Anh hỏi, giọng anh khàn đi vì đã nói chuyện nhiều, khi phải trả lời hàng ngàn câu hỏi nhắm vào anh trong ngày hôm đó.

Tất cả họ đều nhìn xung quanh.  Cái thư viện đã được hoàn thành trong thời gian ngắn mà được như thế này thì đã quá lắm rồi.

- Anh nhìn tệ hơn tụi em đó. -- Amy nói với vẻ bơ phờ. -- Raphael nè, em nghĩ sao hả?

Sau khi sáu tuần thường xuyên gặp gỡ, họ đã biết nhau rõ hơn.  Và Amy tự hỏi làm sao trước đó cô có thể sợ anh chàng được khi Raphael đã chứng minh rằng cậu ta cũng có tài năng trong nghệ thuật và tỉ mỉ, gọn gàng.

- Tệ hơn em nữa. -- Raphael nói. -- Nhưng mà rồi các "cụ già" lúc nào nhìn cũng tệ hết.

- Già hả? -- Jason nói. -- Tôi sẽ cho cậu biết thế nào là già nè. -- Anh bảo rồi nhào đến chàng trai trẻ.  Nhưng Raphael né sang một bên và Jason té nhào xuống sàn gỗ một cái thật mạnh và anh la lên vì đau.

Ngay lập tức, tất cả mọi người chạy ào đến bên anh. 

- Jason!  Jason! -- Amy vừa hét vừa để tay lên hai bên đầu anh.

Jason vẫn nhắm mắt và tiếng rên khẽ thốt ở bờ môi.

- Hãy gọi bác sĩ đi. -- Amy ra lệnh.  Nhưng ngay sau đó, tay của Jason giơ lên, đặt phía sau gáy Amy và kéo cô xuống môi anh để trao một nụ hôn mãnh liệt, sâu lắng.

Sau một hồi lâu, cô đẩy anh ra, mặc dù cô không muốn làm như thế.  Và ngay phút họ tách ra, Jason đã đứng dậy và chạy theo Raphael.  Vật lộn với cậu ta, không lâu Jason đã đè cậu trai trẻ và nhỏ con hơn mình nằm yên dưới sàn nhà.

- Chỉ là không muốn làm đau chú thôi. -- Raphael nói khi Jason chịu để cho cậu ta đứng dậy.

Amy đang đứng trong bóng đêm, xoay lưng lại mọi người.  Cô vẫn còn run rẩy sau nụ hôn nhận được từ Jason.  Một nụ hôn mà chẳng có ý nghĩa gì với anh ấy cả.

    


Như thường lệ, Jason chở Amy về nhà và cố không nghĩ đến việc căn nhà của anh sẽ vắng vẻ như thế nào một khi Amy và bé Max ra đi.

- Một ngày nữa thôi. -- Jason nói. -- Và mọi chuyện sẽ xong xuôi.  Em sẽ vui mừng lắm, phải không?

- Vâng, rất là vui.

Jason không nói gì nhưng lời lẽ của cô làm anh quá đau lòng. 

- Anh chắc là bé Max sẽ thích được trở về nhà lắm nhỉ. -- Jason nói. -- Có lẽ nó nhớ phòng ngủ của nó lắm.  Cái phòng mà không quá trẻ con như cái của nó ở đây ấy mà.

- Vâng, dĩ nhiên rồi. -- Cô đáp.

- Và người đàn ông đó ...

- Là Arnie. -- Cô đỡ lời anh.

- Ừ.  Anh ta sẽ rất vui khi gặp em là cái chắc.

- Vui như điên ấy chứ. -- Cô nói, ráng ra vẻ thản nhiên và hớn hở.

- Amy à ...

- Ay da, hãy nhìn đồng hồ kìa.  -- Cô nói vừa lúc Jason cho xe vào đậu trước cửa nhà. -- Em cá với anh là Doreen đang thức chờ chúng ta đó.

- Tất nhiên. -- Anh bảo. -- Anh bảo đảm với em luôn đó.  À nè, về chuyện tối hôm nay ...

- Ồ chuyện đó hả. -- Cô nói, biết rất rõ anh đang ám chỉ về chuyện nụ hôn. -- Em sẽ không nói với anh Arnie nếu như anh không nói.  Em xin chúc anh ngủ ngon tại đây và hẹn gặp lại anh sáng mai nhé. -- Cô vừa đi lên mấy bậc thềm trước cửa vừa nói.

Vài phút sau, cô nhón chân đi vào thăm bé Max để xem cậu bé thế nào.  Cu cậu ngủ say sưa nên không hề nhúc nhích khi cô kéo tấm chăn đắp lên người nó.

- Mẹ nghĩ chắc bà Nội của con đảng trí mất rồi. -- Cô thì thầm với cậu bé đang ngủ.  Amy đã hứa với bà Mildred là cô sẽ để cho Jason chủ động trước.

- Con cứ việc kể về thằng Varney cho nó biết cho đến khi nào nó nói với con là nó sẽ không đám cưới với con Doreen thì thôi.

- Là Arnie. -- Amy đã bảo.

Trong giấc ngủ, bé Max trở mình và trong chốc lát thằng bé mở mắt, nhìn thấy mẹ của mình.  Sau đó một nụ cười ngọt lịm nở trên môi và rồi cu cậu lại nhắm nghiền mắt lại.

Đáng yêu quá, cô thầm nghĩ khi nhìn cậu bé.  Nó có một nụ cười thật đáng yêu.

- Và mẹ rất là hạnh phúc khi có được con. -- Cô vừa thì thầm vừa hôn đầu ngón tay mình rồi chạm tay vào môi bé Max.  Đứng lùi phía sau, cô ngáp dài.  Đã đến giờ phải đi ngủ vì ngày mai ngài Tổng Thống sẽ đến thăm quang.

    


- Đây là mấy bản tin đầu tiên nè. -- Amy vừa nói vừa đặt tay lên tờ giấy in ra từ máy fax.  Rồi sau đó cặp mắt cô căng ra thật to khi cô đọc bản tin tức.  Trước là trong sự ngạc nhiên, sau là trong sự hoang mang.

- Hãy nói cho bọn em nghe với! -- Raphael hét lên. -- Tin tức nói gì vậy?

Với gương mặt nửa tin nửa ngờ, Amy đưa tờ giấy cho cậu trẻ.  Vết thương bị dao đâm đã bắt đầu lành lại trong mấy tuần lễ nay, và anh chàng đã hết nhìn giống một kẻ giết người đang tìm kiếm nạn nhân kế tiếp của mình.

Raphael liếc sơ qua tờ giấy, rồi thốt ra một tràn cười và đưa tờ giấy qua cho Jason.
Tất cả mọi người ai đã phụ giúp với mấy tấm tranh tường đều đang ở trong thư viện, bu quanh máy fax y như họ đang lạnh cóng và nó là cái lò sưởi.  Sáng hôm nay ngài Tổng Thống đã đến thăm Abernathy.  Và bây giờ họ đang chờ cái máy fax in ra những bản tin tức phỏng vấn về những gì ngài Tổng Thống đã thăm quang.  Những gì viết trong các bài phỏng vấn này có thể tạo thêm tiếng tăm cho Amy hoặc là làm tiêu tan sự nghiệp của cô.

- Ở giữa cái gọi là tranh vẽ của Nhật và hình rối Gia-Va, với một chút nghệ thuật Deco pha lẫn trong đó. -- Jason đọc lớn. -- Mỗi bức tranh đều có nét đẹp đặc sắc riêng biệt. -- Anh nhìn về Amy vẻ bán tín bán nghi.

- Tiếp đi. -- Cô bảo. -- Hãy đọc hết những điều còn lại đi.

Khi Jason không làm gì hết, Amy lấy tờ giấy từ nơi anh.

- Nói tóm lại là mẫu tin này đã nói hoa loa rằng mấy bức tranh của tôi là "thể hiện rất tốt" và "thích hợp", nhưng mà những gì bé Max làm thì ... -- Cô nhìn xuống tờ giấy để trích dẫn y chang trong báo. -- Nghệ thuật với một chữ A to tướng. -- Amy nhìn con trai mình đang ngồi trên chiếc ghế nhồi bông màu đỏ và mỉm cười với cậu bé. -- Và chúng quả là như thế. -- Cô nói. -- Chúng thật là đẹp lắm.

Họ đang ở trong phòng có tên Abernathy, căn phòng mà trong sáu tuần đã khóa lại không cho Amy vào trong khi con trai cô làm việc một cách bí mật.  Bây giờ Amy nghĩ lại, cô nhớ là mình đã chuẩn bị làm thế nào để an ủi bé Max khi không một ai có ấn tượng gì với những hình thù màu đen mà một đứa bé hai tuổi rưỡi gọi là khỉ.  Nhưng cuối cùng khi cô đã được nhìn thấy căn phòng, cô đi phía sau ngài Tổng Thống và cô đã quá sững sờ với tranh vẽ trên mấy bức tường để nhớ mình đang đi chung với ai.

- Trời đất quỉ thần ơi. -- Cô lầm bầm khi nhìn chung quanh căn phòng.  Và lời lẽ của cô hình như đã nói thay cho tất cả mọi người, bởi vì chẳng một ai có thể thốt được lời nào.

Cả bốn bức tường, trần nhà, và chạy dài xuống sàn nhà bằng gỗ là cả một khu rừng.  Những bụi trúc to lớn cao chót vót có vẻ như đong đưa trong gió, một ngọn gió không có tại trong căn phòng nhưng lại hiện diện trong những bức tranh.  Những chú khỉ núp đằng sau các cành cây, bụi rậm.  Những đôi mắt của chúng cứ nhìn người đối diện trân trân cho đến khi người ta phải thụt lùi lại vì sợ đứng quá gần những con thú hoang dã này.

- Tôi chưa từng thấy cái gì như vầy cả. -- Một người đàn ông thấp người từ đằng sau thì thầm mà theo Amy đã được cho biết thì ông ta là một người phê bình về nghệ thuật cho tờ báo The Washington Post. -- Tuyệt diệu thật. -- Ông ta hạ giọng trong lúc nghiêng đầu tứ phía để ngắm thưởng. -- Và cô là người vẽ chúng đó hả? -- Ông ta ra vẻ cúi đầu xuống nhìn Amy măc dù chiều cao của họ cũng gần bằng nhau.

- Dạ không, là con trai của tôi đã vẽ đấy. -- Amy đáp khẽ.

Người đàn ông nhỏ con đưa cặp mắt ngạc nhiên sang Raphael, kẻ đang đứng sau lưng cô. -- Đây có phải là con trai của cô không?

- Con trai tôi ở bên kia kìa. -- Amy nói, chỉ về nơi bé Max đang đứng bên cạnh Jason.
Trong phúc chốc nhà phê bình nghệ thuật và cả ngài tổng thống cả hai ngẩn ngơ không hiểu.  Cô ta không phải nói Jason chính là con trai cô ta đấy chứ?

- Bé Max, con yêu lại đây nào.  -- Amy dang tay ra gọi. -- Mẹ muốn con gặp ngài Tổng Thống.

Sau đó thì mọi người đều nhốn nháo cả lên.  Sự viếng thăm của ngài Tổng Thống tại Abernathy đã quả quyết rằng phân nửa là để lấy lòng dân chúng vì ông ấy đang trên đường đi dự cuộc họp về các nước Trung Đông, và một nửa là để trao tặng bằng khen cho các em học sinh ở Abernathy.  Bởi vì mục đích của mình, ông đã bị bao vây bởi các phóng viên.  Còn giờ đây, khi họ nhìn thấy căn phòng phi thường này đã được một cậu bé hãy còn hôi sữa làm ra thì họ bắt đầu tuôn ra một tràn câu hỏi.

- Bé con này, ở đâu mà con nảy ra ý nghĩ cho căn phòng này vậy?

- Nói thiệt đi mà, mẹ của con đã vẽ cái phòng đó cho con, phải không nào?

- Chú nghĩ là con nên kể sự thật về mấy con khỉ này, đồng ý không?

- Hãy cho mọi người biết sự thật đi.  Ai đã vẽ những tấm tranh này?

Jason bế bé Max lên và trừng mắt về mấy người chụp ảnh.

- Xin lỗi mọi người nhé, đã đến giờ ngủ trưa của họa sĩ nhí rồi.  Nếu như các người muốn tra tấn ai đó với những câu hỏi của các người thì hãy hỏi một trong mấy người lớn ấy. -- Nói xong, anh hất cằm về phía Amy và Doreen.  Sau đó anh ẳm bé Max như che chở và rời khỏi tòa nhà.

Các phóng viên bắt đầu đưa ra hàng loạt câu hỏi cho Amy, bởi vì họ biết cô là người đã vẽ những bức tranh bên phòng cạnh bên, nhưng Amy chỉ họ về phía Doreen.

- Cô ấy biết tất cả đấy.  Tôi còn chưa được bước chân vào trong phòng để nhìn nữa mà.

Quay sang, Amy cứ tưởng đâu Doreen sẽ ngại ngùng trước bao nhiêu phóng viên, nhà báo, hoặc giả ít ra cũng dè dặt đôi chút.  Nhưng cô ta đã hoàn toàn không như thế.   Ngược lại, cô nàng trả lời những câu hỏi phỏng vấn không chút lúng túng và chụp hình một cách tự nhiên cứ y như cô nàng đã quen đứng trước ống kính tự xưa giờ.

Và giờ đây, đã mấy tiếng đồng hồ sau, họ đang đọc về thành quả rực rỡ của bầy "Tề Thiên Đại Thánh", và bé Max được tôn vinh là một thiên tài nhí mới vừa khám phá.

- Tôi luôn biết nó giỏi rồi, nhưng mà được cả thế giới xác nhận như vầy vẫn tốt hơn. -- Amy nói một cách hãnh diện và mọi người cùng cười giòn.

- Đây rồi. -- Jason nói khi cánh cửa bật mở và Charles bước vào, mang theo ba chai sâm banh lớn.  Sau lưng anh ta là bốn người đầu bếp trẻ đang mang những khay thức ăn khổng lồ trên tay.

- Tất cả những thứ này cho ai ăn thế? -- Amy lí nhí, và Jaon quay sang cô với một nụ cười rạng rỡ. 

- Anh đã mời một vài người đến để cùng chúc mừng. -- Anh bảo. -- Anh biết trước là em sẽ thành công nên anh đã chuẩn bị trước.

Đối với Amy thì chẳng sao cả khi tranh vẽ của cô đã bị "ra rìa" và trong lòng mình cô tự hiểu rằng có lẽ cô sẽ không bao giờ trở thành một người họa sĩ nổi tiếng hay là tạo những thành quả vĩ đại nào, nhưng bé Max đã làm được cả hai.  Và nó sẽ tiếp tục lập thêm nhiều thành quả khác.  Bấy nhiêu đó đối với cô đã là quá đủ.  Có thể sanh ra một đứa con với tài hoa như là bé Max đang có là tất cả những gì cô mong muốn ở cuộc đời này.  Ngoại trừ, cô thầm nghĩ khi nhìn Jason khắp người, có thể cô cũng muốn con mình có một người cha.

- Nào, hãy cùng chúc mừng cho chúng ta! -- Jason vừa nói vừa giơ chiếc ly của mình lên cao.  Rồi ánh mắt anh chạm phải ánh mắt của Amy và nụ cười của anh trở nên thân thiết hơn, cứ như anh có thể đọc được sự suy nghĩ của cô.

Sau lưng mấy đầu bếp là ông chủ của cửa hàng bách hóa ở Abernathy và phía sau ông là vợ cùng ba đứa con.  Theo sau họ là gia đình chủ tiệm bán máy móc và thầy hiệu trưởng của trường tiểu học.  Rồi tới bốn giáo viên và sau đó là ...

- Bộ anh mời hết cả xóm hay sao vậy? -- Amy hỏi.

- Mỗi một người họ. -- Anh đáp. -- Và con cái của họ nữa.

Amy cười ngất và biết rõ rằng chưa bao giờ trong đời mình mà cô được vui hơn là lúc này.  Sả láng sáng về sớm, cô đã nghe tiếng ai đó nói nhỏ như thế.  Nhưng cô hớp một ngụm sâm banh nữa và không suy nghĩ gì thêm khi tiếng nhạc từ ngoài vườn hoa vọng đến.  Vô cùng sửng sốt, cô thấy một ban nhạc đã được dàn dựng sẵn ngoài đó và họ đang chơi những điệu nhạc vui nhộn.

Mỉm cười, cô quay sang Jason, người đang ngắm nhìn cô.  Và với nét mặt của anh, cô biết anh đang mong sự chấp thuận của cô.  Cô giơ cao ly rượu của mình về phía anh như để cụng ly.

Đến một giờ sáng, có cả một dãy xe đậu trước cửa thư viện để chở mọi người về nhà.  Không những vậy, Jason còn đưa cho các anh tài xế một danh sách của tất cả địa chỉ để không một ai quá chén phải lo lắng về việc nhớ xem mình ở đâu.  Doreen ẳm bé Max ra ngoài một trong những chiếc xe.  Cô nàng đã bảo Amy là mình sẽ ru bé Max ngủ và ở lại với nó cho đến khi Jason và Amy trở về.

Trong một thời gian ngắn không thể tưởng, ở thư viện chỉ còn lại Amy và Jason.  Và sau sự náo nhiệt của buổi tiệc, thư viện có vẻ rộng lớn và trống trải.  Amy ngồi xuống một trong mấy chiếc ghế bằng gỗ ở bàn đọc sách và nhìn lên Jason.  Sự thành công của con trai cô vẫn rạo rực trong lòng cô, và nó sẽ hoài như thế cho đến hết đời này.

- Vui không? -- Jason đứng trước mặt cô nói và cúi xuống nhìn cô với vẻ khó hiểu trên gương mặt.  Trong tay anh là một ly sâm banh.

- Rất vui. -- Cô thì thầm, mạnh dạn nhìn thẳng vào mắt anh.  Có thể là vì ánh sáng lờ mờ trong phòng từ mấy cây đèn trên bàn đọc sách, nhưng mà trông anh còn phong độ hơn cả ngày xưa.

- Em không có một chút ganh tỵ nào vì bé Max đã giành phần nổi bật hơn em sao?

- Anh vui tính thật nhỉ. -- Cô tủm tỉm. -- Em đã sinh ra một họa sĩ vĩ đại của thế kỷ này rồi.  Để xem con trai em có thể nào hơn em ở điểm đó hay không.

Jason cười khanh khách và trước khi suy nghĩ, anh đã nói.

- Anh lúc nào cũng yêu em.

- Em và tất cả những người phụ nữ khác trên trái đất này. -- Cô lên tiếng trước khi có thể ngăn mình lại.

Nghe đến đây, Jason ném chiếc ly của mình vào vách tường, làm cho nó vỡ thành hàng trăm mảnh vụn.   Bất thình lình, anh ôm choàng lấy cô, kéo cô ra khỏi chiếc ghế và đứng trong vòng tay của anh.  Sau đó, anh hôn cô thật mãnh liệt.  Nhưng nụ hôn dần dần trở nên êm dịu, thắm thiết.  Và ngay khi môi anh chạm vào môi cô, thân thể của Amy mềm hẳn đi trong sự đầu hàng vô điều kiện.

- Đã quá lâu. -- Cô thì thào. -- Rất là, rất là lâu rồi.

Jason ôm cô sát bên mình, vuốt ve bờ lưng cô.  Mấy ngón tay anh đan vào trong tóc cô.

- Đã quá lâu từ khi xa anh hay là từ khi xa ... anh ta?

- Chẳng có "anh ta" nào cả. -- Cô nói, áp mặt vào cổ anh.

Nghe vậy Jason đẩy cô xích ra và giữ cô với khoảng cách một cánh tay.

- Không có anh chàng Arnie ư?

- Chỉ có người đàn ông làm chủ hãng khoai tây rán thôi.

Jason mất một lát mới hiểu được.  Sau đó anh kéo cô trở lại trong vòng tay của mình.

- Là anh.  Chính anh là người đã mua cái hãng khoai tây đó và lấy tên ông cậu của anh đặt tên cho nó.

- Vậy còn Doreen thì sao? -- Amy muốn hỏi thêm nhưng cô không tài nào suy nghĩ được khi bàn tay của Jason đang đặt trên người cô.

Jason ôm cô với tất cả yêu thương mà anh đã dồn nén bấy lâu nay, và hôn cô với cả trái tim mình.

- Anh yêu em, Amy ạ. -- Anh thì thầm trên môi cô. -- Anh sẽ luôn luôn yêu em và yêu em mãi mãi.  Doreen đã bịa đặt ra câu chuyện đính hôn của bọn anh ... Cô ấy nghĩ rằng cổ đã giúp anh khi làm như vậy.  Anh đã cố gắng giải thích rồi.

Cái thở ra như thể thoát nạn của Amy đã nói lên tất cả.  Cô đã tin anh.

Jason ghì Amy sát hơn nữa và nhìn thật sâu vào mắt cô.

- Amy ơi, đừng đi nhé.  Xin em đừng bỏ đi.  Hãy ở lại đây với anh suốt đời.

Cô có thể nói gì ngoài việc đồng ý đây chứ.

- Vâng. -- Cô thì thào. -- Vâng.

Sau đó thì không còn hơi sức cho lời lẽ nào nữa giữa lúc họ giựt phăng quần áo của đối phương, gần như xé nát chúng trong lúc hối hả.  Tiếp theo là những hơi thở dồn dập trong sự hưng phấn khi từng làn da trên người được phơi bày.  Khi chẳng còn một mảnh vải nào trên người nữa, họ ngã mình xuống tấm nệm mà bé Max thường dùng để ngủ trưa.  Và khi Jason cùng cô hợp thể, Amy ngất ngây vì khoái lạc và tự hỏi lòng.  Làm sao cô có thể nào bỏ người đàn ông này chứ?  Sao cô lại có thể ...?

- Amy, Amy ơi. -- Jason cứ mãi thì thầm. -- Anh yêu em.  Anh yêu em.

Và Amy chỉ có thể đáp gọn:

- Vâng.

Một tiếng sau, khi họ nằm yên trên tấm nệm mệt lã người, họ bên nhau tay trong tay thật thắm thiết.

- Nói cho em nghe đầu đuôi mọi việc coi nào. -- Cô nói với giọng tương tự như má chồng của mình. -- Em muốn biết về tất cả những người đàn bà anh từng quen, từ A tới Z.  Những gì em thấy và cảm giác được từ anh là hai việc khác nhau.  Em muốn hiểu, muốn biết về anh, nhưng mà em không thể.  Em cần được nghe anh nói. -- Cô bảo.

Thoạt đầu, Jason còn chần chừ.  Bởi vì có người đàn ông nào lại muốn nói cho một người phụ nữ biết là mình cần cô ta nhiều như thế nào chứ?  Nhưng một khi Jason đã bắt đầu mở lời, anh lại không thể nào ngừng được.  Sự cô đơn là động lực lớn nhất làm cho con người ta thèm được tâm sự.  Và trước khi anh gặp được Amy với bé Max thì anh chẳng biết cuộc sống của mình trống trải và vô nghĩa như thế nào.

- Em xin lỗi. -- Cô nói với lời lẽ chân thành từ tận đáy lòng mình. -- Em xin lỗi vì nỗi đau mà anh đã gánh chịu.

Anh kể cho cô nghe cuộc sống ở Abernathy khổ sở như thế nào, những người trong thị trấn đã chống đối anh ra sao.

- Anh đã nghĩ rằng họ sẽ biết ơn, ai dè họ lại ghét cay ghét đắng một người New York đã đến đây và ra lệnh cho họ phải làm gì.

- Nhưng mà anh được sinh ra và lớn lên ở đây mà. -- Amy nói.

Khi Jason không nói gì, cô nhích người ra để có thể nhìn anh.

- Giữa anh và người dân ở đây có chuyện gì vậy?  Và cả ba anh nữa? -- Cô hỏi khe khẽ. -- Kể cả mẹ Mildred cũng không chịu kể cho em biết chuyện gì đã xảy ra.

Một lúc thật lâu trước khi Jason lên tiếng.

- Có một lúc nào đó con người ta sẽ phải đối diện với nỗi lo âu nhất của chính họ, và ... -- Anh hít một hơi thật sâu. -- Em biết không, mẹ của anh đã qua đời khi David chỉ là một đứa bé.

- Vâng.  Và em cũng biết là ba anh đã một mình nuôi lớn hai anh em anh.

- Đó là ông ấy nghĩ như vậy thôi. -- Jason nói một cách giận dữ trước khi dừng lại. -- Ba anh không có đủ thời gian cho con cái, cho nên sau khi mẹ anh mất, ông ấy đã bỏ tụi anh một mình để bọn anh tự chăm sóc cho bản thân.

- Ồ, vậy có nghĩa là bác ấy đã để cho anh phải tự lo cho anh David.

- Ừm.

- Nhưng em nghĩ đó không phải là lý do tại sao anh không ưa thị trấn Abernathy, đúng không?

Một lần nữa, Jason cứ từ từ, giống như anh cần phải lấy lại bình tĩnh trước khi anh có thể lên tiếng.

- Mẹ anh là một thiên sứ.  Mẹ đã phải lấy một người đàn ông tồi tệ, lạnh lùng như ba anh.  Khi bà biết được mình đang chết dần chết mòn, bà đã không nói với ai.  Mẹ không muốn mình là gánh nặng cho bất cứ người nào, nên bà đã đi bác sĩ một mình.  Mẹ đã giữ kín chuyện này và chúng tôi cứ sống như không có gì xảy ra.

Khi anh dừng lại, Amy có thể cảm giác được sự căng thẳng trong cơ thể anh.

- Nhưng mà có một trong những người lắm chuyện ở Abernathy đã thấy mẹ trong một quán cà phê tại một khách sạn cách đây khoảng 30 dặm.  Sau đó họ về nhà đồn rằng bà Wilding đã có tư tình với một người ở ngoài thị trấn.

- Và ba anh đã tin vào lời đồn đó. -- Amy nói nhẹ.

- Ừ, đúng vậy.  Ông ấy tin đến nỗi nghĩ bà ăn chả thì ông cũng ăn nem và trả thù bằng cách lên giường với một con điếm ở ... -- Anh bỗng im bặt cho đến khi dịu lại. -- Anh là người đã tìm ra sự thật.  Anh đã trốn học và núp ở băng ghế phía sau trên xe mẹ anh.  Lúc đó anh trong phòng chờ đợi ở chỗ bác sĩ khi mẹ bước ra.  Bà bắt anh hứa không được nói với ba anh.  Bà bảo, sống là để hưởng niềm vui chứ không phải để tiếc thương.

- Phải chi mẹ còn sống, em cũng rất muốn được gặp bà. -- Amy nói.

- Mẹ là một người rất tốt nhưng bất hạnh.

- Mẹ anh có hai người con yêu thương bà, và một người chồng cũng yêu bà say đắm.

- Sao chứ? -- Jason há hốc mồm.

- Khi biết được vợ mình sắp chết thì ba anh phản ứng như thế nào?

- Ông ấy không nói một lời nào về chuyện đó, nhưng sau cái chết của bà, ổng đã nhốt mình trong phòng hết ba ngày.  Khi ông trở ra, ông đã đi làm thêm việc nên gần như không bao giờ ở nhà.  Và theo như anh biết thì ba chưa bao giờ nhắc đến tên mẹ nữa.

- Và anh nghi ngờ không biết ba anh có yêu mẹ anh không hả?

Amy thóang nín thở.  Có lẽ cô đã đi quá xa.  Người ta ai cũng thích giữ lối suy nghĩ riêng của mình và không thích người khác làm lung lay lập trường của họ.

- Chắc là ba có yêu mẹ. – Cuối cùng Jason cũng nói. – Nhưng mà anh ước gì ông ấy thương tụi anh nhiều hơn.  Đôi khi anh chán ghét phải đóng vai trò của một người mẹ và ba đối với cậu em trai bé nhỏ của mình.  Đôi lúc anh muốn … muốn được chơi banh như những đứa trẻ khác.

Amy không nói gì, nhưng cô có thể thấy những bài học trong cuộc đời của Jason.  Ba anh đã dạy cho anh biết kiếm tiền là tất cả.  Và nếu như mình làm việc đủ thì mình có thể ngăn chặn những nỗi đau và nỗi cô đơn với biết bao những cảm xúc không vui khác.

Cô nhích người sát lại bên anh.  Da thịt cô chạm vào da thịc anh, và cô có thể cảm nhận được sự thèm khát trong anh lại bắt đầu dâng lên.  Nhưng anh cố ghìm lại.

- Còn cuộc sống của em ra sao?  Em có vẻ là đang sống tốt lắm.

Cô định mở miệng bảo anh rằng cô đã sống rất tốt, rằng cô bỏ đi và tự tạo cho mình một sự nghiệp, rằng cô chẳng cần bất cứ người đàn ông nào.  Nhưng những lời lẽ đó chẳng chịu thốt ra khỏi đầu môi.  Đã đến lúc phải kể sự thật.

Cô hít một hơi thật sâu để xoa dịu trái tim đang đập liên hồi của mình.

- Vâng, em sống cũng tốt, nhưng trước đó em đã sợ rằng bé Max và em sẽ chết đói. – Cuối cùng cô cũng bảo. – Em đã làm một việc rất là ngu xuẩn khi em bỏ nhà ra đi.

- Tại sao em lại không gọi cho anh? – Anh hỏi gặn. – Anh có thể giúp.  Anh có thể …

- Là lòng tự trọng.  Lòng tự trọng của em lúc nào cũng quá cao.  Khi em biết được anh Billy thật sự là người như thế nào, đáng lẽ em phải bỏ anh ấy.  Nhưng em lại không thể để cho bà con rêu rao rằng em bỏ cuộc chỉ vì em tìm thấy một vài khuyết điểm từ anh ta.

- Khuyết điểm? – Anh nói trong sự sửng sốt.

Quay nghiêng người lại, Amy đặt một bàn tay lên gương mặt anh.

- Hôn nhân của em với anh Billy thật là tệ hại. – Cô nói. – Em đã phải chịu nhiều khổ sở.  Em ghét say sưa rượu chè và xì ke ma túy.  Nhưng mà em cũng ghét là anh ấy hèn yếu và ảnh có thể hy sinh tất cả chỉ để tốt cho bản thân mình.

- Khi em quen anh ấy … -- Jason nói khẽ.

- Lúc đó ảnh đang trong thời gian cay nghiện.  Nhưng mà em phải nên biết.  Anh ấy cứ nói gần nói xa mà sau này em nhớ lại và biết được những lời bóng gió đó đã cho biết anh ấy là người như thế nào.  Và khi anh đến, anh có vẻ quá hòan hảo.  Nhưng sau đó em biết được anh, giống như anh Billy, có một cuộc sống bí mật.  Và em không thể chịu được.  Em đã chạy.  Em chỉ biết ẳm con trai mình và bỏ chạy càng nhanh và xa càng tốt.  Anh có hiểu được không?

- Ừm. – Anh vừa nói vừa đưa tay vuốt ve cánh tay trần của cô. – Anh hiểu được.  Bây giờ thì em ở đây và …

- Nhưng mà thật là tệ hại!  Em đã sợ muốn chết và cô đơn, và …

Jason quay cô lại trong vòng tay của anh, cho đến khi gương mặt cô vùi vào vai anh.

- Sụyt, đã hết chuyện rồi.  Anh sẽ chăm sóc cho em và bé Max, và …

- Nhưng mà mọi người sẽ nghĩ rằng em lấy anh là vì tiền của anh.  Họ sẽ nói là em đã học được bài học sau vụ anh Billy, cho nên lần này em đeo theo một người đàn ông có tiền.

Jason mỉm cười trong tóc cô.

- Anh nghĩ là họ sẽ bảo anh đeo đuổi em nhiều hơn.  Bác Mildred có kể cho em nghe là anh đã mướn nhiều thám tử tư tìm kiếm em hơn một năm không hả?  Họ chẳng tìm được gì cả.  Vậy mà suốt thời gian này bác Mildred đều biết em ở đâu.

- Đâu có phải.  Bà chỉ mới tìm ra mẹ con em vài tháng trước thôi.  Và chuyện đó cũng là do tình cờ.

Jason nhích người ra để nhìn cô.

- Làm sao bác ấy tìm ra em vậy?

- Mẹ đi mua cho bé Max quà Noel, bởi vì bà bảo là bà lúc nào cũng hy vọng sẽ được gặp lại nó.  Và một trong mấy món quà đó là sách thiếu nhi.  Bà đã nhìn thấy hình của em trong một quyển sách mà em đã vẽ hình minh họa.

- Đơn giản nhỉ. – Jason nói, rồi mỉm cười khi nhớ lại những khổ sở anh đã phải trải qua với mấy người thám tử tư. – Và bút hiệu của em là gì?

- Tên thật của em là Amelia Rudkin.  Dùng họ của anh Billy chỉ vì theo lệ, nhưng em chưa bao giờ chính thức đổi họ của mình sau khi đám cưới cả.  Em có tên trong sổ điện thọai của New York mà.  Có lẽ em vẫn hy vọng rằng anh sẽ tìm ra em.

Vòng tay Jason siết chặt quanh người cô.

- Anh mừng là điều đó đã xảy ra.  Nếu như em không bỏ đi, thì chắc anh vẫn tiếp tục sống lối sống cũ của mình.  Anh biết chắc là mình vẫn tiếp tục làm việc tối ngày chỉ để chứng minh cho em thấy là anh có thể nuôi em và …

- Nhưng mà tại sao anh lại cần phải chứng minh điều gì với em chứ?

- Tại vì em là người phụ nữ anh yêu.  Người duy nhất mà anh đã từng yêu.

Cô quay lại nhìn anh.

- Nhưng nếu như lời của mẹ Mildred là đúng, mọi người ở Abernathy đã tạo cho anh nhiều khó khăn vậy thì đáng lý ra anh phải muốn chuyến bay sớm nhất rời khỏi đây mới đúng chứ.

- Anh đồng ý thật.  Họ là những người chẳng biết ơn, lúc nào cũng phàn nàn cả.  Nhưng mà một mặt khác, họ đối xử với anh như một con người.  Bác William, chủ tiệm bán máy móc đã nói với anh là anh lúc nào cũng cứng đầu, cứng cổ và anh chưa thề thay đổi.  Có lẽ là vì cuối cùng rồi anh cũng ở cạnh những người không phải là những con rối, đã làm cho anh ở lại.  Ở New York, chỉ cần anh nhướng mày với người làm của mình thôi thì họ cũng sợ sệt và nói những điều mà họ nghĩ rằng anh muốn nghe.  Nhưng còn ở đây … -- Anh mỉm cười.

- Ở đây họ cho anh biết họ nghĩ thế nào về anh. – Amy nói hộ anh.

- Ừm.  Ngày nào bác Mildred cũng nói với anh rằng anh chính là lý do vì sao em bỏ ra đi.  Bác ấy bảo David và anh đã đùa giỡn quá đáng và bất cứ một người phụ nữ nào biết suy nghĩ …

- Đừng ám chỉ là lúc đó em suy nghĩ chín chắn khi bỏ chạy với một đứa bé mà không có cách nào để nuôi nó.

- À. – Jason tủm tỉm. – Nhưng mà cuối cùng cũng đâu vào đấy.  Cuối cùng thì bé Max sẽ có một người cha.  Nếu như em chịu lấy anh thôi.

- Em sẽ lấy anh nếu như anh chấp nhận mẹ con em. – Amy nói khẽ. – Nhưng mà em …

- Chuyện gì?

- Hôm nay đã làm cho em sáng mắt, bởi vì hôm nay em phát hiện ra đứa con trai hai tuổi rưỡi của mình không những là một người họa sĩ tài hơn em, mà nó còn thông minh hơn em nữa.  Em sợ rằng mình cũng sẽ như người khác và em không thể hiểu được anh qua cái lớp giàu sang của anh.  Nhưng mà bé Max đã thấy được con người thật sự của anh.

- Đúng là một đứa bé rất thông minh. – Anh nói, làm cho Amy cười lớn. – Nghĩ xem em có thích sinh thêm vài đứa nữa không hả?

Nghe vậy Amy rên.

- Ói mửa, mệt mỏi, và ôi đừng … đừng nói là cho bú sữa mẹ nữa nha! – Và khi cô thấy nét mặt Jason, cô cười ngất. – Vâng, dĩ nhiên là em thích có thêm em bé rồi.  Ít nhất là nửa tá à nghen.  Nghĩ xem chúng sẽ có màu tóc giống anh không hả?

Nhưng trước khi Jason có thể trả lời, họ đã bị một vật rắn chắc phóng tới, đè ịch lên người Jason.

- Trời đất cái gì … -- Anh vừa thốt vừa ráng gỡ mấy cánh tay và chân mà dường như đang ở khắp mọi nơi.

- Thằng quỷ nhỏ. – Amy nói, tươi cười khi cô thọc lét con trai mình. – Con đòi cô Doreen dẫn con trở lại phải không hả?

Jason thóang hết hồn với ý nghĩ những gì cậu bé có thể thấy và nghe được nãy giờ, và anh cũng giật nảy người vì thiếu sự riêng tư.  Anh đâu hay là từ nay lối sống độc thân của mình sẽ vĩnh viễn không còn nữa.

Nhưng anh đã không có thời gian để suy tưởng số phận của mình và những hạnh phúc đơn sơ mà điều đó đã mang đến, bởi vì bé Max đã đứng dậy và phóng mình về phía trước.  Amy biết trước việc gì sẽ xảy ra và đưa tay che lấy mặt.  Nhưng Jason đã hứng trọn sức nặng của cậu bé trên mặt mình.

- Khỉ!  Khỉ! – Bé Max thét lên vì thích thú, rồi bắt đầu nhảy dựng trên bụng người cha mới của mình.


HẾT


Hạnh Phúc Đơn Sơ - Chương 20



Hạnh Phúc Đơn Sơ
Tác giả:  Jude Deveraux
Phiên dịch:  Tuyết Băng – TP


Chương 20



Amy không nói chuyện lại với bà Mildred một thời gian vì mười ngày tiếp theo đó co quá bận rộn đến nỗi cô không còn thời gian để nghĩ đến bất cứ chuyện gì.  Cô sống chỉ với bốn tiếng đồng hồ nghĩ ngơi mỗi đêm.  Và cô đã mừng là, không biết làm thế nào mà từ từ Doreen đã lãnh phần chăm sóc hằng ngày cho bé Max.  Amy không biết là nên biết ơn hay là buồn là cậu con trai của cô chịu để cho người khác tắm rửa mà không phải là mẹ mình, được người khác mặc đồ và kể chuyện ru ngủ từ một người đàn bà khác.  Và cô cũng không có thời gian để ngồi xuống với bé Max để lắng nghe xem nó sẽ nói gì về việc xa mẹ nó quá lâu.

Bằng cách nào đó, Amy không chắc là từ khi nào hay là chính xác là như thế nào mà Doreen đã dọn vào trong ngôi nhà Salma.  Và tại sao lại không chứ?  Amy nghĩ bụng.  Cũng đâu phải giữa cô và Jason đang có điều gì bí mật không thể công khai đâu.

Sau khi Amy đến thị trấn mới hai ngày thì Cherry Parker đã sinh một em bé gái.  Và chỉ trong vòng hai tuần lễ, Cherry đã thu xếp cả nhà mình gọn gàng đến độ cô tập cho con gái mình thức dậy bú sữa chỉ một lần mỗi đêm (chuyện mà đã có David lo), còn Cherry thì giúp Jason hướng dẫn mọi người ở Abernathy trong việc chuẩn bị cho lễ khai mạc của thư viện.

- Thương em ghê. -- Jason bảo sau khi Cherry thống kê một danh sách những việc đã làm xong và đang được thực hành.

- Xí! -- Cherry lên tiếng, nhưng họ đều thấy được là cô rất vui trước lời khen ngợi của anh.  Cô mặc bộ đồ màu trắng hiệu Chanel.  Nhưng buộc ngang trước ngực cô là một tấm vải thật to mà chắc phải được sản xuất tại Châu Phi.  Và bên trong là cô con gái mới sinh đang ngủ một cách yên lành.

Sau khi Cherry trở lại làm việc, Doreen đã dọn vào căn nhà với Amy, Jason cùng bé Max, và bắt đầu trông giữ cậu bé.  Đến lúc đó thì Amy đã không còn ganh tỵ nữa mà chỉ còn biết ơn.  Mỗi buổi sáng, Doreen cho bé Max ăn món gì đó mà Charles đã nấu dành riêng cho cu cậu.  Sau đó cô nàng dẫn cậu nhóc đến thư viện.  Và cứ mỗi sáng, Max lại lấy chiếc chìa khóa ra từ trong túi của cậu và trịnh trọng mở cửa phòng Abernathy, rồi biến mất bên trong cho đến hết ngày.

Thế nhưng có một lần Amy đã tự ái dồn dập khi Charles xuất hiện và bé Max đã mời anh đầu bếp vào trong phòng "cấm địa".  Ba mươi phút sau Charles bước ra, mắt anh mở to trong sự kinh ngạc, nhưng môi anh không hé một lời.

- Ba của thằng nhỏ có phải cũng biết vẽ hay không hả?

- Em không biết nữa. -- Amy bảo. -- Tại sao vậy?

- Thằng nhỏ đó có nhiều tài quá nên anh chỉ là không biết nó có được từ đâu thôi.  Anh có thể ở đây khi ngài tổng thống xem căn phòng đó chứ?

- Bộ cậu đã quên là cậu phải nấu ăn cho ông ta sao hả? -- Jason quát lên từ trên giàn làm nhà, nơi anh đang sơn trần nhà.

- Đúng rồi há. -- Charles nói rồi nghiêng người về phía Amy thì thầm. -- Tâm tình của ảnh không tốt từ bao giờ thế?

- Từ hồi 1972 rồi. -- Cô đáp không ngần ngại.

Gục gặc như đã hiểu, Charles rời khỏi thư viện.


    


Phải đến tuần thứ ba thì Amy mới bắt đầu thấy được chuyện gì đang xảy ra giữa cô và Jason.  Phải lâu lắm cô mới hết bực bội về việc anh chẳng thèm để ý đến cô vì cô bận bịu với việc vẽ tranh nên chẳng có thời gian để quan sát hay lắn nghe.

Nhưng sau ba tuần thì họ đã quen với công việc hằng ngày và cô bắt đầu hiểu được những chuyện chung quanh.  Cô không phải là người duy nhất đã thay đổi.  Jason cũng đã thay đổi, nhưng cô không nghĩ rằng anh biết điều đó.  Từng ngày cứ trôi qua, những ý nghĩ không tốt về anh trong cô đều tan biến.

Lần đầu tiên sự việc xảy ra, cô đã không mấy chú tâm đến.  Một đứa bé trai độ chừng tám tuổi, rón rén bước vào thư viện và lặng lẽ đưa Jason một tờ giấy.  Jason sửa vài chỗ trên trang giấy, nói vài lời cùng cậu bé, rồi sau đó chú nhóc rời thư viện với một nụ cười rạng rỡ trên môi.

Ngày hôm sau, rồi ngày kế tiếp, việc như thế lại xảy ra.  Cứ mỗi lần là một đứa trẻ khác nhau.  Đôi lúc có hai đứa, lúc thì có đến ba đứa trẻ làm gián đoạn Jason lúc anh đang sơn.

Vào một buổi trưa, một cậu trai cao lớn khoảng 16 tuổi bước vào, chìa tờ giấy trước mặt Jason và đứng đó với vẻ thách thức trên gương mặt.  Jason chùi cây cọ của mình, rồi sau đó đi vào văn phòng cùng cậu ta và ở lại đó đến hơn một tiếng đồng hồ.

Nếu như Amy không phải cắm đầu cắm cổ trong việc vẽ tranh, thì cô cũng tò mò muốn biết xem chuyện đang xảy ra.  Nhưng cô có quá nhiều chuyện để làm để nghĩ đến bất cứ chuyện gì ngoại trừ vẽ cho xong mấy tấm tranh trên những bức tường.

Đến sau khi những hình minh họa đã được vẽ xong và tất cả việc còn lại chỉ là những việc lặc vặt, lúc cô ngồi ăn cùng với Doreen và bé Max, ăn sà lách mì Ý và chả cua mà Charles đã làm cho bữa ăn trưa thì có hai bé gái đi vào với mấy trang giấy và đưa chúng cho Jason.

- Anh ấy đang làm gì vậy? -- Amy hỏi.

- Bài tập.

- Em nói bài tập là ý gì chứ?

Doreen chờ cho đến khi cô nhai xong.

- Anh ấy là "lớp phó học tập".  Ảnh giúp bọn trẻ với bài vở của tụi nó.

- Doreen à, vậy thì làm ơn đi.  Nếu như em bắt chị phải năn nỉ để em mới khai thì ...

- Em nghĩ chuyện đó bắt đầu từ một lời nói đùa.  Ở tiệm nuôi thú yêu.  À mà không, là ở tiệm cắt tóc.  Ừm, đúng rồi đó.  Mấy người đàn ông không có gì làm vào một ngày thứ Bảy.  Thế là họ đã phàn nàn là họ không hiểu bài vở của con cái mình.  Nên một người nào đó đã nói rằng nếu như anh Jason thật sự muốn giúp Abernathy, thì anh ấy nên giúp cho bọn trẻ được học giỏi.

- Vậy thì sao? -- Amy hỏi, đôi mắt nhìn kỹ Doreen. -- Làm sao anh Jason giúp bọn trẻ học giỏi hơn được?

- Em không biết.  Nhưng mà bộ giáo dục bảo là bọn trẻ bây giờ thông minh hơn nhiều.

Amy muốn hỏi thêm vài câu vì cô chưa hiểu Doreen đã nói gì.  Nhưng cô có cảm giác là mình sẽ không lấy được tin tức gì nữa từ cuộc đối thoại này.  Amy quay sang con trai mình.

- Sao hả, con làm việc trong đó ra sao rồi?  Có thể cho mẹ thấy con vẽ cái gì không hả?

Miệng bé Max đầy thức ăn, nhưng cu cậu cũng mỉm cười và lắc đầu bảo không.

- Làm ơn đi mà. -- Amy nói. -- Cho mẹ liếc một cái cũng không được sao?

Gần như cười ra tiếng, Max cứ lắc đầu ra dấu không được.  Cuộc đối thoại như vậy đã trở thành thường lệ.  Amy đã cố gắng hết sức để nghĩ ra những lời thuyết phục và hứa hẹn để bé Max cho cô vào trong căn phòng đó.  Nhưng cậu bé gần như chưa bao giờ hợp tác.

Đến ngày hôm sau, khi David đến thư viện để xem mấy bức tranh tiến triễn tới đâu, Amy mới kéo được David sang một góc.

- Cái vụ ngài "lớp phó học tập" mà em đã nghe thấy là vụ gì vậy?

- Bác Mildred không nói với em sao? -- David hỏi. -- Anh cứ tưởng đâu bác ấy đã kể cho em nghe tất cả mọi chuyện không nhiều thì ít rồi chứ.

- Thật ra thì em đang bắt đầu nghĩ là không một ai cho em biết điều gì cả.

- Anh biết cái cảm giác đó rất rõ.  Anh trai của anh sẵn sàng giúp bất cứ đứa trẻ nào ở Abernathy mà cần giúp với bài vở.

Khi Amy chỉ nhìn anh, David tiếp tục.

- Mọi chuyện xảy ra từ một lời nói đùa.  Mọi người ở Abernathy đã nghi ngờ lòng tốt của anh Jason khi anh ấy giúp sửa sang lại thị trấn, và ...

- Sao vậy?  Ảnh đã lớn lên ở đây kia mà.

David ngừng một hồi trước khi anh trả lời.

- Anh nghĩ chuyện đó em nên hỏi anh Jason thì hơn.  Cứ cho là họ có chút lo lắng rằng anh ấy có một lý do mờ ám nào đó cho những chuyện mà ảnh làm.  Cho nên một ngày kia có vài người đàn ông trò chuyện và ...

- Tán dóc ở tiệm cắt tóc.

David mỉm cười.

- Rất chính xác.  Họ nói là nếu như anh Jason muốn làm việc tốt, thì ảnh có thể giúp bọn trẻ với bài vở của chúng.

- Rồi sao nữa?

- Và ảnh đã làm thế.

Amy nhìn David.

- Anh còn giấu lại chuyện gì vậy?

- Em có tin là anh trai anh cũng có tình thương không?  Anh Jason đã bảo Cherry xem hết điểm thi của trẻ em ở Abernathy, và anh có thể cho em biết chúng rất là thấp.  Một thị trấn có nhiều người thất nghiệp như là Abernathy thì bữa ăn tối nào cũng có sự phiền muộn.  Anh Jason biết là dù có "giảng đạo" với mọi người là họ cần phải giúp con cái trong việc học thì cũng chẳng có lợi gì.  Cho nên ảnh đã mướn thầy cô dạy kèm.

Quay người lại, David nhìn bờ lưng rộng của anh trai mình khi anh đang giúp Raphael sơn phết.

- Anh trai anh không phải mướn những giáo sư mà ảnh mướn những diễn viên, tác giả đang thất nghiệp, và những thuyền trưởng đã về hưu, cùng với bác sĩ với lại ... -- Dừng lại, anh nhe răng cười cùng Amy. -- Anh Jason đã mướn rất là nhiều người hiểu biết rộng mà muốn chia sẻ sự hiểu biết của họ.  Họ đến đây và làm tại các trường học trong ba tháng.  Và sau đó, đã có không ít người quyết định ở lại đây.

Amy im lặng một lát trong khi cô nghiền ngẫm thông tin này.

- Và anh ấy giúp bọn trẻ với bài vở của chúng hả?

- Ừ.  Anh Jason bảo là anh đã cho anh ấy ý nghĩ đó.  Anh đã nói rằng ngoài kia còn những "đứa trẻ" khác nữa. -- David hạ thấp giọng. -- Ý anh muốn nói với ảnh là ngoài bé Max ra vẫn còn những đứa trẻ khác.

- Em hiểu rồi. -- Amy bảo.  Nhưng cô cũng không chắc là mình có hiểu hay chưa nữa.
Sau cuộc trò chuyện đó thì cô mới bắt đầu quan sát Jason kỹ hơn.  Trong hai năm vừa qua, khi cô ở New York, để muốn theo ý của mình, cô đã dựng lên một hình ảnh của người đàn ông này trong đầu cô.  Cô đã đọc hết những bài báo viết về những việc làm từ thiện của anh và cô đem chuyện đó áp dụng với tình trạng của mình khi Jason đã bỏ ra thật nhiều tiền cho cô và con trai của cô.  Cô đã cho rằng Jason và tiền của anh là một và cả hai đều giống hệt nhau.

Nhưng cho tiền và bỏ công sức ra giúp bọn trẻ hiểu làm toán chia là hai chuyện khác nhau.

Sau khi nói chuyện với David thì Amy mới không còn cố gắng quyến rũ Jason nữa.  Thay vào đó, cô ráng tìm hiểu con người thật của anh, chứ không phải như người cô đã nghĩ dựa trên vài bài báo chí và những gì cô đoán mò về anh.

Cũng như chuyện lúc nào anh cũng phàn nàn về việc mọi thứ làm anh hao tốn thế nào.  Nhưng chưa một lần nào cô thấy anh từ chối trả chi phí cho bất cứ cái gì cả.  Khi nhìn lén qua một mớ giấy tờ mà anh để nằm bừa bộn, cô biết được anh là chủ của một công ty cho vay tiền gần đây.  Và anh cho hầu hết các chỗ làm ăn nhỏ và vài nông trại ở vùng lân cận mượn tiền với lãi thấp.

Amy còn thấy thái độ của nữ cường nhân Cherry Parker có vẻ đã thay đổi đối với anh.
Cố làm ra vẻ thờ ơ như thể chuyện chẳng có ý nghĩa gì đối với mình, Amy nói cùng Cherry:

- Tôi có nhìn lầm không, hay là anh ấy đã thay đổi rồi nhỉ?

- Từ đen thành trắng đấy chứ. -- Cherry nói rồi bỏ đi.

Vào một buổi sáng thứ Bảy, Jason không có mặt ở thư viện và Amy tìm thấy anh ở sân trường chơi bóng rỗ với sáu cậu con trai.  Đối với chúng, Raphael trông có vẻ như một chàng thanh niên chững chạc.

- Vậy chứ anh Jason đã giúp đỡ bao nhiêu người như em rồi? -- Cô đã hỏi Raphael vào chiều hôm đó.

Raphael nhe răng cười với cô.

- Nhiều lắm.  Hồi trước, tụi em là một nhóm lưu manh.  Nhưng mà ... -- Anh chàng bỏ lững câu nói rồi trở lại với công việc sơn phết. -- Chú ấy nghĩ là chú có thể kiếm cho em thêm những công việc như thế này. -- Raphael nói khẽ. -- Chú ấy thấy là em có tài.

- Em có tài thật mà. -- Amy nói rồi nghĩ bụng không biết có phải Jason định sơn lại bên trong các tòa nhà anh có chỉ để tạo một công việc cho những đứa trẻ bụi đời này hay không.

Khi Jason trở lại từ sân chơi bóng rỗ, Amy ngước lên nhìn anh.  anh đang mặc cái quần xám đã dính lem luốc, trên mặt lấm tấm mồ hôi với tóc tai bù xù.  Vậy mà cô chưa từng thấy một người nào gợi cảm hơn là anh trong lúc này.

Jason nhìn cô một lúc và Amy đỏ mặt quay đi sau khi Jason tủm tỉm nhìn cô như ngầm bảo anh đã biết cô đang nghĩ gì.

- Ay da!  -- Raphael la lên vì Amy vừa vẽ mặt con lạc đà trên mình một nàng công chúa.

- Xin lỗi. -- Amy lẩm bẩm và nhất định không quay lại để nhìn mặt Jason.

Chỉ còn vài ngày nữa thôi, cô nghĩ thầm, và trong lòng cô cứ rạo rực không thôi.




Hạnh Phúc Đơn Sơ - Chương 19




Hạnh Phúc Đơn Sơ
Tác giả:  Jude Deveraux
Phiên dịch:  Tuyết Băng – TP

Chương 19



- Đúng là đồ chết tiệt! -- Trên xe, Jason vừa đưa nắm tay đập mạnh lên vô lăng vừa nói.  Bộ Amy nghĩ anh không phải là người hay sao chứ?  Đêm qua anh chưa ngủ được đến mười phút nữa là.  Đó cũng chỉ vì anh cứ nghĩ đến cô đang ở phòng bên cạnh.  Vậy mà sự hiện diện của anh hình như chẳng chút hề hấn gì đối với cô, bởi cô đã ngủ một cách ngon lành.  Còn anh thì tối qua đã mất bốn lần lặng lẽ đi thăm chừng cô và bé Max để không phải đánh thức cô dậy.

Để bây giờ anh lái xe đến thư viện mà trời vẫn chưa sáng.  Anh đã làm việc chung với cô suốt mấy ngày nay.  Vậy mà mỗi lần anh định nói với cô rằng anh không phải đã đính hôn, là anh vẫn yêu cô, thì cô lại ngắt lời anh.  Tại sao anh lại không chịu cố gắng hơn để giải thích với cô chứ?

Anh phải ngưng suy nghĩ đến chuyện đó thôi.  Nếu không, anh sẽ điên lên mất.  Đôi lúc anh nghĩ hình như từ lúc quen biết Amy thì anh chỉ toàn hối hận về những hành động của mình.  Chưa chi anh đã thấy hối hận việc mướn một thằng nhóc lưu manh để giúp sơn thư viện.  Khi Amy thấy nó và Jason thấy sự lo sợ của cô, ngay lập tức anh đã hối hận chuyện mình đã làm.  Nhưng mà rồi Raphael đã gài bẫy cô ấy, và .....

- Ôi, kệ tía nó đi. -- Anh nói khi quay xe vào bãi đậu của thư viện.  Có lẽ anh nên làm như lời em trai mình đã khuyên và quên đi Amy.  Có lẽ anh nên tìm một người khác, một người phụ nữ mà họ sẽ yêu lại anh.  Người phụ nữ mà không bỏ chạy mỗi khi phải ở chung với anh.

Khi Jason bước vào thư viện, anh nghiến chặt quai hàm và nhất quyết là anh sẽ tránh xe Amy và con trai của cô ấy.  Nếu như anh đi nghĩ mát ở Bahamas một thời gian thì có lẽ tốt hơn hết.  Anh có thể trở về đúng trước lúc thư viện khai mạc và .....

Không được.  Anh tự nói với lòng.  Anh sẽ ở lại và đối diện sự thật như một người đàn ông.  Có thể là những gì mọi người nói đều đúng và anh không hiểu gì về Amy cả.  Rõ ràng là cô ấy không còn giống như anh đã quen trước đây.  Hai năm trước, cô còn ốm và nhìn lúc nào cũng uể oải.  Ở nơi cô có nét gì đó yếu đuối lôi cuốn anh lại gần.

Nhưng Amy của ngày nay thì hoàn toàn khác hẳn.  Bây giờ ở nơi cô thoát ra một vẻ gì đó rất là tự tin.  Ngày hôm qua, cô ấy đã rất rõ ràng trong việc mình cần gì để vẽ những bức tranh đó và cần đồ dùng gì với những ai.

- Chắc là bác Mildred đã nói đúng.  Mình chỉ thích những người phụ nữ yếu đuối. -- Jason lẩm bẩm. -- Bảo đảm sau khi mình ở gần cô ấy sáu tuần này, mình sẽ phát hiện ra là mình chưa bao giờ hiểu cổ, và người phụ nữ mà mình ngỡ là cô ấy chỉ tồn tại trong trí tưởng tượng mà thôi.

Mỉm cười, anh đã bắt đầu cảm thấy dễ thở hơn.  Đúng, chắc chắn là vậy rồi.  Trước đây anh chỉ ở chung với cô và bé Max có vài ngày, và dĩ nhiên là anh mến họ.  Như David đã nói trước là họ cần rất nhiều sự "giúp đỡ".  Cũng giống như những công ty nhỏ mà Jason thường hay mua về, gầy dựng lại và bán ra với giá cao hơn.  Amy và bé Max cũng giống như Abernathy.  Và lòng "hảo tâm" trong anh cũng muốn xen vào để giúp đỡ họ làm một chuyện gì đó.

Giờ đây, anh đã giải quyết xong vấn đề đó, anh cảm thấy nhẹ nhỏm hơn nhiều.  Nhưng rồi anh nhìn lại đồng hồ đeo tay và lo nghĩ không biết bao giờ thì Amy mới tới đây, tại vì con bà nó!  Chưa chi anh đã nhớ cô rồi.  Không được, anh dằn lòng.  Phải tự kiềm chế mình!  Anh chỉ cần bấy nhiêu đó thôi.  Lòng anh phải cứng rắn như đồng mới được.  Anh sẽ không đem mình ra làm trò hề trước Amy nữa đâu.  Anh sẽ không theo đuổi cô, lừa dối cô, dụ dỗ cô, hay là cố gắng làm cho cô thích anh.  Ngược lại, anh sẽ khách sáo một chút.  Họ có một công việc đang chờ trước mắt và anh định là sẽ làm cho xong.  Chỉ có thế thôi.

Đúng vậy.  Anh nói với lòng rồi lại nhìn xuống chiếc đồng hồ trên tay một lần nữa.   Trời ơi, cô ấy đang làm cái quái gì vậy chứ?

Khi anh nghe tiếng xe của cô quẹo vào bãi đậu xe, anh mỉm cười rồi đi vào phòng làm việc.  Còn lâu anh mới để cho cô nghĩ rằng anh đang chờ đợi cô từ nãy giờ.


    


- Doreen nè. -- Amy nói khi đưa một nửa phần bánh mì của mình cho bé Max. -- Đêm qua chúng ta đã quên đi sắm đồ dùng trong nhà cho em.

- Vâng, em biết rồi. -- Cô nàng nhìn xuống miếng bánh mì của mình một cách hờ hững, y như nó là một tờ giấy trắng. -- Em cũng không nghĩ là chuyện đó sẽ xảy ra.

- Và tại sao lại không chứ hả cục cưng? -- Jason hỏi.

Cả Amy và Doreen ngước lên nhìn anh với ánh mắt đầy bối rối.

- Bộ chưa gì em đã mất lòng tin nơi anh rồi hả? -- Jason hỏi. -- Ngay cả trước khi mình lấy nhau sao?

Cả hai người đàn bà há hốc mồm nhìn anh trân trối.

- Em yêu nè, anh đã suy nghĩ rồi.  Bởi vì anh không có nhiều thời gian ... -- Jason đưa miếng bánh mì sang tay bên kia và giở một tờ báo mà ai đó đã để nằm trên bàn.  Dù gì đi nữa thì họ cũng đang ở trong một thư viện mà. -- Cái này có được không?  -- Anh vừa hỏi vừa chỉ vào một tấm hình của một ngôi nhà nông trại màu trắng thật to, với cái sân thật rộng phía trước nhà.  Đó là một căn nhà hai tầng với cái gác thật đầy đủ và ba khung cửa sổ ngay phía trước mái nhà.  Mặc dù trong tầm hình trắng đen không rõ nét, ngôi nhà nhìn cũng mát mẻ và thanh tịnh dưới những tàn cây to lớn nằm hai bên và đằng sau ngôi nhà.

- Em có thích không? -- Jason hỏi khi anh cắn thêm một miếng bánh.

- Em hả? -- Doreen hỏi.

- Dĩ nhiên rồi.  Em là người anh sẽ cưới, không phải sao?  Trừ phi em đã thay đổi ý thôi. -- Nói xong, anh nheo mắt cùng Amy, kẻ vẫn chưa kịp khép miệng lại. -- Vậy chứ em có thích căn nhà hay không hả?

- Nó đẹp quá hà. -- Doreen thì thầm.  Đôi mắt cô căn to giống như mấy miếng bánh nướng khổng lồ trên chiếc dĩa bằng sứ mà Charles đã đem đến.

- Không phải quá nhỏ chứ?  Hay là bự quá?  Chắc là em thích cái gì đó mới hơn.
Doreen nhìn Amy như ngầm hỏi ý kiến.

Amy tằng hắng giọng:

- Nếu như căn nhà đó còn tốt thì nó sẽ có giá trị nhiều hơn là một căn nhà mới. -- Cô nói khẽ.

- Vậy muốn sao bây giờ hả em yêu? -- Jason hỏi.

Đến phiên Doreen trả lời một cách khó khăn.

- Em ưm ... Em ... à ... -- Đột nhiên cô nhắm mắt thật chặt như đang ra một quyết định. -- Em sẽ lấy nó. -- Cô nói một cách hớn hở.

Tiếp theo đó Jason lấy điện thoại di động ra và gọi cho người bán nhà.  Amy và Doreen ngồi trong im lặng trong khi lắng nghe anh nói với người đàn ông bên kia đầu  là anh muốn mua căn nhà được đăng trên báo hôm nay.

Jason dừng lại.

- Không cần.  Tôi không có thời gian để đi xem nhà.  Không sao, tôi không cần biết giá nó bao nhiêu.  Anh cứ làm hết đi.  Chỉ cần đem giấy tờ đến cho tôi và tôi sẽ đưa cho anh tờ ngân phiếu. -- Anh lại ngừng. -- Cám ơn anh. -- Jason nói rồi tắt điện thoại.
 
- Anh đâu thể nào mua một căn nhà một cách hoa loa như vậy được chứ? -- Amy nói.

- Dĩ nhiên là được.  Thì anh mới mua rồi đó.   Bây giờ thì chúng ta có thể tiếp tục với công việc sơn phết được chưa?  Mấy cái yên ngựa này phải được sơn màu gì đây?

- Màu tím. -- Amy đáp và cô không hiểu vì sao mình lại quạu quọ nữa.

Hai mươi phút sau, một người đàn ông nhuễ nhoãi mồ hôi vì nóng nực đã xuất hiện với một mớ giấy tờ, bảo là còn phải điều tra về lý lịch căn nhà và những chuyện này sẽ phải tốn thêm thời gian.

- Có ai đang sống trong nhà đó không? -- Jason hỏi.

- Không có.

- Người chủ trước đã mua nó được bao lâu rồi vậy?

- Bốn năm.  Anh ta đã dời sang Cali và ...

- Vậy thì tôi nghĩ chắc là ngôi nhà đó không sao đâu. -- Jason lấy cây viết và tờ giấy lên, ghi xuống một con số rồi đưa cho người bán nhà. -- Vậy thì bán căn nhà đó với giá này và khỏi cần điều tra lý lịch nó, được chứ?

- Để tôi gọi một cú điện thoại cái đã. -- Người bán nhà nói và năm phút sau anh ta trở lại. -- Anh đã được một căn nhà cho mình rồi đó. -- Anh ta vừa nói vừa lôi ra một xâu chìa khóa từ trong túi. -- Tôi nghĩ anh mà không có cái này là không được đâu.

Jason đưa chìa khóa cho Doreen.

- Giờ thì em còn cần cái gì khác nữa không?

Khi Doreen ôm xâu chìa khóa vào lòng, cô nàng nhìn có vẻ như muốn xỉu.
Dĩ nhiên là trong khi chuyện này đang xảy ra thì không một ai làm ra việc gì cả.  Và ngay cả Amy cũng tủm tỉm cười.

Cuối cùng thì mình cũng làm một việc cho cô ấy vui lòng, Jason nghĩ thầm.  Mặc dù anh phải bỏ ra cái giá đến sáu con số cho việc đó.  Và nếu như anh cần phải mua quà tặng cho Doreen để nhận được một nụ cười từ Amy thì Jason sẽ mua cả tiểu bang Kentucky này cho Doreen.


    


- Con ghét anh ấy. -- Amy nói với mẹ chồng của mình. 

- Bình tĩnh và kể cho mẹ nghe lại xem nó đã làm gì.

Lúc đó trời đã khuya, họ đang ở trong thư viện và bé Max đã ngủ trên chiếc giường nhỏ xíu mà Jason đã mua cho cậu bé, và đã đặt ở đó để cu cậu có thể ngủ trong khi mẹ mình làm việc ban đêm.  Amy đang đánh giấy nhám để trau chuốt lại hình một con voi được trải một tấm thảm bằng vàng trên lưng khi cô nói chuyện. 

Amy hít thở mạnh.

- Con đã ở đây đúng một tuần rồi.  Chúng con ở chung một nhà, làm việc chung cả ngày trời, nhưng anh ấy không hề để ý đến con.  Không có chút nào cả.

- Mẹ chắc là nó chỉ muốn tiến đến từ từ thôi.  Có lẽ nó ...

- Không phải. -- Amy than thở. -- Cái người đàn ông này không có thích con.  Nếu như mẹ biết con đã làm gì trong những ngày vừa qua thì ...

- Đừng có úp mở nữa.  Nói cho mẹ nghe hết coi nào. -- Bà Mildred liếc sang nhìn đứa cháu trai của mình và thoáng nghi ngờ là thằng bé vẫn còn thức. -- Mẹ muốn biết tất cả những gì Jason đã nói với con.

- Thì đó đó.  Ảnh không hề nói hay làm gì cả.

- Bộ con voi đó không phải màu đỏ hay sao?

- Nói tới ảnh là con làm sai rồi đó, thấy chưa. -- Amy giựt miếng nùi giẻ và bắt đầu chùi mà chẳng giúp được gì.  Cho nên cô phải sơn màu xám lên trên màu đỏ.  Nước da của con voi này sẽ rất là đậm rồi đây.  Cô hít thở một cái để lấy lại bình tĩnh. -- Con tưởng là anh ấy muốn ... ừm là ảnh sẽ ... Mẹ đã nói ...

- Nói là nó yêu con và muốn cưới con làm vợ. -- Bà Mildred dịu dàng. -- Lúc trước nó như vậy và bây giờ cũng thế.  Mẹ dám lấy thợ làm tóc của mẹ ra để bảo đảm chuyện này đấy.

Amy bật cười:

- Được rồi.  Chắc con quá nhạy cảm thôi.  Chỉ là ... ưm ... anh ấy là một người đàn ông phong độ, và con ... -- Cô ngó bé Max, kẻ đang nhắm mắt hi hí. -- Mẹ có biết cái áo choàng tắm màu đỏ mà họ chưng ở cửa sổ của tiệm Chambers không?

- Cái áo nhỏ xíu với mấy miếng ren đó hả?

- Vâng.  Con đã mua nó, rồi bằng mọi cách để cho anh Jason thấy con trong chiếc áo đó.  Con giả vờ ngại ngùng, nhưng anh ấy làm như là con mặc chiếc áo ngủ cũ mèm ngày xưa vậy.

Bà Mildred nhướng mày:

- Vậy chứ nó đã làm gì?

- Chẳng làm gì cả.  Ảnh uống một chút sữa, rồi chúc con ngủ ngon và trở về phòng ngủ.  Ảnh chẳng thèm đếm xỉa tới con nữa là.  Nhưng mà rồi con cũng chẳng phải là Doreen.  Cô ấy có những đường cong tuyệt mỹ mà ...

- Mà sẽ trở thành phì nhiêu trong vòng ba năm. -- Bà vẫy tay cho qua.

- Đừng nói xấu đến Doreen mà. -- Amy gắt. -- Con thích cô ấy.  Và bé Max cũng mến cổ nữa.

Một lần nữa, bà Mildred lại nhìn thằng bé và ngỡ là mình đã thấy hàng lông mi nó vừa he hé, còn hai chân mày nó có vẻ hơi nhíu lại. -- Sao, nói cho mẹ nghe xem cháu nội mẹ đang vẽ gì trong phòng đó vậy.

Amy trợn mắt một vòng.

- Con chẳng hề biết cái gì trong đó hết vì nó không cho con vào xem.  Bí mật hình sự mà.  Với cả mẹ ruột của nó cũng không bật mí!  Và nó cũng không chịu ngủ ở nhà dù có Doreen ở chung với nó, bởi vì nó sợ là nếu như con ở lại thư viện một mình, thì con sẽ nhìn trộm.

- Mà con có định làm thế không?

- Sao lại không chứ. -- Amy nói như thể đó là lẽ thường tình. -- Con đã sinh ra nó, thì tại sao con lại không thể nhìn tranh của nó vẽ được chứ?  Bảo đảm là không thể tệ hại hơn cái con đã thấy trong tả của nó sau khi ăn đồ dơ đâu.  Mà thôi, đừng hỏi chuyện đó.

Bà Mildred cười ha hả, nhất là sau khi bà nhìn thấy nếp nhăn trên trán bé Max đã mất và môi nó hơi nhếch lên.  Rõ ràng là thằng bé quá rành mẹ nó.

- Sao, chúng ta sẽ làm gì về chuyện của con và Jason đây?

- Không làm gì cả.  Khi việc này xong thì bé Max và con sẽ về nhà để ...

- Để làm gì? -- Bà Mildred hỏi.

- Mẹ đừng nói nữa. -- Amy khẽ khàng bảo. -- Chúng con về nhà để chẳng làm gì cả.  Cái gì chứ điều này thì con rành nhất.

- Vậy thì ở lại đây đi. -- Giọng bà Mildred rất thành khẩn.

- Và gặp anh Jason mỗi ngày ư?

- Gặp mẹ cùng với cháu nội của mẹ! -- Bà Mildred nạt cô.

- Khẽ thôi.  Mẹ sẽ đánh thức bé Max cho coi.

- Con không nghĩ là bắt thằng nhỏ xa người thân duy nhất mà còn sống trên đời này của nó, ngoại trừ mẹ nó ra, thì sẽ làm cho nó thức giấc hay sao?  Amy à, làm ơn ...

- Mẹ đưa giùm con cái lon màu xanh dương đó được không.  Và mình hãy nói về chuyện khác đi.  Lần này con không phải là bỏ trốn.  Con chỉ là đi về nhà con mà thôi.

Nhưng mà ngay bây giờ, căn nhà trọ ở thành phố New York chẳng có vẻ gì là nhà cả.  Với từng ngày cô ở lại Abernathy, cô cứ nhớ mọi thứ mà mình từng yêu thích về thị trấn bé nhỏ này.  Đến trưa, cô bắt Max ngưng làm việc và cả hai người họ thả bộ trong thị trấn để họ có thể nhâm nhi bánh mì dưới một gốc cây sồi to lớn ở gần cuối xóm.  Và giữa lúc họ đang đi thì bà con trong xóm đều chào hỏi hai mẹ con để hỏi thăm thư viện sửa sang đến đâu và họ chọc bé Max về căn phòng bí mật của cậu.

Điều đó đã làm cho cô có cảm giác như mình đã trở về nhà.