Phiên dịch: Tuyết Băng - TP
Đêm đó, Marlena mới vừa tắm xong thì điện thoại của cô reo lên. Nhíu mày, cô vội vàng bắt điện thoại lên để nghe trước khi Jaycee thức giấc. Nếu như đó là tin chẳng lành về Beau ...
- Alô.
- Là anh đây, Marly.
- Joe. -- Cô ngồi xuống bên một mé của chiếc giường. -- Làm em hết hồn ...
Anh rủa thầm.
- Anh xin lỗi. Anh đã không nghĩ đến việc đó. Beau đang tốt lắm. Anh mới gọi bệnh viện hỏi thăm hồi nảy.
- Em cũng vậy.
Cô tháo cái khăn quấn trên đầu xuống và thả mớ tóc còn ướt đẫm xuống vai. Nhẹ nhàng, cô bắt đầu lau tóc, nghĩ ngợi xem tại sao anh lại gọi cho cô. Không phải là không được. Mặc dù ngay nửa đêm, cô vẫn cám ơn có được cơ hội để chia sẻ giây phút mà chỉ có hai người họ, trong lúc mọi người khác trong thế giới của cô và anh đã yên giấc.
- Anh biết là đã khuya rồi. -- Anh khàn giọng. -- Anh có làm cho em thức giấc không?
- Dạ không. -- Cô bỏ cái khăn sang một bên và với tay để chồng vài cái gối lên sau lưng cô trên giường. -- Em mới vừa tắm xong thôi. -- Có tiếng anh hít thở thật nhanh, cô nhắm mắt lại, sau đó nằm trong đóng gối và kề điện thoại sát lên môi. -- Có chuyện gì không hở Joe?
- Anh chỉ cần nghe tiếng của em thôi.
Trái tim cô nhảy múa. Đã bao nhiêu làn anh nói những lời đó với cô? Đã bao nhiêu giờ đồng hồ họ nói chuyện trên điện thoại khi mẹ cô và anh Pete ngỡ hai đứa đã ngủ? Trong những ngày đó, lúc nào cũng có nhau. Vậy thì tại sao, phút cuối cùng, họ lại ngừng trò chuyện, ngừng lắng nghe đối phương?
- Em biết có chuyện đã xảy ra mà Joe. Chuyện gì thế?
- Tối nay anh đã gọi Laura.
Nghe đăng đắng nơi cổ họng, cô nhìn đăm đăm ra ngoài cửa sổ đen tối một lát. Đêm nay là đêm thật nhiều sao trời.
- Mấy đứa con anh có khỏe không?
- Ừ, bọn nó khỏe. Nhưng mà không phải về chuyện đó. -- Cô cảm giác được sự căng thẳng từ anh và chờ đợi. -- Ý anh là chuyện có liên quan đến Nick và Matt, nhưng mà không phải như em nghĩ. Anh đã nói với Laura rằng anh sẽ không phản đối nếu như cô ấy muốn dẫn tụi nó đi Anh Quốc vào mùa hè này.
Ngừng một lát, cô đáp:
- Anh đã không cảm thấy như thế vào tuần trước.
- Tuần trước, cô ấy làm anh bất ngờ. Lúc đầu thì anh thất vọng, và rồi bực mình, anh đoán thế. Anh đã nói những lời có lẽ anh không nên nói.
Cô mỉm cười.
- Ai mà không làm thế khi họ đang bực mình chứ?
- Marly ... -- Anh do dự và cô cảm giác điều anh muốn nói không phải dễ dàng. -- Anh đã nghĩ về những gì em nói. Em nói đúng khi bảo rằng Laura không tin tưởng về việc giao hai đứa nhỏ cho anh. Cô ấy nghĩ anh chưa có đủ ổn định. Cô ấy nghĩ anh chưa hòa hợp với cuộc sống sau khi từ bỏ đội banh, hay ít ra thì chưa đủ hòa hợp để có thể giữ hai thằng con với anh một thời gian dài như thế.
Cô nghe tiếng anh không ngừng di động và đoán rằng anh đang nói chuyện từ trên giường. Chậm rãi cô nằm xoay lưng lại và tưởng tượng anh đang ở đó. Không biết anh có mặc đồ khi đi ngủ không nhỉ?
- Marly ơi?
- Em ở đây.
- Cô ấy nói đúng, Marly ạ. Anh rất ghét phải nói điều này, nhưng mà cả em và cô ấy đều đúng cả. Anh có thể làm một người gương mẫu tốt hơn cho hai đứa con trai của anh, nhưng mà anh đã dành hết thời gian để thương hại chính mình. Đáng lẽ ra anh nên sống thật với mình sớm hơn là bây giờ. Anh thật ngượng khi nghĩ đến những thời giờ anh đã lãng phí. Và xấu hổ nữa. Anh ...
- Khoan đã. Chờ một chút nào. Đừng quá tự trách mình. -- Marly chóng mình cao hơn trên mấy chiếc gối và giở giọng mà cô thường dùng với Jaycee khi giảng dạy cho cô bé một bài học. -- Cuộc sống của anh khi làm một "siêu" vận động viên thì như là một câu chuyện thần thoại, Joe ạ. Khi mà mọi thứ đi chung với đời sống đó bỗng dưng không còn nữa, thì xa lánh mọi người là một điều tự nhiên, rất dễ hiểu. Khi những việc không may xảy ra thì chúng ta có thể "quạu" một chút cũng không sao, đặc biệt là khi mình không có làm cái gì sai để phải nhận những hậu quả ấy.
- Nhưng không chấp nhận được khi tự hành hạ mình lâu như là anh đã làm.
- Không phải "hành hạ" nghe có vẻ quá đáng hay sao? -- Cô hỏi nhẹ nhàng, xoắn đều sợi dây điện thoại qua những ngón tay.
- Thôi được, vậy thì nói là anh đã buồn rầu và rên rỉ. Rất nhiều à nha.
Cô cười khúc khích.
- Sao cũng được. Vả lại, em biết anh khá hơn như thế. Em không nghĩ rằng anh chưa làm việc gì không có giá trị từ sau khi nghĩ chơi banh.
Anh do dự.
- Không phải là một công việc bình thường từ 9 tới 5 giờ, nhưng mà ...
- Nhưng mà anh đã không bỏ 3 năm đó ngồi không?
- Ừ thì ...
- Anh đã không sống một cuộc sống ăn chơi trụy lạc như mọi người nghĩ?
- Anh có làm một vài việc mà anh đoán là em sẽ bảo có giá trị.
Cô cười vào điện thoại.
- Chẳng hạn như là?
- Đây có thể làm cho một vài nhà báo sốc đấy. -- Anh cảnh cáo. Tiếng của anh có vẻ như đùa cợt.
- Em tình nguyện để cho anh thuyết phục.
- Anh sẽ nhớ điều đó. -- Anh nói khẽ, và bỗng nhiên giọng của anh nồng nàn đầy hứa hẹn. Lắng nghe anh, Marlena phát hiện ra sự cay đắng mà cô đã sống trong bao năm nay vào những lúc hiếm hoi cô tự cho phép mình nghĩ đến Joe đã không còn nữa. Và sự vỡ mộng trong quá khứ từ cuộc hôn nhân không hạnh phúc của cô với Charles cũng tan biến thật nhanh. Đột nhiên cô cảm thấy được tự do, tràn đầy hy vọng và niềm vui đang được khám phá một cách khẽ khàng. Joe luôn luôn có thể đem đến cho cô niềm vui.
- Vậy thì nói cho em biết đi. -- Cô thúc giục.
- Cũng không có gì nhiều. -- Anh tằng hắng giọng. -- Cùng với vài người trong đội Saints, tụi anh đã tạo một cái khu nho nhỏ cho những đứa trẻ đặc biệt, cung cấp cho chúng những đồ dùng cần thiết, một sân thể dục, một chỗ an toàn để cho chúng có thể hả cơn giận. -- Anh ngừng lại, có vẻ hơi ngượng ngùng. -- Có rất nhiều đứa trẻ có tài năng nhưng lại không có điều kiện như anh đã có.
- Có phải anh đang nói đến những đứa trẻ ở trung tâm thành phố không?
- Ở trung tâm thành phố và ở ngoại ô. Chúng nó ở khắp mọi nơi. Tụi anh đi thăm dò chung quanh, trò chuyện với vài huấn luyện viên và thầy tu, và người cố vấn ở các trường học. Thật là đáng tiếc nếu như lãng phí một vận động viên trẻ đầy hứa hẹn - một nhân tài - vì bất cứ lý do nào.
Cô im lặng một hồi.
- Vậy là theo cách anh làm cũng tương đương anh là một huấn luyện viên.
- Anh nghĩ chắc vậy. Tương đương thế.
- Em thật là cảm động, Joe ạ. Thế thì tại làm sao anh lại để cho em cằn nhằn viêc anh không làm gì hết?
- Bởi vì em có một nửa đúng. Việc làm nơi đó không chiếm nhiều thời gian của anh. -- Cô nghe khẽ có tiếng kim loại và biết chắc anh có lẽ đang cầm một lon bia. -- Anh nhớ đến những ngày cạnh tranh trên sân banh. -- Anh nói thật đột ngột.
- Anh không cần phải nói cho em biết điều đó. Đối với anh lúc nào thì cũng là thức ăn và nước uống.
- Ừ đúng rồi. Ừm nhưng mà bắt đầu tháng Tám, anh sẽ thay đổi điều đó. Anh đã ký giấy hợp đồng làm huấn luyện viên chỉ huy cho đội Trojans.
Marlena há hốc mồm.
- Đội Trojans ở giữa thành phố đó hả?
- Ừ. Anh đã gọi tối nay và đã xác nhận chuyện đó. Tụi anh đã bàn bạc về việc đó cũng khá lâu rồi.
Trường cấp III đó là một thành phần của giáo xứ tại Orleans, và với nhiều học sinh đăng ký vào đó đã dẫn đến rất nhiều việc đau đầu. Marlena nhớ lại có vài sự kiện liên quan đến bạo lực đã làm rùm ben hồi năm ngoái có liên quan đến súng. Joe Masterson sẽ là một sự ảnh hưởng mạnh mẽ ở trường và là một cái gương thật tuyệt vời cho bọn trẻ.
- Anh sẽ là một huấn luyện viên vĩ đại, Joe ạ. -- Cô nói dịu dàng. -- Bọn trẻ đó sẽ nhảy tưng lên khi tin này truyền ra. Có lẽ tụi nó sẽ trổ hết tài năng ra vì anh. Hãy chờ mà xem. -- Cô lắc đầu một cách yếu ớt. -- Em không thể ngờ là anh làm điều này. Hãy chờ đến khi Jaycee nó nghe được nè. Con bé sẽ muốn đi học ở trường đó khi mà nó đủ tuổi, mặc dù trường đó không nằm trong khu vực này. Và còn thế giới truyền thông nữa! Báo chí và đài truyền hình sẽ nói không ngớt về anh. Họ ...
- Trời đất ơi! Anh hy vọng là không! -- Anh nói. -- Ban giáo dục đã hứa là sẽ giấu kín chuyện này lâu chừng nào hay chừng đó. Anh đã ra điều kiện này trước khi nhận công việc.
- Đến lúc anh xuất hiện thì sẽ gây nhiều phản ứng lắm Joe à. Anh sẽ phải nghĩ đến điều đó. Nhưng tất cả những phản ứng đó sẽ là việc tốt.
- Em nghĩ thế à?
Anh có vẻ hài lòng. Cô nghe điều đó qua giọng nói của anh.
- Đây là lần thứ hai trong vòng hai phút anh đã làm cho em bất ngờ đấy, ông Masterson. -- Cô mỉm cười và nói với anh.
Sau đó họ im lặng, cả hai chần chừ không muốn nói những lời mà sẽ chấm dứt cú điện thoại và sự thân mật này.
- Anh mong chờ đến tối mai. -- Cuối cùng Joe đã nói.
Giọng trầm trầm của anh trải khắp da thịt Marly như một sự vuốt ve. Với một giọng thì thầm dịu dàng, cô nói:
- Anh thật là dễ thương khi làm việc này cho Jaycee.
- Không phải chỉ vì Jaycee. Em biết điều đó mà.
- Vâng.
Tiếng anh thấp hơn.
- Em có nhớ ngày lễ Tình Yêu cuối cùng mà chúng ta ở bên nhau không?
- Dạ nhớ. -- Cô thì thào.
- Và những kế hoạch chúng ta vạch sẵn cho đêm đó?
- Joe à ...
- Nhớ không?
Những kế hoạch để đánh dấu sự bắt đầu của một tình yêu vĩnh cửu. Một hôn nhân thời niên thiếu. Một tuần trăng mật vào cuối tuần. Cô sẽ không bao giờ, không bao giờ có thể quên được. Làm sao cô có thể chứ?
- Marly ơi?
- Vâng, em nhớ chứ.
Cô nghe rõ tiếng động khi anh hít một hơi thở. Có thể là để lấy can đảm chăng?
- Chúng ta đang được ông Trời ban cho một cơ hội lần thứ hai, Marly ạ. Không phải người nào cũng may mắn để được điều đó đâu.
- Vâng. -- Cô thở nhẹ.
- Lần này, chúng ta sẽ không vứt bỏ cơ hội đó nữa, Marly nhé.
- Joe à ... -- Cô siết chặt cái điện thoại, nhắm mắt lại khi một mối cảm xúc chợt trào dâng vì những lời anh nói. Lời hứa hẹn của một tương lai cùng với Joe Masterson là một giấc mơ thật ngọt ngào đến nỗi làm cô lo sợ.
- Đó là một lời hứa. -- Cô tưởng tượng anh gật đầu để khẳng định điều đó, và đôi môi cô nở một nụ cười nhỏ. -- Anh sẽ gặp em vào ngày mai. -- Anh nói với cô.
- Chúc anh ngủ ngon. -- Chồm người qua, cô nhẹ nhàng cúp điện thoại.
No comments:
Post a Comment