Tuesday, September 8, 2009

Hạnh Phúc Đơn Sơ - Chương 12

Hạnh Phúc Đơn Sơ
Tác giả: Jude Deveraux
Phiên dịch: Tuyết Băng – TP



Chương 12



Khi Jason vừa nghe những tiếng động trong nhà bếp và biết đó không phải là những tiếng ồn ào của Amy và thằng Max, thì anh chau mày lại. Chưa gì mà anh đã quen được nghe tiếng thét thất thanh của thằng Max và tiếng cười của Amy vào buổi sáng trước những trò hề của cậu con trai. Nhưng mà, nghĩ lại thì cũng có thể đó chỉ là Amy trong nhà bếp.

Với nụ cười quỉ quái trên môi, anh bước xuống khỏi giường, mặc chỉ mỗi cái quần ngủ và thơ thẩn bước vào nhà bếp. Rồi, cảm thấy thất vọng đến não nề, anh gặp Charles trong đó, lăng xăng vật lộn với mấy cái nút để mở lò bếp.

- Anh nghĩ sẽ gặp được người nào khác hả? -- Anh ta hỏi, nhướng một bên chân mày khi nhìn Jason từ trên xuống dưới và thấy bờ ngực trần của anh.

Jason trở về phòng ngủ của mình để thay quần jeans và mặc vào một chiếc áo trước khi anh nói với đầu bếp riêng của mình:

- Cậu làm cái gì ở đây vào giờ này thế hả? -- Jason càu nhàu khi anh ngồi xuống ngay bàn ăn và đưa tay vuốt khuôn mặt chưa được cạo râu mấy ngày của mình. -- Và làm sao cậu vào được trong nhà vậy?

- Tôi đang ráng nấu ăn với cái bếp thiếu thốn đủ thứ này đây. Và anh đã bảo Cherry là có một cái chìa khóa ở dưới tấm thảm mà, không nhớ sao? -- Charles hỏi kèm theo một nụ cười điệu thật là khêu gợi.

- Tôi nhớ là tôi nói với Parker cái chìa khóa ở đâu, chứ tôi đâu có nói với cậu. -- Jason nhấn mạnh. Anh phớt lờ câu nói bóng gió của Charles.

Charles chẳng chút xao động, anh lì lợm:

- Thật ra cô ấy không phải là tuýp người của anh, đúng không?

- Parker hả? -- Jason hỏi, giọng anh đầy kinh hoàng.

- Không phải, là cổ kìa. -- Charles hất cằm về cửa phòng ngủ của Amy.

- Cậu có thể bị đuổi việc đó, cậu biết không. -- Jason trừng mắt nói với người đàn ông bé nhỏ.

Lặng lẽ, Charles quay lại cái tô bằng sứ để trên quầy phía sau lưng, giở cái nắp ra và bưng nó để trước mũi Jason. Là bánh kếp với sốt dâu Tây nóng hổi, món khoái khẩu của Jason.

Phản ứng của Jason là tiếng hừ trong cổ họng và nhìn lên phía ngăn tủ đựng chén dĩa. Chỉ trong vòng vài giây thôi, anh đã ăn gấp hai người thường. Làm sao Charles có thể luôn luôn nấu ra một món ăn ngon như vậy dù anh ta ở bất cứ nơi nào cơ chứ?

Jason sẵn sàng cá rằng những trái dâu chín mùi, thơm ngọt này không phải là từ cái chợ lân cận. Nhưng mà mặt khác, với những chi phí anh phải bỏ ra cho mấy ngày gần đây thì anh nghĩ tốt hơn hết là đừng hỏi mấy trái dâu Tây này lấy ở đâu ra.

- Tôi thật sự đang nghĩ đến việc buôn bán thức ăn dành cho em bé đây. -- Charles nói một cách nghiêm nghị. -- Anh có thể góp ý kiến cho tôi cách tự mình kinh doanh mà ha.

Jason gần thốt ra khỏi miệng, định kêu anh ta hãy quên ý niệm đó đi. Bởi vì giúp cho Charles có nghĩa là anh sẽ mất hắn với vai trò đầu bếp riêng. Thay vào đó, Jason giả vờ như đồ ăn đang đầy miệng và không nói được. Một chút lương tâm của anh ngầm bảo "Đồ thỏ đế!", nhưng mà bánh kếp với sốt dâu Tây đã chiến thắng nhân cách của anh mất rồi.

- Dĩ nhiên tôi đoán là mọi thứ đều trông cậy vào thằng Max. -- Charles lại nói. -- Có phải tất cả trẻ em bẩm sinh đều có vị giác như thế không nhỉ?

Đây là một đề tài mà Jason biết rất an toàn để bàn luận:

- Thằng Max là đặc biệt, khác hẳn những em bé khác trên thế giới. Là một đứa bé hiếm thấy. Nhắc đến Tào Tháo thì ... -- Anh ngừng lại khi lắng tai nghe ngóng một lát. Sau đó, đứng lên và đi đến cửa phòng ngủ của Amy. Anh mở cửa ra, và nhón gót vào bên trong. Vài phút sau, anh bước ra ngoài với bé Max còn đang say ke và một cái tả mới.

- Tôi đâu có nghe gì đâu. -- Charles nói. -- Anh thính tai thật đó.

- Khi mà cậu là một người ... -- Jason định bảo "cha", nhưng anh đã kịp ngừng lại và không nói thế. -- Là một người đàn ông với kinh nghiệm. -- Anh nói tiếp. -- Thì cậu sẽ học hỏi lắng nghe mọi thứ xung quanh thôi.

Nhưng Charles chẳng hề nghe một lời nào người chủ mình vừa nói cả. Bởi vì anh đang trố mắt thật to, đầy thích thú với những gì đang xảy ra trước mắt. Jason lót một tấm khăn lên trên cái bàn ăn và đang thay tả cho thằng bé y như thể anh đã làm việc này cả đời mình rồi vậy. Những gì Charles có thể nghĩ được là đây, người đàn ông mà đã có sẵn mọi thứ làm cho anh ta. Quần áo thì được người hầu chọn và mua cho anh, xe cũng có tài xế lái cho, cơm nước thì được nấu dâng tận miệng, và mọi thứ còn lại thì thư ký của anh đã làm hết cho anh.

Charles chỉ lấy lại bình tĩnh đủ để mỉm cười với thằng bé con.

- Và dâu Tây cậu có thích không hả, cậu chủ nhỏ?

Thằng Max nhe răng cười thay câu trả lời. Nhưng sự tưởng thưởng dành cho Charles là khi thằng Max hốt bánh kếp với hai tay rồi nút và cạp cho đến khi chẳng còn gì ngoại trừ nước sốt trên tay nó. Và dính lên cả cánh tay, mặt, tóc, và ngay trên mũi của nó nữa.

- Hoàn toàn mát dạ thật. -- Charles nói, đứng ra sau và nhìn Jason lau chùi cho thằng Max với một cái khăn nóng. -- Nó đúng là không có lòng thiên vị. Cũng không bị ai xúi bảo chê bai trước khi ăn. Sự thưởng thức món ăn của nó đúng là một lời khen chân thành nhất.

- Cũng có thể là một sự phê bình. -- Jason nói, bực mình là Charles vẫn còn ám chỉ việc anh ta muốn kinh doanh riêng.

- Sợ phải mất tôi à? -- Charles hỏi, nhướng một bên chân mày. Anh biết rõ trong đầu ông chủ mình đang nghĩ gì.

Jason thoát khỏi câu trả lời bởi tiếng gõ cửa trước nhà. Lúc anh đi mở cửa, thằng Max nằm tòng teng trên cánh tay anh, còn Amy vừa bước ra khỏi phòng ngủ với chiếc áo choàng cũ mèm khoác bên ngoài chiếc áo ngủ của cô và đang chớp mắt với vẻ còn say ngủ.

- Có chuyện gì vậy? -- Cô hỏi.

Khi Jason mở cửa, anh bị đẩy sang một bên bởi một người đàn ông tóc vàng, ốm như cây tăm. Theo sau anh ta là hai chàng trai ốm tong ốm teo khác và một người đàn bà. Họ đang ôm mấy cái hộp khổng lồ, những chiếc áo choàng bằng ni lông được máng trên cánh tay họ. Cả bốn người họ mặc toàn màu đen, duy nhất chỉ màu đen, và còn bận nhiều lớp như thế nữa. Và tất cả mấy người họ đều nhuộm tóc thành một màu bạch kim, được chỉa ra tứ phía trên đầu của họ một cách vô trật tự.

- Nữ vai chính phải là cô rồi đây. -- Gã đàn ông đầu tiên, đi tay không, vừa nói vừa chỉ vào Amy. Anh ta đeo ba chiếc bông tai bằng vàng trên tai trái và một chiếc lắc vàng thật to trên cánh tay anh ta đang giơ ra. -- Ôi, cưng ơi, chị đã hiểu tại sao chị được gọi đến đây sớm như vậy. Không biết Chúa đã nghĩ gì khi Ngài tạo ra cưng như thế này chứ? Và cưng này, cưng lấy cái áo choàng đó ở đâu ra vậy? Nó là cái nùi giẻ hay là cưng đã có nó từ thời bảo đại nào rồi hả? Thôi được rồi, chị em ơi, đã thấy chúng ta cần phải làm gì rồi chứ. Hãy để đồ ở đây, bên kia, và đằng đó nữa.

Anh ta quay sang nhìn Jason khắp người và hỏi:

- Còn anh là ai vậy, anh yêu?

- Không ai hết. -- Jason gằn giọng, rồi ném Amy một cái nhìn. -- Anh với bé Max ra ngoài đây.

Amy nhìn anh với ánh mắt van xin anh hãy dẫn cô theo, nhưng Jason chẳng có chút lòng thương hại. Thật nhẫn tâm, anh lấy vội áo lạnh cho mình và thằng Max rồi sau đó đã ra khỏi nhà trước khi khép cửa lại. Khi mà anh bảo Parker cho người đến làm đẹp, ý của anh là có thể duỗi hay uốn tóc chừng nửa tiếng đồng hồ và vẽ một chút trên mắt thôi. Amy bẩm sinh đã đẹp sẵn. Cô ấy đâu có cần sự giúp đỡ của một đội binh làm đẹp để chuẩn bị cho một buổi tiệc như thế.

Tuy là Jason giả vờ ra khỏi nhà vì sự có mặt của những người thợ làm đẹp, nhưng sự thật là anh rất vui khi chiếm được thằng Max cho riêng mình trong một thời gian ngắn. Thật là một điều kỳ diệu khi sự yêu mến của một đứa bé đối với mình lại có thể trở nên quan trọng đến thế, anh thầm nghĩ. Và còn kỳ diệu hơn thế nữa là thời gian mà người ta có thể chịu đựng được để làm cho một đứa bé được vui.

Jason biết là anh có thời gian với thằng Max cả một buổi sáng trước khi nó phải bú sữa tiếp, nên anh được chiếm hữu cu cậu đến mấy tiếng đồng hồ. Chiếc xe đẩy của nó đang ở phía sau chiếc xe, thế là anh lái xe đến khu phố chợ nhỏ xíu của Abernathy và đậu lại nơi đó. Vì thằng Max vẫn còn mặc đồ ngủ, nên việc thứ nhất anh cần phải làm là đi mua cho cậu bé cái gì đó để mặc trước đã.


@@@@@



- Hình như tôi đã gặp qua cậu ở đâu rồi thì phải?

Người đàn ông, chủ tiệm của một cửa hàng lớn tại Abernathy nhíu mày nhìn Jason. Bởi lẽ ông ấy đã từng phục vụ Jason, David, và cha của họ hàng trăm lần khi hai anh em anh lớn lên, nên ông nhớ mặt anh cũng phải.

- Hưm. -- Jason chỉ ừ hử bấy nhiêu khi anh để một cái yếm dài và một chiếc áo thun lên quày tính tiền cùng với một bộ áo lạnh mặc mùa tuyết cho em bé khoảng hai tuổi. Bây giờ thì nó hơi rộng cho thằng Max, nhưng mà đó là cái bộ đẹp nhất họ có trong tiệm, và thằng Max thì sẽ mau phát triển là cái chắc.

- Tôi dám chắc là tôi biết cậu mà. -- Người đàn ông lại nói. -- Tôi không bao giờ quên người ta một khi tôi đã gặp qua họ. Có phải cậu đến cùng với đám người thành thị kia hồi sáng này để làm mặt cho Amy không?

- Tôi cần tả cho một em bé khoảng 10 ký. -- Jason nói. Anh định lấy thẻ tín dụng của mình ra, rồi thay đổi ý định và trả bằng tiền mặt. Anh không muốn ông lão đọc được tên anh trên thẻ tín dụng. Có lẽ ý định đến Abernathy không được tốt cho lắm. Đáng lý anh nên đến trung tâm mua sắm mới phải.

- Rồi tôi sẽ nhớ ra thôi. -- Người đàn ông nói. -- Tôi biết là tôi sẽ nhớ ra mà.

Jason không nói gì cả mà với tay mang mấy túi đồ rồi đẩy thằng Max ra khỏi cửa tiệm. Suýt chút đã bị lộ tẩy rồi, anh nghĩ thầm khi đưa thằng Max trở lại đằng chỗ chiếc xe đang đậu. Nhưng sự gặp gỡ ban nãy đã đưa anh về quá khứ khi anh còn ở Abernathy. Và bây giờ anh có thể nhìn thấy nơi này với cái nhìn của một kẻ đã trưởng thành, một người đã đi tứ phương khắp thế giới.

Thị trấn này đang chết lần chết mòn, anh nghĩ thầm khi nhìn những vết sơn bị tróc và những bảng hiệu đã bị phai màu. Cái tiệm nhỏ bán thức ăn - nơi mà ba anh thường đến mua một tuần hai lần, và là nơi mà Jason đã có lần ăn cắp kẹo - có một ô cửa kính đã bị vỡ phía trước tiệm. Anh chỉ ăn cắp một lần duy nhất trong cuộc đời. Ba anh đã phát hiện ra và đã dẫn Jason trở lại cửa tiệm. Muốn dạy cho Jason không ăn cắp lần nữa, ba anh đã sắp xếp cho anh ở đó lau chùi sàn gỗ của tiệm và phục vụ khách hàng đến những hai tuần lễ.

Chính thời gian hai tuần lễ đó mà Jason đã nếm được mùi vị kinh doanh lần đầu tiên và đã yêu thích nó. Anh phát giác ra rằng, anh càng nhiệt tình, khả quan và càng tin vào món hàng bao nhiêu thì anh càng bán đắc khách bấy nhiêu. Sau thời hạn hai tuần lễ, cả anh và người chủ tiệm đã tiếc nuối khi phải tạm biệt nhau.

Những cánh cửa sổ của cái tiệm rẻ tiền ở Abernathy nhìn y như mấy năm rồi chúng chưa được lau chùi. Cái tiệm giặt đồ thì thật là ghê tởm.

Điêu tàn hết rồi, anh nghĩ bụng. Những trung tâm mua sắm và những thành phố lớn hơn đã giết chết thị trấn Abernathy bé nhỏ đáng thương này rồi.

Đến lúc Jason ra đến xe mình, anh có chút tội nghiệp cho nơi này. Bởi vì dù cho anh có nói với David thế nào đi chăng nữa, thì anh vẫn có một vài kỷ niệm đẹp tại đây. Nghĩ đến nó, anh lại không hiểu vì sao em trai mình muốn học trường Y, rồi sau đó lại trở về cái thị trấn đang chờ chết này.

Jason vào trong xe, mở máy xe lên, chờ một chút cho chiếc xe được ấm, rồi sau đó mới ra phía sau xe với thằng Max và bắt đầu thay đồ mới cho nó.

- Nè, ít ra thì con sẽ không cần phải ở đây. -- Anh nói với thằng Max rồi ngừng lại một lát như để ngẫm nghĩ về những gì mình vừa mới nói.

Dĩ nhiên là còn có David cản đầu cản đuôi. Nhưng mà Jason nghĩ anh có thể khuyên em trai mình bỏ cuộc. David không thể nào yêu Amy nhiều hơn là anh - Jason - yêu cô ấy được. Và chẳng có người đàn ông nào trên đời này yêu thương thằng Max nhiều hơn là anh cả. Vậy thì dĩ nhiên là họ sẽ sống bên nhau suốt đời rồi.

- Có muốn qua New York ở với chú không? -- Jason hỏi cậu bé đang trầm lặng khi nó bận gặm mấy sợi dây trên đôi giày mới của nó. -- Chú sẽ mua cho con một căn nhà lớn ở ngoài ngoại ô, và con có thể nuôi một con ngựa con. Con có thích không hả?

Jason thay đồ cho cậu bé xong, anh cho nó ngồi lại trong chiếc ghế nhỏ trên xe, rồi hướng về khu trung tâm mua sắm, nơi sạch sẽ và đầy đủ hơn. Bởi còn một ngày nữa thôi là Giáng Sinh, nên chỉ có vài người khách lảng vảng đi mua sắm. Vì thế mà anh và thằng Max có thể rảo bước từ từ và ngắm nghía hết mấy cửa sổ của các tiệm.

Thật là chẳng chút khó khăn để cảm nhận được mấy ngày vừa qua quan trọng đối với anh như thế nào. Thằng Max và Amy bây giờ là một phần tử của đời anh, là hơi thở của anh, và anh muốn được có họ luôn ở bên cạnh mình. Anh sẽ mua một căn nhà rộng lớn ở ngoại ô, không xa New York lắm để tiện việc đi lại và Amy với thằng Max có thể ở đó. Amy sẽ không bao giờ phải lo lắng về việc nấu ăn hay dọn dẹp nữa vì Jason sẽ đảm bảo họ được lo lắng một cách chu đáo.

Họ sẽ có mặt khi anh về đến nhà, chỉ chờ anh về thôi. Và sự hiện diện của họ sẽ làm cho cuộc sống này dễ dàng hơn, anh nghĩ thế. Khi anh trở về nhà sau một ngày dài, làm việc mệt mỏi ở văn phòng, thì sẽ được đón bởi Amy với cháo bột dính trên cằm cô ấy và thằng Max được ẳm trên tay cô.

Tự động anh dừng lại ở một tiệm bán đồ mỹ thuật và mua cho Amy một hộp lớn với đầy đủ đồ nghề: màu nước, phấn, bút chì, và sáu tá vở trắng dành để vẽ, loại giấy tốt nhất mà họ có trong tiệm.

- Một là có ai đó thích vẽ dữ lắm, còn hai là chú đang có ý định dụ dỗ con nhỏ nào lên giường với chú rồi. -- Thằng nhóc làm công, nhìn độ chừng 17 tuổi là cùng, nói khi cậu ta tính tiền các món đồ.

- Nhiều chuyện, cứ đưa tờ giấy để tôi ký tên đi. -- Jason cau có.

- Tinh thần Giáng Sinh của chú đâu hết rồi? -- Thằng nhóc vẫn nói, trơ trơ trước cái quắc mắt của Jason.

Sau khi anh rời tiệm mỹ thuật, anh đi ngang một cửa tiệm bán đồ trang sức. Và làm như có một bàn tay vô hình nào đó đã kéo anh vào trong, nên anh đã bước vô.

- Anh có bán nhẫn đính hôn không vậy? -- Anh hỏi rồi hết hồn khi nghe giọng nói của mình không được tự nhiên. Anh tằng hắng giọng. -- Ý của tôi là ...

- Không sao đâu. -- Người đàn ông mỉm cười. -- Chuyện đó thường hay xảy ra lắm. Bây giờ anh đi theo tôi qua bên này nè.

Jason liếc nhiền xuống những hột xoàn, đá quý trên chiếc khay trước mặt mà chẳng chút gì thích thú, rồi nhìn lại hỏi người đàn ông.

- Anh có tủ kín trong tiệm không hả?

- À, tôi biết rồi. Anh đang thích thú về cơ quan bảo vệ của chúng tôi đây mà. -- Người đàn ông nói với vẻ sợ sệt. Và với cái cách bàn tay anh ta giấu ở dưới quầy hàng, anh chàng nhìn có vẻ như sẵn sàng để bấm nút và gọi cảnh sát vậy.

- Tôi muốn xem vài chiếc nhẫn anh cất trong tủ kín đó.

- Tôi hiểu rồi.

Jason có thể nhìn thấy được là cái anh chàng đần độn này chẳng hiểu tí ti nào hết.

- Tôi muốn mua một cái gì đó đẹp hơn những cái này. Tôi muốn mua một cái nào đó đắc tiền hơn. Hiểu chưa?

Phải một lát sau gã đàn ông mới ngừng chớp mắt. Nhưng khi anh ta hiểu ra thì anh chàng toét miệng cười một cách mà Jason cảm thấy khó ưa gì đâu. Rồi tiếp theo đó, anh ta hối hả ra sau tiệm, và 20 phút sau, Jason rời cửa tiệm với một cái hộp nhỏ trong túi quần của anh.

Buổi trưa Jason dẫn thằng Max về nhà để nó được bú sữa. Lúc đầu, cả hai chú cháu đều không ai nhận ra Amy, vì đầu cô được quấn toàn là những mảnh giấy bạc. Thằng Max nhìn có vẻ sắp khóc, y như những lúc nó gặp người lạ mặt. Nhưng vòng tay của Amy quá quen thuộc nên cu cậu đã chịu nằm yên.

- Dễ thương ghê chưa. -- Một trong những anh chàng với thân hình cây sậy nói vẻ chế nhạo. Môi anh ta cong lên tỏ ra ghê tởm khi Amy cho thằng Max bú sữa. Thân thể cô được che khuất tầm nhìn.

- Anh Wilding nè, đừng có đánh anh ta. -- Amy nói mà không cần nhìn lên.

Nghe thế, anh chàng kia nhìn Jason đầy hứng thú đến độ anh phải đi vào nhà bếp. Nhưng Charles vẫn còn ở đó, và bây giờ anh ta đang nấu cơm trưa cho tất cả mọi người. Rốt cuộc, Jason đi vào phòng anh và gọi cho Parker.

Hình như đã trở thành thói quen của cô, thật lâu cô ta mới chịu bắt điện thoại. Anh cho cô biết là anh muốn cô ấy gọi một người bán nhà đất ở phạm vi xung quanh New York và gởi sang cho anh chi tiết những căn nhà đang rao bán.

- Căn nhà nào đó mà thích hợp cho em bé á. -- Anh nói. -- Và Parker này, tôi hy vọng là tôi không cần phải nói với cô rằng đừng nhắc chuyện này với ai nhé. Nhất là với em trai tôi đấy.

- Không đâu. Giám đốc không cần phải dặn tôi điều đó. -- Cô nói, và Jason không chắc lắm, nhưng anh tưởng chừng như mình nghe sự giận dữ trong giọng nói của cô ta. Và kỳ lạ thay, cô ấy đã cúp máy trước anh.


@@@@@



Jason dẫn thằng Max ra ngoài ăn trưa. Họ cùng nhau ăn một miếng thịt bò bít tết thật to với bí đỏ và đậu hòa lan với hạnh nhân. Và Jason đã bảo người ta tán nghiền hạnh nhân để thằng Max có thể cùng ăn với anh. Khi bao nhiêu đó vẫn chưa đủ no, họ đã ăn thêm bánh kem với đường hột rắc lên trên và dâu tây bên dưới.

Sau bữa ăn, thằng Max ngủ ngon lành trong chiếc xe đẩy của nó giữa lúc Jason mua thêm quà cho tất cả mọi người. Anh mua vài thứ cho David, cho ba của anh, cho Amy (một cái áo choàng mới và bốn cái áo ngủ được cài nút từ cổ xuống chân), và tự nhiên mua một món gì đó cho Parker. Anh mua cho cô ta một bộ bút mực và bút chì. Khi anh thấy một tiệm bán đồ dùng trong bếp, anh đã mua cho Charles một món đồ mà người bán hàng đã đảm bảo với anh rằng nó là món đồ độc nhất vô nhị: bộ khuôn nhỏ xíu làm kem có hình đủ thứ trái cây. Còn thằng Max thì anh mua một bộ rối và một cây súng nước xài bằng pin và tạo ra những bong bóng đầy màu sắc thật to.

Cảm thấy tự hào với chính mình, Jason quay về nhà với chiếc xe đầy quà cáp được gói lại một cách rực rỡ.

Khi anh bước vào nhà, thằng Max mệt mỏi, cáu kỉnh nằm trên tay anh. Amy đứng đó thật lộng lẫy, kết quả của sau bao nhiêu tiếng đồng hồ làm đẹp - và Jason không thích những gì anh nhìn thấy. Cô trông tuyệt đẹp trong chiếc áo dạ hội dài màu ngà. Chiếc áo không dây, nhìn hơi đơn giản, bó sát ngay bộ ngực khổng lồ của Amy, và được chẻ đôi bởi một đường xếp ngay phía trước và thả dài xuống tận mặt đất.

Đúng là cô nhìn thật rực rỡ, nhưng cô trông chẳng khác gì những người phụ nữ mà anh đã từng hò hẹn bao nhiêu năm nay. Đây chính là người đàn bà không cần bất cứ người đàn ông nào cả. Cô có thể có tất cả đàn ông nếu như cô muốn họ. Và cô là một người đàn bà mà biết rằng bản thân mình đã đẹp sẵn. Cô phải biết điều đó nếu như cô nhìn tuyệt vời như thế.

Nhìn vẻ mặt Jason, Amy cười ngất.

- Anh không thích, phải không?

- Đâu có. Nhìn được lắm mà. Ngắm em cũng đủ chết người rồi.

- Meooo. -- Một trong mấy gã đàn ông ốm nhom lên tiếng. -- Ganh tỵ rồi phải không?

Jason nhìn hắn ta với ánh mắt hình sự, nhưng người thợ làm tóc mảnh mai đó chỉ cười ha hả và quay đi nơi khác.

- Cũng chẳng sao cả. -- Amy nói, nhưng giọng nói của cô ngầm bảo điều đó rất quan trọng và cô đã bị tổn thương vì sự thờ ơ của Jason. -- Anh David mới là người quan trọng vì anh ấy mới là người tôi hẹn tối nay.

- Ấy da, thì ra con mèo con cũng có móng vuốt đấy. -- Gã đàn ông ốm lại nói.

- Lance! -- Người thợ chính quát. -- Im đi. Để cho đôi uyên ương họ được yên.

Nghe đến đấy, Amy cười khúc khích, nhưng Jason đặt thằng Max xuống sàn nhà, rồi ngồi phịch xuống chiếc ghế sofa cũ kỹ trong phòng khách một cách nặng nhọc. Tất cả các người khác đều đang ở trong nhà bếp, hoặc là ăn uống hoặc là dọn dẹp và cất các đồ phụ tùng đi nơi khác. Amy đi theo con trai mình và Jason vào phòng khách.

- Tại sao anh không thích? -- Cô đứng trước mặt anh và hỏi.

Jason đang cầm tờ báo trước mặt và không thèm để xuống.

- Anh chẳng biết em có ý nghĩ đó từ đâu nữa. Anh đã bảo là em nhìn đẹp rồi mà. Em còn muốn gì nữa chứ?

- Muốn anh nhìn em mà nói như vậy kìa. Tại sao anh lại giận dữ với em? -- Giọng cô nghẹn ngào như sắp khóc.

Jason đặt tờ báo xuống (dù sao đi nữa thì nó cũng là tờ báo cũ từ ba tuần trước rồi) và nhìn lên cô.

- Em nhìn đẹp mà, thật đó, đẹp lắm đấy. Chỉ là anh nghĩ em nhìn đẹp hơn với vẻ đẹp tự nhiên không phấn son lòe loẹt.

Anh tưởng nói như thế sẽ dỗ dành được cô nhưng đã không như thế. Và anh nhìn cô nhăn mặt, rồi quay lại để thấy thằng Max đang ngồi trên sàn nhà, gặm một cái hộp giấy nho nhỏ.

- Nó sẽ cắn một miếng và mắc nghẹn đấy. -- Amy nói, cho Jason biết là anh đang làm một "chị vú" thiếu trách nhiệm. Nhấc chiếc áo dạ hội dài của mình lên, cô bước nhanh ra khỏi phòng, bỏ lại Jason suy ngẫm xem mình đã làm sai điều gì.

- Ôi đàn bà. -- Jason nói với thằng Max, kẻ đang nhìn lên và nhoẻn miệng cười với anh, để lộ hết cả bốn cái răng của nó.

Ba mươi phút sau, David đến với một hộp dẹp bằng nhung, một tá bông hồng trắng, và xe hơi của Jason.

- Anh đã biết chiếc áo nhìn ra sao. -- David bảo. -- Nhưng mà rồi tất cả mọi người ở mọi nơi đều biết chiếc áo đó nhìn như thế nào, và, ừm, Ba và anh nghĩ rằng hạt trai sẽ nhìn hợp với nó lắm. Chúng không phải là thật, nhưng mà nhìn cũng đẹp lắm.

Nói xong, anh mở hộp ra và để lộ một sơi dây đeo cổ dài với cái móc gài được ẩn cẩm thạch và xung quanh là những hạt đá quý. Và Jason biết rất rõ là những hạt trai và đá quý đó là thật. Và, anh cũng biết chắc là David đã mua chúng bằng cách nào rồi.

- Em chưa bao giờ nhìn thấy vật gì tuyệt đẹp đến như thế. -- Amy há hốc mồm vì kinh ngạc.

- Nếu so sánh với em thì chúng chẳng là gì cả. -- David trả lời, và Jason phải nén lại để khỏi thốt ra tiếng phản đối.

Nhưng có lẽ anh đã không dấu được tiếng kêu rên như anh tưởng bởi vì Amy đã nói:

- Đừng để ý đến anh ấy. Ảnh đã như thế từ khi ảnh về đến nhà. Em nghĩ là anh ấy thấy em nên mặc một chiếc áo bằng vải bông và đội cái nón rơm á.

- Đó chính là sự tưởng tượng của ảnh về Abernathy mà. -- David trả lời, nói về Jason y như anh chắng hề đứng đó và đang trừng mắt nhìn hai người họ vậy.

- Và chúng ta nên tham dự một thi xe ngựa chứ không phải một buổi dạ hội. -- Amy cười khúc khích.

David đưa tay ra như thể họ sắp nhảy cặp với nhau và Amy cầm lấy tay anh.

- Bây giờ thì hãy kiếm bạn nhảy của mình và bắt đầu điệu nhảy Strutter's Walk. -- Anh nói, giả vờ nhái giọng của người MC.

- Ye ha! -- Amy hất phía sau chiếc áo lên ra phía sau khi cô bước theo David vòng quanh căn phòng.

- Thôi được, đủ rồi đấy. -- Jason nói, nhăn nhó nhìn hai người họ. -- Hai người đùa giỡn đủ rồi, bây giờ thì hãy đi đi.

- Mình đi thôi anh David ơi. -- Amy nói. -- Khoảng chín giờ có lẽ em sẽ ngủ gục mất thôi.

- Khi anh ở bên em thì em sẽ không buồn ngủ đâu. -- David nói với vẻ tinh quái khi anh liếc xuống ngay cổ áo của cô.

- Ở đó anh chỉ được bữa ăn tối mà thôi.

- Còn anh là một người đàn ông háo ăn. -- David trả lời làm cho Amy cười giòn.

- Tôi nghĩ "đàn ông" là danh từ cần được chú ý đến đấy. -- Jason nói như đe dọa. -- Cậu nên nhớ Amy đã là mẹ và cô ấy cần ...

- Anh đâu phải cha tôi đâu. -- Amy nạt vội. -- Và tôi không cần anh bảo ...

- Anh sẵn sàng rồi, còn em sao hả? -- David lên tiếng thật lớn. -- Và xe đang đợi ở bên ngoài kìa. Chúng ta đi được chưa?

Một khi họ đã lên xe và Amy đang nhìn trân trối bên ngoài cửa sổ, David bảo:

- Chuyện hồi nảy là thế nào vậy?

- Chuyện hồi nảy là chuyện gì chứ?

David nhìn cô với ánh mắt bảo rằng cô biết rất rõ ý anh muốn hỏi về chuyện gì.

- Em không biết nữa. Anh Wilding và em đang tốt lành lắm mà. Nhưng từ khi mấy người thợ làm tóc đến sáng nay thì không ai chịu đựng được anh ấy. Ảnh cứ đi đùng đùng chung quanh như một con gấu và làm cho tất cả mọi người - họ rất tốt với em - phải chạy và trốn vào trong nhà bếp hết. Anh Charles thì kể những tật xấu về anh ấy, và ...

- Chẳng hạn như cái gì? Anh Charles đã nói gì nào?

- Thì nói là có một lần, anh Wilding đi ngang qua một con bò và ngay lập tức nó biến thành bò bít tết đông lạnh. Nhưng anh ấy cũng nói là anh Wilding có thể đun sôi nước từ một cái ấm chỉ với ánh mắt của mình. Và, ôi, nhiều thứ lắm. Em không hiểu tại sao anh Wilding mấy bữa giờ đối xử tốt lắm mà hôm nay anh ấy thật là dễ sợ. Nếu như những người đến đây hôm nay là bê đê thì không phải anh Wilding nên đối xử tốt với họ vì anh ấy cũng là bê đê hay sao?

- Chuyện không phải lúc nào cũng xảy ra như thế đâu. -- David nói, nhưng khó khăn lắm anh mới lên tiếng được vì anh đang cố nén tiếng cười. -- À, thế anh Charles còn nói gì nữa không?

Amy nhìn David, chớp mắt trong giây lát.

- Ồ, ý anh là anh Wilding không bao giờ run sợ, không bao giờ nôn mửa. Anh hiểu em nói gì không. -- Cô quay đi nơi khác một lát để giấu gương mặt ửng đỏ của mình. -- Cái anh Charles đó đúng là miệng lưỡi dễ sợ.

David gần nổ tung với tiếng cười.

- Và còn đàn bà thì sao hả? Chắc anh Charles phải nói cái gì đó về những người phụ nữ của anh Jason chứ?

- Ý anh là đàn ông của ảnh đó hả?

- Ừ, đúng rồi. Sao cũng được. Thế anh Charles đã nói gì?

- Toàn là những nữ thần bằng ngọc đấy. Anh Charles bảo nếu như một người đàn bà, ừm ... ợ ra tiếng bên cạnh anh ấy, thì anh Wilding sẽ chết vì tăng xông máu. Nhưng mà anh David à, cái đó đâu có đúng đâu. Đêm qua anh Wilding còn giúp em bớt nhức đầu mà. Anh ấy ở lại với em thời gian rất lâu, xoa hai bên thái dương của em cho đến lúc em ngủ luôn.

- Anh ấy làm cái gì chứ? Anh nghĩ là em nên kể hết tất cả cho anh nghe đi.

Khi Amy kể xong, David đang nhìn cô với sự ngạc nhiên đến tột cùng.

- Anh chưa bao giờ nghe nói anh Jason làm những chuyện gì như thế. Anh ấy ...

- Anh ấy là một người đàn ông khó hiểu vô cùng. Ảnh đúng là như thế đấy. -- Amy nói. -- Và em không thể nào hiểu được anh ta cả. Em chỉ tin sự phán đoán của thằng Max, mà thằng Max thì yêu mến anh ấy. Và em nghĩ anh Wilding cũng yếu mến thằng Max nữa.

No comments: