Tác giả: Karen Young
Phiên dịch: Tuyết Băng - TP
Phiên dịch: Tuyết Băng - TP
- Bác sĩ thú y muốn cho nó dứt cơn đau.
Giọng của Marlena thấp và run run trong căn phòng chữa bệnh bé nhỏ, nơi mà họ bị mời ra ngoài chờ trong khi Beau được chăm sóc. Tiếng sủa ăng ẳng vọng lại từ khoảng giữa của bệnh viện thú y. Mùi thuốc tẩy cộng vào mùi thơm của phòng làm cho dạ dày của cô như muốn nôn mửa.
- Không. -- Sự phủ nhận đến thật nhanh và cương quyết từ Joe. -- Có điên mới nghĩ đến việc ấy. Thằng cha đó biết cái quái gì chứ? Beau là một thành viên của gia đình. Jaycee sẽ làm gì nếu không có nó?
- Ôi, em không biết phải làm sao cả! -- Marlena luồng những ngón tay qua mái tóc và đi qua đi lại. Họ đã chờ đợi hơn hai tiếng đồng hồ khi bác sĩ thú y kiểm tra vết thương của chú chó con. Quả là kỳ tích khi thật sự là nó vẫn còn sống, nhưng mà dù cho nó còn sống sót đi nữa, thì cho đến bao lâu vẫn chưa biết được.
- Nó sẽ không bao giờ chạy hay nhảy được nữa. -- Cô lầm bầm vẻ đau đớn. -- Hoặc là làm những việc mà nó thích.
- Nó sẽ sống cho tình bạn giữa nó và Jaycee. -- Joe nói thẳng thừng. Sự giận dữ của anh làm anh bất ngờ, nhưng anh biết thuốc chết một chú chó con như Beau thật là sự lựa chọn không hay ho gì. -- Con bé đâu rồi?
- Trong phòng vệ sinh ấy. Em thật cám ơn trời là nó không nghe thấy bác sĩ Rutger nói gì. Em không muốn con bé phải đối diện với một quyết định khó khăn như vậy.
- Anh nghĩ em sai lầm rồi Marly ạ. -- Anh nói khẽ. -- Con bé có quyền tham gia vào sự quyết định như thế.
- Quyết định gì chứ?
Marlena và Joe quay lại thật nhanh để thấy Jaycee đứng ngay ngạch cửa nhìn họ với vẻ lo âu. Gương mặt bé bỏng của cô bé tái mét và ước đẫm nước mắt.
- Nó không có chết chứ, có không? -- Cô bé nhìn hết người này tới người nọ, nhưng kết án Joe. -- Chú đã hứa mà, chú Joe. Chú hứa là nó sẽ không sao mà.
Joe đến bên cô bé, quỳ thấp xuống đế nhìn vào mắt cô bé.
- Nó chưa chết, cục cưng ạ. Nhưng mà nó bị thương rất là trầm trọng. -- Anh liếc nhanh về phía Marlena. -- Trầm trọng đến nỗi bác sĩ thú y khuyên chúng ta nên ... nên ... -- Anh cố gắng tằng hắng lấy giọng nhưng không thành công. -- Chúng ta nên để cho nó hết đau đớn nữa.
Đôi mắt cô bé mở rộng ra và lộ vẻ sợ sệt, Jaycee đưa mấy ngón tay lên môi và lắc đầu lia lịa.
- Ý của chú là cho nó ngủ mãi mãi hả?
Trái tim Marlena nhói đau.
- Jaycee à ...
- Không! -- Lời phủ nhận của Jaycee cũng dữ dội như Joe ban nãy.
Marlena bước đến và ngồi xuống cái ghế bên cạnh hai người họ.
- Chân của nó đã bị gãy làm hai, Jaycee ạ. Mé hông nó đã bị thương rất tệ, có thể là bị gãy, và có lẽ là không bao giờ lành lặng lại nữa. Nó đang rất là đau đớn.
Jaycee đưa một tay chùi nước mắt.
- Họ không thể nào cho nó cái gì đó giống như chú Joe khi đầu gối của chú ấy bị thương hay sao?
Joe và Marlena đưa mắt nhìn nhau.
- Ừ thì ... cũng được. -- Marlena nói vẻ do dự. -- Cô nghĩ là có thể. Nhưng những vết thương của nó thật là trầm trọng nên phải lâu lắm nó mới có thể bình phục được. Mặc dù vậy, nó sẽ không bao giờ làm được những việc mà nó đã từng làm với con, Jaycee ạ.
- Con không quan tâm đến chuyện đó. -- Jaycee đáp thật nhanh. -- Ít ra con cũng còn có nó làm bạn.
- Ôi Jaycee, thật ra con không hiểu ...
Jaycee thụt lùi ra xa vẻ giận dữ.
- Con hiểu mà, con hiểu! Con nghĩ cô mới không hiểu cô đang nói gì đó cô Marly à. Nếu như Beau là một con người mà không phải là một con chó, thì cô sẽ không hành động như thế này đâu. Với những người cô làm việc mỗi ngày thì sao? Họ sẽ không bao giờ trở lại bình thường được, nhưng cô cũng không bỏ cuộc với họ. Còn đầu gối của chú Joe thì sao? Chú ấy không thể nào chơi banh được nữa, nhưng chú ấy vẫn có thể làm hằng triệu việc khác. Con đã nghe cô nói với chú ấy như thế vào tuần trước khi cô chú cãi vã với nhau.
- Cái đó khác, Jaycee à. Bệnh nhân của cô và Joe ...
- Tại sao lại khác? -- Jaycee gạn hỏi. -- Tại vì chú Joe là con người mà không phải là con chó ư?
- Đúng rồi, Marly. -- Joe từ tốn xen vào. -- Tại sao lại khác biệt? Theo anh thấy thì Beau vẫn có thể tìm những việc khác để làm. Không phải đó là điều mà em thường giảng cho anh sao?
- Beau là một con chó, Joe ạ. -- Marlena nói thẳng thừng.
- Và tại vì cuộc đời nó bỗng nhiên đảo ngược, tại vì nó không còn hoàn hảo nữa, chúng ta nên chấm dứt đời nó?
- Không, dĩ nhiên là không! Nó ...
- Bị què ư? Chạy nhảy sẽ bị cà nhắc ư? Cần nhiều sự cố gắng ư? -- Anh lại lắc đầu, ráng thốt lên những lời mà trước đó mấy ngày anh không thể nói nên lời. -- Con chó đó có rất nhiều tình cảm, Marly ạ. Đừng nghĩ nó tàn phế.
- Bị cà nhắc? Có nhiều tình cảm? -- Nghiêng đầu sang một bên, Marlena chăm chú nhìn anh vẻ dò xét. -- Hình như em có cảm giác rằng chúng ta không chỉ nói về Beau ở đây.
Anh hầm hừ, chưa sẵn sàng để chấp nhận điều gì.
- Có rất nhiều điều một con chó tốt có thể làm ngoài việc rượt bắt vui chơi. Nó vẫn trung thành và ngoan, và vẫn có thể yêu những người mà yêu nó.
- Đúng rồi. -- Cô nói, đôi mắt cô dịu dàng. -- Nó vẫn còn có thể làm tất cả những điều đó.
- Chúng ta còn nói về Beau nữa không vậy? -- Jaycee hỏi, nhìn họ đăm đăm với nét mặt khó hiểu.
- Mình còn không? -- Marlena nhìn anh và hỏi.
Joe trợn mắt nhìn cô lại. Quỉ thật, không phải. Đây không phải là về Beau. Ít ra không phải hoàn toàn về nó. Bỗng nhiên hình ảnh hiện ra trong đầu anh rõ hơn như cái hôm sáng thứ Hai luyện tập là lý do tại sao anh không hài lòng - không phải, là giận dữ mới đúng - với ý nghĩ để cho Beau ngủ yên mãi mãi. Chú chó con và Joe cả hai đều có rất nhiều sức sống còn sót lại trong họ. Tại sao việc đó phải mất đến hai năm trời ròng rã anh mới thấy được thì Joe cũng không hiểu rõ. Anh chỉ biết là bỗng nhiên anh đã sẵn sàng để tin tưởng vào điều đó. Để tin tưởng bản thân mình trở lại.
Jaycee nhúch nhích, hít mũi và nhìn cả hai người họ.
- Vậy là bây giờ chúng ta sẽ đi nói với bác sĩ để trị thương cho Beau, phải không?
Vẫn giữ lấy ánh mắt của Marlena, Joe siết nhẹ lên bờ vai nhỏ nhắn của Jaycee.
- Đó là điều tất nhiên rồi, bé con. Không bao lâu nữa, con chó nghịch ngợm đó sẽ đứng dậy được và rượt con mèo của ông Wiggin.
Jaycee quẹt ở mũi.
- Chú nghĩ thế sao?
Anh xoa tóc cô bé và cười toe toét.
- Ừ. Lời nói danh dự đấy. -- Anh quay sang nhìn Marlena và cười. -- Có được không hả Cô Marly? Anh có thể đi và báo cho ông bác sĩ tốt ấy chứ?
Marlena vẫy tay bảo anh đi, và rồi với một nụ cười, cô với lấy tay của Jaycee và kéo cô bé ngồi xuống bên cô. Đưa tay vòng quanh người cô bé, cô ôm cô bé một cái thật nồng ấm.
- Chú Joe nói rất là đúng, cưng ạ. Dù cho Beau không thể chạy nhanh hay nhảy cao như trước nữa, nó vẫn là người bạn thân của con.
- Con biết. -- Jaycee dựa một cách tin tưởng vào vòng tay của Marlena. -- Con biết cô sẽ chuyện đó sẽ không sao một khi cô nghĩ thông suốt. Giống như chuyện của chú Joe vậy. Khi chú ấy trở về với cô sau bao nhiêu năm nay, chú ấy đã không còn làm được những việc mà chú ấy đã từng làm, nhưng cô vẫn thương chú ấy, đúng không?
Để cho trán mình chạm vào trán Jaycee, Marlena nhắm mắt lại.
- Ừ.
- Và cô không quan tâm đến việc chú ấy không còn chơi banh và những việc khác nữa, có không?
- Không, cô chẳng cần.
- Con cũng thế. -- Hít mũi một cái, Jaycee xê ra và ngồi xuống một cái ghế bằng mũ. Cái đầu cô bé lắc qua lắc lại hai bên, cô bé nói vẻ suy tư. -- Có Beau làm thí dụ tốt cho chú ấy, con cá là bây giờ chú Joe sẽ hết lo lắng đến mọi việc khác.
Ngồi xuống một cái ghế bên cạnh cô bé, Marlena cố giấu nụ cười.
- Cô nghĩ là con nói đúng cưng ạ.
Tim cô bỗng nhiên nhẹ nhõm nhiều đi, cô đưa tay vòng sang người Jaycee và họ ngồi xuống chờ đợi.
No comments:
Post a Comment