Friday, April 10, 2009

Nhớ Để Rồi Thương - Chương 4

Nhớ Để Rồi Thương
Tuyết Băng - TP

Chương 4


Ngồi ngắt hết bông trồng sau vườn cho bớt chán, Tuyết Loan vẫn không hài lòng. Chỉ tội cho những chậu bông bị cô hành hạ và tội cho chị Tư, người ở của nhà Loan phải quét dọn không ngừng. Tí nữa, người bị mắng sẽ lại là chị chứ không phải là cô Hai, tiểu thơ của ông bà chủ. Nhưng làm người ở nên chị Tư phải cắn răng chịu hết cho ông bà chủ và cô Hai vui lòng.

Tuyết Loan cằn nhằn:

- Thiệt chán quá! Không có ai chơi với ta.

Chị Tư nhanh miệng:

- Cô Hai thử gọi bạn cô Hai xem. Cuối tuần chắc họ rảnh đi chơi với cô Hai mà.

Loan quát:

- Chị biết cái gì mà nói? Tôi chỉ muốn Dũng thôi. Họ làm anh ta được sao? Thiệt vô dụng!

Chị Tư xanh mặt.

- Dạ tôi chỉ muốn giúp cô Hai thôi ạ.

Loan khó chịu:

- Tôi không cần chị giúp tôi. Chị đi kiếm thêm cho tôi vài chậu hoa nữa là giúp tôi rồi. Hãy làm phận sự người ở của chị, đừng xía vào đời tư của tôi.

Chị Tư vâng dạ răm rắp. Chị lo chạy đi tìm thêm mấy chậu nào có bông để đem cho cô Hai. Bằng không chiều nay ông bà chủ về, chị có thể mất việc chứ chẳng chơi. Hơiiii .... đúng là con nhà giàu. Tốt nhất là từ nay mình giả câm chỉ nghe lệnh mà làm là chắc ăn nhất. Nghĩ vậy chị Tư liền đi lo công việc nhà.

Chị Tư đi rồi bỏ Loan lại một mình ngồi cau có. Hôm bữa đi sắm đồ với mấy nhỏ bạn, tình cờ Loan gặp Nam, là bạn học cũ cũng là người đã từng theo đuổi Loan. Nói chuyện một hồi Loan mới hay thì ra Dũng đã về quê. Trước khi đi anh có gặp Nam và nhờ Nam chăm sóc cho Loan hộ anh. Loan đã vui mừng vì Dũng quan tâm cho mình như cô nghĩ. Nhưng anh đi lâu rồi mà vẫn chưa lên lại Sài Gòn. Loan thắc mắc nhưng không biết làm sao. Hỏi Nam, Nam lại không nói. Thật là tức.

"Hắn không nói thì tự ta đi tìm Dũng vậy. Đất Gò Công có là bao? Ta không tin Tuyết Loan này không tìm ra được Trần Thế Dũng."

Nói là làm. Loan chạy vào phòng xếp vài bộ quần áo bỏ vào túi xách và đi tìm xe xuống Gò Công. Nàng thì vui vẻ chỉ tội nghiệp cho chị Tư kỳ này sẽ bị khổ dài dài vì cái tội không chăm sóc cô Hai chu đáo.

No comments: