Wednesday, November 4, 2009

Hạnh Phúc Đơn Sơ - Chương 14

Hạnh Phúc Đơn Sơ

Tác giả: Jude Deveraux
Phiên dịch: Tuyết Băng – TP




Chương 14




Một Năm Sau




- Ông Evans đang chờ gặp ông, thưa giám đốc. - Bà Hucknall nói sau lưng Jason.

Jason chẳng buồn quay người lại, nhưng anh gật đầu ra hiệu trong lúc vẫn tiếp tục ngó ra ngoài những cửa sổ bằng kính nối dài liên tiếp một cách chăm chú. Manhattan nằm phía dưới, cách nơi đây 30 tầng lầu. Người ta và xe cộ trông cứ y như là đồ chơi. Anh không hiểu tại sao anh vẫn còn mướn những tên thám tử làm gì. Mười hai tháng trước đây, cuộc sống của anh chỉ quanh quẩn bên những báo cáo của người thám tử tư đầu tiên anh mướn về. Nhưng khi người thám tử đó không tìm thấy dấu vết gì của cô Amy Thompkins và cậu con trai bé bỏng của cô ấy, thì Jason đã đuổi việc người đàn ông và mướn một người khác về.

Chỉ nội trong năm ngoái, anh đã mướn và đuổi việc nhiều thám tử đến độ anh không tài nào đếm xuể. Anh đã thử hết đủ thứ người. Từ những tên chẳng ra gì quảng cáo trên báo rằng sẽ bắt được bất cứ người chồng ngoại tình nào, đến những ông đã về hưu từ Scotland Yard. Nhưng không một ai có thể tìm thấy người đàn bà đơn độc cùng cậu con trai của cô ta.

- Ông không có gì để tìm kiếm tiếp tục cả.

Anh đã được cho biết đi biết lại nhiều lần như thế. Và đó là sự thật. Trước tiên là chẳng có một tấm hình nào của Amy chụp sau tuổi 12. Bà Mildred, mẹ chồng của cô, có chụp nhiều hình của cháu nội mình, nhưng chẳng có tấm nào có mặt Amy. Những người ở cùng quê với Amy bảo rằng căn nhà mà Amy lớn lên đã bị cháy một tuần sau khi mẹ của Amy qua đời. Vì thế có thể tất cả những hình ảnh của cô đã bị hủy hoại cả rồi. Bực mình hơn là những cuốn lưu bút thời cấp ba của mình, Amy hình như đều vắng mặt mỗi khi chụp ảnh lưu niệm.

Mấy người thám tử bảo rằng cô ấy chỉ việc đến một luật sư rẻ tiền ở một thị trấn tồi tàn nào đó và đổi tên của mình. Người luật sư sẽ ra thông báo trên một tờ giấy rách nát nào đó và "cả ông trời cũng sẽ không thèm đọc" như một người thám tử đã nói. Và với một cái tên mới, Amy có thể ở bất cứ nơi nào. Nước Mỹ có đầy dãy đàn bà độc thân không chồng có con.

Từng người từng người một, Jason đã đuổi việc họ. Sự thật quá đau lòng để lắng nghe. Và bây giờ anh đã bỏ ra cả năm trời trả tiền cho người ta đi tìm kiếm một người đàn bà và một đứa con nít và họ chẳng tìm ra được gì cả.

Jason nghe thấy tiếng của người thám tử hiện tại đang làm việc cho anh bước vào phòng. Nhưng anh chẳng thèm quay lại. Cho đến khi người đàn ông tằng hắng giọng, Jason mới xoay tít người lại.

- Mày làm cái gì ở đây thế? -- Anh quát lên bởi David đang đứng đó.

- Khoan đã! -- David bảo ngay lúc Jason định bấm nút để gọi thư ký của mình vào phòng. -- Làm ơn đi mà, năm phút thôi. Em xin anh đấy.

Jason lấy ngón tay khỏi cái nút thông tin, nhưng nhìn thái độ của anh cũng chẳng hề dịu lại tí nào.

- Chỉ năm phút thôi. Nói gì thì nói đi rồi đi ngay.

Thay vì mở miệng để nói chuyện, David thọc hai tay vào túi quần và bước chung quanh căn phòng.

- Lúc nào em cũng ghét những văn phòng của anh cả. -- Anh bắt chuyện. -- Chúng luôn luôn lạnh lẽo, tất cả những tấm kính đó và mấy tấm hình này nữa! Ai chọn chúng cho anh vậy? -- Khi anh nhìn lại anh trai của mình thì thấy Jason đang cau có.

- Bốn phút. -- Jason nói.

- Có muốn xem hình cưới của em không?

Jason không trả lời mà chỉ trừng mắt nhìn cậu em trai. Một năm trước vào cái buổi sáng kinh hoàng đó khi Jason thức dậy để phát hiện Amy và bé Max đã bỏ đi, thì anh và David đã có một cuộc tranh chấp đến độ họ gần tàn sát lẫn nhau. David đổ thừa Jason mọi việc, cho rằng anh ấy đã đẩy Amy và bé Max đến đường cùng, giữa trời tuyết, không sự giúp đỡ nào, bạn bè hay gia đình.

Và Jason đổ lỗi cho em trai mình lúc đầu đã bày ra mọi chuyện. Nhưng mặc dù với sự tranh chấp đó, Jason cũng đã cho người đi tìm Amy sau khi thức dậy không đầy một tiếng đồng hồ. Nhưng đến lúc ấy thì cô đã biệt tăm rồi. Một người đàn bà đi một mình với một đứa bé là cảnh thường hay gặp và chẳng có gì đặc biệt cả. Không một ai để ý đến hai người họ.

Chính sau vụ mất tích xảy ra thì sự rạn nứt giữa tình cảm hai anh em họ đã xuất hiện bởi vì Parker bênh vực cho David. Cô thư ký trung thành của Jason - người đàn bà mà đã làm cánh tay mặt của Jason suốt bao năm nay - bỗng nhiên trở thành kẻ đối địch với anh. Lần đầu tiên từ khi anh biết cô ta, cô ấy đã đứng trước người chủ của mình, và nói cho anh ta biết cô nghĩ gì về anh ta.

- Cô ấy bỏ anh cũng phải lắm. -- Thoạt đầu Parker nói khẽ nhưng giọng nói của cô phát ra tự đáy lòng và nó còn lớn hơn là cả tiếng còi hụ của xe cấp cứu. -- Anh là người không có trái tim, Jason Wilding ạ. Anh xem con người ta như là đồ vật mà anh có thể mua bán. Anh nghĩ rằng bởi vì anh trả lương cao cho tôi thì anh có thể đối xử với tôi như thể tôi không phải là con người vậy. Anh nghĩ vì anh đã mua cho con trai của Amy đồ đạc đầy phòng thì cô ấy sẽ quỳ xuống chân anh với lòng cảm kích bất diệt vậy. Nhưng mà cái mà đàn ông như anh làm là tạo cho người ta ôm ấp lòng tham mà thôi. Anh làm cho tôi muốn thật, thật nhiều tiền từ nơi anh cho đến khi tôi bắt đầu xem thường chính mình. Nhưng mà tôi cần có lại lòng tự trọng của mình, cho nên tôi sẽ nghĩ việc, không làm cho anh nữa.

Không có gì trên đời này có thể làm cho Jason sửng sốt hơn là sự bội bạc của Parker. Khi anh quay đi, anh nghĩ là mình sẽ không bao giờ dính liếu với cô ta nữa. Nhưng sự thật thì chuyện đó quá xa vời, bởi vì ba tháng sau anh nhận được thiệp mời dự đám cưới của bác sĩ David Wilding và cô Cherry Parker.

Vì vẫn đang ráng hết sức mình để tìm kiếm Amy và bé Max, nên đối với Jason thì cái đám cưới này có cảm giác như là một sự phản bội lớn nhất. Giờ đây, anh không tài nào nhìn nổi bản mặt cậu em trai của mình. Phải chi David không gọi anh và gạt rằng ba của họ đang gần chết ... Phải chi David không ngộ nhận rằng mình đang yêu một người góa phụ đã có con ... Phải chi Jason đừng bị sụp bẫy bởi câu chuyện trời đánh của David ...

- Vậy chứ mày muốn gì? -- Jason tra gạn, trừng mắt nhìn em trai mình.

- Gia đình, thế thôi. Đám cưới, lập gia đình làm cho một người đàn ông thay đổi. Em muốn anh đến ăn bữa cơm gia đình vào đêm Giáng Sinh. Tài nấu nướng của Cherry cũng được lắm.

- Nó có một cái bếp hoàng tráng để nấu mà. -- Jason nhớ lại tờ hóa đơn anh nhận được cho sự sửa sang lại cái nhà bếp đầy đủ tiện nghi hơn ở nhà ba của anh. Và đó lại thêm một chuyện khác nữa. Đầu bếp riêng của anh đã bỏ anh để khởi đầu sự nghiệp mới của mình về chế biến thức ăn cho em bé. Jason cố vờ vui khi anh nghe thấy Charles không thành công cho lắm, nhưng ngược lại anh lại cảm thấy buồn dùm cho đầu bếp cũ của mình. Lòng tự phụ và sự kiêu ngạo của Charles đã không giúp anh ta thương lượng tốt với những người chủ ngân hàng. Và anh ta chẳng có chút may mắn nào trong việc tìm vốn để lập sự nghiệp riêng.

- Bộ anh vẫn còn nhớ chuyện đó à? -- David quát lên. -- Quỉ thật, nhưng em sẽ trả tiền cái bếp chết tiệt đó lại cho anh. Em không biết bằng cách nào, nhưng mà em sẽ trả.

Đột nhiên David ngồi xuống chiếc ghế đối diện Jason - kẻ đang đứng đơ người đằng sau cái bàn làm việc của mình.

- Anh muốn cái gì từ mọi người chúng tôi chứ? Anh muốn gì từ cuộc sống này hả? Bộ anh nghĩ rằng nếu anh tìm thấy Amy thì cổ sẽ trở lại với anh và sống trong chiếc lồng bằng vàng của anh ư? Cô ấy đã không muốn làm một người tù tội, dù cho xung quanh cổ có đẹp đến cỡ nào đi nữa. Anh có hiểu điều đó không? Sao anh không thể tha thứ cho cô ấy? Tha thứ cho em?

Jason không nhúch nhích mà đứng im trong lúc anh nhìn em trai mình đăm đăm. Làm sao anh có thể giải thích được rằng trong mấy ngày ngắn ngủi đó, anh đã rất hạnh phúc. Một niềm hạnh phúc thật đơn sơ. Thời gian anh ở chung với Amy và bé Max, anh cảm thấy rất vui khi mua sắm cho người khác, khi làm các chuyện, để lắng nghe, để cười. Amy có một cái gì đó về cô mà ...

Anh phải dằn lòng đừng nghĩ đến cô nữa, nếu không anh sẽ phát điên lên mất. Không có một ngày nào trôi qua mà anh không nghĩ đến việc bây giờ bé Max đã bao lớn. Giờ đây thì nó đã biết đi rồi, có thể là đã biết nói cũng không chừng.

Cũng có thể là không. Bởi vì những gì anh biết thì Amy và bé Max có lẽ đã chết. Thế giới bên ngoài có rất nhiều kẻ xấu ...

- Em có thể thấy được là anh sẽ không bỏ cuộc. -- David vừa đứng dậy vừa nói. -- Nhưng mà rồi đó lại chính là cái làm cho anh mạnh mẽ hơn. Và cũng làm cho anh yếu lòng. Nhìn này, ngày mai là Giáng Sinh rồi và em cần phải bay về nhà. Em muốn anh về với em, và ...

- Tao có chương trình rồi. -- Jason trợn mắt nhìn em trai mình nói. Đêm nay, căn hộ của anh sẽ đầy ấp người đến dự, vì đêm nay là đêm kỷ niệm cái lần cuối cùng anh nhìn thấy Amy và bé Max. Đêm nay anh sẽ uống rượu sâm banh cho đến khi anh say. Và ngày mai anh sẽ không thức dậy một mình.

- Thôi được rồi. Em đã tận sức. -- David nói khi anh bước ra cửa. -- Nếu anh cần đến gia đình thì anh biết mọi người ở đâu mà. -- Anh định nói thêm điều gì đó, nhưng với ánh nhìn chai đá trên gương mặt của người anh trai, anh chỉ biết nhún vai rồi bước đến cửa. Nhưng anh dừng lại khi đặt tay lên nắm cửa. -- Em biết anh vẫn còn đau lòng vì Amy và bé Max, nhưng mà trên đời này còn rất nhiều người khác. Ngoài kia cũng còn những đứa trẻ khác nữa. -- Khi Jason không trả lời, David thở dài và rời khỏi căn phòng.

Jason bấm nút gọi thư ký của mình.

- Gọi đến chỗ Harry Winston's và bảo họ tuyển lựa một số nhẫn đính hôn và đem đến cho tôi.

- Lễ đính hôn? -- Bà Hucknall nói.

- Phải đó! -- Anh quát lên rồi bấm nút để tắt máy.

No comments: