Wednesday, November 4, 2009

Hạnh Phúc Đơn Sơ - Chương 15

Hạnh Phúc Đơn Sơ

Tác giả: Jude Deveraux
Phiên dịch: Tuyết Băng – TP




Chương 15






- Ôi, Jason anh yêu. -- Dawne nói với giọng nhão nhoẹt khi cô cà thân hình được tô điểm một cách hoàn hảo của mình vào người anh. -- Buổi tiệc này thật là hết ý. -- Bằng cách nào đó mà cô nàng đã kéo dài giọng ra. -- Em chưa từng thấy có nhiều người nổi tiếng thế này ở chung một phòng bao giờ.

Jason ngồi trên chiếc ghế trong im lặng, khi anh nhâm nhi cái mà có lẽ đã là ly sâm banh thứ năm của anh rồi, và nhìn hết mọi người. Họ quả thật là những người nổi tiếng và giàu có - anh nghĩ - và còn đẹp nữa. Những người phụ nữ bề ngoài ai cũng rực rỡ sau biết bao nhiêu giờ đồng hồ ngồi ở các tiệm làm đẹp nổi tiếng. Da họ thì mượt mà, láng lẫy với sức khỏe và cả những thứ phấn son mà trị giá hơn cả tài nguyên của vài quốc gia nhỏ hợp lại.

- Anh làm sao vậy? -- Dawne hỏi kèm theo một cái nhíu mày nhẹ làm nhăn nhúm cả cái trán thẳng băng của cô, dù Jason biết rất rõ là nó chẳng phải hoàn hảo khi cô được sanh ra. Cô đi căn da mặt, như những bộ phận khác của cô đã được "nâng" và "sữa chữa". Cô ta nhìn có vẻ như 27 tuổi, nhưng Jason gục gặc cười khi anh phát giác rằng mình cũng sẽ chẳng ngạc nhiên nếu như biết được Dawne ở tuổi 75.

- Tại sao anh lại nhìn em như vậy? -- Cô hỏi. Cô ngồi trườn lên trên một bên thành ghế của anh. Cái đùi dài, thon thả, và săn chắc của cô chỉ cách anh trong gan tấc.

- Anh đang nghĩ xem em bao nhiêu tuổi.

Dawne gần bị sặc với ly nước của mình, và anh có thể thấy những nét giận dữ dần dần hiện ra trên đôi má được trang điểm một cách hoàn mỹ của cô.

- Đêm nay tâm tình anh vui lắm thì phải? -- Cô mím chặt môi lại nói. -- Hay là anh dậy đi vòng vòng trò chuyện với mấy người khách của anh đi?

Đột nhiên gương mặt cô sáng lên, như thể cô sẽ không cho phép mình nổi giận với anh.

- Em biết làm gì để cho anh hết buồn rồi. Hay là để em tặng anh quà Noel của anh bây giờ nhé?

- Anh đã có đủ cà vạt rồi. -- Anh nói.

- Không đâu, khờ quá. Không phải một cái cà vạt mà là ... -- Nghiêng người qua để cho cặp ngực của mình cà vào vai anh, cô thì thào kế hoạch quyến rũ của mình.

Lùi người ra sau, anh cười khe khẽ cùng cô.

- Em không nghĩ rằng anh nên ở lại ngoài này với khách mời của mình sao?

Nói xong điều ấy,a nh có thể thấy ánh nhìn bị tổn thương trong đôi mắt cô. Cô đứng dậy và bước đi nơi khác để lại anh một mình.

Khi cô đã đi rồi, Jason không biết là nên mừng hay là có cảm giác cô đơn hơn cả mọi khi. Thằng em chết tiệt của anh, anh lại nghĩ lần nữa. Anh vẫn bình thường cho đến khi David xuất hiện với câu chuyện về đám cưới và tạo một gia đình. Cuộc viếng thăm này, cộng thêm ngày lễ Giáng Sinh và kỷ niệm ngày mất tích của Amy, đã sắp sửa làm cho anh rối tung cả lên.

Jason đã đoán trước rằng đêm nay sẽ không dễ dàng, nên anh đã mướn một người trang trí nội thất nổi tiếng đến để sửa soạn cho buổi tiệc tại nhà anh, để anh có thể lãng quên mọi phiền não của mình. Và Jason phải công nhận rằng người thiết kế sư này đã hoàn thành công việc một cách cực tốt, bởi buổi tiệc trông rất hoành tráng. Kiểu trang trí trông nguy nga, tráng lệ với những mảnh pha lê lấp lánh dưới ánh đèn lung linh trong chủ đề màu trắng và bạc.

Thức ăn thì ngon tuyệt, mọi người ăn thật ngon miệng. Hay ít ra đó là những gì Jason đã được cho biết. Riêng bản thân mình, anh chưa đụng đến món nào ngoài rượu sâm banh.

Nếu như mọi thứ trong cuộc đời anh đều tươi đẹp thì tại sao anh lại khổ sở như thế này cơ chứ? Đúng là anh đã mất đi người đàn bà mà anh nghĩ mình yêu, nhưng không phải người ta cũng chia tay như ăn cơm bữa đó sao? Và họ có bị suy sụp tinh thần đến độ một năm sau vẫn bị chuyện đó ám ảnh không chứ?

Jason biết rõ nếu như anh biết suy nghĩ thì anh đã làm theo lời khuyên của mọi người - từ mấy gã thám tử tư đến em ruột của mình, và quên đi việc tìm kiếm một người đàn bà và một đứa bé. Như một người thám tử đã nói "Nếu như tôi có tiền của anh, tôi sẽ chẳng thèm bận tâm đến bất cứ một người đàn bà nào cả. Tôi sẽ mua hết phụ nữ cho riêng mình".

Jason đã đuổi việc người đàn ông ngay tại chỗ và cố gắng xóa bỏ những lời lẽ đó trong đầu mình.

Nhưng giờ đây, nhìn mọi người lộng lẫy trong căn hộ sáng chói, anh lại nhớ đến những lời lẽ đó. "Mua cho mình hết đám đàn bà", gã đàn ông đó đã nói như thế. Và đó không nhiều thì ít là những gì Amy đã nói hay sao? Rằng Jason định mua cho bản thân mình một gia đình?

Anh ra hiệu cho anh bồi đến rót thêm rượu vào ly, rồi sau đó tiếp tục ngắm nhìn khách khứa của mình. Suốt năm ngoái Jason đã làm tất cả anh có thể để quên đi chuyện đêm cuối cùng đó với Amy. Đủ 12 tháng quyết không nghĩ đến chuyện đó, không nhớ đến nữa. Mười hai tháng dài với lòng tức giận. Phải chi cô chịu nghe anh nói ... Phải chi cô chịu nghĩ đến hoàn cảnh của anh lúc đó ... Phải chi cô chịu chờ đến buổi sáng để nói chuyện ...

Jason uống cạn ly, sau đó giơ nó lên cao để được rót thêm ly khác. Nhưng đêm nay, mặc cho sự thật anh đang ở một nơi khác, và cái cây Noel khổng lồ ở ngay góc nhà không có chút gì giống với cái cây mà anh và Amy đã trang trí, nó vẫn có cảm giác như anh đang ở chung với cô ngày ấy.

Những hình ảnh cứ hiện ra trước mắt anh đến khi anh gần như không nhìn thấy được căn phòng đầy ấp người nữa. Anh nhớ tiếng cười của Amy, nhớ cô đùa giỡn, nhớ cả sự hớn hở của cô khi có thể mua được cho con mình vài món đồ.

Anh bồi định rót thêm rượu vào ly của Jason thêm lần nữa, nhưng anh vẫy tay ra hiệu cho anh ta đi nơi khác. Sau đó Jason đưa tay để lên mắt một hồi lâu. Lần đầu tiên từ lúc Amy bỏ đi anh nghĩ bụng "tại sao mình đã không nghe lời?"

Anh ngẩn đầu lên và nhìn chung quanh mình. Không một ai thèm nhìn anh. Không, họ đang quá bận rộn nhìn những người khác và thưởng thức món ăn và nước uống của Jason để có thời gian nghĩ đến chủ nhà - người đang ngồi lặng lẽ ở một góc và sắp sửa phát điên lên.

Mình điên rồi, anh nghĩ. Nguyên cả một năm nay, anh chẳng có một phút nào bình yên cả. Anh cố gắng làm lại cuộc đời, nhưng anh đã không làm được. Anh hò hẹn với mấy người đàn bà, những người đàn bà xinh đẹp, và hôm nay anh đã nghĩ đến việc sẽ hỏi người mới quen gần đây - Dawne - để lấy anh. Có lẽ lập gia đình là cái mà anh cần để làm cho anh quên đi. Nếu như anh có thể có một đứa con của riêng mình ...

Cắt đi dòng suy nghĩ, anh thấy nghèn nghẹn nơi cổ họng. David đã nói gì nhỉ? Ngoài kia còn nhiều "trẻ em khác". Trong đầu Jason chỉ có một đứa bé: thằng Max.

Nhưng anh mất đứa bé đó tại vì anh đã ...

Jason lại lấy tay dụi mắt. Chắc là vì mấy ly rượu mà anh đã uống nãy giờ. Có lẽ là vì kỷ niệm ngày ấy, nhưng đêm nay anh không còn lòng dạ nào để nóng giận với chính mình, David, cả thị trấn này, ba anh, và với tất cả mọi người như mọi khi.

- Cô ấy bỏ đi bởi vì mình. -- Jason nói với lòng.

- Jase ơi, đến dây với chúng tôi đi chứ. -- Một người đàn ông phía tay phải anh lên tiếng.

Jason nhận ra ông ta là người trong ban quản trị của một trong những liên đoàn lớn trên thế giới. Ông ta đến dự buổi tiệc này bởi vì ông ta đang lo sợ là mình sắp sửa bị đuổi việc, nên ông ta đang định kiếm một việc làm ở chỗ của Jason. Sự thật thì mỗi người ở trong phòng này, có mặt tại đây là vì họ muốn một cái gì đó từ Jason.

Lắc đầu, Jason quay đi nơi khác. Amy đã bỏ đi bởi vì Jason đã muốn giữ cô trong một căn nhà và bỏ cô ở đấy. Anh đã muốn lấy đi hết sự tự do của cô, những việc cô thích làm, trong lúc không để cho bản thân mình phải bị gò bó bất cứ chuyện gì.

Đây là một sự thật quá khó để nhìn nhận, Jason nghĩ thầm. Rất, rất là khó. Và nếu như anh thành công thuyết phục Amy đám cưới với anh, thì đêm nay anh sẽ ở đâu nhỉ?

Mình sẽ ở đây, anh nghĩ bụng, giống như ngay lúc này, bởi vì anh cũng sẽ nghĩ rằng những người trong ban quản trị là thành phần quan trọng.

Và Amy sẽ ở đâu? Anh nghĩ ngợi và tự mình biết rất rõ câu trả lời. Anh sẽ ép cô đi dự chung với mình. Anh sẽ nói với cô rằng, là vợ anh, cô có bổn phận phải đi dự những buổi tiệc làm ăn của anh và giúp anh kiếm tiền.

Tiền, anh nghĩ khi nhìn hết những người trong phòng. Ánh sáng chiếu ra từ trên đồ trang sức của họ cũng đủ làm cho người ta lé con mắt. "Anh sẽ nuốt chửng em", Amy đã nói. Đêm đó, anh đã không hiểu một chữ nào cô nói, nhưng giờ thì anh đã hiểu. Anh có thể thấy cô trong căn phòng màu mè này, với cái cây Noel sặc sỡ nơi góc phòng, và những người khách ăn mặc lòe loẹt, và anh gần như cảm nhận được nỗi khổ sở của cô.

- Những đứa trẻ khác. -- David đã bảo. -- Những đứa trẻ khác.

Có thể là anh không có được bé Max hay Amy, nhưng anh có thể làm một việc gì đó trong cuộc đời này ngoài việc kiếm ra tiền.

- Những đứa trẻ khác. -- Anh bật thốt ra miệng.

Ngay tức khắc, Dawne đã ở bên cạnh anh, và Jason nhìn cô ta như thể anh chưa bao giờ được thấy cô vậy. Đưa tay vào trong túi quần, anh lấy ra chiếc nhẫn với một hạt ngọc xanh biếc thật lớn và trao nó cho cô.

- Ôi, anh yêu Jason. Em vui lòng chấp nhận. -- Và thật phô trương, cô nàng nhón người lên để vòng tay qua cổ anh, cốt ý tạo cho mọi người trong phòng nhìn thấy. Nhưng Jason dịu dàng nắm tay cô và để chúng xuống hai bên hông nàng.

- Anh xin lỗi vì mình đã cư xử với em như một thằng tồi. Anh nghĩ em cũng đã biết anh không tốt cho em. -- Anh nói. -- Nhưng anh muốn tặng em chiếc nhẫn này. Hãy đeo nó cho vui. -- Anh nhìn nơi khác, rồi lại nhìn cô. -- Rất tiếc là anh phải vắng mặt tối nay sớm hơn. Anh mới nhớ ra là có một nơi anh cần phải đến. -- Nói xong, anh rời khỏi cô và đi đến hành lang.

Robert, người quản gia của anh, theo ngay sau lưng anh.

- Thưa ông chủ, ông ra ngoài sao?

- Ừm. -- Jason trả lời khi người đàn ông giơ cao chiếc áo lạnh lên và Jason sọt hai tay vào bên trong áo.

- Và tôi nên nói với họ là khi nào ông sẽ trở lại?

Jason nhìn lại những người ở buổi tiệc:

- Tôi nghĩ tôi sẽ không trở lại đâu. Hãy xem mọi người được tiếp đãi đàng hoàng nhé.

- Vâng, thưa ông chủ. -- Sau đó Robert đưa cho Jason chiếc điện thoại di động của anh - cái mà anh không bao giờ thiếu được. Jason cầm lấy cái điện thoại rồi nhìn nó như một đồ vật lạ. Một giây sau, anh bỏ nó vào trong thùng rác rồi hướng về cánh cửa.

- Ông chủ! -- Robert nói, lần đầu tiên mất đi sự bình tĩnh của mình. -- Nếu như có chuyện khẩn cấp gì thì sao ạ? Lỡ như có việc cần đến ông thì thế nào? Có thể tìm ông nơi đâu đây?

Jason ngừng một lát.

- Tôi cần trò chuyện với một người mà có thể hiểu được nỗi đau khi mất đi một đứa trẻ như thế nào. Anh có biết cái nhà thờ nhỏ ở trên đường 68th không? Thử tìm tôi ở đấy đi.

Trong khi người quản gia há hốc mồm như thể sắp rớt cả quai hàm, Jason đã rời khỏi nhà.

No comments: