Friday, February 27, 2009

Một Ân Huệ Thật Đặc Biệt - Chương 2/2

Một Ân Huệ Thật Đặc Biệt
Tác giả: Karen Young
Phiên dịch: Tuyết Băng - TP



Đêm đó, Joe từ chối lời mời đi dự một buổi tiệc. Thay vào đó, anh đơn thân đi đến một nhà hàng trên đường St. Charles, nơi bán thức ăn rất ngon. Anh rất muốn mời Marly cùng đi nhưng tự biết là không nên. Buổi trưa ở tiệm ăn nhanh đã gần quá giới hạn cho phép rồi. Cô chỉ đồng ý đi vì Jaycee mà thôi. Nếu kèo nài thêm nữa, cô sẽ có phản ứng ngược lại. Và có thể sẽ gây nguy cơ cho kế hoạch lâu dài của anh. Anh có ý định muốn tìm hiểu Marly thêm một lần nữa.

Không phải là chuyện lạ khi thấy anh hưởng thụ buổi tối một mình. Mặc dù đó là một ngày thứ Bảy. Đúng là anh quen biết rất nhiều người, nhưng lại hiếm có bạn thân. Thật ra thì người bạn thân duy nhất của anh hồi đó tới giờ chỉ có một mình Marly. Có đôi lúc trong những năm khi cô đã rời xa anh, anh đã từng nghĩ đến việc đó. Cô đã để lại một cái hố, một khoảng trống mà chưa có một người nào khác có thể thay thế được. Nhất định đó là lý do vì sao hôm nay ở ngoài công viên anh đã phơi bày tâm sự của mình với cô.

Sau bữa ăn no nê với món tôm và một chai bia, anh đi bộ một và nửa dặm để trở về nhà, đi ngang qua công viên Audubon đến đường Walnut, thưởng thức cảnh đẹp đặc sắc của khu vực công viên như anh thường làm.

Mặc dù đang là tháng Hai, nhưng khu vực nổi tiếng này đang đua chen đủ màu sắc và hương thơm. Cây anh đào trụi lá của Nhật Bản đã nở rộ. Cây đỗ quyên màu hồng bên cạnh những vòng hoa trắng làm sáng rực gần như khắp nơi trong vườn hoa của mọi nhà. Nó như thâm nhập hết mùi hương tựa như cam như quít dìu dịu của ôliu. Được sinh ra và lớn lên tại New Orleans, anh đã quen thuộc với những bông hoa và bụi cây như anh quen với những tên đường.

Anh đi đến cái hàng rào bằng sắt được nối dài bao quanh khu vực nhà anh. Anh yêu nơi này biết bao. Mười sáu năm trước khi anh còn ở đây, nó thuộc về của Pete - cậu của anh. Joe đã sững sốt khi Pete bán nó đi mà không nói lời nào cho anh hay vào cái tháng sau khi anh ký nhận học bổng từ trường LSU ban tặng. Rồi chỉ mới ba tháng trước đây, anh phát hiện nó được người ta đăng bán trên thị trường, và anh đã chụp ngay cơ hội này để mua lại nó. Giá của nó quả thật là cao, giống như mọi thứ khác trên đường Walnut. Nhưng mà nó đã được sửa sang từ những người chủ trước đây và nhìn có vẻ khá hơn nhiều. So với hồi xưa khi Joe còn ở đây với cậu Pete thì bây giờ chỗ này y như là một ngôi nhà mới. Cứ mỗi lần anh mở cửa ra là anh tự chúc mừng lần này đến lần khác cho sự may mắn của chính mình.

Và tuyệt vời hơn thế nữa là biết được Marly vẫn còn sống ở đây - cách anh hai căn hộ.

Nhà của cô ấy thì giản dị hơn. Nhưng mà việc đó đã như thế từ khi hai đứa vẫn còn là con nít. Ba mẹ của cô chỉ làm vừa đủ để sống qua ngày. Ba của cô, bây giờ anh nhớ lại, là một người đàn ông ốm yếu. Joe vẫn có thể tượng tượng ra ông. Gương mặt ông ấy hay nhăn nhó vì lúc nào cũng đau, da của ông xanh xao, thân hình của ông gầy gò đến nỗi xương của ông trông có vẻ to hơn so với thân hình của ông. Bây giờ anh nghĩ không biết khi nào thì ông Kendrick đã qua đời. Anh chỉ biết là một lúc nào đó sau khi anh và Marly chia tay thì việc đó đã xảy ra. Ở nhà, mọi việc không dễ dàng cho Marly, nhưng mà cô chưa bao giờ than phiền. Đột nhiên anh cảm thấy bừng bừng lửa giận vì cái gã Kingsley kia đã bỏ rơi cô chỉ vì một chuyện xảy ra mà cô không tự làm chủ được. Phải chăng hắn ta mong muốn cô quay lưng đi và bỏ cả đứa cháu gái ruột đã mồ côi của mình? Tên chó chết.

Khi Joe mở khóa cửa, anh hy vọng là cô ít nhất có thể nhận được một số tiền thỏa đáng từ Kingsley sau khi ly hôn.

Thảy chiếc áo khoát lên ghế sofa, anh nhận ra là Marly cứ quanh quẩn trong đầu anh thường xuyên từ lúc anh chia tay với cô và Jaycee sau buổi ăn trưa. Cảm giác có cô trong tâm trí anh thật dễ chịu, thật đúng. Cũng giống như cái cảm giác thoải mái mà anh có được khi ở bên cô ngày hôm nay. Anh đã kể cho Marly nghe về sự bất mãn của mình đối với Laura một cách thật tự nhiên như lúc nào anh cũng tin tưởng nơi cô vậy. Nó giống như cái cảm giác ngày xưa mỗi lần cậu Pete chở anh về nhà, thúc đẩy anh về môn thể thao, cằn nhăn về học lực của anh, ra giới hạn giờ giấc một cách vô lý, xen vào đời tư của anh một cách ngang nhiên. Chỉ sau một giờ ở bên cô, anh lại cảm thấy như chưa bao giờ bị tổn thương, gò bó, hay bị áp lực đè nặng. Qua ánh mắt của Marly, mọi việc đều thể hiện một cách khác biệt. Cô không thể giải quyết được những khó khăn của anh, và anh không mong đợi cô làm điều đó cho mình. Anh cũng không cần cô phải làm như thế. Anh chỉ cần mỗi mình cô mà thôi.

Đó là tại sao anh gần như chết lịm khi anh biết được chuyện cô đã làm.

Tại sao chứ? Anh đã phải tự hỏi mình câu hỏi đó 10 ngàn lần, và anh vẫn không tìm ra được câu trả lời.

Khi anh bước ra từ phòng vệ sinh, điện thoại của anh đang reng.

- Thằng Joe hả? Tao nè, cậu Pete đây. Khỏe không mậy?

Cúi đầu xuống, anh bóp nhẹ chốp mũi của mình.

- Cũng tàn tàn thôi cậu Pete ơi. Còn cậu thì sao?

- Thì cũng như vậy. Cũng cỡ đó thôi. -- Khi Joe không nói gì, ông tiếp tục. -- Ê, Joe. Có một vài người ở tại Houston đây đang bàn về việc họp mặt với nhau vào một ngày cuối tuần nào đó trên Big Easy. Tao nghĩ có lẽ mày muốn trò chuyện với họ.

- Tôi nghĩ tôi sẽ cho qua, cậu Pete ạ. Nhưng mà dù sao đi nữa cũng cám ơn cậu nha.

Lại thêm một hồi im lặng.

- Mày có chắc không đó Joe? Chúng ta có thể kiếm tiền với những người này. Họ đang muốn đầu tư làm ăn qua nhiều cách khác nhau, và họ có đủ tài chánh để làm vốn. Thật ra thì kế hoạch xây sòng bài tại New Orleans đã gây hứng thú tới họ rất nhiều.

- Nó không gây hứng thú cho tôi đâu cậu Pete. -- Joe trở mình một cách mệt mỏi. Anh nhìn chung quanh căn phòng ngủ rộng thênh thang mà trông rỗng của mình. -- Thôi, tôi phải đi rồi. Tôi ...

- Mày vẫn còn gay với tao chứ gì, phải vậy không?

- Sự thật hả cậu Pete? Đúng vậy, tôi rất bực.

- Joe à, với ý định đó thì mày sẽ vứt đi rất là nhiều tiền. Một đám con nít ranh không biết nhận thức ...

- Đó là tiền của tôi mà cậu Pete.

- Ờ, đúng rồi. Nhưng mà tao đã bỏ ra không biết bao nhiêu là mồ hôi mới tạo cho mày được như ngày hôm nay đó thằng chó.

- Tôi chưa hề thấy cậu đổ mồ hôi trên sân bóng. -- Joe gầm gừ. -- Hay là bị bể đầu gối. Hoặc là luyện tập 10 tiếng đồng hồ mỗi ngày, dù nắng hay mưa.

- Mày trở thành người đàn ông giàu có như ngày hôm nay cũng vì tao đấy. -- Pete sừng sộ nạt lại. -- Nếu như tao không xen vào, thì có lẽ mày đã như một thằng đàn ông vô dụng và bị ràng buộc chung thân với cái con nhỏ họ Kendrick đó và một đám con với mũi thò lò, lo vật lộn để mà trả góp tiền nhà và chiếc xe Chevy cà tàn nào đó hàng tháng, chứ không phải là chiếc xe Corvette đã được trả dứt tiền đang nằm trong nhà xe của mày đâu. Vì thế mà mày đừng có đối với tao như là ...

- Khoan đã. -- Mặc dù Joe nói rất khẽ, nhưng giọng của anh đã làm cho Pete ngừng lại. -- Cái chuyện đó thì có liên quan gì đến Marly Kendrick chứ?

- Hãy quên cái con Marly Kendrick đó đi. Chuyện đó đã qua hằng tá năm rồi mà Joe. Con đó ...

- 16.

- Hả?

- Đó là 16 năm trước khi tôi biết Marly Kendrick.

- Ôi! Trời đất ơi! Mày vẫn còn đang nghĩ đến con quỉ cái đó à?

- Cậu Pete, tôi nói cho cậu biết cái này nhé. -- Joe siết cái điện thoại và nắm chặt đến nỗi mấy đốt ngón tay của anh đổi thành màu trắng. -- Nếu như cậu còn ám chỉ Marly là con quỉ cái nữa, hay là xúc phạm cô ấy thêm một lần nữa, dù cho là không trực tiếp với tôi, thì tốt nhất là cậu rời khỏi Houston để đến một nơi nào đó mà tôi không biết đến. Bởi vì tôi sẽ lái xe đến đó và nện cậu một trận và buộc cậu phải xin lỗi cổ đấy. Cậu có nghe tôi nói không hả?

- Ê, được rồi. Được rồi. Tao nghe mày rồi Joe ơi. Tao không cố ý gãy trúng chỗ ngứa của mày như thế. Lúc nào tao cũng biết là cái con bé đó có thể làm cho mày phát cáu lên. Nhưng mà quỉ thần thiên địa ơi, bây giờ con nhỏ đó đã ra khỏi cuộc đời của mày rồi còn gì nữa Joe.

- Tôi mới vừa ở chung với Marly ngày hôm nay. -- Joe cũng không biết tại sao anh lại nói cho cậu anh biết chuyện này. Có thể là để dò xét phản ứng của ông ấy. Anh nhớ lại sự khó chịu của Marly khi anh nhắc đến cái tên Pete. Việc Marly rời khỏi anh, anh nghĩ không biết có phải còn có lý do gì khác cho sự ra đi đột ngột của cô ấy mà anh không biết hay không.

- Mày cặp lại với nó à? -- Giọng của Pete có vẻ không tin.

- Vâng. Đúng là như vậy đấy cậu Pete.

- Hừ! Ôi ... quỉ thật! Tao cũng không biết nói gì với mày nữa. -- Bất thình lình, giọng của ông ta bỗng có vẻ cảnh giác. Joe tưởng tượng ông ta đang lấy tay quẹt lấy mồ hôi từ trên mặt ông ấy.

- Chuyện này đã xảy ra bao lâu rồi?

- Không có liên hệ cái quái gì đến ông hết! -- Joe quát.

- Ồ. Ừ, được thôi. Thôi nhé, chắc là tao sẽ để cho mày đi bây giờ. Tao ...

- Ý ông muốn nói gì mà khi nãy ông bảo nếu ông không xen vào thì bây giờ Marly đã là một phần trong cuộc sống của tôi rồi, hả Pete? Ông đã xen vào bằng cách nào?

- Như mày đã nói mà thằng quỉ. Chúng ta đang nói về một chuyện từ 16 năm về trước. Thật ra thì tao không nhớ rõ là ...

- Vậy thì hãy nhớ lại đi. Hay suy nghĩ cho kỹ nhé cậu Pete.

Pete thở ra một hơi thật dài.

- Hình như tao và nó có vài cuộc trò chuyện gần cái lúc mà mày đang lựa chọn những cơ hội đang đến trước mắt. Mày có biết không. Lúc đó mày đang có cả một tương lai rực rỡ ngay dưới chân mày. Có tám trường nổi tiếng giành nhau để nhận mày, tin tức báo chí đến dòm ngó mày, những tay chuyên nghiệp thì đang chờ đợi mày ngay cửa. Mày đâu có cần phải bị ràng buộc vì những lời hứa hẹn mà mày đã hứa với một con nhỏ tồi tàn cấp III đó chứ Joe.

- Ông đúng là đồ tồi! -- Joe thở thật mạnh. Cơn giận làm cho anh mất khôn, mặt anh đỏ, mắt anh hoa cả lên. Nó làm ồ tai anh như một chiếc xe lửa chở hàng hóa quá tải. -- Ông đã nói gì với cô ấy? Ông liệu hồn hãy trả lời tôi. Khốn kiếp! Ông đã bắt cô ấy làm gì hả Pete?

- Tao không có bắt nó làm cái quái gì cả. Một tấm ngân phiếu lớn còn có ý nghĩa nhiều hơn là những lời nói yêu thương. -- Pete nói một cách mai mỉa.

Nhưng mà Joe đã không nghe hết. Anh đã đập cái điện thoại xuống thật mạnh. Đi tới đi lui trong phòng, đầu óc anh đang rối tung. Anh đã quá quen với sự "cao tay ấn" của cậu anh trong việc ông xen vào đời tư của anh. Nhưng mà việc này ư? Đưa hai tay luồng qua mái tóc, anh đứng im lại. Sự vượt quá quyền hạn của ông ấy đã làm anh rối trí. Pete, cậu của anh, một người đàn ông mà một thời anh tin tưởng giao cho tất cả - cuộc đời, tương lai, và hạnh phúc của anh, bằng cách nào đó đã bày ra một thảm kịch để loại bỏ Marly ra khỏi cuộc đời anh.



No comments: