Friday, February 13, 2009

Một Ân Huệ Thật Đặc Biệt - Chương 1/1



Một Ân Huệ Thật Đặc Biệt
Tác giả: Karen Young
Phiên dịch: Tuyết Băng - TP



Chương 1


Joe Masterson đậu xe trước nhà và ngồi lại một lát. Anh chờ cho cơn mưa bất chợt này nhẹ hạt trước khi lao nhanh đến trước cổng nhà. Tháng Hai ở New Orleans, 68 độ và trời đang mưa. Trong chốc lát, anh bỗng nhớ đến mấy đứa con trai của anh đang ở New York, và thầm nghĩ không biết giờ này bọn chúng có đùa vui trong cả núi tuyết ấy hay không. Chắc là có. Đó là dự báo thời tiết cho dân New York vào mùa này trong năm.

Anh đã mở khóa cửa trước khi để ý đến hòm thư của mình. Và điều khác lạ là nó có vật gì trong đó ngoài những lá thư quảng cáo linh tinh. Có hai món đồ, một vừa dài và có vẻ hình sự, còn vật kia màu hồng và trông cũng đàng hoàng lắm. Anh nhíu mày và đẩy cánh cửa mở ra. Những tin tức xấu thường thường đến qua thư từ. Đó là một trong những bài học của đời mà anh vừa học được gần đây. Thoáng nhìn qua địa chỉ của người gởi đã khẳng định nó là từ luật sư của Laura gởi đến.

Xé bao thư ra, anh đọc sơ qua những hàng chữ và rủa thầm. Đồ hạ tiện. Thật vô tình. Cay đắng thay. Cô ta đã dẫn hai đứa con trai đi Anh Quốc vào dịp nghĩ hè. Cô ta hy vọng rằng anh sẽ không làm khó dễ về việc đó. Với gương mặt đầy sát khí, anh tiếp tục đọc. Cô ấy biết anh đang trông đợi để được ở chung với bọn trẻ, thế nhưng kinh nghiệm của chuyến đi này sẽ mang nhiều lợi ích đến cho bọn chúng, cho nên ...

Nhàu nát lá thư, anh tựa đầu vào tường và nhắm mắt lại. Khi cơn giận dịu đi, anh cố dằn lòng và vứt tờ giấy. Anh sẽ gọi cho Laura sau, chắc là còn lâu lắm. Lần này, đúng là họ đang bất hòa về việc cái gì tốt nhất cho hai đứa con trai của anh. Anh sẽ không nhượng bộ và giả lờ như không biết nữa. Còn chuyện gì có thể tốt cho hai đứa bé, 4 và 6 tuổi, hơn là một chuyến nghĩ hè với ba của bọn chúng chứ? Đối với anh, việc đó mới mang đến nhiều lợi ích hơn hết thảy.

Trong khi anh đưa một tay xoa lên mặt, cái bao thư màu hồng rớt xuống đất. Anh nhìn nó, không lưu ý lắm trước khi nhìn thấy nó không có dán tem. Cúi xuống, anh nhặt nó lên. Địa chỉ của người gởi chỉ ở cách hai căn nhà - ngôi nhà cũ của họ Kendrick. Ít nhất đó là gia đình mà anh nhớ đã ở đấy hồi trước. Còn bản thân anh thì chỉ mới dọn về lại nơi này cách đây một tuần lễ. Anh đã chần chờ chưa đến viếng thăm bà Kendrick. Không hiểu vì sao, ở thời điểm này trong cuộc đời của anh, anh vẫn không biết làm thế nào để trò chuyện cùng với mẹ của Marly Kendrick.

Chuyện đó thì không có gì đáng sợ. Ý nghĩ đó quả thật không nên phát ra từ một người chững chạc. Bây giờ thì Marly đã bao nhiêu tuổi rồi nhỉ? À, đã 34. Cô chỉ nhỏ hơn anh có 6 tháng mà thôi. Tự nhiên anh bật đèn ngủ lên, nghiền ngẫm tên và địa chỉ của anh, được viết bằng nét chữ của trẻ con thật tròn trịa, và xé bao thư ra. Bên trong, có nhiều nét đặc sắc được trang trí trên tờ giấy duy nhất. Anh đọc một vài câu đầu tiên và ngay lập tức đã quên đi nét duyên dáng của lá thư.


Chú Joe thân thương,

Cháu tên là Jaycee Kendrick và cháu 11 tuổi. Có lẽ chú chưa biết cháu, bởi vì chú chỉ ở đây đúng một tuần lễ. Thế nhưng cháu nhận ra chú ngay. Không phải là từ đội bóng New Orleans Saints, mà là từ lưu bút hồi cao học của cô Marly. Cháu đang gặp một khó khăn nhỏ và đang nghĩ không biết chú có thể giúp đỡ cháu làm việc đó hay không. Bởi vì dù sao thì ngày xưa chú cũng đã từng quen biết dì của cháu. Chú thấy đó, nhóm Hướng Đạo Sinh của cháu sẽ tổ chức một bữa ăn tối dành cho "Bố và Con Gái". Có cả khiêu vũ nữa! Cho nên, cháu cần một người cha, nhưng mà chỉ cho một đêm thôi. Tại vì cháu không còn cha nữa, và cô Marly thì không có gia đình, nên cháu nghĩ chú có thể giúp cho cháu đóng vai cha của cháu. Nếu không thì cháu phải đi dự tiệc với chú Richard Bradley. Nhưng mà người đó là bạn của cô Marly chứ không phải của cháu. Cám ơn chú nhiều lắm.

Người hàng xóm và bạn của chú,

Jaycee (JC)

T.B. Tên của cháu thật ra là hai chữ viết tắt và ngắn gọn cho cái tên Jannifer Carol.


Tay của Joe buông thỏng xuống bên hông, và anh nhìn chằm chằm một hay hai giây lên trần nhà. Marly Kendrick đang sống cách anh hai căn nhà. Trong ngôi nhà - nơi mà cô đã lớn lên. Vậy là cả hai người họ đều đã trở lại chỗ họ ở ngày xưa. Và đứa bé này - anh liếc nhìn lá thư màu hồng lần nữa - Jaycee Kendrick, là cháu gái của cô ấy.

Đi đến nhà bếp, anh bỏ lá thư trở lại trong bao thư của nó và đặt trên mặt bàn, nơi mà thư từ của anh thường được gom và giữ lại cho đến khi anh có thời gian hay sẵn sàng để giải quyết chúng. Anh đoán rằng mình phải giải quyết vấn đề của Jaycee Kendrick sớm hơn là mọi khi.

Theo lẽ thường tình là anh phải từ chối thôi. Không thể nào anh có thể tham dự một việc như thế. Một đám con gái khúc khích bên cha chúng, và tất cả phụ huynh tràn ấp niềm hãnh diện và ướt át tình phụ tử.

Dĩ nhiên là anh biết về niềm hãnh diện của một người làm cha, làm mẹ đối với con cái, và tình phụ tử thiêng liêng. Mỗi lần anh nghĩ đến Nick và Matthew là anh cảm nhận được điều đó. Nhưng mà anh là cha của những đứa con trai. Anh không biết một thứ gì về con gái cả. Quỉ thần ơi, anh có thể nói chuyện gì với một đứa bé gái đây chứ?

Lẩm bẩm một mình, anh giật mạnh cửa tủ lạnh và lấy ra một lon bia. Hớp một ngụm đầy, anh nhìn chăm chú ngang cửa sổ nhà bếp - thẳng qua cái sân không có rào đằng sau của nhà bên cạnh - để thấy một mảnh đất với khung cảnh tươi mát đầy bóng râm của gia đình nhà họ Kendricks. Đang nhìn về đó mà anh cũng không biết là anh có cảm giác gì nữa.

Bà mẹ nó. Marly Kendrick.

No comments: