Friday, February 27, 2009

Một Ân Huệ Thật Đặc Biệt - Chương 3/1

Một Ân Huệ Thật Đặc Biệt
Tác giả: Karen Young
Phiên dịch: Tuyết Băng - TP


Chương 3


Mặc dù Marlena đã thay đồ, cô vẫn chưa đi ngủ khi cô nghe tiếng gõ lốc cốc ngoài cửa. Đêm đó cô đã biết là giấc ngủ còn lâu lắm mới đến. Và cô đã lựa hết một chồng sách trước khi chọn một quyển trinh thám. Đêm nay không phải là đêm để đọc về một câu chuyện tình yêu ướt át. Cô đang rối loạn bởi những cảm xúc đang bị lay động trở lại sau gần một ngày trời ở chung với Joe Masterson. Cô chưa chuẩn bị tâm lý để xem xét lại lòng mình ngay bây giờ. Có thể là mai mốt ...

Tiếng gõ cửa lại vang lên và bây giờ thì tiếng gõ càng mạnh và nhanh hơn. Cô rời khỏi ghế sofa và tiến về phía cửa trước. Xuyên qua tấm kính dày, cô thấy một người đàn ông cao lớn, hai bờ vai mạnh mẽ đang khom xuống, tay thọc vào túi quần jean, đầu cúi xuống như đang nhìn chằm chằm dưới chân anh. Là Joe.

Với trái tim đang đập thình thịch trong lòng ngực, cô do dự chỉ một giây hay hai trước khi mở cánh cửa.

Họ chăm chú nhìn nhau mà không nói một lời. Trong ánh đèn mở ảo ngoài đường, anh nhìn thật hung tợn và ... giận dữ. Marlena đưa tay lên cổ nhưng cô tránh sang một bên để cho anh vào trong.

- Tôi biết là đã khuya rồi. -- Anh nói. Ánh mắt anh tối sậm và không biểu lộ điều gì.

- Đúng vậy. -- Cô nói. -- Đã khuya rồi.

- Jaycee đã ngủ chưa?

- Dĩ nhiên rồi. Bây giờ đã gần nửa đêm rồi mà Joe.

Anh thoáng nhìn cuốn sách trong tay cô.

- Cô đang đọc sách à?

- Có chuyện gì đây hả Joe? -- Cô biết mình có vẻ như thiếu nhẫn nại, nhưng mà đó không phải là điều mà cô đang cảm giác. Cô cảm thấy mọi việc đến tới tấp quá, cứ như là việc mở cửa cho Joe sẽ dẫn tới một việc gì đó mà cô thì chưa có chắc chắn rằng mình đã chuẩn bị sẵn sàng. -- Jaycee mới là người cần phải bỏ thời gian ra để tìm hiểu anh chứ không phải tôi.

- Tôi chỉ là ... Nè, chúng ta có thể nói chuyện một phút được không Marly? Sau đó tôi hứa là tôi sẽ đi ra khỏi đây ngay.

Cô nhìn gương mặt anh như dò xét nhưng anh không để lộ điều gì cho cô thấy. Với một cái nhún vai nhẹ, cô cầm cuốn sách chỉ về phía phòng khách.

- Tốt nhất là nói chuyện trong đó. Jaycee rất dễ bị đánh thức. Với sức tưởng tượng của nó, tôi thà là con bé không biết anh có mặt tại đây.

Cô đặt cuốn sách úp xuống bàn uống cà phê, và sau đó tự ngồi xuống một cạnh của ghế sofa.

- Tôi muốn nói đến lý do mà chúng ta đã chia tay Marly à.

Cô hoàn toàn bị bất ngờ.

- Cái gì?

- 16 năm trước, tại sao chúng ta lại đường ai nấy đi. Theo như tôi thấy thì, Marly à, lúc đó chúng ta đang có mọi thứ tốt lành cho mình mà.

- 16 năm ... Tôi không thể nào tin chuyện này được. Anh sang đây trong giữa đêm khuya thế này để nói về một chuyện của xa xưa ư? Bộ anh không thể chờ đến ban ngày à?

- Có một chuyện xảy ra tối nay đã làm cho tôi bắt đầu nghĩ đến chuyện xa xưa. Marly à, tôi cần vài câu trả lời.

- Không.

- Không? Cô nói không có nghĩa là sao? Chúng ta chưa ...

- Anh đã nghe tôi rồi mà. Nếu như đó là chuyện anh muốn nói đến thì tôi chỉ có thể trả lời bấy nhiêu đó. -- Cô đứng dậy để lướt qua anh, nhưng anh chụp lấy tay cô. -- Đừng, Joe. Buông tôi ra!

Anh bước ra sau, giơ tay lên ra dấu hòa giải.

- Tôi xin lỗi, nhưng mà ... làm ơn đi. Không phải là tôi muốn khơi lại những vết thương lòng hay gì hết, hoặc là để đổ lỗi cho ai. Tôi nghĩ tôi đã chấp nhận với những việc cô đã làm. Có lẽ cô cảm thấy đó là một việc nên làm để cho mọi thứ được tốt đẹp. Tôi nhớ lại sự phản ứng của cô khi tên của Pete được nhắc đến ngày hôm qua. Hồi tối này tôi nói chuyện với ông ta trên điện thoại, và có một điều ổng nói đã làm cho tôi như người trên trời rơi xuống. Nghe thì có vẻ không thể tin được, chứ tôi đã bắt đầu nghi ngờ cậu Pete có liên quan đến việc chúng ta chia tay, nhưng mà tôi muốn nghe trực tiếp từ cô.

- Ông ta đã nói gì?

- Không có gì nhiều bởi vì tôi không muốn cho ông ta thêm một cơ hội nào để nói láo nữa hết. Tôi biết từ kinh nghiệm là ông ấy sẽ nói bất cứ điều gì để cứu vớt bản thân mình. Đó là tại sao tôi đã không làm việc chung với ông ta từ mấy năm nay.

Marlena đứng dậy và đi đến bên cửa sổ tối đen. Lấy hai tay ôm lấy thân mình, cô nhìn ra ngoài. Đây rồi, cuộc đối thoại với Joe mà cô đã tưởng tượng cả trăm lần đây rồi. Nhưng đó đã là mấy năm về trước khi cô vẫn còn mơ mộng rằng anh sẽ không bỏ cô ra đi. Rằng anh sẽ tìm kiếm cô cho đến khi anh thấy cô, và khi anh gặp rồi thì họ sẽ nói chuyện. Và sau đó thì mọi thứ sẽ trở lại y như cũ. Họ sẽ xác nhận lại tình yêu của họ và rồi họ sẽ ở bên nhau cho đến hết cuộc đời này.

Đưa lưng lại phía anh tạo cho cô nói chuyện một cách dễ dàng hơn.

- Thật tôi không thể hiểu khơi dậy mọi thứ để làm gì. -- Cô nói với giọng run run. -- Một chuyện quá đau lòng.

- Tại sao cô làm việc đó nếu như nó đau lòng đến thế hả Marly? Đó là câu hỏi mà tôi tự hỏi mình 16 năm trước. Tôi đã phải mất ngủ cả ngàn đêm, ráng tìm ra câu trả lời.

- Tôi cần ... -- Cô nghèn nghẹn, nhưng buộc mình phải quay lại và đối diện anh. -- Lúc đó chúng tôi rất cần tiền. Và theo như lời ông ta đã nói, sự bận bịu của một người vợ sẽ là một việc mà anh không cần đến ngay lúc cơ hội cả đời đang được rơi vào tay anh.

Anh đang ngó cô trân trân.

- Khoan đã, khoan đã. -- Tay anh giơ lên trên không như thể đang xóa đi một màn sương mù u ám. -- Ông ta? Cô đang nói ai thế? Cậu Pete à? Và tiền gì cơ chứ?

- Dĩ nhiên là tôi đang nói về lão Pete rồi. Còn ai vào đây nữa? Tại sao anh lại đóng kịch như thế này hả Joe? Anh biết tôi đang nói về số tiền gì mà. Anh đi chết đi! Anh nghĩ tôi không đau lòng à? Tôi đã phải đối diện với một lựa chọn thật kinh khủng, nhưng mà chuyện đó đã qua và bây giờ đã xong hết rồi. Tôi đã cho nó vào quá khứ của tôi rồi.

- Cô đã cho nó vào lãng quên.

- Phải! Đúng vậy, tôi đã có thể ...

- Cô giết đứa con chưa chào đời của chúng ta và cô đã có thể lãng quên được việc đó. -- Giọng anh khẽ khàng vô cùng.

- Giết ... -- Cô đưa tay lên ngực. -- Anh nói cái gì thế?

Đưa mắt nhìn lên trần nhà, Joe hít vài hơi thở thật sâu để lấy bình tĩnh lại. Sau đó anh nhìn cô.

- Tôi đã không làm được như cô, Marly ạ. Cho đến bây giờ, với hai đứa con trai của riêng mình, tôi vẫn còn nghĩ đến đứa bé mà cô đã phá.

Giọng của anh nhỏ lại, gần như thể thôi miên Marlena.

- Tôi nghĩ không biết nó có thể là một đứa con gái hay không. Nếu như tôi được một cơ hội để tìm hiểu nó, để yêu thương nó, có phải bây giờ nó sẽ ở bên tôi không? Mười sáu tuổi và xinh đẹp, cũng chừng học lớp 10, cấp III.

Anh thọc tay vào túi trước khi anh thách thức cô với cái nhìn từ đôi mắt xanh như hoàn toàn thay lời kết tội.

- Cô có biết tôi nói gì không hả Marly?

- Không. -- Cô thì thào.

- Tại sao cô lại sửng sốt như thế? Bộ người đàn ông không có quyền có những cảm xúc về đứa con đã bị phá bỏ à?

- Tôi không có giết con anh! -- Cô nức nở. -- Làm sao tôi có thể chứ? Tôi chưa bao giờ mang con của anh hết mà Joe.

Anh giữ im lặng đúng 10 giây.

- Hãy nói lại lần nữa xem.

- Tôi không biết tại sao anh có thể nghĩ như thế được. Tôi chưa bao giờ đi phá thai cả. Tôi sẽ không bao giờ lựa chọn làm như thế. -- Môi cô run run. -- Tôi ... Tôi ... Trời ơi, đã từ lâu lắm lúc nào tôi cũng ao ước có một đứa con. Và ... và ... để nghe anh kết tội tôi ...

- Thiệt tình ... -- Anh ngồi phịch xuống chiếc ghế sofa, ngây người nhìn xung quanh căn phòng. -- Tôi tưởng ... cậu Pete nói cô ... Ông ấy đã đưa tôi hóa đơn của nhà thương. -- Joe lắc đầu. -- Tôi đã nổi giận thêm một lần nữa bởi vì tôi phải thanh toán hóa đơn đó trong khi cô nhanh chóng bỏ sang bên kia nước Mỹ và đăng ký vào trường đại học Boston giống như là cô chỉ mới làm phẩu thuật cắt ruột thừa vậy.

- Làm sao anh có thể nghĩ về tôi như thế chứ? Chớ không phải anh đã hiểu rõ tôi để đủ cho anh biết rằng tôi sẽ không bao giờ nghĩ đến chuyện hủy diệt một đứa bé hay sao?

- Cậu Pete đã nói với tôi ...

- Pete. Pete! -- Cô quẹt một giọt nước mắt rơi trên mắt với vẻ ghê tởm. -- Và có phải anh tin điều đó chỉ vì ông ta đã nói thế hay không? Tại sao anh không đến tìm tôi? Hỏi tôi? Pete Giarrusso là ai mà lời nói của ông ta đã làm cho anh tin một ... một ... một việc kinh tởm đến thế chứ? -- Cô choáng váng, nhìn anh chằm chằm.

- Ông ấy đã cho tôi xem tờ hóa đơn. -- Joe nói, vẫn còn đang cố gắng lấy lại bình tĩnh. -- Hóa đơn của cô từ bệnh viện đó. Ông ta đã lấy tiền từ trong tài khoản của tôi để trả nó.

- Hóa đơn đó là để trị bệnh cho Ba tôi, Joe à.

Anh sửng sốt.

- Cái gì?

- Anh thật sự không biết, đúng không? -- Đột nhiên sự tổn thương đối với cô như đã hết. Cô ngồi xuống ghế sofa, chừa một chút khoảng trống ở giữa họ. Với đôi tay đang siết chặt trên đầu gối, cô run rẩy hít thở. -- Đó là một câu chuyện rất dài. Tất nhiên là tôi không hãnh diện về điều đó. Khi tôi nhìn lại, tôi cũng không thể khẳng định là tôi đã làm điều đúng hay không nữa. Tôi đã mất mát thật nhiều.

Ánh mắt cô lại hướng về phía cánh cửa sổ đen tối.

- Ông Pete đã ám chỉ từ lâu là hôn nhân không phải là một việc tốt cho một vận động viên trẻ tuổi với một tương lai đầy hứa hẹn. Dĩ nhiên là tôi biết anh rất mong muốn được chơi banh chuyên nghiệp. Anh đã được tặng những học bổng đó và vẫn còn việc hạn chế về hôn nhân cần phải suy xét lại.

- Hạn chế về hôn nhân?

- Anh biết mà. Những trường học tốt, nổi tiếng hay can ngăn việc hôn nhân. Các sự lựa chọn của anh sẽ bị giới hạn một cách nghiêm khắc nếu như chúng ta vẫn tiếp tục đi đến hôn nhân.

Anh há mồm thật to.

- Tầm bậy! Ai ... -- Nét mặt anh giãn ra. -- Lại là lão Pete.

- Đúng vậy. Và tôi đã tin ông ấy. Tôi đã tin hết những việc đó.

- Cô đã có học bổng của riêng mình mà! Chúng ta vẫn có thể vượt qua!

Cô nói tiếp tựa như cô không nghe anh nói gì.

- Tuy nhiên, tôi nghĩ tôi có thể chịu đựng được tất cả dù thế nào đi chăng nữa, nếu như ông ta không hứa là sẽ trả những hóa đơn trị liệu của Ba tôi. Bệnh ung thư của ông đã đến hồi cuối cùng, anh có nhớ điều đó không? Với tiền bảo hiểm vẫn còn thiếu hụt rất nhiều. Mẹ tôi thì ráng hết mình để đương đầu với những khó khăn. Bà làm cả ngày và bà còn phải lo lắng cho anh Jimmy và tôi nữa. Đúng là tôi đã có một học bổng nhỏ đó, nhưng nó không đủ để trả hết tiền học, tiền trọ và ăn uống ở bất cứ trường nào.

- Lão Pete đã có sẵn câu trả lời. -- Cô nói một cách chua chát. -- Những hóa đơn trị liệu cho Ba đã được trả đầy đủ, cộng thêm vào tiền học và những chi phí khác của bất cứ trường nào mà tôi chọn với điều kiện là phải ít nhất hàng ngàn dặm cách xa trường LSU.

Cô nhìn Joe thật buồn.

- Lúc đó, anh đã quyết định rồi. Trường LSU, ngay đây tại Louisiana. -- Cô nhún vai. -- Dĩ nhiên là có những điều kiện khác. Tôi không bao giờ được liên lạc với anh, không bao giờ được gặp anh, không bao giờ được viết thư cho anh hoặc là gọi điện thoại cho anh.

Với một tiếng "ồ” thoát ra từ cổ họng, Joe tựa vào sau ghế sofa một cách nhẹ nhàng hơn. Anh không nói được nên lời.

- Mặc dù vậy, tôi vẫn nghĩ anh sẽ gọi cho tôi. -- Cô nói khẽ. -- Tại sao anh lại không gọi hả Joe?

Anh lắc đầu một cách yếu đuối.

- Chắc là do nóng giận. Marly à, nếu như cô muốn biết sự thật thì tôi cũng đau lòng. Tôi đã mua chiếc nhẫn, việc thử máu cũng đã làm xong, đã không có lý do nào để cho cô phải ...

- Tôi không có!

- Ừ, bây giờ thì tôi đã biết.

- Vả lại, chúng ta đã ngừa thai. -- Cô nhắc lại cho anh nhớ. -- Mình luôn luôn rất cẩn thận. Có đôi lúc hình như anh còn cẩn thận hơn cả tôi nữa.

- Đó không phải là vì tôi không muốn có con, nhưng mà vì còn có nhiều việc tôi muốn làm, cần làm để lo cho cô, để cho chúng ta một tương lai thật đầy đủ ...

Anh đứng dậy khỏi ghế sofa và bắt đầu đi qua đi lại.

- Trời ơi, tôi không thể tin được việc này. Tôi không thể tin được cả hai chúng ta đã để cho ông ấy điều khiển chúng ta như thế. Đó là lỗi của tôi. -- Một lát sau anh nói với vẻ chua xót. -- Cái tôi của tôi lúc đó quá lớn để được gia nhập trên sân bóng. Tôi đã bị thu hút bởi những sự mời đón của những người đi săn lùng tài năng mới. Ông ấy biết tôi quá rõ. Ổng đã thuyết phục tôi rằng tôi sẽ trở thành một Joe Namath kế tiếp.

- Anh đã làm được thế. -- Marlena nói khẽ khàng. -- Hãy nhìn xem anh đã thành công như thế nào. Anh đã thực hiện được hết những sự mong chờ của mọi người và nhiều hơn thế nữa. -- Cô cười nhẹ. -- Cứ mỗi lần tôi nhìn thấy anh trên sân bóng là trái tim tôi lại vỡ thêm một lần.

Anh nhìn cô và lắc đầu.

- Làm sao cô có thể chịu nổi với cái bản mặt của tôi trong khi nghĩ rằng tôi đã bỏ rơi cô chư? Trời đất ơi, lúc đó chúng ta dự định sẽ đám cưới sau đêm khiêu vũ của ngày lễ Tình Yêu.

- Tôi biết mà. -- Marlena nói, ghì chặt một miếng nệm nhỏ vào lòng. -- Chứ tại sao anh nghĩ tôi mất cả hồn, khi không biết bao nhiêu thứ không làm mà Jaycee lại ép anh vào cái vụ Cha - Con Gái trong ngày lễ Tình Yêu sắp tới hả?

Anh dừng lại và cúi xuống, sờ lên má cô.

- Đáng lý ra anh phải chạy đến với em ngay cái phút ông Pete nói với anh lời nói dối bẩn thỉu ấy. Nhưng lúc đó anh cảm thấy rất là ... rất là khổ sở. Anh nhận được lá thơ vô duyên mà em gởi và chiếc nhẫn của anh bị trả lại và ... và đứa con của chúng ta bị hủy diệt, hay ra ít ra anh đã tưởng như thế. Cả thế giới của anh như đảo lộn, và chuyện đã muộn rồi, không thể làm gì được nữa. -- Anh lại ngồi xuống và nắm lấy tay cô khi cô chạm nhẹ vào đùi anh. Anh siết tay cô một cách mãnh liệt. -- Tất cả đều là những lời giả dối.

Trong đầu cô chợt hiện ra một hình ảnh Joe đang tan nát khi đọc lá thư ngắn mà cô đã cố gắng viết nên, ráng đọc hết từng dòng chữ.

- Sự tưởng tượng mà tôi ao ước đó là anh sẽ không tin vào lá thư. Rằng anh sẽ nói với ông Pete là đối với anh, những học bổng đó không có quan trọng hơn là tôi. Rằng anh sẽ đến Boston và chúng ta sẽ làm đám cưới y như chúng ta đã dự định. Phần hay nhất là chúng ta sẽ xuất hiện tại New Orleans và bảo ông Pete hãy đi chết đi. Tôi đã nhận tiền của ổng, nhưng chúng ta vẫn có thể trả nó lại.

- Đó chính xác là điều anh đã làm. -- Joe nói, chăm chú nhìn tay của họ đang được nắm chặt. -- Ý anh là kêu lão Pete đi chết đi. Chỉ nhưng mà anh đã làm điều này trễ đến hàng tá năm.

- Tôi nghĩ chắc ổng thấy tôi là một sự đe dọa. -- Marly nói.

- Cũng không phải thế đâu. -- Với bàn tay còn lại, Joe đưa nhẹ lên má cô, rồi vuốt ve làn da ấm áp nơi cổ trước khi buông ra. -- Ông ấy muốn quản lý công việc và tiền bạc của anh khi anh đã trở thành chuyên nghiệp. Một người vợ sẽ gây nhiều rắc rối và phiền phức theo lối suy nghĩ của ông Pete - ngay lúc đó và sau này. Anh quá rành với lối suy nghĩ của ổng về vấn đề này. -- Anh nói gượng gạo.

- Ít ra thì cuối cùng anh cũng đã nhìn rõ được bộ mặt của ổng. -- Vừa nói, Marlena vừa nhích nhẹ người sang một bên và rút tay mình ra khỏi tay anh. -- Tôi cũng là người, cho nên tôi cảm thấy ổng thật đáng đời khi lãnh hậu quả của việc ổng đã làm.

- Ổng đã không bị trừng phạt thích đáng. Đối với những việc ổng làm, ổng phải nên bị đánh đòn bằng roi ngựa ấy chứ.

- Bây giờ chuyện đã qua rồi, Joe ạ. Chuyện đó đã là quá khứ của chúng ta. Đôi lúc tưởng chừng như cả một thế kỷ trước. -- Cô nói nhẹ nhàng. -- Và mặt khác ...

- Ừ.

Cả hai bỗng im bặt. Họ đang chiếm hữu lấy chiếc ghế sofa cũ, trong căn phòng cũ, nơi mà họ đã hôn nhau lần đầu tiên. Cả hai đang nghĩ đến những cảm xúc của họ khi đó. Tình yêu của tuổi trẻ thật nóng bỏng, dữ dội. có những giây phút điên cuồng về dục vọng, tiếp theo là những giờ họ khổ sở với sự đè nén, cho đến lúc họ không còn chịu được nữa.

Cô nhớ lại như chuyện vừa xảy ra tuần trước.

Mẹ của cô lúc đó ở bệnh viện và anh Jimmy đã đi nghe một cuộc biểu diễn nhạc rock. Bên ngoài trời đã bắt đầu mưa lớt phớt. Tiếng sấm sét ầm ầm từ xa vọng lại khi họ cảm nhận được sự thỏa mãn cuối cùng tìm thấy được trong sự ân ái.

Cô đã mơ đến việc ấy biết bao năm sau đó.

- Em trông tuyệt lắm. -- Joe lên tiếng ngay, y như anh không thể giữ lại lời nói của mình thêm một phút nào.

- Anh cũng vậy. -- Cô sờ vào một vết sẹo nhỏ trên má của anh và mỉm cười dịu dàng. -- Có một chút già dặn, một chút "trày da tróc vảy", nhưng vẫn còn rất đẹp trai. Làm sao anh có thể từ chối hết những đám bạn xôi thịt đó vậy?

- Anh đã từng có một bà vợ, nhớ không?

- Ừ nhỉ.

Ánh mắt anh khi nhìn cô, bỗng sậm tối với những sự đòi hỏi thầm lặng. Cô biết Laura không phải là người anh đang nghĩ đến.

Anh ngồi yên lại trên ghế sofa, mỉm cười nhè nhẹ.

- Hãy cho anh biết coi. Em đã học gì ở trường đại học Boston? Bây giờ em làm việc ở đâu?

- Trị liệu vật lý. Tôi làm ở St. Luke's.

- Bệnh viện nhi đồng.

- Phải.

- Vậy là chủ yếu em làm việc với trẻ em?

- Vâng, đúng vậy. Và tôi yêu công việc này.

Anh lắc đầu vẻ buồn rầu.

- Anh thật là đã không công bằng với em, nghĩ đến việc mình đã làm trong suốt bao năm qua, đúng không?

- Đó không phải là lỗi của anh.

- Đáng lẽ ra anh phải tìm hiểu. Anh phải nên ...

Cô chồm người ra phía trước và chạm vào đầu gối anh.

- Suỵt, Joe.

Ánh mắt họ nhìn nhau và ngừng lại đó khi thình lình một cơn gió mạnh thổi đến đập ầm ầm vào những cửa sổ của ngôi nhà cũ. Hình như một cơn bão đang kéo đến, cộng vào cái không khí nặng nề bên trong nhà. Nhìn thẳng vào đôi mắt của Joe, Marlena thấy trái tim cô bỗng nhiên đập mạnh trong lòng ngực. Cô không thể chắc rằng mình có khả năng đè nén lại những cảm xúc đang biểu tình trong lòng.

- Marly à, anh muốn ...

- Không. -- Cô hối hả đứng dậy, ôm chặt cứng một cái gối nhỏ từ ghế sofa. -- Tôi nghĩ chúng ta không nên nói gì thêm nữa trong đêm nay, Joe ạ. -- Cô nói một cách run rẩy. Chừng vài giây, Joe không nhúch nhích. Anh nhìn cô đăm đăm như muốn đo lường xem có phải cô thật sự nghĩ những gì cô nói hay không. Trong lòng cô, một hy vọng nhỏ nhoi lóe lên như những cánh hoa đang mở ra trước bình minh. Nhưng sự dè dặt đã thắng. Cô sẽ không để cho mình bị cám dỗ bởi quá khứ.

- Được rồi. -- Anh nói và đứng dậy. Anh nhìn cô vòng tay ôm quanh tấm nệm nhỏ, cầm nó như một tấm chắn. Khi anh lên tiếng, giọng anh thật dịu dàng. -- Cưng ơi, em trông có vẻ hoảng sợ, và em không cần phải như thế đâu. Chúng ta có vài chuyện chưa giải quyết xong, giữa anh và em, nhưng mà lần này chúng ta có đủ thời gian để làm lại từ đầu. Và sẽ không có ai xen vào ở giữa nữa.

Anh sờ lên má cô.

- Hẹn gặp em vào sáng mai.

Một Ân Huệ Thật Đặc Biệt - Chương 2/2

Một Ân Huệ Thật Đặc Biệt
Tác giả: Karen Young
Phiên dịch: Tuyết Băng - TP



Đêm đó, Joe từ chối lời mời đi dự một buổi tiệc. Thay vào đó, anh đơn thân đi đến một nhà hàng trên đường St. Charles, nơi bán thức ăn rất ngon. Anh rất muốn mời Marly cùng đi nhưng tự biết là không nên. Buổi trưa ở tiệm ăn nhanh đã gần quá giới hạn cho phép rồi. Cô chỉ đồng ý đi vì Jaycee mà thôi. Nếu kèo nài thêm nữa, cô sẽ có phản ứng ngược lại. Và có thể sẽ gây nguy cơ cho kế hoạch lâu dài của anh. Anh có ý định muốn tìm hiểu Marly thêm một lần nữa.

Không phải là chuyện lạ khi thấy anh hưởng thụ buổi tối một mình. Mặc dù đó là một ngày thứ Bảy. Đúng là anh quen biết rất nhiều người, nhưng lại hiếm có bạn thân. Thật ra thì người bạn thân duy nhất của anh hồi đó tới giờ chỉ có một mình Marly. Có đôi lúc trong những năm khi cô đã rời xa anh, anh đã từng nghĩ đến việc đó. Cô đã để lại một cái hố, một khoảng trống mà chưa có một người nào khác có thể thay thế được. Nhất định đó là lý do vì sao hôm nay ở ngoài công viên anh đã phơi bày tâm sự của mình với cô.

Sau bữa ăn no nê với món tôm và một chai bia, anh đi bộ một và nửa dặm để trở về nhà, đi ngang qua công viên Audubon đến đường Walnut, thưởng thức cảnh đẹp đặc sắc của khu vực công viên như anh thường làm.

Mặc dù đang là tháng Hai, nhưng khu vực nổi tiếng này đang đua chen đủ màu sắc và hương thơm. Cây anh đào trụi lá của Nhật Bản đã nở rộ. Cây đỗ quyên màu hồng bên cạnh những vòng hoa trắng làm sáng rực gần như khắp nơi trong vườn hoa của mọi nhà. Nó như thâm nhập hết mùi hương tựa như cam như quít dìu dịu của ôliu. Được sinh ra và lớn lên tại New Orleans, anh đã quen thuộc với những bông hoa và bụi cây như anh quen với những tên đường.

Anh đi đến cái hàng rào bằng sắt được nối dài bao quanh khu vực nhà anh. Anh yêu nơi này biết bao. Mười sáu năm trước khi anh còn ở đây, nó thuộc về của Pete - cậu của anh. Joe đã sững sốt khi Pete bán nó đi mà không nói lời nào cho anh hay vào cái tháng sau khi anh ký nhận học bổng từ trường LSU ban tặng. Rồi chỉ mới ba tháng trước đây, anh phát hiện nó được người ta đăng bán trên thị trường, và anh đã chụp ngay cơ hội này để mua lại nó. Giá của nó quả thật là cao, giống như mọi thứ khác trên đường Walnut. Nhưng mà nó đã được sửa sang từ những người chủ trước đây và nhìn có vẻ khá hơn nhiều. So với hồi xưa khi Joe còn ở đây với cậu Pete thì bây giờ chỗ này y như là một ngôi nhà mới. Cứ mỗi lần anh mở cửa ra là anh tự chúc mừng lần này đến lần khác cho sự may mắn của chính mình.

Và tuyệt vời hơn thế nữa là biết được Marly vẫn còn sống ở đây - cách anh hai căn hộ.

Nhà của cô ấy thì giản dị hơn. Nhưng mà việc đó đã như thế từ khi hai đứa vẫn còn là con nít. Ba mẹ của cô chỉ làm vừa đủ để sống qua ngày. Ba của cô, bây giờ anh nhớ lại, là một người đàn ông ốm yếu. Joe vẫn có thể tượng tượng ra ông. Gương mặt ông ấy hay nhăn nhó vì lúc nào cũng đau, da của ông xanh xao, thân hình của ông gầy gò đến nỗi xương của ông trông có vẻ to hơn so với thân hình của ông. Bây giờ anh nghĩ không biết khi nào thì ông Kendrick đã qua đời. Anh chỉ biết là một lúc nào đó sau khi anh và Marly chia tay thì việc đó đã xảy ra. Ở nhà, mọi việc không dễ dàng cho Marly, nhưng mà cô chưa bao giờ than phiền. Đột nhiên anh cảm thấy bừng bừng lửa giận vì cái gã Kingsley kia đã bỏ rơi cô chỉ vì một chuyện xảy ra mà cô không tự làm chủ được. Phải chăng hắn ta mong muốn cô quay lưng đi và bỏ cả đứa cháu gái ruột đã mồ côi của mình? Tên chó chết.

Khi Joe mở khóa cửa, anh hy vọng là cô ít nhất có thể nhận được một số tiền thỏa đáng từ Kingsley sau khi ly hôn.

Thảy chiếc áo khoát lên ghế sofa, anh nhận ra là Marly cứ quanh quẩn trong đầu anh thường xuyên từ lúc anh chia tay với cô và Jaycee sau buổi ăn trưa. Cảm giác có cô trong tâm trí anh thật dễ chịu, thật đúng. Cũng giống như cái cảm giác thoải mái mà anh có được khi ở bên cô ngày hôm nay. Anh đã kể cho Marly nghe về sự bất mãn của mình đối với Laura một cách thật tự nhiên như lúc nào anh cũng tin tưởng nơi cô vậy. Nó giống như cái cảm giác ngày xưa mỗi lần cậu Pete chở anh về nhà, thúc đẩy anh về môn thể thao, cằn nhăn về học lực của anh, ra giới hạn giờ giấc một cách vô lý, xen vào đời tư của anh một cách ngang nhiên. Chỉ sau một giờ ở bên cô, anh lại cảm thấy như chưa bao giờ bị tổn thương, gò bó, hay bị áp lực đè nặng. Qua ánh mắt của Marly, mọi việc đều thể hiện một cách khác biệt. Cô không thể giải quyết được những khó khăn của anh, và anh không mong đợi cô làm điều đó cho mình. Anh cũng không cần cô phải làm như thế. Anh chỉ cần mỗi mình cô mà thôi.

Đó là tại sao anh gần như chết lịm khi anh biết được chuyện cô đã làm.

Tại sao chứ? Anh đã phải tự hỏi mình câu hỏi đó 10 ngàn lần, và anh vẫn không tìm ra được câu trả lời.

Khi anh bước ra từ phòng vệ sinh, điện thoại của anh đang reng.

- Thằng Joe hả? Tao nè, cậu Pete đây. Khỏe không mậy?

Cúi đầu xuống, anh bóp nhẹ chốp mũi của mình.

- Cũng tàn tàn thôi cậu Pete ơi. Còn cậu thì sao?

- Thì cũng như vậy. Cũng cỡ đó thôi. -- Khi Joe không nói gì, ông tiếp tục. -- Ê, Joe. Có một vài người ở tại Houston đây đang bàn về việc họp mặt với nhau vào một ngày cuối tuần nào đó trên Big Easy. Tao nghĩ có lẽ mày muốn trò chuyện với họ.

- Tôi nghĩ tôi sẽ cho qua, cậu Pete ạ. Nhưng mà dù sao đi nữa cũng cám ơn cậu nha.

Lại thêm một hồi im lặng.

- Mày có chắc không đó Joe? Chúng ta có thể kiếm tiền với những người này. Họ đang muốn đầu tư làm ăn qua nhiều cách khác nhau, và họ có đủ tài chánh để làm vốn. Thật ra thì kế hoạch xây sòng bài tại New Orleans đã gây hứng thú tới họ rất nhiều.

- Nó không gây hứng thú cho tôi đâu cậu Pete. -- Joe trở mình một cách mệt mỏi. Anh nhìn chung quanh căn phòng ngủ rộng thênh thang mà trông rỗng của mình. -- Thôi, tôi phải đi rồi. Tôi ...

- Mày vẫn còn gay với tao chứ gì, phải vậy không?

- Sự thật hả cậu Pete? Đúng vậy, tôi rất bực.

- Joe à, với ý định đó thì mày sẽ vứt đi rất là nhiều tiền. Một đám con nít ranh không biết nhận thức ...

- Đó là tiền của tôi mà cậu Pete.

- Ờ, đúng rồi. Nhưng mà tao đã bỏ ra không biết bao nhiêu là mồ hôi mới tạo cho mày được như ngày hôm nay đó thằng chó.

- Tôi chưa hề thấy cậu đổ mồ hôi trên sân bóng. -- Joe gầm gừ. -- Hay là bị bể đầu gối. Hoặc là luyện tập 10 tiếng đồng hồ mỗi ngày, dù nắng hay mưa.

- Mày trở thành người đàn ông giàu có như ngày hôm nay cũng vì tao đấy. -- Pete sừng sộ nạt lại. -- Nếu như tao không xen vào, thì có lẽ mày đã như một thằng đàn ông vô dụng và bị ràng buộc chung thân với cái con nhỏ họ Kendrick đó và một đám con với mũi thò lò, lo vật lộn để mà trả góp tiền nhà và chiếc xe Chevy cà tàn nào đó hàng tháng, chứ không phải là chiếc xe Corvette đã được trả dứt tiền đang nằm trong nhà xe của mày đâu. Vì thế mà mày đừng có đối với tao như là ...

- Khoan đã. -- Mặc dù Joe nói rất khẽ, nhưng giọng của anh đã làm cho Pete ngừng lại. -- Cái chuyện đó thì có liên quan gì đến Marly Kendrick chứ?

- Hãy quên cái con Marly Kendrick đó đi. Chuyện đó đã qua hằng tá năm rồi mà Joe. Con đó ...

- 16.

- Hả?

- Đó là 16 năm trước khi tôi biết Marly Kendrick.

- Ôi! Trời đất ơi! Mày vẫn còn đang nghĩ đến con quỉ cái đó à?

- Cậu Pete, tôi nói cho cậu biết cái này nhé. -- Joe siết cái điện thoại và nắm chặt đến nỗi mấy đốt ngón tay của anh đổi thành màu trắng. -- Nếu như cậu còn ám chỉ Marly là con quỉ cái nữa, hay là xúc phạm cô ấy thêm một lần nữa, dù cho là không trực tiếp với tôi, thì tốt nhất là cậu rời khỏi Houston để đến một nơi nào đó mà tôi không biết đến. Bởi vì tôi sẽ lái xe đến đó và nện cậu một trận và buộc cậu phải xin lỗi cổ đấy. Cậu có nghe tôi nói không hả?

- Ê, được rồi. Được rồi. Tao nghe mày rồi Joe ơi. Tao không cố ý gãy trúng chỗ ngứa của mày như thế. Lúc nào tao cũng biết là cái con bé đó có thể làm cho mày phát cáu lên. Nhưng mà quỉ thần thiên địa ơi, bây giờ con nhỏ đó đã ra khỏi cuộc đời của mày rồi còn gì nữa Joe.

- Tôi mới vừa ở chung với Marly ngày hôm nay. -- Joe cũng không biết tại sao anh lại nói cho cậu anh biết chuyện này. Có thể là để dò xét phản ứng của ông ấy. Anh nhớ lại sự khó chịu của Marly khi anh nhắc đến cái tên Pete. Việc Marly rời khỏi anh, anh nghĩ không biết có phải còn có lý do gì khác cho sự ra đi đột ngột của cô ấy mà anh không biết hay không.

- Mày cặp lại với nó à? -- Giọng của Pete có vẻ không tin.

- Vâng. Đúng là như vậy đấy cậu Pete.

- Hừ! Ôi ... quỉ thật! Tao cũng không biết nói gì với mày nữa. -- Bất thình lình, giọng của ông ta bỗng có vẻ cảnh giác. Joe tưởng tượng ông ta đang lấy tay quẹt lấy mồ hôi từ trên mặt ông ấy.

- Chuyện này đã xảy ra bao lâu rồi?

- Không có liên hệ cái quái gì đến ông hết! -- Joe quát.

- Ồ. Ừ, được thôi. Thôi nhé, chắc là tao sẽ để cho mày đi bây giờ. Tao ...

- Ý ông muốn nói gì mà khi nãy ông bảo nếu ông không xen vào thì bây giờ Marly đã là một phần trong cuộc sống của tôi rồi, hả Pete? Ông đã xen vào bằng cách nào?

- Như mày đã nói mà thằng quỉ. Chúng ta đang nói về một chuyện từ 16 năm về trước. Thật ra thì tao không nhớ rõ là ...

- Vậy thì hãy nhớ lại đi. Hay suy nghĩ cho kỹ nhé cậu Pete.

Pete thở ra một hơi thật dài.

- Hình như tao và nó có vài cuộc trò chuyện gần cái lúc mà mày đang lựa chọn những cơ hội đang đến trước mắt. Mày có biết không. Lúc đó mày đang có cả một tương lai rực rỡ ngay dưới chân mày. Có tám trường nổi tiếng giành nhau để nhận mày, tin tức báo chí đến dòm ngó mày, những tay chuyên nghiệp thì đang chờ đợi mày ngay cửa. Mày đâu có cần phải bị ràng buộc vì những lời hứa hẹn mà mày đã hứa với một con nhỏ tồi tàn cấp III đó chứ Joe.

- Ông đúng là đồ tồi! -- Joe thở thật mạnh. Cơn giận làm cho anh mất khôn, mặt anh đỏ, mắt anh hoa cả lên. Nó làm ồ tai anh như một chiếc xe lửa chở hàng hóa quá tải. -- Ông đã nói gì với cô ấy? Ông liệu hồn hãy trả lời tôi. Khốn kiếp! Ông đã bắt cô ấy làm gì hả Pete?

- Tao không có bắt nó làm cái quái gì cả. Một tấm ngân phiếu lớn còn có ý nghĩa nhiều hơn là những lời nói yêu thương. -- Pete nói một cách mai mỉa.

Nhưng mà Joe đã không nghe hết. Anh đã đập cái điện thoại xuống thật mạnh. Đi tới đi lui trong phòng, đầu óc anh đang rối tung. Anh đã quá quen với sự "cao tay ấn" của cậu anh trong việc ông xen vào đời tư của anh. Nhưng mà việc này ư? Đưa hai tay luồng qua mái tóc, anh đứng im lại. Sự vượt quá quyền hạn của ông ấy đã làm anh rối trí. Pete, cậu của anh, một người đàn ông mà một thời anh tin tưởng giao cho tất cả - cuộc đời, tương lai, và hạnh phúc của anh, bằng cách nào đó đã bày ra một thảm kịch để loại bỏ Marly ra khỏi cuộc đời anh.



Một Ân Huệ Thật Đặc Biệt - Chương 2/1

Một Ân Huệ Thật Đặc Biệt
Tác giả: Karen Young
Phiên dịch: Tuyết Băng - TP


Chương 2


Vừa lúc Joe tự lôi mạnh mình ra khỏi giường ngày hôm sau, ý nghĩ thiếu tự tin của anh về sự thích hợp của mình làm người hướng dẫn Jaycee lại trỗi dậy, cùng lúc với sự biểu tình hằng ngày của thân thể anh. Thức dậy vào buổi sáng lúc nào cũng là một thử thách. Cái đầu gối lì lợm của anh cứng đơ và đau nhức cho đến khi anh xoa bóp nó. Không biết bao nhiêu là bắp thịt và gân cốt khác cũng đau gần như thế vì sự hạnh hạ từ nghệ nghiệp của anh trong suốt mấy năm qua. Nó đau thấu xương. Ráng lết mình vào nhà vệ sinh, anh mỉm cười một cách đau khổ. Những nỗi đau nhức của mấy vận động viên chuyên nghiệp thì những người khác khó có thể tưởng tượng được.

Tất cả những cái này đã bóp méo cái mã bề ngoài của anh hầu như mỗi buổi sáng. Thật khó mà lạc quan khi mà anh chỉ mới 35 tuổi và xương cốt lại kêu cót két y như của một người 80 tuổi. Hôm nay cũng không ngoại lệ. Ý nghĩ đầu tiên của anh là anh đã tự dấn thân vào một chuyện thật dại dột. Jaycee đúng là một đứa bé thông minh, phát triển sớm. Hay đúng hơn là một bà cụ non. Sáng hôm nay anh cũng không biết cái gì về con gái hơn là ngày hôm qua khi anh gõ cửa nhà Marly để từ chối lời mời của Jaycee một cách tế nhị.

Marly.

Luồng tay qua mái tóc, anh chóng hai tay trên chậu rửa mặt và nhìn những nét mặt có ghi "dấu ấn nghề nghiệp" của mình không chớp mắt. Anh đã chấp nhận sự thật với lòng đêm qua khi anh nằm thức trắng suốt hai tiếng đồng hồ, quá giờ khắc mà bình thường anh đã ngủ như chết. Marly chính là lý do mà anh đã hứa đi chung với Jaycee. Mặc dù với quá khứ không mấy tốt đẹp của họ, anh vẫn còn bị cô thu hút.

Nhưng mà thôi, vẫn còn quá sớm vào buổi sáng để mà lo nghĩ về vấn đề đó. Với tay đến vòi nước trong bồn tắm, anh vặn cho nước chảy và bước vào dưới vòi nước ấm. Việc đó làm cho anh dễ chịu và đỡ đau hơn. Sau một lát, anh cảm nhận ra được cái cảm giác khác đã ở trong anh từ lúc anh mới thức giấc.

Sự mong đợi. Đêm qua, anh đã suy nghĩ lại rồi. Anh sẽ thuyết phục Marly cùng đi công viên với anh. Anh muốn gặp lại cô, bỏ ra chút thời gian ở bên cô. Sau biết bao nhiêu năm nay, Marly vẫn còn ma lực để quyến rũ anh.


=====}@@@@@{=====



- Joe à, việc này đâu có nằm trong kế hoạch.

- Cô đang chơi vui mà, không phải sao? -- Joe nằm duỗi ra trên cái ghế dài bên cạnh Marly và chộp lấy cái khăn mà Jaycee đã đem theo cho Beau. -- Có phải mồ hôi của chó đầy khăn này không? -- Anh giơ cái khăn lên hỏi. -- Hay là vẫn còn an toàn để dùng nó?

- Tạm thời thì an toàn. Nhưng khi Beau thoát ra khỏi cái vũng lầy thì hãy coi chừng. Nó thường hay vảy nước và một vài thứ thực vật rất khó đoán biết lai lịch.

Marly nhìn khi anh dùng cái khăn lau khắp mặt và cổ, chùi khô mắt và tóc của anh. Sau khi bị dụ khị vì sự vòi vĩnh của Jaycee để chơi Frisbee với Beau, anh đã bỏ ra 30 phút mệt rã rời để cố gắng đuổi kịp con bé và chú chó con.

- Con bé có bao giờ nghĩ đến chuyện chơi thể thao chuyên nghiệp không? -- Anh vừa hỏi vừa nhìn trò đùa của Jaycee với con chó.

Marly cười.

- Chỉ mỗi môn bóng đá thôi.

Với sự ra lệnh của Jaycee, Beau phóng vào vũng nước để chụp một vật gì đó tương tự như một chiếc giày thể thao. Và nó nhào ra khỏi mặt nước, kéo theo một vật hình dạng giống như một bông súng đã bị bẩn và rõ ràng là đang chờ đợi cho Jaycee rượt theo nó.

Cười ha hả, Joe thảy cái khăn qua một bên và thả lõng người, tựa vào đằng sau cái ghế dài. Tuy không muốn, Marlena vẫn chăm chú nhìn anh. Ảnh vẫn còn đang thở mạnh và làn da của anh ấy ửng đỏ. Cô có thể ngửi được cái mùi thơm như xạ của đàn ông thật hấp dẫn. Quá bất ngờ với chính mình, cả người cô thay đổi một cách đột ngột và cô quay đi nơi khác. Nhưng việc đó không thể xóa được hình ảnh đang tự hiện ra trong đầu cô.

Hồi ở cấp III, Joe nhìn đã hấp dẫn rồi, nhưng bề ngoài của anh lúc đó không là cái gì cả so với sự lôi cuốn của một người đàn ông chững chạc của ngày nay. Mặc dù với mái tóc đen đang rối bời, áo và quần jean đã phai màu trông thật bụi, anh vẫn sexy đến nỗi làm cho người ta muốn chảy nước dãi. Có một vài vết thẹo nhỏ chỗ này chỗ kia, có lẽ là vết tích của những năm anh ở trên sân bóng - cô nghĩ - nhưng những thứ đó chỉ tăng thêm khí phách ngang tàng của anh. Thật không lạ gì trong chuỗi ngày phong lưu của anh, đã có vô số đàn bà đã điên đảo vì Joe Masterson. Ảnh có tiếc những ngày đó không? Cô tự hỏi.

- Tôi không thể tin được là tôi đã để cho anh dụ khị tôi vào việc này. -- Cô càu nhàu, đưa mắt về Jaycee. -- Tôi có cả ngàn việc lặt vặt cần phải làm vào mỗi buổi sáng thứ Bảy.

Anh quay đầu qua nhìn cô, đôi môi trơn tru của anh như đang giễu cợt.

- Công việc của đàn bà thì không bao giờ chấm dứt.

- Phải rồi. Giặt đồ, dọn dẹp, những chuyện lặt vặt khác, anh nói ra là có hết đấy.

- Giúp Richard giải trí.

Cô quay một vòng trở lại.

- Không đâu, không cần phải giúp cho Richard giải trí. Việc đó không thể nói là một công việc được.

- Không đùa chứ? -- Anh nhìn thẳng về phía trước, mấy ngón tay đan lại trên cái bụng phẳng lì của anh. -- Tôi thì có một ý nghĩ khác từ sự diễn tả của Jaycee.

- Jaycee chỉ là một đứa bé. Tôi không thể tưởng tượng được tại sao con bé đôi khi hay nói những điều như thế. Tôi ...

- Ý cô muốn nói sự thật chứ gì? Về khía cạnh đó thì trẻ con hay buồn cười thật.

- Không! -- Nghe chính mình nói, Marlena hít thở thật sâu. -- Nó không phải là không thích Richard. Thật đó. Đâu có việc gì mà không ưa chứ? Anh ấy là một người đàn ông tốt, đàng hoàng, thông minh, chịu khó ...

- Chán ngắt.

- Không đâu! -- Cô nhìn chăm chú vào bàn chân của mình một vài giây, không thể nén được cười. -- Ôi ... thật ra thì ... -- Cô tằng hắng lấy giọng và nhún vai. -- Có thể chỉ là một chút xíu ... à ...

- Buồn chán?

Vẫn mỉm cười, cô lắc đầu.

- Anh không hề thay đổi một chút nào, đúng không?

- Trong 16 năm ư? Lạy Chúa, tôi hy vọng là không.

- Anh vẫn còn chứng nào tật nấy. Anh vẫn nói những gì anh suy nghĩ, dù cho điều đó có quá đáng.

- Quá đáng khi nói Richard HọCủaHắnLàGì buồn chán à?

- Bradley, Richard Bradley. Và nhất là khi anh chưa bao giờ gặp mặt anh ấy, thì đó đúng là quá đáng khi suy đoán anh ta buồn chán.

Với đôi mắt đang theo dõi Jaycee và Beau, Joe có vẻ như đang nghĩ ngợi về điều đó.

- Được rồi, hãy nói cho tôi biết cái gì đó về Richard Bradley mà có thể làm cho tôi thay đổi ý nghĩ của mình đi.

- Tôi không có ý định bàn luận về Richard ... của tôi với anh.

- Hừm. -- Đột nhiên anh chuyển mình, đặt cả hai tay ngang sau lưng của cái ghế dài. -- Có phải ly hôn của cô cũng là một đề tài không được bàn tới không?

Cô thoáng nhìn anh thật nhanh.

- Làm sao anh biết tôi đã ly hôn?

- Có thể Jaycee đã nhắc đến.

Marlena thở dài, cô biết có lẽ chuyện đó là sự thật. Không cần phải tra hỏi, Jaycee cũng sẽ kể hết các chi tiết về cuộc đời của cô mình một cách tình nguyện chỉ cần Joe khuyến khích nó. Nhưng mà tại sao anh ta lại hiếu kỳ chứ? Anh ta đã bước ra khỏi cuộc đời của cô 16 năm trước và đã không bao giờ ngoảnh đầu nhìn lại.

- Đã xảy ra chuyện gì vậy Marly?

Marlena cứ nhìn về phía suối nước - vật đã tạo cho trung tâm của công viên Audubon trở nên đẹp hơn. Tiếng rốc rách của những dòng nước như mê hoặc cô, hay là vì cô đang cố gắng tránh né cái nhìn tha thiết của Joe? Cô chưa bao giờ nói về vấn đề ly hôn của mình, chưa bao giờ biểu lộ cho ai biết nỗi đau mà mối hôn nhân thất bại của mình đã mang đến. Chính vì trong quá khứ, cô đã thất bại trong đường tình, nên cô đã cố gắng hết sực mình để cứu vãn cuộc hôn nhân này.

- Không mắc mớ đến tôi nữa hả?

- Ừ. -- Cô dùng móng tay búng nhẹ lớp sơn đã bị tróc trên chiếc ghế dài, rồi nhìn thẳng vào anh. -- Anh trai tôi và vợ của anh ấy đã ghi tên tôi làm người giám hộ của Jaycee nếu như có chuyện gì xảy ra cho họ. Và như đã xảy ra, chồng cũ của tôi không muốn lãnh thêm trách nhiệm của một đứa bé.

Joe nhíu mày.

- Bộ họ ghi tên cô làm người giám hộ mà không cho cô hay à?

- Dĩ nhiên là không rồi. Họ đã hỏi và chúng tôi bảo không sao.

- Chúng tôi?

- Ừ, tôi và Charles. Chúng tôi đồng ý, nhưng mà khi chuyện xảy ra thì anh ấy bảo là thật ra ảnh không bao giờ nghĩ chuyện đó sẽ xảy ra.

- Charles.

- Ừ, Charles Kingsley.

- Bác sĩ Charles Kingsley, bác sĩ thẩm mỹ nổi tiếng đó hả? Cái người mà lúc nào cũng mổ xẻ và hàn gắn lại tứ chi của những người giàu có và nổi tiếng đó hả? Là bác sĩ Charles Kingsley đó ư?

- Ừ, chính là người đó á. Tôi tưởng là khi anh ấy tìm hiểu Jaycee rồi ảnh sẽ thay đổi ý định. Ảnh đã không làm như thế.

- Có phải chỉ riêng với Jaycee. -- Anh hỏi, mải mê nhìn dáng vóc của cô đăm đăm. -- Hay là tất cả trẻ con nói chung?

- Trẻ con nói chung. -- Cô nói, nhún vai. -- Có nhiều người cũng có cảm giác đó mà anh biết không.

Nhưng Joe không phải một trong những người đó. Đó là một điều mà cô biết chắc về anh. Khi mà họ còn cặp bồ, họ đã nói không biết bao nhiêu lần về ngôi nhà họ sẽ chung sống, những đứa con họ sẽ sanh. Cả tên của em bé họ cũng đã chọn sẵn. Những tháng sau khi họ chia tay, cuộc sống của cô như có một khoảng trống khi cô tìm kiếm mọi cách để lấp lại. Cô đã cảm thấy rất trống vắng, rất cô đơn. Mấy năm đã trôi qua trước khi cô có thể nghĩ đến tiếp nhận một mối tình khác.

- Và hãy nhìn lại chúng ta bây giờ xem. -- Cô cười ra tiếng với một nụ cười thật giòn. -- Anh có một hôn nhân truyền thống với hai đứa con, còn tôi thì không.

- Tôi không thể gọi hôn nhân của tôi thuộc loại truyền thống được. -- Anh nói cộc lốc.

- Vậy sao? Nếu như chúng ta đã nói chuyện một cách thẳng thắng nãy giờ rồi thì vụ ly hôn của anh thế nào? Chuyện đó đã xảy ra bao lâu rồi?

- Gần ba năm rồi.

Cô ngẫm nghĩ một lát. Tất cả những tin tức về cái đầu gối của anh và sự về hươu một cách miễn cưỡng đã được đăng lên báo chí ba năm về trước. Phải chăng anh đã mất sự nghiệp và hôn nhân của mình cùng một lúc? Chuyện đó sẽ là một cú sốc cho ngay cả Joe Masterson. Trừ phi anh đã bỏ vợ con anh một cách dễ dàng như anh đã từng bỏ rơi Marlena 16 năm về trước.

- Các con của anh đều là con trai, đúng không?

- Ừ. -- Bất thình lình anh thay đổi vị trí, lấy hai tay xuống. Với hai khuỷu tay tựa lên đầu gối của mình, anh nhìn chằm chằm xuống đất. -- Nick gần 7 tuổi và Matthew thì đã 4 tuổi.

- Bốn tuổi ư? Nhưng mà như vậy có nghĩa là ...

- Ừ. Nó chỉ mới là một đứa bé khi cô ấy đòi chia tay.

Cô cảm thấy có một nỗi buồn từ đâu chợt đến, nhưng cô nhanh chóng đè nén lại. Cô không muốn có cảm giác thương hại. Cô không muốn có cảm giác nào cả.

- Vậy cô ấy có tái giá không?

- Laura hả? -- Anh cười nhẹ. -- Chỉ trong vòng một tuần khi nhận được quyết định cuối cùng của tòa.

- Và con trai anh ở với cô ấy hả?

- Ừ, ở thành phố New York. -- Anh cúi xuống và nhặt lên một xu đang nằm trên bãi cỏ và thảy nó về phía suối nước, nơi nó rơi xuống giữa đám bông súng. -- Đừng nói với tôi là cô đã không nhìn thấy tin tức đó trên báo chí. Một xì-can-đan dữ dội, Laura Masterson và Alex Landowski - người hướng dẫn chương trình chuyên nghiệp của các môn thể thao ở Detroit. Hắn ta đã chờ đợi ngay cánh cửa khi họ đẩy tôi ra khỏi phòng phục hồi sức khỏe sau cái lần mổ cuối cùng. Một khi người vợ yêu dấu của tôi biết được tôi không thể thương lượng để ký thêm một cái hợp đồng to lớn nào nữa, cô ta đã bỏ ra đi.

- Đem theo con của anh à? -- Mặc dù đã kiềm chế bản thân mình, Marlena vẫn cảm thấy sửng sốt.

Anh lại cười, nhưng không có vẻ gì là buồn cười cả.

- Và chiếc xe Meredes. Cùng với phân nửa của mọi thứ khác mà người ta có thể diễn tả là "vật chất" mà chúng tôi cùng sở hữu.

- Ừ thì ... cô ấy cũng là vợ anh mà.

Anh gật đầu.

- Đến những 9 năm.

- Vậy thì tại sao lại trở xấu?

- Đầu gối của tôi.

- Đầu gối của anh?

- Ừ. Cái đầu gối của tôi đã có vấn đề và tôi đã không còn địa vị trong lòng công chúng nữa. Điều đó cũng có nghĩa là cô ta không còn địa vị giữa đám đông. Cô ấy lấy tôi vì sự vinh quang, và khi cô ấy thấy danh tiếng của tôi đã kết thúc, cô ta nhìn xung quanh và tìm thấy Landowski - mà nghề nghiệp của hắn ta thì sẽ giữ cho hắn ta một vị trí nổi bật trong lòng công chúng không hạn định, tôi đoán thế. Và Laura cũng vậy, không ưa trực tiếp. Đó chính là cái mà cô ấy muốn.

- Tôi xin lỗi. -- Cô nói nhỏ.

Anh nhún vai.

- Chuyện gì cũng xảy ra rồi. Ê ... -- Anh thẳng người, rồi chồm tới và đưa tay sờ lên má cô. -- Không có sao mà. Tôi không cố ý muốn nói hoài về vấn đề đó. Bảo đảm nó sẽ phá tan không khí vui vẻ ở đây. Đáng lý ra tôi phải biết điều đó. Ít ra hôn nhân của tôi cũng không đến nỗi thất bại hoàn toàn. Tôi còn có hai đứa con trai.

- Anh có gặp chúng thường xuyên không?

- Rất ít khi. Tôi có quyền thăm viếng bình thường, một lần mỗi tháng vào cuối tuần, những ngày lễ thì thay phiên nhau, và sáu tuần vào mùa hè. Nhưng mà với họ ở New York và tôi ở đây tại New Orleans, thực tế mà nói thì không hợp lý cho lắm.

- Vậy anh có bao giờ nghĩ đến việc dọn sang New York chưa?

Anh nhún vai.

- Để làm gì cơ chứ? Lúc đầu, họ ở L.A. Sau đó thì dọn đến Chicago. Bây giờ thì họ ở New York, nhưng trong một lá thư từ Laura gởi đến ngày hôm qua thì tôi được biết họ đi Lôn Đôn, Anh Quốc cho chuyến nghĩ hè. Lôn Đôn! Cô ta muốn bọn trẻ ở đó đến những ba tháng. Cổ gọi đó là trau dồi kiến thức.

Anh hướng ra xa một lát, dõi mắt nhìn theo một người cha trẻ bên kia công viên đang tập cho con trai anh ta độ khoảng tuổi mầm non, cách chạy xe đạp.

- Tôi đã không có bên cạnh để dạy cho Matt cách chạy xe đạp. -- Anh nói nhẹ nhàng. -- Khi nó học được rồi, đó là điều đầu tiên nó nói với tôi mai mốt khi tôi gặp nó.

- Joe à, có rất nhiều cha mẹ đã ly hôn cũng có những khó khăn giống như vậy.

- Tôi biết. Nhưng không hiểu tại sao việc đó không làm cho tôi cảm thấy đỡ hơn tí nào. -- Nét mặt của anh lộ vẻ hoang mang. -- Con bà nó! Làm sao tôi có thể làm một người cha tốt nếu như tôi không bao giờ được gặp mặt chúng đây chứ?

Joe Masterson bị dằn vặt về trách nhiệm làm cha của mình. Đó là việc cuối cùng Marlena nghĩ sẽ phải đương đầu khi cô để cho anh kéo cô ra cái công viên này với anh và Jaycee hồi sáng nay. Cô cảm thấy một thúc đẩy gần như không chống lại được khiến cô muốn nắm lấy tay anh và siết nó thật chặt. Cô cảm thấy như muốn chụm đầu với anh và cùng khóc với anh trong giây phút này, cho những việc quan trọng và những điều khác, trong cuộc sống của hai đứa con trai anh mà anh sẽ không bao giờ được chia sẽ.

- Anh nhớ tụi nó. -- Cô nói khẽ.

- Ừ, rất nhiều.

- Và anh yêu tụi nó.

Anh nhìn chằm chằm đôi bàn tay đan chặt nơi đầu gối mình.

- Nhiều hơn bất cứ cái gì, Marly ạ.

- Nếu vậy thì tụi nhỏ sẽ biết thôi. -- Cô nói, tìm lời an ủi anh. -- Trẻ con không dễ bị gạt ba cái vụ này đâu. Chỉ cần anh cứ cố gắng, và luôn luôn có mặt khi chúng cần đến anh. Anh chỉ có thể làm như thế thôi.

Cả hai cùng im lặng. Sự lo lắng và yêu thương của anh dành cho con trai anh, Marlena nghĩ, thật sâu đậm và vững chắc, thật khác với người đàn ông mà cô biết 16 năm về trước. Người đàn ông đã từng tuyên bố tình yêu dành cho cô nhưng rồi đã quên cô thật dễ dàng. Nhưng mà nói trở lại thì anh đã không yêu cô mãnh liệt như anh đối với con trai mình.

Còn một việc nữa không hiểu được là danh tiếng của anh lu mờ đi trong năm cuối cùng anh chơi bóng đá. Bây giờ cô nghĩ không biết có phải sức khỏe của anh đã không cho phép anh theo kịp thời khóa biểu của mình không. Biết rõ Joe, chắc chắn anh thà muốn công chúng nhớ anh qua hình ảnh của một chúa ngục hơn là một tên lừa bịp già đã xuống dốc.

Khi anh quay sang để nhìn cô, anh đã cố gắng nở một nụ cười.

- Thấy chưa? Tôi đoán là cô không nghĩ đến có chuyện tốt gì về việc có một người chỗng cũ, người mà không thích chia sẻ quyền nuôi dưỡng Jaycee với cô.

Cô cười méo mó.

- Tôi nghĩ hình như là không. Đêm nay tôi sẽ đếm những diễm phúc của mình.

- Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến ngay.

Nhìn phía xa Marlena, Joe giơ tay thẳng lên cao vừa kịp để chụp lấy cái Frisbee mà Jaycee thảy vèo qua đầu họ. Đứng bật dậy khỏi chiếc ghế dài, anh đưa cái Frisbee cho Marlena, và chộp lấy cái khăn.

- Lẹ nào, cả hai. Đã đến giờ dọn dẹp và đi khỏi nơi đây.

Sự phấn khởi của Jaycee vụt tắt.

- Ôi, chú Joe. Chúng ta phải đi sao?

Cúi thấp xuống, xoa xoa bộ lông ướt nhẹp của Beau thật nhanh, Joe nhìn con bé và vờ ngạc nhiên.

- Bộ cháu không cảm thấy đói bụng sau buổi thể dục này à?

- Ôi, sướng quá! Có phải chúng ta cùng đi ăn trưa chung với nhau không?

Marlena chậm rãi đứng dậy.

- Tôi nghĩ là không ...

- Tôi đã nghĩ đến một, hai ổ bánh mì và có thể thêm một chút xá xị ở tiệm ăn nhanh gần công viên ngay Carrollton.

- Ay da! Đó là món mà con rất thích. -- Con bé đưa đôi mắt to sang Marlena. -- Cô Marly ơi, chúng ta có thể đi không? Làm ơn đi mà.

Joe nhìn Marlena. Một hồi sau, cô đổ thừa việc đó là do cuộc đối thoại của họ khi ngồi ở cái ghế dài gây nên. Họ đã đi lạc vào cấm địa rất nguy hiểm, trao đổi chi tiết về quá khứ của họ như thế. Làm sao cô có thể để việc đó xảy ra, cô cũng không hiểu được. Điều rõ ràng là sắp tới sẽ không có cuộc trò chuyện nào thân mật như thế nữa.

Tuesday, February 17, 2009

Một Ân Huệ Thật Đặc Biệt - Chương 1/2

Một Ân Huệ Thật Đặc Biệt
Tác giả: Karen Young
Phiên dịch: Tuyết Băng - TP






- Jaycee? -- Marlena Kendrick đẩy cánh cửa trên gác dang rộng và chớp mắt một hồi để có thể nhìn rõ mọi thứ xung quanh. Nơi đây hơi tối và có mùi mốc meo, nhưng cô nghe một tiếng động và sau đó là tiếng đánh hơi quen thuộc, theo sau một tiếng rên ư hử ngay trước khi Beau - chú chó con lông vàng của Jaycee - xuất hiện. Nhìn cô, nó thè lưỡi và quẫy đuôi liên tục.

- Tao biết mày không lên đây một mình đâu, anh bạn ạ. -- Cô nói, vuốt ve cái đầu to của nó. -- Con bé ấy đâu rồi?

- Con chỉ xem những món đồ cổ này thôi, cô Marly. -- Jaycee có vẻ hớn hở.

Theo sau Beau, Marlena bước thận trọng qua cái móc máng áo lạnh, và tìm đường đi ngang qua những mạng nhện và những đống bụi bậm - không biết từ đâu đã tự tìm đường lên gác trong những năm qua - cho đến khi cô đến nơi cửa sổ. Đây là lần thứ hai trong một tuần mà cô đã phát hiện Jaycee núp trong cái xó nhỏ xíu này.

- Chuyện trời thần gì thế này hả Jaycee? Cô đã phải tìm kiếm cháu khắp mọi nơi.

Jaycee tặng cho cô một cái nhìn thật đáng thương.

- Mèn ơi, con xin lỗi cô Marly, nhưng mà có một vài thứ nơi đây thật đáng yêu quá! Hãy nhìn những chiếc mũ cũ kỹ ghê gớm này nè. -- Cô bé lôi ra một chiếc mũ rộng vành của thời 40's từ một cái thùng đồ và đội nó lên đầu. -- Sao hả cô? Trông con thế nào?


Với đôi tay khoanh lại, Marlena ngắm nghía cô bé thật lâu.

- Giống như Bette Davis với cái bím tóc. -- Cô nói tỉnh queo.

- Ai cơ?

- Bà ta là một nữ diễn viên điện ảnh của thập niên 30.

Gương mặt của Jaycee sáng rỡ.

- Con nhìn giống một diễn viên điện ảnh ư?

- Ôi ... -- Mỉm cười, Marlena vuốt mũi cô bé. -- Phải nói nếu là ngày lễ Halloween, thì con trông sẵn sàng rồi đấy.

Chun mũi lại, Jaycee thảy chiếc nón ra và bắt đầu moi móc trong một thùng đồ khác.

- Cô Marly à! Trong những món đồ cũ này cũng có vài cái ngon lành lắm. Mấy ngày trước khi con lên đây, con tìm thấy vài món nữ trang và vài chiếc áo dạ hội vẫn còn tuyệt lắm. Như là dành cho những buổi tiệc như khiêu vũ và đại loại như thế. Cô Marly này, có khi nào cô mặc cái này chưa?

Con bé với lấy một chiếc áo đầm có hoa với viền ren dài mà Marlena đã mặc để đi nhảy đầm lần đầu tiên. Lần đó cô mới học lớp 8 và người bạn nhảy của cô là Randy Wiggins. Nở một nụ cười, Marlena nhớ lại những buồn vui của đêm hôm đó.

Và rồi cặp mắt cô nhìn xuống cuốn sách vừa tìm thấy khi Jaycee dời chiếc áo đầm. Nó là cuốn lưu bút thời cấp ba của cô.

- Con tìm thấy nó luôn đó. -- Jaycee nói, giọng con bé rụt rè khi nó nhìn nét mặt của Marlena. -- Mình có thể xem nó không hả cô?

- Đó chỉ là một cuốn lưu bút thôi mà Jaycee. -- Cô nói, ước gì cô đã cất cuốn sách ấy kỹ hơn và dùng chìa khóa để khóa lại. -- Thời áo trắng đó đã là thời xa xưa.

- Nhưng mà không phải những năm học cấp ba là thời khắc khó quên sao? Nhất là năm lớp 12 của cô đó?

Marlena nhìn Jaycee.

- Làm sao con biết đó là năm lớp 12 của cô?

Tránh né ánh mắt của Marlena, Jaycee nhìn xuống cuốn lưu bút trên tay mình.

- Con đã xem qua rồi ... khi con lên đây lần trước.

Xoa xoa mái tóc của con bé, Marlena cười nhẹ và ngồi xuống gần nơi cửa sổ.

- Nhóc con à, con không cần phải cảm thấy có lỗi đâu. Nó chỉ là một cuốn lưu bút cũ thôi mà. Không có gì riêng tử cả.

Jaycee nhìn lên.

- Thật không cô?

- Thật mà.

- Ôi, thiệt tình!

Thở phào nhẹ nhõm, Jaycee chen mình vào ngồi cạnh Marlena và lật cuốn lưu bút ra.

- Con cũng hy vọng rằng cô sẽ nói thế đấy, cô Marly ạ. -- Con bé bắt đầu lật từng trang một. -- Đây, cô đây này.

Jaycee hít thở, nhìn chăm chú vào tấm hình cuối năm cấp ba của Marlena.

- Ôi, cô thật là đẹp quá, cô Marly ơi.

- Con nghĩ thế ư? -- Nghiêng đầu qua một bên, Marlena ngắm nghía tấm ảnh. -- Tất cả những đứa con gái trong lớp của cô đều có một mái tóc giống nhau: dài và thẳng và chẻ mái ngay ở giữa. -- Cô cười khúc khích. -- Con cũng biết mà, là cái nhìn tự nhiên đó.

Nhưng nụ cười của cô tắt lịm, khi cô nhìn tấm ảnh của chính mình chụp trong một ngày vào tháng năm, 16 năm về trước. Khi ấy, với mái tóc hung dày, cặp mắt nâu, hình dáng tương đối, đôi môi thì có chút gì đó trông có vẻ như cô là một người đa sầu đa cảm. Đẹp ư? Cô chưa bao giờ cảm thấy mình đẹp. Có thể là vì khi xưa cô thường hay mắc cỡ, và ngây thơ hơn cả tưởng tượng. Đến cuối năm lớp 12 của cô thì, dĩ nhiên, cô không còn như thế nữa, ngoại trừ có thể vẫn còn mắc cỡ. Phải cám ơn ... -- Cô chặn những ý nghĩ của mình lại ngay lập tức. Hồi tưởng lại kỷ niệm xưa vẫn nhắc cho cô nhớ đến chuỗi ngày đau buồn nhất trong cuộc đời của mình.

- Con sắp lật đến cái tấm hình tuyệt vời nhất. -- Jaycee nói, lật những trang giấy một cách hối hả. -- Đây nè!

Trái tim của Marlena bỗng lỗi nhịp. Đáng lẽ cô phải nghĩ ra rằng Jaycee sẽ tìm thấy tấm ảnh này.

- Đó là đêm khiêu vũ trong ngày lễ Tình Yêu, đúng không cô Marly?

- Ừ.

- Và đó là chú Joe Masterson đứng bên cạnh cô, đúng không? Trông cô thật là hạnh phúc.


Là người yêu của Joe Masterson thì cô có thể còn cảm giác được gì khác ngoài việc là một người con gái hạnh phúc nhất trong ngày lễ Tình Yêu khi khi làm bạn nhảy của anh tại trường Ben Franklin chứ? Joe, một ngôi sao vận động viên, là tiền vệ của đội bóng, đẹp trai, tự tin, chắc chắn sẽ thành công. Và anh ấy đã thành công một cách nổi bật mà không có sự tồn tại của cô.


Bây giờ đây, cô vẫn đau đớn khi nhìn lại tấm hình. Bên trong cái khung có hình trái tim được dán hình bông hồng và thắt nơ, cô đã đứng bên cạnh Joe. Người thợ chụp hình không cần thiết phải ra lệnh cho họ cười. Họ chỉ cần nhìn vào đối phương là đã mỉm cười vô ý thức.

Marlena sờ vào trang giấy, đặt tay lên những hàng chữ phía dưới tấm hình: "Mãi mãi là người tình". Cô thì nhỏ con và trắng trẻo, còn Joe thì cao lớn và da ngăm đen, họ như đã hoàn toàn ngừng lại và mãi mãi trong thời khắc thần tiên ấy. Cái ngày mà tấm hình này đã được chụp, là ngày mà Marlena tin vào việc vĩnh viễn.

Cô cảm giác đôi mắt của Jaycee đang hướng về cô.

- Cô Marly này, con có thể hỏi cô một chuyện được không?

Marlena đề phòng ngay. Sau khi ba năm làm mẹ nuôi của Jaycee, cô biết sẽ có đầy dẫy cạm bẫy một khi Jaycee bắt đầu đưa ra những câu hỏi.

- Có chuyện gì vậy Jaycee?

- Mộ tuần trước, khi chú Joe Masterson dọn về đây ở cách nhà mình hai căn hộ, tại sao cô không cho con biết là cô đã từng quen biết chú ấy?

Marlena đứng dậy, cầm theo cuốn lưu bút.

- Bởi vì chuyện đó không cần thiết. Vả lại, chưa tới một tuần mà. Người đàn ông đó chỉ mới đến đây thôi.

Cô ném cuốn lưu bút vào lại cái thùng đồ.

- Bây giờ thì ... -- Cô tặng Jaycee một nụ cười thật tươi. -- Thịt gà và bánh bao hấp có được không? Đó là lý do cô đi tìm con lúc nãy đó, lọ lem ạ. Đã đến giờ ăn tối rồi.

- Cô đừng hòng gạt được con, cô Marly ạ.

- Gạt con à? -- Thúc đẩy con bé và chú chó con cùng lúc đi phía trước cô, Marlena đuổi chúng ra khỏi cái gác nhỏ.

- Cô muốn con đừng hỏi tiếp. Vì thế mà cô có vẻ bối rối.

- Cô không có bối rối. Cô chỉ đói bụng thôi. -- Marlena giật đùa cái bím tóc của con bé. -- Cho nên hãy nhanh lên đi nhé nhóc con.

Jaycee rú lên và tránh cái khẽ tay đùa cợt, rồi với Beau theo sau gót, con bé nhảy cà tưng xuống bậc thang và đến nhà bếp trước người cô.

- Cô cặp với chú ấy có lâu không cô Marly?

Nhắm mắt lại, Marlena hít thở thật sâu.

- Ừ, cô đã quen với chú ấy cũng lâu lắm. -- Với gương mặt nghiêm chỉnh, cô đưa Jaycee hai cái dĩa. -- Nè, hãy giúp đỡ một chút đi nào.

- Tại sao cô không lấy chú ấy?

Không để ý đến sự run rẩy của Marlena, Jaycee đặt mấy cái dĩa xuống và quay đi lấy muỗng nĩa từ trong hộc tủ.

- Con cá là hai người vẫn có thể làm bạn.

- Jaycee ...

Beau sủa và giành đường tuôn ra khỏi nhà bếp, tiến thẳng đến cửa trước.

- Nếu như cô lấy chú ấy, có lẽ cô cũng đã giàu có và nổi tiếng như chú ấy vậy.

Marlena quay lại từ nơi tủ lạnh với một bình sữa trong tay.

- Cái ... cái gì?

- Con chỉ nói là ...

Tiếng chuông cửa vang lên và Beau lại sủa lớn hơn, ra vẻ như đang làm tròn bổn phận giữ nhà.

- Để con mở cửa cho! -- Jaycee nói một cách hớn hở.

Marlena nhìn theo con bé khuất khỏi hành lang. Cháu gái của cô biết rõ là không bao giờ mở cửa cho một người lạ mặt, vì vậy mà Marlena tiếp tục bận rộn bày thức ăn lên bàn và cố gắng vứt bỏ lời nhận xét của Jaycee về việc cô lấy Joe Masterson ra khỏi tâm trí của mình.

Mém chút cô đã làm việc đó vào một ngày cuối tuần trong tháng Hai, 16 năm về trước. Tất cả các kế hoạch đã được chuẩn bị, việc thử máu cũng đã hoàn tất. Joe đã có sẵn chiếc nhẫn, giấy tờ, và tiền chi tiêu cho hai đêm ở lại một khách sạn. Nhưng mà sau đó Pete Giarrusso đã xen vào, và cả thế giới của cô đã đổ vỡ y như miếng thủy tinh mỏng manh nằm trong một đôi tay bất cẩn.

Đang lúc cô rót sữa cho Jaycee, cô nghe giọng trầm trầm của một người đàn ông. Lau tay, cô thở dài. Chẳng lẽ nào Richard lại chọn giờ ăn tối của họ để mà ghé đưa mấy đóng hồ sơ hay sao? Cô đã nói với anh ta là ...

- Cô Marly, hãy nhìn xem ai đến đây nè!

Marlena nhìn lên và chạm ngay đôi mắt màu xanh, xanh thẳm. Tờ giấy ăn rơi khỏi tay cô. Đã nhiều ngày qua, cô đã mơ tưởng đến việc này và đã lo lắng rất nhiều. Cuộc tái ngộ với Joe Masterson sớm muộn gì cũng sẽ đến, nhưng không thể bây giờ. Không thể ngay đêm hôm nay.

Khi nào hả Marlena? Khi nào thì mình mới có thể nghĩ đến anh ta mà trái tim không rung động chứ? Khi nào thì mình mới có thể xem anh ta trên tivi mà lòng không còn đau đớn?

- Xin chào Marly.

Cô hơi gật đầu.

- Joe.

Tiếng của cô khàn đi, cô gần như không thể nhận ra với giọng hằng ngày của mình.

- Đây quả là một sự bất ngờ.

Lúc Joe và Jaycee bước vào nhà bếp, Beau đi bên cạnh anh, đuôi của nó cứ quẫy liên tục một cách trìu mến bên đôi chân dài được mặc quần jean của Joe. Thường thường khi một người đàn ông đến nhà, Beau cần phải bắt đem xích lại. Khi Richard đến thăm, nó cũng cần phải nhốt lại trong nhà vệ sinh để chờ đợi.

Joe liếc nhìn sang cái bàn đã được dọn sẵn.

- Có phải tôi đến không đúng lúc không?

- Không đâu, chỉ là bữa ăn tối thôi mà. -- Jaycee nói, rõ ràng là đang vui mừng. -- Cô và con đêm nào cũng ăn mà.

Joe cười lớn, chạm phải ánh mắt của Marly. Và rồi nụ cười của anh dịu dàng hơn kèm theo cái giọng khàn khàn.

- Cũng đã lâu lắm rồi, Marly nhỉ. Dạo này cô thế nào?

- Bình thường, bình thường mà.

Đôi mắt cô như đang ghi lại từng chi tiết về anh. Cô đã quên rằng anh cao như thế nào. Và to lớn. Ôi, cái sự mạnh mẽ của người đàn ông. Joe luôn luôn có một sự gì đó đặc biệt làm cho trái tim của những người phụ nữ đập nhanh hơn. Giống như trái tim cô đang đập ngay bây giờ. Rất may là anh không thể đọc được suy nghĩ của người khác. Cô tằng hắng lấy giọng:

- Còn anh thì sao? Cuộc sống của anh thế nào?

Anh nhún vai.

- Cũng tàm tạm thôi. -- Một khóe môi của anh nhích lên. -- Vẫn còn cố gắng với cuộc sống sau khi giã từ với đội bóng.

- Vâng, tôi có đọc tin tức thấy anh đã về hươu.

- Tôi đã "phản kháng" quyết liệt bằng cách "đấm đá" và "la hét" như người ta đã nói.

Suýt chút cô đã cười.

- Ừm, không chính xác là "đá" nếu tôi nhớ không lầm. Cái đầu gối tinh nghịch của anh đã làm khó dễ anh thật sự rồi.

- Ừ.

- Tôi xin lỗi.

Anh nhún vai.

- Chuyện tốt đẹp nào cũng có hồi kết thúc mà.

Cô nghĩ đến hôn nhân của anh. Có phải đó cũng là một trong những chuyện tốt đẹp đã đến hồi kết thúc hay không?

Cô hít một hơi thật sâu.

- Đây có phải là cuộc viếng thăm xã giao hay không? -- Cô liếc nhìn Jaycee. -- Hay là Jaycee đã làm phiền đến anh?

- Jaycee? -- Anh ngó xuống nhìn đứa bé gái và thấy con bé đang chăm chú nhìn họ. -- Ồ không, chúng tôi chưa từng gặp nhau cho đến bây giờ. -- Anh lấy một vật ra từ trong túi áo. -- Thật ra thì ...

- Con không làm phiền ai mà cô Marly. -- Jaycee nói với vẻ như bị xúc phạm. -- Con biết là những người nổi tiếng thường không thích có hàng xóm nhiều chuyện. Vì thế mà con sẽ không bao giờ làm điều đó.

- Ồ, nhưng mà có thể nào cháu viết một lá thư không? -- Mỉm cười, Joe quơ quơ một bao thư màu hồng trước mặt con bé.

- Dạ ... thì ... -- Jaycee ném cái nhìn cảnh giác về phía Marlena.

- Đã xảy ra chuyện gì đây hả? -- Marlena tra hỏi, nhìn cả hai chú cháu với vẻ nghi ngờ.

Joe đưa bao thư qua.

- Có lẽ cái này sẽ giải thích tất cả.

Marlena cầm lấy nó, giữ lấy ánh mắt anh một vài giây. Rồi sau đó cô nhìn xuống, chú tâm vào những hàng chữ.

Joe ngắm Marly, để ý đến hàng lông mi dài và mái tóc dày, màu nâu thật bồng bềnh của cô. Mái tóc mà anh lúc nào cũng yêu thích. Anh nhớ lại cái cảm giác khi anh vuốt ve nó với bàn tay mình, vùi đầu mình vào trong mớ tóc đó, và hít lấy cái mùi hương của tóc. Anh giật mình đàng hoàng trở lại, và hướng ánh mắt nhìn về nơi cửa sổ. Anh không phải đến đây để mà thêm gió cho ngọn lửa của sự đam mê ngày trước bừng trở lại. Marly là người đầu tiên đã cho anh nếm mùi vị của cả thiên đường lẫn địa ngục. Anh sẽ không bị cám dỗ vào một chuyện điên rồ nào nữa chỉ vì anh đã từng có một quá khứ nhỏ với người đàn bà này. Vả lại, đó là một kỷ niệm mà anh đã cố gắng một thời gian rất dài để lãng quên.

- Jaycee, sao con lại có thể như thế!

Mắt Jaycee dán chặt xuống đôi giày thể thao của mình.

- Chuyện đó đâu phải xấu lắm đâu, cô Marly.

- Việc đó quả là ngạo mạn và ... và ...

- Tuyệt vọng? -- Joe trả lời thay.

Marlena quay sang anh.

- Anh làm ơn đi! Đây là chuyện giữa Jaycee và tôi.

- Đây cũng là chuyện của chú Joe mà! -- Jaycee nói.

Marlena nhắm mắt lại.

- Việc này không liên quan gì đến chú Joe.

- Có mà! Chính con đã mời mọc chú ấy, cho nên con nghĩ ...

- Jaycee..e..e..

- Khoan đã, khoan đã. -- Dùng tay ra dấu như một người trọng tài, Joe chặn lại cuộc cãi vã. -- Mọi người hãy bình tĩnh xem, có được không? Marly? Cuộc thảo luận này đã đi quá xa rồi. Tôi đến đây để từ chối lời mời của Jaycee một cách tế nhị. Việc này ...

- Ôi, không đâu! -- Jaycee ré lên.

Anh quay sang con bé.

- Chú xin lỗi, cháu cưng ạ. Không phải là chú không thích dẫn cháu đi dự bữa ăn tối đó. Chỉ nhưng mà ...

- Đó không phải là một bữa ăn tối! Bộ chú không đọc lá thư của cháu sao? Đó là một bữa tiệc có khiêu vũ! Cháu cần một người cha để nhảy với cháu. -- Con bé vòng sang Marlena - người đang định lên tiếng. -- Và cũng không thể là cái ông già Richard đó đâu, cô Marly. Con ghét ông ấy!

- Jaycee!

- Ôi, con ghét ổng thật mà!

- Ngay giờ phút này mà con không biết tự kiềm chế thì con sẽ bị phạt quì gối đó nha bé con.

- Thật là không công bằng mà.

Marlena đưa tay chóng nạnh.

- Vậy chứ đưa một người hoàn toàn lạ mặt vào trong tình huống như thế này thì có công bằng không hả?

Joe nhúc nhích một cách khó chịu.

- Chú ấy đâu có giận. -- Jaycee nói, nhìn Joe với vẻ tự tin. -- Phải không chú Joe?

- Thôi đủ rồi! -- Sự nhẫn nại của Marlena đã tan biến. -- Joe, đừng trả lời nó. Jaycee, dẫn Beau ra ngoài sân một lát đi.

- Mèn ơi, cô Marly ...

- Dây xích của nó đang máng ở cái móc ngay cửa đó.

- Con biết dây xích của nó ở đâu mà. -- Jaycee vùng vằng, giật sợi dây xuống và tròng vào cổ chú chó con đang vui mừng. -- Đi thôi, Beau. Chúng ta bị đuổi bởi vì họ muốn trò chuyện riêng tư. Khi mà chuyện đến hồi hấp dẫn, thì tao lúc nào cũng phải rút lui hết.

Nhìn như thể bị tổn thương, con bé mở cửa, lê từng bước một, cuối cùng cũng ra ngoài.

- Đôi lúc tôi cảm thấy mình như một bà già khó tính.

Marlena nói trong sự im lặng dày đặt sau khi Jaycee bỏ đi. Chỉ sau khi cô nói ra những lời đó thì cô mới hối hận rằng mình đã bộc lộ cho Joe - hơn ai hết, thấy sự thiếu tự tin của mình.

- À, tôi không biết. -- Anh an ủi. -- Tôi đang nghĩ một đứa trẻ sáng dạ như Jaycee có thể lấn lướt cô đấy, nếu như cô cho nó một nửa cơ hội.

- Đúng là con bé làm cho tôi bận rộn thật. -- Marlena nhăn nhó.

Anh tằng hắng.

- Đây đúng là không phải việc của tôi, nhưng mà bố mẹ của con bé đâu rồi? Nó là con gái của anh Jimmy, đúng không?

- Ba năm về trước, anh Jimmy và chị Stephanie cả hai đều qua đời trong một tai nạn xe hơi một ngày trước Tết. Người đụng họ là một tài xế đã say rượu.

- Trời ạ! Tôi xin lỗi.

- Chuyện đó vẫn còn ... hơi khó tin. Mới đó họ còn là một gia đình thật đầm ấm, hạnh phúc, và tiếp theo thì Jaycee đã là một cô nhi.

- Và cũng khó khăn cho cô nữa. -- Anh nói, nhìn thấy hai giọt nước mắt đang long lanh trong mắt cô.

Cô gật đầu, không nói. Bỗng nhiên anh nhíu mắt như thể đang nhìn về quá khứ.

- Cô biết không, khi tôi nghĩ về anh Jimmy, tôi luôn luôn thấy thấy anh ấy cùng với cây đàn ghi ta của ảnh. Tôi chưa bao giờ sang đây lúc ảnh không gãy đàn hay là tự nhốt mình trong phòng để nghe nhạc rock lớn đến nỗi thính giác của anh có thể có vấn đề. -- Anh lắc đầu. -- Tôi đoán chắc ảnh đã trở thành một lương y hay là một kế toán, hay là gì đó hả?

- Cũng không hoàn toàn thế. Anh ấy và chị Stephanie đi Cali. Cả hai người họ tin rằng anh ấy có thể nuôi sống cả nhà với cái nghề âm nhạc.

- Rồi ảnh có làm được không?

- Không. -- Cô cười nhẹ, nhớ đến anh trai của mình. -- Nhưng mà ảnh cứ nghĩ ảnh sẽ làm được, vẫn tin ở bản thân mình. Anh ấy mơ ước thật nhiều, và chị Steffie cũng mơ ước cùng với ảnh. Tôi vẫn thường nghĩ rằng ...

- Thật là lãng phí. -- Joe nói nhỏ.

Marlena đi đến cánh cửa và dòm chừng Jaycee. Cô cần một lát để lấy lại sự thăng bằng. Cô nhẹ nhỏm hơn khi Joe hỏi về mẹ của cô.

- Bây giờ, bà đã tái giá và sống tại Seattle - trong biết bao nhiêu là chỗ để ở. Ba tôi đã mất từ năm tôi ra trường ở đại học Boston.

- Tôi đã biết rồi. -- Anh lẩm bẩm. -- Cậu Pete có nhắc qua việc đó.

Ôi đúng rồi. Pete Giarrusso, cậu của Joe và cũng là người quản lý của anh.

- Con cá nhồng đó bây giờ sao rồi? -- Cô hỏi, không kiềm chế được sự chua cay.

- Cũng ô-kê. Tôi không nghe tin gì của ổng nhiều. -- Joe dời bước đến cửa nhà bếp, và đưa lưng lại phía cô, anh kéo tấm màn cửa qua một bên để nhìn ra ngoài. -- Ông ấy không còn làm việc chung với tôi nữa. Chúng tôi đã đường ai nấy đi từ mấy năm về trước rồi.

Cô nhìn anh chằm chằm trong sự ngạc nhiên.

- Tôi không bao giờ nghĩ ông ta sẽ thả anh ra khỏi lưỡi câu.

Joe nói ngắn gọn:

- Đó không phải là việc cậu ấy có thể quyết định.

Cô cười, một tiếng nhỏ nhưng sắc bén.

- Tôi cá rằng ổng không nghĩ như thế đâu.

Anh quay sang và nhìn về cô.

- Có chuyện gì thế? Bộ cô có thù oán gì với cậu Pete à? Bộ ổng đã làm chuyện gì tổn thương đến cô sao?

Tổn thương cô ư? Tổn thương cô ư? Cô nhìn Joe không chớp mắt một lúc, nhớ đến lần cuối cùng cô đã trò chuyện với Pete Giarrusso. Ông ta đã đưa cho cô một bao thư đựng hai ngân phiếu và cái vé xe buýt một chiều đi Boston. Ngược lại, cô phải từ bỏ hạnh phúc của đời mình.

Vậy thì Pete Giarrusso có làm tổn thương đến cô không? Nói ngắn gọn là có. Vậy cô có oán giận ông ấy không? Cũng không hẳn như thế. Cô chỉ trách bản thân cô mà thôi.

- Tôi xin lỗi. -- Cô nói, chớp chớp mắt như thể đuổi đi nỗi ám ảnh cũ. -- Nói đến Pete Giarrusso bấy nhiêu cũng đủ rồi. Tôi nghĩ cứ khoảng giờ này trong ngày là tôi hay bực bội một chút xíu.

- Và tôi đã làm gián đoạn bữa ăn tối của cô. -- Joe nhìn có vẻ như anh muốn kiếm lối thoát, nhưng anh gõ gõ bao thư màu hồng vào lòng bàn tay của mình. -- Nhưng mà chúng ta cần phải bàn về việc này.

- Cũng không cần thiết lắm đâu. -- Marly nhìn qua cánh cửa bằng kính của nhà bếp, nhưng mà không thấy được Jaycee. -- Tôi sẽ giải quyết chuyện này cho. Chỉ tại Jaycee nó không biết rằng nhờ vả anh làm một chuyện vô duyên như vậy là không hợp lý. Con bé đã lục lạo mấy món đồ cũ của tôi trên gác và nó tìm thấy cuốn lưu bút. -- Với một cái nhún vai, cô lắc đầu. -- Tôi đoán việc đó và chuyện anh mới dọn về lại đây ở đã gợi cho con bé ý nghĩ đó.

- Ôi ...

- Con bé rất dễ gần gũi và thích làm bạn với mọi người. Nó không bao giờ nghĩ rằng việc nó làm sẽ đem đến cho người khác sự khó chịu. Dĩ nhiên là tôi đã giảng cho nó một bài học về việc nói chuyện với những người lạ mặt rồi, vậy mà ...

Cánh cửa bật mở làm cho hai người họ giật mình. Jaycee vẻ giận dữ:

- Chú ấy đâu có phải là người lạ đâu cô Marly! Chú ấy là người yêu của cô khi còn đi học. Sao chú ấy có thể xem là một người lạ được chứ?

- Jaycee, cô đã cảnh cáo cháu về việc nghe lén rồi mà.

Jaycee kèo nài thêm.

- Vì thế cho nên chú ấy không phải là một người lạ. Vả lại, còn đến hai tuần nữa mới đến đêm khiêu vũ mà. Chúng ta có thể tìm hiểu lẫn nhau trong vòng hai tuần này. Thế thì chúng ta sẽ không còn là người lạ với nhau nữa. -- Đôi mắt thật to và long lanh hướng về phía Joe. -- Phải không, chú Joe?

Anh nhìn vào gương mặt đang ngước lên, và rồi nhún vai với Marlena.

- Sao cũng được, Marly. -- Anh lầm bầm, mắt đảo vòng.

- Joe!

- Ôi, hay quá! -- Jaycee la lên và đưa tay ôm ngang hông của anh trong khi nó vừa nhảy tưng lên.

Joe bị mất thăng bằng và ngồi phịch xuống chiếc ghế phía sau anh, nhưng anh thì cười toe toét.

- Ý, xin lỗi. -- Jaycee dịu lại ngay lập tức và nhận ra sự hiếu khách mà nảy giờ bị bỏ quên từ khi Joe đến gõ trước cửa nhà. -- Chú có muốn uống cái gì không? Trà đá nhé? À không, phải bia mới đúng. Cô Marly ơi, chúng ta có lon bia nào không? Chắc ở nhà không có rồi vì cô Marly là một người ưa thích rượu trắng mà thôi. Đó cũng là loại mà các bạn của cô ấy uống, ngoại trừ chú Richard. -- Khi nói đến tên anh ta, con bé chun mũi. -- Chú ấy uống nước suối. -- Nghiêng đầu sang một bên, con bé ngắm Joe thật kỹ. -- Cháu không nghĩ chú không phải là loại người thích uống nước suối.

- À không. -- Joe nhịn cười và cố gắng trả lời. Con bé này cứ như một khẩu súng ngắn. -- Bia là tốt rồi.

- Chúng ta không có bia nào hết. -- Marlena nói một cách nghiêm nghị, cái nhìn và giọng nói của cô đang ra hiệu cho đứa cháu gái tinh ranh của mình. -- Và con còn có bài vở trên lầu trong phòng con phải làm đó Jaycee.

- Con chưa được ăn cơm tối mà! -- Jaycee gầm gừ.

- Và có thể con sẽ không được ăn ít nhất là một tuần lễ. -- Marlena chỉ về phía cầu thang. -- Đi mau lên!

- Thôi được rồi. -- Con bé nhìn Joe vẻ lo ngại. -- Cháu bị phạt rồi, nhưng chú sẽ không để cho cô làm thay đổi ý định của chú chứ, có không?

Dùng hai ngón tay, Joe làm dấu hiệu chữ X trên ngực anh.

- Chú xin thề.

- Cám ơn chú! Cám ơn chú! Cám ơn chú! Chào chú. -- Khi bò lên hết các bậc thang, Jaycee tặng cho anh một nụ cười sáng như ánh mặt trời. -- Hẹn gặp chú sau nhé!

Marlena đối diện Joe, hai tay chống nạnh.

- Anh không cần thiết phải khuyến khích con bé như thế. Jaycee xem trọng lời hứa lắm. Cuối cùng tôi cũng sẽ là người phải an ủi và dỗ dành nó.

- Những gì tôi nói với con bé là thật. -- Joe nói. -- Và tôi lúc nào cũng giữ lời hứa hết.

- Từ khi nào vậy hả?

Nét mặt của cô làm anh dội lại.

- Cô nói vậy nghĩa là cái quái gì chứ? -- Anh tra gạn.

- Vậy chứ anh nghĩ tôi nói gì nào? Anh không thể chối là anh đã thất hứa nhiều hơn là anh đã giữ lời trong năm cuối anh chơi bóng đá. Cả hai cá nhân và chuyên nghiệp. Thanh danh của anh đã bị lu mờ đi rất nhiều, Joe ạ.

- Bộ cô luôn luôn tin vào những gì cô đọc trên tin tức hay sao?

- Cũng không hẳn thế đâu. Nhưng tôi vẫn có thể đoán ra từ kinh nghiệm cá nhân mình, và tôi cảnh cáo anh là tôi sẽ không để cho anh lướt vào cuộc sống của Jaycee và làm cho nó vui khi anh cảm thấy thích, và sau đó khi anh đột nhiên chán thì bỏ cuộc với một lời xin lỗi nhẹ nhàng.

Anh cười một hồi.

- Trời ạ, Marly. Tại sao cô không nói những gì cô nghĩ ra đi.

- Tôi không tin những lời màu mè mà Jaycee đã hy vọng đến.

- Vậy thì hãy tin điều này. Tôi đã nói tôi sẽ dắt con bé đi dự cái tiệc của lễ Tình Yêu đó và tôi sẽ làm như thế. Hơn nữa, ý kiến của con bé cho chúng ta bỏ chút thời gian ra để tìm hiểu nhau trước cái đêm quan trọng đó nghe rất có lý đối với tôi. Ngày mai tôi rướt con bé có được không? Mai là thứ Bảy. Và chúng ta sẽ đi chơi ở công viên Audubon vài giờ.

Cô nhìn anh một hồi lâu, tạo cho Joe một cảm giác không được thoải mái vì nghĩ cô đang nhìn thấu được cảm giác thật sự mà anh đã dùng cái vỏ bên ngoài để che giấu. Cô ta đã nhìn thấy gì? Chính anh cũng không rõ cảm giác thật sự của mình. Nhưng anh cảm thấy đau đớn hơn anh nghĩ khi biết cô đã không còn tôn trọng anh nữa. Quả thật là một điều bất ngờ khi biết Marly vẫn còn ma lực làm cho anh bị tổn thương.

- Joe, tại sao anh lại làm việc này?

Bản anh anh cũng đang tự hỏi mình câu hỏi đó. Anh bèn tạo một nụ cười - cái mà anh hay dùng trước công chúng.

- Quỉ thật, để cứu con bé thoát khỏi tay của những người như "lão Richard đần độn" đó, tôi đoán thế.

Đôi mắt tuyệt đẹp của Marlena sáng rực y như có lửa, và anh biết anh sẽ phải trả giá cho lời chế nhạo đó. Đẩy chiếc ghế của anh ra phía sau, bỗng dưng anh nhận ra rằng mình đang mong đợi việc ở chung với Marly Kendrick trong thời gian sắp tới.




===}==@@@=={===




Ở trên cùng bậc thang, Jaycee dang rộng hai tay vòng qua cổ của Beau.

- Beau à, mày có nghe thấy không? -- Cô bé thì thầm một cách sung sướng. -- Tao sẽ đi dự buổi khiêu vũ đó với chú Joe Masterson, một tiền vệ nổi tiếng và chuyên nghiệp duy nhất - Joe Masterson. Và ngày mai, chú ấy sẽ dẫn tao đi chơi ở công viên Audubon. Tao không thể tin được. Chỉ mới một tiếng đồng hồ trước thôi, tao tưởng đâu phải dự buổi khiêu vũ đó với cái ông Richard rồi. -- Cô bé càu nhàu, cố gắng tránh cái bẩn của con chó. -- Ôi Trời ơi, đây đúng là tuyệt vời! Hãy đợi đến khi tao kể cho Melissa nghe. Nó sẽ đi dự với cậu của nó. Hên là tao không phải như thế.

Đột nhiên cô bé rụt cổ, ráng nghe ngóng thêm cuộc trò chuyện trong nhà bếp, nhưng chỉ có thể nghe được âm thanh xì xào từ tiếng nói của họ, tuyệt nhiên không nghe được chữ nào.

- Thôi chết! Tao hy vọng họ không bắt đầu cãi vã nữa. Nếu như chú Joe không coi chừng, cô Marly có thể sẽ thay đổi ý định. -- Cô bé cắn môi và van vái với đôi mắt nhắm nghiền. -- Hãy lạc quan, Jaycee ạ. Phải lạc quan chứ.

Khi những tiếng nói phía dưới đã dịu lại, cô bé mới nhẹ nhõm dựa vào con chó to lớn.

- Hú hồn! Hồi nãy tao thật sự là sợ gần chết. Tao sợ cô Marly cứ khăng khăng ý định và sẽ đuổi chú Joe ra khỏi cửa ngay và ra khỏi cuộc sống của chúng ta luôn. -- Cô bé cau gương mặt nhỏ nhắn của mình, nhớ lại những lời đối thoại của họ. -- Beau ơi, tao đã nói đúng về họ rồi mà. Hai người họ là tình nhân mà như là hai ngôi sao trái ngược nhau. Mày hãy chờ mà xem coi phải như thế hay không. Tao cá là có một bí mật đen tối nào đó nên họ mới không lấy nhau sau khi họ học xong cấp III. Thử nghĩ xem. Họ có thể chúc mừng kỷ niệm tình yêu của họ với một bầy con nít và tất cả chúng ta sẽ được sống chung với nhau. Điều đó có phải là tuyệt vời lắm không?

Một lát sau, cô bé nói lại với một ý nghĩ mới.

- Beau à, tao sẽ năn nỉ chú ấy dẫn mày đi chung với chúng tôi. Mày sẽ được chơi trò chơi mà mày thích nhất. Nhưng mà phải nhớ nhắc tao đừng quên đem theo Frisbee của mày nhé.

Cô bé nắm lấy cái vòng trên cổ con chó để giữ nó lại và nhìn nghiêm nghị vào mặt nó.

- Và lần này, không được chạy loạn lên đồ ăn ngoài trời của người khác và ăn vụn đồ ăn của họ nha. Lần trước chúng ta đi, mày đã bị phạt vì hành động ấy rồi đó.

Với một tiếng rên nhẹ, Beau bèn liếm lên mặt cô bé, nhưng cô bé né kịp. Khi cô không còn nghe được gì nữa cả, cô quyết định đi về phòng mình và bắt đầu làm bài tập cho rồi. Cô bé muốn làm xong một bài nào đó khi cô Marly đem thức ăn lên cho mình. Đó là một việc hiển nhiên. Cô ấy không bao giờ giận lâu cả.

Hơi mỉm cười, Jaycee thở ra, rất ư là hài lòng với thu hoạch của ngày hôm nay.

Friday, February 13, 2009

Một Ân Huệ Thật Đặc Biệt - Chương 1/1



Một Ân Huệ Thật Đặc Biệt
Tác giả: Karen Young
Phiên dịch: Tuyết Băng - TP



Chương 1


Joe Masterson đậu xe trước nhà và ngồi lại một lát. Anh chờ cho cơn mưa bất chợt này nhẹ hạt trước khi lao nhanh đến trước cổng nhà. Tháng Hai ở New Orleans, 68 độ và trời đang mưa. Trong chốc lát, anh bỗng nhớ đến mấy đứa con trai của anh đang ở New York, và thầm nghĩ không biết giờ này bọn chúng có đùa vui trong cả núi tuyết ấy hay không. Chắc là có. Đó là dự báo thời tiết cho dân New York vào mùa này trong năm.

Anh đã mở khóa cửa trước khi để ý đến hòm thư của mình. Và điều khác lạ là nó có vật gì trong đó ngoài những lá thư quảng cáo linh tinh. Có hai món đồ, một vừa dài và có vẻ hình sự, còn vật kia màu hồng và trông cũng đàng hoàng lắm. Anh nhíu mày và đẩy cánh cửa mở ra. Những tin tức xấu thường thường đến qua thư từ. Đó là một trong những bài học của đời mà anh vừa học được gần đây. Thoáng nhìn qua địa chỉ của người gởi đã khẳng định nó là từ luật sư của Laura gởi đến.

Xé bao thư ra, anh đọc sơ qua những hàng chữ và rủa thầm. Đồ hạ tiện. Thật vô tình. Cay đắng thay. Cô ta đã dẫn hai đứa con trai đi Anh Quốc vào dịp nghĩ hè. Cô ta hy vọng rằng anh sẽ không làm khó dễ về việc đó. Với gương mặt đầy sát khí, anh tiếp tục đọc. Cô ấy biết anh đang trông đợi để được ở chung với bọn trẻ, thế nhưng kinh nghiệm của chuyến đi này sẽ mang nhiều lợi ích đến cho bọn chúng, cho nên ...

Nhàu nát lá thư, anh tựa đầu vào tường và nhắm mắt lại. Khi cơn giận dịu đi, anh cố dằn lòng và vứt tờ giấy. Anh sẽ gọi cho Laura sau, chắc là còn lâu lắm. Lần này, đúng là họ đang bất hòa về việc cái gì tốt nhất cho hai đứa con trai của anh. Anh sẽ không nhượng bộ và giả lờ như không biết nữa. Còn chuyện gì có thể tốt cho hai đứa bé, 4 và 6 tuổi, hơn là một chuyến nghĩ hè với ba của bọn chúng chứ? Đối với anh, việc đó mới mang đến nhiều lợi ích hơn hết thảy.

Trong khi anh đưa một tay xoa lên mặt, cái bao thư màu hồng rớt xuống đất. Anh nhìn nó, không lưu ý lắm trước khi nhìn thấy nó không có dán tem. Cúi xuống, anh nhặt nó lên. Địa chỉ của người gởi chỉ ở cách hai căn nhà - ngôi nhà cũ của họ Kendrick. Ít nhất đó là gia đình mà anh nhớ đã ở đấy hồi trước. Còn bản thân anh thì chỉ mới dọn về lại nơi này cách đây một tuần lễ. Anh đã chần chờ chưa đến viếng thăm bà Kendrick. Không hiểu vì sao, ở thời điểm này trong cuộc đời của anh, anh vẫn không biết làm thế nào để trò chuyện cùng với mẹ của Marly Kendrick.

Chuyện đó thì không có gì đáng sợ. Ý nghĩ đó quả thật không nên phát ra từ một người chững chạc. Bây giờ thì Marly đã bao nhiêu tuổi rồi nhỉ? À, đã 34. Cô chỉ nhỏ hơn anh có 6 tháng mà thôi. Tự nhiên anh bật đèn ngủ lên, nghiền ngẫm tên và địa chỉ của anh, được viết bằng nét chữ của trẻ con thật tròn trịa, và xé bao thư ra. Bên trong, có nhiều nét đặc sắc được trang trí trên tờ giấy duy nhất. Anh đọc một vài câu đầu tiên và ngay lập tức đã quên đi nét duyên dáng của lá thư.


Chú Joe thân thương,

Cháu tên là Jaycee Kendrick và cháu 11 tuổi. Có lẽ chú chưa biết cháu, bởi vì chú chỉ ở đây đúng một tuần lễ. Thế nhưng cháu nhận ra chú ngay. Không phải là từ đội bóng New Orleans Saints, mà là từ lưu bút hồi cao học của cô Marly. Cháu đang gặp một khó khăn nhỏ và đang nghĩ không biết chú có thể giúp đỡ cháu làm việc đó hay không. Bởi vì dù sao thì ngày xưa chú cũng đã từng quen biết dì của cháu. Chú thấy đó, nhóm Hướng Đạo Sinh của cháu sẽ tổ chức một bữa ăn tối dành cho "Bố và Con Gái". Có cả khiêu vũ nữa! Cho nên, cháu cần một người cha, nhưng mà chỉ cho một đêm thôi. Tại vì cháu không còn cha nữa, và cô Marly thì không có gia đình, nên cháu nghĩ chú có thể giúp cho cháu đóng vai cha của cháu. Nếu không thì cháu phải đi dự tiệc với chú Richard Bradley. Nhưng mà người đó là bạn của cô Marly chứ không phải của cháu. Cám ơn chú nhiều lắm.

Người hàng xóm và bạn của chú,

Jaycee (JC)

T.B. Tên của cháu thật ra là hai chữ viết tắt và ngắn gọn cho cái tên Jannifer Carol.


Tay của Joe buông thỏng xuống bên hông, và anh nhìn chằm chằm một hay hai giây lên trần nhà. Marly Kendrick đang sống cách anh hai căn nhà. Trong ngôi nhà - nơi mà cô đã lớn lên. Vậy là cả hai người họ đều đã trở lại chỗ họ ở ngày xưa. Và đứa bé này - anh liếc nhìn lá thư màu hồng lần nữa - Jaycee Kendrick, là cháu gái của cô ấy.

Đi đến nhà bếp, anh bỏ lá thư trở lại trong bao thư của nó và đặt trên mặt bàn, nơi mà thư từ của anh thường được gom và giữ lại cho đến khi anh có thời gian hay sẵn sàng để giải quyết chúng. Anh đoán rằng mình phải giải quyết vấn đề của Jaycee Kendrick sớm hơn là mọi khi.

Theo lẽ thường tình là anh phải từ chối thôi. Không thể nào anh có thể tham dự một việc như thế. Một đám con gái khúc khích bên cha chúng, và tất cả phụ huynh tràn ấp niềm hãnh diện và ướt át tình phụ tử.

Dĩ nhiên là anh biết về niềm hãnh diện của một người làm cha, làm mẹ đối với con cái, và tình phụ tử thiêng liêng. Mỗi lần anh nghĩ đến Nick và Matthew là anh cảm nhận được điều đó. Nhưng mà anh là cha của những đứa con trai. Anh không biết một thứ gì về con gái cả. Quỉ thần ơi, anh có thể nói chuyện gì với một đứa bé gái đây chứ?

Lẩm bẩm một mình, anh giật mạnh cửa tủ lạnh và lấy ra một lon bia. Hớp một ngụm đầy, anh nhìn chăm chú ngang cửa sổ nhà bếp - thẳng qua cái sân không có rào đằng sau của nhà bên cạnh - để thấy một mảnh đất với khung cảnh tươi mát đầy bóng râm của gia đình nhà họ Kendricks. Đang nhìn về đó mà anh cũng không biết là anh có cảm giác gì nữa.

Bà mẹ nó. Marly Kendrick.