Hạnh Phúc Đơn Sơ
Tác giả: Jude Deveraux
Phiên dịch: Tuyết Băng – TP
Tác giả: Jude Deveraux
Phiên dịch: Tuyết Băng – TP
Chương 11
Khi Amy vừa đi với David thì Jason lấy điện thoại ra và gọi về nhà cha của anh. Khi cha anh trả lời, anh bị giật mình bởi tiếng ồn ào vang lên trong điện thoại.
- Đang xảy ra chuyện gì vậy? -- Jason gần như hét vào trong điện thoại.
- Tưởng là ai, thì ra là cái thằng con vừa mới đổi hệ của tôi. -- Bertram Wilding lên tiếng. -- Vở kịch IBĐ (I'm Bê Đê) của mày ra sao rồi hả?
Jason nhìn ngược lên trời và một lần nữa thề là sẽ cho em trai mình biết tay.
- Ba đừng có đùa nữa và hãy kêu cô thư ký của con nghe điện thoại được không ba?
- Cherry hả?
- Cái gì? Con không nghe được ba nói gì hết. Dạ không, con không muốn một cái bánh Cherry. Con muốn Parker.
- Thì là con bé Cherry Parker đó, thằng quỷ.
- À. Phải rồi. Con cũng biết mà. -- Và anh tự nói với lòng là anh biết rồi mà. Anh mơ hồ nhớ là mình đã từng nghĩ rằng cái tên Cherry có chút không hợp với một người đàn bà lạnh băng như Parker. -- Ba có thể đưa điện thoại cho cô ấy hay không hả?
- Được rồi. Tao nghĩ con bé đang ở trong nhà bếp với thằng Charles.
Nói xong, ông để điện thoại xuống, và Jason có thể nghe được tiếng chân của ông bước trên sàn gỗ.
- Cherry? -- Jason thì thầm. -- Charlie?
- Vâng, thưa giám đốc. -- Parker nói khi cô nghe điện thoại. Và nghĩ gần nát óc, Jason cũng không thể tưởng tượng ra được một cái tên nào khác mà kỳ cục cho cô hơn là "Cherry" cả. -- Tôi có thể làm gì cho giám đốc đây?
Khi Jason vẫn lặng thinh, cô nói:
- Xin lỗi. Tôi đã ở Kentucky quá lâu rồi.
- Ừ thì ... -- Jason lầm bầm, không biết phải trả lời thế nào nữa. -- Tôi cần cô làm một việc cho tôi.
- Tôi cũng đoán là vậy mà. Tôi đâu có nghĩ đây là một cú gọi hỏi thăm bình thường.
Trong chốc lát Jason để điện thoại ra xa khỏi mặt và nhìn vào đó. Khi mọi chuyện xong xuôi, và anh trở về New York thì anh phải chỉnh đốn lại nhân viên của anh mới được.
- Tôi sẽ đọc cho cô một danh sách đồ chơi mà tôi muốn cô đi mua. Sau đó, tôi muốn cô gói chúng lại bằng giấy trắng và buộc nơ màu đỏ hay là màu xanh gì đó cũng được. Cô phải dán giấy trên những món quà ghi chúng là quà từ ông già Noel. Có biết chưa?
- Chuyện nhỏ. -- Parker bảo.
Lại một lần nữa Jason cau mặt. Cô thư ký của anh thật đã quá đáng khi lên mặt rồi đây.
- Và tôi muốn cô đem chúng đến để trong nhà một ngày trước Noel. Để chúng ở dưới cây Noel ấy.
- Tôi biết rồi. Và làm sao tôi có thể vào nhà được?
- Tôi sẽ để chìa khóa ở dưới tấm thảm lót chân trước cửa.
- À, sự thanh nhàn và an toàn của cuộc sống ở một thị trấn nhỏ. Tôi đã quên mất nó như thế nào rồi.
- Parker à, khi nào tôi muốn ý kiến cá nhân của cô thì tôi sẽ hỏi nhé.
- Vâng, thưa giám đốc. -- Cô nói nhưng giọng điệu chẳng có chút gì gọi là biết lỗi cả. -- Vậy còn gì nữa không?
Trong chốc lát, Jason hơi hối hận một chút vì sự nổi nóng nhất thời của anh. Nhưng chỉ là có nhiều thứ trong thế giới ngăn nắp của anh đã bắt đầu tan rã hết rồi.
- Thế cô đã có áo dạ hội cho đêm mai chưa? -- Anh cố gắng hỏi với giọng thân thiện hơn.
- Anh đã mua cho tôi một chiếc áo Oscar de la Renta, cũng hơi đắc tiền đó nha.
- Tốt lắm. -- Anh nói, rồi không biết phải nói gì khác khi nghe tiếng cười nhộn nhịp vọng lại, anh cúp máy, không một lời từ giã.
Một lát sau, anh gọi một cú điện thoại khác và tự động ngõ một lời mời.
@@@@@
- Ay da da. -- Mildred Thompkins nói khi Jason mở cửa với thằng Max trên tay anh. -- Thì ra cái thằng quỷ này là thiên sứ mà Amy cứ nhắc tới nhắc lui hoài đó hả. Đừng chỉ đứng đó chứ. Để cho bác vào cái đã. Bên ngoài trời lạnh quá đi.
- Bác sẽ không nói với cô ấy chứ, bác hả? -- Jason hỏi với giọng như một đứa bé trai năn nỉ bà đừng nói lại với mẹ mình.
- Nói với Amy là thiên sứ đồng tính của nó thật ra là một trong những người đàn ông giàu có nhất trên thế giới à?
- Chưa tới mức đó đâu. Và trước khi bác hỏi thì con xin nói cho bác biết, con chưa là tỷ phú.
- Đến đây cháu cưng. -- Bà nói với cháu nội và thằng bé theo cho bà bế. -- Sao đây, con có muốn nói cho bác biết là chuyện gì đang xảy ra không hả? Tại sao lại phải giả dạng làm một người đàn ông đồng tính nào đó khi mà bác biết là con đã đeo đuổi hết đứa con gái ở Abernathy này hồi trung học. Và bây giờ con đã có mấy ngôi nhà khắp thế giới rồi hả?
- Con có thể thấy là bác vẫn chưa thay đổi. -- Jason mỉm cười và nhìn một cách say sưa mái tóc bóng nhoáng trên đầu của Mildred. Những lọn tóc được kết từ trong ra ngoài với một kiểu kỹ càng mà có lẽ sẽ cũng không nhúc nhích dù gặp bão. -- Muôn đời vẫn nhiều chuyện hén.
- Bác lo cho con Amy. -- Mildred nói gọn. -- Bác chỉ muốn những gì tốt nhất cho nó mà thôi.
- Bởi vì Billy đã không còn sống để cho cô ấy những điều đó hả? -- Jason hỏi.
- Cái thằng, đã biết rồi mà còn nói nữa. Con trai của bác tuy là có nhiều tật xấu, nhưng mà nó đã làm một việc tốt trong cuộc đời của nó đó là đã lấy được con Amy và sinh ra đứa bé này. -- Bà ôm thằng Max và hôn nó một cái, gỡ tay nó ra khỏi mắt kính của bà rồi nói. -- À không, cái đó chưa đúng. Nó còn làm một việc tốt khác nữa. Trong cái đêm mà nó chết, thằng Billy đã xỉn, say như chết, và nó lái xe khoảng 60 dặm trên con đường quanh co nhiều ổ gà River Road. Nhưng mà nó vẫn còn đủ tỉnh táo ... và đủ tốt bụng ... để quay đầu xe của nó vào một cái cây hơn là đụng vào một chiếc xe buýt chở đầy con nít đang trở về sau một trận đá banh.
- Con lúc nào cũng mến Billy. -- Jason nói dịu dàng.
- Bác biết là con thích nó, và con luôn luôn tốt với nó. Và đó là tại sao bác đến đây để xem con với con Amy có hòa thuận hay không. Amy là một người tốt nhất. Nó thấy được điều tốt từ mọi người. Đừng có hiểu lầm bác nha. Nó không phải một trong mấy người ngốc nghếch mà nghĩ rằng hễ ai không có sừng và cái đuôi đều là người tốt đâu. Chỉ nhưng mà con Amy nó có thể thấy được một cái gì đó thánh thiện từ một người khi những người khác không thấy được. Và niềm tin của nó đối với người ta làm cho họ cố gắng nhiều hơn nữa. Có lẽ nếu như Billy chưa chết thì nó đã cải thiện được cái thằng đó rồi. Nhưng mà rồi ... Ôi, thôi tốt nhất là không nói xấu người quá cố. Thằng Billy cũng đã để lại một người vợ đẹp và thằng Max nữa.
Bà ngẩn đầu lên.
- Rồi bây giờ thì sao, con có muốn nói cho bác nghe chuyện gì đang xảy ra và tại sao lại ở chung với con dâu của bác trong cái chòi tàn tạ này không hả?
Jason làm ngơ câu hỏi của bà.
- Bác có muốn giữ cháu Nội ngày mai không? Con phải đi công chuyện.
Bà nhíu mày nhìn anh.
- Con biết không, hổm rày có nhiều chuyện kỳ lạ xảy ra lắm. Chẳng hạn như có một người nào đó đã mua tiệm Baby Heaven và tiệm Candlelight Gowns và ...
- Cái gì? Có người đã mua một tiệm chuyên bán áo dạ hội ư?
- Ờ. Cái tiệm ở Carlton mà đã có cuộc rút thăm hôm nay cho cái áo hiệu Dior đó. Nè, tuy là chỗ Kentucky của chúng ta cũng đẹp thật nhưng mà mình cũng biết là một chỗ như tiệm Candlelight Gowns thì làm gì có bán một chiếc áo Dior như thế chứ. Con có biết cái áo đó trị giá bao nhiêu không?
- Con cũng nghĩ là mình sẽ được kể. -- Jason nói một cách nặng nhọc. -- Nói cho con biết xem, bác có nghe được tên của người mua cái tiệm áo đó không hả?
Mildred mỉm cười với anh khi bà lắc lắc cái đồ chơi cho thằng Max.
- Chỉ biết là người đó ở New York thôi. Con có biết người chủ tiệm đó hồi xưa là địch thủ đá banh của con không? Bác nhớ có một trận đấu khi con phải chuyền banh cho nó, nhưng mà con đã không làm thế. Ngược lại, con đã giữ trái banh và chính con đã lấy điểm về cho đội để thắng trận đó. Tên của cái thằng nhóc đó là gì nhỉ?
- Dạ là Lester Higgins. -- Jason nói với giọng nặng trịch.
- Đúng rồi. Nó lấy cái con nhỏ con của ông chủ tiệm đó, và thằng Lester đó đã cố gắng nhiều năm để kiếm lời với cái tiệm đó nhưng mà không được. -- Bà đang nhìn gương mặt Jason và nụ cười của bà càng nở thật tươi. -- Cho nên, có lẽ bây giờ cuối cùng nó cũng đã tìm được một người mua cái tiệm đó dùm nó cho rảnh nợ. Một người mà có khả năng mua cả tiệm.
- Đừng có nhìn con. Con từng giàu có thật, nhưng sau đó con đã đến thăm viếng Abernathy và túi tiền của con đã bị thâm thủng rồi.
- Không thể kiếm lời từ cái tiệm áo như thế ở Kentucky mặc dù con đã tặng đi gần 20 ngàn đô khi đại hạ giá các chiếc áo đó hả?
Bất chợt, Jason nhe răng cười với bà.
- Đến giờ bác vẫn còn là bà Tám thứ thiệt trong bốn quận. Thế bác có muốn trông cháu ngày mai không?
- Để con có thể đi dự dạ hội Bellringers hả? Bác nghe nói chiếc máy bay riêng đó của con phải trả tiền rất nhiều cho Jessie Green để được đậu trên đất của ông ấy đến nỗi ổng đang suy nghĩ đến việc về hưu đấy.
Jason rên.
- Thôi được rồi, bác đã thắng. Bác muốn biết cái gì con sẽ kể cho bác nghe hết, nhưng mà ngày mai bác phải giữ thằng Max cho con. Chịu không?
- Tất nhiên rồi. Con gọi và đặt bánh pizza đi để bác đi ra xe lấy chai rượu uýt-ky. Không cần kiếm trong nhà xem con Amy có hay không làm chi cho mất công. Chắc nó sợ thằng Max sẽ lấy uống.
- Bác Mildred à, bác vẫn không thay đổi. Một tí cũng không.
- Con cũng vậy thôi. -- Bà mỉm cười. -- Và con lúc nào cũng là một trong mấy đứa mà bác ưa nhất.
- Chung với tất cả những thằng con trai khác trong xóm chứ gì. -- Anh nói và mỉm cười khi lấy điện thoại ra gọi.
@@@@@
- Và phải chi anh thấy anh ấy đùa chơi với thằng Max kìa! -- Amy đang nói. -- Anh ấy bỏ ra cả 20 phút để động viên thằng Max tập bò. Anh ấy kiên nhẫn vô cùng. Và mọi điều tốt dường như cứ xảy ra khi anh ấy ở cạnh bên. Em thắng được một giải thưởng, tìm được nhiều đồ tốt mà rẽ nữa, và em có nói cho anh biết rằng anh ấy ủi đồ để cho em được đi ngủ chưa hả?
- Đã hai lần rồi. -- David nhìn xuống dĩa sà lách của anh và nói.
- Ồ, xin lỗi. Chỉ là em chưa bao giờ sống với một người nào mà không một chút ích kỷ như vậy. Ý em không phải là ở với anh ấy, nhưng, anh cũng biết em nói gì mà ... -- Cô im bặt, đưa cái thìa qua lại trong dĩa rau sà lách, và nghĩ bụng không biết anh chàng Wilding và thằng Max ăn cơm tối với gì.
- Amy à, em có muốn được về nhà không hả? -- David chồm người qua bàn, sang phía cô và hỏi.
- Không, dĩ nhiên là không rồi. Em đang được vui lắm mà. Ra được khỏi nhà thì quả là tốt thật.
- Em nhìn đẹp thiệt đó. Cái màu này nhìn hợp với em lắm.
- Anh Wilding đã mua nó cho em đó. -- Cô nói trước khi suy nghĩ. -- Thôi được, đủ rồi. Em hứa là sẽ không nhắc đến tên của anh ấy nữa. Nói em nghe xem, hôm nay anh đã cứu được bao nhiêu mạng sống rồi?
- Ít nhất là cũng nửa tá. Em có muốn đi nhảy sau bữa ăn không hả?
- Không thể. -- Cô nói với thức ăn đầy miệng. Cô đang ráng ăn cho kịp vì David đã ăn gần xong, còn cô thì nãy giờ cứ lo nói nhiều hơn là ăn. -- Sữa. -- Cô lẩm bẩm.
- Hả, em nói cái gì?
Amy hớp một chút nước chanh trên ly của mình.
- Sữa. Em còn phải cho thằng Max bú sữa nữa. Em nói với anh chàng là có lẽ em phải làm ở tiệm bán sữa vì em vẫn chưa kiếm được công việc ở chỗ nào khác hết.
- Em nói với thằng Max thế ư?
- Không. À, em đã nói với ...
- Anh hiểu rồi. Là anh Jason. -- David im lặng một lát. Sau đó anh nhìn lên Amy. -- Thế anh ấy có cho em biết về buổi dạ hội tối mai không hả?
- Dạ có, nhưng là sau khi em thắng được một cái áo dạ hội Dior thì ảnh mới nói.
- Em thắng được cái áo dạ hội ư? Và còn là hiệu Dior nữa chứ. Em phải kể cho anh nghe về chuyện này mới được.
Amy không kiềm chế được bản thân mình khi cô líu lo kể những chuyện xảy ra cả ngày. Bắt đầu là việc Jason ủi đồ, sau đó đến việc gặp gỡ Julie Wilson trong trung tâm mua sắm và việc Jason đã mua biết bao nhiêu là áo quần cho thằng Max.
- Dĩ nhiên là anh ấy phải đem chúng đi trả lại rồi. -- Cô nói với một miệng đầy thịt bò bít tết. -- Và ảnh sẽ đi, nhưng mà ảnh chưa có làm. Chắc tụi em phải bàn thảo lại chuyện đó quá.
- Còn việc cái áo dạ hội thì sao hả?
- À vâng, còn chiếc áo nữa chứ. -- Amy kể anh nghe việc Sally đã nói đến cái tiệm ở Carlton sắp phá sản, sau đó được một người chủ mới mua lại, nên họ đã tặng đi một chiếc áo dạ hội. -- Và em đã thắng giải. Còn được một chuyến làm đẹp miễn phí nữa. Cho nên ngày mai em sẽ nhìn được đẹp mắt một chút.
- Em thì lúc nào nhìn cũng đẹp mắt hết. -- David nói nhưng Amy hình như không hề để ý đến lời khen đó.
- Trong trường hợp của em thì em rất mừng là chiếc áo đó không có dây. Tại vì nó sẽ làm cho mọi việc thuận tiện hơn. -- Cô cốt ý chỉ đùa, nhưng khi cô nhìn lên David, gặp phải ánh nhìn mãnh liệt, đắm đuối của anh, gương mặt cô đỏ bừng. -- Xin lỗi. Em quên là mình đang ở đâu. Em cứ hay nói đùa về việc cho con bú sữa mẹ, và em không nên làm thế. Những câu chuyện tếu lâm của em đều quá vô vị. -- Trời ơi, nhưng thiệt tình là cô không thể tự chủ được bản thân mình. -- Ừm, có lẽ sẽ không vô vị với thằng Max. Nhất là sau khi em ăn đồ nóng và cay. -- Cô cười nhẹ với David. -- Xin lỗi nhé.
- Có phải em và anh Jason hay chia sẻ chuyện vui không hả? -- David hỏi khẽ.
- Vâng. Anh ấy là một khán giả rất tốt, và ảnh cười với những câu chuyện vui của em dù cho nó có vô vị đến đâu cũng vậy.
- Nhưng nó không vô vị đối với anh Jason.
- Xin lỗi, anh nói gì?
- Em vừa mới nói là chuyện cười của em không vô vị với thằng Max, và anh nói nó cũng không vô vị đối với anh Jason luôn.
Amy nhìn anh ngơ ngác, vẫn không hiểu anh nói gì.
- Vâng, dĩ nhiên rồi. Cái này ngon lắm. Là gì vậy?
- Thịt bò.
- À, đúng rồi. Em có kể với anh về anh Charles chưa?
- Lại là một người đàn ông khác nữa hả?
- Không phải, anh thiệt tình à. Anh ấy là cái người làm đồ ăn em bé mà anh đã đưa cho em đó. Anh ấy đẹp trai lắm, và còn nữa, đáng lẽ anh phải nên nói sự thật với em trước chứ.
- Ừ, đúng là anh nên làm thế. Hay là em nói cho anh nghe xem sự thật ấy là gì đi?
- Anh sẽ chán cho mà coi.
- Không đâu, thiệt đó. -- Anh nói. -- Anh bắt đầu thấy cả câu chuyện này lý thú thật đó. Anh được biết đến những người lạ mà anh chưa từng gặp bao giờ. Nào là "chàng hề không ích kỷ" Jason. Rồi còn Max "chiếc gối ôm đáng yêu". Và bây giờ thì thêm Charles "con công rực rỡ" nữa. Thế còn ai khác trong cuộc đời của em không hả?
Amy nhét một miếng thịt bò bự cỡ trái banh vô miệng. Rồi cô ra dấu là cô chưa thể nói được cho đến khi cô nhai xong.
- Amy! -- Một giọng nói mạnh mẽ của người đàn ông vang lên từ phía sau họ. -- Sao em nhìn lộng lẫy thế này? Chúng mình vẫn đúng hẹn hôm trước Tết chứ?
Amy quơ quơ tay và chỉ vào cái miệng đang đầy thức ăn của mình khi cô nhìn lên Ian Newsome.
- Tôi nghĩ là Amy sẽ bận rộn một ngày trước Tết. -- David nói với vẻ cứng rắn và trừng mắt nhìn lên người đàn ông.
- Vậy sao? Em có nhận được món quà Noel của anh chưa hả Amy? -- Ian hỏi và nhìn xuống mỉm cười với cô.
Amy, vẫn còn đang nhai, lắc đầu bảo chưa.
- Ồ, vậy hả? Vậy thì anh sẽ phải tự mình đem đến vào buổi sáng hôm Giáng Sinh mới được. Hay là anh nên nói anh sẽ lái nó đến cho em thì đúng hơn. -- Anh quay sang David. -- Còn cái trạm xá bé nhỏ của anh dạo này thế nào rồi hả, bác sĩ? Vẫn còn năn nỉ người ta quyên tiền cho cái chỗ đó của anh chứ? Còn nữa, anh vẫn còn ở tại căn nhà nhỏ xíu trên đường River Road phải không hả?
Trước khi David có thể trả lời, anh ta quay sang Amy, đá lông nheo với cô, vẫy tay chào rồi bỏ đi.
- Không biết em sao chứ còn anh thì thật là ghét cái tên khó ưa ấy ghê.
Amy phát hiện mình vẫn chưa nhai xong miếng thịt bò to đùng đó.
- Em có muốn ăn món gì tráng miệng không hả?
- Sữa. -- Amy nói trong họng. -- Thằng Max.
- Thôi được rồi. -- David nói xong, anh ra hiệu cho người phục vụ đến tính tiền. -- Cũng nên về cho rồi. Đúng là một đêm gì đâu!
@@@@@
Amy không chịu để cho David đưa cô đến tận cửa nhà. Cô cảm thấy làm như vậy là không đúng, bởi vì dù sao đi nữa thì anh ấy cũng đã trả tiền cho một bữa cơm tối thịnh soạn. Và ảnh lại còn dẫn cô đi tham dự buổi dạ hội ngày mai nữa. Nhưng mặc dù vậy, cô chỉ muốn được vào trong nhà mà thôi.
- Tôi về rồi đây.
Cô nhè nhẹ kêu lên. Và khi không có câu trả lời, cô thoáng lo sợ. Có phải anh chàng Wilding kia đã đi mất rồi không? Có phải anh ta đã đem thằng Max đi rồi không?
Nhưng không đầy một giây sau, Jason đã xuất hiện. Thằng Max trên tay anh, nước mắt ướt đẫm trên gương mặt cu cậu.
- Đưa đây tôi, đưa đây cho tôi. -- Amy dang rộng hai tay và nói. -- Tôi sắp sửa bị nổ tung lên rồi đây. -- Chỉ trong giây lát, cô đã ngồi trên ghế sofa và thằng Max thì bú sữa một cách sung sướng.
- Đi chơi có vui không? -- Jason đứng kế bên cô hỏi.
- À vâng. Vui lắm. Hồi trưa ăn cơm còn dư thịt bầm không hả?
- Chắc còn. -- Anh nói, mỉm cười một lát khi nhìn vẻ mặt như van xin của cô. Sau đó anh đi vào nhà bếp và làm một dĩa sà lách thật đầy cùng với thịt nguội.
- Cô cần phải có một cái lò nướng đồ ăn nhanh hay gì đó mới được. -- Anh nói khi đưa cho cô cái dĩa.
Amy cầm cái dĩa bằng một tay, nhưng cô không có chỗ để nó xuống. Trong lúc nhìn chung quanh tìm kiếm, Jason lấy cái dĩa lại từ tay cô, cắt một miếng thịt vừa miệng, và cấm vào thìa, đút cho cô.
- Là cái lò hâm nóng thức ăn. -- Cô nói khi miệng đã hết thức ăn. -- Nhưng mà thức ăn của anh Charles làm thì nóng hay lạnh gì cũng ngon hết. Anh đã ăn tối chưa?
- Ăn rồi, và tôi tưởng cô cũng đã ăn rồi chứ. Tại sao cô lại đói bụng vậy nè?
- Anh biết không. -- Cô nói, quơ quơ bàn tay. Sau đó cô quay lại một cách đột ngột. -- Cái gì đó?
- Thì là cái bàn chứ cái gì. -- Anh nói, múc thêm một miếng thịt bò đã được nấu với rượu đỏ. -- Hay ít ra tôi đoán nó phải là cái bàn. Có lẽ chúng ta phải tìm một cái tiệm bàn ghế nào đó sắp phá sản để mua cái mới quá. -- Ý anh ngầm ám chỉ đến cái bàn máy may to đùng mà cô để ở giữa căn phòng.
- Không phải, là cái kia kìa. -- Amy nói, miệng vẫn đầy thức ăn.
- Cái ly hả? Thì nó là cái ly thôi. Bộ cô chưa từng thấy một cái ly bao giờ à?
Cô chẳng đếm xỉa đến lời lẽ hóm hỉnh của anh.
- Cái gì ở trên cái ly vậy hả?
Jason quay lại, nhìn trân trân chiếc ly đơn độc được đặt trên bàn. Sau đó, với lưng vẫn còn quay lại Amy, anh mỉm cười. Khi anh nhìn lại cô, anh làm như không có gì.
- Chỉ là son môi thôi. -- Anh nói. -- Là son môi màu đỏ.
- Nó không phải của tôi. -- Cô nhìn anh đăm đăm khi anh đút thêm đồ ăn cho cô.
- Đừng có nhìn tôi à nha. Nó cũng không phải của tôi đâu.
- Tôi biết là không phải tất cả những người đồng tính đều diêm dúa. -- Cô nói. -- Vậy thì son môi đó là của ai nào?
- À à!
- Anh Jason!
- Không thích gọi "ông Wilding" nữa sao?
Lúc cô trở mình thằng Max sang bên kia, cô vẫn còn trừng mắt nhìn anh.
- Ở nhà anh có khách đến phải không?
- Đúng là tôi có người khách đến chơi thật. Cám ơn cô đã có lòng hỏi thăm.
- Tôi nghĩ là anh không nên làm như vậy. -- Cô gằn giọng. -- Khi nhà có em bé thì không có ai biết trước được người ta sẽ làm gì đâu. Tôi rất là lo cho sự an toàn của thằng Max.
- Tôi cũng vậy. Nhưng mà cái người đàn bà này thì tôi quen cũng lâu rồi. -- Anh đút cô miếng thịt cuối cùng trên dĩa.
- Đáng lý ra anh phải hỏi ý kiến của tôi trước khi anh mời một người đàn bà về nhà này. Về nhà của tôi.
- Lần sau tôi sẽ làm như ý cô. Cô có muốn uống cái gì không? Tôi có mua bia. Có lẽ thằng Max sẽ thích lắm đây.
- Thế cô ấy là ai vậy?
- Cô ấy là cô nào?
- Thì là cái người đàn bà mà để lại vết son môi trên cái ly đó chứ còn ai nữa.
- Chỉ là một người bạn. Uống Côca-Côla được không? Hay là uống 7-Up?
Amy trợn mắt nhìn anh.
- Anh chưa trả lời tôi kìa.
- Cô cũng chưa trả lời tôi đó. Cô muốn uống gì hả?
- Không uống gì hết á. -- Cô nói và không hiểu tại sao mình có cảm giác tức giận vô cùng. Thằng Max đã ngủ gục trước khi nó bú sữa xong. Và cô biết là cô nên đánh thức nó dậy, nhưng mà cô không nỡ lòng. Thay vào đó, cô chỉ muốn đi ngủ. Đàn ông hay đàn bà cũng vậy, đâu phải là chuyện của cô nếu như hắn ta có khách viếng thăm chứ?
- Tôi mệt quá đi. -- Cô nói, bế thằng Max lên và hướng về phòng ngủ của mình. -- Hẹn gặp anh sáng mai.
- Chúc ngủ ngon. -- Anh nói một cách vui vẻ lạ thường, rồi cũng đi về phòng ngủ của mình.
Vài tiếng đồng hồ sau, Jason giật mình bởi tiếng vỡ của thủy tinh và ngay lập tức phóng xuống giường. Anh đã ngủ quên với bộ đồ vẫn chưa thay ra. Ánh đèn vẫn còn sáng vì lúc sớm anh bận đọc những giấy tờ báo cáo về thị trường của một công ty mà anh đang có ý định mua về.
Trong nhà bếp, anh thấy Amy, một chiếc ly bị vỡ nằm dưới sàn nhà, và cô đang ráng nhặt những mảnh vụn với đôi bàn tay không, trong khi cô bước qua bước lại bằng đôi chân trần.
- Đừng đến gần đó. -- Anh gắt gỏng. -- Cô sẽ làm cho mình đứt tay đứt chân cho coi. -- Khi cô nhìn lên anh với ánh mắt đầy đau đớn, anh biết có cái gì đó không xong rồi. Bước nhanh qua mấy mảnh vụn thủy tinh bằng đôi giày ngủ của mình, anh bế Amy lên tay và ẳm cô đến cái ghế bên cạnh bàn ăn tại nhà bếp. -- Được rồi, bây giờ hãy cho anh biết xem có chuyện gì vậy.
- Chỉ là hơi nhức đầu thôi. Không có gì đâu. -- Cô ráng thì thào, nhưng dù với tiếng động khe khẽ đó, nỗi đau đớn cũng hiện lên trên gương mặt của cô, và cô trở mình một cách khổ sở trên ghế.
- Không có sao ư? -- Anh nói. -- Vậy thử để anh chở em đến bệnh viện cấp cứu và để cho bác sĩ xem em coi có sao hay không cho biết.
- Em có thuốc uống. -- Cô nói, sau đó ra dấu một cách yếu ớt về hướng phòng ngủ của mình. -- Nó ở trong ...
Cô bỏ lửng câu nói vì Jason đã bỏ ra khỏi phòng. Nhưng chỉ trong vài giây anh đã trở lại với cái điện thoại di động bên tai.
- Tao không cần biết bây giờ là mấy giờ, hay là mày không có đủ thời gian để ngủ. -- Anh nói vào máy. -- Tao không phải là bác sĩ, nhưng tao có thể thấy được khi một người đang trong tình trạng đau đớn. Tao cần phải làm gì với cô ấy đây?
- Vậy sao. -- Jason nói trong điện thoại. -- Và cô ấy đã bị như vậy bao lâu rồi? Ừm. Ừm. Tao hiểu rồi. Nếu tao cần mày nữa thì tao sẽ gọi lại.
Jason để điện thoại xuống và nhìn Amy.
- David bảo đắp khăn nóng và xoa bóp. Và nó nói nó đã đưa cho em thuốc để em uống liền khi mới cảm thấy đau mà. Tại sao em không uống nó?
- Tại em bận rộn quá. -- Cô nói, nhìn anh với ánh mắt thê lương. -- Em xin lỗi đã làm anh thức giấc, nhưng mà cái đầu em đau quá đi.
Jason đi vặn nước nóng rồi nhúng cái khăn cho ướt.
- Đây nè. -- Anh đưa nó cho cô và nói. -- Đặt nó lên trán và nói cho anh biết xem thuốc uống để ở đâu.
Nhưng khi Amy định lên tiếng thì cô phải nhắm mắt lại vì đau. Cho nên Jason cúi xuống, bế xốc cô trên tay và ẳm cô vào phòng ngủ. Trong phòng vệ sinh của cô, anh đã tìm thấy một lọ thuốc có ghi "dành cho nhức đầu" trong tủ đựng thuốc, nên anh lấy ra hai viên và một ly nước lạnh cho Amy.
Khi đó anh định để cô một mình. Nhưng mà cô nằm cuộn người như trái banh, và anh biết là áp lực cùng sự thiếu ngủ đã ít nhiều ảnh hưởng đến việc nhức đầu của cô hơn bất cứ cái gì khác.
David đã nói trên điện thoại là những bà mẹ sanh con đầu lòng thường hay bị đau đầu, và cái họ cần nhiều hơn uống thuốc là được nghĩ ngơi và bồi dưỡng sức khỏe cho nhiều.
Khi Jason ngồi xuống trên giường bên cạnh Amy, cô định phản đối, nhưng anh không đếm xỉa đến cô. Ngược lại, anh tựa người vào đầu thành giường và kéo cô thẳng dậy để cô có thể dựa vào ngực anh. Chiếc khăn đã lạnh, và tóc mai trước trán cô ẩm ướt. Một là vì đắp khăn nóng, hai là tại đổ mồ hôi. Chỉ là anh không biết cái nào.
Thật dịu dàng, anh đặt những ngón tay dài, khỏe khoắn của mình sau gáy cô và bắt đầu xoa bóp. Chỉ cần nghe tiếng rên khe khẽ từ Amy thốt ra thoạt đầu là sự khuyến khích anh cần rồi. Chậm rãi, anh xoa bóp nơi cổ của cô và lên đến đầu cô. Và từng phút từng phút trôi qua, anh có cảm giác cổ và đầu cô bắt đầu thư giãn.
- Hãy tin anh. -- Anh nói khi cô không muốn thả lỏng mình.
Nhưng việc hai tay anh vẫn xoa bóp đều đã làm cho cô quên hết những sự ngại ngùng về việc họ đang ở chung trên một chiếc giường, và nó cũng làm cho cô quên hết mọi thứ khác trên đời. Hai tay anh di chuyển xuống sau lưng cô, lên xuống nơi cột sống. Sau đó dời ra hai bên hông, rồi trở lại hai cánh tay cô. Gần nơi vai là nơi cô bị căng thẳng nhiều nhất và anh đã làm cho cô được nhẹ nhõm hơn.
Khoảng 30 phút sau, cô đã lã người trong vòng tay của anh, hoàn toàn được anh nâng đỡ, tin tưởng anh như thằng Max đã tin tưởng anh vậy.
Trong vòng 10 phút thôi, Jason phát hiện cô đã ngủ say, nên anh nhẹ nhàng đặt cô xuống trên chiếc gối và nhấc đôi chân dài của mình ra từ dưới người cô. Khi anh đang đứng bên cạnh chiếc giường, anh kéo tấm chăn lên đắp cho cô. Sau đó, tự động anh hôn lên má cô và ru cô ngủ y như thể cô là một đứa bé lên ba vậy.
Mỉm cười, anh quay đi để rời khỏi phòng.
- Cám ơn anh.
Anh nghe Amy thì thầm lúc anh định đi về phòng ngủ của mình. Và Jason mỉm cười thay cho câu trả lời.