Saturday, August 29, 2009

Hạnh Phúc Đơn Sơ - Chương 10

Hạnh Phúc Đơn Sơ
Tác giả: Jude Deveraux
Phiên dịch: Tuyết Băng – TP





Chương 10




- Có phải anh Charles từng là nhân tình của anh không hả?

Amy hỏi liền khi họ vừa ngồi vào xe của Jason. Chiếc xe bây giờ sạch sẽ hơn nhiều vì cô đã bỏ mấy tiếng đồng hồ để dọn dẹp, lau chùi nó. Nhưng bên trong, những tấm nệm trên ghế đều đã bị hư hết.

- Là cái gì của tôi chứ? -- Jason hỏi lúc anh cho xe quẹo ra ngoài đường lớn.

- Tại sao lúc nào anh cũng nói như thế khi tôi hỏi về cuộc sống riêng tư của anh chứ? Anh có thể thấy hết tất cả về đời tư của tôi, nhưng tôi thì chẳng biết tí gì về anh cả. Thế anh Charles là gì của anh hả? Rõ ràng là anh biết anh ấy rành lắm.

- Không có rành như cô nghĩ đâu. -- Jason nói. Anh nhìn thằng Max từ kiếng chiếu hậu khi nó đang nút mấy ngón tay và ngó ra ngoài cửa sổ. -- Cô mua cái áo lạnh mà thằng Max đang mặc ở đâu vậy?

- Từ mẹ Mildred. -- Amy nói nhanh tên của mẹ chồng mình. -- Còn anh Charles thì sao hả? Hay là anh muốn tôi không nhận thức ăn từ anh ta nữa?

- Charles là một đầu bếp rất tài giỏi, cho nên dĩ nhiên là cô nên lấy thức ăn của hắn làm rồi. Thằng Max có thể bị mắc cổ vì cái đó không đấy?

Ngay lập tức, Amy quay ra phía sau ghế ngồi, bị vướng víu bởi sợi dây an toàn, chỉ để thấy thằng Max tỉnh queo, chẳng "gặm" cái gì trên miệng cả.

- Tôi nghĩ như vậy có nghĩa là anh không muốn nói về cuộc sống của anh rồi. -- Cô nói với vẻ nặng nề khi cô quay trở về phía trước.

Jason không trả lời mà để mắt trên đường đi và trong đầu anh đang tưởng tượng đến những cách khác nhau để giết cậu em trai bé nhỏ của mình.

- Anh có từng nghĩ đến đi gặp bác sĩ tâm lý chưa hả? -- Amy hỏi dịu dàng. -- Làm một người đồng tính thì chẳng có gì phải xấu hổ cả, anh biết không.

- Cô nghĩ chúng ta nên đậu xe ở đâu hả? -- Jason hỏi lúc anh quẹo vào bãi đậu xe ở trung tâm mua sắm. Bởi vì chỉ còn hai ngày nữa là Giáng Sinh nên bãi đậu xe chỉ còn vài chỗ trống. -- Chắc là chúng ta phải cuốc bộ thôi. -- Jason nói một cách vui vẻ khi anh tìm thấy một chỗ trống để đậu xe mà nhìn xa khoảng nửa dặm mới tới các cửa hàng.

Amy vẫn ngồi im, chẳng thèm nhúc nhích một ngón tay, và khi Jason mở cánh cửa phía sau cô để bế thằng Max ra, cô vẫn còn ngồi y chỗ cũ.

- Cô có đi với chúng tôi không hả? -- Jason hỏi và không biết vì sao nhưng anh hơi thích thú với sự bực bội của cô vì anh từ chối không nói về cuộc sống riêng tư của mình.

- Ồ vâng. -- Cô nói khi bước ra khỏi xe, sau đó đứng ra sau lúc Jason tháo dây an toàn của thằng Max ra từ chiếc ghế dành cho em bé của nó và đặt nó ngồi vào chiếc xe đẩy trẻ em mới mua.

- Có thể tôi sẽ thay đổi. -- Jason nói khi thằng Max đã được cài dây an toàn trên chiếc xe đẩy. -- Có thể tôi sẽ tìm được người phụ nữ trong mơ và cô ấy có thể thay đổi được tôi. -- Nói xong anh bắt đầu đẩy thằng Max hướng về mấy cửa hàng.

- Ờ. -- Amy vừa nói vừa vội vã theo sau họ. -- Và ngày mai tôi sẽ đổi hệ.

- Cũng có thể lắm chứ. -- Jason nói. -- Tôi nghĩ là đã có những chuyện lạ lùng xảy ra rồi. Sao, giờ thì mình bắt đầu ghé đâu trước đây?

- Tôi cũng không biết nữa. -- Amy bảo. Cô nhìn về những đám đông đang đi từ cửa tiệm này đến cửa tiệm khác, những cánh tay của họ có vẻ uể oải vì sức nặng của những túi xách mà họ đang cầm. -- Mua sắm không phải là cái chuyện mà tôi thường làm. -- Cô có cảm tưởng như anh đang làm cho cô bị mất mặt, và cô ghét cái kiểu mà anh ta cười mỗi khi cô hỏi anh một câu hỏi cá nhân.

- Tôi nghĩ thằng Max cần một cái áo lạnh mới. Vậy thì cái tiệm nào tốt nhất để mua đây hả?

- Tôi thật sự là không có biết nữa. -- Cô nói vẻ hững hờ, quay đi nơi khác để nhìn những đám đông. Khi anh không lên tiếng, cô quay trở lại và anh đang nhìn cô với vẻ mặt như thầm bảo "Tôi không thể tin được một chữ nào cô vừa nói cả".

- Ở đây có một tiệm BabyGap ...

- Cô thích mua đồ cho thằng Max ở đâu? Tiền bạc không thành vấn đề.

Amy ngần ngại một lát rồi cô thở ra và đưa tay chỉ.

- Ở dưới dãy đó á, quẹo trái ngay ngã tư thứ hai, đi qua bốn cái tiệm nữa, nó nằm bên tay phải. Nhưng mà đi đến đó cũng vô ích thôi. Quần áo ở đó bán mắc lắm.

- Cô có thể để cho tôi lo về vấn đề tiền bạc được không hả? -- Anh nói.

Cô liếc mắt nhìn anh một hồi.

- Có phải đây là cách anh đã ra lệnh cho nhân tình của anh không? Có phải vì vậy mà anh ấy "đá" anh không?

- Nhân tình cuối cùng nhất của tôi đã dọa sẽ tự tử nếu như tôi bỏ đi đấy. Vậy cô muốn dẫn đường hay đi theo sau?

- Tại sao vậy?

- Bởi vì tôi không nghĩ là chúng ta có thể đi bên cạnh nhau qua mấy đám đông này. -- Anh trả lời. Anh phải nói gần sát tai cô mới có thể nghe được vì những tiếng ồn ào.

- Không phải. Ý tôi là tại sao anh ấy dọa sẽ tự tử kìa?

- Vì không chịu nổi với ý nghĩ sống mà thiếu tôi đấy. -- Jason trả lời, sau đó nghĩ thầm, "và cả tiền của tôi nữa". -- Chúng ta có thể nói tiếp chuyện này sau được không hả? Thằng Max sẽ đói bụng sớm, còn cô thì sẽ chảy sữa, và tôi thì rất muốn được xem một trận đá banh vào buổi trưa nay.

Với một tiếng thở ra nữa, Amy chịu thua, rồi quay đi và bắt đầu kiếm đường hướng về cái tiệm bán đồ em bé.

Jason nhìn cô bước đi phía trước anh và thằng Max và suốt mấy tuần qua, cũng không chừng là cả mấy năm rồi, đến bây giờ anh mới có cảm giác thật tốt. Anh không rõ là cái gì đã làm cho anh có cảm giác thoải mái đến vậy, nhưng mà anh chắc là có một cái gì đó đã xảy ra.

Phải đến mấy phút sau họ mới đến được cái cửa tiệm nhỏ xíu ở phía cuối cùng của một dãy tiệm, nằm bên ngoài của trung tâm các cửa hàng, vì họ phải chen lấn giữa dòng người. Và khi Jason vừa nhìn thấy nơi này thì anh phải công nhận rằng Amy đúng là có con mắt thẩm mỹ. Nếu như cô có thể mơ ước về việc sắm sửa cho con trai của mình, thì cô sẽ bắt đầu từ những món đồ xịn nhất đây.

Trên tường có hai hàng treo đầy quần áo đẹp nhất, một bên cho con trai và một bên cho con gái. Mỗi cái là một bộ đầy đủ, với áo, quần, nón, giày, và cả áo khoác cùng kiểu. Đến khi Jason đi vào giữa cửa tiệm thì Amy đã đứng nhìn những bộ đồ đắc tiền này với ánh mắt long lanh. Lúc anh bước vào, anh nhìn thấy cô đưa tay ra để sờ vào một chiếc áo khoác nhỏ màu xanh, nhưng cô giật tay lại y như thể không cho phép mình hưởng thụ một niềm vui như vậy.

- Vậy cô thích cái nào hả? -- Jason hỏi trong lúc đưa thằng Max qua lại giữa mấy cái giá mắc áo quần.

- Thích tất cả. -- Amy nói nhanh. -- Bây giờ thì mình đã nhìn được rồi, ta đi thôi.

Jason phớt lờ cô.

- Tôi thích cái này. -- Anh giơ một bộ màu vàng và đen có một cái áo mưa cùng kiểu lên và bảo. Đôi giày bốt nhỏ xíu màu vàng có dán hai con mắt lên đó, và anh biết rõ thằng Max sẽ khoái gặm lắm cho mà coi. -- Nó mặc số mấy vậy?

- Từ chín cho đến 12 tháng. -- Amy nói nhanh chóng. -- Chúng ta phải đi thôi ...

- Có chuyện gì vậy? -- Jason hỏi bởi vì gương mặt của Amy dường như biến sắc.

- Đi ngay. Lẹ lên. -- Cô hớt hãi rồi cố núp sau lưng anh.

Jason phát hiện rằng anh hơi thích bàn tay cô đặt trên eo của anh và cái cách cô núp phía sau anh, nhưng khi anh nhìn lên thì anh chẳng thấy gì ngoài một người đàn bà khác cùng với một đứa bé trạc tuổi thằng Max bước vào cửa tiệm.

- Là Julie Wilson đó. -- Amy rít lên đủ để anh nghe. -- Chồng cô ta là chủ của tiệm John Deere và họ còn nuôi ngựa nữa.

Jason chẳng thấy cái tin này có liên quan gì đến những việc khác đang xảy ra cả.

- Chúng tôi đã từng đi học lớp về em bé trước khi sinh con. -- Amy nói, rồi cô siết chặt bàn tay nơi eo anh và bắt đầu lôi Jason ra khỏi cửa tiệm. Cô dùng thân hình to lớn của anh để che mình để cho người đàn bà kia không trông thấy.

- Có phải cô còn quên cái gì không hả? -- Jason cúi xuống thì thầm với cô, rồi hất hàm về phía thằng Max, kẻ đã lôi được tám cái hộp giày xuống từ một cái ngăn để giày và đang bận rộn nhai mấy sợi dây buộc giày từ hai chiếc giày khác nhau.

- Trời ơi, chết tôi rồi. Tôi đã thất bại trong bổn phận làm mẹ. -- Amy hết hồn, rồi sau đó, cúi mình xuống thấp, cô từ từ trở lại với con trai mình.

- Xin chào bà Wilson. -- Nhân viên trong cửa tiệm đang nói với vẻ nịnh bợ. -- Những món hàng bà đặt, tôi đã để phía sau. Nếu như bà đi theo tôi về hướng này, chúng ta có thể xem coi nó có vừa với Abigail bé nhỏ của mình hay không.

Jason nhận ra ngay cái giọng điệu đó bởi vì anh đã nghe nó rất nhiều lần. Nó cho biết là nhân viên bán hàng ở đây biết người đàn bà này rất rành và biết rằng cô ta có thể mua được bất cứ món đồ nào trong cửa tiệm. Con bé bán hàng không ra gì này chẳng buồn hỏi Jason và Amy xem có cần giúp đỡ gì không khi họ vào cửa tiệm, nên anh nghi là Amy đã quá quen với con bé. Abernathy là một nơi rất nhỏ, và mặc dù trung tâm mua sắm này cách thị trấn vài dặm, Jason đoán là họ biết rõ Amy không thể nào đủ tiền mua được những áo quần trong cửa tiệm này, và vì thế mà họ chẳng thèm đếm xỉa đến cô.

- Mình đi thôi! -- Amy nói ngay khi người đàn bà đó đã biến mất ra phía sau.

- Tôi đâu có ý định bỏ đi. -- Jason nói và trong giọng nói của anh là cả một sự giận dữ.

- Anh không hiểu đâu mà. -- Amy nói gần như khóc. -- Julie đã đám cưới với người con trai giàu có nhất trong xóm, trong khi tôi đã lấy ...

- Người con trai được ưa thích nhất trong trường. -- Jason nói nhanh và ngay lập tức trong mắt cô là những giọt nước mắt biết ơn.

- Có phải cô ta lấy Tommy Wilson không?

- Đúng rồi. Tôi đã nói với anh rồi, cha của anh ta ...

- Khi chúng ta về nhà, tôi sẽ kể cho cô nghe tất cả về Tommy Wilson và cha của hắn. Rồi sau đó cô sẽ không cần phải trốn tránh bất cứ một người đàn bà nào đã thiếu may mắn lấy phải một trong hai người họ. Bây giờ thì hãy giúp tôi cái coi nào. -- Jason nói khi anh bắt đầu lấy xuống hết bộ này đến bộ khác từ các ngăn và máng chúng trên cánh tay của mình.

- Anh làm chuyện trời thần gì vậy? -- Amy mất hồn. -- Anh đâu có thể nào ...

- Tôi có thể mua mọi thứ bây giờ và đem trả chúng sau, đúng không?

- Chắc là vậy. -- Amy nói vẻ ngập ngừng. Rồi như cô đã nghĩ ra được anh đang nói gì, cô lấy lên một bộ đồ nhỏ xíu có một con gấu xanh ở phía trước. -- Tôi rất thích bộ này.

- Cứ nghĩ đến số lượng đi và đừng nghĩ đến phải lựa chọn.

Amy cười khúc khích và sau đó cũng áp lấy đồ xuống từ trên mấy cái giá treo đồ và ném chúng lên chỗ quày tính tiền. Có một bộ đồ dính liền màu vàng với một cái khăn choàng cổ có thêm hình con hươu cao cổ, một cái áo màu đỏ, một cái áo khoác màu đỏ và vàng, cùng với một đôi dép màu đỏ và vàng cùng kiểu thật dễ thương. Lần đầu tiên trong cuộc đời của cô, Amy chẳng nhìn đến giá tiền khi cô thảy đồ lên quày tính tiền.

Khi cô bán hàng trở lại, Julie Wilson đi phía sau. Cô ta dừng lại một cách đột ngột làm cho chiếc xe đẩy em bé đụng trúng chân mình.

- Này ông kia! -- Cô ả nói với một giọng nghiêm khắc, sau đó mở miệng định cho Jason biết rằng cô ta không thích việc họ đã làm đồ đạc bừa bãi. Nhưng Jason đưa tấm thẻ tín dụng bạch kim của American Express ra, và sự cau có của cô ta biến thành một nụ cười.



@@@@@




- Anh có thấy gương mặt của cô ta không? -- Amy vừa nói vừa nút cây kem của mình. Cô và Jason đang ngồi trên một chiếc ghế dài bên cạnh một hồ nước nhỏ trong trung tâm mua sắm. Thằng Max thì đang ngồi trong chiếc xe đẩy của nó ở giữa hai người họ. Chung quanh họ là biết bao nhiêu túi xách đựng quần áo của thằng Max.

- Dĩ nhiên là tôi sẽ phải nghe con bé bán hàng thô lỗ ấy giảng đạo khi mà tôi đem trả lại hết mấy món đồ này. Nhưng mà nhìn thấy được vẻ mặt của Julie như thế thì cũng đáng lắm. Còn anh thì tuyệt diệu quá đi mất. -- Amy đang đu đưa chân qua lại như một đứa trẻ, liếm cây kem trước khi nó chảy và nhoẻn miệng cười khi cô nhìn Jason cho thằng Max ăn chung cây kem với anh.

- Bộ cô ta đối xử tệ với cô trong lớp lắm hả?

- Còn tệ hơn những gì anh tưởng tượng nữa. -- Amy nói một cách vui vẻ. -- Cô ta không ngần ngại nói cho tôi biết tất cả những điều xấu mà anh Billy đã làm khi còn đi học. Không phải là vì cô ta có mặt ở đó nhưng mà chồng của cô ấy thì có. Trời đất ơi, việc đó có nghĩa là anh ta cũng già cỡ như anh vậy.

Nghe đến đó, Jason nhướng một bên chân mày lên nhìn cô.

- Tôi chưa hề nghĩ rằng mình sắp sửa gặp Diêm Vương à. -- Anh nói với vẻ hóm hỉnh.

- Chết anh chưa. -- Amy cười ngất. -- Ôi, anh đúng là dễ thương ghê luôn. Nhưng anh cũng không cần phải nói với cô ta rằng hai đứa mình là một cặp. Có lẽ anh không nhớ thị trấn Abernathy như thế nào. Chỉ trong vòng hai tiếng đồng hồ thôi, tất cả mọi người trong xóm đều sẽ biết là tôi đang sống với một người đàn ông khỏe mạnh, đẹp trai, chứ họ cũng không hề biết một nửa của sự thật là gì.

- Và sự thật là cái gì nào?

- Thì là chuyện anh có tư tình với lại anh Charles chứ còn gì nữa.

- Tôi đâu có nói là ...

- Nhưng anh cũng đâu có chối. Ê! Anh làm cái gì vậy?

- Tôi mặc cái áo mới cho thằng Max chứ gì. Tôi chán vì phải thấy cái áo cũ mèm này rồi.

- Nhưng mà mình phải đem trả đồ lại và ... -- Cô im bặt và nhìn anh trân trối. -- Anh không hề có ý định sẽ đem chúng trả lại, phải không?

- Không hề có ý định đó.

- Tôi ước gì tôi có thể hiểu được anh. Tại sao anh lại đồng ý ở lại với thằng Max và tôi trong căn nhà cũ kỹ, dột nát của tôi chứ?

- Để tạo cho David có một cơ hội với cô. -- Jason đáp gọn.

- Tôi không nghĩ là anh đang nói thật với tôi. Nào, bé Max, mình đi xem có cần thay tả cho con không nào.

Cô vịn tay cầm của chiếc xe đẩy và đẩy thằng Max về hướng phòng vệ sinh nữ.

Khi anh còn lại một mình, Jason nhìn chung quanh khu mua sắm. Hai tuần trước anh sẽ không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ hưởng thụ lễ Giáng Sinh như thế này. Bình thường anh hay chúc mừng lễ Giáng Sinh ở một chỗ nghĩ mát sang trọng đắc tiền nào đó, và theo thói quen thì món quà anh tặng cho người đàn bà nào anh đang quen sẽ là một đôi bông tai hột xoàn. Quà tặng của cô ấy dành cho anh sẽ là một đêm trên giường. Có lẽ anh đã già, vì đôi lúc anh ước sao những người phụ nữ đó chỉ tặng cho anh một cái ca-vát hoặc một đôi vớ chẳng hạn.

- Mày đã già thật rồi, Wilding ạ. -- Anh lẩm bẩm rồi đứng dậy để nhường chỗ ngồi cho một người đàn bà trông có vẻ như sắp sanh đôi. Anh nhặt những túi đồ rồi đi bộ ngang vài cửa tiệm trong lúc anh chờ đợi Amy. Và anh đã thấy ở một cửa sổ là một bộ đồ hoàn mỹ cho cô mặc cho cuộc hẹn với David tối nay. Đó là một chiếc áo len ngắn tay màu tím nhạt với một chiếc áo khoác bằng len cùng màu, và một chiếc váy xếp ly màu tím đậm với những bông hoa nhỏ li ti kết lên trên.

Jason không ngần ngại bước vào cửa tiệm đó và ngay lập tức có ba người phụ nữ duyên dáng chạy đến để giúp anh. Anh bảo họ anh chỉ có khoảng năm phút, và anh muốn cái bộ đồ trưng bày ngay cửa sổ cùng với vớ da người, giày, và đồ trang sức đi cùng với nó.

Người phụ nữ cao nhất trong nhóm, rực rỡ với mái tóc đỏ hoe không hề chớp mắt:

- Còn quần lót?

Jason gật đầu nhanh.

- Cô ấy mặc số cỡ người đàn bà đó á. -- Anh nói, liếc nhìn một người khách hàng khác. Vài phút sau, anh ký tên vào hóa đơn tính tiền và đồ đạc được xếp để vào trong cái túi xách.

- Nó thả một quả bom nguyên tử luôn. -- Amy nói về thằng Max ngay khi cô gặp Jason. -- Xin lỗi chúng tôi đã lâu lắc. Nảy giờ anh mua gì vậy?

Jason cười toe toét với cô.

- Tôi mua cho cô cái này để mặc tối nay.

- Anh ... À, tôi biết rồi. Mấy người bê đê hay giỏi về những chuyện đó lắm, phải không? Ý của tôi là anh thích chọn áo quần cho đàn bà lắm, đúng không?

Jason cúi xuống cho đến khi mũi anh gần chạm vào mũi cô.

- Cô có biết hai chữ "cám ơn" không hả? Tôi chỉ muốn nghe lời đó thôi chứ không phải nghe cô nêu thêm bằng chứng tôi thích nam hay nữ.

- Xin lỗi. -- Amy thì thầm. -- Chỉ là tôi ... -- Cô im bặt, đôi mắt cô căng ra khi nhìn chăm chú một cái gì đó sau lưng Jason. Tiếp theo đó, cô đẩy anh sang một bên, giang rộng hai cánh tay và reo lên thích thú. -- Ôi Sally! -- Và một người phụ nữ trẻ, hơi lùn, rất là duyên dáng đang chạy đến Amy.

Jason đứng sang một bên để nhìn hai người đàn bà ôm nhau và cùng nhau nói một lượt, lời lẽ tuôn ra như thác đổ.

- Bao lâu rồi ...

- Khi nào thì cậu đã ...

- Tại sao cậu không ...

- Đây là thằng Max. -- Cuối cùng Amy cũng nói rồi bước lùi ra sau để cho cô bạn thấy con trai của mình.

Nhưng người đàn bà chỉ liếc thằng bé trong chiếc xe đẩy một cái bởi vì sự chú ý của cô đang đặt vào người đàn ông quá đỗi điển trai đang đặt bàn tay rắn chắc trên đồ đẩy xe.

- Ai vậy nè? -- Cô hít thở và Jason có vẻ mát bụng khi được người khác thấy mình là một người đàn ông đẹp trai. Bởi vì rõ ràng là Amy chẳng hề phát hiện ra điều đó!

Jason không ngăn được mình, anh nâng bàn tay người đàn bà đó lên và hôn lên đấy, rồi nhìn cô ta với đôi mắt mà anh từng được cho biết là quyến rũ. Khi người đàn bà nhìn có vẻ như cô ấy sắp sửa hồn bay phách lạc, anh cảm giác thật tốt.

- Đây là anh Wilding và anh ấy là bê đê đấy. -- Amy nói với một giọng lạnh lùng.

- Nhưng mà tôi đang suy nghĩ sẽ thay đổi. -- Jason gần như thỏ thẻ.

- Anh có thể đem tôi ra thử nghiệm nè. -- Người đàn bà nói và nhìn Jason với ánh mắt nóng bỏng.

- Thằng Max có sao không? -- Amy nói với vẻ cáu kỉnh. -- Anh Wilding là "vú nuôi" của thằng Max. Đàn ông đồng tính hay giỏi về những việc đó lắm, cậu biết không.

- Bữa giờ mình cũng đang suy nghĩ về việc sinh em bé nè. -- Sally nói mà không hề rời mắt khỏi Jason. -- Và mình nghĩ mình sẽ cần một "chị vú nuôi".

- Vậy còn "chăm sóc" luôn cả người mẹ thì sao hả? -- Jason hạ thấp giọng.

- Cưng ơi, em cần "một người quyên tinh trùng".

- Sally, cậu có thể tách xa "chị vú" của mình để chúng ta có thể đi kiếm cái gì đó giải khát không hả? Anh có thể coi chừng thằng Max một mình trong giây lát được chứ? -- Cô hỏi Jason. Đôi môi cô mím chặt khi cô trợn mắt lên nhìn anh.

- Chắc tôi sẽ chịu đựng nổi nó mà. -- Jason đáp, mắt anh vẫn nhìn Sally, y như thể cô là người phụ nữ trong mộng của anh. -- Hai cô cứ đi đi. Tôi và thằng Max sẽ đem mấy túi đồ này ra ngoài xe, sau đó tôi còn phải đi ... à, đi mua sắm vài món đồ cá nhân. -- Anh nói mấy chữ cuối cùng với nhiều ẩn ý, tựa như anh sẽ mua một cái gì đó khiêu gợi và hấp dẫn.

Trước khi bạn cô có thể trả lời, Amy nắm tay Sally thật chặt và kéo cô đến một quán nước kế bên và ngồi phịch xuống trên chiếc ghế nệm còn trống gần nhất.

- Mình muốn biết tất cả những gì cần nên biết về anh ấy. -- Sally nói với vẻ háo hức.

- Thế ngọn gió nào đã đưa cậu đến Abernathy vào mùa Noel và tại sao cậu không cho mình biết là cậu sẽ đến đây chứ?

- Mình đang ở trung tâm mua sắm, không phải ở thị trấn Abernathy. Và mình đang ở đây bởi vì mình sống cách đây có sáu dặm đường thôi. -- Sally nói chậm rãi. -- Cậu có muốn nói cho mình biết chuyện gì đang xảy ra hay không hả? Có phải cậu đang có tư tình cùng với anh ta không? Hay là cậu chỉ được nhìn chứ không đụng tới?

- Cậu có cần tươm tướp như thế với mỗi người đàn ông cậu gặp không hả? -- Amy gắt gỏng khi cô chụp lấy tờ thực đơn và nhìn nó. -- Cậu có đói bụng không? -- Khi Sally không trả lời, cô nhìn lên.

- Khai ra mau. -- Sally bảo. -- Mình muốn biết tất cả mọi chuyện.

- Mình đã nói với cậu mọi thứ rồi mà. Anh ấy là bê đê. Anh ta không có thích thú đến mình vì mình là phụ nữ, và bọn mình trò chuyện cứ như là hai con gà mái vậy. Câu chuyện đến đây chấm-hết.

- Mình muốn những chi tiết. -- Sally bảo trong lúc cô gọi hai ly cà phê từ người hầu bàn.

- Thôi, cho mình một ly nước cam thật to đi. Mình còn tạo ra sữa nữa mà, cậu cũng biết đấy.

Sally khẽ rùng mình.

- Không, mình không biết và mình cũng không muốn biết. Bây giờ thì hãy nói lẹ lên đi. Cậu có chắc là anh chàng đẹp trai ấy là bê đê không đấy?

Không quá một phút thì Amy đã hết nhịn được với cô bạn của mình. Và cô hơi bực mình với chính bản thân cô khi có cảm giác mà có thể diễn tả như một sự ghen tuông với phản ứng của Sally đối với anh Wilding "của mình". Và cả sự phản ứng của anh ta với cô ấy nữa, cô nhăn mặt nghĩ thầm.

- Mình nghĩ là nhân tình cũ của anh ấy đến nhà hồi sáng này. -- Cô nói rồi kể lại cuộc gặp gỡ giữa Jason và Charles. -- Con mắt anh ấy cứ láo liêng hoài khi anh Charles hôn tay mình. Rõ ràng là có cái gì đó xảy ra giữa họ. Và một ngày trước đó, anh Wilding cứ mãi ngó trân trân hai người đàn ông ở cửa tiệm Thiên Đường của Em Bé. Anh ấy chẳng thèm để ý đến người đàn bà bán hàng, một người đẹp bá cháy, mà lại chú tâm một trăm phần trăm đến hai người đàn ông kia.

- Được rồi, vậy cậu tìm thấy anh ta ở đâu thế?

- Anh ấy đã tìm mình. Mình chỉ mở cửa ra và anh ấy đã ở đó. Anh David chở anh ấy tới và tặng anh ấy cho mình.

- Ý cậu là y như món quà Noel đến sớm đó hả?

- Cũng gần như thế, nhưng mà đừng có nghĩ tầm bậy nha. Anh ấy thật sự là bê đê đó.

- Anh ta nhìn đâu có giống bê đê.

- Vậy chứ trong đầu cậu nghĩ một người bê đê phải nhìn như thế nào hả? -- Amy hỏi với vẻ bênh vực.

- Này! Đừng có nhảy vào họng mình như thế chứ. Mình chỉ là hỏi cho biết thôi mà. Có gì đâu. Bê đê hay không thì anh ấy vẫn cực kỳ đẹp trai và mình muốn biết tất cả những gì có thể biết về anh ấy.

- Mình không biết nhiều đâu. Thật đó. Anh David cứ khăng khăng là anh họ của ảnh cần một chỗ để ở tạm và để vá lành vết thương lòng. Vì thế mà mình đã để cho anh ấy ở lại đấy.

- Anh ấy có thể vá vết thương lòng của ảnh trên giường của mình bất cứ ngày nào anh ấy muốn.

- Cậu đọc nhiều truyện tiểu thuyết quá rồi đấy. Đã nói là không có gì giữa bọn mình và sẽ không bao giờ có gì cả. Mình đã nói với cậu rồi mà, anh ấy là bê đê. Vả lại, ảnh nhìn rất là sang, đúng không? Khi mình thấy anh ấy lần đầu tiên, ảnh mặc trên người một bộ com-lê mà có lẽ trị giá còn nhiều hơn cả căn nhà của mình.

- Amy à, cái ly cà phê này còn trị giá nhiều hơn là cái nhà như cái ổ chuột của cậu nữa là. Nếu như cậu tự đốt nhà đó hả, thì đám cháy đó sẽ tự hủy diệt bản thân nó để khỏi chướng mắt nữa.

- Đâu đến nỗi tệ như vậy chứ.

- Nó còn tệ hơn thế nữa kìa. Thôi, nói cho mình biết thêm về anh ấy đi.

- Thật ra thì anh ấy kỳ lạ lắm. Ảnh không nói nhiều, nhưng mà ảnh ... -- Cô nhìn lên bạn mình. -- Anh ấy đem lại cho mình sự may mắn. Có phải nghĩ về một người như thế thì hơi kỳ cục không hả? Nhưng mà thiệt đó, anh ấy mang sự may mắn đến cho thằng Max và mình. Từ lúc anh ta đến thì đã có vài điều kỳ diệu xảy ra.

- Giống như là anh ấy quỳ xuống một chân và nói với cậu là anh ấy không thể nào sống mà thiếu cậu được, và ...

- Đừng có nằm mơ ban ngày nữa. Trước tiên là thằng Max mến anh ấy lắm.

- Ờ ... Rồi còn gì nữa?

- Mình không biết giải thích về anh ấy như thế nào nữa. Sự thật là mình nghĩ bản thân mình cũng không hiểu được anh ta. Anh ấy giống như là một ... -- Cô ngẩn đầu lên. -- Thật ra thì anh ấy hơi giống một con rùa. Hay có thể là một con thú có mai. Cái vỏ bên ngoài của ảnh thì cứng cáp, nhưng mà mình nghĩ là bên trong anh ấy thật ra là cũng dễ xiêu lòng. Mình nghĩ là anh ấy không biết điều đó, nhưng mà ảnh mến thằng Max lắm, y như con trai của mình mến ảnh vậy.

Một lúc thật lâu, Sally dựa ra sau trên chiếc ghế nệm và chăm chú nhìn bạn mình.

- Có phải cậu đã yêu anh ta rồi không?

- Đừng có giỡn hoài. Anh ấy là một người đàn ông tốt và bọn mình ở gần nhau cũng vui lắm, nhưng mà thật sự thì ảnh yểu điệu như đàn bà. Anh ta thích đi mua sắm và nấu ăn và làm tất cả những việc mà đàn ông không thích làm.

- Ý của cậu là tất cả những việc mà anh Billy không thích làm, đúng không? Hãy nhìn này Amy, mình biết cậu là người con gái duy nhất trong trường mà khi tốt nghiệp vẫn còn là trinh nữ, và mình biết rằng cậu đã giữ gìn cho chồng tương lai của cậu. Mình cũng biết là cậu đã trao thân cho một tên nghiện rượu ... Ê, đừng nhìn mình với ánh mắt đó. Mình biết là anh Billy cũng có những điểm tốt, nhưng mà mình là một người thực tế lắm. Cậu chỉ ngủ với một người đàn ông, sống chung với một người đàn ông, và cậu chỉ biết có mỗi một loại đàn ông, đó là loại đàn ông mà cả cái tủ lạnh cũng không biết mở nữa. Trên đời còn rất nhiều loại đàn ông khác nữa, biết không.

- Tại sao cậu cứ hay làm cho mọi việc có vẻ lãng mạn vậy hả? Mình đâu có đoán người đàn ông đó là bê đê đâu chứ. Mình đã được cho biết như thế mà. Anh David nói đấy.

- Bác sĩ David ư? Đó đó, anh ấy cũng là một chàng đẹp trai. Mà này, cậu biết không, anh chàng Wilding của cậu làm mình nhớ tới anh ấy đấy.

- Hai người là anh em họ mà.

- Ồ, thì ra là vậy. Rồi tiếp theo sẽ như thế nào? Có phải cậu sẽ cứ ở chung với anh chàng đẹp trai, cường tráng, người mà cậu không thể lấy được hay là cậu phải trả anh ta lại sau lễ Giáng Sinh hả?

- Mình cũng chẳng biết nữa.

Sally cười lớn khi nghe thế.

- Amy à, cậu vẫn không thay đổi. Chỉ có một mình cậu mới sống với một người đàn ông và không biết vì sao anh ấy ở đó hay là anh ta định ở lại bao lâu.

Amy không trả lời cho câu nói đó, nhưng cô nhìn xuống cái ly đã cạn của mình.

- Được rồi, mình không tra tấn nữa. Thế còn những người đàn ông khác trong đời cậu thì sao? Chuyện gì đã xảy ra với cái anh chàng dễ thương làm nghề bán xe cũ đó rồi?

- À. Là Ian. Anh ấy là chủ của hãng xe Cadillac. Mình nghĩ chắc là ảnh giàu có lắm. -- Amy thở dài.

- Mình có thể thấy được vì sao cậu cho rằng anh ta buồn chán. Người đàn ông tội nghiệp đó chỉ có được cái là đẹp trai và giàu có thôi, thì dĩ nhiên anh ta đâu có cái gì hấp dẫn đối với cậu chứ?

- Anh ta nghĩ đến bản thân mình hơn là nghĩ đến bất cứ ai khác. Anh ấy nghĩ rằng ảnh đã giúp mình thật nhiều bằng cách xuất hiện mỗi đêm. Cứ gọi mình là "Góa Phụ của Billy Thompkins" giống như thầm bảo mình không thể đụng đến vậy.

- Đó là điều hiển nhiên với cuộc sống ở một thị trấn nhỏ. Tại sao cậu không đi ra khỏi nơi này và đến một chỗ nào đó mà không có ai biết đến anh Billy và những tật xấu của ảnh?

Nhưng trước khi Amy có thể đáp lại, Sally nhìn có vẻ như ai đó vừa lấy cây kim đâm vào người cô.

- Đã mấy giờ rồi vậy?

Amy nhìn chung quanh để kiếm một cái đồng hồ nhưng không thấy cái nào.

- Mình phải đi rồi. -- Sally nói hấp tấp trong khi gom lại đồ đạc của mình và soạn đi ra khỏi chiếc ghế nệm. Rồi cô nhìn gương mặt của Amy. -- Đừng nói với mình là cậu không biết nhé?

Khi Amy lắc đầu, Sally nhăn nhó.

- Bộ cậu không nhìn thấy mấy tấm bảng hay sao? Nó nằm đầy trung tâm mua sắm kìa. Cậu biết Candlelight Gowns không? Cái tiệm ở Carlton mà sắp sửa bị phá sản đó?

- Cái đó không có phần của mình đâu. -- Amy nói, uống hết ly nước cam của mình và đứng dậy bên cạnh Sally. -- Chỉ đứng ngắm nhìn thôi mình cũng chẳng bao giờ có cơ hội rồi.

- Đâu có ai có thể mua nổi đồ chỗ đó. Mình không biết họ nghĩ sao mà bán mấy cái áo dạ hội lộng lẫy đó ở miền Đông của tiểu bang Kentucky, nhưng mà họ đã làm thế. Sao cũng được, mọi người đã biết những đồ đó sẽ được hạ giá, nhưng mà hình như có một người mua thần bí nào đó, từ tiểu bang New York chứ hỏng đâu hết á, đã mua cái chỗ đó và để ra mắt cửa tiệm mới, họ sẽ tặng một chiếc áo dạ hội hiệu Dior.

Khi Amy không nói gì, chỉ bước đi bên cạnh cô bạn thì Sally lên tiếng:

- Trời ơi! Là Dior đó. Nghe đến tên đó cậu không có phản ứng gì sao?

- Không. Mình thích thú về tả em bé hiệu Pampers và Huggies nhiều hơn. Tại sao có người lại muốn một cái áo dạ hội Dior làm gì cơ chứ?

- Tội nghiệp cưng quá. -- Sally nói. -- Cậu biết không, mình thường cho rằng khi có con rồi, trí thông minh của người đàn bà sẽ bị mất gần phân nửa. Mình nghĩ người đàn bà sẽ trở lại như ban đầu khi đứa con đến tuổi đi học, nhưng chưa đến thời điểm đó thì người đàn bà vẫn còn là một kẻ khờ khạo.

Amy cười ngất.

- Cậu chỉ nghĩ đó là sự thật, nhưng còn mình thì mình biết đó chính là sự thật đấy. Vậy thì cậu tính làm gì với một cái áo dạ hội Dior?

Nghe đến đây thì Sally trợn mắt để cho Amy biết rằng cô ấy đã hết thuốc chữa.

- Đi thôi, cuộc rút thăm sắp bắt đầu rồi, và cậu phải ghi tên vào cuộc thi mới được.

- Mình ư?

- Đúng rồi, và nếu như cậu thắng, thì cậu phải đưa cái áo đó cho mình.

- Được rồi. -- Amy nói. -- Quyết định vậy đi.

Nhưng trước tiên Amy phải tìm Jason và thằng Max. Và một tiếng đồng hồ sau, cả ba người họ đã đứng trước cái hồ nước nhỏ ở giữa trung tâm mua sắm để chờ đợi kết quả của cuộc rút thăm. Và khi họ rút ra tên của Amy, không biết sao cô chẳng chút ngạc nhiên. Trong vài ngày vừa qua, hình như là chẳng có điều gì ngoài sự may mắn đến với cô cả.

- Sally chắc sẽ vui lắm đây. -- Amy nói khi người ta quay đầu lại để nhìn xem người thắng giải có mặt trong đám đông hay không.

- Tại sao vậy? -- Jason nhìn xuống cười với cô và hỏi, thằng Max được anh ẳm trên tay.

- Tại vì tôi đã hứa với cô ấy là nếu như tôi thắng, tôi sẽ cho cô ấy chiếc áo đó.

Jason kéo tay cô lại khi cô quay người đi.

- Cô đã làm gì chứ?

- Tôi đâu có cần cái áo như thế làm gì. Tôi sẽ mặc nó đi đâu chứ?

- À. Tôi quên nói với cô. David đã lấy vé cho dạ hội Ballringers vào ngày mai và nó muốn cô đi với nó.

Trong giây lát, Amy chỉ biết chớp chớp mắt nhìn anh, giống như cô chẳng hiểu anh đang nói gì. Rồi cô cười toe toét và bảo:

- Tôi hy vọng Sally sẽ không ngại lấy chiếc áo đã được mặc qua một lần.

Và kế tiếp, cô đi lên bậc đài để nhận giải thưởng của mình. Cô chẳng hề ngạc nhiên khi thấy chiếc áo đúng ni của cô và giải thưởng kèm theo trang điểm và làm tóc miễn phí từ ông Alexander ở New York bất cứ ngày ngào cô chọn. Khi cô bảo với họ là cô muốn vào tối mai, cô cũng chẳng thấy bất ngờ khi nghe nói ông Alexander cũng dự định ghé ngang vùng Kentucky nội trong ngày mai.

Lúc cô kể hết mọi chuyện cho Jason nghe, anh bảo:

- Đó là bởi vì ông Alexander có thể chỉ là anh Joe làm việc tại tiệm làm đẹp gần đây thôi. Anh ta đã đi qua New York một lần, và bây giờ thì tự cho mình là người ở đó thôi.

- Mặc dù vậy ... -- Amy nói. -- Đã có nhiều chuyện tốt lành xảy ra với tôi từ khi ... -- Cô nhìn lên anh.

- Từ khi thằng David cua cô hả?

- Anh David? Cua tôi ư? Anh có mát giây không vậy?

- Tôi nghĩ là cô đã thiếu sót cái gì đó nếu như cô không thể thấy cái điều mà mọi người khác đều thấy được. Bác sĩ David yêu cô và muốn ...

- Ôi, anh buồn cười thật. Nè, đã gần đến giờ ăn trưa và tôi còn phải cho thằng Max bú sữa, nên tốt hơn hết là chúng ta về nhà đi thôi.

Jason không trả lời cô mà để tay lên sau lưng cô và hơi đẩy cô vào một nhà hàng Ý thật sang trọng. Trước tiên, bánh mì được đem ra cùng với dĩa nước chấm từ trong một chai đựng đầy tỏi. Nước chấm đó quá cay so với hai người lớn, nhưng thằng Max đã nút hết nước chấm từ trên ba miếng bánh mì.

Sau buổi ăn trưa họ đã đi đến ba tiệm đồ chơi, và giữa lúc những lời phản đối của Amy từ từ yếu đi, Jason đã mua cho thằng Max một túi đầy những đồ chơi. Lúc trong xe trên đường về nhà, cô đã ré lên:

- Làm sao tôi có thể đền đáp anh đây? Anh phải trả lại hết những áo quần đó và mang mấy cái đồ chơi này nữa. Anh không có cái gì đủ dơ để cho tôi kiếm đủ tiền tôi cần để trả lại ...

- David sẽ đến rướt cô trong vòng một tiếng đồng hồ. Vì thế mà cô nên sửa soạn lẹ lẹ lên đi.

- Lẹ lên? -- Amy hỏi, giọng cô có vẻ như cô chưa từng nghe chữ đó bao giờ cả.

- Ừm. -- Jason chỉ ừ hử khi anh cua chiếc xe vào con đường đậu xe. -- Cô phải cho thằng Max bú sữa trước khi cô đi, nếu không thì cô sẽ bị đau cả đêm đấy, và ...

- Anh làm ơn đi! -- Cô nói có chút quạu quọ. -- Tôi nghĩ rằng tôi biết bản thân tôi tạo ra sữa nhiều hay ít rành hơn là anh đó nha.

Cô có ý bảo anh đừng nhiều chuyện, thế nhưng thay vào đó, cô đã ám chỉ mình như một con bò. Khi anh không nói gì cả, cô nhìn anh nghiêng nghiêng và nói:

- Có lẽ tôi nên nộp đơn xin làm việc ở một tiệm bán sữa. -- Và cả hai người họ cùng áp nhau cười thật to.

Nhưng khi cô bước ra khỏi chiếc xe, cô bảo:

- Tôi đâu có đi được. Tôi không có gì đàng hoàng để mặc ra ngoài với một ông bác sĩ cả. -- Và Jason đẩy một túi xách thật nặng màu xanh đậm vào tay cô. Amy mở ra chỉ đủ để thấy món đồ tuyệt vời bên trong. -- Làm sao anh có thể biết được là tôi yêu màu tím chứ? -- Cô hỏi dịu dàng.

- Trực giác thôi. Thôi đi đi và cho thằng Max bú sữa rồi đi chơi đi.

- Anh Wilding này, anh đúng là cô tiên xanh của tôi. -- Cô nhìn lên anh, mỉm cười rồi sau đó cô đưa tay lên che miệng lại vì đã lỡ lời gọi anh là "cô tiên". -- Ôi, tôi không phải ý đó ...

- Đi đi! -- Anh ra lệnh. -- Đi ngay.

Bế thằng Max từ tay anh, cô chạy vào nhà, và cả ba người họ đều tươi cười.

No comments: