Thursday, August 13, 2009

Hạnh Phúc Đơn Sơ - Chương 9

Hạnh Phúc Đơn Sơ

Tác giả: Jude Deveraux
Phiên dịch: Tuyết Băng – TP




Chương 9




- Anh Wilding. -- Amy nói với vẻ hăng hái ngay khi anh trở ra ngoài nhà bếp 30 phút sau. -- Hãy đến đây và gặp anh Charles nè.

Khi Jason vừa mới nhìn thấy tên đầu bếp phong lưu bé nhỏ của anh thì anh đã biết anh đang gặp rắc rối rồi đây. Charles cao khoảng 1 mét 54, đẹp trai như một diễn viên điện ảnh, và rất đa tình. Anh ta tán gái một cách táo bạo và Jason dám chắc là đã có nhiều người khách đến dự tiệc nhà anh bị xiêu lòng vì cái tên này rồi. Nhưng mà Jason không bao giờ hỏi đến việc đó. Anh cảm thấy tốt hơn hết là đừng biết những chi tiết về đời tư của đầu bếp riêng của mình. Thường thì lúc nào anh ta cũng đi theo Jason đến bất cứ nơi nào anh đến và chuẩn bị những bữa ăn tuyệt vời đến khó mà tưởng tượng được. Và để đổi lại cho những món ăn này, Jason đã phớt lờ đi những tật xấu của anh ta.

Nhưng giờ phút này, nhìn thấy Charles đang ngồi bên cạnh Amy, tay cô ấy trong tay hắn, anh chỉ muốn đuổi người đầu bếp của mình ra khỏi đây và đừng bao giờ trở lại.

- Đây là người đàn ông đã làm ra những món ăn tuyệt vời mà thằng Max thích ăn nè. Hình như anh David đã nói thêm chút xíu rồi thì phải. Thật ra không có hãng nào đang thử chế biến đồ ăn em bé đâu. Chỉ là anh Charles đây đang nghĩ đến việc làm ăn mà thôi. Và anh ấy ở ngay đây tại Abernathy nè. Ngạc nhiên quá phải không?

- Ờ, ngạc nhiên muốn chết luôn. -- Jason vừa nói vừa tháo một sợi dây điện ra khỏi miệng thằng Max.

- Và nãy giờ tôi đã khuyên anh ấy nên nghĩ đến việc kinh doanh của riêng mình. Anh nghĩ anh ấy có nên không hả?

Charles nhìn lên người chủ của mình với đôi mắt lóng lánh, rõ ràng là anh đang thích thú với cả vở kịch trước mắt.

- Tôi nghe nói anh ta có một cái nhà bếp có thể nấu ăn cho cả một công ty. -- Jason vừa nói vừa trừng mắt nhìn đầu bếp của mình. Chỉ có người có tài năng cỡ như Charles mới có thể thoát khỏi những việc mà anh ta đã làm.

- Vâng, đúng rồi. -- Charles nói với một giọng mà anh ta dùng với phụ nữ. Còn trong bếp của mình thì anh ta lại dùng một giọng khác xa, cái giọng ra lệnh mà không cho phép ai không tuân theo. Nhưng mà bây giờ anh ta đang nói vẻ vuốt ve cùng Amy. -- Anh có một cái nhà bếp tuyệt nhất đấy. Những cái nồi bằng đồng từ Pháp, một cái lò nấu ăn bự gần bằng căn phòng trọ đầu tiên của anh vậy. Em phải đến và xem cho biết mới được.

- Ôi, em sẽ thích lắm. -- Amy nói vẻ hớn hở. -- Không chừng anh có thể dạy cho em nấu vài món ăn nữa.

- Anh sẽ cho em tất cả những gì em muốn. -- Charles nói một cách quyến rũ và cùng lúc nâng bàn tay cô để hôn lên đấy.

Nhưng ngay trong lúc môi của Charles gần chạm vào làn da của Amy, Jason đã tình cờ vấp vào chiếc ghế cao của thằng Max, và tiếng va chạm làm cho cô giật mình né xa. Thằng Max sợ hãi vì tiếng ồn ào nên nó bắt đầu hét toáng lên, và Amy phải bế nó lên từ dưới sàn nhà.

Một lát sau cô đã dỗ được nó và cô quay sang Jason.

- Sao hả, anh nghĩ sao về việc anh Charles sẽ mở một công ty nho nhỏ? Em đã bảo với anh ấy là anh rất giỏi về những việc này và sẽ cho anh ấy một lời khuyên tốt.

Khi Jason chỉ đứng đó trong im lặng, cô nhìn Charles với vẻ lo lắng:

- Ừ thì em nghĩ đó là một ý kiến hay ấy mà. Thằng Max đã ăn đồ ăn của anh trong ngày vừa qua còn nhiều hơn cả thời gian ngắn ngủi trong cuộc đời của nó nữa. Nếu như anh muốn thử thêm, em có thể kêu gọi vài người đàn bà khác để anh có thể cho họ thử các món ăn này và họ sẽ cho anh biết thêm ý kiến. Và tụi em sẽ viết thư giới thiệu cho anh.

Trong chốc lát, Jason cười khẩy với ý nghĩ này. Charles và thức ăn cho trẻ con! Một ý kiến thật buồn cười làm sao. Charles là một người tự cao đến nỗi anh ta phàn nàn về việc người ta mặc đồ gì khi họ ăn thức ăn anh ta nấu. "Người đàn bà đó làm rớt bánh quy giòn vào trong tô súp của tôi". Có một lần anh ta đã nói như thế, sau đó không bao giờ chịu nấu ăn cho cô ta nữa, và bảo rằng cô ấy làm phí thời gian của anh ta. Và sau đó thì Jason biết được anh ta nói đúng. Người đàn bà đó quả là một kẻ đào mỏ với lòng tham bao la.

Nhưng ngay bây giờ, Jason có thể thấy được là Charles đang suy nghĩ đến ý kiến của Amy về việc kinh doanh riêng. Cũng có nghĩa là anh sẽ mất đi người đầu bếp của mình!

- Anh không biết nấu ăn cho một em bé khó khăn đến cỡ nào đâu. -- Amy đang nói. -- Nếu như mình nấu một trái bí thì cũng đủ cho 12 bữa ăn và đâu có ai lại muốn ăn món bí cho cả một tuần lễ đâu chứ?

- Anh hiểu rồi. Đúng là rắc rối thật. Bữa giờ anh có nếm thử thức ăn từ trong mấy cái hủ đó đâu. Cho đến khi tuần này đấy chứ. Toàn là những món thấy ghê, dở ẹt. Hèn chi mà trẻ em của nước Mỹ ghét những món ăn tốt cho sức khỏe và chỉ thích sống với thịt bằm và xúc xích kẹp bánh mì.

- Quá đúng. Bởi vậy cho nên ...

Cô dừng lại vì Jason bất ngờ xen vào chính giữa họ.

- Tôi nghĩ là chúng tôi cần sửa soạn để ra ngoài bây giờ, cho nên tốt nhất là anh về đi. -- Anh nói với Charles.

- Nhưng mà chúng tôi mới vừa bàn đến việc này thôi mà. Tôi muốn nghe thêm về ý kiến sản xuất thức ăn em bé này. Có thể tôi sẽ làm được ...

- Cũng có thể là anh sẽ không làm được gì. -- Jason nói khi anh kéo cái ghế ra sau để cho Charles có thể đứng dậy. Trời ơi, nếu như anh phải mất đi người đầu bếp của mình vì câu chuyện của David thì anh sẽ ...

- Vì em, người phụ nữ xinh đẹp của anh. -- Charles thao thao bất tuyệt. -- Anh sẽ mang thức ăn miễn phí đến đây mỗi tối cho hai tuần lễ tiếp theo. Và có thể cả cơm trưa nữa.

- Ôi, thật ư, nhưng em đã có làm gì đâu. -- Amy nói nhưng cô đang ửng hồng đôi má một cách dễ thương khi một lần nữa, Charles lại định nâng tay cô lên để hôn.

Nhưng Jason bước đến ngay giữ họ và tiếp theo đó là Charles đã ra khỏi cửa.

- Tôi có thể ở trong một khách sạn đắc tiền nhất trên thế giới mà vẫn rẻ hơn những gì tôi phải trả cho chuyến đi này. -- Jason lầm bầm lúc anh tựa người ra sau cánh cửa.

- Anh thật là bất lịch sự với anh ấy. -- Amy nhăn mặt nói. -- Tại sao vậy?

Khi Jason không thể nghĩ được một lý do nào để giải thích cho hành động của anh, anh bế thằng Max lên và bắt đầu hướng về phòng khách.

- Tôi nghĩ chúng ta nên đi mua sắm hôm nay. -- Anh nói qua vai. -- Trừ khi cô đã mua sắm cho lễ Giáng Sinh hết cả rồi.

- Ồ không, tôi chưa mua gì cả. Tôi ... à ... vâng, đợi tôi một lát, tôi sẽ sửa soạn xong ngay thôi. -- Cô nói rồi biến mất vào phòng ngủ của mình.

- Bài học thứ nhất đấy anh bạn nhỏ. -- Jason vừa nói vừa giơ thằng Max lên cao qua khỏi đầu anh. -- Đó là nếu như mình muốn chi phối sự suy nghĩ của một người phụ nữ thì hãy nhắc đến việc mua sắm. Tệ hại nhất chúng ta phải làm chỉ là đi một ngày trời ở các tiệm đồ, nhưng mà vẫn đỡ hơn là trả lời những câu hỏi mà mình không muốn trả lời.

No comments: