Tuesday, February 17, 2009

Một Ân Huệ Thật Đặc Biệt - Chương 1/2

Một Ân Huệ Thật Đặc Biệt
Tác giả: Karen Young
Phiên dịch: Tuyết Băng - TP






- Jaycee? -- Marlena Kendrick đẩy cánh cửa trên gác dang rộng và chớp mắt một hồi để có thể nhìn rõ mọi thứ xung quanh. Nơi đây hơi tối và có mùi mốc meo, nhưng cô nghe một tiếng động và sau đó là tiếng đánh hơi quen thuộc, theo sau một tiếng rên ư hử ngay trước khi Beau - chú chó con lông vàng của Jaycee - xuất hiện. Nhìn cô, nó thè lưỡi và quẫy đuôi liên tục.

- Tao biết mày không lên đây một mình đâu, anh bạn ạ. -- Cô nói, vuốt ve cái đầu to của nó. -- Con bé ấy đâu rồi?

- Con chỉ xem những món đồ cổ này thôi, cô Marly. -- Jaycee có vẻ hớn hở.

Theo sau Beau, Marlena bước thận trọng qua cái móc máng áo lạnh, và tìm đường đi ngang qua những mạng nhện và những đống bụi bậm - không biết từ đâu đã tự tìm đường lên gác trong những năm qua - cho đến khi cô đến nơi cửa sổ. Đây là lần thứ hai trong một tuần mà cô đã phát hiện Jaycee núp trong cái xó nhỏ xíu này.

- Chuyện trời thần gì thế này hả Jaycee? Cô đã phải tìm kiếm cháu khắp mọi nơi.

Jaycee tặng cho cô một cái nhìn thật đáng thương.

- Mèn ơi, con xin lỗi cô Marly, nhưng mà có một vài thứ nơi đây thật đáng yêu quá! Hãy nhìn những chiếc mũ cũ kỹ ghê gớm này nè. -- Cô bé lôi ra một chiếc mũ rộng vành của thời 40's từ một cái thùng đồ và đội nó lên đầu. -- Sao hả cô? Trông con thế nào?


Với đôi tay khoanh lại, Marlena ngắm nghía cô bé thật lâu.

- Giống như Bette Davis với cái bím tóc. -- Cô nói tỉnh queo.

- Ai cơ?

- Bà ta là một nữ diễn viên điện ảnh của thập niên 30.

Gương mặt của Jaycee sáng rỡ.

- Con nhìn giống một diễn viên điện ảnh ư?

- Ôi ... -- Mỉm cười, Marlena vuốt mũi cô bé. -- Phải nói nếu là ngày lễ Halloween, thì con trông sẵn sàng rồi đấy.

Chun mũi lại, Jaycee thảy chiếc nón ra và bắt đầu moi móc trong một thùng đồ khác.

- Cô Marly à! Trong những món đồ cũ này cũng có vài cái ngon lành lắm. Mấy ngày trước khi con lên đây, con tìm thấy vài món nữ trang và vài chiếc áo dạ hội vẫn còn tuyệt lắm. Như là dành cho những buổi tiệc như khiêu vũ và đại loại như thế. Cô Marly này, có khi nào cô mặc cái này chưa?

Con bé với lấy một chiếc áo đầm có hoa với viền ren dài mà Marlena đã mặc để đi nhảy đầm lần đầu tiên. Lần đó cô mới học lớp 8 và người bạn nhảy của cô là Randy Wiggins. Nở một nụ cười, Marlena nhớ lại những buồn vui của đêm hôm đó.

Và rồi cặp mắt cô nhìn xuống cuốn sách vừa tìm thấy khi Jaycee dời chiếc áo đầm. Nó là cuốn lưu bút thời cấp ba của cô.

- Con tìm thấy nó luôn đó. -- Jaycee nói, giọng con bé rụt rè khi nó nhìn nét mặt của Marlena. -- Mình có thể xem nó không hả cô?

- Đó chỉ là một cuốn lưu bút thôi mà Jaycee. -- Cô nói, ước gì cô đã cất cuốn sách ấy kỹ hơn và dùng chìa khóa để khóa lại. -- Thời áo trắng đó đã là thời xa xưa.

- Nhưng mà không phải những năm học cấp ba là thời khắc khó quên sao? Nhất là năm lớp 12 của cô đó?

Marlena nhìn Jaycee.

- Làm sao con biết đó là năm lớp 12 của cô?

Tránh né ánh mắt của Marlena, Jaycee nhìn xuống cuốn lưu bút trên tay mình.

- Con đã xem qua rồi ... khi con lên đây lần trước.

Xoa xoa mái tóc của con bé, Marlena cười nhẹ và ngồi xuống gần nơi cửa sổ.

- Nhóc con à, con không cần phải cảm thấy có lỗi đâu. Nó chỉ là một cuốn lưu bút cũ thôi mà. Không có gì riêng tử cả.

Jaycee nhìn lên.

- Thật không cô?

- Thật mà.

- Ôi, thiệt tình!

Thở phào nhẹ nhõm, Jaycee chen mình vào ngồi cạnh Marlena và lật cuốn lưu bút ra.

- Con cũng hy vọng rằng cô sẽ nói thế đấy, cô Marly ạ. -- Con bé bắt đầu lật từng trang một. -- Đây, cô đây này.

Jaycee hít thở, nhìn chăm chú vào tấm hình cuối năm cấp ba của Marlena.

- Ôi, cô thật là đẹp quá, cô Marly ơi.

- Con nghĩ thế ư? -- Nghiêng đầu qua một bên, Marlena ngắm nghía tấm ảnh. -- Tất cả những đứa con gái trong lớp của cô đều có một mái tóc giống nhau: dài và thẳng và chẻ mái ngay ở giữa. -- Cô cười khúc khích. -- Con cũng biết mà, là cái nhìn tự nhiên đó.

Nhưng nụ cười của cô tắt lịm, khi cô nhìn tấm ảnh của chính mình chụp trong một ngày vào tháng năm, 16 năm về trước. Khi ấy, với mái tóc hung dày, cặp mắt nâu, hình dáng tương đối, đôi môi thì có chút gì đó trông có vẻ như cô là một người đa sầu đa cảm. Đẹp ư? Cô chưa bao giờ cảm thấy mình đẹp. Có thể là vì khi xưa cô thường hay mắc cỡ, và ngây thơ hơn cả tưởng tượng. Đến cuối năm lớp 12 của cô thì, dĩ nhiên, cô không còn như thế nữa, ngoại trừ có thể vẫn còn mắc cỡ. Phải cám ơn ... -- Cô chặn những ý nghĩ của mình lại ngay lập tức. Hồi tưởng lại kỷ niệm xưa vẫn nhắc cho cô nhớ đến chuỗi ngày đau buồn nhất trong cuộc đời của mình.

- Con sắp lật đến cái tấm hình tuyệt vời nhất. -- Jaycee nói, lật những trang giấy một cách hối hả. -- Đây nè!

Trái tim của Marlena bỗng lỗi nhịp. Đáng lẽ cô phải nghĩ ra rằng Jaycee sẽ tìm thấy tấm ảnh này.

- Đó là đêm khiêu vũ trong ngày lễ Tình Yêu, đúng không cô Marly?

- Ừ.

- Và đó là chú Joe Masterson đứng bên cạnh cô, đúng không? Trông cô thật là hạnh phúc.


Là người yêu của Joe Masterson thì cô có thể còn cảm giác được gì khác ngoài việc là một người con gái hạnh phúc nhất trong ngày lễ Tình Yêu khi khi làm bạn nhảy của anh tại trường Ben Franklin chứ? Joe, một ngôi sao vận động viên, là tiền vệ của đội bóng, đẹp trai, tự tin, chắc chắn sẽ thành công. Và anh ấy đã thành công một cách nổi bật mà không có sự tồn tại của cô.


Bây giờ đây, cô vẫn đau đớn khi nhìn lại tấm hình. Bên trong cái khung có hình trái tim được dán hình bông hồng và thắt nơ, cô đã đứng bên cạnh Joe. Người thợ chụp hình không cần thiết phải ra lệnh cho họ cười. Họ chỉ cần nhìn vào đối phương là đã mỉm cười vô ý thức.

Marlena sờ vào trang giấy, đặt tay lên những hàng chữ phía dưới tấm hình: "Mãi mãi là người tình". Cô thì nhỏ con và trắng trẻo, còn Joe thì cao lớn và da ngăm đen, họ như đã hoàn toàn ngừng lại và mãi mãi trong thời khắc thần tiên ấy. Cái ngày mà tấm hình này đã được chụp, là ngày mà Marlena tin vào việc vĩnh viễn.

Cô cảm giác đôi mắt của Jaycee đang hướng về cô.

- Cô Marly này, con có thể hỏi cô một chuyện được không?

Marlena đề phòng ngay. Sau khi ba năm làm mẹ nuôi của Jaycee, cô biết sẽ có đầy dẫy cạm bẫy một khi Jaycee bắt đầu đưa ra những câu hỏi.

- Có chuyện gì vậy Jaycee?

- Mộ tuần trước, khi chú Joe Masterson dọn về đây ở cách nhà mình hai căn hộ, tại sao cô không cho con biết là cô đã từng quen biết chú ấy?

Marlena đứng dậy, cầm theo cuốn lưu bút.

- Bởi vì chuyện đó không cần thiết. Vả lại, chưa tới một tuần mà. Người đàn ông đó chỉ mới đến đây thôi.

Cô ném cuốn lưu bút vào lại cái thùng đồ.

- Bây giờ thì ... -- Cô tặng Jaycee một nụ cười thật tươi. -- Thịt gà và bánh bao hấp có được không? Đó là lý do cô đi tìm con lúc nãy đó, lọ lem ạ. Đã đến giờ ăn tối rồi.

- Cô đừng hòng gạt được con, cô Marly ạ.

- Gạt con à? -- Thúc đẩy con bé và chú chó con cùng lúc đi phía trước cô, Marlena đuổi chúng ra khỏi cái gác nhỏ.

- Cô muốn con đừng hỏi tiếp. Vì thế mà cô có vẻ bối rối.

- Cô không có bối rối. Cô chỉ đói bụng thôi. -- Marlena giật đùa cái bím tóc của con bé. -- Cho nên hãy nhanh lên đi nhé nhóc con.

Jaycee rú lên và tránh cái khẽ tay đùa cợt, rồi với Beau theo sau gót, con bé nhảy cà tưng xuống bậc thang và đến nhà bếp trước người cô.

- Cô cặp với chú ấy có lâu không cô Marly?

Nhắm mắt lại, Marlena hít thở thật sâu.

- Ừ, cô đã quen với chú ấy cũng lâu lắm. -- Với gương mặt nghiêm chỉnh, cô đưa Jaycee hai cái dĩa. -- Nè, hãy giúp đỡ một chút đi nào.

- Tại sao cô không lấy chú ấy?

Không để ý đến sự run rẩy của Marlena, Jaycee đặt mấy cái dĩa xuống và quay đi lấy muỗng nĩa từ trong hộc tủ.

- Con cá là hai người vẫn có thể làm bạn.

- Jaycee ...

Beau sủa và giành đường tuôn ra khỏi nhà bếp, tiến thẳng đến cửa trước.

- Nếu như cô lấy chú ấy, có lẽ cô cũng đã giàu có và nổi tiếng như chú ấy vậy.

Marlena quay lại từ nơi tủ lạnh với một bình sữa trong tay.

- Cái ... cái gì?

- Con chỉ nói là ...

Tiếng chuông cửa vang lên và Beau lại sủa lớn hơn, ra vẻ như đang làm tròn bổn phận giữ nhà.

- Để con mở cửa cho! -- Jaycee nói một cách hớn hở.

Marlena nhìn theo con bé khuất khỏi hành lang. Cháu gái của cô biết rõ là không bao giờ mở cửa cho một người lạ mặt, vì vậy mà Marlena tiếp tục bận rộn bày thức ăn lên bàn và cố gắng vứt bỏ lời nhận xét của Jaycee về việc cô lấy Joe Masterson ra khỏi tâm trí của mình.

Mém chút cô đã làm việc đó vào một ngày cuối tuần trong tháng Hai, 16 năm về trước. Tất cả các kế hoạch đã được chuẩn bị, việc thử máu cũng đã hoàn tất. Joe đã có sẵn chiếc nhẫn, giấy tờ, và tiền chi tiêu cho hai đêm ở lại một khách sạn. Nhưng mà sau đó Pete Giarrusso đã xen vào, và cả thế giới của cô đã đổ vỡ y như miếng thủy tinh mỏng manh nằm trong một đôi tay bất cẩn.

Đang lúc cô rót sữa cho Jaycee, cô nghe giọng trầm trầm của một người đàn ông. Lau tay, cô thở dài. Chẳng lẽ nào Richard lại chọn giờ ăn tối của họ để mà ghé đưa mấy đóng hồ sơ hay sao? Cô đã nói với anh ta là ...

- Cô Marly, hãy nhìn xem ai đến đây nè!

Marlena nhìn lên và chạm ngay đôi mắt màu xanh, xanh thẳm. Tờ giấy ăn rơi khỏi tay cô. Đã nhiều ngày qua, cô đã mơ tưởng đến việc này và đã lo lắng rất nhiều. Cuộc tái ngộ với Joe Masterson sớm muộn gì cũng sẽ đến, nhưng không thể bây giờ. Không thể ngay đêm hôm nay.

Khi nào hả Marlena? Khi nào thì mình mới có thể nghĩ đến anh ta mà trái tim không rung động chứ? Khi nào thì mình mới có thể xem anh ta trên tivi mà lòng không còn đau đớn?

- Xin chào Marly.

Cô hơi gật đầu.

- Joe.

Tiếng của cô khàn đi, cô gần như không thể nhận ra với giọng hằng ngày của mình.

- Đây quả là một sự bất ngờ.

Lúc Joe và Jaycee bước vào nhà bếp, Beau đi bên cạnh anh, đuôi của nó cứ quẫy liên tục một cách trìu mến bên đôi chân dài được mặc quần jean của Joe. Thường thường khi một người đàn ông đến nhà, Beau cần phải bắt đem xích lại. Khi Richard đến thăm, nó cũng cần phải nhốt lại trong nhà vệ sinh để chờ đợi.

Joe liếc nhìn sang cái bàn đã được dọn sẵn.

- Có phải tôi đến không đúng lúc không?

- Không đâu, chỉ là bữa ăn tối thôi mà. -- Jaycee nói, rõ ràng là đang vui mừng. -- Cô và con đêm nào cũng ăn mà.

Joe cười lớn, chạm phải ánh mắt của Marly. Và rồi nụ cười của anh dịu dàng hơn kèm theo cái giọng khàn khàn.

- Cũng đã lâu lắm rồi, Marly nhỉ. Dạo này cô thế nào?

- Bình thường, bình thường mà.

Đôi mắt cô như đang ghi lại từng chi tiết về anh. Cô đã quên rằng anh cao như thế nào. Và to lớn. Ôi, cái sự mạnh mẽ của người đàn ông. Joe luôn luôn có một sự gì đó đặc biệt làm cho trái tim của những người phụ nữ đập nhanh hơn. Giống như trái tim cô đang đập ngay bây giờ. Rất may là anh không thể đọc được suy nghĩ của người khác. Cô tằng hắng lấy giọng:

- Còn anh thì sao? Cuộc sống của anh thế nào?

Anh nhún vai.

- Cũng tàm tạm thôi. -- Một khóe môi của anh nhích lên. -- Vẫn còn cố gắng với cuộc sống sau khi giã từ với đội bóng.

- Vâng, tôi có đọc tin tức thấy anh đã về hươu.

- Tôi đã "phản kháng" quyết liệt bằng cách "đấm đá" và "la hét" như người ta đã nói.

Suýt chút cô đã cười.

- Ừm, không chính xác là "đá" nếu tôi nhớ không lầm. Cái đầu gối tinh nghịch của anh đã làm khó dễ anh thật sự rồi.

- Ừ.

- Tôi xin lỗi.

Anh nhún vai.

- Chuyện tốt đẹp nào cũng có hồi kết thúc mà.

Cô nghĩ đến hôn nhân của anh. Có phải đó cũng là một trong những chuyện tốt đẹp đã đến hồi kết thúc hay không?

Cô hít một hơi thật sâu.

- Đây có phải là cuộc viếng thăm xã giao hay không? -- Cô liếc nhìn Jaycee. -- Hay là Jaycee đã làm phiền đến anh?

- Jaycee? -- Anh ngó xuống nhìn đứa bé gái và thấy con bé đang chăm chú nhìn họ. -- Ồ không, chúng tôi chưa từng gặp nhau cho đến bây giờ. -- Anh lấy một vật ra từ trong túi áo. -- Thật ra thì ...

- Con không làm phiền ai mà cô Marly. -- Jaycee nói với vẻ như bị xúc phạm. -- Con biết là những người nổi tiếng thường không thích có hàng xóm nhiều chuyện. Vì thế mà con sẽ không bao giờ làm điều đó.

- Ồ, nhưng mà có thể nào cháu viết một lá thư không? -- Mỉm cười, Joe quơ quơ một bao thư màu hồng trước mặt con bé.

- Dạ ... thì ... -- Jaycee ném cái nhìn cảnh giác về phía Marlena.

- Đã xảy ra chuyện gì đây hả? -- Marlena tra hỏi, nhìn cả hai chú cháu với vẻ nghi ngờ.

Joe đưa bao thư qua.

- Có lẽ cái này sẽ giải thích tất cả.

Marlena cầm lấy nó, giữ lấy ánh mắt anh một vài giây. Rồi sau đó cô nhìn xuống, chú tâm vào những hàng chữ.

Joe ngắm Marly, để ý đến hàng lông mi dài và mái tóc dày, màu nâu thật bồng bềnh của cô. Mái tóc mà anh lúc nào cũng yêu thích. Anh nhớ lại cái cảm giác khi anh vuốt ve nó với bàn tay mình, vùi đầu mình vào trong mớ tóc đó, và hít lấy cái mùi hương của tóc. Anh giật mình đàng hoàng trở lại, và hướng ánh mắt nhìn về nơi cửa sổ. Anh không phải đến đây để mà thêm gió cho ngọn lửa của sự đam mê ngày trước bừng trở lại. Marly là người đầu tiên đã cho anh nếm mùi vị của cả thiên đường lẫn địa ngục. Anh sẽ không bị cám dỗ vào một chuyện điên rồ nào nữa chỉ vì anh đã từng có một quá khứ nhỏ với người đàn bà này. Vả lại, đó là một kỷ niệm mà anh đã cố gắng một thời gian rất dài để lãng quên.

- Jaycee, sao con lại có thể như thế!

Mắt Jaycee dán chặt xuống đôi giày thể thao của mình.

- Chuyện đó đâu phải xấu lắm đâu, cô Marly.

- Việc đó quả là ngạo mạn và ... và ...

- Tuyệt vọng? -- Joe trả lời thay.

Marlena quay sang anh.

- Anh làm ơn đi! Đây là chuyện giữa Jaycee và tôi.

- Đây cũng là chuyện của chú Joe mà! -- Jaycee nói.

Marlena nhắm mắt lại.

- Việc này không liên quan gì đến chú Joe.

- Có mà! Chính con đã mời mọc chú ấy, cho nên con nghĩ ...

- Jaycee..e..e..

- Khoan đã, khoan đã. -- Dùng tay ra dấu như một người trọng tài, Joe chặn lại cuộc cãi vã. -- Mọi người hãy bình tĩnh xem, có được không? Marly? Cuộc thảo luận này đã đi quá xa rồi. Tôi đến đây để từ chối lời mời của Jaycee một cách tế nhị. Việc này ...

- Ôi, không đâu! -- Jaycee ré lên.

Anh quay sang con bé.

- Chú xin lỗi, cháu cưng ạ. Không phải là chú không thích dẫn cháu đi dự bữa ăn tối đó. Chỉ nhưng mà ...

- Đó không phải là một bữa ăn tối! Bộ chú không đọc lá thư của cháu sao? Đó là một bữa tiệc có khiêu vũ! Cháu cần một người cha để nhảy với cháu. -- Con bé vòng sang Marlena - người đang định lên tiếng. -- Và cũng không thể là cái ông già Richard đó đâu, cô Marly. Con ghét ông ấy!

- Jaycee!

- Ôi, con ghét ổng thật mà!

- Ngay giờ phút này mà con không biết tự kiềm chế thì con sẽ bị phạt quì gối đó nha bé con.

- Thật là không công bằng mà.

Marlena đưa tay chóng nạnh.

- Vậy chứ đưa một người hoàn toàn lạ mặt vào trong tình huống như thế này thì có công bằng không hả?

Joe nhúc nhích một cách khó chịu.

- Chú ấy đâu có giận. -- Jaycee nói, nhìn Joe với vẻ tự tin. -- Phải không chú Joe?

- Thôi đủ rồi! -- Sự nhẫn nại của Marlena đã tan biến. -- Joe, đừng trả lời nó. Jaycee, dẫn Beau ra ngoài sân một lát đi.

- Mèn ơi, cô Marly ...

- Dây xích của nó đang máng ở cái móc ngay cửa đó.

- Con biết dây xích của nó ở đâu mà. -- Jaycee vùng vằng, giật sợi dây xuống và tròng vào cổ chú chó con đang vui mừng. -- Đi thôi, Beau. Chúng ta bị đuổi bởi vì họ muốn trò chuyện riêng tư. Khi mà chuyện đến hồi hấp dẫn, thì tao lúc nào cũng phải rút lui hết.

Nhìn như thể bị tổn thương, con bé mở cửa, lê từng bước một, cuối cùng cũng ra ngoài.

- Đôi lúc tôi cảm thấy mình như một bà già khó tính.

Marlena nói trong sự im lặng dày đặt sau khi Jaycee bỏ đi. Chỉ sau khi cô nói ra những lời đó thì cô mới hối hận rằng mình đã bộc lộ cho Joe - hơn ai hết, thấy sự thiếu tự tin của mình.

- À, tôi không biết. -- Anh an ủi. -- Tôi đang nghĩ một đứa trẻ sáng dạ như Jaycee có thể lấn lướt cô đấy, nếu như cô cho nó một nửa cơ hội.

- Đúng là con bé làm cho tôi bận rộn thật. -- Marlena nhăn nhó.

Anh tằng hắng.

- Đây đúng là không phải việc của tôi, nhưng mà bố mẹ của con bé đâu rồi? Nó là con gái của anh Jimmy, đúng không?

- Ba năm về trước, anh Jimmy và chị Stephanie cả hai đều qua đời trong một tai nạn xe hơi một ngày trước Tết. Người đụng họ là một tài xế đã say rượu.

- Trời ạ! Tôi xin lỗi.

- Chuyện đó vẫn còn ... hơi khó tin. Mới đó họ còn là một gia đình thật đầm ấm, hạnh phúc, và tiếp theo thì Jaycee đã là một cô nhi.

- Và cũng khó khăn cho cô nữa. -- Anh nói, nhìn thấy hai giọt nước mắt đang long lanh trong mắt cô.

Cô gật đầu, không nói. Bỗng nhiên anh nhíu mắt như thể đang nhìn về quá khứ.

- Cô biết không, khi tôi nghĩ về anh Jimmy, tôi luôn luôn thấy thấy anh ấy cùng với cây đàn ghi ta của ảnh. Tôi chưa bao giờ sang đây lúc ảnh không gãy đàn hay là tự nhốt mình trong phòng để nghe nhạc rock lớn đến nỗi thính giác của anh có thể có vấn đề. -- Anh lắc đầu. -- Tôi đoán chắc ảnh đã trở thành một lương y hay là một kế toán, hay là gì đó hả?

- Cũng không hoàn toàn thế. Anh ấy và chị Stephanie đi Cali. Cả hai người họ tin rằng anh ấy có thể nuôi sống cả nhà với cái nghề âm nhạc.

- Rồi ảnh có làm được không?

- Không. -- Cô cười nhẹ, nhớ đến anh trai của mình. -- Nhưng mà ảnh cứ nghĩ ảnh sẽ làm được, vẫn tin ở bản thân mình. Anh ấy mơ ước thật nhiều, và chị Steffie cũng mơ ước cùng với ảnh. Tôi vẫn thường nghĩ rằng ...

- Thật là lãng phí. -- Joe nói nhỏ.

Marlena đi đến cánh cửa và dòm chừng Jaycee. Cô cần một lát để lấy lại sự thăng bằng. Cô nhẹ nhỏm hơn khi Joe hỏi về mẹ của cô.

- Bây giờ, bà đã tái giá và sống tại Seattle - trong biết bao nhiêu là chỗ để ở. Ba tôi đã mất từ năm tôi ra trường ở đại học Boston.

- Tôi đã biết rồi. -- Anh lẩm bẩm. -- Cậu Pete có nhắc qua việc đó.

Ôi đúng rồi. Pete Giarrusso, cậu của Joe và cũng là người quản lý của anh.

- Con cá nhồng đó bây giờ sao rồi? -- Cô hỏi, không kiềm chế được sự chua cay.

- Cũng ô-kê. Tôi không nghe tin gì của ổng nhiều. -- Joe dời bước đến cửa nhà bếp, và đưa lưng lại phía cô, anh kéo tấm màn cửa qua một bên để nhìn ra ngoài. -- Ông ấy không còn làm việc chung với tôi nữa. Chúng tôi đã đường ai nấy đi từ mấy năm về trước rồi.

Cô nhìn anh chằm chằm trong sự ngạc nhiên.

- Tôi không bao giờ nghĩ ông ta sẽ thả anh ra khỏi lưỡi câu.

Joe nói ngắn gọn:

- Đó không phải là việc cậu ấy có thể quyết định.

Cô cười, một tiếng nhỏ nhưng sắc bén.

- Tôi cá rằng ổng không nghĩ như thế đâu.

Anh quay sang và nhìn về cô.

- Có chuyện gì thế? Bộ cô có thù oán gì với cậu Pete à? Bộ ổng đã làm chuyện gì tổn thương đến cô sao?

Tổn thương cô ư? Tổn thương cô ư? Cô nhìn Joe không chớp mắt một lúc, nhớ đến lần cuối cùng cô đã trò chuyện với Pete Giarrusso. Ông ta đã đưa cho cô một bao thư đựng hai ngân phiếu và cái vé xe buýt một chiều đi Boston. Ngược lại, cô phải từ bỏ hạnh phúc của đời mình.

Vậy thì Pete Giarrusso có làm tổn thương đến cô không? Nói ngắn gọn là có. Vậy cô có oán giận ông ấy không? Cũng không hẳn như thế. Cô chỉ trách bản thân cô mà thôi.

- Tôi xin lỗi. -- Cô nói, chớp chớp mắt như thể đuổi đi nỗi ám ảnh cũ. -- Nói đến Pete Giarrusso bấy nhiêu cũng đủ rồi. Tôi nghĩ cứ khoảng giờ này trong ngày là tôi hay bực bội một chút xíu.

- Và tôi đã làm gián đoạn bữa ăn tối của cô. -- Joe nhìn có vẻ như anh muốn kiếm lối thoát, nhưng anh gõ gõ bao thư màu hồng vào lòng bàn tay của mình. -- Nhưng mà chúng ta cần phải bàn về việc này.

- Cũng không cần thiết lắm đâu. -- Marly nhìn qua cánh cửa bằng kính của nhà bếp, nhưng mà không thấy được Jaycee. -- Tôi sẽ giải quyết chuyện này cho. Chỉ tại Jaycee nó không biết rằng nhờ vả anh làm một chuyện vô duyên như vậy là không hợp lý. Con bé đã lục lạo mấy món đồ cũ của tôi trên gác và nó tìm thấy cuốn lưu bút. -- Với một cái nhún vai, cô lắc đầu. -- Tôi đoán việc đó và chuyện anh mới dọn về lại đây ở đã gợi cho con bé ý nghĩ đó.

- Ôi ...

- Con bé rất dễ gần gũi và thích làm bạn với mọi người. Nó không bao giờ nghĩ rằng việc nó làm sẽ đem đến cho người khác sự khó chịu. Dĩ nhiên là tôi đã giảng cho nó một bài học về việc nói chuyện với những người lạ mặt rồi, vậy mà ...

Cánh cửa bật mở làm cho hai người họ giật mình. Jaycee vẻ giận dữ:

- Chú ấy đâu có phải là người lạ đâu cô Marly! Chú ấy là người yêu của cô khi còn đi học. Sao chú ấy có thể xem là một người lạ được chứ?

- Jaycee, cô đã cảnh cáo cháu về việc nghe lén rồi mà.

Jaycee kèo nài thêm.

- Vì thế cho nên chú ấy không phải là một người lạ. Vả lại, còn đến hai tuần nữa mới đến đêm khiêu vũ mà. Chúng ta có thể tìm hiểu lẫn nhau trong vòng hai tuần này. Thế thì chúng ta sẽ không còn là người lạ với nhau nữa. -- Đôi mắt thật to và long lanh hướng về phía Joe. -- Phải không, chú Joe?

Anh nhìn vào gương mặt đang ngước lên, và rồi nhún vai với Marlena.

- Sao cũng được, Marly. -- Anh lầm bầm, mắt đảo vòng.

- Joe!

- Ôi, hay quá! -- Jaycee la lên và đưa tay ôm ngang hông của anh trong khi nó vừa nhảy tưng lên.

Joe bị mất thăng bằng và ngồi phịch xuống chiếc ghế phía sau anh, nhưng anh thì cười toe toét.

- Ý, xin lỗi. -- Jaycee dịu lại ngay lập tức và nhận ra sự hiếu khách mà nảy giờ bị bỏ quên từ khi Joe đến gõ trước cửa nhà. -- Chú có muốn uống cái gì không? Trà đá nhé? À không, phải bia mới đúng. Cô Marly ơi, chúng ta có lon bia nào không? Chắc ở nhà không có rồi vì cô Marly là một người ưa thích rượu trắng mà thôi. Đó cũng là loại mà các bạn của cô ấy uống, ngoại trừ chú Richard. -- Khi nói đến tên anh ta, con bé chun mũi. -- Chú ấy uống nước suối. -- Nghiêng đầu sang một bên, con bé ngắm Joe thật kỹ. -- Cháu không nghĩ chú không phải là loại người thích uống nước suối.

- À không. -- Joe nhịn cười và cố gắng trả lời. Con bé này cứ như một khẩu súng ngắn. -- Bia là tốt rồi.

- Chúng ta không có bia nào hết. -- Marlena nói một cách nghiêm nghị, cái nhìn và giọng nói của cô đang ra hiệu cho đứa cháu gái tinh ranh của mình. -- Và con còn có bài vở trên lầu trong phòng con phải làm đó Jaycee.

- Con chưa được ăn cơm tối mà! -- Jaycee gầm gừ.

- Và có thể con sẽ không được ăn ít nhất là một tuần lễ. -- Marlena chỉ về phía cầu thang. -- Đi mau lên!

- Thôi được rồi. -- Con bé nhìn Joe vẻ lo ngại. -- Cháu bị phạt rồi, nhưng chú sẽ không để cho cô làm thay đổi ý định của chú chứ, có không?

Dùng hai ngón tay, Joe làm dấu hiệu chữ X trên ngực anh.

- Chú xin thề.

- Cám ơn chú! Cám ơn chú! Cám ơn chú! Chào chú. -- Khi bò lên hết các bậc thang, Jaycee tặng cho anh một nụ cười sáng như ánh mặt trời. -- Hẹn gặp chú sau nhé!

Marlena đối diện Joe, hai tay chống nạnh.

- Anh không cần thiết phải khuyến khích con bé như thế. Jaycee xem trọng lời hứa lắm. Cuối cùng tôi cũng sẽ là người phải an ủi và dỗ dành nó.

- Những gì tôi nói với con bé là thật. -- Joe nói. -- Và tôi lúc nào cũng giữ lời hứa hết.

- Từ khi nào vậy hả?

Nét mặt của cô làm anh dội lại.

- Cô nói vậy nghĩa là cái quái gì chứ? -- Anh tra gạn.

- Vậy chứ anh nghĩ tôi nói gì nào? Anh không thể chối là anh đã thất hứa nhiều hơn là anh đã giữ lời trong năm cuối anh chơi bóng đá. Cả hai cá nhân và chuyên nghiệp. Thanh danh của anh đã bị lu mờ đi rất nhiều, Joe ạ.

- Bộ cô luôn luôn tin vào những gì cô đọc trên tin tức hay sao?

- Cũng không hẳn thế đâu. Nhưng tôi vẫn có thể đoán ra từ kinh nghiệm cá nhân mình, và tôi cảnh cáo anh là tôi sẽ không để cho anh lướt vào cuộc sống của Jaycee và làm cho nó vui khi anh cảm thấy thích, và sau đó khi anh đột nhiên chán thì bỏ cuộc với một lời xin lỗi nhẹ nhàng.

Anh cười một hồi.

- Trời ạ, Marly. Tại sao cô không nói những gì cô nghĩ ra đi.

- Tôi không tin những lời màu mè mà Jaycee đã hy vọng đến.

- Vậy thì hãy tin điều này. Tôi đã nói tôi sẽ dắt con bé đi dự cái tiệc của lễ Tình Yêu đó và tôi sẽ làm như thế. Hơn nữa, ý kiến của con bé cho chúng ta bỏ chút thời gian ra để tìm hiểu nhau trước cái đêm quan trọng đó nghe rất có lý đối với tôi. Ngày mai tôi rướt con bé có được không? Mai là thứ Bảy. Và chúng ta sẽ đi chơi ở công viên Audubon vài giờ.

Cô nhìn anh một hồi lâu, tạo cho Joe một cảm giác không được thoải mái vì nghĩ cô đang nhìn thấu được cảm giác thật sự mà anh đã dùng cái vỏ bên ngoài để che giấu. Cô ta đã nhìn thấy gì? Chính anh cũng không rõ cảm giác thật sự của mình. Nhưng anh cảm thấy đau đớn hơn anh nghĩ khi biết cô đã không còn tôn trọng anh nữa. Quả thật là một điều bất ngờ khi biết Marly vẫn còn ma lực làm cho anh bị tổn thương.

- Joe, tại sao anh lại làm việc này?

Bản anh anh cũng đang tự hỏi mình câu hỏi đó. Anh bèn tạo một nụ cười - cái mà anh hay dùng trước công chúng.

- Quỉ thật, để cứu con bé thoát khỏi tay của những người như "lão Richard đần độn" đó, tôi đoán thế.

Đôi mắt tuyệt đẹp của Marlena sáng rực y như có lửa, và anh biết anh sẽ phải trả giá cho lời chế nhạo đó. Đẩy chiếc ghế của anh ra phía sau, bỗng dưng anh nhận ra rằng mình đang mong đợi việc ở chung với Marly Kendrick trong thời gian sắp tới.




===}==@@@=={===




Ở trên cùng bậc thang, Jaycee dang rộng hai tay vòng qua cổ của Beau.

- Beau à, mày có nghe thấy không? -- Cô bé thì thầm một cách sung sướng. -- Tao sẽ đi dự buổi khiêu vũ đó với chú Joe Masterson, một tiền vệ nổi tiếng và chuyên nghiệp duy nhất - Joe Masterson. Và ngày mai, chú ấy sẽ dẫn tao đi chơi ở công viên Audubon. Tao không thể tin được. Chỉ mới một tiếng đồng hồ trước thôi, tao tưởng đâu phải dự buổi khiêu vũ đó với cái ông Richard rồi. -- Cô bé càu nhàu, cố gắng tránh cái bẩn của con chó. -- Ôi Trời ơi, đây đúng là tuyệt vời! Hãy đợi đến khi tao kể cho Melissa nghe. Nó sẽ đi dự với cậu của nó. Hên là tao không phải như thế.

Đột nhiên cô bé rụt cổ, ráng nghe ngóng thêm cuộc trò chuyện trong nhà bếp, nhưng chỉ có thể nghe được âm thanh xì xào từ tiếng nói của họ, tuyệt nhiên không nghe được chữ nào.

- Thôi chết! Tao hy vọng họ không bắt đầu cãi vã nữa. Nếu như chú Joe không coi chừng, cô Marly có thể sẽ thay đổi ý định. -- Cô bé cắn môi và van vái với đôi mắt nhắm nghiền. -- Hãy lạc quan, Jaycee ạ. Phải lạc quan chứ.

Khi những tiếng nói phía dưới đã dịu lại, cô bé mới nhẹ nhõm dựa vào con chó to lớn.

- Hú hồn! Hồi nãy tao thật sự là sợ gần chết. Tao sợ cô Marly cứ khăng khăng ý định và sẽ đuổi chú Joe ra khỏi cửa ngay và ra khỏi cuộc sống của chúng ta luôn. -- Cô bé cau gương mặt nhỏ nhắn của mình, nhớ lại những lời đối thoại của họ. -- Beau ơi, tao đã nói đúng về họ rồi mà. Hai người họ là tình nhân mà như là hai ngôi sao trái ngược nhau. Mày hãy chờ mà xem coi phải như thế hay không. Tao cá là có một bí mật đen tối nào đó nên họ mới không lấy nhau sau khi họ học xong cấp III. Thử nghĩ xem. Họ có thể chúc mừng kỷ niệm tình yêu của họ với một bầy con nít và tất cả chúng ta sẽ được sống chung với nhau. Điều đó có phải là tuyệt vời lắm không?

Một lát sau, cô bé nói lại với một ý nghĩ mới.

- Beau à, tao sẽ năn nỉ chú ấy dẫn mày đi chung với chúng tôi. Mày sẽ được chơi trò chơi mà mày thích nhất. Nhưng mà phải nhớ nhắc tao đừng quên đem theo Frisbee của mày nhé.

Cô bé nắm lấy cái vòng trên cổ con chó để giữ nó lại và nhìn nghiêm nghị vào mặt nó.

- Và lần này, không được chạy loạn lên đồ ăn ngoài trời của người khác và ăn vụn đồ ăn của họ nha. Lần trước chúng ta đi, mày đã bị phạt vì hành động ấy rồi đó.

Với một tiếng rên nhẹ, Beau bèn liếm lên mặt cô bé, nhưng cô bé né kịp. Khi cô không còn nghe được gì nữa cả, cô quyết định đi về phòng mình và bắt đầu làm bài tập cho rồi. Cô bé muốn làm xong một bài nào đó khi cô Marly đem thức ăn lên cho mình. Đó là một việc hiển nhiên. Cô ấy không bao giờ giận lâu cả.

Hơi mỉm cười, Jaycee thở ra, rất ư là hài lòng với thu hoạch của ngày hôm nay.

No comments: