Hạnh Phúc Đơn Sơ
Tác giả: Jude Deveraux
Phiên dịch: Tuyết Băng – TP
Phiên dịch: Tuyết Băng – TP
Chương 20
Amy không nói chuyện lại với bà Mildred một thời gian vì mười ngày tiếp theo đó co quá bận rộn đến nỗi cô không còn thời gian để nghĩ đến bất cứ chuyện gì. Cô sống chỉ với bốn tiếng đồng hồ nghĩ ngơi mỗi đêm. Và cô đã mừng là, không biết làm thế nào mà từ từ Doreen đã lãnh phần chăm sóc hằng ngày cho bé Max. Amy không biết là nên biết ơn hay là buồn là cậu con trai của cô chịu để cho người khác tắm rửa mà không phải là mẹ mình, được người khác mặc đồ và kể chuyện ru ngủ từ một người đàn bà khác. Và cô cũng không có thời gian để ngồi xuống với bé Max để lắng nghe xem nó sẽ nói gì về việc xa mẹ nó quá lâu.
Bằng cách nào đó, Amy không chắc là từ khi nào hay là chính xác là như thế nào mà Doreen đã dọn vào trong ngôi nhà Salma. Và tại sao lại không chứ? Amy nghĩ bụng. Cũng đâu phải giữa cô và Jason đang có điều gì bí mật không thể công khai đâu.
Sau khi Amy đến thị trấn mới hai ngày thì Cherry Parker đã sinh một em bé gái. Và chỉ trong vòng hai tuần lễ, Cherry đã thu xếp cả nhà mình gọn gàng đến độ cô tập cho con gái mình thức dậy bú sữa chỉ một lần mỗi đêm (chuyện mà đã có David lo), còn Cherry thì giúp Jason hướng dẫn mọi người ở Abernathy trong việc chuẩn bị cho lễ khai mạc của thư viện.
- Thương em ghê. -- Jason bảo sau khi Cherry thống kê một danh sách những việc đã làm xong và đang được thực hành.
- Xí! -- Cherry lên tiếng, nhưng họ đều thấy được là cô rất vui trước lời khen ngợi của anh. Cô mặc bộ đồ màu trắng hiệu Chanel. Nhưng buộc ngang trước ngực cô là một tấm vải thật to mà chắc phải được sản xuất tại Châu Phi. Và bên trong là cô con gái mới sinh đang ngủ một cách yên lành.
Sau khi Cherry trở lại làm việc, Doreen đã dọn vào căn nhà với Amy, Jason cùng bé Max, và bắt đầu trông giữ cậu bé. Đến lúc đó thì Amy đã không còn ganh tỵ nữa mà chỉ còn biết ơn. Mỗi buổi sáng, Doreen cho bé Max ăn món gì đó mà Charles đã nấu dành riêng cho cu cậu. Sau đó cô nàng dẫn cậu nhóc đến thư viện. Và cứ mỗi sáng, Max lại lấy chiếc chìa khóa ra từ trong túi của cậu và trịnh trọng mở cửa phòng Abernathy, rồi biến mất bên trong cho đến hết ngày.
Thế nhưng có một lần Amy đã tự ái dồn dập khi Charles xuất hiện và bé Max đã mời anh đầu bếp vào trong phòng "cấm địa". Ba mươi phút sau Charles bước ra, mắt anh mở to trong sự kinh ngạc, nhưng môi anh không hé một lời.
- Ba của thằng nhỏ có phải cũng biết vẽ hay không hả?
- Em không biết nữa. -- Amy bảo. -- Tại sao vậy?
- Thằng nhỏ đó có nhiều tài quá nên anh chỉ là không biết nó có được từ đâu thôi. Anh có thể ở đây khi ngài tổng thống xem căn phòng đó chứ?
- Bộ cậu đã quên là cậu phải nấu ăn cho ông ta sao hả? -- Jason quát lên từ trên giàn làm nhà, nơi anh đang sơn trần nhà.
- Đúng rồi há. -- Charles nói rồi nghiêng người về phía Amy thì thầm. -- Tâm tình của ảnh không tốt từ bao giờ thế?
- Từ hồi 1972 rồi. -- Cô đáp không ngần ngại.
Gục gặc như đã hiểu, Charles rời khỏi thư viện.
Phải đến tuần thứ ba thì Amy mới bắt đầu thấy được chuyện gì đang xảy ra giữa cô và Jason. Phải lâu lắm cô mới hết bực bội về việc anh chẳng thèm để ý đến cô vì cô bận bịu với việc vẽ tranh nên chẳng có thời gian để quan sát hay lắn nghe.
Nhưng sau ba tuần thì họ đã quen với công việc hằng ngày và cô bắt đầu hiểu được những chuyện chung quanh. Cô không phải là người duy nhất đã thay đổi. Jason cũng đã thay đổi, nhưng cô không nghĩ rằng anh biết điều đó. Từng ngày cứ trôi qua, những ý nghĩ không tốt về anh trong cô đều tan biến.
Lần đầu tiên sự việc xảy ra, cô đã không mấy chú tâm đến. Một đứa bé trai độ chừng tám tuổi, rón rén bước vào thư viện và lặng lẽ đưa Jason một tờ giấy. Jason sửa vài chỗ trên trang giấy, nói vài lời cùng cậu bé, rồi sau đó chú nhóc rời thư viện với một nụ cười rạng rỡ trên môi.
Ngày hôm sau, rồi ngày kế tiếp, việc như thế lại xảy ra. Cứ mỗi lần là một đứa trẻ khác nhau. Đôi lúc có hai đứa, lúc thì có đến ba đứa trẻ làm gián đoạn Jason lúc anh đang sơn.
Vào một buổi trưa, một cậu trai cao lớn khoảng 16 tuổi bước vào, chìa tờ giấy trước mặt Jason và đứng đó với vẻ thách thức trên gương mặt. Jason chùi cây cọ của mình, rồi sau đó đi vào văn phòng cùng cậu ta và ở lại đó đến hơn một tiếng đồng hồ.
Nếu như Amy không phải cắm đầu cắm cổ trong việc vẽ tranh, thì cô cũng tò mò muốn biết xem chuyện đang xảy ra. Nhưng cô có quá nhiều chuyện để làm để nghĩ đến bất cứ chuyện gì ngoại trừ vẽ cho xong mấy tấm tranh trên những bức tường.
Đến sau khi những hình minh họa đã được vẽ xong và tất cả việc còn lại chỉ là những việc lặc vặt, lúc cô ngồi ăn cùng với Doreen và bé Max, ăn sà lách mì Ý và chả cua mà Charles đã làm cho bữa ăn trưa thì có hai bé gái đi vào với mấy trang giấy và đưa chúng cho Jason.
- Anh ấy đang làm gì vậy? -- Amy hỏi.
- Bài tập.
- Em nói bài tập là ý gì chứ?
Doreen chờ cho đến khi cô nhai xong.
- Anh ấy là "lớp phó học tập". Ảnh giúp bọn trẻ với bài vở của tụi nó.
- Doreen à, vậy thì làm ơn đi. Nếu như em bắt chị phải năn nỉ để em mới khai thì ...
- Em nghĩ chuyện đó bắt đầu từ một lời nói đùa. Ở tiệm nuôi thú yêu. À mà không, là ở tiệm cắt tóc. Ừm, đúng rồi đó. Mấy người đàn ông không có gì làm vào một ngày thứ Bảy. Thế là họ đã phàn nàn là họ không hiểu bài vở của con cái mình. Nên một người nào đó đã nói rằng nếu như anh Jason thật sự muốn giúp Abernathy, thì anh ấy nên giúp cho bọn trẻ được học giỏi.
- Vậy thì sao? -- Amy hỏi, đôi mắt nhìn kỹ Doreen. -- Làm sao anh Jason giúp bọn trẻ học giỏi hơn được?
- Em không biết. Nhưng mà bộ giáo dục bảo là bọn trẻ bây giờ thông minh hơn nhiều.
Amy muốn hỏi thêm vài câu vì cô chưa hiểu Doreen đã nói gì. Nhưng cô có cảm giác là mình sẽ không lấy được tin tức gì nữa từ cuộc đối thoại này. Amy quay sang con trai mình.
- Sao hả, con làm việc trong đó ra sao rồi? Có thể cho mẹ thấy con vẽ cái gì không hả?
Miệng bé Max đầy thức ăn, nhưng cu cậu cũng mỉm cười và lắc đầu bảo không.
- Làm ơn đi mà. -- Amy nói. -- Cho mẹ liếc một cái cũng không được sao?
Gần như cười ra tiếng, Max cứ lắc đầu ra dấu không được. Cuộc đối thoại như vậy đã trở thành thường lệ. Amy đã cố gắng hết sức để nghĩ ra những lời thuyết phục và hứa hẹn để bé Max cho cô vào trong căn phòng đó. Nhưng cậu bé gần như chưa bao giờ hợp tác.
Đến ngày hôm sau, khi David đến thư viện để xem mấy bức tranh tiến triễn tới đâu, Amy mới kéo được David sang một góc.
- Cái vụ ngài "lớp phó học tập" mà em đã nghe thấy là vụ gì vậy?
- Bác Mildred không nói với em sao? -- David hỏi. -- Anh cứ tưởng đâu bác ấy đã kể cho em nghe tất cả mọi chuyện không nhiều thì ít rồi chứ.
- Thật ra thì em đang bắt đầu nghĩ là không một ai cho em biết điều gì cả.
- Anh biết cái cảm giác đó rất rõ. Anh trai của anh sẵn sàng giúp bất cứ đứa trẻ nào ở Abernathy mà cần giúp với bài vở.
Khi Amy chỉ nhìn anh, David tiếp tục.
- Mọi chuyện xảy ra từ một lời nói đùa. Mọi người ở Abernathy đã nghi ngờ lòng tốt của anh Jason khi anh ấy giúp sửa sang lại thị trấn, và ...
- Sao vậy? Ảnh đã lớn lên ở đây kia mà.
David ngừng một hồi trước khi anh trả lời.
- Anh nghĩ chuyện đó em nên hỏi anh Jason thì hơn. Cứ cho là họ có chút lo lắng rằng anh ấy có một lý do mờ ám nào đó cho những chuyện mà ảnh làm. Cho nên một ngày kia có vài người đàn ông trò chuyện và ...
- Tán dóc ở tiệm cắt tóc.
David mỉm cười.
- Rất chính xác. Họ nói là nếu như anh Jason muốn làm việc tốt, thì ảnh có thể giúp bọn trẻ với bài vở của chúng.
- Rồi sao nữa?
- Và ảnh đã làm thế.
Amy nhìn David.
- Anh còn giấu lại chuyện gì vậy?
- Em có tin là anh trai anh cũng có tình thương không? Anh Jason đã bảo Cherry xem hết điểm thi của trẻ em ở Abernathy, và anh có thể cho em biết chúng rất là thấp. Một thị trấn có nhiều người thất nghiệp như là Abernathy thì bữa ăn tối nào cũng có sự phiền muộn. Anh Jason biết là dù có "giảng đạo" với mọi người là họ cần phải giúp con cái trong việc học thì cũng chẳng có lợi gì. Cho nên ảnh đã mướn thầy cô dạy kèm.
Quay người lại, David nhìn bờ lưng rộng của anh trai mình khi anh đang giúp Raphael sơn phết.
- Anh trai anh không phải mướn những giáo sư mà ảnh mướn những diễn viên, tác giả đang thất nghiệp, và những thuyền trưởng đã về hưu, cùng với bác sĩ với lại ... -- Dừng lại, anh nhe răng cười cùng Amy. -- Anh Jason đã mướn rất là nhiều người hiểu biết rộng mà muốn chia sẻ sự hiểu biết của họ. Họ đến đây và làm tại các trường học trong ba tháng. Và sau đó, đã có không ít người quyết định ở lại đây.
Amy im lặng một lát trong khi cô nghiền ngẫm thông tin này.
- Và anh ấy giúp bọn trẻ với bài vở của chúng hả?
- Ừ. Anh Jason bảo là anh đã cho anh ấy ý nghĩ đó. Anh đã nói rằng ngoài kia còn những "đứa trẻ" khác nữa. -- David hạ thấp giọng. -- Ý anh muốn nói với ảnh là ngoài bé Max ra vẫn còn những đứa trẻ khác.
- Em hiểu rồi. -- Amy bảo. Nhưng cô cũng không chắc là mình có hiểu hay chưa nữa.
Sau cuộc trò chuyện đó thì cô mới bắt đầu quan sát Jason kỹ hơn. Trong hai năm vừa qua, khi cô ở New York, để muốn theo ý của mình, cô đã dựng lên một hình ảnh của người đàn ông này trong đầu cô. Cô đã đọc hết những bài báo viết về những việc làm từ thiện của anh và cô đem chuyện đó áp dụng với tình trạng của mình khi Jason đã bỏ ra thật nhiều tiền cho cô và con trai của cô. Cô đã cho rằng Jason và tiền của anh là một và cả hai đều giống hệt nhau.
Nhưng cho tiền và bỏ công sức ra giúp bọn trẻ hiểu làm toán chia là hai chuyện khác nhau.
Sau khi nói chuyện với David thì Amy mới không còn cố gắng quyến rũ Jason nữa. Thay vào đó, cô ráng tìm hiểu con người thật của anh, chứ không phải như người cô đã nghĩ dựa trên vài bài báo chí và những gì cô đoán mò về anh.
Cũng như chuyện lúc nào anh cũng phàn nàn về việc mọi thứ làm anh hao tốn thế nào. Nhưng chưa một lần nào cô thấy anh từ chối trả chi phí cho bất cứ cái gì cả. Khi nhìn lén qua một mớ giấy tờ mà anh để nằm bừa bộn, cô biết được anh là chủ của một công ty cho vay tiền gần đây. Và anh cho hầu hết các chỗ làm ăn nhỏ và vài nông trại ở vùng lân cận mượn tiền với lãi thấp.
Amy còn thấy thái độ của nữ cường nhân Cherry Parker có vẻ đã thay đổi đối với anh.
Cố làm ra vẻ thờ ơ như thể chuyện chẳng có ý nghĩa gì đối với mình, Amy nói cùng Cherry:
- Tôi có nhìn lầm không, hay là anh ấy đã thay đổi rồi nhỉ?
- Từ đen thành trắng đấy chứ. -- Cherry nói rồi bỏ đi.
Vào một buổi sáng thứ Bảy, Jason không có mặt ở thư viện và Amy tìm thấy anh ở sân trường chơi bóng rỗ với sáu cậu con trai. Đối với chúng, Raphael trông có vẻ như một chàng thanh niên chững chạc.
- Vậy chứ anh Jason đã giúp đỡ bao nhiêu người như em rồi? -- Cô đã hỏi Raphael vào chiều hôm đó.
Raphael nhe răng cười với cô.
- Nhiều lắm. Hồi trước, tụi em là một nhóm lưu manh. Nhưng mà ... -- Anh chàng bỏ lững câu nói rồi trở lại với công việc sơn phết. -- Chú ấy nghĩ là chú có thể kiếm cho em thêm những công việc như thế này. -- Raphael nói khẽ. -- Chú ấy thấy là em có tài.
- Em có tài thật mà. -- Amy nói rồi nghĩ bụng không biết có phải Jason định sơn lại bên trong các tòa nhà anh có chỉ để tạo một công việc cho những đứa trẻ bụi đời này hay không.
Khi Jason trở lại từ sân chơi bóng rỗ, Amy ngước lên nhìn anh. anh đang mặc cái quần xám đã dính lem luốc, trên mặt lấm tấm mồ hôi với tóc tai bù xù. Vậy mà cô chưa từng thấy một người nào gợi cảm hơn là anh trong lúc này.
Jason nhìn cô một lúc và Amy đỏ mặt quay đi sau khi Jason tủm tỉm nhìn cô như ngầm bảo anh đã biết cô đang nghĩ gì.
- Ay da! -- Raphael la lên vì Amy vừa vẽ mặt con lạc đà trên mình một nàng công chúa.
- Xin lỗi. -- Amy lẩm bẩm và nhất định không quay lại để nhìn mặt Jason.
Chỉ còn vài ngày nữa thôi, cô nghĩ thầm, và trong lòng cô cứ rạo rực không thôi.
No comments:
Post a Comment