Monday, March 30, 2009

Một Ân Huệ Thật Đặc Biệt - Hết

Một Ân Huệ Thật Đặc Biệt
Tác giả: Karen Young
Phiên dịch: Tuyết Băng - TP



Họ nằm đó một thời gian thật lâu trong vòng tay của nhau, quấn quít nhau để hưởng thụ hết niềm hạnh phúc đang đầy ấp giữa hai người. Khi nhịp đập tim anh đã đều trở lại, Joe quay người sang một bên một cách miễn cưỡng, nhưng anh vẫn chưa chịu rời xa cô. Ngày nào anh còn sống thì anh sẽ không bao giờ muốn rời xa Marly nữa cả.

- Chuyện này đáng lý không nên xảy ra. -- Anh thì thào bên thái dương cô. Anh cảm giác cô bất động lộ vẻ căng thẳng và anh vội vàng ôm cô như thể an ủi cho cô vững dạ. -- Ôi không đâu, cục cưng ạ. Anh nói mà không suy nghĩ. Ý anh là chúng ta không nên kéo nhau lên giường trước khi ...

Anh dịu dàng buông cô ra và khom xuống bên gốc giường, nơi anh đánh rơi quần tây của mình. Nhặt nó lên, anh lục lọi khắp các túi quần cho đến khi anh tìm thấy món đồ anh tìm kiếm. Khi anh quay mình lại, cô đã ngồi thẳng dậy bằng đầu gối của mình và hướng mắt nhìn anh.

- ... trước khi anh trao em cái này.

- Ôi ... Joe. -- Cô đưa bàn tay trái ra và anh mang vào ngón tay áp út của cô một chiếc nhẫn hột xoàn lấp lánh tuyệt đẹp.

Anh nâng bàn tay cô lên môi anh và hôn nhẹ vào đấy.

- 16 năm trước, anh đã không đủ tiền để sắm cho em một chiếc nhẫn đính hôn. -- Anh nói với cô. -- Lần này, anh muốn em có đầy đủ tất cả các trang sức. Anh muốn cho em tất cả, Marly ạ. Anh nghĩ là anh không bao giờ nói cho em biết hết được rằng em quan trọng như thế nào đối với anh, nhưng anh dự định sẽ sống hết khoảng đời còn lại của mình để chứng minh cho em thấy điều ấy.

- Đây có phải là lời câu hôn không nhỉ? -- Marlena hỏi. Cô mỉm cười trong những giọt nước mắt hạnh phúc.

Anh vuốt một giọt nước mắt trên má cô một cách yêu thương.

- Ừ, đây chính là lời cầu hôn.

Nụ cười của cô vụt tắt.

- Anh có chắc chắn không đó Joe?

- Anh chắc chắn rằng anh yêu em. Anh chắc chắn rằng chưa có một người phụ nữ nào phù hợp cho anh như là em vậy. Anh chắc chắn rằng anh muốn chúng ta sống bên nhau, buồn vui có nhau, và cùng nhau nuôi lớn Jaycee. Anh chắc chắn rằng anh muốn anh và em có nhiều đứa con nữa của chúng ta. -- Anh kéo cô vào vòng tay của mình, rồi sau đó tựa người xuống lại những chiếc gối, vỗ về cô gần ngay trái tim anh. -- Bao nhiêu đó chắc chắn em thấy có đủ chưa?

- Dạ vâng. Bao nhiêu đó cũng đủ rồi. -- Với một tiếng thở dài khoan khoái, cô vùi người vào anh để tìm hơi ấm. Cô đang nghĩ đến những đêm sắp tới khi họ có nhau và tương lai phía trước bỗng dưng ngời sáng. Cô nhoẻn miệng cười. Jaycee sẽ khoái chí lắm đây.

- Em có nghe thấy gì không? -- Joe hỏi, lắng tai nghe ngóng ngoài cửa sổ.

- Có lẽ là Beau đấy. Ôi! -- Than thở vài tiếng, cô đột nhiên lăn người ra khỏi anh. -- Mình quên thăm chừng Beau. Nó phải cần được uống một trong mấy viên thuốc mà bác sĩ thú y đưa cho mình đó. -- Cô định dậy, nhưng Joe đã cản cô.

- Thôi đừng, em ở lại đi. Anh sẽ lo việc đó cho. -- Anh đứng bật dậy và tròng cái quần dài vào mà chẳng màn đến việc mặc vô quần đùi.

- Em để thuốc ở nhà bếp, ở tủ phía trên chậu rửa chén ấy. -- Marlena báo với anh. -- Nó đựng trong cái bao thơ màu trắng.

- Chuyện nhỏ. Anh sẽ trở lại trong vòng một phút thôi. -- Anh không mở ngọn đèn nào lên cả cho đến khi anh đã xuống dưới lầu, phòng hờ trường hợp hàng xóm của Marly dòm ngó sang. Một người đàn ông ở trần nửa người trong phòng ngủ của cô sẽ tạo cho bà con có cái nhìn không tốt về một người đàn bà độc thân đang nuôi một em bé gái.

Nghĩ đến Jaycee, anh bật cười lớn giữa lúc anh bật đèn ở nhà bếp sáng lên và khều một viên thuốc ra từ bao thư. Mở tủ lạnh, anh lục lọi khắp nơi ở ngăn chứa thịt cho đến khi anh tìm thấy cái anh cần. Nếu như anh không sai hoàn toàn, anh nghĩ, đóng cửa tủ lạnh lại, thì Jaycee tinh ý đã biết được chuyện gì xảy ra giữa anh và Marly đêm nay.

Anh tự mình ra ngoài sân một cách nhẹ nhàng và tìm đường băng qua cái sân dài đến cái chuồng nhỏ của Beau. Chú chó nhỏ khịt mũi một cái thật khẽ và Joe cúi mình thật nhanh xuống cạnh bên Beau trước khi nó cố gượng đứng dậy.

- Ê, nhóc con, hãy từ từ nào. Chỉ là tao đây thôi. -- Anh nói như vuốt ve vào đôi tai mềm mại của nó khi hai tay anh nhẹ nhàng đặt lên cái bụng đầy thương tích của Beau và cái chân băng bột của nó. Cái đuôi của chú chó con quẫy lên yếu đuối. -- Mày khỏe không hả anh bạn? Tao đoán là mày nhớ cô bạn nhỏ của mày lắm, đúng không nào? Nhưng mà đêm nay cô bé ở chung với lại Melissa rồi, anh bạn ạ, và cô bé làm thế với một lý do rất là chính đáng. -- Anh đưa ra một viên thuốc được bọc lại với một miếng thịt lạnh. -- Hãy nhìn xem tao thết đãi mày cái gì này. Thịt hầm cuốn, lấy thẳng từ Langanstein đấy nhé.

Táp một cái thật gọn, chú chó con đã nuốt hết miếng thịt lạnh và viên thuốc vào bao tử.

- Giỏi lắm. -- Quỳ sát bên cạnh Beau, anh đưa tay xoa khắp ba sườn và vai của con chó. -- Mày sẽ không sao đâu, nhóc ạ. -- Anh rù rì, cẩn thận để không đọng vào cái chân bị thương của nó. -- Tất cả chúng ta sẽ không sao, Marly và tao, Jaycee và mày. Đêm nay đúng là một đêm quan trọng. Mất đến 16 năm, nhưng cuối cùng thì cô ấy cũng đã đeo vào chiếc nhẫn của tao tặng. -- Tay anh ngừng lại khi anh nhìn vào đôi mắt đen láy, trong suốt của con chó. -- Hãy mau bình phục, Beau nhé. Cả nhà mình sẽ có một đám cưới!

Lẩm bẩm vài tiếng, Joe đứng dậy, sau đó với một liếc thật nhanh về phía mấy bụi rậm xung quanh sân như thể dòm chừng, anh đi trở lại nhà và bước vào trong.


=====<@@@@@<=====



Khi ánh đèn nơi nhà bếp được tắt đi, đột nhiên có một vật gì đó chuyển động một cách thật là lén lút dưới những bóng râm của bụi cây đỗ quyên được trồng gần bên cái nhà xe riêng biệt. Ngay lúc đó, những ánh đèn từ một chiếc xe chạy ngang qua làm sáng cả sân, chiếu thẳng vào một thân hình nhỏ nhắn chập chờn trong chiếc áo thun màu trắng phóng nhanh từ sân ra tới cái chuồng nhỏ.

Jaycee rùng mình thở hắt ra khi cô bé quỳ xuống đầu gối kế bên chú chó con.

- Đã quá, hồi nãy mày có nghe thấy không hả Beau? Họ đã đính hôn rồi! Chúng ta sẽ thành một đại gia đình!

Beau liếm bàn tay cô bé.

- Y như sự sắp đặt của tao vậy. -- Tròn xoe đôi mắt, Jaycee ngó chăm chú về cánh cửa sau đang được khép kín. -- Kế hoạch thành công rồi, Beau ơi. Mọi việc đã thành công. -- Trườn người ra để có thêm khoảng cách, cô bé luồn lách cái mông bé nhỏ của mình vào khoảng trống còn lại kế bên con chó. Đêm nay là một đêm ẩm thấp và cô bé không thể ở lại lâu hơn. Cô cần phải trở lại nhà của Melissa, chỉ cách đây một nửa con đường thôi. Nếu như mẹ của Melissa thức dậy và phát hiện Jaycee mất tích thì ... Nhưng mà cô bé cần muốn biết kết quả!

- Một đám cưới đó Beau ơi. -- Cô bé nói khẽ. -- Mày nói đi, cái đó có phải là đã lắm không hả?

Cô bé bắt đầu xoa xoa hai lỗ tai con chó.

- Tao sẽ cho mày biết một việc này, Beau ạ. Điều quan trọng đó là thời gian và sự lạc quan. Phải có rất nhiều lòng tin đó Beau. Đó chính là bí quyết mà tao hay nói đến.

Cô bé giữ cái đầu chú chó con ở giữ hai lòng bàn tay và cọ mũi mình vào mũi nó.

- Chúng ta sẽ hạnh phúc lắm Beau ơi. Mày hãy chờ mà xem. Khi mà tao thấy cái tấm hình chú Joe và cô Marly trong cuốn lưu bút và sau đó chú ấy lại dọn về đây cách nhà mình hai căn hộ, thì tao đã biết đây là ý Trời rồi.

Cô bé ngước nhìn lên căn gác, ngay cửa sổ ở phòng ngủ của cô mình. Những tấm màn hơi chuyển động giống như khi có người đóng cửa phòng lại. Rồi sau đó cô bé nghe vài tiếng nói - chỉ một chút xíu thôi - một giọng nhỏ và trầm, còn giọng kia nhẹ nhàng và đầy nữ tính.

Jaycee nhoẻn miệng cười và ôm chú chó con thật chặt vào lòng.


HẾT

No comments: