Chương 18
Hai hôm sau, sáng sớm khi Amy giật mình dậy, cô biết chính xác mình đang ở đâu. Cô đang ở trong căn phòng ngủ đã từng là của mình ở căn nhà chỗ Salma. Khẽ khàng, cô giở tấm chăn bông ra và nhẹ nhàng đi vào phòng kế bên để thăm chừng bé Max. Cậu bé nằm sấp, ngủ say sưa, nhìn có vẻ như cả đêm chưa hề trở mình.
Tội nghiệp cục cưng tui chưa, cô nghĩ bụng, chắc là nó sẽ ngủ thêm một, hai tiếng nữa.
Sau khi đắp chăn lại cho con và vuốt lại mái tóc của nó rồi cô bỏ đi vào nhà bếp. Nhưng căn bếp này không có chút gì giống căn bếp cũ mà lúc xưa cô đã từng nấu ăn. Đã không còn đồ dùng hư hay rỉ sét, sơn tường cũng không bị tróc và rạn nứt.
Amy không hề ngạc nhiên khi thấy phin cà phê đã được pha sẵn và bánh bông lan vẫn còn nóng hổi trên bàn. "Thương nhiều, Charles". Miếng giấy bên cạnh phin cà phê đã ghi rõ. Lẹ làng, cô mở cửa tủ lạnh và cũng chẳng ngạc nhiên khi thấy bên trong đầy đủ thức ăn. Trong đó có cả buổi ăn sáng gòm có bánh kẹp dâu tây dành cho bé Max. Một chiếc nơ đỏ đã được buộc bên trên cái giỏ mây nhỏ xíu. Chuyện làm sao Charles biết Amy và bé Max giờ đây ở lại căn nhà, nơi bé Max đã từng ở cho đến lúc bảy tháng tuổi, cũng không có gì là lạ. Chẳng có ai giữ bí mật gì ở Abernathy cả.
Với cà phê, hai cái bông lan, và một cái trứng luộc trong tay, cô đi vào phòng khách, và mỉm cười khi cô thấy có ngọn lửa từ lò sưởi - một ngọn lửa không có khói bịt bùng. Được ngồi để ăn, uống và để có thể suy nghĩ trong yên tĩnh về việc làm sao cô lại đến chỗ này chỉ nội trong 24 tiếng đồng hồ thì chắc là sung sướng lắm đây.
Mọi việc xảy ra bởi vì bé Max không muốn ở lại với bà Mildred và người giữ trẻ xa lạ. Cô mỉm cười ngẫm nghĩ. Nhưng mà rồi, không phải tất cả mọi chuyện đều bắt đầu từ bé Max hay sao?
Ngày hôm qua, khi Amy bước vào thư viện, cô đã thấy hơi nóng phát ra từ người Max lúc cô bế nó. Đầu cậu bé tựa lên trên vai cô y như mọi lần nó bị đau, hoặc, chẳng hạn mệt mỏi như bây giờ. Đã 9:30 rồi, cô nghĩ bụng. Cô đã muốn vẽ hai bức tranh lên trên tường giờ này, nhưng thay vào đó, cô chỉ mới vừa đặt chân đến thư viện thôi.
Jason đã đón cô với một gương mặt hầm hầm.
- Làm sao em thấy chúng ta có thể làm xong trong vòng sáu tuần chứ? -- Anh giận dữ nói. -- Bộ em không thấy là mình không có đủ thời gian hay sao? Thư viện này sẽ mở cửa trong vòng sáu tuần nữa. Ngài Tổng Thống của chúng ta sẽ đến. Có thể là việc đó không có ý nghĩa gì lắm đối với em, nhưng mà nó rất là quan trọng đối với dân chúng ở Abernathy.
- Anh im lặng một chút có được không? -- Amy nói, chẳng có chút gì gọi là sợ sệt. -- Và đừng có nhìn em kiểu đó nữa. Sáng nay, bấy nhiêu ông tướng khó chịu với em cũng đủ rồi đấy.
- Mấy ông tướng? -- Jason nói, nét mặt tối sầm. -- Chắc là người ... người ...
Cô biết rõ là anh định nói "người yêu" của cô, nhưng từ đó chẳng chịu thốt ra khỏi bờ môi sắt đá của anh. Có lẽ từ từ đùa với anh như chuyện bà Mildred đã bày ra cũng thú vị, nhưng bây giờ không phải lúc. Hiện tại cô đã quá đỗi mệt mỏi.
Rồi đột nhiên hình như Jason đọc được ý nghĩ của Amy.
- Là bé Max. -- Anh nói khẽ. -- Ý em là bé Max.
- Vâng, dĩ nhiên là em muốn nói đến bé Max rồi. Nó hầu như thức suốt đêm. Em nghĩ chắc là ở chỗ lạ làm cho nó sợ. Và chỉ sau vài tiếng đồng hồ thì nó đã không thích chơi với người giữ trẻ mà mẹ Mildred đã mướn rồi. Bé Max không bao giờ thích ở gần người lạ. Nó rất là kén chọn với những người nó thích.
Jason nhướng một mắt lên nhìn cô như thầm bảo "Đó chính là lý do dẫn chúng ta đến tình trạng ngày hôm nay đấy", nhưng anh chẳng nói gì. Thay vào đó, thật dễ dàng y như anh đã làm mỗi ngày suốt bao năm nay, Jason ôm cậu bé bụ bẫm đang ngủ say từ Amy và bế nó trên vai anh. Bé Max nằm im không cục cựa.
- Nó mệt lắm rồi. -- Jason nhíu mày nói.
- Nó mệt ư? Thế còn em thì sao chứ?
- Từ lúc anh biết em đến giờ thì hình như em chưa bao giờ được ngủ. -- Jason đáp khẽ, trên môi anh thoáng nở một nụ cười.
- Cũng đúng. -- Cô nói, mỉm cười với anh.
- Đi thôi. -- Jason bảo khi anh bước về phía cánh cửa đôi ở cuối phòng. Khi anh mở cửa, Amy gần như nín thở.
- Đẹp quá hả? -- Jason nói qua vai, giọng anh thì thầm để không đánh thức bé Max. -- Phòng này là do người dân Abernathy đã xây, để nếu như họ muốn đến thư viện thì họ không cần phải ngồi chung với những đám đông khác.
Căn phòng quả nhiên là đẹp thật, nhưng không phải vì có những trang trí khác thường gì bên trong, không có hình tượng trưng bày, cũng không được lót gạch có hoa vân. Cái làm cho căn phòng xinh đẹp là cách xây, với một dãy cửa sổ ở một bên phòng, nhìn ra ngoài vườn hoa nho nhỏ nằm phía sau thư viện. Đi đến bên dãy cửa sổ, Amy nhìn ra và phát giác khu vườn nhỏ được cách ngăn với một sân chơi rộng hơn ở phía sau khu vực chính của tòa nhà.
- Ôi chao! -- Cô nói. -- Bộ đó là khu vườn riêng à?
- Dĩ nhiên rồi. Em không nghĩ là các cụ sẽ đùa chơi với bọn trẻ trong xóm chứ?
- Nghe có vẻ cô đơn quá à. -- Cô bảo, rồi quay lại Jason và giơ tay ra để đón bé Max. -- Đưa đây, để em ẳm nó cho. Bế nó một hồi sẽ nặng lắm đấy.
Jason chẳng buồn trả lời cô mà cẩn thận đặt bé Max nằm trên mấy tấm nệm được chất dưới sàn. Sau đó anh kéo tấm chăn có hình Humpty-Dumpty lên che cho cậu bé.
- Hình như anh đã chuẩn bị đầy đủ cho bọn trẻ ngủ trưa ở đây ha. -- Cô nói, quay đầu sang hướng khác để không phải nhìn thấy cảnh anh cùng với con trai mình. Đôi lúc bé Max ngó sững những người đàn ông y như họ là quái vật từ hành tinh khác. Và điều đó làm cho Amy đau lòng khi nghĩ đến việc thằng bé lớn lên đã không có cha.
- Ừ. -- Jason vừa nói vừa giữ cho cánh cửa mở ra, đợi cho cô đi trước anh. Anh không đóng cửa mà để nó hé mở, để họ có thể nghe bé Max nếu như cậu bé thức dậy.
- Anh sẽ làm chỗ đó trở thành phòng đọc sách cho thiếu nhi. -- Anh bảo. -- Chúng ta sẽ có những người kể truyện và thật đầy sách thiếu nhi mà căn phòng có thể chứa. -- Anh không hỏi, nhưng ánh mắt anh như đang năn nỉ cô nói rằng cô thích ý nghĩ đó.
- Bọn trẻ ở Abernathy thật là may mắn. -- Cô nói.
- Ờ thì ... -- Anh đáp, ngại ngùng nhưng hài lòng. Cô có thể thấy được điều đó.
- Vậy thì em nên bắt đầu từ đâu đây?
- Cái gì? -- Anh hỏi, nhìn chăm chú vào đôi mắt cô.
- Mấy bức tranh đó, nhớ không? Cái mà không thể chờ được đó.
- À, đúng rồi. -- Jason nói. -- Là mấy bức tranh. Anh không biết nữa. Thế em nghĩ sao?
- Em cần một cái máy để phóng ảnh to ra và vài người phụ tá, và ...
- Chỉ có anh thôi.
- Anh nói gì, nói lại coi. -- Amy bảo.
- Là anh. Anh là phụ tá của em đây.
- Nè, em biết là anh giỏi về việc sửa chữa lại toàn bộ thị trấn này. Nhưng mà em không nghĩ là anh có thể sơn mấy con lạc đà được đâu. Vả lại, có lẽ anh có nhiều chuyện phải làm lắm. Dù sao đi nữa, anh cũng phải chuẩn bị cho đám cưới của anh mà, không phải sao?
- Đám cưới ư? Ồ, là chuyện đó à. Amy nè, thật ra anh cần phải giải thích.
Một nửa trong cô muốn im lặng và lắng nghe. Nhưng nửa khác cô lại sợ phải nghe những gì anh muốn nói. Cô từng thích nói với mọi người là cô hạnh phúc khi lấy chồng. Nhưng sự thật thì ý nghĩ về việc kết hôn, hay là ngay cả ý nghĩ về cặp kè với ai đó cũng làm cho cô sợ muốn chết đi được.
- Chuyện đó có thể chờ được không? -- Cô hỏi với vẻ run rẩy. -- Ý em là, chuyện gì anh muốn nói với em đó, có thể nán lại được không? Em rất cần phải ... phải gọi điện cho anh Arnie. Anh ấy sẽ lo lắng cho em đấy.
- Được mà. -- Jason vừa nói vừa quay lưng lại phía cô. -- Cứ dùng điện thoại trong văn phòng ấy.
- Là gọi đường dài đó nha.
- Anh nghĩ là mình có đủ khả năng để trả tiền nó mà. -- Jason nói khi anh đi trở về căn phòng ban nãy, nơi bé Max đang ngủ.
- Giữa con và anh Jason không có gì tốt đẹp cả. -- Amy nói với bà Mildred qua điện thoại. -- Thật là tệ hại. Và con không biết là mình có thể giả vờ như thế này đến bao giờ nữa.
Cô dừng lại để lắng nghe.
- Không. Anh ấy chưa cầu hôn với con. Ảnh sẽ lấy Doreen mà, mẹ không nhớ à? Đừng có cười con nữa. Con không phải đùa đâu.
- Dạ không. Bé Max không sao. Nó đang ngủ trong phòng Abernathy. Anh Jason sẽ biến phòng đó thành phòng đọc sách cho thiếu nhi.
- Không! Không phải là con muốn bỏ cuộc. Chỉ là con chưa từng biết nói láo hay đóng kịch, và cũng không giỏi làm những việc đó nữa.
Im lặng một hồi.
- Ưm, nếu như đôi giày vừa thì ... khoan đã, mẹ sẽ không tài nào đoán được ai mới bước vào đâu. Đúng rồi, nhưng mà làm sao mẹ biết? Mẹ đã kêu cô ấy tới? Và mẹ đã mua cho cô ta cái áo đầm đó hả? Mẹ Mildred! Mẹ là đồng minh gì kỳ vậy? Alô? Alô?
Nhíu mày vì bà Mildred đã cúp máy của cô, Amy gác điện thoại xuống và cảm thấy sự phẫn nộ của mình đối với bà mẹ chồng như thêm phần gánh nặng. Cộng vào đó, cảnh tượng cô nàng Doreen trong chiếc áo đầm màu xanh nhỏ xíu mà nhìn hình như là hàng hiệu - chiếc áo mà cô mới phát hiện ra là mẹ chồng của mình đã mua cho cô ta - đã tăng thêm sự tức giận trong cô. Mẹ Mildred đang ở phe bên nào chứ?
- Ay da, Doreen, nhìn đẹp quá ta? -- Amy nói vừa khi cô rời khỏi văn phòng. Sau đó cô lại nghiến răng khi nhìn thấy con bé tóc vàng đó nhún nhảy đi đến bên Jason. Nhưng khi Amy thấy Jason nhìn cô mà không ngó ngàng đến Doreen thì Amy nhoẻn miệng cười thật tươi. -- Thế khi nào thì chúng ta mới bắt đầu đi kiếm nhà cho hai người và mua đồ dùng trong nhà đây?
- Anh nghĩ là chúng ta cần phải làm xong mấy bức tranh này trước đã. -- Jason nghiêm khắc nói. -- Chúng ta đang tính từng giờ từng phút đấy.
- Chúng ta cũng phải ăn tối vậy. -- Amy vui vẻ nói. -- Vậy thì tại sao mình không gọi thức ăn trên xe, trên đường đến tiệm bàn ghế chứ? Hay tốt hơn là chúng ta đi đến tiệm đồ cổ đi?
- Những thứ đã được dùng qua rồi à? -- Doreen nói, có vẻ thất vọng đối với Amy. -- Em muốn đồ mới mà.
- Đồ cổ chính hiệu sẽ có giá lắm nếu như một lúc nào đó cô cần bán đi chúng. -- Mắt Amy dán chặt vào mắt Doreen. -- Tôi không phải nói là cô sẽ bán chúng, nhưng nếu như cô mua đồ mới, sáu tuần sau chúng sẽ xuống giá. Còn với đồ cổ thì giá trị sẽ càng ngày càng tăng. Cô có thể bán chúng và kiếm lời nữa đó.
Ra vẻ thật là trịnh trọng, Doreen gật gù.
- Thì đồ cổ vậy. -- Cô nàng nói khẽ rồi gật đầu thêm lần nữa.
Giữa lúc đó, Amy và Doreen đã liên kết một mối quan hệ. Amy cũng không rõ làm sao Doreen biết được, hay nói cách khác là không biết sao tự nhiên cô hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nhưng cả hai đã ngầm hiểu tất cả. Giữa họ trao đổi một ánh nhìn như thầm bảo "cô giúp tôi và tôi sẽ giúp cô". Doreen đâu phải ngốc đến nổi không biết chỉ nội vài ngày nữa thôi, cô ta sẽ bị đuổi việc bởi sự bất tài vô dụng của mình. Thế thì tại sao cô lại không tranh thủ chiếm lời trong khi cô còn cơ hội chứ?
- Ôi, anh Jason không hề biết những kế hoạch cho đám cưới tốn nhiều thời gian như thế nào đâu. Ảnh còn không thèm bỏ thời gian ra để xem những thứ mà em đã đăng ký trước ở các tiệm shop nữa kìa. -- Doreen nhăn mặt và lắc đầu một cách thất vọng.
- Tôi cá chắc là cô đã chọn đồ của Waterford và những thứ đáng giá khác, đúng không?
Nụ cười của Doreen rạng rỡ hẳn ra.
- Em đã biết chị là một người tốt mà. Anh có thấy thế không hả Jason, anh yêu?
- Nè. -- Jason nói, tháo mấy ngón tay Doreen ra khỏi cánh tay mình. -- Anh nghĩ chúng ta nên nói rõ một chuyện liền ngay bây giờ đi. -- Anh không phải là ...
- Ôi trời ơi, hãy nhìn mấy giờ rồi kìa. -- Amy nói. -- Chúng ta không phải nên trở lại với công việc sao? Và anh Jason nè, em sẽ rất vui nếu như anh giúp em sơn đó. Em có thể dùng thời gian này để kể cho anh nghe mọi việc về anh Arnie.
Jason sa sầm nét mặt.
- Đưa cho anh một danh sách em cần gì và những ai. Anh sẽ kiếm cho em đầy đủ.
Nói xong, anh quay người và bỏ ra khỏi thư viện.
Trong chốc lát Amy và Doreen nhìn nhau không chớp mắt. Sau đó, Doreen thở nhẹ.
- Tối nay há? -- Cô hỏi. -- Chị cùng đi mua sắm với em tối nay nhé?
Amy gật đầu và Doreen nở một nụ cười tươi rói.
Giờ đây, Amy vừa nhâm nhi ly cà phê và ăn bánh bông lan vừa ngẫm nghĩ, chuyện đó chỉ là điểm bắt đầu cho một trong những ngày tuyệt diệu nhất của đời cô. Lúc này nhìn lại cái ngày dài đăng đẳng đó, cô cũng chưa biết ai mới là người khác thường nhất trong ba người: bé Max, Doreen, hay Jason.
Mỉm cười, Amy ngồi dựa vào mấy tấm nệm và cố nhớ lại từng chuyện một. Trước tiên là bé Max. Cô có thể hiểu được sự khó chịu của cậu bé khi cô bỏ nó ở nhà với bà nội và chị vú. Dù sao đi nữa thì cả hai người đàn bà đó cũng xa lạ với nó. Và vả lại cô và bé Max chưa bao giờ xa nhau hơn ba tiếng đồng hồ sau khi cậu bé được sinh ra. Vì vậy mà đột nhiên không gặp nhau cả ngày trời sẽ là một điều kinh khủng cho cả hai mẹ con.
Nhưng cuối cùng thì bé Max đã làm cho cô đau lòng khi cu cậu lại thích gần gũi với cả Jason và Doreen. Mình nên thấy vui là nó cũng thích người khác, cô nói thầm trong bụng, nhưng mà cô vẫn thấy có chút gì đó ganh tỵ.
Mọi chuyện đã bắt đầu từ cửa hàng bán dụng cụ mỹ thuật - nơi mà Jason đã chở họ đến để mua những gì cô cần cho công việc. Như thường lệ, bé Max bắt đầu phá phách đủ thứ. Và theo thói quen, Amy đã la cậu bé, bảo nó đừng đụng vào cái này, đừng làm bể cái kia, và đừng lêo lên đó, phải trèo xuống đây, và ...
- Nó có biết nói chuyện không? -- Jason hỏi.
- Khi mà nó muốn thì nó mới nói. -- Amy đáp khi bế bé Max xuống từ chỗ cu cậu muốn trèo lên một cái giá vẽ bằng gỗ thật to.
- Vậy nó có hiểu những câu phức tạp không?
Amy vén tóc ra khỏi mắt cô và nhìn lên Jason.
- Anh tính hỏi là con trai em có thông minh hay không đó hả?
Cô đã sẵn sàng cho anh biết tay nếu như anh ta đang nói bóng nói gió là có thể bé Max không được sáng dạ như vậy bởi vì ba của nó từng là một tên bợm nhậu.
- Anh hỏi là một đứa bé hai tuổi có thể và không thể làm được những gì, và anh ... Ôi, thiệt tình mà. Bé Max, lại đây.
Câu cuối cùng anh nói với giọng đầy uy quyền, và Amy bực mình là Max tuân lệnh ngay lập tức. Dù khi cô dùng giọng hung dữ nhất của mình với cậu con trai, thì nó cũng chỉ nhìn cô mỉm cười và cứ làm tiếp việc gì đó mà cô bảo nó không được làm.
Jason quì xuống để anh có thể cao ngang hàng với cậu bé.
- Bé Max nè, con có muốn vẽ giống như mẹ con vẽ không hả?
- Đừng hỏi nó điều đó! -- Amy nói. -- Nó sẽ quét sơn lên hết mọi thứ và làm dơ dáy đến nỗi ... -- Cô im bặt, bởi Jason nhìn cô với ánh mắt như thầm bảo ý kiến của cô không được hoan nghênh.
Jason sửa lại cổ áo của bé Max, và cậu bé có vẻ như đứng thẳng người hơn.
- Con có muốn vẽ cái gì không?
Max gật đầu, nhưng cu cậu có vẻ thận trọng. Thường thì cậu không được phép đụng vào nước sơn của mẹ mình.
- Được rồi, Max, anh bạn nhỏ. Vậy con có muốn vẽ trong phòng mà con ngủ hồi sáng này không?
Nghe đến đó, mắt của Max sáng trưng. Sau đó cu cậu quay lại để nhìn lên mẹ mình.
- Đừng có nhìn mẹ. Mẹ đã được bảo là giữ im lặng mà. -- Amy nói, hai tay khoanh lại trước ngực.
Jason đặt tay lên má bé Max và quay cậu bé lại để nhìn anh.
- Đây là chuyện giữa hai chúng ta. Đàn ông với nhau, tuyệt đối không có đàn bà.
Nghe vậy, trên gương mặt bé Max hiện lên vẽ mơ màng mà Amy chỉ muốn hét lên thôi. Cậu con trai bé bỏng của cô không thể nào mới đây đã trở thành một ông cụ non rồi chứ!
- Vậy thì bé Max này. -- Jason nói. -- Con có muốn vẽ trong phòng đó hay không hả?
Lần này thì Max không nhìn lên mẹ mình mà gật đầu lia lịa.
- Được rồi. Bây giờ việc trước tiên con cần làm là nghĩ xem con sẽ vẽ cái gì, đúng không?
Max lại gật đầu. Gương mặt bé nhỏ của cậu hết sức nghiêm chỉnh.
- Vậy con có biết con muốn vẽ cái gì không?
Bé Max gật đầu.
Jason chờ đợi. Nhưng khi cậu bé không nói gì, anh nhìn lên Amy.
- Đây không phải là ý của em à. -- Cô nói. -- Anh mới là người sẽ dọn dẹp cho nó sau vụ này đấy.
Jason quay lại nhìn cậu bé và mỉm cười.
- Nói cho chú nghe xem con muốn vẽ cái gì nè.
Nghe hỏi, Max hét lên chữ "khỉ" lớn đến nỗi Jason muốn bật ngửa ra sau.
- Được rồi. -- Jason cười nức nẻ. -- Vậy thì vẽ khỉ vậy. Thế con có biết vẽ khỉ không nè?
Max gật đầu lia lịa đến nỗi cả người cậu bé lắc lư.
Jason đặt tay lên hai vai cậu bé và nói.
- Bây giờ, chú muốn con nghe chú nói nè, được không?
Khi sự chú ý của bé Max đã hoàn toàn hướng về Jason, anh bảo.
- Chú muốn con đi với cái cô này nè. Tên của cổ là Doreen. Và chú muốn con chọn ra hết những gì con cần để vẽ mấy con khỉ của con. Khỉ mẹ nè, khỉ con nè. Cả một phòng thiệt là đầy khỉ. Hiểu không?
Max gật đầu.
- Còn thắc mắc gì không?
Max lắc đầu bảo không.
- Tốt lắm. Chú thích một người đàn ông biết nghe lời. Giờ thì đi với cô Doreen trong khi chú làm việc với mẹ của con. Vậy đi há?
Lại một lần nữa Max gật đầu. Sau đó, Jason đứng lên và nhìn về phía Doreen. Cô ta đưa tay ra cho bé Max, cậu bé nắm lấy và cả hai người họ biến mất đằng sau lối đi giữa các dãy hàng trong tiệm.
- Anh không biết là mình vừa mới làm chuyện gì đâu. -- Amy nói. -- Anh không thể cho phép một đứa bé hai tuổi muốn làm gì thì làm ở trong một cửa hàng đâu. Chỉ có trời mới biết nó sẽ mua cái gì và ...
Nắm tay Amy, Jason kéo cô đi về hướng đối diện.
- Đi thôi. Đi lấy những thứ em cần và ra khỏi đây thôi. Cứ theo đà này thì ngài Tổng Thống sẽ đến đây trước những bức tranh được bắt đầu vẽ nữa đó.
- Vậy thì đáng lý ra anh nên mua các dụng cụ trước khi em đến. Em có gởi trước cho mẹ Mildred một danh sách các thứ em cần để mọi thứ đều sẵn sàng rồi mà.
- Và các dụng cụ đó đã được mua xong. -- Jason nói trong họng.
Amy ngừng bước.
- Ủa, vậy thì tại sao chúng ta lại đến đây để mua thêm?
Jason thở dài.
- Thì em muốn màu nước, nên Doreen đã đặt mua mấy cái bộ màu nước nhỏ xíu.
- Nhưng em dặn là mua mấy galông ... Ôi trời! Vậy thì cô ta đã đặt mua bao nhiêu bộ như thế chứ?
- Hãy cứ cho là mỗi đứa học sinh ở tiểu bang Kentucky bây giờ đều có một bộ màu nước mới tinh.
- Ồ. -- Amy tủm tỉm. Rồi cô đành phải bật cười. -- Em thật không muốn hỏi về việc cái máy phóng hình.
- Em có biết là khi em đặt cái máy phóng hình ngược chiều thì sẽ không thấy được không?
- Không biết, em chưa làm thử bao giờ. Mà làm sao anh lại biết chuyện đó chứ?
- Bởi vì Doreen đã mua 13 cái hiệu khác nhau và không thể tìm ra một cái nào có thể ... phóng hình cho lớn ra được cả.
- Vậy à. -- Amy cố nín cười nhưng không thành công. -- Cũng may là anh lấy cô ấy, không thôi trong vòng hai tuần nữa chắc anh sẽ bị phá sản quá.
- Amy nè, anh cần nói với em về việc đó đó.
- Vậy hả? -- Cô bảo. -- Hy vọng là anh không định nói với em chuyện gì xấu. Bởi vì nó sẽ làm cho em bỏ lơi công việc khi em nghe những tin xấu đấy. Và anh Arnie ... Ui da! Anh làm cái gì vậy?
- Xin lỗi. Không cố ý làm em đau đâu. -- Anh vừa nói vừa buông tay cô ra. -- Em có muốn đi lấy những thứ em cần để chúng ta có thể ra khỏi đây không?
Suốt một tiếng rưỡi sau, Amy tập trung với những gì cô cần mua cho một dự án to lớn trước mắt của mình. Và cô cứ cảm thấy sung sướng làm sao khi được chọn đồ mà tiền bạc lại không thành vấn đề. Được mua nước sơn của những hiệu tốt, những cây cọ bền nhất. Thật là đã gì đâu.
- Cái này sẽ tốn nhiều tiền lắm đấy. -- Cô nhìn lên Jason, nhưng anh chỉ nhún vai.
- Em còn cần gì nữa không? -- Anh đang nhìn đồng hồ, rõ ràng là buồn chán và muốn rời khỏi cửa tiệm.
- Đàn ông. -- Cô nói và điều này đã làm cho anh quay lại nhìn cô. -- Hoặc là đàn bà. -- Cô tặng anh nụ cười ngây thơ nhất của mình. -- Em cần ít nhất là ba người để giúp em sơn. Người nào cũng được.
- Đã giải quyết xong.
- Nhanh dữ vậy.
- Có lẽ em cũng đã nghe qua là anh đã từng quản lý một công ty và anh thường hay xử lý mọi việc rất nhanh chóng.
- Vậy sao? Hình như em có nghe thoáng qua về chuyện đó. Vậy thì tại sao anh ...? Thôi chết rồi. -- Cô bỏ lửng câu nói.
Phía dưới dãy đi, hướng về phía quầy tính tiền là bé Max, còn Doreen thì đi theo sau cậu bé. Chỉ có điều Max nhìn có vẻ như là một hoàng tử bé đang dắt con voi của mình. Bởi vì Doreen đang tay xách nách mang ba giỏ đựng đầy đồ nặng trĩu, cùng một cây cọ trên miệng. Chỉ là cô nàng không giữ cây cọ nằm ngang ở giữa hàm răng mình như những người khác sẽ làm. Trái lại, Doreen ngậm cây cọ trong miệng để cho nó đưa dài ra ngoài cả tất.
Cô nàng đi ngang qua Jason và Amy, phun cây cọ lên trên quầy tính tiền, rồi sau đó bỏ ba cái giỏ thật to lên cạnh bên. Chỉ sau khi đó thì cô nàng mới quay sang Amy và nói.
- Con của chị kỳ lạ quá đi. -- Rồi cô bỏ đi nơi khác.
- Bé Max, con đã làm gì thế này? -- Amy hỏi, nhưng Max đút hai tay vào túi quần và mím môi thật chặt, một dáng điệu mà Amy không nhận ra là y chang chính mình.
Nhưng Jason đã nhận ra điều đó và cười ngất.
- Vậy chứ mấy người có muốn mua hết những thứ này hay không hả? -- Anh công nhân có vẻ buồn chán bảo.
- Dĩ nhiên rồi. -- Jason nói cùng lúc Amy bảo. -- Không!
- Vậy thì cái nào đây hả?
- Chúng tôi sẽ lấy hết. -- Jason trả lời, lấy ví ra để đưa cho cậu trai trẻ tấm thẻ tín dụng bạch kim American Express.
Nhưng Amy xem lại những thứ con trai cô đã chọn để mua, và cô cũng bắt đầu đồng ý với Doreen là, nếu như không phải là thằng bé, thì những món đồ nó mua cũng quả thật là kỳ lạ.
- Max, con yêu. Có phải con đã mua hết tất cả các loại cọ trong tiệm, mỗi thứ một cái không hả? -- Cô hỏi con trai.
Max gật đầu một cái.
- Nhưng mà còn các màu sơn của con thì sao hả? -- Cô hỏi. -- Con sẽ dùng màu gì để sơn mấy chú khỉ của con? Và còn khu rừng nữa? Con có định cho chúng sống trong rừng không hả?
Trước khi Max có thể trả lời, Doreen xuất hiện trở lại với bốn lon nước sơn một galông màu đen và một cái thang đứng.
- Đừng có nhìn em. -- Cô nàng nói. -- Nó chỉ muốn màu đen thôi hà.
Khi Max đứng đó với hai tay sọt vào túi quần cùng vẻ mặt bướng bỉnh, Jason càng cười thêm.
- Đừng có khuyến khích nó. -- Amy cằn nhằn. -- Bé Max, cục cưng của mẹ. Mẹ nghĩ con nên lấy thêm một màu khác ngoài màu đen, con thấy sao?
- Không được. -- Jason nói. -- Nó muốn màu đen thì nó sẽ được màu đen. Xong rồi, lẹ lên, chúng ta đi thôi. Chúng ta phải ra khỏi đây trước khi ...
- Tổng Thống đến. -- Amy và Doreen đồng thanh lên tiếng và sau đó bật cười khi Jason nhăn nhó. Mười lăm phút sau thì đằng sau chiếc xe Range Rover của Jason đã chứa đầy đồ và họ trên đường trở về thư viện.
Và đó là nơi mà Amy gặp được Raphael. Thằng nhóc khoảng chừng 17 tuổi với vẻ hận đời hiện lên trong ánh mắt, cùng với vết thẹo do dao rạch trúng trên gương mặt vẫn còn chưa lành hẳn.
Cô nhìn cậu trai trẻ một cái rồi nắm tay con trai mình và dợm bước ra cửa. Nhưng Jason đã chận đường cô.
- Đừng nhìn anh như thế. -- Anh bảo. -- Trong thời gian ngắn vậy anh chỉ có thể kiếm được nó thôi. Người họa sĩ kia đã bảo là sẽ đem theo phụ tá riêng của anh ta, còn thằng nhóc này thì cần phục vụ xã hội.
- Cần làm? -- Cô ré lên. -- Cần ư? Hay ý anh muốn nói là bị "phán tội"?
Khi Jason nhún vai một cách ỉu xìu, Amy kéo bé Max sang một bên.
- Em đâu thể nào bỏ anh được. -- Jason nói. -- Đâu thể vì thằng nhỏ nhìn có vẻ khó coi thì ...
- Khó coi? Nó nhìn giống như một trong mấy tên tội phạm đang được truy nã thì có. Làm sao anh có thể nghĩ đến việc để cho bé Max ở gần nó chứ?
- Anh sẽ không để cho em ở một mình chung với nó đâu. Anh sẽ ở đây từng giờ từng phút. Anh sẽ mang theo cây súng nữa.
- Ôi, thế mới yên tâm được chứ. -- Cô châm biếm. Cô không nói thêm gì nữa vì Raphael đã lướt ngang người cô và đi xuống bậc thang của thư viện. Khi Jason chụp lấy cánh tay cậu nhóc, nó nói gì đó bằng một ngôn ngữ mà Amy không thể hiểu được. Rồi sau đó, cô bất ngờ khi Jason trả lời cậu ta bằng chính ngôn ngữ đó.
- Amy nè, em đã làm cho cậu ta tổn thương và bây giờ cậu ấy muốn bỏ đi. Nhưng nếu mà cậu ấy bỏ đi thì cậu ta phải ngồi tù mấy tháng. Em có muốn chuyện đó xảy ra vì em hay không hả?
Suýt chút Amy đã bật khóc, vì cô biết khi nào mình đã bị thua cuộc.
- Không, dĩ nhiên là không rồi.
Để làm cho cô sửng sốt, Raphael nhoẻn miệng cười toe toét, rồi bước trở vào thư viện.
- Thằng nhóc chưa bao giờ có ý định bỏ đi mà. -- Amy nói trong họng.
Và đó chỉ mới là sự khởi đầu. Amy nhớ lại trong lúc cô ăn miếng bánh bông lan cuối cùng và nhìn đăm đắm vào lò sưởi. Sau chuyện đó thì mọi việc đã quá lộn xộn để có thể chú ý đến một việc nào đó. Một khi cô bắt đầu vẽ những hình minh họa của mình lên tường thì cô đã quá bận rộn để nghĩ đến việc sợ Raphael. Cả ngày trời, mấy đám con gái, trong những bộ đồ ngắn cũn cỡn đi ra đi vô thư viện. Tất cả các cô nàng đều làm dáng để Raphael có thể nhìn thấy. Nhưng Amy phải công nhận rằng cậu nhóc tài thật, chỉ biết tập trung với công việc của mình và chưa lúc nào bị chi trí.
Còn Amy thì không thể như thế khi cậu con trai của cô chừng như biến thành một người mà cô không hề quen biết. Cu cậu bước vào căn phòng mà Jason bảo là của mình, Doreen ríu rít theo sau, trên tay cô ta là mấy túi xách đầy nhốc những cây cọ và đóng cửa lại.
Và Amy chưa được nhìn thấy con trai suốt ngày trời. Cô đã lo lắng rằng cậu bé sẽ khóc ngất nếu như phải xa mẹ hơn ba tiếng đồng hồ. Nhưng giờ đây Amy nghĩ là có lẽ nó đã chờ đợi giây phút này từ lâu lắm rồi.
- Đừng có ganh tỵ mà. -- Jason nói sau lưng cô. -- Bé Max chỉ là xem Doreen như một người bạn đồng lối suy nghĩ mà thôi.
- Em không có ganh tỵ nha! -- Cô gắt. -- Và cũng đừng có nói xấu về người phụ nữ mà anh yêu.
Rồi, như thể làm cho Amy bực mình hơn, Jason đã không buông lời giải thích về Doreen như mọi khi. Nhưng thay vào đó, anh bảo nhầm chỉ để Amy có thể nghe thấy.
- Có những việc khác cô ấy làm cũng khá.
Trong khi anh nói thì Doreen đang bước ra phòng ngoài này. Và mấy người đàn ông trong thư viện ai cũng ngừng làm việc để ngắm cô.
- Đi chết hết đi! -- Amy nói rồi hĩnh mũi lên trời và bước đi. Jason cười khì khì sau lưng cô.
Nhưng bé Max không có vẻ gì là nhớ Amy cả. Hơn thế, họ không hề gặp nhau cả ngày trời vì Max dùng Doreen làm sứ giả của mình.
- Nó muốn biết là khỉ ăn cái gì kìa. -- Doreen nói trong chuyến đi đầu tiên ra khỏi "vùng cấm địa", như Amy đã gọi, ngay sau khi Max báo Doreen không được cho bất cứ ai, ngay cả mẹ mình, vào trong căn phòng đó.
- Tôi thì biết gì chứ? -- Amy nói vọng qua vai. -- Tôi chỉ là mẹ của nó thôi mà.
- Rau quả. -- Jason đáp. -- Lá cây.
Doreen đi vô phòng trở lại, nhưng gần như ngay lập tức cô lại trở ra.
- Nó muốn hình của những thứ mà khỉ ăn.
Khi Amy mở miệng định lên tiếng, Jason đã bảo.
- Để cho anh.
Sau đó, anh đi đến mấy chồng sách, và trở lại với vài quyển về khỉ và lối sống của chúng. Một trong những cuốn sách đó là bằng tiếng Nhật.
Dorren đem mấy cuốn sách vào trong phòng, nhưng không lâu sau cô lại trở ra với một cuốn sách trong tay.
- Nó bảo nó muốn có thêm sách như cuốn này nè. Em không biết là nó muốn gì nữa vì em thấy cuốn này nhìn cũng giống y như mấy cuốn kia.
- Tranh vẽ của Nhật. -- Jason vừa nói vừa mất hút phía sau chồng sách một lần nữa và trở lại với hai tay đầy sách.
Khi Doreen bợ chồng sách, cô nói:
- Thằng bé này kỳ lạ thiệt đó.
Lúc bốn giờ, bà Mildred xuất hiện với ba giỏ đầy thức ăn và bảo Amy là bà đến để dẫn cô ra ngoài "ăn trưa".
- Bữa ăn trưa đã qua mấy tiếng đồng hồ rồi. -- Amy vừa nói vừa nghiền ngẫm cái màu trên mặt của một trong những con ngựa mà cô đang định sơn.
- Vậy chứ con có ăn trưa chưa? -- Bà Mildred hỏi.
Amy không trả lời nên bà Mildred nắm tay cô và kéo cô về phía cửa chính ra vào.
- Nhưng mà con ...
- Họ là đàn ông. Họ sẽ không làm việc nếu như có đồ ăn trước mặt, nên chúng ta có khoảng 37 phút riêng tư với nhau.
- Nhưng mà bé Max ...
- Có vẻ như đã thân thiết với Doreen theo những gì mẹ đã thấy.
Amy nhăn mặt:
- Vậy chứ mẹ đã theo dõi tụi con bao lâu rồi?
Bà Mildred không trả lời cho đến khi họ ngồi xuống ghế trong một tiệm cà phê phía bên kia đường, gọi đồ ăn và nước uống đã được đem ra để trước mặt họ.
- Mẹ chỉ mới tới đó có vài phút, nhưng mà Lisa Holding đã ở trong thư viện trước đó để mượn một cuốn sách về tâm lý học ... Thật ra thì con nhỏ đó đã đính hôn với con trai của một chủ ngân hàng. Nhưng nó lại khoái thằng Raphael, cho nên nó đến để gặp thằng nhỏ ... và nó kể với con em họ nó, người kể lại với thợ làm tóc của mẹ, cái người đã kể với mẹ là ...
- Đã kể với mẹ mọi việc đang xảy ra. -- Amy tiếp lời bà.
- Tất nhiên rồi. Mọi người đều nóng ruột muốn biết xem giữa con và Jason ra sao.
- Không có gì xảy ra cả. Thật đó. Tất cả đàn ông trong đó đều mê mẩn Doreen nên mọi công việc đều ngừng lại mỗi khi cô ta lướt ra lướt vô căn phòng đó. Ngay cả con trai của chính con cũng ... -- Amy ngừng để thở.
- Ganh tỵ rồi. -- Bà Mildred gục gặc. -- Mẹ hiểu được điều đó.
- Con không có ganh tỵ. Mọi người đừng nói thế nữa có được không?
- Jason cũng nói với con là con ganh tỵ à?
Amy hớp một ngụm côca, không muốn trả lời mẹ chồng mình.
- Khi Billy còn là một đứa bé, mẹ và nó chưa bao giờ rời xa nhau trước khi nó thôi nôi. Rồi có một hôm, em gái của mẹ đã giữ nó và đêm đó Billy đã không chịu để cho mẹ dỗ nó ngủ.
Khi Amy không trả lời, bà Mildred nói:
- Vậy chứ chuyện của con và Jason tiến triển tới đâu rồi? Nó đã cầu hôn chưa hả?
Amy không nói gì mà chỉ nhìn xuống miếng bánh mì mới được đặt trước mặt cô.
- Con biết đây chỉ là trò chơi với mẹ, nhưng mà con không muốn gây ra lỗi lầm như con đã làm lần trước.
- Con có muốn tâm sự với mẹ không? -- Bà Mildred dịu dàng. -- Mẹ là một người giỏi lắng nghe lắm đấy.
- Con muốn tìm hiểu về Jason. Con muốn có thời gian với anh ấy. Lần đầu tiên con lấy chồng đã là một sai lầm, và con không muốn việc đó lại tái diễn.
Cô nhìn lên bà Mildred với ánh mắt như van xin. Cô muốn tâm sự với một ai đó, nhưng cô cũng biết rõ người đàn bà này là mẹ của Billy.
- Con không muốn nghĩ đến cuộc đời con sẽ ra sao, nếu như hiện tại con vẫn là vợ của anh Billy. Và một trong vài điều con biết về Jason là anh ấy nói dối rất tài tình. Anh ấy đã gạt con rằng ảnh là người đồng tính, về việc anh ấy muốn ở tạm nhà con, và lý do tại sao ảnh cần một chỗ để ở. Thật ra thì mọi việc con biết về anh ấy đều là giả dối cả.
Cô hít thở.
- Bây giờ con nghe nói là ảnh đã tìm kiếm con suốt hai năm nay. Nhưng mà anh ấy có thật sự hiểu con và con trai của con không chứ? Và thật ra anh ấy là một người đàn ông như thế nào đây? Ảnh đùa giỡn với người ta thì được, nhưng liệu ảnh có chịu được khi mình bị đem ra làm trò đùa không?
Bà Mildred mỉm cười với Amy và nói:
- Với số tiền Jason có thì ai cần biết nó là một người như thế nào chứ?
- Có con nè. Con quan tâm đến điều đó và cháu nội của mẹ cũng vậy.
- Con đúng là một người phụ nữ khó lòng.
- Không phải. Con chỉ muốn làm đúng lần này thôi. Lần này con phải nghĩ đến một người đàn ông mà sẽ là một người cha tốt đối với con trai của con. Con không muốn bé Max có cảm tình với người ta rồi lại bị họ bỏ đi khi gặp phải khó khăn.
- Giống như "anh thích anh yêu em, còn anh chán anh ra đi". -- Bà Mildred nói khẽ.
- Chính xác.
Bà Mildred mỉm cười.
- Con đã lớn khôn hơn rồi, đúng không?
- Có lẽ vậy. Trong hai năm vừa qua, con nghĩ con đã tìm ra chính mình và biết bản thân mình làm được điều gì. Con có thể tự lo cho mình và con trai con nếu cần thiết. Đúng hơn là con có thể cho hai mẹ con của con một cuộc sống rất tốt. Và con rất vui và tự hào là đã làm được điều đó.
Bà Mildred với tìm bàn tay Amy.
- Và mẹ mừng là con không đeo đuổi một người đàn ông vì tiền của họ. Vậy thì kể cho mẹ nghe hết mọi chuyện về Doreen và Jason đi. Kể cho mẹ nghe tất cả.
Lúc đó đã gần sáu giờ khi Amy trở về thư viện để gặp phải một Jason đang nổi lửa.
- Bộ em định đi ăn trưa hai tiếng đồng hồ mỗi ngày hả? -- Anh nói với cô.
- Nếu như em cảm thấy thích. -- Amy trả lời mà không hề chớp mắt.
- Nãy giờ nó mắc nói điện thoại với chồng sắp cưới yêu quí của nó. -- Bà Mildred nói. -- Cuộc tình như mối tình của họ cần có thời gian. Bác nghĩ tuần sau cậu ta có thể đến thăm nó đó.
Vẻ khó chịu của Jason càng tăng lên.
- Mai mốt làm ơn bàn việc tư trong thời gian riêng của mình đi. Giờ thì chúng ta có thể trở về làm việc được rồi chứ?
Amy nhìn mẹ chồng của mình và không biết là nên mừng hay lo với câu nói của bà nữa.
Bà Mildred chẳng có chút nghĩ ngợi gì về tình huống này.
- Đừng có lo. -- Bà bảo. -- Con có thể cám ơn mẹ sau cũng được. -- Dứt lời, bà quay gót và rời khỏi thư viện.
Thế là Amy trở lại với công việc, và bỏ hẳn bữa ăn tối thật ngon mà Charles đã đem đến.
- Mọi việc cũng là nhờ con trai của em đó. Nó đúng là một người biết thưởng thức các món ăn. -- Anh nói vọng qua vai Amy.
Cô thoáng liếc xung quanh để nhìn mọi người đang ăn. Bé Max ngồi thu mình ở giữa với một dĩa đầy thức ăn để trước mặt. Cậu bé chẳng thèm ngước mặt lên nhìn mẹ mình nữa.
Đến chín giờ, Amy quyết định là bé Max phải đi ngủ, dù muốn hay không. Và đó là lúc cô phát hiện cửa phòng Abernathy đã khóa, không cho cô và những người khác vào. Bực mình, cô gõ lên cửa và Doreen trả lời.
- Đã đến giờ nó phải về nhà và đi ngủ rồi. -- Amy nói. -- Nó không nên thức quá khuya như vầy.
- Được rồi. Để em hỏi nó xem. -- Doreen nói, rồi để tăng thêm sự bực bội cho Amy, cô nàng đóng chặt cánh cửa lại.
Vài giây sau, Max bước ra, dụi dụi mắt vì buồn ngủ. Và Amy cảm thấy có lỗi khi đã để cho cu cậu thức khuya như vậy. Ra đến bên ngoài, cô cài dây an toàn cho cậu bé trên chiếc xe mà bà Mildred đã cho cô mượn và chở Max về nhà.
Và đó là lúc câu chuyện trở nên rắc rối, bởi vì Max không chịu đi ngủ. Bình thường cậu bé là một đứa nhỏ khá ngoan, nhưng đêm đó nó cứ như một tiểu quỷ. Cậu bé hét muốn bể cả phổi, và khi được Amy ẳm lên, cậu quơ tay, quơ chân tứ phía làm cho cô không tài nào dỗ cậu ngủ được.
Đến 11 giờ mà cậu bé vẫn ầm ĩ, và Amy không thể biết được nó bị gì. Còn Max chỉ biết hét lên:
- Không!
- Mẹ đi gọi cho Jason đây. -- Bà Mildred la lớn trong tiếng hét của bé Max khi bà nhấc điện thoại lên.
- Làm thế thì được gì chứ? -- Amy la lớn trở lại. -- Nín đi, ngoan nào bé Max. Nói cho mẹ nghe xem chuyện gì. -- Cô nói cả ngàn lần nhưng Max chỉ la hét và khóc. Gương mặt bé bỏng của cậu đỏ rần và mũi cũng đã nghẹt đi.
- Cái gì, cái gì cũng được hết. -- Amy nói khi bà Mildred bấm điện thoại.
Trong vòng vài phút, Jason đã đến. Chỉ nội nhìn anh thôi cũng biết là anh vẫn còn đang lam việc. Anh chưa tắm và bộ đồ anh mặc còn dính nước sơn trên đó.
Nhưng sự hiện diện của Jason chẳng có tác động gì đến Max.
- Tội nghiệp con chưa. -- Anh vừa nói vừa bế cậu bé từ tay Amy, kẻ đang có vẻ uể oải. Nhưng Max không muốn hợp tác với anh.
- Anh có ý kiến này. -- Cuối cùng anh lên tiếng. -- Mình đem nó về nhà đi.
- Về nhà? -- Amy hỏi. -- Ý anh là kêu mẹ con em lên máy bay giờ này trong đêm ư?
- Không phải. Anh muốn nói là ngôi nhà thật sự của nó kìa. -- Jason không để cho Amy nói gì thêm khi anh bế bé Max đang giằng co từ tay cô, ẳm ra ngoài xe và cài dây an toàn cho nó. Đến lúc này thì cậu bé đã quá mệt mỏi đến không thể chống chọi, nhưng vẫn khóc rấm rức.
Amy ngồi vào ghế bên cạnh anh và ngắm nghía trong sự ngạc nhiên khi Jason chở họ giữa thị trấn để đến ... Thoạt đầu, cô không thể tin vào mắt mình. Anh đã lái xe vào con đường trước một nơi mà đã từng là căn nhà tàn tạ do cô và Billy đã mua. Khi cô bỏ đi, cô biết là tài sản đó đã trả lại cho bà Mildred bởi vì bà là người cùng đứng tên chủ nhà. Cho nên Amy đã không hề lo nghĩ đến căn nhà. Cô cứ cho rằng bà Mildred đã bán nó, có thể là chỉ được ba cái đồ lặt vặt trong nhà bởi vì căn nhà đó cũng chẳng có gì đáng giá.
Nhưng mà giờ đây, căn nhà nằm trước mặt cô đã được sửa chữa lại một cách hoàn chỉnh. Ngôi nhà trông đẹp đến độ Amy không thể tưởng tượng được. Rõ ràng là Jason đã chọn đây làm nhà của anh.
Vào trong nhà, cô không kịp nhìn trong khi Jason bế bé Max, mệt lừ nhưng vẫn thút thít, đi ngang qua khỏi phòng khách được lót sàn gạch. Sau đó đi xuống hành lang để vào căn phòng mà lúc trước là phòng trẻ của bé Max. Căn phòng được giữ yên như cũ, y như hai năm về trước vậy. Mọi thứ đều sạch sẽ và gọn gàng, cứ như đứa bé ở phòng này sẽ trở về để ở bất cứ lúc nào.
Nói chung là, Amy nghĩ bụng, có chút hơi là lạ.
Jason đặt Max nằm xuống, cậu bé nhìn chung quanh vài giây rồi sau đó thả lỏng người. Và cuối cùng, sau một lúc lâu, cu cậu đã chìm vào giấc ngủ.
- Không lẽ nào nó lại nhớ được nơi này. -- Amy nói. -- Nó chỉ mới là một đứa bé khi rời khỏi đây thôi mà.
- Không ai có thể quên những gì mình yêu mến cả. Và nó đã từng yêu căn nhà này. -- Jason nói.
Và nó cũng yêu anh. Amy muốn nói thế nhưng đã không lên tiếng.
Jason chờ một lát như để đợi cho cô nói một lời gì đó. Nhưng khi thấy cô im lặng, anh bảo:
- Em biết phòng của em ở đâu chứ. -- Sau đó anh quay người và bỏ đi về căn phòng mà Amy biết là nơi anh từng ngủ trọ khi căn nhà vẫn còn là của cô.
Khi cô còn lại một mình, cô đi về căn phòng mà lúc trước là phòng ngủ của mình. Nó quả là một trời một vực so với ngày xưa khi cô còn sống ở đây. Và cô biết chỉ có một nhà trang trí chuyên nghiệp mới có thể làm cho căn phòng này đẹp như thế. Có cả hoa tươi cắm trong bình. Đây quả thật là thiên đường. Mệt lã người vì vất vả với bé Max, cô chẳng làm gì nhiều ngoài việc làm vệ sinh cá nhân rồi nằm dài ra trên giường.
Bây giờ đã là ban sáng. Bé Max vẫn còn ngủ, và cô đoán là Jason cũng còn ngủ trong căn phòng trống kia.
- Và mình đã quên mất vụ đi sắm bàn ghế cho Doreen. -- Cô vừa nói vừa uống cạn ly cà phê, rồi đứng dậy vương vai.
Cô cần phải thay đồ để đi làm. Mấy bức tranh đó cần phải xong trước khi ngài Tổng Thống đến viếng thăm. Cô nghĩ thầm và tủm tỉm cười.
Trong phòng ngủ của mình, cô không hề ngạc nhiên khi tìm thấy áo quần sạch trong tủ áo, vừa vặn cho cô. Và khi bé Max thức dậy, cô cũng không thấy lạ khi biết Jason đã rời khỏi nhà.