Một Giấc Mơ Hoang
Tuyết Băng - TP
Chương 3
Cầm chiếc khăn lông, Duy choàng ngang vai. Anh vừa từ trong hồ bơi bước ra. Trời nóng thật! Từ sáng đến giờ anh không biết làm gì. Nằm không trong phòng thì lại nhớ tới Băng Tâm. Con bé bướng bỉnh làm sao. Từ hôm tới nhà ăn cơm tới giờ, anh không ghé Tâm nữa. Duy không phải là giận Tâm mà chỉ không muốn làm cho cô thêm giận dử với sự có mặt của mình. Anh cũng đoán trước thế nào cô cũng phản đối vụ ba anh và bác Lý nêu ra. Thở dài, anh trở về phòng đi tắm. Có lẽ tắm xong anh sẽ được ngủ một giấc ngon. Trời ơi, một tuần nữa mới về Mỹ. Làm sao ta có thể ngủ ngon trong tuần này nếu không được thấy Băng Tâm?
Duy cất giấy tờ vào cặp táp. Anh không thể chú ý đến công việc của mình được dù anh mới tắm xong . Ngồi xuống sofa, anh bật tivi lên. Ay da, không có gì hấp dẫn. Chỉ có cải lương tuồng Lan và Điệp và anh không mấy gì thích cái ý nghĩ anh là Điệp còn Tâm là Lan. Tắt tivi, Duy phóng lên giường trùm mền kín mít. Thò tay ra tắt cái đèn ngủ, Duy ngao ngán.
- Ước gì được ăn canh chua cá lóc của Tâm nấu.
* * * * *
Mấy ngày rồi không thấy Duy tới, Tâm mừng thầm. Nghĩ rằng anh đã giận và đã quên đi quyết định dẫn cô sang mỹ. Hừ! Làm vợ hắn ư? Làm sao được? Anh ta thì như Mỹ còn mình thì Việt một trăm phần trăm, ở chung làm sao hợp? Đó là nếu như cô chịu lấy hắn mà thôi.
- Thưa cô ... tính tiền chưa ạ?
Tâm giựt mình trở lại hiện thực. Anh chàng bán thuốc hỏi cô. Mãi mê suy nghĩ cô quên cả trả tiền thuốc cho má. Ngần ngại Tâm đưa cho anh ta số tiền còn lại và lấy thuốc. Duy trên xe chạy ngang thấy Tâm từ trong tiệm thuốc tây bước ra. Anh không kịp cho xe dừng lại để hỏi thăm. Sao Tâm lại đi mua thuốc vậy kìa? Không lẽ bác Lý...? Anh phải đi tìm hiểu cho rõ mới được. Tiền đâu mà Tâm lấy đi mua thuốc? À, thế nào tối nay anh cũng ngủ không ngon. Không gặp thì thôi, gặp rồi thêm nhớ.
* * * * *
Duy ngồi trên xe, với tay anh vặn volume nhỏ lại, bài hát Cherish You của 98 Degrees mà anh thích nhất trong lúc này cũng chẳng có làm cho anh vui tí nào. Dừng lại nơi chốt đèn đỏ, Duy liếc nhìn hai bên đường, đường phố bên này thật đông xe cộ qua lại. Người đi bộ sao ít nhỉ? Nhìn đi nhìn lại Duy bắt đầu cảm thấy thiêu thiếu một cái cảm giác gần gũi mà anh đã có được bên Việt Nam. Đèn bật màu xanh, Duy cho xe chạy. Anh muốn về nhà gấp. Nhiều chuyện cho Duy làm quá, anh sẽ làm mọi thứ thích hợp với Băng Tâm khi nàng sang đây tháng sau. Sau hôm anh thấy Tâm từ tiệm thuốc tây đi ra, Duy đã dò hỏi những người chung quanh về gia đình bác Lý. Thì ra nhà cô túng thiếu vậy. Nghĩ học giữa chừng để đi làm nuôi ba má, thế mà ông trời lại bắt cô nghĩ làm ở nhà lo cho họ sau khi má cô trở bệnh. Duy có tới tiệm vàng mà Tâm đã bán sợi dây chuyền duy nhất của cô. Nếu không phải túng thiếu lắm thì chắc Tâm không khi nào đem kỷ vật có ý nghĩa vậy đi bán. Nghĩ đến đó lòng Duy như thắt lại. Anh muốn giúp gia đình cô nhưng anh biết sẽ làm tổn thương tự ái của cô và hẳn nhiên cô sẽ không bao giờ chấp nhận sự giúp đỡ của anh ... vì anh chưa là chồng của cô. Mặc dù vậy, Duy đã kiếm một người đến nhà Tâm giúp việc để phụ Tâm trong nhà và đồng thời gởi tiền cho ba má Tâm nhưng không cho Tâm biết. Thở dài, Duy nghĩ không biết đến khi nào thì cô bé mới chịu chấp nhận cuộc duyên nợ này đây nhỉ? Và khi nào trái tim cô ta mới thuộc về mình? Đậu xe trước sân nhà, Duy tắt máy xe và bước xuống. Anh lắc đầu và cười một mình, không lẽ mình đã yêu?
Ông Trần đi ra phòng khách đón con trai.
- Duy! Khỏe không con? Đi chuyến này có gì vui không? Kể ba nghe với.
Duy thảy túi xách ngay cửa và đi lại tủ lạnh lấy lon bia ra uống một hơi. Sarah lấy túi xách cất cho anh. Ông Trần để ý thấy con nhỏ cứ cười toe toét, miệng không ngớt hỏi Duy có cần gì không. Cử chỉ của cô làm cho ông không mấy gì thích, nhất là mai mốt có sự hiện diện của con dâu tương lai mình.
Đặt lon bia xuống bàn. Anh mới bắt đầu kể cho ba mình nghe công việc bên đó và chuyện nhà bác Lý. Chỉ trừ chuyện Tâm phản đối ra, hầu hết chuyện gì anh cũng nói cho ông Trần nghe cả. Anh không muốn làm cho ông buồn và lo lắng thêm. Và nhất là sau khi anh gặp được Tâm thì anh càng không muốn ba rút lại lời hứa.
Ông Trần nghe kể về Tâm, ông tỏ vẻ hài lòng.
- Đúng là con gái Việt Nam thật sự. Đó, ba nói con rồi, con của bác Lý không có đua đòi như những đứa con quen bên này. Ba muốn được gọi là ông Nội chứ không phải xưng hô “you” “me”. Mẹ con dưới suối vàng cũng được an ủi vì ba đã tìm cho con được một người vợ đàng hoàng.
Duy không muốn nghe ba nhắc đến tên Băng Tâm nữa. Cốt ý anh trở về đây bây giờ để tránh xa Tâm một thời gian. Tháng sau giấy tờ xong xuôi rồi anh sẽ về rướt Tâm qua sau. Còn bây giờ anh không muốn ở lại bên đó để tự hành hạ bản thân của mình.
Để lon bia trên bàn, Duy đứng dậy.
- Con đi nghĩ trước.
Ông Trần đang trong niềm vui sướng, không để ý đến con trai muốn tránh né, ông gật đầu.
- Ừ, nghĩ cho khỏe đi con. Mai mốt có vợ con rồi sẽ có nhiều trách nhiệm ...
Ông chưa kịp dứt lời thì Duy đã mất dạng.
Vào phòng mình, Duy thay đồ, anh mở nhạc lên và ôm chiếc gối ôm. Không lâu anh thiếp đi lúc nào không biết.
Duy mỉm cười trong hạnh phúc. Thật ra có gia đình có gì xấu đâu mà mấy thằng bạn mình cứ không thích. Đưa tay anh vuốt nhẹ lên mái tóc đen mướt của Tâm. Nhìn cô ngủ đầu dựa vai anh thật làm cho anh có cảm giác gì khó tả.
- Mr. Tran! Mr. Tran!
Duy không trả lời, anh mãi chìm đắm trong cơn mộng. Giấc mộng thật đẹp khi có Tâm bên cạnh.
- Mr. Tran! You have a call!
Bực mình vì giấc mơ bị phá vỡ, Duy nhìn sang tràn trề thất vọng khi thấy mình ôm cái gói ôm chứ không phải như Băng Tâm anh đã thấy. Với giọng hầm hầm, Duy trả lời Sarah.
- Who?
- It's Miss Samantha, sir!
À, là Sammy. Như muốn quay về với giấc mộng, Duy tìm cách từ chối.
- Tell her I'm sleeping and I'm very tired. Maybe another time.
Đợi một hồi lâu, Sarah lại lên tiếng.
- She said that you go ahead and get some sleep. She and the guys will wait for you at the same place tonight as usual.
Duy trở lại với giấc ngủ nhưng lần này thì cơn mơ không đến nữa. Biết vậy anh đã kêu Sarah nói lại rằng tối nay anh không đi được. Gặp Sammy và đám bạn cũng chẳng làm thay đổi được gì cả. Không biết họ sẽ ra sao khi hay tin vợ anh sẽ qua đây trong tháng tới.
* * * * *
Bước vào quán rượu, Duy đã thấy cả lũ bạn ở đó. Riêng một góc bàn, Samantha như thường lệ, được bao quanh bởi một đám con trai. Tuy cô không thích họ nhưng lại thích người ta ve vản mình. Cô thích sự chú ý của người khác, nhất là từ nơi Duy. Từ lâu Duy biết Samantha dòm ngó tới anh. Cô luôn làm những việc cho người khác hiểu lầm họ là một cặp. Kể cả đám bạn bè cũng nghĩ một ngày nào gần đây họ sẽ lập gia đình với nhau. Lập gia đình!! À, Duy ngẫm nghĩ, Samantha sẽ có thái độ như thế nào nhỉ, nếu cô biết người vợ tương lai của anh không phải là cô.
Đi gần tới bàn như mọi lần, anh hất hàm.
- Hey, what's up?
Lũ con trai bạn anh reo lên khi thấy Duy.
- Man, where have you been? Sammy missed you a lot.
Duy cười, anh biết Samantha có thương yêu gì anh đâu. Bất hóa cô ta chỉ muốn anh dẫn cô ta đi đây đi đó và cùng cô vui chơi để lấy le với những kẻ khác.
- Sure, sure ...
Ngồi kế bên, Samantha có vẻ hơi giận khi Duy làm ngơ với cô. Anh cứ để cho cô liếc mắt đưa tình với các anh chàng khác mà không chút gì ghen tuông cả.
Cô xua các anh chàng kia ra và xê qua bên phía Duy.
- Anh đến mà không chào hỏi người ta vậy? Có biết em nhớ anh lắm không?
Duy nhìn cô trả lời lạt lẻo.
- Vậy sao.
Samantha đánh nhẹ vào vai anh, tỏ vẻ giận dỗi.
- Còn phải nói, em gọi lại nhà tìm anh mà lần nào cũng không gặp.
Duy nhún vai.
- Có gì đâu, anh bảo anh rất bận công việc mà. Em kêu anh tới đây có gì không hả?
Rút tay lại, Samantha sượng sùng trước mặt bạn bè.
- What is your problem? Why don't we have a drink first and then I'll tell you.
Nói xong cô mồi điếu thuốc cho Duy rồi một điếu khác cho mình. Duy cầm điếu thuốc để lên đồ gạt tàn. Anh nhớ lại Tâm không thích mùi thuốc lá. Bạn anh ngạc nhiên.
- Hey man, have you quit?
Duy không trả lời họ, anh quay sang hỏi Samantha.
- Có chuyện gì em cứ nói đi, anh không có nhiều thời gian.
- Trước hết anh cũng phải uống với em một ly đã chứ. Hôm nay anh sao vậy?
- Anh không hứng uống say hôm nay. Hẹn em khi khác vậy.
Duy đứng dậy định bước đi thì Samantha níu tay anh lại.
- I'll call you alright? Tối nay ngủ nhớ mơ thấy em nhe.
Đợi cô ta dứt lời, Duy đi thẳng ra bãi đậu xe và lái xe đi. Không biết vì sao anh dừng lại những tiệm thời trang và tự mình ngắm nghía. Anh sắm thật nhiều quần áo và giày dép với các thứ khác dành cho phụ nữ. Bước ra khỏi tiệm, trên tay cầm biết bao nhiêu túi xách, Duy cho vào trong xe và anh lái về nhà.
Đêm đó, Duy nằm mơ như Sammy nói. Nhưng trong mơ là người con gái khác chứ không phải là cô.
* * * * *
Băng Tâm nhìn túi đồ má xếp cho cô mà muốn khóc. Ngày mai cô phải theo Duy sang Mỹ rồi. Cả tháng nay, cô chống đối tới cùng, nhưng rốt cuộc cô vẫn là người đuối lý. Ba má nói đúng. Sang đấy rồi cô có thể làm phụ giúp gia đình và không cần phải nhờ vả nhà Duy sau này hoài nữa. Tháng trước, chị Toàn do Duy mướn tới chăm sóc cho ba má dọn về ở chung.
Tâm lúc đầu thật giận vì cô không muốn người lạ vào nhà lo cho ba má, huống hồ chi dọn vô ở chung luôn. Cô đã quạu quọ với chị ấy, thế mà chị vẫn vui vẻ bỏ qua cho cô. Thời gian vừa qua, chị Toàn lo hết mọi việc trong nhà không để Tâm làm gì nhiều.
- Tâm ơi, thay đồ lẹ đi con. Duy tới rồi. Lẹ đi để ra sân bay.
Tâm lẩm bẩm.
- Không đi, không đi đâu, không đi ...
Bỗng giọng người đàn ông phát ra từ cánh cửa.
- Sao lại không?
Tâm quay mình lại thấy Duy đứng đó tự bao giờ. Cô lặng thinh vạch túi xách ra bỏ áo quần lại ra giường.
- Bỏ lại cũng tốt, dù sao những thứ này qua đó cũng không cần tới.
Nghe giọng châm chọc của Duy, Tâm tức cả mình. Cô vội dồn áo quần mình trở lại vào túi xách. Xong xuôi, cô cầm túi xách đi ngang Duy bước ra cửa.
- Vậy thì tôi sẽ đem theo. Tôi sẽ cần mặc nó.
Duy nhìn theo Tâm, anh lắc đầu thở dài. Cả tháng rồi mà cô ta vẫn chưa có thiện cảm lại với anh. Bỏ tay vào túi quần, anh bước theo sau người vợ mới cưới của mình ra ngoài.
Má Tâm ôm lấy cô.
- Con đi bình an nha. Qua đó nhớ viết thư về cho ba má biết.
Ông Lý đặt tay lên vai Duy.
- Cám ơn con lo cho con Tâm. Sang đó cho ba má gởi lời thăm ba con nhe.
- Dạ, ba yên tâm. Con sẽ lo cho Tâm đàng hoàng.
Bên trong bà Lý vuốt tóc con gái.
- Lớn rồi, lấy chồng theo chồng. Con phải làm một người vợ hiền và một con dâu ngoan nghe chưa?
Tâm nghẹn lời. Cô không nói được câu nào. Cố dằn nước mắt, Tâm chỉ khe khẽ gật đầu cho má vui lòng. Bên ngoài, Duy hay nhìn vào dòm chừng Tâm. Thấy Tâm không được vui, lòng anh đau nhói. Không muốn kéo dài thời gian, Duy cất tiếng giả từ.
- Thôi tụi con đi nha ba má. Sang đó rồi tụi con sẽ báo ba má hay.
- Ừ, tụi con lên đường đi.
Tâm nhắn nhủ với chị Toàn.
- Nhờ chị chăm sóc ba má dùm em nhé.
Chị Toàn vui vẻ.
- Vâng. Cô yên tâm mà theo cậu sang bển. Tôi bên này sẽ lo cho ông bà chu đáo.
- Cám ơn chị.
Duy bước lại đặt hai tay lên vai Tâm dìu nàng đi ra xe.
- Mình đi thôi em.
- Bộ anh sợ trể máy bay à?
- Cái đó thì em rất muốn, có phải không?
- Nếu phải thì đã sao?
Duy không cười nhưng trong đôi mắt anh đang cười Tâm.
- Thì vẫn còn chuyến khác chứ có sao.
Vào xe, Tâm không hề lên tiếng. Cô ngồi để hai tay lên chân. Mắt Tâm nhìn xa xôi. Cuộc đời cô từ nay hoàn toàn ... lệ thuộc vao ... chồng hay sao? Chỉ một tháng thôi người con trai cô ghét nhất trên đời này lại trở thành chồng cô. Nhưng cô thề là sẽ không để cho anh ta yên đâu.
Duy cũng im lặng. Anh biết Tâm đang suy nghĩ và có lẽ cũng nghĩ một việc như anh. Tâm không thích anh, cô lạnh lùng quá. Làm sao hai đứa sống chung một nhà? Làm sao mình thuyết phục được Tâm? Lúc này nhìn cô mới thật sự là Băng Tâm, thật lạnh lùng và sắc đá. Anh muốn Tâm của anh vui trở lại như lúc đầu anh gặp gỡ. Anh muốn được thấy trên môi cô nở một nụ cười ... anh muốn ... ôi Duy ơi ... mi muốn nhiều thứ quá. Từ nhà cho đến lúc hai người lên máy bay, giữa Tâm và Duy là một bầu không khí nặng nề.
No comments:
Post a Comment