Tuesday, January 26, 2010

Hạnh Phúc Đơn Sơ - Chương 16


Tác giả: Jude Deveraux
Phiên dịch: Tuyết Băng – TP



Chương 16






Một Năm Sau



Vị Tổng Thống của nước Mỹ sẽ rất vui lòng để đến dự buổi lễ khai mạc trọng đại của thị trấn Abernathy, tiểu bang Kentucky. Tổng Thống đã kêu tôi chuyển lời về sở thích đặc biệt của ông với những bức tranh tường về chuyện Một Nghìn Lẻ Một Đêm ở thư viện công cộng vì câu chuyện thần thoại đó là những mẫu chuyện mà Ngài yêu thích nhất.

Jason đọc lá thư lại một lần nữa và gần như hét lên vì vui sướng và hân hoan đến tột cùng, cho đến khi anh nhìn đến hàng chữ tiếp theo - chỗ người thư ký của ngài Tổng Thống đã hỏi kỹ lại ngày giờ của buổi lễ khai mạc cho chắc chắn.

- Nhưng mà đó là ... -- Anh im bặt trong vẻ kinh hoàng khi nhìn đồng hồ đeo tay của mình để xem ngày hôm nay là thứ mấy. Rồi sau đó trừng mắt nhìn vào cuốn lịch trên bàn làm việc của anh để xem sự nghi ngờ của mình có đúng vậy không.

- Doreen!!! -- Anh gầm lên, tưởng chừng như bể cả phổi. Và gần ba phút sau, cô thư ký của anh lù lù bước vào văn phòng.

- Gì á? -- Cô nói, nhìn anh với đôi mắt thật to đầy vẻ chán chường.

Từ lâu rồi Jason đã hiểu được rằng không có gì có thể làm cho cô ta lung lay bởi lẽ điếc thì không sợ súng bao giờ.

Hãy bình tĩnh lại nào, anh tự nhủ thầm. Nhưng sau đó anh lại nhìn dấu ấn của ngài Tổng Thống trên lá thư và phá tan sự yên tĩnh.

Lặng lẽ, anh đưa cô ta lá thư.

- Tốt quả phải không? Em đã nói với anh là em sẽ mời được ông ấy đến mà. Em và chị Cherry, bọn em quen biết nhiều người lắm.

Jason lấy hai tay ôm đầu một lát và đếm nhẩm đến mười. Anh đếm đến tám, và đó là kỷ lục mới của anh.

- Doreen. -- Cố gắng lắm anh mới lấy được giọng thật bình tĩnh. -- Hãy nhìn lại ngày giờ đi. Còn bao lâu nữa từ giờ cho đến ngày ngài Tổng Thống hẹn đến đây hả?

- Anh cần cuốn lịch mới ư? -- Doreen ngớ ngẩn hỏi. -- Bởi vì nếu như anh cần thì em sẽ mua một cuốn từ ngoài tiệm về cho anh.

Từ lúc Doreen đã xài hết sáu ngàn đô mỗi tháng cho đồ dùng trong văn phòng, thì Jason đã phải cắt bớt mấy tài khoản của cô. Và anh không muốn phải mở chúng lại.

- Không. Tôi có thể đọc một trong mười cuốn lịch nằm trên bàn làm việc của tôi. Doreen à, tại sao ngài Tổng Thống lại đến đây trong vòng sáu tuần khi buổi lễ khai mạc được chuẩn bị sáu tháng bắt đầu từ bây giờ? Và tại sao ông ấy lại nghĩ rằng những bức tranh tường trong thư viện là về chuyện Một Nghìn Lẻ Một Đêm, khi người thợ vẽ đã được cho biết là phải vẽ những câu ca dao với những mẫu chuyện thiếu nhi?

- Ca dao và truyện dành cho thiếu nhi ư? -- Doreen chớp lia đôi mắt nhìn anh.

Jason hít một hơi thật sâu cốt để bản thân mình lấy lại bình tĩnh. Nhưng ngược lại trong đầu anh lại nghĩ đến nhiều cách khác nhau để giết cậu em trai của mình. Vì David, lại một lần nữa, đã gài bẫy người anh trai "khôn ngoan" của mình vào một chuyện mà đã làm cho Jason phát điên lên được.

Doreen chính là em gái của Cherry Parker. Và David đã năn nỉ ỉ ôi để Jason phải mướn cô ta về giúp anh giám sát chương trình xây dựng lại thị trấn Abernathy. Lúc đó, Jason đã nhanh chóng đồng ý ngay, vì anh thiếu Parker và anh chưa bao giờ tìm ra một người nào mà khả năng làm việc cao bằng một nửa của cô vậy.

Nhưng mà Parker thành thạo với việc kinh doanh bao nhiêu thì Doreen lại lù khù bấy nhiêu. Doreen chẳng làm ra được trò trống gì, lại bày hày và vô ý vô tứ trong khi Parker thì lại thật hoàn hảo. Chỉ nội trong ba tiếng đồng hồ sau khi nhận cô ta vào làm việc, Jason đã muốn đuổi việc cô ta ngay. Nhưng Parker lúc đó đang mang thai và cô nàng cứ khóc - một việc mà có thể làm cho Jason luống cuống cả chân tay - bởi vì anh không hề nghĩ rằng Parker cũng biết khóc.

- Anh không thể giữ con bé lại vài ngày được hay sao? -- David đã nài nỉ. -- Cái thai này đã không dễ dàng với Cherry. Và Doreen là đứa em gái duy nhất của cô ấy. Việc này rất là quan trọng với cả hai chúng em. Dù sao đi nữa thì anh cũng tài giỏi với công việc quá rồi, nên anh có thể làm mà không cần đến một người thư ký.

Lúc đó, Jason nghe mát tai làm sao ấy, nên đã bị David hoàn toàn thuyết phục.

Đó là chuyện của tám tháng trước. Parker vẫn còn đang mang thai, vẫn còn khóc vì chuyện nhỏ nhặt nhất. Và Jason ráng cố gắng làm việc với Doreen trong vai trò thư ký của anh. Nếu như không phải hiểu sai ý mọi điều anh nói, thì cô ta cũng đi mua đủ thứ, chẳng hạn như sáu hộp kẹp giấy màu đỏ và 12 tá Rolodexes.

- Để dành khi chúng ta xài hết. -- Cô ta đưa ra một lời giải thích. Để làm cho mọi việc tệ hại hơn, con bé đó còn cho rằng cá nhân mình mang sứ mệnh giúp cho anh quên đi Amy.

- Là ca dao và truyện thiếu nhi. -- Jason nói với vẻ mệt mỏi. -- Cô biết không, là những truyện như là Humpty-Dumpty, hay là Little Miss Muffet chẳng hạn. Chúng ta đã mướn một họa sĩ để vẽ chúng, và anh ta sẽ bắt đầu vào thứ Hai này. Anh ấy cần khoảng ba tháng để vẽ nguyên cả thư viện. Vậy mà ngài Tổng Thống sẽ đến đây trong vòng sáu tuần để thưởng thức chúng. Nhưng kẹt cái là ngài Tổng Thống nghĩ rằng mình sẽ được thấy chuyện Một Nghìn Lẻ Một Đêm chứ không phải là những câu ca dao hay truyện thiếu nhi.

Doreen ngây người ra nhìn anh trân trối. Chắc là anh phải gọi David lần nữa để xem coi vợ nó đã sanh chưa. Bởi vì ngay cái phút Parker "lâm bồn" xong thì Doreen sẽ rời khỏi đây ngay tức khắc.

- Mấy chàng hiệp sĩ thì sao chứ? -- Cuối cùng cô cũng hỏi.

- Vào đêm ư? Giống như trong chuyện Một Nghìn Lẻ Một Đêm ấy hả? Hay là cô muốn hỏi rằng anh thợ vẽ có làm việc ban đêm không? -- Với Doreen thì không ai có thể biết trước được.

- Không phải. Anh buồn cười thật. Là hiệp sĩ như trong truyện Robin Hood ấy.

Jason chỉ muốn hét lên thôi.

- Chẳng có hiệp sĩ nào trong truyện Robin Hood cả. -- Trời ạ, nhưng mà anh đã bắt đầu hiểu cô nàng!

- Ồ. -- Doreen chớp chớp mắt nói. Cô ta cũng đẹp lắm, với một vẻ ngây thơ, trong sáng. Thêm vào đôi mắt to như hai hột nhãn đã được cô vẽ viền đen, càng làm cho chúng trông to hơn, và cô ta có khoảng chừng 25 ký tóc vàng xoắn lên. Những người đàn ông ở Abernathy gần như ngất đi khi họ trông thấy cô ta.

- Doreen. -- Jason nói, lần này với vẻ khẩn cấp hơn. -- Từ đâu mà ngài Tổng Thống của nước Mỹ lại nghĩ rằng chúng ta sẽ vẽ những bức tranh tường về đề tài Một Nghìn Lẻ Một Đêm vậy hả?

- Từ người đàn ông đã tìm ra thế giới và đi cùng với những hiệp sĩ của Robin Hood đó. -- Cô đáp.

Thật không may cho anh vì đôi lúc Jason gần như thích thú với việc tìm hiểu xem não bộ của Doreen hoạt động như thế nào. Bây giờ những gì cô ấy nói cứ hiện ra trong đầu anh: người đàn ông mà đã phát hiện ra thế giới, rồi Robin Hood, và còn những hiệp sĩ nữa. Chính cái tên Columbus đã cho anh thêm chi tiết.

- Nhóm "Hiệp Sĩ của Columbus". -- Anh thì thầm, và khi Doreen trợn ngược đôi mắt y như cô đang bực mình với sự "chậm tiêu" của anh, anh biết mình đã đoán trúng.

Nhóm "Hiệp Sĩ của Columbus" là một trong những người tài trợ cho Abernathy. Và không biết vì lý do gì, Doreen đã chọn họ để mà lý luận. Làm sao cô ta có thể nghĩ từ những "Hiệp Sĩ của Columbus" thành "Một Nghìn Lẻ Một Đêm" khiến anh phải nhức đầu vì suy nghĩ - nhưng mà rồi đầu óc của Doreen thường có khả năng này.

- Cái gì đã làm cho cô nghỉ rằng những bức tranh tường của thư viện sẽ là Một Nghìn Lẻ Một Đêm vậy? -- Anh hỏi nhẹ.

Doreen buông tiếng thở dài.

- Ông Gables rất là thích công chúa Caroline, và bởi vì cô ta sống ở đó thì dĩ nhiên cô ấy sẽ thích như thế rồi.

Jason phải mất một hồi lâu để theo kịp lý lẽ này của cô - nếu như đây cũng có thể gọi là lý lẽ. Ông Gables là chủ của một tiệm bán thú nuôi ở gần đây. Nằm bên cạnh tòa nhà nơi nhóm Hiệp Sĩ của Columbus họp mặt. Và công chúa Caroline thì sống ở Monaco, phát âm gần giống như là Morocco - là một khu vực của nước A-Rập.

- Hiểu rồi. -- Jason nói chậm rãi. -- Và sở thích của ông Gables nơi nàng công chúa đó đã làm cho cô nghĩ là cái thư viện nên được vẽ với những câu chuyện trong Một Nghìn Lẻ Một Đêm thay vì những câu chuyện cổ tích.

- Nó sẽ nhìn đẹp hơn là Humpty-Dumpty. Và vả lại ngài Tổng Thống sẽ không đến đây để xem hình Little Bo-Peep đâu.

Liếc nhìn lá thư một cái, Jason phải công nhận rằng cô bé có lý về điểm đó.

- Nhưng mà Doreen này. -- Anh kiên nhẫn nói. -- Vấn đề ở chỗ là anh chàng bay từ Seattle đến đây để vẽ những bức tranh đó và anh ta sẽ có mặt tại đây vào ngày mai. Anh ta đã bỏ ra cả năm ngoái để soạn những hình vẽ cho mấy bức tranh tường này, và ...

- Ồ, thì ra anh đang lo lắng về việc đó à? Cái đó thì đã có em lo. -- Cô nói rồi sau đó rời khỏi phòng.

- Đây nè. -- Một lát sau khi trở lại phòng, cô nói. -- Cái này đến hai tuần trước.

Thoạt đầu, Jason chỉ muốn mắng cô ta về việc để một lá thư nằm bừa bãi đến hai tuần lễ trước khi đưa nó cho anh, nhưng anh quyết định để dành hơi và đọc lá thư. Hình như là người thợ vẽ tranh tường đã bị gãy tay phải và sẽ ngưng nhận việc ít nhất là bốn tháng.

- Anh sẽ không la hét nữa chứ hả? -- Doreen hỏi. -- Ý em muốn nói, nó chỉ là gãy một cánh tay. Anh ta sẽ khỏe thôi mà.

- Doreen. -- Jason vừa đứng lên vừa nói. Anh thầm cám ơn là có một cái bàn làm việc ở giữa họ, nếu không có lẽ anh sẽ đưa tay lên cổ cô mà siết lấy. -- Trong vòng sáu tuần, vị Tổng Thống của nước Mỹ sẽ đến đây để xem cái thị trấn mà còn mấy tháng nữa mới hoàn tất. Và ông ấy muốn thấy những bức tranh tường trong thư viện mà chưa vẽ được bởi vì tôi không có người họa sĩ nào hết. -- Cuối câu, giọng anh bắt đầu lớn hơn cho đến khi anh gần như hét lên.

- Anh đừng la em chứ. -- Cô nói với vẻ thản nhiên. -- Đâu phải việc của em để đi tìm họa sĩ đâu. -- Nói xong, cô ta quay người và bước ra khỏi phòng.

Jason ngồi phịch xuống, làm chiếc ghế suýt chút đã bị gãy.

- Tại sao tôi lại từ bỏ việc kinh doanh chứ? -- Anh lầm bầm. Và lại một lần nữa, khi anh nhìn lại cuộc sống trước đây của mình, anh nhớ là mọi thứ đều tốt đẹp, ngăn nắp. Lúc anh dọn tất cả trở về Abernathy, anh đã định đem theo những nhân viên chính của mình, nhưng mà đa số họ đã cười anh.

Người quản gia của anh đã cười thật sảng khoái.

- Rời New York để về Kentucky ư? -- Anh ta nói với vẻ buồn cười. -- Cám ơn, hỏng dám đâu.

Và đó cũng là thái độ của tất cả những người khác đã làm việc cho anh. Cho nên anh đã trở lại quê nhà hầu như chỉ có một mình. Hay ít ra anh đã cảm thấy như vậy ngay lúc đó.

Jason nhìn hình chụp lúc nhỏ của bé Max đang được chưng đầy bên góc phải bàn làm việc của anh. Đã hai năm rồi, anh nghĩ, và anh vẫn chưa nghe một tin tức gì về hai người họ. Làm như trái đất đã nứt ra và chôn giấu họ vậy. Những gì anh có chỉ là mấy tấm hình mà anh đã năn nỉ từ bà Mildred - mẹ chồng của Amy, và đã lộng chúng vào những khung hình bằng bạc. Không gì ngoài cái tốt nhất cho bé Max của anh.

Ít ra thì anh vẫn xem thằng bé như là con ruột của anh vậy. Và trong chuyện này cũng thế, anh cũng đơn độc một mình bởi vì chẳng có ai tội nghiệp anh khi nói đến việc anh vẫn chờ đợi Amy và một đứa bé mà anh chỉ gần gũi vỏn vẹn có mấy ngày.

- Hãy quên nó đi! -- Ba anh đã nói. -- Vợ tao cũng chết vậy. Bả bỏ tao vì không có đường lựa chọn. Còn con nhỏ mà mày muốn đã tự ý bỏ mày và từ bữa ấy tới giờ nó đã chẳng thèm liên lạc. Mày nên biết điều và đừng cứng đầu nữa. Phải hiểu rằng nó không muốn mày và tiền của mày cho nên nó đã "chuồn" khỏi nơi này.

- Tiền bạc của con thì không có dính dáng gì đến việc này. -- Jason buông lời nói khẽ.

- Vậy sao? Vậy thì tại sao mày lại bỏ ra khối tiền trả cho một đám thám tử để rình mò tìm kiếm nó? Nếu như khi nó ở đây nó đã không chấp nhận mày, thì bây giờ làm sao mày thuyết phục được khi nó không còn ở đây nữa hả?

Jason chẳng có câu trả lời nào cho những gì ba mình vừa nói. Nhưng rồi ba của anh là người duy nhất trên đời này mà có thể làm cho Jason trở về thằng bé chín tuổi nghịch ngợm ngày nào.

David thì còn ít tội nghiệp anh hơn là ba của họ nữa. Và phương thuốc của anh chàng dành cho anh trai mình là giới thiệu anh với những người phụ nữ khác. "Nguyệt Lão Kentucky" David đã gọi như vậy, và Jason không hề biết em trai mình nói gì cho đến khi thức ăn bắt đầu kéo đến. Phụ nữ độc thân, phụ nữ đã từng có chồng, phụ nữ đang nộp đơn ly hôn, đều xuất hiện trước ngưỡng cửa nhà Jason với khối đồ ăn.

- Em nghĩ chắc là anh sẽ thích ăn thử bánh mì và dưa chua của em á. -- Họ nhão nhoẹt. -- Em đã thắng được giải nhất ở hội chợ hồi năm ngoái đó nha.

Chỉ nội ba tuần sau khi anh dọn về, nhà bếp của Jason đã đầy ắp nào là dưa chua, mức dâu, và sốt tương ớt mà mọi người ưa thích. Tủ lạnh của anh thì lúc nào cũng chứa đầy bánh trái.

- Họ xem tao là một người đàn ông hay là một con cừu non cần được nuôi cho mập để mần thịt vậy hả? -- Jason đã hỏi một đêm ở quán rượu khi anh nhìn em trai mình qua một ly bia.

- Mỗi cái một chút. Đây là Kentucky anh cũng biết mà. Này, anh Hai à, anh cần phải hẹn một trong mấy người họ ra ngoài chơi mới được. Anh cần phải lo làm lại cuộc đời và đừng mơ tưởng những gì anh không thể có.

- Ừm, chắc là vậy quá, nhưng mà ... Mày không nghĩ rằng họ sẽ đem tao đi nhận chua và đưa tao vào cuộc thi hội chợ chứ hả?

David cười ngất:

- Cũng có thể lắm. Trong trường hợp đó thì anh nên thử hẹn Doris Millet trước. Món ruột của cô ấy là rượu dâu tằm đấy.

Jason hơi mỉm cười:

- Được rồi. Tao sẽ thử. Nhưng mà ...

- Em biết. -- David nói khẽ. -- Anh nhớ Amy và bé Max. Nhưng mà anh cần phải tiếp tục sống. Ngoài kia còn rất nhiều đàn bà. Hãy nhìn em nè. Em cũng đã từng điên đảo vì Amy, nhưng sau đó em lại gặp Cherry, và ... -- Anh im bặt bởi vì nó việc đó vẫn còn là một nỗi đau đối với Jason là vì anh đã mất đi một cô thư ký thật cừ và bây giờ mắc kẹt với Doreen.

Thế là Jason đã hẹn hò hết người đàn bà này đến người đàn bà khác. Và không một ai ngoại lệ, tất cả họ đều yêu anh vì tiền của anh.

- Chứ anh nghĩ sao nữa? -- Cô em dâu của anh đã cáu tiết. -- Anh giàu có, đẹp trai, cường tráng, và hết chỗ chê. Dĩ nhiên là họ muốn lấy anh rồi.

Jason thích Cherry là một thư ký nhiều hơn là một người nhà đang mang thai. Anh không cần được nhắc nhở rằng tài sản lớn nhất của mình là tài khoản trong ngân hàng.

- Những việc anh làm là để thánh hóa cô ấy. -- Cherry nói với giọng gay gắt mà gần đây đã thành thói quen của cô. Cái thai hành cô, cả người sưng vù đến độ cái mũi cũng phình to. Và bác sĩ đã bắt cô ấy phải nghĩ ngơi trên giường. -- Amy Thompkins là một người rất tốt nhưng không phải là một Amy duy nhất. Ngoài kia còn rất nhiều Amy khác, chỉ cần anh tìm thấy họ thôi.

- Nhưng mà cô ấy đã không muốn lấy anh. -- Jason nói, kèm theo tiếng thở dài.

Cherry giơ tay lên chịu thua:

- Có phải anh chỉ thích thú với những người phụ nữ nào không muốn lấy anh không hả? Nếu như đó là lối suy nghĩ của anh thì anh phải yêu em đến điên cuồng mới đúng chứ?

- À. -- Jason nhoẻn miệng cười. -- Anh có thể bảo đảm với em là không có trường hợp đó đâu.

Cherry lấy một cái gối chọi anh.

- Đi lấy cho em cái gì để uống đi. Và cho nước đá vào nhé. Nhiều đá một chút. Rồi trở lại đây lấy cho em cái đồ bấm tivi. Ôi trời ơi, bộ đứa con này không định chào đời hay sao đây hả?

Jason hầu như chạy ra khỏi phòng để làm theo lời cô.

Thế là giờ đây anh đã trở lại Abernathy gần một năm. Và hình như anh đã đi ăn tối với mỗi người phụ nữ ở tiểu bang Kentucky này vậy. Có vài người là từ Tennessee, và một, hai người là từ Mississippi. Nhưng anh lại không có hứng thú với một ai cả. Anh vẫn nghĩ đến Amy, vẫn nghĩ đến bé Max, ít nhất hai lần trong một giờ. Họ đang ở đâu chứ? Bé Max bây giờ nhìn ra sao rồi?

- Không chừng con Amy cũng có cả sáu người đàn ông đeo đuổi nó. -- Bà Mildred Thompkins đã nói thế vào tháng trước. -- Nó có cái gì đó làm cho đàn ông tụi bây muốn làm tất cả vì nó. Ý bác là, hãy nhìn con xem. Mày cũng đã từ bỏ tất cả để giúp cho nó đó thay.

- Con có từ bỏ được gì đâu, chẳng qua con chỉ ...

Trong mắt mọi người, sự cố gắng của anh để cứu vãn quê mình là một việc vĩ đại và cao quý. Nhưng với người nhà và bà con gần xa của anh tại Abernathy, Kentucky, thì anh chỉ đơn giản đang "tương tư nàng ca sĩ".

Sự thật thế nào cũng vậy, hình ảnh đó cũng không có gì gọi là đẹp đẽ cả. Và đã biết bao nhiêu lần anh thề là sẽ dẹp hết những tấm ảnh của bé Max khỏi bàn làm việc của mình và sẽ cố gắng hết sức mình để nghiêm túc với một trong những người phụ nữ anh đang tìm hiểu. Như em trai anh đã bảo, anh đã không còn trẻ nữa, và nếu như anh muốn có một mái ấm gia đình thì anh nên sốt sắng một chút.

Nhưng mà bây giờ anh có những rắc rối khác. Trong một thời gian rất ngắn, vị Tổng Thống của Mỹ sẽ đến viếng thăm Abernathy để chiêm ngưỡng một vài bức tranh tường về đề tài Một Nghìn Lẻ Một Đêm. Và Jason cả một người họa sĩ cũng chẳng có. Theo thường lệ, anh nhấc điện thoại và định bảo Doreen nối đường dây cùng bà Mildred, nhưng anh biết quá rõ chuyện đó sẽ dẫn đến đề tài nào. Doreen sẽ muốn biết anh định gọi cho bà Mildred nào. Làm như anh không gọi cho bà Nội của bé Max một tuần ba lần vậy.

Jason bấm mấy con số mà anh đã thuộc lòng. Và khi bà ta trả lời, anh chẳng buồn thông báo mình là ai.

- Bác có biết ai ở lân cận đây mà có thể vẽ mấy bức tranh tường về chuyện Một Nghìn Lẻ Một Đêm cho thư viện và làm việc này nhanh cấp kỳ không?

- Ủa? Con hỏi bác à? Mày đang cầu xin một người từ thị trấn bé nhỏ Abernathy đó sao? Vậy chứ cái gã họa sĩ nổi tiếng ở thành thị kia đâu rồi?

Jason buông tiếng thở dài. Những người khác trên thế giới xem anh như là thần thánh. Nhưng mọi người ở quê anh lại nghĩ rằng anh đang làm một chuyện mà anh nên làm từ lâu lắm rồi. Và họ còn nghĩ anh phải làm nhiều hơn thế nữa.

- Bác có biết người đàn ông được cho là giỏi nhất trong nước và một trong những họa sĩ nổi tiếng trên thế giới không. Con đã muốn những gì tốt nhất cho cái thị trấn này, và ... -- Anh ngừng để lấy lại bình tĩnh. -- Nè, không phải con muốn có một cuộc đôi co sáng nay đâu nhé.

- Vậy lần này thì Doreen nó đã làm gì rồi?

- Đã mời ngài Tổng Thống sớm sáu tháng và đổi đề tài của mấy bức tranh tường từ ca dao với truyện thiếu nhi thành chuyện Một Nghìn Lẻ Một Đêm.

Bà Mildred huýt sáo một cái:

- Việc nó làm lần này là tệ nhất phải không?

- Không đâu. Cô ấy sẽ không bao giờ có thể làm tệ hơn cái lần cổ đặt thức ăn mang đến một ngày sau khi 300 khách mời đã có mặt đông đủ. Hay là khi cô ấy gởi những đồ dùng trong nhà mới tinh sang Nam Mỹ. Hoặc là khi cô ấy ...

- Con Cherry đã sanh chưa?

- Vẫn chưa. -- Jason nghiến răng nói. -- Đứa bé đó đã trễ 11 ngày rồi, nhưng mà thằng David bảo có thể đã tính nhầm ngày sinh, và ...

- Còn cái vụ mấy bức tranh tường này là như thế nào nữa? -- Bà hỏi, cắt lời anh.

Thật nhanh chóng, anh kể cho bà nghe sự việc. Trong năm vừa qua ở Abernathy, đối với anh, bà Mildred như là một "quân sư quạt mo". Bà biết tất cả mọi người và mọi việc. Không một người nào trong thị trấn có thể "liếc mắt đưa tình" mà qua khỏi cặp mắt của bà Mildred.

- Đừng để hai người đàn ông đó làm việc chung một nhóm nhé. -- Bà đã bảo. -- Vợ của họ đã ngủ chung với nhau và hai ổng ghét nhau thấu xương.

- Vợ của họ à? -- Jason đã nói. -- Ở Kentucky ư?

Bà chỉ nhướng cặp chân mày:

- Đừng có lên mặt với tao như vậy chứ, cái thằng nhóc thành thị này.

- Nhưng mà mấy bà vợ ư? -- Jason có cảm giác như mình sắp mất hết tự chủ.

- Con nghĩ là vì chúng ta đang nói chuyện thật chậm rãi thì chúng ta đang đóng phim của Pat Boone hay sao? Nhưng mà rồi cả lão già Pat đó cũng đã thay đổi hình tượng của mình mà, đúng không?

Bởi thế nên giờ đây, khi Jason gặp vấn đề khó khăn là anh biết rõ nên gọi cho bà Mildred.

- Vậy chứ bác có biết người nào hay không hả?

- Cũng có thể lắm. -- Rốt cuộc bà Mildred cũng nói. -- Tuy là bác biết một người, nhưng bác không chắc là người này có ... rảnh hay không.

- Con sẽ trả tiền gấp đôi. -- Jason nói nhanh.

- Jason, cháu yêu. Khi nào thì con mới hiểu là tiền bạc không thể nào giải quyết hết mọi vấn đề trên đời chứ hả?

- Vậy thì anh ta muốn gì chứ? Muốn lưu danh thiên cổ ư? Ngài Tổng Thống sẽ nghiêm ngưỡng tranh vẽ của anh ta mà. Và cứ nghĩ xem, Abernathy cứ thay đổi không ngừng, nhưng mà 200 năm sau, mấy bức tranh tường vẫn còn đó. Anh ta muốn bao nhiêu thì con cũng sẽ trả.

- Bác sẽ ráng. -- Bà Mildred dịu dàng nói. -- Bác sẽ cố gắng hết sức mình, và sẽ cho con biết sớm, sau khi bác biết kết quả.

Sau khi bà Mildred cúp điện thoại, bà đứng im vài phút suy nghĩ. Dù cho bà có bắt bẽ về vấn đề tiền bạc thì bà vẫn biết rõ trong lòng là Jason - người đã trở về nhà ở Abernathy vào một năm trước - với người đàn ông của ngày hôm nay hoàn toàn khác xa. Cái thằng trở về quê với ý niệm sẽ đóng vai ông già Noel và mọi người trong thị trấn sẽ quỳ xuống hôn lên chân nó với lòng cảm kích. Nhưng thay vào đó, nó đã gặp hết vấn đề này đến vấn đề khác, và kết quả là nó đã hiển nhiên "nhập cuộc". Lúc đầu nó muốn cách biệt, xa lánh mọi người trong thị trấn, nhưng nó đã không làm được như thế. Và bà tin rằng, thật sự mà nói, nếu cho thời gian trở lại thì thằng nhóc này cũng sẽ không thay đổi sự lựa chọn của mình.

Giờ đây, vẫn nhìn đăm đăm vào cái điện thoại, bà mỉm cười khi nhớ lại những người đàn bà ở Abernathy đã cố gắng hết sức để lấy lòng nó trong việc tiến đến hôn nhân. Hay nói thẳng ra là lấy lòng nó cốt chỉ được lên giường với nó. Nhưng theo như bà Mildred biết thì Jason chưa hề đụng đến một đứa con gái nào ở đây. Nó làm cái gì trong những chuyến đi thường xuyên về New York thì bà hoàn toàn không biết, nhưng nó chẳng làm gì ngoài việc làm một vị quân tử với phụ nữ tại Abernathy.

Điều đó lại càng làm cho họ tăng cơn thịnh nộ, bà Mildred nghĩ mà đắc ý. Không có một hội phụ nữ, hội thông tin văn hóa nào, hay là những buổi họp mặt của cộng đồng tại nhà thờ trong vòng ba tỉnh mà không bàn tán chuyện gì sẽ xảy ra khi ông Jason Wilding dọn về Abernathy, Kentucky.

Nhưng mà, bà Mildred nghĩ bụng, với nụ cười dần dần rạng rỡ, Jason nó vẫn giữ mấy tấm ảnh của thằng Max trên bàn làm việc. Và nó vẫn nhắc đến con Amy cứ y như nó mới gặp con nhỏ hồi tuần trước vậy.

Bà Mildred đặt tay lên điện thoại. Có phải trùng hợp đến nỗi Jason đang thật cần một người thợ vẽ tranh tường, và bà vô tình biết được một người có thể vẽ những bức tranh tường đó hay không chứ?

- Hừm! -- Bà hừ nhẹ khi nhất điện thoại lên. Trùng hợp đến nỗi bà đã dễ dàng dụ khị Doreen đưa cho bà địa chỉ của người họa sĩ ở Seattle, sau đó bà Mildred đã viết cho anh ta một tin nhắn bảo rằng không cần anh ta nữa. Rồi bà Mildred đã gởi cho Jason một lá thư nói rằng người họa sĩ đã bị gãy cánh tay. Con nhỏ Doreen đó đã để mấy tuần mới đưa lá thư cho Jason. Việc đó chỉ càng giúp thêm cho kế hoạch tuyệt vời của bà Mildred.

Bà bấm mấy con số mà đã in sâu trong đầu, rồi nín thở trước khi điện thoại có người trả lời. Tâm trí bà đầy ngờ vực. Rủi như bây giờ nó không cần việc làm thì sao? Rủi như nó từ chối? Rủi như nó vẫn còn giận cả hai thằng Jason và David, và những kẻ khác ở Abernathy đã đem nó ra làm trò đùa thì sao đây? Rủi như nó đã có bạn trai rồi thì sao?

Khi bên kia đầu giây có người bắt máy, bà Mildred hít một hơi thật sâu rồi bảo:

- Amy hả con?

No comments: