Thursday, April 9, 2009

Nhớ Để Rồi Thương - Chương 2

Nhớ Để Rồi Thương
Tuyết Băng - TP


Chương 2


Cuối tuần thật chán. Uyên chả biết đi đâu chơi. Ngày xưa có ... Không!!! Mình không nên nhắc đến người ấy nữa. Có lẽ mình vẫn chưa quen cuộc sống nơi này. Đời nào ta lại buồn vì hắn chứ. Uyên tự an ủi lòng.

Buổi trưa nóng bức, Uyên đeo dép lào, sắp đứt cả quay. Cái quần ... tà lỏn cùng với chiếc áo thun trắng ghi hàng chữ "I hate Boys" đằng sau lưng. Thêm vào cái nón kết nhỏ đội ngược phía sau trông Uyên không khác gì một đứa bụi đời. So với Uyên tiểu thơ họ Huỳnh ngày trước thì cô không có gì thay đổi . Chỉ khác là chỗ Uyên ngày nay không còn là một tiểu thơ nữa và tính tình thì lại lạnh lùng gấp bội phần.

Dạo bước lang thang, Uyên lại ghé nhà Mỹ Linh.

- Linh ơiiiiii … có nhà không?

Nghe tiếng nhỏ Uyên réo, Linh chạy ra.

- Tao đây. Sao? Đi đâu chơi?

- Tao cũng không biết nữa. Mình rủ nhỏ Duyên trước rồi tính.

- Ô kê. Để tao thay đồ cái nha.

- Thôi đi cô hai. Làm điệu chi vậy? Đi chơi vòng vòng thôi mà làm như đi đám tiệc hong bằng, phải đi thay đồ.

- Ai như mày, đằng xa tao cứ tưởng là cái thằng nào đó chứ. Giống con trai quá coi chừng ế nhen cưng.

- Vậy thì mày và con Duyên cứ lo mà nuôi tao dài dài đi "em".

- Thôi tao thua mày. Đi nè, khỏi thay đồ ... ai sợ biết à.

- Khà khà, thì mấy ông nun trong trường chứ ai. Họ dòm mày xong tao bảo đảm trường ngày mai có tin "ma xỏa tóc dài đi dạo ban ngày" đó mà.

- Ha ha, con nhỏ này, hôm nay dở chứng lại chọc tao ha? Nhưng không sao, miễn mi hết buồn, có chọc bao nhiêu thì cứ tự nhiên nha.

Linh đá lông nheo Uyên ra vẻ rộng lượng. Cả hai cô cùng cười ngất. Phút chốc đã tới nhà của Kim Duyên.



    


- Dạ tụi cháu chào bác. Tụi cháu kiếm Kim Duyên. Duyên có nhà hong bác?

Ông Hải, ba Kim Duyên, đang tưới cây. Ông ngẩn đầu lên vui mừng.

- Ồ, thì ra là bạn Duyên đó hả? Các cháu vào chơi. Duyên nó trong phòng nó đó. Cứ vào đấy mà gọi nó dậy.

- Dạ, cám ơn bác.

Nói xong, hai cô nàng Uyên và Linh dọt vào phòng của Duyên. Linh phóng lên giường Duyên đang nằm và cù tót nhỏ.

- Ay da, trời ơi. Chuyện gì vậy? Mới sáng sớm ai phá tui vậy?

- Dẹp cái bản mặt mê ngủ của mày đi. Tụi tao tới rủ đi chơi nè. -- Linh vừa cười vừa nói.

- Thôi, tao ngủ. Tụi bây đi thì đi đi. -- Duyên ngáp liên hồi.

Nhỏ Uyên lém lỉnh kê vào tai Duyên.

- Thế mày có muốn tụi tao đi kêu thằng An bốn mắt tới cho nó ngắm bản mặt say ke của mày không hử?

Vừa nghe nói tới An, Duyên đã phóng xuống khỏi giường. Trong chóc lát, nhỏ đã sửa soạn xong và hoàn toàn ... tỉnh ngủ.

- “Ét xì lần”! Giỏi quá! Chỉ có 5 phút 45 giây thôi. Mày phá kỷ luật của tao rồi. -- Uyên nói vẻ cô giáo, còn Linh thì cười đến chảy cả nước mắt.

- Thôi nhe, lần sau thì dù thằng đó có tới đây tao cũng không sợ đâu, nói chi là hù dọa.

- Được rồi Duyên cô nương. Đi được chưa? Tối ngày ngủ hoài. Đã bảo mi là ngủ nhiều sẽ phì mà.

Mỹ Linh thúc hối. Thế là ba cô lang thang ngoài phố. Tam nương đi tới đâu là “đài phát thanh” vang tới đó. Thật kinh khủng, buổi trưa thế này các nhà ai ngủ trưa không ra la cho ba cô một trận thì thật là may hồn. Ba cô cất giọng hiếm có của mình thi thố bài Tuổi 15 của nhóm Ba Con Mèo.

- Là tuổi 15 .... lá la la.... Là tuổi 15 ...

- Ui da!

Duyên hét lên. Chiếc xe đạp của ai từ đâu phóng tới đụng phải nhỏ.

- Ê! Bộ đui hay sao mà không né tụi này vậy?

Mỹ Linh chóng nạnh la lên. Chỉ có Uyên là giữ bình tỉnh. Nhỏ ngước mặt lên xem tên nào đã đụng bạn mình.

- Thôi mà. Hai bên không sao thì được rồi. Bạn học chung trường chứ có ai xa lạ đâu mà ăn hiếp người ta dữ vậy tụi bây.

- Ủa? An hả? -- Linh há miệng ngại ngùng.

- Vâng, ... mình là ... An ... -- An bối rối.

- Không biết An hay iết gì hết. Đụng cho chân tui đau rồi không đi được, tui bắt bồi thường!

Duyên làm mặt ngầu hăm dọa An. Con nhỏ thật là dữ quá đi thôi. An lúng túng không biết làm gì. Anh rất thích Duyên nhưng không hiểu vì sao mỗi lần gặp nhau thì An cũng bị cà lăm vậy. Không ngờ hôm nay chạm mặt lại trong hoàn cảnh như vầy. Thấy tội cho An, Uyên tiếp lời dùm:

- Thế thì anh An phải cõng nó dùm chứ tụi em con gái yếu ớt làm sao cõng nó nổi.

Nhỏ Duyên xanh mặt xua tay:

- Không cần đâu! Tao đi được mà. Tụi bây nhờ ai không nhờ lại nhờ thằng bốn mắt?

- Ê, đừng quên là mắt mày cũng không phải tầm thường đó nhe.

Uyên nheo nheo mắt với Linh chọc nhỏ Duyên. Thế là hai cô dẫn xe đạp của An chở nhau chạy đi trước. Linh ngồi phía sau ngóng lại.

- Tụi em lại hàng cháo lòng nha. Anh An cứ từ từ cõng Duyên tới đó.



    


Duyên vẫn lì lợm không chịu lại cho An cõng, mặc cho anh ta cứ khom lưng chờ mãi. An muốn trò chuyện với Duyên nhưng lại không biết nói gì. Anh đành ấp úng.

- Khi nào Duyên muốn đi thì nói An nhe.

Nhỏ Duyên gạt ngang:

- Thì đi bây giờ nè. Bộ muốn ở đây lâu cho hai đứa quỉ kia chọc thêm hay sao?

Nhỏ thiểu nảo lết lại choàng tay lên vai An cho anh cõng. An và Duyên không ai nói lời nào nữa cả trên đường đi. Nhỏ Duyên nghĩ thầm, ta nặng như vậy hắn thế nào cũng mệt lả người, khà khà. Sau lần này thì cho nhà ngươi hết có mà theo dõi ta trong lớp nữa.

An chỉ cõng cô nàng thôi nhưng sao tim anh lại đập mạnh thế kia. Nói gì đi chứ An, đang được bên cạnh người mi yêu thích mà sao mi lại nhút nhát vậy?

Trời nắng chan chan. Mồi hôi mồ kê ướt cả áo. Đã vậy trên lưng còn phải vác một cục tạ như nhỏ Duyên thì chắc hẳn anh chàng An phải chịu thua thôi. Uyên và Linh ngồi ăn cháo lòng mà chua xót cho An. Hai nhỏ đã biết Duyên không ưa gì tên An bốn mắt này nên hai đứa đã ra tay nghĩa hiệp giúp cho con nhỏ.

- Kỳ này thì có người bao cháo lòng rồi. Thiệt là ngon dễ sợ!

Linh cười thích thú húp hết tô cháo lòng.



    


Uyên nhìn đồng hồ lo lắng.

- Sao lâu vậy mà hai đứa nó chưa tới kìa? Từ đó đến đây có bao xa? Không biết có gì không?

Linh cũng bắt đầu hồi hộp.

- Ê Uyên, hay là mình trở lại xem sao. Nhưng chắc hắn không dám làm gì đâu vì mình còn giữ xe đạp của hắn mà.

- Tao lại không nghĩ thế. Có lẽ người bị nguy hiểm là An chứ không phải nhỏ Duyên.

Thế là hai cô xách chiếc xe đạp của An phóng trở lại ngõ hẻm hồi nảy.



    


An cõng Kim Duyên suốt một đoạn đường không hề dám than mệt. Duyên bỗng ray rức khi thấy anh mồ hôi như tắm. Cô bèn bảo:

- Ừ ... ờ ... An mệt thì mình ngồi xuống nghĩ một tí ...

- Không sao đâu mà ... An không mệt. -- Anh nói lấp vắp.

- Bộ tui dể sợ lắm sao mà anh phải rặn từng chữ một vậy?

Nhỏ Duyên nổi nóng trở lại.

- Ơ ... không ... An không có ý đó ... Mình ...

- Thôi không gì đâu. Duyên mệt và khát nữa. Mình ngồi nghĩ chút nhe?

- Ô kê. Để An ... mua nước cho ... Duyên ... uống nha. -- An cà lăm.

Nói xong anh chạy đi liền, không đợi Duyên trả lời. Duyên nghĩ thầm chắc tại anh ta mệt quá nên nói không ra lời thôi. Nhưng con trai thật kỳ. Kêu nghĩ mệt thì không chịu. Nên Duyên nghĩ cách là nói dối cô mệt để An chịu nghĩ tí cho đỡ mệt. Đang suy nghĩ bổng dưng nhỏ nghe có tiếng người xì xào đằng xa.

- Ê mày, con nhỏ đó mập hèn gì đi vấp té. Bây giờ còn bị si cà que nữa. Hong ai thèm ...

Giọng An vang lên cắt ngang tiếng của gả kia và đám bạn hắn.

- Anh nói gì đó? Cô ấy là bạn gái của tôi. Tôi cấm anh không được nói xấu bạn gái tôi. Anh nghe rõ chưa?

Anh chàng vừa nói xấu Duyên gân cổ cãi lại.

- Tao không biết cô ta có bạn trai ... Người mập như vậy ...

Bịch!

Tay An đã dọng ngay vào bụng hắn ta làm cho anh ta nói chưa dứt câu. Đám bạn anh ta lật đật chạy lại kéo anh ta đi. Họ nhìn An có vẻ ngại ngùng.

- Xin lỗi nha!

Họ đi rồi chỉ còn mình An đứng ôm bàn tay đau nghiến. Anh đi lại chỗ Duyên ngồi. Duyên xanh mặt.

- An ... An có sao không?

- An ... không sao đâu ... Chỉ hơi ... tê tê ... thôi.

An ôm tay hít hà. Duyên vội vàng chụp lấy tay An.

- Để Duyên coi xem. Lần đầu tiên đánh nhau hả?

An không trả lời. Anh im lặng trong niềm vui bé nhỏ khi Duyên nắm lấy tay mình. Duyên nói tiếp.

- Cám ơn ... anh nhe An. Chưa có ai binh ... em ngoài hai nhỏ Uyên và Linh cả. Nhưng anh không cần phải gạt họ là bạn trai của em.

- Tuy là Duyên hơi phì nhiêu thiệt … hì hì … nhưng mà An thích Duyên như vậy mà. An thấy em thật dễ thương. An thật mong điều An nói ban nảy là sự thật. Làm bạn gái anh nhe Duyên?


    


- À há! Thì ra hai người ở đây hén. -- Linh reo lên.

- Chuyện gì? Sao hai đứa ngồi đây mà làm hai đứa tao chờ vậy hả Kim Duyên?

Linh hỏi khi không ai lên tiếng. Uyên nảy giờ im lặng bây giờ mới thắc mắc.

- Hình như anh An bị thương ở tay hay sao á. Duyên làm gì anh hả? Chuyện gì xảy ra vậy?

- Không gì hết! Cấm tụi bây hỏi nhiều!

Dứt lời Duyên nắm tay An.

- Mình đi kiếm gì ăn đi anh. Em thấy hơi đói.

An vội vàng ngồi xuống định cõng Duyên thì nhỏ lắc đầu.

- Em đi được mà.

- Ai lại để cô gái mình đụng trúng bị thương đi bộ chứ?

- Hả? Nếu không phải là em mà đụng nhầm cô khác thì anh cũng đòi cõng sao? -- Duyên trợn mắt dòm An.

- Anh đâu dám ...

- Không thì tốt. Em mà thấy bạn trai mình cõng cô gái khác thì em sẽ không tha đâu!

- Hả ????

Cả ba người, An, Linh, và Uyên đồng thanh la lên hỏi.

- Duyên ơi, em làm anh hết hồn à. Em thiệt chịu ...

Linh và Uyên quay qua thấy Duyên gật gật đầu nhè nhẹ. Hai đứa trố mắt ra nhìn với tất cả sự ngạc nhiên. Không biết nhỏ Duyên giở trò gì đây. Kỳ này con nhỏ chơi ông An một cú độc quá. Uyên chắc lưỡi. Rồi quay qua họ thấy An vui mừng reo lên.

- Cám ơn em! Cám ơn ông Trời! Cuộc đời này anh chỉ cõng mình em thôi.

Trong khi hai nhỏ Linh và Uyên còn đang chưa hiểu chuyện gì, An đã lấy lại xe đạp của mình và chở Duyên đi. Linh và Uyên đứng như trời tròng.

An? Duyên? Duyên hết ghét An? An hết cà lăm? Anh? Em? Hai đứa nó...???

À há! Linh và Uyên nhìn nhau bất chợt cả hai cùng một lúc la lên và chạy theo hai kẻ bốn mắt phía trước.

- Còn tụi này thì sao??? An trả tiền cháo lòng!!!!

No comments: