Tuyết Băng - TP
Chương 6
Băng Tâm sực tỉnh, cô phát hiện có người kế bên. Cô bẽn lẽn khi thấy đầu mình còn nằm trên vai Duy và tay vẫn còn đặt trên ngực Duy. Cô giựt tay mình ra ngay khi nghĩ đến đây là người con trai cô không ưa thích. À, tại sao ta ở trong này? Không phải tối qua mình nằm ngoài phòng sách hay sao? Thật kỳ lạ. Trừ khi hắn ta ...
- Dậy mau! Dậy!
Tâm giựt cái mền. Duy nhắm mắt trả lời, giọng nhừa nhựa.
- Hừm ... hong muốn dậy.
Anh trở mình sang, vẫn nhắm mắt và ôm chầm lấy Tâm ... giả đò ngủ tiếp. Tâm đập vào tay anh.
- Dậy đi sáng rồi! Anh làm cái gì vậy hả?
Dúi đầu vào tóc Tâm, Duy thì thào.
- Nằm đây với vợ tui ngủ chứ gì.
Tâm như chợt nhớ ra một chuyện quan trọng.
- Tối qua anh đi đâu vậy? Sao say mèm vậy hả? Có phải đi với cô bạn gì đó không?
Nằm im không nhúc nhích, Duy trêu Tâm.
- Em ghen hả?
Tâm quay mặt sang cải lại.
- Ai mà thèm ghen. Hỏi thôi không được sao?
Duy không trả lời. Anh nhìn cô đăm đăm. Tâm dường như mới phát giác gương mặt Duy thật gần với mình. Đôi mắt anh như làm cho cô tê liệt hoàn toàn. Cô cũng không hiểu được chính mình. Nắm lấy tay Tâm, Duy chậm rãi nói nhỏ.
- Hôm qua Sammy gọi, cô ta bảo là có chuyện gấp cần gặp anh. Biết tánh cô ấy sẽ không để anh yên nếu anh không tới nên anh định đi gặp cô ta coi có chuyện gì không rồi về ngay. Nhưng tụi bạn anh cũng có mặt ở đó. Tụi nó lúc nào cũng nghĩ anh và Sammy một cặp và có ngày anh sẽ cưới cô ấy.
Tâm rút tay mình ra khỏi bàn tay to lớn của Duy.
- Vậy sao anh nghe ba, cưới em sang đây?
Duy chụp vội tay Tâm lại, giữ chặt tay cô buộc Tâm phải nhìn anh.
- Lúc đó Sammy muốn anh ở lại với cô ta. Anh không muốn ở lại và cũng không muốn Sammy hiểu lầm nên đã nói rõ với cô ta và tụi bạn là anh đã có vợ rồi. Tụi nó nghe tin đó nên bắt anh uống với tụi nó coi như chúc mừng anh. Họ bắt anh kể về em và rồi anh uống say tụi nó mới chịu cho anh về nhà.
Tâm mở to mắt.
- Bạn bè sao để anh lái xe trong lúc say rượu?
- Em cũng quan tâm cho anh lắm chứ?
Gương mặt xinh xắn của Tâm bổng nhiên nóng bừng.
- Tại tui chưa muốn làm góa phụ thôi.
Tuy bên ngoài Duy không cười nhưng bên trong anh thật vui khi biết được Tâm lo lắng cho mình.
- Xin lỗi bà xã. Hôm qua anh không về ăn cơm chung với em và cả nhà được. Không giận anh chứ?
Tâm nhớ đến Sarah. Ừ, phải rồi nhỉ, cô ta cũng đã chờ Duy về cả đêm. Chắc có lẽ còn lo lắng hơn mình. Thế mà mình còn cầm chân Duy lại đây.
- Anh xin lỗi ba và Sarah thì hơn. Với tôi, không có anh ở nhà thì khỏi phải giành cơm mà thôi. Giận chi mau già lắm.
- À ... đàn bà miệng lưỡi quá.
- Không ra bếp ăn phần chừa lại tối qua thì nó thiu ráng mà chịu ở đó bôi bác đàn bà.
Xoa hai tay vào nhau, Duy chép miệng.
- À, được ăn rồi. Cám ơn em, bà xã.
Phóng xuống giường, Duy lẹ làng hôn trán Tâm.
- Sửa soạn đi, hôm nay chở em đi mua sắm.
- Á ...
Duy giựt mình bởi tiếng la hốt hoảng của Tâm.
- Chuyện gì?
Tâm không nói được, chỉ biết lấy tay chỉ vào người Duy rồi ngó chổ khác. Duy bật cười trước cử chỉ thật dễ thương và ngây thơ của vợ.
- Ai bỉu bà xã tui chỉ mặc cho tui cái quần tà lỏn làm chi hi hi.
Tâm lại đỏ mặt, cô nắm vội cái gối ném về phía Duy. Né cái gối vừa bay tới, Duy ra khỏi phòng.
- Mười phút thôi nhe!
Duy đi rồi Tâm ngồi cười một mình. Lạ thật! Sao mình không những không tức giận mà còn có phần vui lạ. Nhất là khi thấy hình cô treo bên cạnh hình Duy, Tâm cứ thấy vui vui mà không hiểu lý do gì.
Ba Duy đi ra ngoài phòng ăn. Thấy Duy ngồi ăn sáng bằng cơm với canh chua hôm qua, ông nói ngay.
- Sao mày không đợi vài ngày rồi hãy về luôn đi.
Như không nghe lời trách mắn của ba, Duy chào ông.
- Good morning ba. Con xin lỗi ba về việc tối qua. Sẽ không có lần sau, thưa ba.
Ông Trần ngồi xuống ghế và từ từ ăn những thức ăn sáng mà Sarah mới đem lên cho ông.
- Còn có lần sau thì mất vợ con ạ. Lớn rồi không còn nhỏ nữa đâu. Mày làm ơn có trách nhiệm cho tao nhờ tí. Hôm nay lo dỗ ngọt con Tâm đi. Tối qua nó thức lo cho mày đó.
- Dạ con biết rồi.
Tâm đi ra trong bộ đồ bộ cô đem theo từ Việt Nam. Xong cô biết ăn mặc như vậy ra ngoài không tiện cho lắm nhưng cô chẳng có đồ nào khác mặc cho hợp.
- Em không đi mua sắm đâu. Bộ đồ hôm qua đi chợ mặc còn chưa giặt xong ...
Thấy vợ thật thà trông thật đáng yêu, Duy bỏ chén cơm xuống, anh dắt Tâm vào phòng.
- Anh quên nói em biết đồ trong tủ toàn là của em đó. Không biết bà xã mặc vừa không thôi vì anh chọn đại trước khi em sang nên ...
- Đẹp quá!
- Vậy em chọn cái nào vừa thì mặc ha. Tí đi tới tiệm em chọn cái khác sau, được không bà xã?
Mắt Tâm không rời tủ quần áo, cô còn đang say sưa ngắm những bộ quần áo mới Duy đã mua sẳn cho cô.
- Có nhiều quá rồi, mua sắm thêm làm gì?
- Tại anh muốn tự em chọn cho mình. Anh muốn em được vui, dù gì anh cũng đã xin nghỉ việc một tuần ở nhà với em mà.
Tâm im lặng, đang buâng khuâng thì Duy bảo.
- Bà xã cứ từ từ ha. Anh ra ngoài với ba.
Dứt lời, Duy trở ra ngoài với ông Trần. Tâm bắt đầu thử đồ mới treo trong tủ. Chao ôi, những đồ này của cô hết sao? Tâm mặc vào chắc có lẽ quê mùa lắm. Tuy vậy, cô vẩn thử hết bộ này sang bộ khác rồi tự soi gương. Có vài chiếc áo đầm, Tâm mặc vào cảm thấy đôi chân mình ... như hai cây tăm. Phải mà ba má thấy được chắc sẽ cười một trận quá. Cuối cùng cô chọn áo sơ mi trắng và quần tây đen. Bộ này vừa giống cô, lại vừa kính đáo.
Duy lên tiếng khi hai cha con ngồi coi Tivi.
- Con định cuối tuần này làm party nho nhỏ cho Tâm, ba nghỉ sao?
Ông Trần mắt sáng lên. Tắt tivi, ông ngồi bàn với con trai.
- Ừ, ba thấy cũng nên làm cái tiệc ra mắt người thân bạn bè bên đây. Bên đó tụi bây chỉ ký giấy thôi thì sang đây phải làm cái gì bù lại cho con Tâm chứ.
Rất vui khi ba cũng bằng lòng, Duy đứng dậy.
- Vậy ba mời bạn ba trước đi, bạn bè con, con sẽ mời sau, bây giờ con dẫn Tâm đi mua sắm đã.
- Ừ, hai đứa đi vui vẻ. Ba với con Sarah ở nhà tính trước cho.
Vô tới phòng ngủ, không thấy Tâm đâu, Duy tắm vội vả rồi thay đồ đi ra ngoài. Tâm đang ngồi với Sarah.
- Rủ Sarah đi chung nha anh.
Duy hơi ngạc nhiên với đề nghị của Tâm. Nếu là Sammy thì không đời nào cô ấy chịu để cho người khác làm kẻ thứ ba.
- Okay, let's go!
Sarah đứng dậy la.
- Yeah!
Cô ta bỏ ra xe trước cho vợ chồng Duy đi phía sau.
- Bộ này thật hợp với em. -- Duy thì thào.
Tâm vén tóc qua tai.
- Mấy bộ kia mặc vào đi chắc người ta xỉu quá!
- Ha ha, người ta đó là anh chứ ai.
Nhéo Duy một cái, Tâm đóng cửa xe lại. Duy chạy sang cửa bên mình, ngồi vào xe, anh hít hà.
- Đàn bà người nào cũng ác.
Sarah cười khi thấy Duy nhăn nhó xoa cánh tay.
- Watch it kid. You're not any different. Say, who wants a mean wife?
Sarah lè lưỡi.
- You!
- Ha ha. Yeah, and this woman right here is doing a good job of keeping me busy.
Một tay lái xe, một tay nắm tay Tâm, Duy hỏi cô.
- Phải không bà xã?
- Phải không cái gì?
- Mai mốt biết ha.
- Mai mốt em đi học thêm Anh văn nha.
- Anh dạy cho, nằm nhà học sướng hơn hi hi.
- Lo lái xe đi, giỡn hoài.
- Okay tới Mall rồi.
Cả ba vác bộ vào Mall từ bãi đậu xe. Trong lòng Duy bối rối, cuối cùng thì cũng phải tập cho Tâm cách sống riêng bên ngoài thôi. Đi học thêm Anh Văn là đúng, và mình còn phải dạy cho Tâm những việc bên ngoài. Và sau khi Tâm biết tất cả thì ... Duy không muốn nghĩ tới. Anh không muốn nghĩ tới cái ngày Tâm rời xa anh.
- Vào đâu bây giờ?
Duy hỏi Tâm. Cô nhún vai.
- Hỏi Sarah xem.
Từ cửa tiệm Dillard's, Sarah réo.
- Here, in here.
- Okay.
- Hai người lựa đồ đi, anh sang đây tí xíu.
Tâm hơi thất vọng vì Duy không cùng đi với cô và Sarah. Nhưng không thể để Duy biết được cô nghĩ gì, Tâm nhoẻn miệng cười.
- Dạ, tí gặp.
Đi theo Sarah mà cô ngoáy xem Duy đi đâu. Tâm cảm thấy hơi lạc loài khi đi một mình. Giọng Sarah liến thoắng.
- Try this on Tammy!
Tâm nhìn chiếc áo đầm đen dài thật đẹp và sang trọng trên tay Sarah. Tâm lắc đầu. Sarah năn nỉ.
- Please, I know you'll look good in it.
Rồi cô kéo Tâm vào phòng thử áo. Còn cô ra ngoài kiếm đôi giày cho Tâm.
- Here are the shoes.
Đứng nhìn mình trong gương, Tâm cảm thấy là một cô gái khác. Tự nghĩ con cóc trong lớp thiên nga, Tâm bật cười khúc khích. Cô có biết đâu có một người đứng ngoài nhìn cô không chớp mắt. Sarah sửa giây kéo áo cho Tâm. Cô đắc chí.
- See, I told you, you would look great in this dress.
- I agree.
Tâm quay lại thấy Duy. Vì đi giày cao không quen, cô chúi nhủi về phía trước và đứng trọn trong vòng tay của Duy. Tâm lúng túng.
- Ay da, thôi không lấy cái áo này.
Duy dịu dàng nhìn Tâm.
- Lần đầu đi giày cao, em không quen thôi. Đi từ từ sẽ quen mà. Chiếc áo này rất vừa cho bà xã.
- Nhưng mà nó ...
Như cảm nhận được Tâm không thoải mái, Duy nhìn lại chiếc áo nàng mặc.
- Hừm ... Vậy lựa bộ khác mặc cho buổi tiệc đi ha . Em mà mặc bộ này anh nghĩ anh sẽ ghen mất nếu có anh chàng nào đứng trước mặt như vầy.
Tâm đỏ mặt vì cái cổ áo hơi sâu thật. Cô quay lại phàn nàn.
- Đằng sau nữa. Không hợp cho em.
- À ... vậy em có thể mua về để dành mặc cho anh thôi ha.
Tâm lảng sang chuyện khác.
- Cái gì vậy?
Duy sực nhớ con gấu nhồi bông anh chọn tặng Tâm.
- Của em đó, có thích không?
Ôm lấy con gấu nhồi bông to tướng, Tâm cười thật hồn nhiên.
- Dể thương quá!
- Vậy thay đồ đi, rồi đi mua sắm tiếp ha.
Tâm gật đầu đồng ý và đưa con gấu cho Duy.
- Giữ hộ em.
Duy vò đầu con gấu, ước sao mình được may mắn như là nó vậy.
Đến nơi bán các thức ăn, Duy, Tâm, và Sarah ngồi ăn hamburgers. Hai cô vẫn còn sức đi nhưng Duy thì hai tay mệt đừ vì phải xách năm, sáu túi đồ cho hai cô. Dẫu thế, anh vẫn vui khi trông thấy được Tâm cười. Tâm đang tập ăn đồ tây cho quen làm Duy buồn cười ra tiếng. Thấy Tâm và Sarah thân mật, Duy thật không hối hận là đã cho con bé theo chung.
- Hey Duy!
Một đám người vừa Mỹ vừa Việt Nam bước nhanh tới. Anh chàng tóc nhuộm màu nâu vỗ vai Duy.
- Anh Duy, hồi đó giờ em đâu biết anh thích đi shopping mà còn mua nhiều đồ nữa.
Duy cười nhẹ, không trả lời anh ta. Duy giới thiệu.
- Đây là bạn anh, thằng Thông, tên mỹ là Tom. Còn đây là ...
Anh chàng Thông cướp lời.
- Là chị Duy phải không? Thì ra anh nói thiệt. Kỳ này Sammy phải làm sao?
Tuy anh ta nói chuyện với Duy, nhưng Tâm để ý thấy mắt anh ta không rời khỏi Sarah. Sarah mặc khác lại cấm cúi ăn, không dòm lên.
- Chào anh Thông.
- Chị gọi em là thằng Thông được rồi. Đừng kêu em bằng anh, em là em út anh Duy mà chị ...
- Tâm. Mình tên Băng Tâm.
- Hôm nay Sammy không có đi với tụi em. Bằng không cô ta không có nghĩ là anh nói chơi đâu.
Duy ngắt lời Thông.
- Nhiều chuyện. Cuối tuần này nhà có party. Mày với tụi nó rảnh qua chơi, okay?
Thông dòm tụi bạn Mỹ, đoạn anh nói.
- Anh có mời Sammy không?
Duy nhìn Tâm dò ý. Tâm quyết định thay anh.
- Bạn anh mà, nếu cô ấy rảnh thì cứ đến chơi nếu thích.
Nhìn Sarah lần cuối, Thông tạm biệt.
- Thôi chào anh chị nha. Em sẽ nói lại với Sammy cho. Cuối tuần gặp sau.
Tâm gật đầu cười lịch sự.
- Vâng. Chào Thông.
- Hân hạnh được biết chị, chị Tâm.
Nheo mắt với Tâm, Thông vẫy tay về phía Sarah.
- Bye Sarah!
Sarah không lên tiếng, cô làm ngơ như không nghe Thông nói, như hoàn toàn không có sự hiện diện của anh. Cô năn nỉ Tâm.
- Can we go home now? Please?
Tâm đưa mắt nhìn Duy. Duy gật đầu. Anh như hiểu được ý Sarah. Thế là cả ba ra xe đi về.
Ngồi trên xe ôm con gấu, Tâm cảm thấy như có gì khó hiểu. Chẳng biết cái anh chàng Thông này có liên quan gì với Sarah không? Và Duy có cảm nhận được điều này chăng?
No comments:
Post a Comment