Monday, March 30, 2009

Một Ân Huệ Thật Đặc Biệt - Chương 6/1

Một Ân Huệ Thật Đặc Biệt
Tác giả: Karen Young
Phiên dịch: Tuyết Băng - TP



Chương 6


Jaycee vui sướng nhiều hơn khi Joe Masterson là một ngôi sao thu hút nhiều người trong đêm khiêu vũ của cha con hôm lễ Tình Yêu. Từ đằng sau chiếc bàn đựng bánh và nước ngọt, Marlena nhìn khi anh và Jaycee khiêu vũ và cười với nhau, hòa hợp chung với mọi người khác. Anh đang đóng vai trò của mình thật hoàn chỉnh và Jaycee yêu thích từng giây phút.

Để làm cho mọi chuyện hoàn hảo hơn, anh đã chở họ đến bác sĩ thú y để đón Beau vào lúc xế chiều. Bây giờ, so với những nghi ngờ của anh lúc đầu thì anh hoàn toàn thoải mái trong một căn phòng đầy những bé gái. Nhìn qua khỏi đầu Jaycee, anh nheo mắt với Marlena. Cô phát hiện ra rằng có rất ít trường hợp mà anh không được tự nhiên.

Nghèn nghẹn nơi cổ họng, cô nhìn Jaycee đang cười rạng rỡ. Từ lúc họ có mặt tại buổi khiêu vũ, Jaycee được hưởng ké trong sự nổi bật của Joe, và không một chút ngại ngùng giành công mình là người đã nài nỉ được chú ấy để xuất hiện trong chương trình này ngay từ lúc đầu. Trong thâm tâm, Marlena thầm cám ơn ông Trời. Cuối cùng thì Jaycee cũng có thể giả vờ là mình cũng như bao đứa trẻ khác cùng lứa tuổi, dù chỉ một lần.

Đa số các bậc phụ huynh học sinh nhận ra Joe ngay cái nhìn đầu tiên. Marlena cảm thấy buồn cười khi nhìn những ông bố tìm cách để thoát khỏi nhiệm vụ "hộ tống" các cô con gái của họ để có thể tụ họp lại xung quanh Joe như mấy ông trên tivi của một quảng cáo về bia. Nếu như sau ba năm anh về hươu từ đội Saints mà vẫn còn như thế này, thì cô không thể tưởng tượng được cuộc sống của anh như thế nào lúc xưa khi anh vẫn còn chơi banh.

Cô cũng bị ảnh hưởng bởi sự thu hút của anh như bao người khác. Nhưng điều khác biệt ở đây là, hồi đó đến giờ cô lúc nào cũng bị ảnh hưởng bởi điều ấy, chứ không như họ. Và đêm nay, nếu như cô đoán không sai thì trong ánh mắt anh, Joe cũng có một cảm giác y như thế.

Cả đêm anh đều nhìn lên và tìm ánh mắt cô. Đặc biệt là khi tiếng nhạc trở nên êm dịu. Với một phòng chứa đầy khoảng 30 mấy bậc phụ huynh học sinh, chỉ có nhạc đại loại như Bon Jovi hay là New Kids On The Block được chia sẻ cho đến khi một người nào đó đã yêu cầu thể loại từ thời 70's. Và rồi những kỷ niệm chợt trỗi dậy trong cô như nước vỡ bờ. Khi mắt họ nhìn nhau, họ ngỡ như nơi đó chỉ có riêng mình, hai người bỗng gắn liền nhau trong phút chốc, dòng suy nghĩ của họ bị cắt ngang giữa lúc những cảm xúc đang trào dâng. Trong những giờ phút đó, tiếng nhạc, tình cảnh và dòng người qua lại giữa đám đông, những cuộc trò chuyện -- tất cả đều không còn quan trọng nữa. Trừ khi có cái gì đó kéo một trong hai người họ đi nơi khác.

Nhưng suốt đêm đó, họ cứ mặc kệ tất cả, bị leo kéo chung bởi sự khát khao đang dâng cao giữa hai người. Joe cảm thấy rất tự nhiên khi anh nắm lấy tay cô, cùng cười với cô về một điều gì đó đã làm cho cả hai thích thú, bàn tán về một người nào đó có mặt tại buổi tiệc. Hoặc là thật bình thường, anh vòng tay qua người cô, đòi được giới thiệu với các cha mẹ của bạn của Jaycee. Anh hòa nhập vào thế giới của cô và Jaycee cứ y như là anh đã là một thành phần gia đình từ lâu lắm.

Dĩ nhiên là anh luôn luôn chiếm một vị trí quan trọng trong trái tim của Marlena. Bây giờ thì cô có thể chấp nhận điều đó, và cảm thấy điều ấy thật tuyệt vời.


=====>@@@@@<=====



Jaycee chen lấn giữa dòng người để tìm đường kiếm Melissa. Nhón chân lên, cô bé nhìn thấy Melissa gần bên cạnh bàn để bánh và nước ngọt, uống không biết bao là nước trái cây, và vẫy tay liên tục để gây sự chú ý của cô bạn. Uống một cái ực, Melissa gật đầu và hướng thẳng về phía Jaycee.

- Đã nói là chúng ta hẹn gặp nhau sau bài hát này mà. -- Jaycee nhắc nhỏ một cách nôn nóng. -- Bộ cậu quên rồi sao?

- Không đâu. Chỉ tại mình khát nước sau khi nhảy cái bản hồi nảy. Mình thích nghe "Jeremiah Was A Bullfrog" ghê, cậu có thích không?

- Ừ thì thích, nhưng mà chúng ta còn việc quan trọng hơn để làm. -- Cô bé hướng về phòng vệ sinh, kéo theo Melissa đằng sau mình. -- Chúng ta cần phải làm cho xong kết hoạch của mình.

- Tớ tưởng chúng mình đã làm rồi chứ.

Jaycee đảo vòng mắt lên trần nhà.

- Ừ thì tụi mình đã nghĩ ra rồi, nhưng mà chúng vẫn phải xem lại coi mọi việc có chắc chắn y như kế hoạch hay không chứ.

Cô bé đẩy cánh cửa ra, dò xét xem 2 phòng toilet có người dùng không, rồi sau đó quay sang Melissa.

- Này, cậu có nói rõ với mẹ cậu là cho mình ngủ qua đêm nhà cậu không đấy? -- Cô bé hỏi.

- Dĩ nhiên rồi. Cứ y như tụi mình đã bàn sẵn đó mà.

- Tốt lắm. Tớ đã xin phép cô Marly rồi. -- Jaycee nhích lại gần hơn một chút, vẻ hớn hở. -- Này, cậu có nhìn thấy cách họ thể hiện cả đêm nay không?

- Ai cơ?

- Lissa à! Chú Joe và cô Marly chứ ai vào đây nữa.

Melissa nhún vai.

- Ừm ... mình thấy họ cũng giống như ba mẹ của các bạn khác thôi.

- Đúng rồi! -- Jaycee nói một cách đắc thắng. -- Chỉ nhưng mà ba mẹ của các bạn khác đã cưới nhau rồi. -- Cô bé lộ vẻ quyết tâm trên gương mặt. -- Đó chính là điều mà chúng ta muốn xảy ra với cô Marly và chú Joe. Họ chỉ cần thời gian riêng rẽ để mà ... à cậu biết không, để cho mọi sự tiến xa hơn ấy mà. Đó là tại sao mình phải ngủ lại nhà cậu đêm nay. Sau đó họ sẽ có tự do để làm những gì đến theo tự nhiên, hay là cái gì cũng được. Cô Marly và tớ đã bàn về việc này một vài ngày trước và chúng tôi ...

- Bàn bạc về việc gì?

Jaycee gắt lên vẻ thiếu kiên nhẫn.

- Vụ đàn ông và đàn bà. Nếu như cậu chỉ để ý khi mà tớ nói với cậu việc ...

- Cậu bàn về việc cô ấy và chú Joe âu yếm nhau à? -- Melissa ré lên thật khẽ đầy kinh ngạc.

- Không đâu, khờ quá! À thì, có thể là khi cậu đi sâu xa hơn một tí thì ừ, đó chính là chuyện mà mình và cô Marly bàn luận đấy. -- Cô bé cắn môi một lát ra chiều suy tư. -- Kế hoạch của tớ là để cho họ yên tĩnh một mình, và từ cái cách họ nhìn đối phương tối nay thì tớ cá là họ sẽ không bỏ thời gian để ngồi nói chuyện đâu.

- Có thể lắm. -- Melissa đáp, rồi sau đó lại nói thêm. -- Hoặc là chú ấy có thể thả cô của cậu trước nhà cậu và chạy thẳng về nhà. Trời cũng đã khuya lắm rồi còn gì.

- Đừng bao giờ nói như thế! -- Jaycee chóng nạnh hai tay. -- Đã bao nhiêu lần tớ nói với cậu là những ý nghĩ tiêu cực sẽ không có lối thoát hả Lissa? Chúng ta phải suy nghĩ một cách lạc quan.

- Đó đâu phải là suy nghĩ một cách tiêu cực. -- Melissa lầm bầm. -- Đó chỉ là "nếu như" và "có thể" thôi mà.

- Thôi được rồi, được rồi. -- Nhướng cặp chân mày, Jaycee chà hai bàn tay vào nhau. -- Bây giờ chỉ còn chờ cho thời cơ chín mùi thôi.

- Tớ cũng nghĩ thế.

- Tớ biết đúng như thế đấy. -- Jaycee nói một cách chắc chắn. -- Hãy nhớ nhé, nghĩ một cách lạc quan. -- Cô bé đẩy cánh cửa ra và lắng nghe một lát. Vài nốt nhạc dạo đầu tiên của bài "You Are So Beautiful" trỗi lên trong không gian. -- Ô kê, đã đến bản nhạc cuối cùng đây rồi. Tớ không muốn chú Joe nhìn thấy tớ, tại vì tớ muốn chú ấy khiêu vũ bài này chung với cô Marly.

Melissa nghển cổ lên, cố gắng nhìn ra ngoài qua bờ vai của Jaycee.

- Đang xảy ra chuyện gì thế?

- Chú ấy sẽ hỏi cô Marly! -- Jaycee thì thầm một cách vui mừng khi nhìn Joe đang ngắm Marlena.

Mọi việc đều đi theo kế hoạch, Jaycee đã khẳng định như thế. Cô bé nôn nao để được gặp Beau và kể cho nó nghe mọi việc.


=====>@@@@@<=====



Khi bản nhạc tình yêu cũ của Joe Cocker bắt đầu thì trái tim của Marlena như lỗi nhịp. Một tràn kỷ niệm thật quý báu cả ngọt ngào lẫn cay đắng đã trỗi dậy trong cô. Một buổi tối 16 năm về trước, một ngày lễ Tình Yêu khác, một buổi khiêu vũ khác trong một thời điểm khác.

"You ... are ... so beautiful ... to me ..."

Đối diện từ bên kia căn phòng, Joe nhìn lên khi đang trò chuyện cùng với một trong các bậc phụ huynh mà cũng là huấn luyện viên cho đội banh của Jaycee. Ánh mắt anh chạm phải ánh mắt cô và giữ lấy nó. Và anh đã làm cho cô gần như nín thở.

Joe thì thầm điều gì đó với người huấn luyện viên rồi vội kiếm đường băng về phía Marlena. Hơi nóng trãi khắp người cô một cách rộn ràng trong lúc cô chờ đợi. 16 trôi qua nhưng cũng chưa làm cho cô mất đi khả năng hiểu ra từ cái nhìn đó. Đầy dẫy sự thèm khát và mong đợi. Điều đó kết hợp với sự khát khao đang dâng cao của cô và khiến cho ý nghĩ của cô bay nhảy tứ phương. Cô ao ước được ở riêng với anh.

Và sau đó anh đã đứng trước mặt cô, nhìn thật sâu vào trong đôi mắt cô giữa lúc điệu nhạc nhẹ nhàng của bài hát quyện xung quanh họ. Người người trò chuyện và vui cười, những mẫu đối thoại ngắn văng vẳng đâu đây. Những em bé gái thì thầm to nhỏ và cười khúc khích. Bên cạnh họ, có một vài cặp vợ chồng đã bắt đầu kéo nhau ra sàn nhảy. Joe và Marly chỉ còn biết có đối phương mà thôi.

- Hãy nhảy với anh nhé, Marly. -- Anh nói.

Không nói một lời nào, cô nắm lấy tay anh và nối gót theo sau, thật tự nhiên bước vào trong vòng tay của anh. Nhắm mắt lại, cô hòa với anh trong từng bước nhảy một cách mơ màng, y như 16 năm vừa qua chưa bao giờ xảy ra.

- Đó là sự thật, em biết không. -- Anh nói giọng khàn khàn và ôm cô thật gần.

- Chuyện gì hả anh? -- Cô thở nhẹ, tựa đầu lên ngực anh. Cô đưa mấy ngón tay sờ lên những sợi tóc vừa chạm ngay cổ của anh một cách vu vơ.

- Đối với anh ... em thật là tuyệt đẹp.

Trái tim cô điên đảo.

- Joe à ...

- Marly ơi, khi nào thì chúng ta mới có thể rời khỏi đây hả em?

- Bộ anh buồn chán à? -- Cô cố nghiêng người ra sau để nhìn vào mặt anh, nhưng anh đã ôm cô lại thật nhanh.

- Không phải thế.

- Có phải cái đầu gối làm phiền anh không?

- Ôi Marly, không phải cái đầu gối của anh làm phiền anh đâu.

Với một bàn tay đặt sau cái lưng thon của cô, Joe nhẹ nhàng đưa hông mình chạm vào hông cô. Marlena hít một hơi dài vẻ rung động, choàng cả hai cánh tay qua cổ anh và tựa má lên bờ vai của anh.

- Buổi tiệc sắp kết thúc rồi. -- Cô thì thầm, không một chút thẹn thùng để cảm nhận lấy nơi anh, sự cương cứng và khẩn cấp, đang ấn vào thân hình mềm mại của cô.

Anh chậm rãi đặt một nụ hôn lên mé cổ của cô.

- Cám ơn Trời đã có ai đó tắt bớt đèn.

Cô cười một cách run rẩy, các giác quan của cô như ca hát. Bản nhạc sắp sửa kết thúc. Sự thèm khát và tình yêu, và nhu cầu cần được giải quyết làm cho ruột gan cô thắt lại từng đoạn. Cô chỉ muốn dấu mặt vào lòng ngực của Joe và đơn giản bước theo anh đến bất cứ nơi nào trên thế gian mà anh muốn đến.

- Đêm nay Jaycee sẽ ở lại với Melissa. -- Cô nói với anh thật khẽ. -- Chúng ta có thể rời khỏi đây bất cứ lúc nào mà anh muốn.

Joe đứng yên chỉ một giây, và sau đó kề môi vào tóc cô, rên rỉ qua kẽ răng:

- Bây giờ đi. Hãy về bây giờ nhé.

Họ rời khỏi sàn nhảy, tuôn qua giữa dòng người cho đến khi họ tìm thấy Jaycee và Melissa, và Jan Browne - mẹ của Melissa.

- Jaycee này, bây giờ chú Joe và cô về đây. -- Cô nói. Marly bối rối cười với Jean, cảm giác mạnh mẽ rằng bàn tay của Joe đang khư khư vòng ngang eo mình. -- Jean à, chị có chắc chắn là không làm phiền chị chứ?

- Dĩ nhiên là chắc chắn rồi. -- Jean lấy lên một chồng ly giấy và để chúng vào trong một cái túi nhựa. -- Là sự tưởng thưởng bọn nhỏ đã giúp đỡ tôi mà. -- Cô đưa mắt nhìn những đồ còn thừa lại trên bàn và giả vờ như giật mình. -- Hãy nhớ nhắc tôi tình nguyện trang trí hay là phục vụ vào năm sau, chứ đừng làm người dọn dẹp nữa nhé. Năm nay quả là tôi không đủ sáng suốt khi nghĩ đến việc đó.

- Ừm, nếu như chị chắc chắn thì ...

- Tôi chắc chắn mà. Thôi đi đi, đi đi. -- Cô đuổi họ đi và nói với theo. -- Này Joe, rất vui khi được gặp anh.

- Là hân hạnh của tôi, Jean ạ. -- Anh nở nụ cười "nổi tiếng" của mình.

- Nhớ làm việc cho tốt nhé, Jaycee. -- Marlena cảnh cáo.

- Con sẽ làm tốt mà. Tụi con sẽ dọn xong nơi này trong chốc lát thôi. -- Jaycee nói, thúc vào hông Melissa một cái. -- Đúng không hả Lissa?

- Ồ ... dạ vâng. Dĩ nhiên rồi ạ.

- Vậy thì chúc con vui vẻ nhé. -- Joe cúi xuống và hôn lên má Jaycee một cái. -- Cám ơn đã mời chú tham gia nha bé con. Chú rất vui khi đóng vai ba của con.

Jaycee mỉm cười rạng rỡ:

- Thiệt hả chú Joe?

- Ừ, thiệt vậy đấy, cục cưng ạ. -- Anh nựng cằm cô bé. -- Vậy nếu như con và Lissa đã làm chủ được tình hình thì cô Marly của con và chú sẽ đi đây.

- Chúng con biết rồi ạ! -- Cả hai cô bé đồng thanh. Sau đó Jaycee nói thêm. -- Hẹn gặp cô chú vào ngay mai nhé. Thật trễ vào ngày mai.

No comments: