Chương 34
Jilly vừa xoa bóp xong đang khoác quanh người tấm khăn vải của người Ai Cập đáng giá bốn trăm đôla có in nhãn hiệu Utopia vào mép khăn. Chị ta nằm ngửa, mắt nhắm, trong khi người chuyên viên sửa sắc đẹp đắp lên mặt Jilly cái mặt nạ bằng cơm trái bơ. Chị đàn bà ngu ngốc nói luôn mồm. Chị ta khen lui khen tới về nước da mặt tuyệt vời và về tấm thân hoàn hảo của Jilly.
Jilly không bao giờ chán nghe lời khen của đàn ông, nhưng chị không quan tâm đến những điều đàn bà nói về chị, và khi chị sắp bảo người kỹ thuật viên đừng nói nữa, thì bà ta đã đắp cái mặt nạ xong và nói:
- Chúng ta để như thế trong 15 phút.
Cuối cùng Jilly còn lại một mình, chị ta nới lỏng tấm khăn rộng ra cho không khí mát lạnh luồn vào da thịt. Chị cảm thấy được thư giãn, nhất là sau khi chị bị mất tinh thần vì nghe tin Carrie và bà thẩm phán sống sót sau vụ nổ. May thay là không có Monk ở nhà khi cái tin khủng khiếp ấy được trình chiếu trên tivi, cho nên chị khỏi tỏ thái độ gay gắt. Hắn chưa bao giờ thấy chị ta nổi cơn thịnh nộ, và chị ta cũng không biết hắn phản ứng ra sao. Dĩ nhiên chị ta không muốn làm hắn lo sợ, chưa muốn, vì hắn rất có ích cho chị ta. Còn nhiều việc cần phải làm, cho nên chị ta còn cần sự trung thành của Monk.
Carrie thường gọi những cơn giận dữ của chị ta là những cơn nổi điên nhưng trong những năm qua Jilly đã biết kiềm chế. Không nhiều, nhưng đã có bớt. Phải thú nhận rằng nếu khi ấy mà có người nhân viên nào làm việc tại khách sạn đi vào nơi phòng chị ta đang ở sau khi Jilly nghe tin về Carrie, chắc thế nào Jilly cũng tấn công họ. Và thích thú đã gây hấn với họ.
Jilly chưa bao giờ giết người. Chị ta để cho những người đàn ông của chị giải quyết các vấn đề khó khăn của chị. Họ không làm cho chị ta việc ấy thì họ làm gì? Thế nhưng chị ta thường hỏi không biết cảm giác khi giết người bằng súng hay thậm chí bằng tay không sẽ như thế nào. Nếu có kẻ gây cho chị ta đau khổ, rồi nhìn chị chết, chắc họ cảm thấy thích thú lắm. Tại sao chị ta từ chối niềm vui thích ấy? Bây giờ chị ta nhận thấy ý kiến của Monk quả đúng. Hắn đã muốn giết riêng từng người đàn bà một và làm như thể họ chết vì tai nạn, nhưng Jilly đã van nài hắn, tán tỉnh hắn cho đến khi hắn chịu nghe theo kế hoạch của chị ta. Tại sao kế hoạch tuyệt vời như thế mà không thành công nhỉ? Kế hoạch rất hoàn hảo, rất đơn giản, và rất ... thông minh.
Carrie. Chính Carrie là nguyên nhân khiến cho kế hoạch không thành công. Chính con đĩ ích kỷ ấy đã phá hỏng mọi việc.
Jilly nằm trên giường, đấm nắm tay vào gối. Bỗng chị ta dừng lại. Chị ta nghe người xướng ngôn đàn CNN đang đọc lời giới thiệu cuốn phim ấy được chiếu lại trên tivi. Chị ta ngồi dậy, lau nước mắt, nhìn lên màn hình. Cuộn phim đang chiếu bà thẩm phán, nhưng Jilly không quan tâm đến bà ta, bất kể bà ta là nhân vật có tiếng tăm đến đâu. Chị ta đợi, khóc thút thít, cho đến khi ống kinh nhắm vào em gái trời đánh của chị, cô ta đang được khiêng đến xe cứu thương. Những người đàn ông rõ ràng là y sĩ, nhưng vẫn đàn ông, đang xun xoe chăm sóc cho cô ta. Tại sao họ phải chăm sóc đến nó? Tại sao họ dám làm thế? Jilly tức giận vì thái độ của những người đàn ông hơn là vì em gái chị ta còn sống.
Ống kính nhắm thẳng vào mặt Carrie. Jilly thấy cô mỉm cười, hành động này khiến cho chị hết chịu nổi. Chị ta hét lên rồi chụp cây đèn ném vào tường.
Carrie đã phá hỏng hết công việc của chị.
Phải mất một giờ chị ta mới bình tĩnh trở lại. Rồi chị ta điện thoại đến suối nước khoáng, biểu đưa đến nơi chị ở một người xoa bóp. Xoa bóp xong, chị ta bèn vạch ra kế hoạch mới. Chị ta quyết định kế hoạch mới này không được phức tạp nữa.
Tại sao chị ta không dùng kéo mà giết quách Carrie nhỉ? Carrie đáng phải chịu đau khổ nhiều trước khi chết. Thật không công bằng. Đàn ông lo lắng cho cô ta. Họ không thấy cô ta xấu xí à?
Jilly cảm thấy hăng hái trở lại. Lớp mặt nạ trên mặt chị bắt đầu ngứa ngáy. Khi người kỹ thuật viên vào phòng lại thì điện thoại di động của chị ta reo.
- Đi ra ngoài đi. -- Chị ta nói. -- Để tôi rửa mặt cũng được. Chị đóng cửa lại cho tôi.
Khi Jilly đưa tay lấy điện thoại, chị ta hất nhào đống khăn.
- Vâng, có gì lạ không?
- Anh nghĩ chắc em muốn nghe tin hay. Anh đã tìm ra chỗ ở của Carrie và bà thẩm phán rồi.
Chị ta vui lên ngay tức khắc.
- Anh biết à? Đâu, anh yêu? Em có đúng không? -- Chị ta hỏi tiếp trước khi hắn trả lời. -- Có phải chúng ta đến Sheldon Beach không? Có phải họ sẽ giấu Carrie ở đấy cho đến khi mở phiên tòa không?
- Em gái em sẽ không đi Florida vì cô ta sẽ không ra cung khai trước tòa.
Jilly cười sung sướng.
- Nó sợ.
- Phải.
Cái mặt nạ trên mặt chị ta nứt ra khi cười.
- Tin quá tuyệt. Bây giờ kể tiếp cho em nghe đi.
Chị ta lắng nghe chăm chú, và khi hắn nói xong, chị ta bảo hắn đừng lo, chị ta nói sẽ nghĩ ra một kế hoạch mới, hoàn hảo hơn.
- Nhưng kế hoạch lần này phải ít phức tạp hơn. -- Chị ta hứa. Rồi bằng một giọng nghe như tiếng chim cu gáy, chị ta nói. -- Em nhớ anh, anh yêu.
- Anh đến gặp em nhé?
- Dĩ nhiên.
- Anh yêu em.
Chị ta lại cười.
- Phải. Em biết.
Chị ta cắt máy, thả cái khăn tắm, vào phòng tắm để rửa mặt. Mặc áo choàng dài bằng vải bông, chị ta gọi người giúp việc nhà đến lau chùi dọn dẹp nhà cửa. Sự thiệt hại trong nhà sẽ tính vào thẻ tín dụng của chị.
Hai giờ sau, khi Monk đi vào phòng, chị đã chuẩn bị sẵn sàng để chờ hắn. Chị ta mặc áo dài đen bằng sa mỏng và đi giày cao gót, nhưng không mặc đồ lót. Khi chị ta đứng trước ngưỡng cửa với ánh đèn trong phòng chiếu ra, chị biết hắn thấy rõ cơ thể chị qua lớp vải sa mỏng lét. Chị ta tin chắc như thế.
Khi Monk vào nhà, hắn mệt phờ, nhưng khi thấy người yêu, hắn tỉnh táo trẻ trung trở lại. Hắn biết chị ta làm đẹp như thế là vì hắn. Chị ta biết thế nào hắn cũng muốn làm tình, nên chuẩn bị phòng ngủ tươm tất. Trong phòng thắp đèn cầy để cho có vẻ thơ mộng, và chị mặc cái áo chị thích nhất. Cái áo này giống như cái áo đỏ mà chị đã mặc trước đây cho đến khi bị hắn làm rách. Khi hắn đi đến phía chị, hắn nhủ thầm lần này sẽ không làm hư nữa.
Hắn nhìn miệng chị ta. Chị ta đưa đầu lưỡi liếm môi trên. Chị ta biết hắn thích thế.
Họ làm tình dã man, thô bạo. Như những con thú động tình, họ cào xé lẫn nhau. Chiếc áo dài của chị vứt xuống nền nhà một đống. Khi hắn đã thỏa mãn rồi, hắn lăn qua một bên, nằm yên nhắm mắt.
Chị đã làm cho hắn hài lòng, bây giờ đến phiên hắn làm cho chị vui sướng. Jilly nói:
- Em nghĩ chúng ta nên nghỉ hai ngày, rồi sau khi đã nghỉ ngơi, anh lo đến việc Carrie và con mụ thẩm phán. Chúng sẽ được đưa đến ở chỗ có canh gác an toàn, và chúng tin sẽ được an toàn. Anh đồng ý không? Việc đột nhập vào đấy để thực hiện kế hoạch chắc không khó đối với anh.
- Anh cần hai tuần để tổ chức và vạch kế hoạch.
- Em có làm cho anh được hạnh phúc không Monk?
- Chắc em biết em đã làm được, em yêu à.
- Vậy thì anh hãy làm cho em sung sướng. Em có thể đợi một tuần, nhưng nếu đợi lâu hơn, chắc em sẽ nổi điên. Carrie cười khi họ đưa nó vào xe cứu thương. Em không thích thấy nó cười như thế nữa.
- Anh hiểu.
- Nó đã nói cho cảnh sát biết về em. Bây giờ chúng biết em còn sống và chúng sẽ đi tìm em. Anh đã nói đúng. -- Chị ta nói nhỏ. -- Đáng ra em không nên viết các bức thư và đáng ra không nên để cho nó thấy em. Nhưng em cứ tin là nó sẽ chết trong vụ nổ, và em muốn nó biết ...
- Jilly, đừng khóc. -- Hắn nói, rồi ôm chị ta vào lòng. -- Chuyện này sẽ ổn thỏa thôi.
- Phải. -- Chị ta nói, áp người vào hắn. -- Khi nó chết rồi, mọi việc sẽ ổn thỏa hết. Nó đã làm cho em đau đớn lâu rồi. Anh hãy hứa sẽ giết chết nó ngay.
- Anh hứa. -- Hắn đáp. -- Em biết anh sẽ làm bất cứ việc gì cho em.
Chị ta cười bên cổ hắn. Tay hắn sờ khắp người chị.
- Vậy thì chúng ta sẽ đi Sheldon Beach.
Monk rất mong muốn làm cho chị ta được hài lòng, sự ham muốn này làm cho hắn điên cuồng, nhưng đồng thời hắn cảm thấy hắn có thể thực hiện được kế hoạch thành công vì chị ta đặt hết lòng tin vào hắn. Chị ta thường nói hắn rất thông minh, và đánh giá thấp mình. Bây giờ hắn thấy lời chị nói đúng. Hắn có thể thành công trong việc này. Hắn có thể đột nhập vào chỗ họ ở rồi đi ra mà không ai thấy, mặc dù mật vụ FBI có mặt ở đấy.
Jilly vừa xoa bóp xong đang khoác quanh người tấm khăn vải của người Ai Cập đáng giá bốn trăm đôla có in nhãn hiệu Utopia vào mép khăn. Chị ta nằm ngửa, mắt nhắm, trong khi người chuyên viên sửa sắc đẹp đắp lên mặt Jilly cái mặt nạ bằng cơm trái bơ. Chị đàn bà ngu ngốc nói luôn mồm. Chị ta khen lui khen tới về nước da mặt tuyệt vời và về tấm thân hoàn hảo của Jilly.
Jilly không bao giờ chán nghe lời khen của đàn ông, nhưng chị không quan tâm đến những điều đàn bà nói về chị, và khi chị sắp bảo người kỹ thuật viên đừng nói nữa, thì bà ta đã đắp cái mặt nạ xong và nói:
- Chúng ta để như thế trong 15 phút.
Cuối cùng Jilly còn lại một mình, chị ta nới lỏng tấm khăn rộng ra cho không khí mát lạnh luồn vào da thịt. Chị cảm thấy được thư giãn, nhất là sau khi chị bị mất tinh thần vì nghe tin Carrie và bà thẩm phán sống sót sau vụ nổ. May thay là không có Monk ở nhà khi cái tin khủng khiếp ấy được trình chiếu trên tivi, cho nên chị khỏi tỏ thái độ gay gắt. Hắn chưa bao giờ thấy chị ta nổi cơn thịnh nộ, và chị ta cũng không biết hắn phản ứng ra sao. Dĩ nhiên chị ta không muốn làm hắn lo sợ, chưa muốn, vì hắn rất có ích cho chị ta. Còn nhiều việc cần phải làm, cho nên chị ta còn cần sự trung thành của Monk.
Carrie thường gọi những cơn giận dữ của chị ta là những cơn nổi điên nhưng trong những năm qua Jilly đã biết kiềm chế. Không nhiều, nhưng đã có bớt. Phải thú nhận rằng nếu khi ấy mà có người nhân viên nào làm việc tại khách sạn đi vào nơi phòng chị ta đang ở sau khi Jilly nghe tin về Carrie, chắc thế nào Jilly cũng tấn công họ. Và thích thú đã gây hấn với họ.
Jilly chưa bao giờ giết người. Chị ta để cho những người đàn ông của chị giải quyết các vấn đề khó khăn của chị. Họ không làm cho chị ta việc ấy thì họ làm gì? Thế nhưng chị ta thường hỏi không biết cảm giác khi giết người bằng súng hay thậm chí bằng tay không sẽ như thế nào. Nếu có kẻ gây cho chị ta đau khổ, rồi nhìn chị chết, chắc họ cảm thấy thích thú lắm. Tại sao chị ta từ chối niềm vui thích ấy? Bây giờ chị ta nhận thấy ý kiến của Monk quả đúng. Hắn đã muốn giết riêng từng người đàn bà một và làm như thể họ chết vì tai nạn, nhưng Jilly đã van nài hắn, tán tỉnh hắn cho đến khi hắn chịu nghe theo kế hoạch của chị ta. Tại sao kế hoạch tuyệt vời như thế mà không thành công nhỉ? Kế hoạch rất hoàn hảo, rất đơn giản, và rất ... thông minh.
Carrie. Chính Carrie là nguyên nhân khiến cho kế hoạch không thành công. Chính con đĩ ích kỷ ấy đã phá hỏng mọi việc.
Jilly nằm trên giường, đấm nắm tay vào gối. Bỗng chị ta dừng lại. Chị ta nghe người xướng ngôn đàn CNN đang đọc lời giới thiệu cuốn phim ấy được chiếu lại trên tivi. Chị ta ngồi dậy, lau nước mắt, nhìn lên màn hình. Cuộn phim đang chiếu bà thẩm phán, nhưng Jilly không quan tâm đến bà ta, bất kể bà ta là nhân vật có tiếng tăm đến đâu. Chị ta đợi, khóc thút thít, cho đến khi ống kinh nhắm vào em gái trời đánh của chị, cô ta đang được khiêng đến xe cứu thương. Những người đàn ông rõ ràng là y sĩ, nhưng vẫn đàn ông, đang xun xoe chăm sóc cho cô ta. Tại sao họ phải chăm sóc đến nó? Tại sao họ dám làm thế? Jilly tức giận vì thái độ của những người đàn ông hơn là vì em gái chị ta còn sống.
Ống kính nhắm thẳng vào mặt Carrie. Jilly thấy cô mỉm cười, hành động này khiến cho chị hết chịu nổi. Chị ta hét lên rồi chụp cây đèn ném vào tường.
Carrie đã phá hỏng hết công việc của chị.
Phải mất một giờ chị ta mới bình tĩnh trở lại. Rồi chị ta điện thoại đến suối nước khoáng, biểu đưa đến nơi chị ở một người xoa bóp. Xoa bóp xong, chị ta bèn vạch ra kế hoạch mới. Chị ta quyết định kế hoạch mới này không được phức tạp nữa.
Tại sao chị ta không dùng kéo mà giết quách Carrie nhỉ? Carrie đáng phải chịu đau khổ nhiều trước khi chết. Thật không công bằng. Đàn ông lo lắng cho cô ta. Họ không thấy cô ta xấu xí à?
Jilly cảm thấy hăng hái trở lại. Lớp mặt nạ trên mặt chị bắt đầu ngứa ngáy. Khi người kỹ thuật viên vào phòng lại thì điện thoại di động của chị ta reo.
- Đi ra ngoài đi. -- Chị ta nói. -- Để tôi rửa mặt cũng được. Chị đóng cửa lại cho tôi.
Khi Jilly đưa tay lấy điện thoại, chị ta hất nhào đống khăn.
- Vâng, có gì lạ không?
- Anh nghĩ chắc em muốn nghe tin hay. Anh đã tìm ra chỗ ở của Carrie và bà thẩm phán rồi.
Chị ta vui lên ngay tức khắc.
- Anh biết à? Đâu, anh yêu? Em có đúng không? -- Chị ta hỏi tiếp trước khi hắn trả lời. -- Có phải chúng ta đến Sheldon Beach không? Có phải họ sẽ giấu Carrie ở đấy cho đến khi mở phiên tòa không?
- Em gái em sẽ không đi Florida vì cô ta sẽ không ra cung khai trước tòa.
Jilly cười sung sướng.
- Nó sợ.
- Phải.
Cái mặt nạ trên mặt chị ta nứt ra khi cười.
- Tin quá tuyệt. Bây giờ kể tiếp cho em nghe đi.
Chị ta lắng nghe chăm chú, và khi hắn nói xong, chị ta bảo hắn đừng lo, chị ta nói sẽ nghĩ ra một kế hoạch mới, hoàn hảo hơn.
- Nhưng kế hoạch lần này phải ít phức tạp hơn. -- Chị ta hứa. Rồi bằng một giọng nghe như tiếng chim cu gáy, chị ta nói. -- Em nhớ anh, anh yêu.
- Anh đến gặp em nhé?
- Dĩ nhiên.
- Anh yêu em.
Chị ta lại cười.
- Phải. Em biết.
Chị ta cắt máy, thả cái khăn tắm, vào phòng tắm để rửa mặt. Mặc áo choàng dài bằng vải bông, chị ta gọi người giúp việc nhà đến lau chùi dọn dẹp nhà cửa. Sự thiệt hại trong nhà sẽ tính vào thẻ tín dụng của chị.
Hai giờ sau, khi Monk đi vào phòng, chị đã chuẩn bị sẵn sàng để chờ hắn. Chị ta mặc áo dài đen bằng sa mỏng và đi giày cao gót, nhưng không mặc đồ lót. Khi chị ta đứng trước ngưỡng cửa với ánh đèn trong phòng chiếu ra, chị biết hắn thấy rõ cơ thể chị qua lớp vải sa mỏng lét. Chị ta tin chắc như thế.
Khi Monk vào nhà, hắn mệt phờ, nhưng khi thấy người yêu, hắn tỉnh táo trẻ trung trở lại. Hắn biết chị ta làm đẹp như thế là vì hắn. Chị ta biết thế nào hắn cũng muốn làm tình, nên chuẩn bị phòng ngủ tươm tất. Trong phòng thắp đèn cầy để cho có vẻ thơ mộng, và chị mặc cái áo chị thích nhất. Cái áo này giống như cái áo đỏ mà chị đã mặc trước đây cho đến khi bị hắn làm rách. Khi hắn đi đến phía chị, hắn nhủ thầm lần này sẽ không làm hư nữa.
Hắn nhìn miệng chị ta. Chị ta đưa đầu lưỡi liếm môi trên. Chị ta biết hắn thích thế.
Họ làm tình dã man, thô bạo. Như những con thú động tình, họ cào xé lẫn nhau. Chiếc áo dài của chị vứt xuống nền nhà một đống. Khi hắn đã thỏa mãn rồi, hắn lăn qua một bên, nằm yên nhắm mắt.
Chị đã làm cho hắn hài lòng, bây giờ đến phiên hắn làm cho chị vui sướng. Jilly nói:
- Em nghĩ chúng ta nên nghỉ hai ngày, rồi sau khi đã nghỉ ngơi, anh lo đến việc Carrie và con mụ thẩm phán. Chúng sẽ được đưa đến ở chỗ có canh gác an toàn, và chúng tin sẽ được an toàn. Anh đồng ý không? Việc đột nhập vào đấy để thực hiện kế hoạch chắc không khó đối với anh.
- Anh cần hai tuần để tổ chức và vạch kế hoạch.
- Em có làm cho anh được hạnh phúc không Monk?
- Chắc em biết em đã làm được, em yêu à.
- Vậy thì anh hãy làm cho em sung sướng. Em có thể đợi một tuần, nhưng nếu đợi lâu hơn, chắc em sẽ nổi điên. Carrie cười khi họ đưa nó vào xe cứu thương. Em không thích thấy nó cười như thế nữa.
- Anh hiểu.
- Nó đã nói cho cảnh sát biết về em. Bây giờ chúng biết em còn sống và chúng sẽ đi tìm em. Anh đã nói đúng. -- Chị ta nói nhỏ. -- Đáng ra em không nên viết các bức thư và đáng ra không nên để cho nó thấy em. Nhưng em cứ tin là nó sẽ chết trong vụ nổ, và em muốn nó biết ...
- Jilly, đừng khóc. -- Hắn nói, rồi ôm chị ta vào lòng. -- Chuyện này sẽ ổn thỏa thôi.
- Phải. -- Chị ta nói, áp người vào hắn. -- Khi nó chết rồi, mọi việc sẽ ổn thỏa hết. Nó đã làm cho em đau đớn lâu rồi. Anh hãy hứa sẽ giết chết nó ngay.
- Anh hứa. -- Hắn đáp. -- Em biết anh sẽ làm bất cứ việc gì cho em.
Chị ta cười bên cổ hắn. Tay hắn sờ khắp người chị.
- Vậy thì chúng ta sẽ đi Sheldon Beach.
Monk rất mong muốn làm cho chị ta được hài lòng, sự ham muốn này làm cho hắn điên cuồng, nhưng đồng thời hắn cảm thấy hắn có thể thực hiện được kế hoạch thành công vì chị ta đặt hết lòng tin vào hắn. Chị ta thường nói hắn rất thông minh, và đánh giá thấp mình. Bây giờ hắn thấy lời chị nói đúng. Hắn có thể thành công trong việc này. Hắn có thể đột nhập vào chỗ họ ở rồi đi ra mà không ai thấy, mặc dù mật vụ FBI có mặt ở đấy.
No comments:
Post a Comment