Monday, September 15, 2008

Hương Bông Tuyết - Chương 2

HƯƠNG BÔNG TUYẾT
Tác giả: Linda Lael Miller
Chuyển Ngữ: Tuyết Băng - TP


CHƯƠNG 2



Mặc dù linh tính đã cho Rebecca biết rằng một chuyện gì đó phiền phức sẽ xảy ra, và dù cho cô cố gắng bước thẳng lưng như một lá bài trước mặt “chồng” mình để đi về ngôi nhà, tâm trạng của cô thật sự không ổn. Trong thâm tâm cô là cả một sự rối loạn. Có lẽ cô sẽ ít ngạc nhiên hơn nếu như một tai họa xảy ra, ví như những con châu chấu tấn công bất ngờ xuống cánh đồng đang phủ đầy tuyết, hơn là sự xuất hiện của “ông” Lucas Kiley.


Bởi vì sau tất cả những gì xảy ra, cô có đầy đủ lý do để tin rằng anh đã chết.


Lucas ngừng lại ở cái hành lang eo hẹp trước nhà để giở nón ra và giậm chân cho tuyết rơi xuống từ đôi giày ống của anh. Rebecca hối hả đi đến cái bếp vì cô không có khả năng để đối diện với ánh mắt của anh. Bởi rõ ràng là cô không thể có một lời giải thích chính đáng nào cho sự hiện diện của mình.


- Tôi nghĩ anh cũng đói bụng rồi. – Cô nói, dùng hết ý chí của mình để giữ cho giọng nhẹ nhàng và tự nhiên.


- Đói như một con gấu ấy. – Lucas đồng ý. Giọng của anh thật trầm, cứ y như lúc xưa mà cô từng nhớ.


Cô rót cà phê từ cái bình nhỏ màu xanh da trời từ phía sau cái bếp -- cũng như những đồ vật khác ở trong căn nhà được xây cất một cách vững chắc này, mà cô nghĩ đã thuộc về cô. Và trong suốt thời gian qua, cô đã tự lừa dối bản thân, bởi vì tất cả mọi thứ trên mảnh đất này đều thuộc về “ông” Kiley – kể cả cái chìa khóa đến cái nhà kho, và luôn cả những thùng đựng rượu.


- Mời anh ngồi. – Cô lên tiếng, và đỏ mặt khi cô nhận ra mình mới vừa mời anh ta ngồi, trong khi anh ấy là chủ nhân nơi đây.


Anh nhận lấy cái tách bằng một tay, và Rebecca liếc thấy anh đang nhìn những mảnh vải vụn màu nhung tươi thắm đang nằm bừa bãi trên bàn.


- Cô cũng đã bằng với thiên hạ từ lúc tôi gặp cô lần cuối đấy chứ. – Anh quan sát.
Mặc dù trong giọng nói của anh không phát ra sự ác ý nào, hay là cho thấy có sự buột tội, thì Rebecca vẫn cảm thấy mình cần bào chữa.


- Tôi không mặc vải nhung, thưa “ông” Kiley. – Cô nói một cách quả quyết, quay đi nơi khác để đến chỗ cất những thức ăn thừa của buổi ăn tối đêm qua. – Tôi kiếm sống bằng cách may đồ cho những ai có đủ khả năng mua nó.


Lucas thoáng nhìn miếng thịt lạnh và cái bánh làm bằng rau quả mà cô để trước mặt anh với vẻ biết ơn. Anh tháo cái bao tay to lớn của mình xuống và nhún vai để thoát ra khỏi chiếc áo lạnh bằng da cừu thật nặng nề. Cái cười nhếch mép anh tặng cho Rebecca tuy ngắn gọn, nhưng nó đã tạo nên một cảm giác ấm áp lan tỏa khắp lòng cô.


- Tôi đang chờ một lời giải thích đây. – Anh nói, lấy cái nĩa cô đưa cho anh và chú tâm vào bữa ăn tối của mình mà không có sự khó khăn nào nữa.


Rebecca định nói cho Lucas biết thật sự cái gì đã khiến cô đến Cornucopia và cái nông trại tồi tàn, nếu như lúc đó không có sự mở tung của cánh cửa. Annabelle và Susan lật đật đi vào, má đỏ vì trời lạnh, mắt sáng lên với sự tò mò khi chúng tìm kiếm và nhìn thấy Lucas.


- Có phải ngựa và xe ngựa đó là của anh không? – Annabelle hỏi thăm, nhảy từ chân này qua chân kia trong lúc con bé muốn tách mình ra khỏi đôi giày ống. Cùng lúc đó, con bé dùng răng của mình để kéo đôi găn tay xuống.


- Ừ. – Đôi mắt màu xanh lam của Lucas lấp lánh và thầm thích thú khi anh chú ý đến đứa bé.


Anh ta không phải là một người đàn ông đẹp trai, Rebecca ngẫm nghĩ. Nhưng mặc dù vậy, vẫn có một cái gì đó rất là mạnh mẽ và quyến rũ toát ra từ anh ấy.


Susan, đứa đã dễ dàng tháo gỡ những đồ mặc mùa Đông của mình một cách nhẹ nhàng đã giữ khoản cách.


- Anh có phải là người ở trọ không? – Con bé hỏi. – Nếu như phải thì anh đến muộn mất rồi, bởi vì ông Pontious lúc nào cũng lấy cái phòng ở nhà kho vào những buổi tối thứ Sáu, trên đường ông ấy về Spokane để lấy thêm hàng. Có một lần ông ta ở trọ đến cả một tuần lận.


Lucas nhướng một bên chân mày nhìn Rebecca – kẻ đang thẹn đến chín người, đỏ như những mảnh vải nhung vụn mà cô đang gom lại từ trên mặt bàn – và sau đó anh trả lời câu hỏi của Susan.


- Anh không chính xác cho mình là một người ở trọ. – Anh nói với giọng ôn hòa, ngừng một lát để hớp một ngụm cà phê. – Nói cách khác, nếu như một ai đó ở đây phải ngủ ở nhà kho, thì người ấy ắt không phải là anh.


Rebecca đặt tay lên sau lưng hai cô bé song sinh và đuổi chúng sang phòng khách.


- Thôi, hãy đi và làm bài tập cho ngày mai đi nào. Trong đó có một lò sưởi ấm áp lắm đấy.


Annabelle và Susan vâng theo mệnh lệnh, nhưng chúng không phải là dễ bảo về chuyện đó. Chúng lết đôi chân của mình thật chậm chạp và không ngớt nhìn Lucas ở phía sau với một sự tò mò và lo lắng.


Đến khi chúng nó đã ngồi trước lò sưởi, dưới cái bóng của cây cau dừa mà ông Pontious có lần đã tặng Rebecca thay vì tiền phòng ở trọ trong nhà kho, thì cô mới trở về nhà bếp.


Lucas đã thanh toán xong cái bánh rau quả của anh và cà phê, và bưng những chén dĩa dơ đến chậu rửa bát. Anh đứng đó với hai bàn tay khỏe mạnh nhưng đã chai của mình, chóng lên chậu rửa bát, hướng ra bên ngoài cửa sổ đang mờ đi vì hơi lạnh, để nhìn thấy cảnh vật lúc hoàng hôn.


Rebecca dừng lại ngay cánh cửa, thừa cơ hội này để ngắm anh một cách vô ý thức. Anh không phải là một người đàn ông cao lớn, nhưng đôi vai anh thì rộng và khỏe mạnh, và mái tóc màu nâu nhạt của anh thì vừa chấm qua cổ áo. Trong anh là cả một trời của lòng tự trọng và một sức mạnh thầm lặng, những nét mà Rebecca đã phát hiện lần đầu tiên khi họ mới quen nhau ba năm về trước ở Chicago.


- Hình như tuyết sẽ rơi nhiều hơn. – Anh nói mà không cần quay người lại.


Rebecca tưởng cô đã thật im lặng khi đi vào phòng.


- Đâu có gì phải ngạc nhiên đâu, vì đã tháng Mười Hai rồi mà. – Cô trả lời. Có một dấu hiệu hân hoan và lạc quan trong giọng nói của cô, nhưng nó lại phát ra một cách sai lầm.


Lucas quay lại, khoanh tay, và dựa lưng vào chậu rửa bát, chăm chú nhìn Rebecca thật lâu với nét mặt không thể đoán được anh đang nghĩ gì trước khi anh lên tiếng.


- Cô đang làm gì thế? Sao cô sống trong nhà tôi và tuyên bố với thiên hạ rằng cô là vợ của tôi hả? – Anh hỏi.


Cô thở dài, đi ngang qua phòng, lấy cái áo choàng của cô xuống từ cái chốt mắc áo trên tường. Áo lạnh của anh ấy đang máng bên cạnh, tỏa ra mùi của không khí trong lành và của tuyết.


- Tôi phải đi xem mấy con gà. – Cô lảng tránh sang chuyện khác, cầm cái rổ đầy ắp những vỏ khoai tây trên bàn làm việc và tiến ra ngòai. – Nếu được, có thể đi cùng tôi không, “Ông” Kiley…?


Lucas giật lấy áo lạnh của anh và đi theo cô ra ngoài. Khi đến giữa sân, nơi mà ngựa và xe của anh vẫn còn nguyên một chỗ, anh giữ chặt lấy tay cô và ngăn cô lại.


Một bắp thịt thoáng hiện ra trên quai hàm của anh, và cô đã nhìn thấy sự bực tức trong mắt anh. Những bông tuyết thật lớn đã bắt đầu rơi xuống, phủ trên mái tóc rối bời của anh.


- Trời ạ, Rebecca. – Anh hít thở. – Tôi đang ở giai đoạn cuối cùng của sự nhẫn nại của mình! Đã xảy ra chuyện gì vậy hả?


Rebecca nuốt một cách thật khó khăn, và những giọt nước mắt không mong đợi làm nhòa cả mắt cô. Cô và bọn trẻ sẽ phải cơ cực sau chuyện này, nhưng cô sẽ luôn luôn biết ơn vì cái mái ấm, sự sung túc, và sự an toàn mà họ đã tận hưởng cho đến khi sự trở về của Lucas.


- Có một ngày khi tôi và anh cả hai còn ở tại nhà trọ của bà Readman. – Cô bắt đầu với giọng thật quan trọng. – Người cha say rượu và không có trách nhiệm của tôi đã đến với Annabelle và Susan.


Cô dừng lại, hít mũi.


- Người vợ thứ hai của ông ấy, mẹ của bọn trẻ, đã chết, và ông sẽ bỏ rơi chúng nếu như tôi không cưu mang chúng nó. Bọn trẻ gần như chết đói và sợ hãi đến phát khiếp. Bà Readman cho chúng nó ăn một bữa ăn thật ngon, nhưng bà ấy đã nói rõ ràng là bà không muốn chứa trẻ con trong nhà trọ của bà. Vì thế chúng tôi đã ra đi. Tôi đã tìm thấy một căn lều ở gần xí nghiệp nơi tôi làm và … và …


Cô phải ngừng lại lần nữa, hồi tưởng những ngày ấy, sống lại trong sự tuyệt vọng, trong cái lạnh thường xuyên và sự đói khát, cùng với sự mệt mỏi rã rời đến tận xương tủy.


- Tôi trở lại nhà trọ để lấy vài món đồ mà tôi đã để lại với bà Readman. Bà ấy cho tôi biết rằng anh đã bị thương trong một vụ tai nạn, và rất có thể anh sẽ chết. Bà ta đưa cho tôi những giấy tờ thuộc về anh và nhờ tôi đem đến nhà thương để họ có thể giao lại cho bất cứ thân nhân nào của anh.


Lucas chỉ đứng đó, im lặng và nghiêm nghị, vẫn đang nắm chặt lấy cánh tay của Rebecca trong mấy ngón tay của anh.


- Tiếp tục đi.


- Tôi đã đi đến cái nhà thương gần nhà máy nơi anh bảo anh đang làm việc, và họ không có hồ sơ của anh. Sau đó tôi gọi cho chủ của anh, và một người làm ở văn phòng nói anh đã chết, rằng anh đã bị đè nát khi mấy cái thùng đồ rớt xuống từ trên một bục cao. Và theo như họ biết thì anh không còn một người thân nào cả.


Ký ức về vụ tai nạn đã hiện ra trước mặt anh trong giây lát rồi lại mờ dần.


- Như cô thấy đó. – Anh nói. – Tôi chưa chết.


- Điều đó thì quá rõ ràng rồi còn gì. – Rebecca mỉa mai. Lời lẽ phát ra có vẻ hơi chua chát, nhưng cô đã bị dồn vào chân tường. Cuộc chơi đã đến hồi kết thúc, và sự sợ hãi của kết quả đã làm cho cô cáu kỉnh.


Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng thoát khỏi sự kiềm kẹp của anh một cách vô ích và tiếp tục.


- Cuối cùng, tôi đã đọc qua những giấy tờ của anh, hy vọng tìm ra địa chỉ của một người bạn nào đó. Thay vào đó, tôi lại tình cờ biết được về cái nông trại này.


Giọng của Lucas nhỏ nhẹ đến một cách giả tạo.


- Và cô đã quyết định đi đến nơi đây, chiếm lấy đất đai của tôi, nhà cửa của tôi, và nói với tất cả mọi người là cô và tôi đã kết hôn? Cô đã làm thế nào để giải thích sự vắng mặt của tôi vậy hả “bà” Kiley?


Rebecca nhìn đi nhìn đi nơi khác một lát, không thể chịu đựng nổi sự buột tội từ đôi mắt của anh. Tuyết đang rơi nhiều hơn và nhanh hơn, và gió thì càng buốt rét. Cô đang ngẫm nghĩ không biết cô, Annabelle và Susan sẽ phải ngủ ở nơi nào đêm nay nếu như Lucas đuổi họ ra khỏi nhà của anh – một việc mà anh ấy có đầy đủ quyền hạn để thi hành.


- Tôi nói với họ là anh đang đi làm ở miền Đông. – Cô trả lời một cách khổ sở.


Rebecca đã từng nhiều lần đứng dậy, sau những chuyện bất hạnh xảy ra với cô, vậy mà trong những lúc như thế này, mọi việc đối với cô dường như là bó tay. Và cô cảm thấy như mình đã già đi hàng trăm tuổi từ lúc sáng hôm nay.


- Tôi nói chúng ta muốn mua thêm đất đai – như là là chỗ Halley đó – và anh sẽ trở về với chúng tôi trong thời gian sớm nhất khi anh để dành đủ tiền từ tiền lương của anh. Tôi … tôi nói anh có ý định sẽ nhận nuôi hai đứa em gái của tôi một khi chúng ta ổn định lại.


Bất thình lình, anh thả lỏng cô ra, và Rebecca cảm thấy ngạc nhiên đến bất ngờ khi cô gần như té. Cô tưởng anh kiềm kẹp cô như một tù nhân, nhưng bây giờ thì cô cảm thấy như anh đã giữ chặt cô để cho cô đứng vững thì đúng hơn.


- Cô đã nói những gì với bọn trẻ trong kia? – Anh chỉ ngón tay trỏ về ngôi nhà. – Hay là cô cũng bắt chúng nó phải nói láo hả?


Rebecca cúi đầu xuống nhưng Lucas nâng cằm cô trong tay anh và buột cô phải nhìn vào anh.


- Bọn trẻ nghĩ tôi có một người chồng ở miền Đông, giống như những người dân khác ở đây. – Cô cố gắng lên tiếng.


Lucas đã quay đi nơi khác – vì bực tức hay là ghê tởm hoặc có thể cả hai – và lầm bầm một câu chửi rủa nào đó. Sau đó, anh giậm chân đi qua chỗ chiếc xe ngựa và bắt đầu sọan những vật dụng anh đã mua.


Hoảng sợ đến nỗi không thể lên tiếng được chứ nói chi là hỏi Lucas sẽ xử lý thế nào về việc phạm pháp của cô, nên Rebecca lật đật đi ném những vỏ khoai tây vào chuồng gà. Sau đó cô đi vào trong nhà để lo cho bữa ăn tối.


- Người đó là anh ta, phải không nào? – Annabelle hỏi. Con bé trố mắt thật to trước tiếng xe ngựa khi Lucas chạy ngang bên ngoài bức tường của nhà bếp đi về hướng nhà kho. – Cái người đàn ông mà chị kết hôn để cho chúng ta nơi này?


Susan buông cái nĩa xuống bàn kêu loảng xoảng, và hai gò má con bé tái nhợt.


- Chị nói là anh ấy sẽ không bao giờ đi đến đây và làm phiền chúng ta mà! – Con bé hít thở.


Lúc đó, Rebecca tự phá một luật lệ của mình khi cô để khuỷu tay lên trên bàn, và úp mặt vào lòng bàn tay.


- Ừ thì… -- Cô trả lời gần như muốn khóc. – Chị đã lầm.


Theo lệnh của Rebecca, tối đó Annabelle và Susan đi ngủ sớm. Rebecca hy vọng “ông” Kiley không nhẫn tâm đến nỗi ném những đứa trẻ đang ngủ ra ngoài trời tuyết. Kế tiếp cô đi lên tầng trên để lấy áo choàng và giày ngủ của mình. Lucas đã nói lúc nãy rằng anh sẽ không ở nhà kho đêm nay, có nghĩa là anh muốn phòng của anh. Rebecca định sẽ nghĩ ngơi trên chiếc ghế sô-pha nhỏ ở phòng khách. Có Trời mới biết cô sẽ chẳng có một giây phút nào để nghĩ ngơi cả. Vì thế mà cô sẽ dùng thời gian này để suy nghĩ và tìm kiếm cách giải quyết cho chuyện khó khăn trước mắt của cô.


Khi cô mới vừa quay đi từ cái tủ quần áo thật cao – giống như những đồ vật khác, nó đã có sẵn trong căn nhà này – cầm chiếc áo ngủ được xếp gọn gàn trên tay, thì vừa lúc cánh cửa cũng mở ra và Lucas bước vào phòng một cách nhẹ nhàng.


Trái tim của Rebecca đập thật mạnh. Đó là lần thứ hai trong một ngày mà cô đã hoàn toàn sửng sốt đến nỗi nghẹn lời.


Lucas trao cho cô một nụ cười méo xẹo, có vẻ mệt mỏi và móc hai ngón trỏ dưới sợi dây buột ngang lưng quần của anh.


- Tôi nghĩ tôi sẽ thích có một cô vợ. – Anh nói, đưa mắt nhìn toàn thân của cô như ám hiệu anh không chỉ có quyền ngắm mà còn đụng đến, trong sự thỏa thuận này. – Tôi đã cô đơn một thời gian dài lắm rồi.


Một cảm giác nóng bỏng dấy lên trong thân thể Rebecca, và đôi chân mạnh mẽ của cô bỗng nhiên yếu ớt đi. Đã thế cô còn nghĩ không biết nó sẽ như thế nào nếu được hôn từ đôi môi trơ trẽn đó. Điều này đã làm cô xao động hơn bất cứ điều gì.


Cô ngước mặt lên, đi về phía cánh cửa với vẻ cương quyết, nhưng khi cô đi ngang qua Lucas, anh đã chận cô lại.


- Hãy lên giường đi, “bà” Kiley. – Anh nói, chồm tới và nắm chặt lấy cô.


- Tôi sẽ hét lên đấy. – Cô hăm dọa với giọng thật nhỏ và phản khán để thoát ra – mặc dù trong thâm tâm thì cô thật sự cũng không muốn cũng ra vòng tay của anh – nhưng anh đã ôm lấy cô thật nhanh.


- Thì ai sẽ cứu cô hả? -- Anh hỏi một câu thật hợp lý. Mắt anh long lanh, tinh quái đầy quyến rũ, đã làm cho trái tim cô càng đập nhanh hơn. – Hai đứa bé ở hành lang đối diện à?


Cơn thịnh nộ của Rebecca bùng cháy, nhưng mà cô còn có một cảm xúc khác xấu hơn để chữa trị. Cô đã bị người đàn ông này thu hút giống như cô đã từng bị trước đây khi họ còn ở chung nhà trọ. Ngây thơ cỡ như cô mà ý nghĩ phải ngủ chung giường của anh, cũng đủ làm cho đầu óc cô quay cuồng với sự mong muốn.


Mặc dù vậy, sự kiêu hãnh của cô không thể để cho cô đầu hàng.


- Anh sẽ không cả gan đến nỗi cưỡng ép một người con gái đứng đắn đâu! – Cô rít lên.


Anh tựa người gần hơn, mũi anh chỉ cách mũi cô chừng nửa tấc.


- Tôi sẽ không cưỡng bức bất cứ một người phụ nữ nào, đứng đắn hay không cũng vậy. Nhưng mà tôi đã làm việc vất vả bấy nhiêu năm để mua nơi này, cưng ạ, và ý nghĩ về nơi đây là tất cả những gì níu kéo tôi, giúp tôi bình phục nhanh chóng sau vụ tai nạn, khi tôi phải nằm trong một phòng kho của một quán rượu trên bến tàu. Trong khi đó, cô lại ở đây, sống nhờ vào nhà cửa đất đai của tôi, lấy họ của tôi cứ y như là cô được toàn quyền thừa hưởng vậy. Tôi thiết nghĩ, “bà” Kiley à, đó là nếu như tôi có muốn hơi ấm và sự mềm mại từ một người đàn bà nằm cạnh tôi trên giường – và quỉ thần ơi dĩ nhiên là tôi rất muốn – thì cô chính là người thiếu nợ tôi sự an ủi đó đấy.


Rebecca há miệng nhưng rồi khép môi lại. Lucas đẩy cô thật nhẹ về phía cái giường và cô sửng sốt với chính mình rằng cô đã không giẫy dụa. Anh thổi tắt đi ngọn đèn lồng duy nhất, tạo cho căn phòng trở thành một màu tối đen tuyệt đối, và cô lắng nghe với con tim đang đập trên cổ họng, trong lúc anh cởi đi quần áo của anh.


- “Ông” hứa là không lợi dụng thời cơ chứ? – Cô hỏi một cách run rẩy, không thể tưởng tượng được rằng mình đã bị chịu thiệt thòi hơn với tình thế như lúc này.


- Vâng. – Anh trả lời, và cái lò xo của chiếc giường kêu cọt kẹt khi anh duỗi thẳng người ra. – Tôi nghĩ tôi cũng có thể mong đợi một lời hứa y như thế từ nơi cô chứ, phải không?


Và anh mỉm cười trong bóng tối.

No comments: