Hạnh Phúc Đơn Sơ
Tác giả: Jude Deveraux
Phiên dịch: Tuyết Băng – TP
Phiên dịch: Tuyết Băng – TP
Chương 19
- Đúng là đồ chết tiệt! -- Trên xe, Jason vừa đưa nắm tay đập mạnh lên vô lăng vừa nói. Bộ Amy nghĩ anh không phải là người hay sao chứ? Đêm qua anh chưa ngủ được đến mười phút nữa là. Đó cũng chỉ vì anh cứ nghĩ đến cô đang ở phòng bên cạnh. Vậy mà sự hiện diện của anh hình như chẳng chút hề hấn gì đối với cô, bởi cô đã ngủ một cách ngon lành. Còn anh thì tối qua đã mất bốn lần lặng lẽ đi thăm chừng cô và bé Max để không phải đánh thức cô dậy.
Để bây giờ anh lái xe đến thư viện mà trời vẫn chưa sáng. Anh đã làm việc chung với cô suốt mấy ngày nay. Vậy mà mỗi lần anh định nói với cô rằng anh không phải đã đính hôn, là anh vẫn yêu cô, thì cô lại ngắt lời anh. Tại sao anh lại không chịu cố gắng hơn để giải thích với cô chứ?
Anh phải ngưng suy nghĩ đến chuyện đó thôi. Nếu không, anh sẽ điên lên mất. Đôi lúc anh nghĩ hình như từ lúc quen biết Amy thì anh chỉ toàn hối hận về những hành động của mình. Chưa chi anh đã thấy hối hận việc mướn một thằng nhóc lưu manh để giúp sơn thư viện. Khi Amy thấy nó và Jason thấy sự lo sợ của cô, ngay lập tức anh đã hối hận chuyện mình đã làm. Nhưng mà rồi Raphael đã gài bẫy cô ấy, và .....
- Ôi, kệ tía nó đi. -- Anh nói khi quay xe vào bãi đậu của thư viện. Có lẽ anh nên làm như lời em trai mình đã khuyên và quên đi Amy. Có lẽ anh nên tìm một người khác, một người phụ nữ mà họ sẽ yêu lại anh. Người phụ nữ mà không bỏ chạy mỗi khi phải ở chung với anh.
Khi Jason bước vào thư viện, anh nghiến chặt quai hàm và nhất quyết là anh sẽ tránh xe Amy và con trai của cô ấy. Nếu như anh đi nghĩ mát ở Bahamas một thời gian thì có lẽ tốt hơn hết. Anh có thể trở về đúng trước lúc thư viện khai mạc và .....
Không được. Anh tự nói với lòng. Anh sẽ ở lại và đối diện sự thật như một người đàn ông. Có thể là những gì mọi người nói đều đúng và anh không hiểu gì về Amy cả. Rõ ràng là cô ấy không còn giống như anh đã quen trước đây. Hai năm trước, cô còn ốm và nhìn lúc nào cũng uể oải. Ở nơi cô có nét gì đó yếu đuối lôi cuốn anh lại gần.
Nhưng Amy của ngày nay thì hoàn toàn khác hẳn. Bây giờ ở nơi cô thoát ra một vẻ gì đó rất là tự tin. Ngày hôm qua, cô ấy đã rất rõ ràng trong việc mình cần gì để vẽ những bức tranh đó và cần đồ dùng gì với những ai.
- Chắc là bác Mildred đã nói đúng. Mình chỉ thích những người phụ nữ yếu đuối. -- Jason lẩm bẩm. -- Bảo đảm sau khi mình ở gần cô ấy sáu tuần này, mình sẽ phát hiện ra là mình chưa bao giờ hiểu cổ, và người phụ nữ mà mình ngỡ là cô ấy chỉ tồn tại trong trí tưởng tượng mà thôi.
Mỉm cười, anh đã bắt đầu cảm thấy dễ thở hơn. Đúng, chắc chắn là vậy rồi. Trước đây anh chỉ ở chung với cô và bé Max có vài ngày, và dĩ nhiên là anh mến họ. Như David đã nói trước là họ cần rất nhiều sự "giúp đỡ". Cũng giống như những công ty nhỏ mà Jason thường hay mua về, gầy dựng lại và bán ra với giá cao hơn. Amy và bé Max cũng giống như Abernathy. Và lòng "hảo tâm" trong anh cũng muốn xen vào để giúp đỡ họ làm một chuyện gì đó.
Giờ đây, anh đã giải quyết xong vấn đề đó, anh cảm thấy nhẹ nhỏm hơn nhiều. Nhưng rồi anh nhìn lại đồng hồ đeo tay và lo nghĩ không biết bao giờ thì Amy mới tới đây, tại vì con bà nó! Chưa chi anh đã nhớ cô rồi. Không được, anh dằn lòng. Phải tự kiềm chế mình! Anh chỉ cần bấy nhiêu đó thôi. Lòng anh phải cứng rắn như đồng mới được. Anh sẽ không đem mình ra làm trò hề trước Amy nữa đâu. Anh sẽ không theo đuổi cô, lừa dối cô, dụ dỗ cô, hay là cố gắng làm cho cô thích anh. Ngược lại, anh sẽ khách sáo một chút. Họ có một công việc đang chờ trước mắt và anh định là sẽ làm cho xong. Chỉ có thế thôi.
Đúng vậy. Anh nói với lòng rồi lại nhìn xuống chiếc đồng hồ trên tay một lần nữa. Trời ơi, cô ấy đang làm cái quái gì vậy chứ?
Khi anh nghe tiếng xe của cô quẹo vào bãi đậu xe, anh mỉm cười rồi đi vào phòng làm việc. Còn lâu anh mới để cho cô nghĩ rằng anh đang chờ đợi cô từ nãy giờ.
- Doreen nè. -- Amy nói khi đưa một nửa phần bánh mì của mình cho bé Max. -- Đêm qua chúng ta đã quên đi sắm đồ dùng trong nhà cho em.
- Vâng, em biết rồi. -- Cô nàng nhìn xuống miếng bánh mì của mình một cách hờ hững, y như nó là một tờ giấy trắng. -- Em cũng không nghĩ là chuyện đó sẽ xảy ra.
- Và tại sao lại không chứ hả cục cưng? -- Jason hỏi.
Cả Amy và Doreen ngước lên nhìn anh với ánh mắt đầy bối rối.
- Bộ chưa gì em đã mất lòng tin nơi anh rồi hả? -- Jason hỏi. -- Ngay cả trước khi mình lấy nhau sao?
Cả hai người đàn bà há hốc mồm nhìn anh trân trối.
- Em yêu nè, anh đã suy nghĩ rồi. Bởi vì anh không có nhiều thời gian ... -- Jason đưa miếng bánh mì sang tay bên kia và giở một tờ báo mà ai đó đã để nằm trên bàn. Dù gì đi nữa thì họ cũng đang ở trong một thư viện mà. -- Cái này có được không? -- Anh vừa hỏi vừa chỉ vào một tấm hình của một ngôi nhà nông trại màu trắng thật to, với cái sân thật rộng phía trước nhà. Đó là một căn nhà hai tầng với cái gác thật đầy đủ và ba khung cửa sổ ngay phía trước mái nhà. Mặc dù trong tầm hình trắng đen không rõ nét, ngôi nhà nhìn cũng mát mẻ và thanh tịnh dưới những tàn cây to lớn nằm hai bên và đằng sau ngôi nhà.
- Em có thích không? -- Jason hỏi khi anh cắn thêm một miếng bánh.
- Em hả? -- Doreen hỏi.
- Dĩ nhiên rồi. Em là người anh sẽ cưới, không phải sao? Trừ phi em đã thay đổi ý thôi. -- Nói xong, anh nheo mắt cùng Amy, kẻ vẫn chưa kịp khép miệng lại. -- Vậy chứ em có thích căn nhà hay không hả?
- Nó đẹp quá hà. -- Doreen thì thầm. Đôi mắt cô căn to giống như mấy miếng bánh nướng khổng lồ trên chiếc dĩa bằng sứ mà Charles đã đem đến.
- Không phải quá nhỏ chứ? Hay là bự quá? Chắc là em thích cái gì đó mới hơn.
Doreen nhìn Amy như ngầm hỏi ý kiến.
Amy tằng hắng giọng:
- Nếu như căn nhà đó còn tốt thì nó sẽ có giá trị nhiều hơn là một căn nhà mới. -- Cô nói khẽ.
- Vậy muốn sao bây giờ hả em yêu? -- Jason hỏi.
Đến phiên Doreen trả lời một cách khó khăn.
- Em ưm ... Em ... à ... -- Đột nhiên cô nhắm mắt thật chặt như đang ra một quyết định. -- Em sẽ lấy nó. -- Cô nói một cách hớn hở.
Tiếp theo đó Jason lấy điện thoại di động ra và gọi cho người bán nhà. Amy và Doreen ngồi trong im lặng trong khi lắng nghe anh nói với người đàn ông bên kia đầu là anh muốn mua căn nhà được đăng trên báo hôm nay.
Jason dừng lại.
- Không cần. Tôi không có thời gian để đi xem nhà. Không sao, tôi không cần biết giá nó bao nhiêu. Anh cứ làm hết đi. Chỉ cần đem giấy tờ đến cho tôi và tôi sẽ đưa cho anh tờ ngân phiếu. -- Anh lại ngừng. -- Cám ơn anh. -- Jason nói rồi tắt điện thoại.
- Anh đâu thể nào mua một căn nhà một cách hoa loa như vậy được chứ? -- Amy nói.
- Dĩ nhiên là được. Thì anh mới mua rồi đó. Bây giờ thì chúng ta có thể tiếp tục với công việc sơn phết được chưa? Mấy cái yên ngựa này phải được sơn màu gì đây?
- Màu tím. -- Amy đáp và cô không hiểu vì sao mình lại quạu quọ nữa.
Hai mươi phút sau, một người đàn ông nhuễ nhoãi mồ hôi vì nóng nực đã xuất hiện với một mớ giấy tờ, bảo là còn phải điều tra về lý lịch căn nhà và những chuyện này sẽ phải tốn thêm thời gian.
- Có ai đang sống trong nhà đó không? -- Jason hỏi.
- Không có.
- Người chủ trước đã mua nó được bao lâu rồi vậy?
- Bốn năm. Anh ta đã dời sang Cali và ...
- Vậy thì tôi nghĩ chắc là ngôi nhà đó không sao đâu. -- Jason lấy cây viết và tờ giấy lên, ghi xuống một con số rồi đưa cho người bán nhà. -- Vậy thì bán căn nhà đó với giá này và khỏi cần điều tra lý lịch nó, được chứ?
- Để tôi gọi một cú điện thoại cái đã. -- Người bán nhà nói và năm phút sau anh ta trở lại. -- Anh đã được một căn nhà cho mình rồi đó. -- Anh ta vừa nói vừa lôi ra một xâu chìa khóa từ trong túi. -- Tôi nghĩ anh mà không có cái này là không được đâu.
Jason đưa chìa khóa cho Doreen.
- Giờ thì em còn cần cái gì khác nữa không?
Khi Doreen ôm xâu chìa khóa vào lòng, cô nàng nhìn có vẻ như muốn xỉu.
Dĩ nhiên là trong khi chuyện này đang xảy ra thì không một ai làm ra việc gì cả. Và ngay cả Amy cũng tủm tỉm cười.
Cuối cùng thì mình cũng làm một việc cho cô ấy vui lòng, Jason nghĩ thầm. Mặc dù anh phải bỏ ra cái giá đến sáu con số cho việc đó. Và nếu như anh cần phải mua quà tặng cho Doreen để nhận được một nụ cười từ Amy thì Jason sẽ mua cả tiểu bang Kentucky này cho Doreen.
- Con ghét anh ấy. -- Amy nói với mẹ chồng của mình.
- Bình tĩnh và kể cho mẹ nghe lại xem nó đã làm gì.
Lúc đó trời đã khuya, họ đang ở trong thư viện và bé Max đã ngủ trên chiếc giường nhỏ xíu mà Jason đã mua cho cậu bé, và đã đặt ở đó để cu cậu có thể ngủ trong khi mẹ mình làm việc ban đêm. Amy đang đánh giấy nhám để trau chuốt lại hình một con voi được trải một tấm thảm bằng vàng trên lưng khi cô nói chuyện.
Amy hít thở mạnh.
- Con đã ở đây đúng một tuần rồi. Chúng con ở chung một nhà, làm việc chung cả ngày trời, nhưng anh ấy không hề để ý đến con. Không có chút nào cả.
- Mẹ chắc là nó chỉ muốn tiến đến từ từ thôi. Có lẽ nó ...
- Không phải. -- Amy than thở. -- Cái người đàn ông này không có thích con. Nếu như mẹ biết con đã làm gì trong những ngày vừa qua thì ...
- Đừng có úp mở nữa. Nói cho mẹ nghe hết coi nào. -- Bà Mildred liếc sang nhìn đứa cháu trai của mình và thoáng nghi ngờ là thằng bé vẫn còn thức. -- Mẹ muốn biết tất cả những gì Jason đã nói với con.
- Thì đó đó. Ảnh không hề nói hay làm gì cả.
- Bộ con voi đó không phải màu đỏ hay sao?
- Nói tới ảnh là con làm sai rồi đó, thấy chưa. -- Amy giựt miếng nùi giẻ và bắt đầu chùi mà chẳng giúp được gì. Cho nên cô phải sơn màu xám lên trên màu đỏ. Nước da của con voi này sẽ rất là đậm rồi đây. Cô hít thở một cái để lấy lại bình tĩnh. -- Con tưởng là anh ấy muốn ... ừm là ảnh sẽ ... Mẹ đã nói ...
- Nói là nó yêu con và muốn cưới con làm vợ. -- Bà Mildred dịu dàng. -- Lúc trước nó như vậy và bây giờ cũng thế. Mẹ dám lấy thợ làm tóc của mẹ ra để bảo đảm chuyện này đấy.
Amy bật cười:
- Được rồi. Chắc con quá nhạy cảm thôi. Chỉ là ... ưm ... anh ấy là một người đàn ông phong độ, và con ... -- Cô ngó bé Max, kẻ đang nhắm mắt hi hí. -- Mẹ có biết cái áo choàng tắm màu đỏ mà họ chưng ở cửa sổ của tiệm Chambers không?
- Cái áo nhỏ xíu với mấy miếng ren đó hả?
- Vâng. Con đã mua nó, rồi bằng mọi cách để cho anh Jason thấy con trong chiếc áo đó. Con giả vờ ngại ngùng, nhưng anh ấy làm như là con mặc chiếc áo ngủ cũ mèm ngày xưa vậy.
Bà Mildred nhướng mày:
- Vậy chứ nó đã làm gì?
- Chẳng làm gì cả. Ảnh uống một chút sữa, rồi chúc con ngủ ngon và trở về phòng ngủ. Ảnh chẳng thèm đếm xỉa tới con nữa là. Nhưng mà rồi con cũng chẳng phải là Doreen. Cô ấy có những đường cong tuyệt mỹ mà ...
- Mà sẽ trở thành phì nhiêu trong vòng ba năm. -- Bà vẫy tay cho qua.
- Đừng nói xấu đến Doreen mà. -- Amy gắt. -- Con thích cô ấy. Và bé Max cũng mến cổ nữa.
Một lần nữa, bà Mildred lại nhìn thằng bé và ngỡ là mình đã thấy hàng lông mi nó vừa he hé, còn hai chân mày nó có vẻ hơi nhíu lại. -- Sao, nói cho mẹ nghe xem cháu nội mẹ đang vẽ gì trong phòng đó vậy.
Amy trợn mắt một vòng.
- Con chẳng hề biết cái gì trong đó hết vì nó không cho con vào xem. Bí mật hình sự mà. Với cả mẹ ruột của nó cũng không bật mí! Và nó cũng không chịu ngủ ở nhà dù có Doreen ở chung với nó, bởi vì nó sợ là nếu như con ở lại thư viện một mình, thì con sẽ nhìn trộm.
- Mà con có định làm thế không?
- Sao lại không chứ. -- Amy nói như thể đó là lẽ thường tình. -- Con đã sinh ra nó, thì tại sao con lại không thể nhìn tranh của nó vẽ được chứ? Bảo đảm là không thể tệ hại hơn cái con đã thấy trong tả của nó sau khi ăn đồ dơ đâu. Mà thôi, đừng hỏi chuyện đó.
Bà Mildred cười ha hả, nhất là sau khi bà nhìn thấy nếp nhăn trên trán bé Max đã mất và môi nó hơi nhếch lên. Rõ ràng là thằng bé quá rành mẹ nó.
- Sao, chúng ta sẽ làm gì về chuyện của con và Jason đây?
- Không làm gì cả. Khi việc này xong thì bé Max và con sẽ về nhà để ...
- Để làm gì? -- Bà Mildred hỏi.
- Mẹ đừng nói nữa. -- Amy khẽ khàng bảo. -- Chúng con về nhà để chẳng làm gì cả. Cái gì chứ điều này thì con rành nhất.
- Vậy thì ở lại đây đi. -- Giọng bà Mildred rất thành khẩn.
- Và gặp anh Jason mỗi ngày ư?
- Gặp mẹ cùng với cháu nội của mẹ! -- Bà Mildred nạt cô.
- Khẽ thôi. Mẹ sẽ đánh thức bé Max cho coi.
- Con không nghĩ là bắt thằng nhỏ xa người thân duy nhất mà còn sống trên đời này của nó, ngoại trừ mẹ nó ra, thì sẽ làm cho nó thức giấc hay sao? Amy à, làm ơn ...
- Mẹ đưa giùm con cái lon màu xanh dương đó được không. Và mình hãy nói về chuyện khác đi. Lần này con không phải là bỏ trốn. Con chỉ là đi về nhà con mà thôi.
Nhưng mà ngay bây giờ, căn nhà trọ ở thành phố New York chẳng có vẻ gì là nhà cả. Với từng ngày cô ở lại Abernathy, cô cứ nhớ mọi thứ mà mình từng yêu thích về thị trấn bé nhỏ này. Đến trưa, cô bắt Max ngưng làm việc và cả hai người họ thả bộ trong thị trấn để họ có thể nhâm nhi bánh mì dưới một gốc cây sồi to lớn ở gần cuối xóm. Và giữa lúc họ đang đi thì bà con trong xóm đều chào hỏi hai mẹ con để hỏi thăm thư viện sửa sang đến đâu và họ chọc bé Max về căn phòng bí mật của cậu.
Điều đó đã làm cho cô có cảm giác như mình đã trở về nhà.
No comments:
Post a Comment