Wednesday, July 29, 2009

Một Giấc Mơ Hoang - Chương 9

Một Giấc Mơ Hoang
Tuyết Băng - TP






Chương 9




Rồi ngày lên sân bay cũng đến. Hành lý đã soạn xong. Sarah nắm tay Tâm nói lời từ giã. Thông khoanh tay, vẻ mặt lo âu.
- Thật không ngờ chị giúp em tìm hạnh phu’c nhưng anh chị lại không có kết quả như mình mong muốn. Em thật là ...
Tâm dịu dàng.
- Không phải người ta thường nói duyên do trời định sao? Thông không cần phải buồn cho Tâm mà nên đối xử tốt với Sarah đó, biết hay không?
- Cái này dĩ nhiên rồi, chị đừng lo. Em quí cơ hội thứ hai mà cô ấy đã cho em. Em sẽ không làm các người thất vọng đâu.
- Ừ ...
Thấy Tâm nhìn chung quanh, Thông gạn hỏi.
- Chị có vẻ luyến tiếc nơi này lắm thì phải. Bây giờ thay đổi ý định vẩn còn kịp mà chị Tâm. Hay là chị ở lại đây đi.
Tâm lắc đầu.
- Không đâu ... không được ....
- Sao lại không?
Ngập ngừng hồi lâu, Tâm bảo.
- Tâm không muốn ... mình không muốn phải thấy Duy với cô gái khác. Thà là Tâm không có mặt tại đây ... có lẽ ... Mấy tháng nay cũng đủ làm cho Tâm đau khổ lắm rồi.
Thông mỉm cười trước lời tâm sự của Tâm. Anh không đoán mà nói thẳng.
- Chị yêu anh Duy.
Thấy Tâm ngó nơi khác, không trả lời, Thông hỏi tiếp.
- Đúng không?
- Nhưng trong tim anh ấy không có Tâm. Ở lại có ý nghĩa gì?
Thông hỏi thêm.
- Vậy anh Duy chưa nói với chị là anh ấy yêu chị ư?
Cười buồn bả trước sự đau khổ của riêng mình, Tâm khẽ lắc đầu.
- Anh ấy chỉ muốn cả nhà vui thôi, nào đâu là thật mà Thông ...
- Hai người đang hát bài chia tay đó hả?
Vội quẹt nước mắt khi nghe tiếng Duy, Tâm gượng cười lấy lại sự bình tĩnh. Duy đứng trước mặt cô với tờ giấy trong tay. Mặt anh có vẻ vui hẳn hơn mọi ngày. Tại sao? Tim Tâm như vừa bị ai bóp nát khi cô nghĩ có lẽ anh vui vì hôm nay anh sẽ được tự do và sau này sẽ không cần gặp mặt cô mỗi ngày nữa. Tâm cầm bút, tay run run chưa vội ký. Nhắm mắt lại, rồi như quyết định lần cuối cùng, cô ký tên vào tờ giấy thật nhanh.
Từ bên kia phòng đứng nghe Thông lải nhãi, mắt Duy không rời khỏi Tâm. Trong lòng anh khẽ bảo mình làm vậy là đúng. Rồi Tâm sẽ hiểu thôi và sẽ không trách anh. Bước đến bàn nơi Tâm ngồi sững ra với cây bút vẫn còn trên tay, Duy cầm lấy tờ giấy và nhắc:
- Em soạn hành lý xong hết chưa?
Ôi! Tại sao anh có thể đáng ghét và đáng yêu đến thế? Nghe Duy hỏi, Tâm không thể không nghĩ rằng anh muốn cô đi càng sớm càng tốt. Thế mà Thông còn nghĩ rằng Duy yêu cô và cho cô chút hy vọng. Tâm trả lời thật chậm rãi.
- Xong hết rồi anh.
Rồi không để cho Duy hiểu lầm là mình còn nuối tiếc nơi này, Tâm thúc ông Trần:
- Mình đi được chưa ba?
Mặc chiếc áo khoác vào, ông Trần ngồi ở ghế sofa nãy giờ mới lên tiếng:
- Ừ, ra đấy sớm cũng chả sao. Ở nhà ngồi không lỡ trễ chuyến bay thì mệt.
Ông Trần, Thông, và Sarah đã lên xe. Riêng Tâm còn chút ngần ngừ.
Reng ... reng ...
Duy trả lời điện thoại.
- Hello?
- Ồ, hi Sammy!
- Bây giờ mới đi ra sân bay à ...
Duy quay qua nhìn thì Tâm đã bỏ ra ngoài tự lúc nào. Anh vội cúp điện thoại chạy theo cô ra sân chỉ để kịp mở cửa xe cho Tâm. Anh nhìn cô và chúc.
- Đi bình an nhé ... và chúc em tìm được hạnh phúc mà em mơ ước.
Bước lên xe, Tâm cố gắng lắm mới cất tiếng cám ơn Duy được. Anh đóng cửa xe và thế là hết. Thông cho xe chạy đi. Tâm không quên lúc sáng trước khi Thông và Sarah thức, ông Trần đã hỏi và Duy bảo anh bận công việc nên không thể đi tiễn họ được. Có lẽ anh có hẹn với Sammy vì cô vừa gọi cho anh xong. Tâm thật thất vọng nhưng biết làm sao? Chả lẽ cô thay đổi ý định và van xin, năn nỉ anh phải yêu cô ư? Tự ái của cô đã không cho phép cô làm vậy. Thế cho nên bây giờ tất cả đã như cô mong muốn lần đầu đặt chân đến đây. Nhìn sau kính xe, bóng dáng Duy nhỏ dần rồi xa khuất.

* * * * *

Ngồi trên máy bay chờ đợi, Băng Tâm nhìn đồng hồ. Chỉ còn năm phút nữa thôi là máy bay cất cánh. Đưa tay chạm sợi dây chuyền trên cổ, bất giác Tâm lại nghĩ đến Duy, đến những giây phút vui vẻ mà anh đã mang đến cho cô. Những lời chúc của anh trước khi cô đi sẽ không thành sự thật vì không có anh, làm sao cô có thể tìm được hạnh phúc mà cô mong ước? Có phải chăng cô quá cứng đầu, cố chấp, để rồi hạnh phúc đã vụt đi trong tầm tay của cô?
Nhìn thấy Thông và Sarah đứng bên nhau qua màn kính cửa số máy bay, Tâm thở dài cho tương lai sau này của mình khi trở về Việt Nam. Năm phút sao lâu thế nhỉ? Nhắm mắt lại để tìm giấc ngủ. Có lẽ sau khi ngủ một giấc rồi cô sẽ hết buồn đau và mọi việc lại ổn định.
Máy bay cất cánh, ông Trần cũng đọc báo rồi ngủ ở hàng ghế trên hàng ghế của Tâm. Không lâu cô tiếp viên hàng không đem thức ăn đến. Bàn tay to lớn khẽ lay Tâm.
- Dậy ăn tí đồ đi Tâm. Không thôi tí nữa em sẽ đói đó.
Đôi mắt Băng Tâm như nặng trĩu vì quá mệt mỏi. Xong nghe tiếng nói quen thuộc vọng vào tai, cô thật nửa muốn tỉnh dậy xem là ai, nửa muốn ngủ say để người đó đừng đi mất.
Giọng nói nhanh hơn, thêm vào có vẻ lo lắng.
- Băng Tâm! Nãy giờ ngủ lâu rồi, dậy ăn chút gì lót bụng đi em.
Vẻ mặt quạu quọ vì bị đánh thức, Tâm chầm chậm mở mắt. Cô không thể tin ở mắt mình. Tâm xoa mắt mấy lần nhưng gương mặt trước mắt cô vẩn còn đó. Cô chợt ôm lấy người đối diện mình.
- Anh! Đừng bỏ em một mình!
Duy mỉm cười vổ về.
- Anh ở đây bên em mà, không bỏ em một mình đâu. Không bao giờ!
Buông Duy ra, cô nhìn anh vẻ mặt hờn dỗi.
- Bỏ người ta một mình hoài mà nói không có. Anh xạo quá đi.
Duy vờ đưa tay lên thề.
- Anh nói thật mà. Anh chỉ yêu mình em.
Đột nhiên Tâm òa khóc khiến vài người chung quanh phải chú ý.
- Vậy còn Sammy thì sao? Anh chỉ giỏi gạt người ta.
Lấy tay lau nước mắt cho Tâm, người con gái mà anh gần đây phát hiện không thể sống nếu thiếu cô, Duy nhỏ nhẹ:
- Anh và Sammy là bạn mà thôi. Sammy đã làm cho em hiểu lầm nhưng thật sự tụi anh không có gì. Cô ấy chỉ lầm lỗi nhất thời khiến chúng ta bất hòa. Nhưng cũng nhờ vậy mà anh mới biết chính em mới thật sự là người anh yêu, người anh sống chung suốt kiếp này.
Băng Tâm thút thít:
- Vậy lúc nãy cô ta không phải gọi cho anh sao?
Thấy Tâm ghen, anh không bỏ lỡ cơ hội chọc cô:
- Phải, nhưng không có gì hết. Dù sao anh cũng rất vui khi biết em ghen vì anh.
Lấy tay đập vào ngực Duy, Tâm bảo:
- Ơ ... em hỏi đàng hoàng mà, anh cứ giỡn hoài.
- Sammy gọi cốt chỉ cám ơn anh đã giúp cho cô ta tìm được tình duyên mới và chuyển lời thăm đến em. Nhất là xin lỗi em, mong em bỏ qua cho những việc cô ấy đã làm tổn thương đến tình cảm hai ta.
- Chỉ vậy thôi sao?
- Chỉ vậy thôi. Em không tin nữa sao?
- Cô ấy có tốt bụng vậy không?
Tâm ngẫm nghĩ. Duy dang hai tay lên cao chịu thua.
- Đúng là sợ đàn bà, con gái các người quá.
Tâm nói hết câu giùm anh.
- Nhớ dai, lải nhãi, và còn nhỏ mọn nữa đúng không?
Như nói trúng tim đen anh, Duy cúi đầu cười khúc khích. Tâm thấy anh cười, cô trề môi míu:
- Tại người ta ...
Đặt ngón tay lên môi cô, Duy thì thào:
- Anh biết ... em không cần nói ra. Anh hiểu em muốn nói gì mà.
Nheo mắt ngó Duy, Tâm hỏi:
- Thiệt hông đó?
- Thiệt ... hãy tin anh đi, vì đó cũng là lời anh muốn nói.
Hai người ôm nhau thật lâu rồi cả hai đứa bật cười khi phát giác tất cả người trên máy bay cứ để mắt về mình. Thấy hai đứa cười, mọi người thở phào và trở lại công việc của mình, biết hai đứa không sao. Tiếng cười tan dần, Tâm bỗng như phát hiện điều gì. Cô hỏi dồn, tay nắm chặt tay Duy .
- Ủa! Sao anh lên máy bay được? Anh lên hồi nào sao em không biết? Anh quyết định về Việt Nam lúc nào vậy? Tương lai anh định làm sao? Anh ...
- Suỵt ....khẽ chứ. Em ngồi ăn đi. Anh sẽ trả lời hết những câu hỏi của em. Em hỏi một lô như vậy, người ta sẽ nghĩ em ăn hiếp anh đó.
Trong bụng cũng thấy đói, Tâm ăn ngon lành sau khi "xí" một cái với Duy. Duy tủm tỉm khai tất cả.
- Anh có ý định về Việt Nam cùng ba và em từ khi biết em có ý định này và anh biết không thể mất đi em. Anh lên xe ngay khi các người vừa đi khỏi. Anh lên máy bay phút cuối cùng khi em đang mê ngủ làm sao biết.
Tằng hắng, Duy nói tiếp.
- Còn nữa, sẳn đây nói em biết luôn một lần, không thôi mai mốt lại lại hỏi nữa. Mấy tháng nay anh lo làm ngày đêm để bây giờ có thể về Việt Nam làm cho công ty anh bên đó. Anh biết nếu lúc đó thấy mặt anh, em sẽ khó chịu nên anh cố tình làm nhiều giờ để lánh mặt em cho em tự nhiên hơn. Căn nhà thì anh đã nhờ thằng Thông và Sarah coi giùm. Để tụi nó ở đó, coi như nhà tụi nó và chúng ta có thể trở qua ở mùa hè, mùa Đông mình về lại Việt Nam cho ấm. Và tương lai anh đi làm, em ở nhà làm bà nội trợ hì hì.
Vẫn còn nghi ngờ chuyện cũ, Tâm hỏi.
- Nếu anh và Sammy không có gì sao hôm đó anh bỏ đi ngay khi cô ấy gọi điện thoại kiếm mà không giải thích?
Vổ trán, Duy tỏ vẻ hối hận.
- Hôm đó anh không biết là Sammy đã gọi em trước rồi. Lúc cô ta gọi anh, nhờ anh tới đưa cô ta về. Cô ấy đã vì một người đàn ông khác mà uống say để rồi phải nhờ anh ra giải quyết giùm thôi. Vì vậy nên mới về trễ.
Gãi đầu, anh thố lộ cùng vợ.
- Anh vì chút tự ái nhất thời mà xém chút mất đi người con gái anh yêu. Cũng có lẽ là vì quá yêu em nên anh đã không suy nghĩ chín chắn. Tha lỗi cho anh nha.
Thấy Tâm vẫn không lên tiếng, Duy đổi giọng vui tươi.
- Còn gì thắc mắc không hở? Hi hi.
- Xí, không lo ăn đi, nói nhiều quá, đồ ăn nguội bây giờ. Tạm thời không còn gì thắc mắc. Mọi thắc mắc đã được anh giải tỏa hết rồi.
Duy lém lỉnh như một đứa con nít:
- Thì nhịn đói, về tới Việt Nam, bà xã anh nấu canh chua cá lóc cho anh ăn ngon hơn.
Vuốt mũi Duy, Tâm cười tươi chọc lại:
- Ai nói làm vợ anh? Em nhớ có người kêu em ký giấy và em đã ký giấy rồi đó mà. Vậy chúng ta đâu còn quan hệ gì.
Lôi ra trong cặp táp một bao thơ vàng, Duy hí hửng:
- Em ký thôi, nhưng anh thì chưa. Mình chưa chính thức ly dị, em vẫn là bà xã của anh. Anh chỉ muốn xem coi em có chút cảm tình gì với anh không khi ký tên trên tấm giấy này.
Tâm xoe tròn mắt nhìn anh. Duy nheo mắt nhìn vợ:
- Em không nghĩ rằng anh sẽ làm thật chứ bà xã?
Tâm nhún vai, bóc đậu phọng bỏ vào miệng. Anh ôm cô vào lòng lần nữa và cười hơi to làm đọng đến ba anh phía trên. Ông quay xuống nhìn hai đứa với cặp mắt đầy câu hỏi. Duy như kẻ trộm, cười giả lả.
- Vợ con ngây thơ quá!

No comments: