Một Giấc Mơ Hoang Tuyết Băng - TP
Chương 7
Hôm nay thứ Bảy, bạn bè ông Trần tới chơi và có cả bạn Duy. Băng Tâm rất lo lắng vì cô sợ cô sẽ làm Duy và ba chồng mất mặt. Sarah trong phòng với cô. Tâm thay đồ và Sarah giúp cô sửa soạn cho ngày hôm nay. Không hiểu vì sao Tâm cảm thấy như Sarah hôm nay thật căng thẳng. Nhất là từ ngày đi Mall về, cô ấy luôn im lặng và ít trò chuyện với ai trong nhà. Tâm muốn hỏi nhưng tiếng Anh không rành làm Sarah không hiểu nên lại thôi. Còn hỏi Duy thì cô không tiện mở miệng.
Tâm tập đi trong đôi giày cao gót mới. Bước qua bước lại trong gương, cô thấy Sarah nhìn ra cửa sổ với nét mặt hơi buồn. Rồi dường như thấy được chuyện gì không vui, Sarah quay mặt vào trong lại và không nói tiếng nào, lo giúp Tâm trang điểm.
Cốc! Cốc!
Tâm mỉm cười khi nghe tiếng Duy. Mấy ngày nay, Duy ngủ trong phòng, sau lần ba chồng cô nghi ngờ hai đứa xảy ra chuyện không vui. Ngày đầu, Tâm không lấy gì ưa ý kiến này, nhưng Duy rất giữ lời, anh đã bảo hợp tác vui vẻ, khi thấy cô phản đối. Mấy ngày nay Tâm đã bắt đầu quen thuộc sự hiện diện của Duy bên mình. Cô cảm thấy thiếu vắng một cái gì đó khi Duy làm thêm ở nhà đến khuya mới ngủ. Tuần sau anh đi làm lại, chắc lúc đó cô sẽ lẻ loi lắm.
- Anh vào được chưa bà xã?
Tâm nhìn Sarah, cô cười.
- Okay, vào đi. Không được cười em đó nhe.
- Được rồi, anh hứa mà.
Duy mở cửa vào. Anh chợt sựng lại khi nhìn thấy Tâm. Hôm nay Tâm thật đẹp. Với tóc nàng búi lên cao, trong chiếc áo màu xanh da trời nhạt dài bó sát người, Tâm nhìn thật quý phái. Anh và cô đã chọn cả buổi trời mới tìm ra được chiếc áo này để mặc cho buổi tiệc hôm nay. Chiếc nhẫn hột xoàn trên ngón tay của Tâm mà Duy đeo cho cô hai ngày trước nhắc nhỏ cho anh biết, người con gái đứng trước mặt anh là của anh ... cho tới khi nào cô ta muốn ra đi.
- Em nói không được rồi mà. Thôi thay ra đây ...
Tâm kéo vạt áo, đi lại tủ đồ. Duy nắm tay cô lại.
- Ai nói không được? Bà xã anh hôm nay rất là đẹp. Đẹp như mọi ngày vậy, chỉ là hôm nay đẹp hơn mà thôi.
Lấy tay rờ trán mình, Duy suy nghĩ.
- Lại đây, em chỉ thiếu một thứ thôi.
Tâm thấy Duy lấy ra trong tủ trang sức nhỏ một cái hộp bé xíu. Anh mở nó ra và giơ lên một sợi dây chuyền vàng nhỏ như sợi chỉ. Tâm chợt nhận ra đó là sợi dây chuyền của cô đã bán đi lúc trước. Cô há miệng ngạc nhiên.
- Sao anh ... ? Em đã ...
- Anh biết ... và anh mua lại để làm cho bà xã một sự vui mừng bất ngờ vì biết nó đối với em rất quan trọng. Em thích không?
Tâm gật đầu, đôi mắt ứa nước mắt. Duy đeo sợi dây chuyền cho cô. Đôi tay Tâm cứ đụng nó như không thể ngờ rằng mình còn có dịp đeo nó trên người một lần nữa. Rờ má Tâm, Duy lấy tay lau đi giọt nước mắt đang rơi.
- Anh muốn em vui mà, bà xã đừng khóc. Em có biết là em khóc làm cho lòng anh đau lắm không?
Tâm thỏ thẻ.
- Em khóc vì quá vui mừng thôi.
- Vậy chúng ta đi ra gặp mọi người nhé. Thằng Thông và Sammy, và các bạn khác cũng đến hết rồi.
Tâm choàng tay Duy, lần đầu tiên cô nhìn anh thật trìu mến làm Duy bất giác hy vọng có thể và có thể rằng một ngày nào đó Tâm sẽ yêu mình.
- Cám ơn anh. Mình đi thôi, kẻo mọi người chờ.
Khách khứa đông đến chật nhà. Đa số là bạn ông Trần. Họ cũng chẳng phải là chỗ thâm giao gì với ông, nhưng ông thừa dịp ra mắt con dâu để lấy le với các người trong cộng đồng người Việt ở đây rằng con trai ông cũng đã lập gia đình. Mọi người đang đứng tán ngẫu chờ đợi thì bất chợt trong đám đông có tiếng suỵt khẽ. Tất cả quay mặt về phía cầu thang, không ai nói với ai tiếng nào. Mọi người đang muốn biết mặt cô dâu. Lúc đó Duy và Tâm cùng nhau bước xuống. Ông Trần từ trong đám đông bước ra, đi đến chỗ con trai và con dâu. Ông trịnh trọng tuyên bố.
- Kính thưa quí vị, các anh chị em bạn hữu. Đây là Băng Tâm, con dâu của tôi, vợ Duy.
Ông Trần vừa dứt lời, Tâm cúi đầu chào tất cả quí khách. Trong lòng run vô cùng, cô sợ họ có thành kiến với cô. Tiếng vỗ tay vang lên như tiếng pháo nổ. Bạn ông Trần trầm trồ khen Tâm mỗi nơi cô tới chào hỏi riêng. Đến lúc bà con sắp hàng dài như hàng buffet đi lấy thức ăn, một ông chú vừa nhâm nhi cuốn chả giò, vừa gật gù.
- Ai làm chả giò ngon vậy?
Ông Trần tự hào về con dâu.
- Dâu tôi làm đó, vừa miệng không anh?
- Ừ, hôm nay tôi được ăn đồ Việt Nam ngon như lúc bên đó. Tôi bên đây một mình, ăn nhà hàng riết cũng chán, mùi vị không được ngon như vầy. Cháu nó thật khéo tay.
Ông Trần xoa tay vào nhau, vẻ mặt hí hửng. Ông đi tìm Duy và Tâm. Đằng xa ông nghe tiếng một bà vợ của bạn ông với giọng cười khan khản của ông ấy.
- Hai đứa thật xứng quá. Khi nào mới cho ông Nội bồng cháu đây?
Tâm ngó nơi khác ngại ngùng. Duy làm ra vẻ tự nhiên.
- Dạ cái đó còn phải hỏi lại vợ con coi cô ấy có chịu cực nổi chín tháng không bác ạ. Hi hi.
Tâm chịu không nổi, cô lên tiếng.
- Có cháu sớm, chỉ mắc công làm phiền ba ...
Ông Trần sau lưng tằng hắng.
- Ai nói đó? Ba rất muốn ẳm cháu đây. Sớm chừng nào hay chừng đó. Mai mốt ba về Việt Nam sống rồi tụi mày có sanh bao nhiêu cũng không có được ẳm bồng đâu.
Mấy người bạn ông Trần áp nhau cười rần. Cả Duy cũng thế, nhưng anh nín ngay khi thấy vẻ mặt Tâm hơi buồn. Anh kéo cô ra khỏi đám đông.
- Tâm, em có sao không vậy? Xin lỗi em nha, các chú thím vui tánh nên họ hỏi đùa cho vui thôi à.
- Em biết. Em đâu có buồn họ đâu.
Duy nhíu mày hỏi gặn.
- Vậy sao em không vui?
Biết mình bị hố, Tâm dối.
- Tại em ... em nhớ ba má bên nhà. Rất tiếc họ không có mặt ở đây hôm nay mà thôi.
Duy xìu lại, anh nghĩ ngày vui của Tâm mà ba má không thể chúc mừng được hay trông thấy Tâm hôm nay đẹp đến thế nào thì thật là chuyện đáng buồn. Anh bất chợt ghị cô vào lòng mà không màn đến ai nhìn.
- Anh xin lỗi. Anh quên mất chuyện đó.
Tâm gượng cười cho Duy yên tâm, nhưng thật ra chuyện cô đang lo sợ là ba Duy sẽ buồn và giận đến mức nào khi biết Tâm sẽ không thể cho ông một đứa cháu nội như ông mong muốn. Lúc đấy biết trả lời ông thế nào đây? Và khi nàng sống tự lập và Duy trở về lối sống trước đây của anh sau khi giúp cô thì hai đứa sẽ giải thích thế nào với ba Duy và ba má cô? Còn đang hoang mang lo sợ thì giọng chàng trai quen quen vọng tới.
- À, cô dâu chú rể đây rồi.
Duy và Tâm quay lại thấy Thông. Bên cạnh anh là một cô gái trong chiếc áo đầm đỏ kết đầy kim tuyến. Với mái tóc xỏa ngang vai, cô ta trông thướt tha, mảnh khảnh. Đúng là cô gái ngoài quán cà phê hôm nọ.
- Hello chị Tâm. Hôm nay em nhận không ra đó nhe.
- À, lại chọc Tâm nữa à?
- Đâu có, chiếc áo màu xanh này nhìn rất đẹp mắt.
Câu nói đó của Thông làm cho cô gái liếc anh một cái tiếp theo là tiếng "hừ" thật nhỏ. Duy giới thiệu, tay vịnh vai Tâm.
- Sammy, đây là Băng Tâm, bà xã anh. Còn đây là bạn anh, Sammy.
Ánh mắt cô ta nhìn Tâm không chút gì gọi là thiện cảm khiến Tâm bất chợt rùng mình. Tuy nhiên, Tâm vẫn nở nụ cười và đưa tay ra phía trước.
- Chào chị.
Sammy nhếch miệng.
- Ohh... you. Hi.
Duy hơi tức giận trước thái độ bất lịch sự của Sammy đối với Tâm. Tâm còn chưa rút tay về và Duy chưa kịp nói gì thì Thông đã giải quyết nhanh chóng.
- Bản đầu chị phải dành cho em. Anh Duy cho em mượn bà xã anh tí nhé.
Nói xong, anh nắm tay Tâm và kéo cô ra chổ trống của phòng khách. Duy khẽ lắc đầu cười khi thấy Thông dạy Tâm nhảy. Anh định vào bếp lấy gì uống thì Sammy níu kéo.
- Duy, nhảy với em bản này nha.
Duy từ chối.
- Anh muốn kiếm gì uống thôi, em nhảy với người khác đi.
Sammy phụng phịu, giậm chân.
- I'm your guest today, you know.
Nhìn Sammy, Duy chìu cô vì không muốn gây sự chú ý.
- Okay, just one song, all right?
Hai tay nắm lấy tay Duy, Sammy cười thật tươi.
- Sure honey, whatever you say.
Bị Sammy ôm chặt, cộng vào ánh mắt tò mò của những người chung quanh, Duy khó chịu. Anh cộc lốc.
- Em đừng xưng hô như vậy có được không?
Ôm anh sát hơn như anh và cô đã từng nhảy với nhau trong những lần đi chơi, Sammy nghiêng đầu.
- Anh sợ cái gì? Sợ nó biết mối quan hệ của chúng ta à?
Duy đứng yên lại. Anh lập tức gở tay Sammy khỏi cổ mình.
- Chúng ta chưa từng có gì và sẽ không có gì với nhau.
Mặt Sammy hơi biến sắc khi anh làm dữ với cô. Nhưng rồi Sammy vẫn khinh khỉnh.
- I still think your wife has the right to know what she should know.
Cô định quay gót thì thình lình, Duy bóp nhanh tay cô thật mạnh làm Sammy đứng yên.
- Ouch! What the devil you think you're doing?
Duy không để ý Sammy đang đau và nhìn anh sợ hãi. Duy gằn từng tiếng một.
- Don't you dare say anything to her, you hear? If you say a thing to her, I won't be so gentle.
Buông tay Sammy ra, Duy nhìn theo cô bỏ đi hấp tấp, chen chúc giữa đám đông để nhanh đến cửa. Anh thở dài nuối tiếc. Không ngờ tối nay anh mất đi một người bạn. Nhưng ngược lại ... anh rải bước đến bàn, cầm lên ly rượu, Duy ực một hơi cạn. Đặt ly xuống bàn, Duy rảo mắt tìm quanh. Tâm đang vẫy tay với một thằng bạn Mỹ của anh. Đàn dạo bản "Cherish You", Thông nhảy vô ôm eo Tâm, nói gì với cô mà Tâm che miệng cười, không ngớt gật đầu.
Băng Tâm khúc khích bên cạnh Thông, chưa bao giờ cô cảm thấy vui và thoải mái như ngày hôm nay từ khi sang Mỹ. Thật ra bạn của Duy không ai như cô tưởng tượng lúc đầu, ngoài trừ Sammy.
- Chị Tâm nè, chị không lo mất anh Duy sao mà bỏ ảnh một mình với Sammy lâu vậy?
Nghe giọng Thông có ý trêu cô, Tâm tỏ ra vẻ bất cần.
- Ai bắt cóc ảnh cũng đâu có sao, Tâm còn cám ơn nữa à.
Thông đột nhiên hiếu kỳ.
- Chị không sợ thiệt sao?
- Tâm thì không sợ nhưng chắc Thông sợ phải không?
Thông nhướng mày.
- Ủa, em có gì phải sợ?
Tâm mỉm chi, nhìn về phía Duy và Sammy đang đứng.
- Thì sợ mất dịp lấy lòng người đẹp đó mà.
Nhìn theo ánh mắt Tâm, Thông bật cười.
- Ồ, ha ha, hôm nay tuy là em phải lấy lòng người đẹp thật, nhưng mà là với chị thôi.
- Thông thật khéo nói chơi, lấy lòng Tâm làm gì nào? Không phải hai người ...
Thông giải thích.
- Ồ, tụi em không có gì. Đáng lẽ là có nhưng đó là chuyện cũ rồi. Em chỉ đưa cô ta đến đây thôi. Em nhờ chị nên phải lấy lòng chị chứ.
- Chuyện gì mà Tâm giúp được?
Thông cười gượng gạo.
- Chuyện này chỉ có chị có thể giúp em thôi. Thật ra thì ...
- Chuyện gì? Sao lại ngừng không nói?
Đằng xa, Thông thấy bóng Sarah bước nhanh ra cửa trước.
- Em muốn nhờ chị giúp em năn nỉ Sarah chấp nhận lại em.
Tâm khựng lại, xua tay.
- Hả? Cái này Tâm không giúp được đâu. Thông cũng là bạn anh Duy mà sao lại có thể có ý định này được?
Thông ngớ ngẩn.
- Ơ, chị nói gì vậy? Em không hiểu ...
Tâm bực mình vì Thông còn giả bộ ngây thơ.
- Sarah là người yêu của anh Duy mà, sao Thông có thể làm vậy và nhận là bạn anh ấy được?
Ngạc nhiên với những gì Tâm vừa nói, Thông hỏi lại.
- Sao chị lại nói vậy? Em với Sarah có quen nhau cũng đâu liên can anh Duy.
Tâm giải thích cho Thông nghe tại sao cô lại nghĩ Sarah và Duy là một cặp. Với sự thơ ngây thuần khiết của Tâm, Thông vừa lắng tai nghe vừa mỉm cười thích thú.
- Chị đã hiểu lầm rồi. Anh Duy và Sarah không có gì cả.
Tâm thắc mắc.
- Làm sao Thông biết được là họ không có gì?
Dìu Tâm theo điệu nhạc, Thông chậm rải kể.
- Lúc trước em và Sarah quen nhau. Sau đó em gặp Sammy trong vài lần đi chơi với anh Duy. Thế là em bồng bột nhất thời đã chia tay với Sarah để đuổi theo Sammy.
Tâm hết sức ngạc nhiên khi nghe chuyện này.
- Thì ra... sau đó Thông quen Sammy à?
- Sau một thời gian theo đuổi cô ấy, em mới biết mình là kẻ khờ dại. Sammy không để ý đến ai cả. Em sau đó trở lại kiếm Sarah thì mới hay cô ấy ở đây. Anh Duy đã cho Sarah về đây ở khi biết cô ta không có chổ ở sau khi chia tay với em. Em có tới định lo cho Sarah nhưng anh Duy không cho. Còn Sarah thì không chịu nói chuyện với em. Anh Duy coi Sarah như là đứa em gái nên anh ấy không muốn thằng con trai như em quen lại Sarah.
- Nên bây giờ cần Tâm giúp đó hả?
Nghiêng đầu cười giòn, Thông đáp.
- Rất mong được sự giúp đỡ của chị.
- Vậy mà Tâm cứ tưởng anh Duy và Sarah ...
Thông dịu giọng.
- Chị thật là một người vợ tốt, dù nghĩ vậy mà chị vẫn không giận anh Duy, còn giúp anh ấy nữa.
Bổng nhiên Tâm không muốn đóng kịch trước mặt Thông. Cô trút hết dòng tâm sự với anh. Cô kể Thông nghe mối quan hệ giữa cô và Duy.
Thông mím môi.
- Thật đáng tiếc, anh Duy rất may mắn đã gặp chị. Dù sao em vẩn thích chị hơn là Sammy.
Tâm cười tủm tỉm.
- Không cần nịnh Tâm đâu, nếu làm gì được Tâm sẽ giúp cho mà.
- Ha, ha, chỉ có chị Tâm hiểu em rõ như vậy thôi.
Cả hai đang cười thì có một bàn tay đặt lên vai Thông. Giọng trầm trầm cất lên làm hai người ngưng nhảy.
- Time's up. This song is mine.
- A! Anh Duy đây rồi! Thôi, em trả chị Tâm lại cho anh đây.
Quay sang Tâm, Thông nói tiếp.
- Hôm khác em sẽ nói chuyện với chị sau nhé.
Nở nụ cười tươi, Tâm gật đầu, mặc cho Duy đang kéo cô ra chỗ khác.
Thông nháy mắt với Tâm rồi bỏ đi ra trước sận Tâm nhìn theo lắc đầu cười vì chắc hẳn anh đã đi kiếm Sarah. Chợt một bàn tay xiết chặt eo mình làm cô hết hồn.
- Nó đi lâu rồi, em còn nhìn theo như kẻ mất hồn vậy?
- Làm gì có ...
Duy ngắt lời Tâm.
- Nảy giờ coi bộ em với thằng Thông nói chuyện vui lắm hả?
Nhìn Duy, Tâm nhíu mày.
- Anh nói vậy là sao?
- Nói em vui quên cả người chồng đang đứng chờ đó.
Tâm hơi bực tức, nhưng rồi cô thản nhiên.
- Chứ không phải anh bận rộn chiếu cố cho bạn gái cũ của anh sao?
- Nhưng đâu vui bằng em bên này nhảy với bao nhiêu người. Em đừng đánh trống lãng sang chuyện khác.
Nheo mắt một bên, Tâm nhón người lên kề tai Duy thì thầm.
- Anh ghen à?
Ôi, vợ anh thật là miệng lưỡi, đã lấy lời lẽ của anh hỏi lại anh. Nhìn cô vui hôm nay trong lòng anh cũng vui lây. Một cảm giác khó tả len lén vào tim anh. Ôm chặt Tâm vào lòng, Duy thành thật.
- Phải. Anh ghen với Thông và những ai đã nhảy với em. Anh ... anh rất là khó chịu khi thấy em trong vòng tay kẻ khác.
Để nét ngây thơ, Tâm chớp chớp mắt.
- Tại sao vậy?
- Tại vì em là bà xã của anh và em thuộc về anh.
Thúc nhẹ vào hông Duy, Tâm cười che dấu sự mắc cỡ.
- Nhảm nhí. Em đi kiếm gì uống đây.
Nói xong, cô nhấc áo lên đi lại bàn ăn. Trong lòng cô cảm thấy nhẹ nhỏm khi đã biết Sarah và Duy không có gì. Tại sao cô lại coi nặng chuyện này đến thế? Tâm cũng không hiểu được chính mình. Bỗng dưng cô trở nên ích kỷ và muốn Duy là của riêng cô dù là một thời gian ngắn. Còn sau đó? Sau đó Tâm không muốn nghĩ đến. Cô muốn tận hưởng nguồn vui mà cô đang có ngay lúc này. Duy chậm rải bước theo bên Tâm. Lòng anh cũng không kém phần rối loạn. Thỉnh thoảng nhìn Tâm, anh phát giác rằng anh đã yêu cô nhiều hơn anh tưởng tượng.
Ngồi bên cạnh giường, Duy nhìn Tâm đã ngủ. Trên môi cô như nở một nụ cười mặc dầu anh biết tối nay cô mệt nhoài. Khách khứa ra về một tiếng trước. Cả nhà đều mệt mỏi nhưng ai cũng vui vẻ cả. Ngay cả Sarah cũng có chút gì đó thay đổi. Cô không còn căng thẳng như lúc bắt đầu bữa tiệc.
Thấy các chú bác khen ngợi Tâm, Duy cảm thấy thật hãnh diện vì cô. Không ai ngờ được anh đã lấy vợ một cách đột ngột. Hơn nữa vợ anh lại là một người không phải tầm thường. Tối nay cô đã chứng minh được điều đó. Cô biết cách đối xử với mọi người chung quanh và biết cách xử xự theo mọi tình huống. Anh thật khâm phục cô. Ôi! Liệu cô còn cần anh bao lâu nữa nếu cô biết tự sống trên đất Mỹ này? Càng nghĩ đến Duy càng lo sợ. Anh lại sợ phải mất đi Tâm dù anh biết cô chưa có cảm tình gì với anh. Như thường lệ, Duy hôn cô ngủ ngon rồi cố vùi mình vào giấc ngủ.