Wednesday, July 29, 2009

Một Giấc Mơ Hoang - Chương 2

Một Giấc Mơ Hoang
Tuyết Băng - TP





Chương 2



Ông Trần từ phòng ngủ bước ra. Ở nhà hoài ông cũng chán. Duy đi về Việt Nam làm công việc để ông bên này tối ngày trong nhà thui thủi một mình. Phải chi bên Việt Nam thì ông có thể đi bộ tới nhà bạn bè hàng xóm nói chuyện chơi rồi. Ông lắc đầu chán nản, đi vào phòng ăn. Người làm tên Sarah dọn điểm tâm ra cho ông.
- Good morning sir! How are you this morning?
Ông Trần lấy tay che miệng ngáp.
- I'm okay, thank you.
Ông nghĩ bụng, chẳng biết thằng Duy nó mướn con nhỏ mỹ này tới nhà làm chi không biết. Có mướn thì cũng kiếm ai người việt và lớn tuổi một chút chứ. Có đâu đem một con nhỏ trẻ như vầy về coi nhà. Mặc dầu ông đã bảo ông không cần ai chăm nom cho ông trong lúc anh đi vắng, hôm anh ra sân bay, ông về nhà thì đã thấy cô ta quét dọn nhà cửa rồi. Tối ngày nói tiếng Anh làm ông nhức cả đầu. Một tay cầm thìa ghim miếng bacon, một tay ông cầm tờ báo lên coi. Chợt điện thoại reng. Ông nghe giọng Sarah trả lời điện thoại.
- Hello?
Rồi ông thấy con nhỏ vui mừng ra mặt. Ông đoán chắc chắn là Duy gọi về chứ không ai khác hơn.
- Yes, he's here...Yes, I'll call him.
Nói xong cô đem điện thoại đưa ông Trần.
- It's your son.
Ông Trần cầm lấy điện thoại. Đợi con nhỏ đi khuất ông mới lên tiếng.
- Alô!
Bên kia đầu giây, giọng Duy trầm trầm.
- Hello, ba đó hả? Hôm nay ba thế nào? Sarah có chăm sóc cho Ba đầy đủ không? - Ba khỏe, ba tự lo cho mình được mà. Con không cần lo. Còn con thế nào? Về bên đó vui không? Công việc ra sao?
Duy nghe ba hỏi dồn dập, anh biết ông muốn gì rồi. Anh không trả lời mà hỏi lại ông.
- Ba không muốn biết bác Lý thế nào sao?
Như bị nói trúng tim đen của mình, ông Trần hơi quê. Ông gắt:
- Còn không mau nói tao biết? Ổng vẩn khỏe chứ?
- Khỏe cả. Ai cũng khỏe, chỉ có con của ba là không khỏe thôi.
Không để ý đến câu sau của con trai, ông Trần hỏi dồn:
- Vậy còn con gái bác Lý thì sao?
Duy cười to. Đây mới là câu hỏi chính của Ba anh đây.
- Sao không đợi con cúp máy rồi ba mới hỏi luôn? Cô ta khỏe.
- Mày biết tao không hỏi vụ này mà.
- Ồ... cũng tạm tạm...Ba lo à?
Ông Trần chối ngay.
- Tao lo chuyện gì?
- Thì lo con không chịu giúp ba vụ này. Ba sẽ bị thất hứa với người ta. Ba sẽ bị mất mặt.
- Mày dám? Mày đã hứa rồi mà. Giúp ông già mày một lần không được sao?
- Vâng. Và con cũng không muốn làm đứa con bất hiếu của ba.
- Vậy được, nhớ cho ba gởi lời thăm ổng bả... và lời chào tới cháu Băng Tâm luôn.
Duy thừa cơ hội chọc lại ba.
- Phải nói là con dâu tương lai của Ba thì đúng hơn.
Ba anh cũng không vừa.
- Vậy thì tao có cháu nội bồng chứ có làm sao đâu?
Bên kia đầu giây có người gọi Duy.
- Ba ơi, con tới giờ phải họp rồi. Có gì con gọi Ba sau. Con đi trước nha. Họp xong con sẽ qua nhà bác Lý. Bác ấy mời qua ăn cơm.
Ông Trần thúc hối.
- Vậy con đi họp đi. Nhớ lời Ba dặn đó nhe chưa?
- Okay ba. Con biết rồi. Ba bảo trọng. Kêu Sarah làm mấy việc trong nhà, ba đừng làm một mình nha.
- Ừ, tao biết mà. Đi đi con.
- Okay, bye bye Ba!
Ngồi trong phòng họp, Duy không thể nào tập trung được. Từ lúc cúp máy với ba để vào họp, trong đầu anh không ngớt nghĩ tới Băng Tâm. Kỳ thật, cô ta có gì hơn các cô mình quen đâu, sao lại cứ nghĩ đến cô ta? Ngồi ghế với một cách mệt mỏi, tay phải Duy cầm cây bút đưa tới đưa lui. Những người khác đang nêu ý kiến về việc làm ăn. Còn anh, anh đang mơ mộng. Cứ vài phút là Duy lại nhìn đồng hồ. Còn nữa tiếng nữa mới xong cuộc hợp. Duy nhíu mày...với trong đầu một câu hỏi vì sao hôm nay thời gian như ngừng trôi?


* * *


Hừ hừ ! Băng Tâm ngồi mần cá. Duy đã nhờ người đem qua để nàng khỏi đi chợ. Hôm nay Duy sẽ qua nhà Tâm ăn cơm. Phập! Băng Tâm chặt cái đuôi của con cá. Hả giận biết mấy nếu tí nữa hắn mắc cổ.
Duy bước xuống xe đi vào nhà bác Lý. Hợp xong anh đi thẳng tới đây liền, chẳng buồn về khách sạn thay đồ. Mặc bộ đồ vest, anh phì cười. Thế nào Tâm cũng cho rằng anh ra vẻ việt kiều nữa cho mà xem. Ông bà Lý thấy Duy ngoài ngõ, họ đứng dậy đi ra đón Duy.
- Sao trể vậy con? Trên đường không có gì chứ?
- Dạ không. Chỉ là cuộc hợp dài hơn dự định thôi. Xin lỗi đã làm hai bác và Tâm chờ con.
Anh cùng ông bà Lý vào trong. Duy rảo mắt nhìn quanh tìm Tâm. Tâm đang ngồi ở bàn ăn. Cơm nước đã dọn sẳn rồi và cô bé của anh ... hình như khác hơn hôm đầu anh gặp. Tâm thấy ba má ra đón Duy, cô ngồi lại bàn không thèm đi. Mắc gì phải ra đón hắn. Chiều giờ ngồi đợi, cơm cũng nguội luôn. Không lẽ còn phải giả bộ ra vẻ vui mừng hay sao?
- Chào Băng Tâm.
Tâm vẫn im lặng. Cô cầm đũa lên ăn cơm. Ba cô thấy vậy bèn nói.
- Duy hỏi chuyện con kìa Tâm. Sao không trả lời anh?
Tâm dường như mắc nghẹn khi ba cô nói xong. Cố nuốt miếng cơm vào bụng cô nói cộc lốc.
- Chào!
Ông Lý tức giận trước cử chỉ của con gái. Băng Tâm chờ ba la mình. Cô cúi mặt xuống. Ông Lý định lên tiếng thì Duy đã cười thật to. Anh xua tay.
- Ô kê, anh không hỏi nữa, để cho Tâm ăn cơm. Chắc là đói rồi phải không? Ăn xong sẽ dễ chịu trở lại há?
Biết Duy chế giễu mình, Tâm định trả đủa nhưng thấy sắc mặt của Ba, cô đành mím môi và ăn lẹ cho hết chén cơm trên tay. Duy xắn miếng cá cho vào miệng. Anh tấm tắc khen, nhìn Tâm nheo mắt.
- Chà, Tâm nấu ngon quá. Mai mốt phải ăn món này hoài quá.
Kỳ này Tâm không kềm chế được. Cô cũng nhìn anh và cất giọng chanh chua.
- Được thôi, chỉ sợ anh mắc nghẹn xương cá.
Má Tâm rầy con gái.
- Con ... ăn nói gì thế?
- Đâu có gì. Mọi người ăn đi, con no rồi.
Tâm bỏ chén xuống bàn, cô đứng dậy, bước ra khỏi bàn mà không thèm nhìn đến Duy. Duy nhìn theo, anh hơi thắc mắc, không hiểu mình đã làm gì cho Tâm giận dữ vậy. Có lẽ cô giận vì đợi lâu. Không sao, tí mình đi xin lỗi cô ta là hết chuyện. Nghĩ vậy anh xoá bỏ lo lắng và cùng tiếp tục ăn và trò chuyện với ba má Tâm.
Sau khi uống trà và kể chuyện mình nói điện thoại với ba hồi chiều cho hai bác Lý nghe, Duy chạy đi tìm Tâm. Nảy giờ Tâm lên dọn bàn ăn rồi không thấy cô xuất hiện nữa. Anh muốn nhìn mặt Tâm, muốn được trò chuyện với cô. Trước sau gì cũng ở chung một nhà, tìm hiểu nhau bây giờ chỉ có lợi cho sau này. Duy dừng bước, anh thấy Tâm đang rửa chén. Tội cho vợ tương lai của anh quá. Thế này thì còn gì đôi bàn tay của Băng Tâm. Anh lại gần hơn.
- Mai mốt anh sẽ không để cho em phải rửa chén bằng tay đâu.
Băng Tâm ngước mặt lên. Thì ra hắn tới lúc nào mình không hay. Cô trở lại với công việc của mình.
Duy ngồi xuống bên Tâm.
- Sao không nói chuyện? Em còn giận anh à? Anh xin lỗi em vì anh đã tới trể bắt cả nhà chờ.
Tâm vẩn làm thinh. Duy không chờ được, anh hỏi ngay.
- Tâm, có chuyện gì vậy? Nói anh biết có được không?
Rửa xong cái chén cuối cùng, Tâm bưng thao chén dĩa, cô đứng dậy nhìn thẳng vào mắt Duy.
- Tôi không sao cả. Tôi không dám giận anh đâu. Và tôi thích rửa chén bằng tay!
Tâm định quay đi thì bất ngờ Duy kéo tay cô lại.
- Sao em nói vậy? Ai lại để vợ mình cực khổ chứ?
Tâm nói như hét lên .
- Ai làm vợ của anh? Anh đừng có hòng!
Như bị tát vào mặt bạt tay, Duy đứng sửng. Anh thật bất ngờ với sự tấn công bất chợt của Tâm.
Tâm ré lên. Duy bổng giựt mình. Nhìn xuống anh mới thấy mình nắm tay Tâm. Đang giận anh bóp chặt tay cô, làm Tâm đau mà anh không hay.
- Anh xin lỗi đã sơ ý làm em đau.
Tâm bĩu môi.
- Bây giờ đã vậy, rủi sau này qua bển ai biết được anh sẽ làm gì chứ?
Đoạn Tâm nhìn lên. Cô thấy đôi mắt nhìn cô thật lạnh lùng.
- Tâm đừng lo. Tôi sẽ không đụng đến Tâm nữa đâu. Nhưng qua Mỹ thì nhất định phải sang. Chuyện đó không thể nào thay đổi được!
Dứt lời anh buông tay Tâm ra, quay lưng bỏ vào nhà. Tâm nghe tiếng máy xe dần dần xa mất. Phía sau nhà chỉ còn lại mình Tâm đứng xoa cánh tay. Không ai biết ngày mai sẽ ra sao.


* * *


Ông Trần ngồi trong phòng khách coi tivi. Ông cầm cái remote control bấm liên tục đổi đài. Miệng ông lẩm bẩm.
- Hôm nay sao chẳng có phim gì coi hết à.
Ông tắt tivi. Đi vào phòng ngủ lấy thư của ông Lý ra đọc. Lá thư này ông đã đọc không biết bao nhiêu lần. Trong thư hai ông đã bàn chuyện cho hai đứa nhỏ. Tới đây ông mỉm cười, cầm tấm hình của Băng Tâm lên nhìn lại. Con bé thật dể thương. Nó mới xứng làm vợ của thằng Duy. Có con dâu việt thật sự cũng làm cho ông an ủi được phần nào. Còn một tuần nữa Duy mới về lại Mỹ, ông rất muốn xem thái độ Duy về Tâm.
- Hừm...phải làm gì cho con bé mới được.
Nói rồi ông thay đồ ngay lập tức. Bước ra ngoài đi thẳng vào nhà bếp ông kiếm Sarah. Đây là lần đầu ông cần tới cô. Ông định gọi Samantha, bạn Duy tới giúp ông trong công việc này. Nhưng ông không mấy gì thích cô ta. Việt không ra Việt, Mỹ không ra Mỹ, cả tuần nay cô ta cứ gọi lại kiếm Duy làm cho không những chỉ mình ông bực mình mà cả Sarah cũng không thấy gì vui vẻ.
- Hey! Shopping?
Sarah ngước lên thấy ba của ông chủ gọi. Hừm ... shopping à? Cô vui vẻ đồng ý. Ra ngoài một chút cũng đỡ hơn ở trong nhà hoài. Không có Duy ở đây, không ai mua sắm đồ cho mình cả.
- My pleasure, sir!
Thế là một già, một trẻ ra xe đi shopping. Lên xe, để mặc cho Sarah lái, ông Trần ngồi ngẩm nghĩ không biết con dâu tương lai của mình mặc đồ nào mới thích hợp.

No comments: