Friday, October 24, 2008

Hương Bông Tuyết - Chương 3/2


HƯƠNG BÔNG TUYẾT
Tác giả: Linda Lael Miller
Chuyển Ngữ: Tuyết Băng - TP




Vào buổi sớm trưa hôm đó, sau khi căn nhà đã được dọn dẹp gọn gàn và cô đã khâu tay áo của chiếc áo dài nhung đỏ thắm vào ngay ngắn, Rebecca thay vào mình chiếc áo dài để mặc ra đường. Cô kẹp bím tóc của mình lên thành cái búi tròn và đội lên đầu một chiếc nón có vành.

- Em không hiểu tại sao chúng ta không thể ở lại đây với Lucas. -- Annabelle nhìn Rebecca phàn nàn trong khi cô cương quyết buột sợi ruy băng của cái nón ở dưới cằm. -- Ngồi trong nhà thờ khi ca đoàn tập vợt thiệt là không có gì vui hết hà!

Rebecca quay lại từ cái gương ở nhà bếp và với tay lấy áo choàng của mình.

- Tụi em không thể ở lại đây với "ông" Kiley được vì ... vì ông ấy bận rộn lắm. Được rồi, bây giờ mặc áo lanh vào và chúng ta đi thôi. Bà Fitzgillen sẽ giận nếu như chị đến trễ đấy.

Susan đã sửa soạn xong đồ mặc ấm cho mùa Đông.

- Tụi em không thể đến thăm bà Daniels ở tiệm bách hóa trong lúc chị hát với ca đoàn hay sao? -- Con bé hỏi bằng một giọng thật ngọt ngào.

Bất chấp tình huống của cô lúc này, Rebecca cũng không thể không mỉm cười. Susan đúng là một người biết cách xã giao của gia đình.

- Chị nghĩ đó đúng là một ý kiến rất hay. Và chị đồng ý nếu như tụi em không phá rối ở đấy.

Annabelle hối hả mặc áo lạnh và mang giày ống vào. Con bé hợp tác một cách nhanh chóng khi biết bây giờ thì nó không cần phải ngồi im lặng trên chiếc ghế dài ở nhà thờ đến một tiếng rưỡi đồng hồ.

- Biết đâu chừng bà Daniels sẽ cho chúng em sờ đến con búp bê trong chiếc áo đầm xanh, cái con mà chưng bày nơi cửa sổ ấy.

Sự háo hức trong lòng Rebecca đối với việc một tiếng đồng hồ đi chơi bên ngoài đã đượm nét buồn khi hai đứa em nhắc đến con búp bê mà chúng đang mong muốn. Nhưng cô đã không để cho cảm xúc của mình phơi bày.

- Annabelle, em sẽ giữ hai bàn tay nghịch ngợm của em bên mình. -- Cô nói thật mát mẻ. -- Bằng không thì chị sẽ biết lý do tại sao đấy.

Tiếng búa bổ vang vọng lại từ nhà kho khi Rebecca và đôi song sinh đi ngang qua sân, hướng thẳng về con đường dẫn ra thị trấn.

- Em có thể chạy vào trong và nói với anh Luc... ông Kiley là chúng ta đi ra thị trấn. -- Annabelle tình nguyện, có vẻ hơi háo hức quá đối với Rebecca.

Đơn giản là con bé đã bắt đầu mến cái người cho là chồng của chị gái nó. Và Rebecca không khỏi ngạc nhiên tại làm sao mà gã đàn ông điên tiết kia có thể lấy được lòng của Annabelle - một đứa bé hay dè dặt - một cách nhanh chóng như thế.

- Không cần thiết phải báo cho ông ta biết cái gì hết. -- Hít mũi, Rebecca trả lời.

Susan ráng kèo nài thêm:

- Biết đâu chừng anh ấy sẽ lấy xe ngựa và chở chúng ta đến thị trấn nếu như mình hỏi anh ấy? -- Cô bé liều lĩnh nói với vẻ không mấy chắc chắn.

Sự nhẫn nại của Rebecca đã bắt đầu căng thẳng.

- Như vậy thì chúng ta sẽ bị xem là lợi dụng đấy.

Cô nói một cách dứt khoát và dẫn đầu cuộc hành trình tiến về con lộ. Annabelle và Susan không còn sự chọn lựa nào hơn là phải theo sau.

Đi bộ đến thị trấn cũng mất hết nữa tiếng đồng hồ. Đến lúc đôi song sinh đi xuống cửa hàng bách hóa và Rebecca đã đến nhà thờ thì chân của cô cũng đã tê dại vì lạnh.

Lò sưởi dùng bằng củi rất hiếm hoi bởi vì củi phải được mua ở nơi xa và chuyên chở bằng xe ngựa hoặc xe lửa. Vì thế cái nhà thờ nhỏ có vẻ lạnh lẽo. Giống như những thành viên khác trong ca đoàn - một nhóm ít người mà tích cực - Rebecca vẫn khoác áo lạnh trên người trong lúc cô hát.

Như mọi khi, tiếng nhạc mang cô ra khỏi những suy nghĩ và lo âu của cuộc sống hằng ngày. Trong khi luyện tập bài sôlô thật hào hứng của cô cho buổi phục vụ đặc biệt cho cộng đoàn đã được sắp xếp vào đêm Noel, cô đã quên hết những rắc rối mà chính cô đã mang đến cho bản thân mình.

Khi buổi tập vợt vừa kết thúc, cô nói lời tạm biệt với các thành viên khác trong ca đoàn và bước đi chậm rãi trở lại cửa hàng bách hóa. Thông thường thì cô mong muốn được trò chuyện cùng Mary, vì người đàn bà lớn tuổi này lúc nào cũng tiếp đãi cô bằng một ly trà đá chanh đường và tạo cho cô một cảm giác mình được hoan nghênh. Nhưng hôm nay cô có phần sợ sệt khi phải đối mặt với người bạn của mình.

Như những người khác ở Cornucopia, Mary cũng tin rằng Lucas Kiley là chồng của Rebecca. Vì thế mà họ chắc rằng Rebecca phải cư xử như một người vợ thật hạnh phúc mới vừa gặp lại người bạn đời của mình. Chắc chắn phải có nhiều tin tức mới lạ, nhiều điều bí mật và những giây phút riêng tư.

Nhưng khi đến nơi thì có rất nhiều khách hàng đang xếp hàng ở quày thu tiền. Và Mary bận rộn quá nên không thể trò chuyện lâu được. Bà mỉm cười và giơ tay chào Rebecca, nhưng trở lại với công việc của mình ngay.

Rebecca nấn ná bên lò sưởi thêm vài phút để cho ấm mình cho chuyến đi về nhà, và nhìn quanh tìm kiếm đôi song sinh. Bọn chúng đang soạn một thùng đồ, sắp xếp những món đồ chơi được sơn sáng chói trên ngăn tủ cho Mary để bán.

Có một chiếc thuyền của ông Noah được làm bằng gỗ. Nó được kèm theo với một tá động vật khác nhau, tất cả đều có đôi có cặp, và những hình người nhỏ xíu được sơn màu, cũng như chiếc xe ngựa nhỏ bé được kéo bởi một con ngựa sắt, một cuốn sách với những trang sách làm bằng vải, và một con búp bê có mái tóc vàng tuyệt đẹp đang mặc chiếc áo đầm màu hồng.

Thật nhanh chóng, Rebecca đã nghĩ đến việc lấy bớt từ số tiền ít ỏi dành dụm được để mua con búp bê đó cho đôi song sinh làm quà Noel. Nhưng cô đã không dám cả gan mềm lòng trước sự thúc đẩy đó. Vài đồng bạc đáng thương đã được cất trong ngân hàng là những gì còn lại giữa ba người họ và một thế giới đầy phức tạp kia.

Cô quay đi nơi khác chỉ để cho bản thân mình chạm mặt với Mary một cách bất ngờ.

Người đàn bà lớn tuổi chìa ra một copy cũ của tờ báo Spokane. Bà luôn luôn để dành chúng lại cho Rebecca đọc.

Nhận lấy tờ báo đã được xếp lại, Rebecca cho phép bản thân một phút để vô cùng hối hận vì đã bước chân vào trong cửa tiệm. Giờ đây, thế nào Mary cũng sẽ hỏi về Lucas, và Rebecca sẽ bị ép để dựng lên vài mẫu chuyện nào đó để chứng tỏ rằng cô rất vui sướng khi có anh trở về nhà.

Nhưng thay vào đó, Mary chỉ thì thầm:

- Chị sẽ để dành con búp bê lại cho em. Và mai mốt em có thể trả tiền sau, từ từ cũng được.

Niềm kiêu hãnh trong cô trỗi dậy. Rebecca thẳng lưng và ngước cằm lên. Cô chưa bao giờ mua đồ thiếu chịu như thế bao giờ và lúc này cũng sẽ không làm thế.

- Không cần thết đâu. -- Cô nói nhẹ nhàng đầy lòng tự trọng. -- Em có thể lo được quà Noel cho em gái em.

Mary thở dài không hài lòng nhưng không kém phần thương yêu.

- Người đàn ông đẹp trai đó của em chắc là không ngại có một người đàn bà cứng đầu làm vợ. -- Bà quan sát. -- Hai là hai đứa cách xa nhau lâu quá rồi nên anh ta vẫn nhớ em là một người dịu dàng và dễ bảo?

- Suỵt ... thôi à nha. -- Rebecca ngượng ngừng, cô gắt gỏng.

Nhưng Mary chỉ cười khúc khích.


No comments: