Wednesday, September 9, 2009

Thiên Đường Không Tên - Chương 6

Thiên Đường Không Tên
Tuyết Băng - TP




Chương 6



Lam Chi đong đưa trong chiếc váy ngắn màu trắng. Nàng cũn cởn bước vào trong phòng khách, không đợi người đầy tớ nói một lời.

Anh Quý lịch sự nhưng rất xã giao:

- Mời cô ngồi chơi. Để tôi lên báo với cậu chủ ạ.

Lam Chi ngún ngoảy khoát tay:

- Ôi! Không sao đâu. Tự tôi lên tìm anh ấy được mà. Không cần làm phiền đến chú em.

Anh Quý nghiêm sắc mặt. Anh hậm hực nhìn cô nàng mà không biết làm sao chỉ đành bước theo sau cô ta đi lên phòng cậu chủ.

Nghe tiếng chân bềnh bệch sau lưng, Lam Chi khó chịu quay lại gắt:

- Tôi đã bảo chú em không cần theo tôi. Tự tôi biết phòng anh ấy ở đâu mà.

Vừa lúc đó Tóc Tiên đi xuống. Nàng ngạc nhiên không kém Lam Chi khi thấy trong nhà xuất hiện người lạ mặt. Thì ra trong ngôi nhà này ít nhất cũng có hai người đàn bà chớ không phải chỉ có đàn ông. Tóc Tiên nhìn người con gái lạ và hỏi anh Quý:

- Chuyện gì vậy anh Quý? Cổ là ...

Quý chưa kịp lên tiếng thì Lam Chi giành trả lời:

- Tôi là người yêu của anh Hải Lân. Tôi đến gặp anh ấy. Không có việc của hai người nữa. Tự tôi đi được rồi.

Tóc Tiên bất ngờ với câu trả lời này. Nàng chưa bao giờ nghĩ rằng cậu chủ đáng ghét ấy của mình lại có một cô bạn gái xinh đẹp đến thế này. Eo ôi! Nhưng với tánh tình kỳ hoặc của cậu ta, làm sao cậu ấy có thể chịu đựng được cô bồ kiêu kỳ như vầy thì thật sự nàng không hiểu nổi.

- Ủa! Nhà có khách à? -- Hải Văn tay bế Hải Yến cũng soạn đi lên phòng.

Thoáng nhìn tướng tá cô gái lạ, Hải Văn nhíu mày. Rồi không hiểu nghĩ sao, anh hỏi Tóc Tiên:

- Cô có bận không? Đi với tôi và bé Yến dạo một tí nhé?

Nhìn thấy Hải Yến vỗ tay hoan hô, Tóc Tiên không nỡ từ chối. Vả lại Hải Lân đâu có cấm là không cho đi với Hải Văn nhỉ? Nàng cũng đâu có gì làm ở nhà nếu không có bé Yến?

Hải Văn ra dấu cho anh Quý:

- Anh cứ việc xuống nhà làm việc đi. Khách của anh tôi tới kiếm không thấy sẽ tự động về thôi.

- Dạ, vậy tôi trở xuống làm việc nha cậu Tư. -- Quý bỏ đi không quên nhận lấy cái liếc đầy sắc sảo từ Lam Chi.

Tóc Tiên cũng đi ngang Lam Chi để đi xuống với Hải Văn. Cô thoáng chút ngạc nhiên là tại sao là bạn gái của Hải Lân mà cô gái đó lại bước vào phòng của Hải Triều, cạnh phòng mình. Nhưng cô chẳng màng hỏi han mà cuốc bộ theo Hải Văn và Hải Yến.

- Mình vào quán nước nào đó nghĩ một lát nhé Tóc Tiên?

Tóc Tiên giật mình khi nghe Hải Văn nói. Đi với nhau từ nảy giờ, cả cô và anh chưa hề nói một câu. Nghe anh hỏi, cô gật đầu đáp lại.

- Con muốn uống si rô! -- Hải Yến reo lên.

Hải Văn xoa đầu con bé:

- Ừ. Thì mình kêu si rô há.

Ngồi xuống ghế, anh hỏi Tóc Tiên:

- Cô uống gì?

- Ừm ... chanh muốn, làm ơn.

Ngoắc người bồi bàn lại, anh kêu một ly si rô cho Hải Yến, ly chanh muối cho Tóc Tiên và một ly cà phê cho riêng mình.

Đoạn, anh thở dài:

- Cô gái hồi nảy chắc là đến tìm anh Ba tôi để xin tiền nữa rồi.



@@@@@



- Anh quen biết cô ta hở? -- Tóc Tiên hỏi một cách thờ ơ.

Hải Văn lắc đầu:

- Tôi không quen. Nhưng nói cho cùng đàn bà, con gái thì anh Ba tôi quen biết có cả chục người. Muốn biết cũng biết không hết.

Tóc Tiên gật gù:

- À! Thì ra cậu Hải Triều đào hoa đến thế.

Hừm. Có thật thế không? Tuy Hải Triều ngọt ngào và dịu dàng nhưng cô không nghĩ anh là người xấu. Nhưng sao Hải Lân và Hải Văn đều cho rằng anh là một người không nên đến gần vậy kìa? Vả lại cô gái ban nãy đâu phải là bạn gái Hải Triều. Chắc có lẽ Hải Văn lầm lẫn vì không nghe thấy cô ta bảo là bạn gái Hải Lân. Nhưng Tóc Tiên chợt nghĩ cô ta đã đi vào phòng của Hải Triều mà không phải Hải Lân. Họ lại có quan hệ gì nhỉ? Không lẽ Hải Triều xấu như hai người anh em của anh nói? Có lẽ nào anh cám dỗ luôn cả người có thể là ... chị dâu tương lai của mình chăng?

Tóc Tiên định đem những suy nghĩ này nói hết cho Hải Văn nghe thì anh cất giọng chua cay:

- Không hiểu sao anh Ba lại ghét tôi đến thế. Mà tôi đã làm gì sai quấy đâu? Vì tôi mà anh Hai và anh Ba cãi nhau. Tôi thật là vô dụng, không làm được gì cả. Bây giờ chuyện đến nước này, chắc tôi sẽ dọn ra. Tôi sẽ trở về chỗ cũ của mình. Ngôi nhà bây giờ là nơi của anh Ba tôi. Nó không là nơi thuộc về tôi.

Tóc Tiên hơi xúc động. Vào trong nhà này làm bấy lâu nay, nàng cũng có nghe sơ qua về các cậu chủ trong gia đình này. Chuyện lộn xộn của họ tuy không người làm nào dám hó hé nhưng cô cũng đoán ra được là họ không cùng một cha một mẹ.

Đặt tay mình lên bàn tay Hải Văn đang để trên bàn, cô an ủi:

- Tôi cũng có nhiều kỷ niệm không mấy gì hay ho. Ít ra anh cũng còn nhiều người thân lo lắng, chiếu cố tới anh. Còn tôi ... tôi chẳng còn ai.

Rồi Tóc Tiên kể chuyện đau buồn của mình cho Hải Văn nghe. Còn nàng nghe chuyện của anh mà cũng buồn muốn rơi nước mắt.

- À nè! Tôi hỏi thật nhé. -- Hải Văn hiếu kỳ. -- Nếu như cô tìm ra gia đình người đàn bà đó và ba cô. Cô định làm gì?

Tóc Tiên không ngần ngừ mà đáp ngay:

- Tôi sẽ đòi lại công đạo cho mẹ tôi. Tôi phải cho bà ta ăn năn về việc làm của mình. Còn ba tôi, ông ấy không nhận tôi cũng không sao. Dù gì tôi cũng xem ông ta như đã chết từ lâu rồi.

Tóc Tiên ngại ngùng nói tiếp:

- Xin lỗi. Tôi đã phá đi bầu không khí vui tươi của ngày hôm nay.

- Ô, không sao đâu. Cô đâu đã làm gì. -- Hải Văn mỉm cười. Anh lãng sang chuyện khác. -- Tóc Tiên bao nhiêu tuổi rồi vậy?

Tóc Tiên tròn mắt, thoáng chút ngạc nhiên. Tuy nhiên thấy anh cũng như Hải Triều, đều cởi mở, không giống như Hải Lân lúc nào cũng chỉ ra lệnh với danh phận chủ tớ, nàng mỉm cười thành thật:

- Tôi 28. Là một cô gái già sấp ế chồng ... Còn anh?

- Vậy là nhỏ hơn tôi hai tuổi nhé. Nhưng nhìn cô thì tôi lại không thấy như cái tuổi. -- Hải Văn quan sát. -- Anh Hai tôi đã 35 rồi và vẫn chưa có vợ. Vậy là ảnh cũng ế như ... em nói hả?

Đang cười vui bỗng Tóc Tiên có chút gì bối rối khi nghe anh gọi cô bằng tiếng "em". Nó có gì đó thật không êm tai cho lắm. Nàng chỉ cười trừ, không biết nói chi. Ly chanh muối chưa cạn mà nàng có cảm giác như mình đã ra khỏi nhà lâu lắm rồi. Ngồi bên Hải Văn quả thật nàng không thể an tâm mặc dù anh ta không như Hải Triều, ngọt xớt và tán tỉnh.

- Con uống xong chưa Hải Yến?

Con bé toe toét nhìn cô:

- Dạ con uống hết rồi. Mình về hả cô?

Tóc Tiên đưa mắt nhìn Hải Văn như hỏi ý.

- Nếu cô Tóc Tiên đồng ý thì chúng ta về thôi.

Tóc Tiên mừng thầm trong bụng vì được về nhà mà không cần đi dạo tiếp tục với Hải Văn.



@@@@@




Hải Lân cựa quậy rồi chợt tỉnh khi mũi anh đánh hơi một mùi nước hoa phụ nữ mà không phải là mùi thức ăn sáng. Trong nhà này đâu có ai ngoài Tóc Tiên là con gái mà sức nước hoa này? Anh cười khẽ vì biết chị vú nhà này không đời nào dám vào phòng anh. Vả lại nàng đâu đời nào dùng những thứ này. Hải Lân đã phát hiện được điều đó trong một lần anh sang phòng cô để tìm Hải Yến.

Quăng cái mền sang một bên, anh mắt nhắm mắt mở ngồi dậy. Chắc là ai bày trò phá anh đây mà. Hay là thằng Hải Triều về tới? Hừm. Chắc là vậy rồi vì trên người nó lúc nào chả có mùi nước hoa của đàn bà bám vào. Tới lúc anh tỉnh táo mới phát giác người con gái đang ngồi tréo ngoảy trên chiết ghế ngay cái bàn nhỏ trong phòng anh.

Đứng phắt dậy, anh nạt:

- Cô làm gì ở đây? Đi ngay cho tôi!

Hải Lân mở cửa và đứng ngay đó khoanh tay chờ đợi. Nhưng Lam Chi vẫn bình tỉnh, nàng xoay người qua và bắt lỗi anh với cái giọng hết sức ngọt ngào:

- Anh ghét em lắm sao? Mới tới đã đuổi em về rồi à? Em tới thăm anh thôi. Cần chi phải lớn tiếng vậy cưng?

Hải Lân nghiêm nghị:

- Cô nói xong chưa? Xong rồi thì tôi mời cô ra khỏi đây ngay. Không thì đừng trách tôi ...

Lam Chi ngồi yên rung đùi:

- Em hôm nay tới đây sẽ không đi đâu hết . Em thay mặt mẹ Hải Yến tới để thăm nó và cũng để cho chúng ta thêm một cơ hội.

- Cô nói cái gì? -- Hải Lân gắt. -- Vậy thì đi gặp Hải Yến đi. Nhưng giữa chúng ta không có gì để nói hết. Gặp mặt xong là cô phải lập tức rời khỏi đây ngay.

Thật trầm tĩnh, Lam Chi chậm rãi nhưng Hải Lân vẫn nghe được là nàng đang hăm dọa:

- Dù sao em cũng là dì ruột của Hải Yến. Em có quyền thăm nó chớ. Anh đừng quên rằng em khác hẳn với em gái em. Anh thương Hải Yến đến như vậy, anh cũng không muốn con bé đau buồn khi biết được sự thật ở cái lứa tuổi ngây thơ vô tội này chớ?

Hải Lân có vẻ lo lắng, anh gằn từng tiếng một:

- Cô đừng đem Lam Anh và Hải Yến ra hăm dọa. Cô muốn gì cũng được nhưng không được thân mật với Hải Yến. Cô nghe rõ chưa? Những việc khác cô muốn sao thì sao đi.

Lam Chi cười duyên:

- Vậy mới được chớ. Em không muốn gì nhiều đâu. Hôm nay em chỉ muốn ăn bữa cơm thân mật với anh và gia đình anh mà thôi.

Hải Lân biết nếu anh không hứa, chắc chắn cô ta sẽ không thôi và còn đòi hỏi nhiều hơn.

- Vậy tùy cô. Tối nay ăn cơm thì ăn cơm. Bây giờ đi ra khỏi phòng tôi ngay dùm. Tôi không rảnh tiếp khách trong phòng ngủ của mình.

Đứng dậy, Lam Chi vuốt tóc và nói:

- Vậy anh làm gì làm đi. Hãy chờ mà xem tối nay anh và cả nhà sẽ được thưởng thức một bữa ăn tối thật ... tuyệt vời.

Hừm. Hải Lân đi vào trong, hai tay vò lấy đầu. Lam Chi lại tìm tới. Không biết chuyện gì sẽ xảy ra cho gia đình anh nữa đây. Đúng là ngày xưa anh đã quen lầm người. Một lần yêu dại là cả đời mang theo cục ... nợ. Hừ! Trông cô ta trong bồ đồ trắng tinh nhưng thật ra con người không đơn giản và tâm hồn cũng đen tối chớ không như màu áo đơn sơ, trong trắng.

Tóc Tiên vừa về tới đúng lúc nàng thấy Lam Chi bước ra từ phòng Triều. Cô nàng vừa đi vừa mỉm cười đắc ý về việc gì đó. Không lẽ Hải Triều đã về nhà rồi sao? Tóc Tiên nghĩ thế và không nén được sự tò mò. Cô đi về phòng mình, mắt liếc vào trong phòng kế bên phòng mình.

Người đàn ông cô thấy đang thay đồ không phải là Hải Triều mà là Hải Lân. Sao anh ta lại ở bên phòng Hải Triều vậy kìa? Đúng là một ngôi nhà kỳ dị. Chuyện gì cũng khó hiểu cả.

Kẹt!

Tiếng động bất ngờ khi cô sơ ý làm Hải Lân quay ra nhìn. Tóc Tiên ước gì mình biết độn thổ để không nhìn thấy cặp mắt đầy ngạc nhiên lẫn chế giễu mình. Tóc Tiên không nói lời nào. Nàng hấp tấp đi về phòng mình. Ôi thật là xấu hổ! Cũng tại ai biểu mình tò mò muốn biết người đó có phải là Hải Triều hay không nên mới bị quê như vầy.



@@@@@



Anh Quý và đám người làm cắn răng nhịn nhục. Mặc dù ngoài miệng luôn vâng, dạ, nhưng trong lòng họ mong sao cậu Hai đừng bao giờ rướt một cô ả như Lam Chi về làm mợ Hai của nhà này. Nếu thế chắc họ không xin nghĩ việc thì cũng bị đuổi việc mất.

Cả ngày hôm nay Lam Chi đã vận dụng tất cả quyền hành để ra oai với đám người làm trong nhà Hải Lân. Nàng cứ y như một cô chủ thật sự vậy. Cô nàng hết la hét, cằn nhằn thì lại rầy rà mọi người những việc không đâu. Ngay đến Tóc Tiên trong phòng cũng nghe thấy tiếng la oai oái của Lam Chi.

Sau khi chạm mặt cậu Hai tới giờ, Tóc Tiên không thấy anh ta đâu nữa. Cả Hải Văn cũng thế. Nàng không muốn giáp mặt với Lam Chi nên an phận trong phòng. Ngôi nhà rộng lớn mà thiếu vắng tiếng cười đùa của con người làm cho Tóc Tiên nghĩ giàu có chưa chắc là hạnh phúc. Còn nàng và mẹ nàng tuy nghèo khó nhưng lúc nào cũng chia sẻ cho nhau và quấn quít bên nhau. Cuộc sống của họ sẽ càng hạnh phúc thêm biết mấy nếu như ba của cô đã không bỏ mẹ con cô ra đi.

Nghĩ đến đây, cô buột miệng thở dài. Ngồi nhìn Hải Yến chơi trò chơi với những con búp bê thản nhiên như không có gì mới lạ xảy ra trong nhà. Con bé ngây thơ không vướng một nỗi muộn phiền. Tóc Tiên nghĩ bụng, nàng cũng phải như thế tối nay khi đến giờ ăn cơm. Tiếng Lam Chi lại vang lên lảnh lót từ dưới nhà. Không biết sao Tóc Tiên lại hỏi khẽ:

- Hải Yến nè! Con có biết dì Lam Chi không?

- Dạ biết. Dì Lam Chi là chị của mẹ con. -- Hải Yến không mấy quan tâm đến Lam Chi. Con bé trả lời xong và tiếp tục chơi, không hề nhìn lên.

Tóc Tiên ngập ngừng rồi hỏi tiếp:

- Dì Lam Chi chắc là thường xuyên tới thăm bé Yến lắm hả? Còn mẹ của con đâu?

Đến đây, Hải Yến ngẩn đầu lên, nhìn Tóc Tiên với vẻ buồn buồn:

- Dì Lam Chi lâu lắm mới tới thăm ... ba. Còn mẹ thì ... -- Con bé nhún vai thay câu trả lời.

Tóc Tiên không muốn làm khó con bé để thỏa mãn sự tò mò của mình nên nàng gật gù như hiểu biết và không hỏi Hải Yến nữa.

Cốc ... Cốc ...

- Vào đi! -- Tóc Tiên bảo.

Hải Văn hé cửa và chìa đầu vào trong:

- Không xuống ăn cơm sao mà còn ngồi đây hả hai ... cô bé?

Nghe Hải Văn gọi mình là cô bé chung với Hải Yến, Tóc Tiên trợn tròn đôi mắt và lảng sang chuyện khác:

- Ủa! Soạn cơm rồi sao? Đã ... "ai" về đâu mà ăn?

"Ai" mà nàng muốn nói là Hải Lân. Buổi cơm nào cũng có mặt anh trước khi mọi người được dùng bữa. Không lẽ hôm nay ngoại lệ? À! Đúng rồi! Hôm nay mọi thức ăn do ... mợ Hai tương lai chỉ huy các người ở làm mà.

Hải Văn bế Hải Yến và cười:

- Mọi người đã đầy đủ rồi. Anh Hai đang rửa mặt. Ta xuống thôi Tóc Tiên.

Tóc Tiên ngạc nhiên khi nghe nói Hải Lân về rồi. Có hôm nào anh về sớm như vầy đâu nhỉ? Chắc là sợ người yêu giận đây mà. Rồi cô tự nhủ sao mình bỗng dưng nhiều chuyện. Mình tới đây giữ trẻ chớ có phải làm thám tử hay chuyên gia tình yêu đâu mà lại suy nghĩ mấy chuyện vớ vẩn đó cho thêm mệt. Khi nhà này có mợ Hai thì mình cũng không còn việc làm nữa. Vì chắc hẳn Lam Chi sẽ thương Hải Yến và chăm sóc nó như con ruột. Dầu gì con bé cũng là cháu ruột của cô ta. Nhưng cái ý nghĩ cậu Hai lấy cả em lẫn chị làm Tóc Tiên hơi có chút gì đó khó chịu.

- Thật vô duyên! -- Tóc Tiên rủa thầm mình.

- Cô không phải nói tôi chớ?

Giật mình, nàng ngẩn đầu lên ngó sang bên cạnh, Hải Lân cũng đang đi cùng cô ra phòng ăn.

Oan quá, nhưng không biết giải thích làm sao. Tóc Tiên lúng túng:

- Tôi ... tôi ...

- Tôi, tôi cái gì? Sao cô không bảo tại "cậu Hai" vô duyên thật, không lẽ tôi bảo cậu có duyên?

Tóc Tiên hoảng hốt:

- Ơ ... ý tôi không phải vậy đâu ...

Nhưng rồi ánh mắt cô chạm vào mắt anh. Cô phát hiện ánh mắt đối phương đầy tinh nghịch và thích thú. Nàng cũng ... làm tới:

- Nhưng mà nhà này chỉ có mình cậu là vô duyên nhất nên tôi chỉ nói theo sự thật mà thôi.

Hải Lân nhướng mày hỏi:

- Vậy tại sao cô lại làm việc cho một kẻ vô duyên như tôi nhỉ?

Bị bắt bí, Tóc Tiên đỏ mặt, chẳng biết đối đáp thế nào. Nụ cười tinh quái hiện trên gương mặt rất ư là ... con nít của cậu chủ:

- Tôi trả lời thay cô nhé. Đó là vì cô Tóc Tiên cũng vô duyên không kém gì tôi nên rất thích hợp để làm việc cho tôi, một người ... vô duyên.

Tức đến gần trào máu như những người bị thổ huyết trong các phim Hồng Kông, Tóc Tiên đành phải nhịn nhục vì họ đã đến bàn ăn. Ánh mắt sắc sảo của Lam Chi đã làm cho cô ứ họng, không thể hó hé một lời dù chỉ là: Hãy đợi đấy!

- Toàn các món ăn ngon và nổi tiếng không đấy! Anh xem có thích không? -- Lam Chi tươi tắn lạ thường.

Hải Lân thờ ơ ngồi xuống ghế:

- Cái gì mà chưa ăn qua. Đói thì cái gì ăn cũng ngon.

Lam Chi không đồng ý:

- Anh nói vậy chứ ăn thịt, ăn cá vẫn ngon hơn ăn rau, ăn cải chớ.

Hải Lân sẵn giọng:

- Cô khác, tôi khác. Mình không giống nhau kể cả điểm này.

Tóc Tiên giúp Hải Yến ngồi vào bàn và múc thức ăn cho con bé. Nàng định vừa ngồi xuống ghế của mình thì đã nghe Lam Chi bảo:

- Cám ơn chị vú. Tí nhớ ăn xong lẹ lẹ để lên đây dẫn bé Yến đi ngủ nữa nhé.

À, thì ra là thế. Mình không được hoang nghênh ở đây. Nhìn cái vẻ khinh khỉnh khi người của Lam Chi, Tóc Tiên cười cười:

- Cậu Hai bảo tôi ngồi đâu thì tôi ngồi. Chị không là ai trong nhà này cả nên tôi không nhất thiết phải làm theo lời chị.

Đôi mắt Lam Chi như muốn nổi đom đóm. Cô quắc mắt nhìn Hải Lân:

- Anh nói đi! Người ở mà ngồi chung với chủ một bàn thì còn gì thể thống!

Hải Lân vừa nhai vừa đáp:

- Cứ để cô ấy ngồi đây có sao đâu? Đó giờ vẫn vậy và tôi không thích sự thay đổi trong bất cứ việc gì.

Mỉm cười và dịu dàng với Hải Yến, Lam Chi thân mật:

- Con ăn xong, tí dì ... ru con ngủ nhe ...

Chỉ nghe có thế, Hải Lân nhíu mày rồi nhìn lên Tóc Tiên như xin lỗi:

- Tóc Tiên hãy xuống dưới xem anh Quý và những người khác thế nào rồi.

Lời đuổi khéo của anh làm cô bỗng dưng muốn khóc vô cùng. Chẳng hiểu vì sao nữa. Tóc Tiên cũng không ham muốn gì ở lại ngồi chung bàn ăn với Lam Chi. Nhưng cô tức là tức ... mà cô tức gì nhỉ? Dầu gì Lam Chi vẫn hơn cô, vẫn là mợ Hai tương lai. Còn cô đâu là gì ... của cậu chủ. Bất quá nàng chỉ là người chăm sóc Hải Yến mà thôi. Dĩ nhiên là Hải Lân phải binh cho Lam Chi rồi. Ấm ức lắm Tóc Tiên cũng lê chân xuống bếp, nơi dành cho những kẻ ăn người ở như mình xúm nhau dùng bữa.

- Ủa! Em đi đâu vậy Tóc Tiên?

Tiếng Hải Triều gọi giật lại làm Tóc Tiên ngạc nhiên không kém cả nhà.

- Dạ em ... tôi đi ăn cơm. -- Tóc Tiên nói nhẹ và bỏ đi.

Hải Triều ngớ ngẩn bước lại gần bàn ăn, anh mới hiểu rõ. Thì ra có mụ ấy ở đây lộng hành đây mà. Hèn gì Tóc Tiên phải ăn chỗ khác. Anh đưa mắt nhìn Hải Lân và thấy anh Hai điềm nhiên với việc Lam Chi làm, chàng càng nổi giận.

- Tại sao Tóc Tiên không ngồi đây ăn cơm vậy? -- Anh hỏi ngay anh mình.

Lam Chi thản nhiên đáp thế:

- Là tôi kêu nó xuống dưới. Không phân rõ ràng thân phận với tụi nó đâu có được. Riết rồi mai mốt nó lừng, không sợ mình.

Hải Triều vẫn đăm đăm nhìn anh mình nóng nảy:

- Đúng vậy! Tôi cũng sợ Tóc Tiên ngồi đây thì thân phận cô ấy sẽ nhiễm những tánh xấu mất.

- Mày về rồi thì ngồi xuống ăn cơm chung đi. Mới về đã um sùm. -- Giờ này Hải Lân mới lên tiếng.

Hải Triều đáp gọn lỏn:

- Cám ơn. Tôi về cố ý tìm Tóc Tiên thôi. Vả lại tôi không nghĩ rằng mình có thể nuốt nổi hạt cơm nào vào miệng nếu phải ngồi đóng kịch nơi đây.

Dứt lời, Hải Triều bước nhanh xuống bếp, nơi Tóc Tiên vừa mất bóng.





@@@@@



Hải Lân dõi mắt nhìn theo đứa em trai. Có bao giờ nó như vậy đâu kìa. Bỏ nhà đi bấy lâu không về nhà. Hôm nay trở về anh cứ nghĩ là Hải Triều đã chịu bình tĩnh lại và chấp nhận Hải Văn đến với gia đình này. Không ngờ lý do của Triều lại là con bé ấy.

Anh chẳng nói chẳng rằng với Hải Văn hay Lam Chi. Biết hôm nay Lam Chi làm tình làm tội, anh đã muốn tống cổ cô ta ra khỏi nhà ngay. Nhưng vì Hải Yến, anh không thể không chiều cô ta lần này. Thế là anh về nhà sớm với ý định dùng bữa thật lẹ và ... đi ngủ cho người khách không mời ra về sớm.

- Sao không ai nói gì vậy? -- Lam Chi hỏi.

Hải Văn ngước đầu lên nhìn Lam Chi rồi lại nhìn Hải Lân. Sau đó, anh lại cúi xuống tiếp tục ăn cho hết chén cơm của mình. Phần Hải Lân, anh đáp một cách kém lịch sự:

- Đã vào bữa ăn thì chỉ việc ăn. Vả lại hình như cũng chẳng ai có gì để nói.

Lam Chi lại nhão nhẹt dù trước mặt Hải Văn và Hải Yến:

- Thì nói chuyện hai đứa mình nè.

- Không có gì cần phải nói cả. Tốt nhất là cô hãy ra về ngay bây giờ bởi vì bữa ăn hôm nay đã tàn.

Lam Chi trợn mắt:

- Chuyện gì? Anh đuổi tôi à? Tôi không phải là người ở của anh đâu mà anh làm thế. Tôi là dì của Hải Yến ...

Hải Lân ngắt lời cô:

- Bởi vì cô là dì của nó nên vẫn còn được ngồi đây. Nếu cô là kẻ khác thì cô đã hối hận khi bước vào nhà này sáng nay.

Vừa lúc đó, tiếng cười đùa vang lên từ dưới bếp. Hải Lân nhìn về phía ấy mà nghe lòng xôn xao khi anh nghe thấy tiếng cười nói trong trẻo của Tóc Tiên. Lòng anh như dịu lại và cơn nóng giận với Lam Chi cũng giảm phần nào.

Anh nhỏ giọng:

- Cô về đi. Không thôi tí trời sẽ tối đấy.

Đứng phắt dậy, Lam Chi cũng nhìn về phía bếp và hằn học:

- Anh ngon lắm. Nhưng nhớ đấy, anh sẽ là của tôi. Anh đã và sẽ là của tôi mãi mãi. Con nhỏ đó sẽ không có một địa vị nào trong trái tim anh. Anh nghe rõ chưa!

Trước khi đi, cô ném cho Hải Văn cái nhìn thật bén như bảo rằng: Còn anh nữa, hãy liệu hồn!

Hải Lân thở ra. Bây giờ không còn Lam Chi nữa, anh có thể ăn ngon miệng rồi đây. Thế nhưng chiếc bàn dài vẫn như thiếu gì đó làm anh ngẫm nghĩ. À! Là sự vắng mặt của cô bé trong căn phòng này đây mà. Thế là buông đũa xuống, Hải Lân tự động đi thẳng xuống bếp với ý định ... ngỏ lời ... mời cô bé trở lại chỗ của mình để dùng cơm với anh.

- Tội nghiệp anh Quý và tất cả ghê. -- Tóc Tiên cười lí lắc. -- Hôm nay vất vả vậy, thế nào cậu Hai hỏng trả thêm tiền lương.

Quý cười, lắc đầu trước vẻ hồn nhiên của cô. Ai lại nghĩ cô bé đã gần kề lứa tuổi ba mươi nhỉ.

- Tụi tôi chỉ cầu sao cậu Hai đừng cưới người đàn bà đó về là đủ rồi. Còn những chuyện khác chúng tôi tình nguyện làm không cũng được mà.

Tóc Tiên há mồm:

- Như vậy cũng được à? Các anh thật tốt quá!

- Chưa hẳn đâu. Chỉ là cậu Hai tốt với chúng tôi, chúng tôi cũng nên làm chút việc cho cậu. -- Quý nhìn Hải Triều. -- Và cả cậu Ba nữa, cả việc ngồi ăn chung với người làm mà cậu ấy vẫn không ngại. Vậy chúng tôi ngại gì khi làm công việc của mình?

Hải Triều đang ăn bỗng sặc:

- Lại cậu Ba! Nghe mà oai và khủng khiếp quá. Anh không thể gọi tôi như người bình thường được sao?

Quý khẽ lắc đầu:

- Dĩ nhiên là không rồi. Dù sao cậu vẫn là cậu Ba mà. Cậu có sao không?

Hải Triều không thể trả lời vì trận ho vừa đến. Anh giơ tay lên quơ tới quơ lui như ra dấu là đừng gọi thế. Hải Lân đứng ngay cửa đúng lúc Tóc Tiên ngồi gần lại Hải Triều và đưa tay vuốt lưng anh như để dằn lại cơn ho.

Chẳng biết vì đâu anh cảm thấy khó chịu và đùng đùng bước đến bên cạnh.

Hải Lân lạnh lùng:

- Nếu đã hết chuyện thì hãy ăn cho xong để còn dọn dẹp.

Tóc Tiên bối rối khi cảm nhận ra hình như anh đang giận mình vì anh đã ném cho cô một tia mắt đầy sự giận dữ. Mình có làm gì đâu sao lại bỗng dưng ầm ầm nổi nóng. Chắc là người yêu ra lệnh chứ gì. Hừ! Cô không để người ta phải nói mình lần thứ hai đâu.

Tóc Tiên nói thật khẽ nhưng cứng rắn:

- Em xong rồi. Em dọn cho anh Quý và mọi người làm việc khác đi.

Hải Lân sọc tay vào túi quần rồi lại hầm hầm bỏ đi trở lên. Triều chăm chú nhìn anh trai và nhìn lại Tóc Tiên. Cô bé đang dọn dẹp nên không hề thấy Triều nghĩ ngợi. Anh đứng dậy, uống sạch ly nước lạnh rồi nói:

- Ráng dọn đi nha! Hôm nay phải để em làm công việc này thật tội.

Cô mỉm cười:

- Có gì đâu cậu ...

Triều tằng hắng:

- À hem!

Tóc Tiên hơi cúi đầu:

- ... anh Triều. Việc nào cũng vậy mà. Em làm được thì làm. Với lại bé Yến cũng có dì lo cho tối nay rồi.

Triều hài lòng:

- Gọi anh nghe dễ chịu hơn. Cậu, cậu nghe khách sáo quá. Anh biết em làm được chỉ là em nhận vào là để chăm sóc bé Yến thôi. Chỉ hôm nay thôi nhé. Ráng làm đi cô bé. Anh lên nhà trước nha!

- Dạ. -- Tóc Tiên đáp.

Lúc nào cũng vậy. Đối với Triều, cô cảm thấy trò chuyện dễ dàng và thoải mái. Với Hải Văn cũng thoải mái nhưng đôi lúc lại cho cô cảm giác như điều gì đó khó hiểu và cô không nói được. Còn với Hải Lân thì lúc nào cô cũng bối rối, cũng mất hết can đảm và hay ... vâng lời một cách vô lý. Và những cuộc đối thoại với anh cũng chẳng thân thiện chút nào.



@@@@@



Mở tung cánh cửa phòng ngủ của Hải Lân, Hải Triều ngang nhiên bước vào trong.

Hải Lân gắt gỏng:

- Không biêt gõ cửa à? Mày vào đây làm gì?

Hải Triều trố mắt nhìn anh trai:

- Lạ chưa. Tôi đi lâu lâu mới về, vào thăm anh mình không được à? Không phải anh muốn tôi về nhà ở hay sao?

Lân ngồi bật dậy làm chiếc ghế anh đang ngồi vang lên tiếng động khá lớn:

- Thật không?

Triều gật gật đầu:

-Sao lại không?

- Vậy mày không phản đối thằng Văn ở đây nữa chứ?

Triều nhún vai:

- Anh chỉ cần biết tôi về đây ở luôn là được rồi. Lý do gì xin miễn nói.

Lân nghi ngờ. Có thể nào Triêu quyết định về đây ở là vì chị vú nhà này? Anh nhíu mày chưa hỏi thì Triều đã lên tiếng:

- Lam Chi muốn gì vậy?

Lân hỏi lại:

- Mày muốn biết làm gì?

Triều thản nhiên đáp:

- Tôi không nghĩ anh nối lại tình xưa với cô ta. Nhưng anh lại để cho cô ả lộng hành đến thế. Tôi nói trước, đừng để tôi gặp phải cô ta làm gì Tóc Tiên. Nhà này anh không dám nói nhưng không có nghĩa là Lam Chi muốn làm gì thì làm.

Lân nhìn nhìn Triều, không nói. Triều lập lại:

- Tôi không nói chơi đâu. Tốt nhất là cả Lam Chi và thằng Hải Văn đừng bao giờ xuất hiện tại đây.

Triều đi rồi mà Lân còn ngồi ngẫm nghĩ. Hải Triều có bao giờ lo cho cô gái nào như vậy đâu. Chả lẽ ... Triều thương con bé đấy ư? Không đâu! Nó lúc nào cũng đùa vui với tình cảm. Hải Lân nghĩ bụng, anh sẽ không ngăn chặn thằng em trai đa tình của mình trước khi nó làm khổ Tóc Tiên.

Trời về đêm tĩnh mịch lạ thường. Hải Lân lăn lóc nhưng không ngủ được. Bụng anh cứ đánh trống mãi không thôi. Lúc chiều, vì không vui và bực bội, anh đã không ăn no và đã bỏ lên phòng luôn sau khi tức giận vô cớ ở dưới bếp. Bây giờ nghĩ lại mà càng tức cả mình. Cuối cùng, cơn đói đã làm anh tỉnh hẳn. Hải Lân đành từng bước một nhè nhẹ đi tìm chút gì ăn khuya cho đỡ đói.

Rón rén đi vào bếp, Hải Lân buồn cười vì cảm thấy mình như là tên ăn trộm vậy. Nhưng vì không muốn đánh thức ai, Lân đành phải đi từ từ mà không dám gọi anh Quý hay ai dậy để lo cho bao tử của mình.

- Ui da!

Trời ạ! Tiếng la thảng thốt của con bé làm anh giật nảy người.

Bật công tắc lên, ánh sáng tỏa ra và trước mặt Lân là một Tóc Tiên đang xoa xoa trán. Tóc Tiên cũng giật mình khi thấy anh trước mặt. Cô vội giải thích:

- Tôi ... tôi khát nước nên xuống bếp rót ly nước lã mà thôi.

Hải Lân đưa tay suỵt khẽ:

- Suỵt! Tôi không muốn làm mọi người thức dậy giờ này.

Rồi anh bước xuống xa hơn đi vòng vòng tìm tòi xem thức ăn để đâu.

Tóc Tiên ngạc nhiên:

- Cậu ... làm gì vậy?

Hải Lân gãi đầu, gương mặt đỏ lên như trẻ con, anh ngượng ngùng:

- Ờ, tôi thấy đói quá. Định xuống tìm gì ăn.

Cô gật gù và thỏa mãn với lý do ấy. Cô định quay trở về phòng thì anh bực bội:

- Sao đồ ăn đâu hết rồi?

Tóc Tiên bắt chước anh, cô khẽ:

- Suỵt! Cậu la lớn quá họ dậy cho mà coi.

Thấy Hải Lân nhăn mặt xoa xoa cái bụng, Tóc Tiên tội nghiệp:

- Cậu muốn ăn gì?

Hải Lân đáp lẹ:

- Cái gì cũng được. Tôi đói quá rồi.

Cô mỉm cười:

- Vậy thì dễ thôi. Cậu ngồi chờ chút xíu là có ăn ngay.

Hải Lân thắc mắc:

- Món gì vậy?

Tóc Tiên lắc đầu "ra lệnh":

- Cậu ngồi xuống đó đi. Tí sẽ biết.

Hải Lân "ngoan ngoãn" nghe theo lòng không ngớt nghĩ đến một món đặc biệt mà cô bé sẽ làm cho mình ăn.

Tóc Tiên bỏ mặc anh ngồi rên rỉ và than van vì đói bụng. Cô bắt đầu trổ tài đầu bếp.

Bên kia bàn, Hải Lân năn nỉ:

- Xong chưa vậy? Lẹ chút đi mà. Tôi chịu hết nổi rồi.

- Có ngay, có ngay. -- Tiếng Tóc Tiên lẹ làng.

Thấy nàng bưng đến một tô bự có nắp đậy, Lân xoa tay vào nhau và một tay cầm đũa, tay mở nắp.

- Trời! Cô cho tôi ăn mì gói hả?

Tóc Tiên thấy vẻ mặt thất vọng của Hải Lân và có vẻ như chê của anh. Cô tự ái đùng đùng:

- Vậy cậu đừng ăn. Đưa đây tôi ăn.

Vừa nói, nàng đưa tay định bưng tô mì thật. Hải Lân nhanh nhẹn đẩy tay cô ra và hấp tấp nói:

- Tôi có chê đâu. Tôi sẽ ăn mà.

Đoạn anh hì hục làm sạch tô mì đến lúc không còn sót gì trong tô, Hải Lân nhìn lên. Tóc Tiên đang tủm tỉm nhìn anh.

Hải Lân lau miệng với miếng giấy ăn rồi ngại ngùng:

- Xin lỗi. Tôi đã ăn hết ...

Biết anh hiểu lầm, cô xua tay:

- Tôi không đói. Nấu cho cậu ăn thôi.

- Tôi đói quá nên ...

Tóc Tiên tự nhiên:

- Hỏng sao. Tôi cười vì cậu dám ăn đồ tôi nấu đó thôi.

Lật đật ôm bụng, Hải Lân trợn mắt:

- Có gì không ổn sao?

Cười ngặt nghẻo khi nhìn nét mặt hoảng hốt của Hải Lân, Tóc Tiên nói:

- Không! Không! Tôi làm gì dám thuốc cậu. Bộ hỏng sợ ... -- Tóc Tiên dừng một lát. -- Mợ Hai tương lai đuổi việc tôi hay sao?

Hải Lân thoáng ngạc nhiên với sự thay đổi nơi cô. Hồi chiều đôi mắt nai này đã rươm rướm nước mắt khi anh đã làm cô buồn. Thế mà giờ đây, cũng đôi mắt ấy nhìn anh với sự tinh nghịch và ngây thơ như chuyện ban chiều chưa hề xảy ra.

Anh đính chính:

- Lam Chi không phải là mợ Hai tương lai.

Tóc Tiên lẹ miệng:

- Ai cũng được. Hỏng có phước mới quen cậu ...

Nàng vội bịt miệng lại khi nói chưa hết câu. Cô biết mình lỡ lời và vẻ sợ hãi lộ rõ trong đôi mắt của cô.. Nàng nhìn Hải Lân như chờ đợi sự phẫn nộ phát ra từ anh. Nhưng hoàng toàn không có. Hải Lân không nhịn được. Anh bật cười thật lớn. Chưa có ai dám nói những lời này với anh, ngoài cô bé.

Tóc Tiên cũng cười sợ sệt. Ngay lúc đó, Hải Văn lù lù xuất hiện. Anh ngơ ngác nhìn anh mình và Tóc Tiên. Giơ tay che miệng ngáp, anh hỏi:

- Ủa, hai người làm gì giờ này vậy?

Hải Lân làm mặt nghiêm trở lại. Tóc Tiên thấy thế cũng không dám giỡn nữa.

Nàng trả lời:

- Mới bị cậu Hai rầy nhẹ xong. Thôi tôi xin phép về phòng.

Vừa quay người đi lên nhà trên thì cô nghe giọng Hải Lân thật ấm:

- Cám ơn Tóc Tiên. Ngủ ngon ...

Anh đợi nàng đi rồi cũng đứng dậy về phòng sau khi chúc Hải Văn ngủ ngon. Hải Văn thì khác. Anh đứng lại một mình một hồi lâu rồi mới bắt đầu trở về phòng mình. Đôi mắt anh như sáng lên và giấc ngủ cũng tan biến. Nhìn về phòng của anh mình, Hải Văn bỗng mỉm cười.

No comments: