Friday, February 27, 2009

Một Ân Huệ Thật Đặc Biệt - Chương 3/1

Một Ân Huệ Thật Đặc Biệt
Tác giả: Karen Young
Phiên dịch: Tuyết Băng - TP


Chương 3


Mặc dù Marlena đã thay đồ, cô vẫn chưa đi ngủ khi cô nghe tiếng gõ lốc cốc ngoài cửa. Đêm đó cô đã biết là giấc ngủ còn lâu lắm mới đến. Và cô đã lựa hết một chồng sách trước khi chọn một quyển trinh thám. Đêm nay không phải là đêm để đọc về một câu chuyện tình yêu ướt át. Cô đang rối loạn bởi những cảm xúc đang bị lay động trở lại sau gần một ngày trời ở chung với Joe Masterson. Cô chưa chuẩn bị tâm lý để xem xét lại lòng mình ngay bây giờ. Có thể là mai mốt ...

Tiếng gõ cửa lại vang lên và bây giờ thì tiếng gõ càng mạnh và nhanh hơn. Cô rời khỏi ghế sofa và tiến về phía cửa trước. Xuyên qua tấm kính dày, cô thấy một người đàn ông cao lớn, hai bờ vai mạnh mẽ đang khom xuống, tay thọc vào túi quần jean, đầu cúi xuống như đang nhìn chằm chằm dưới chân anh. Là Joe.

Với trái tim đang đập thình thịch trong lòng ngực, cô do dự chỉ một giây hay hai trước khi mở cánh cửa.

Họ chăm chú nhìn nhau mà không nói một lời. Trong ánh đèn mở ảo ngoài đường, anh nhìn thật hung tợn và ... giận dữ. Marlena đưa tay lên cổ nhưng cô tránh sang một bên để cho anh vào trong.

- Tôi biết là đã khuya rồi. -- Anh nói. Ánh mắt anh tối sậm và không biểu lộ điều gì.

- Đúng vậy. -- Cô nói. -- Đã khuya rồi.

- Jaycee đã ngủ chưa?

- Dĩ nhiên rồi. Bây giờ đã gần nửa đêm rồi mà Joe.

Anh thoáng nhìn cuốn sách trong tay cô.

- Cô đang đọc sách à?

- Có chuyện gì đây hả Joe? -- Cô biết mình có vẻ như thiếu nhẫn nại, nhưng mà đó không phải là điều mà cô đang cảm giác. Cô cảm thấy mọi việc đến tới tấp quá, cứ như là việc mở cửa cho Joe sẽ dẫn tới một việc gì đó mà cô thì chưa có chắc chắn rằng mình đã chuẩn bị sẵn sàng. -- Jaycee mới là người cần phải bỏ thời gian ra để tìm hiểu anh chứ không phải tôi.

- Tôi chỉ là ... Nè, chúng ta có thể nói chuyện một phút được không Marly? Sau đó tôi hứa là tôi sẽ đi ra khỏi đây ngay.

Cô nhìn gương mặt anh như dò xét nhưng anh không để lộ điều gì cho cô thấy. Với một cái nhún vai nhẹ, cô cầm cuốn sách chỉ về phía phòng khách.

- Tốt nhất là nói chuyện trong đó. Jaycee rất dễ bị đánh thức. Với sức tưởng tượng của nó, tôi thà là con bé không biết anh có mặt tại đây.

Cô đặt cuốn sách úp xuống bàn uống cà phê, và sau đó tự ngồi xuống một cạnh của ghế sofa.

- Tôi muốn nói đến lý do mà chúng ta đã chia tay Marly à.

Cô hoàn toàn bị bất ngờ.

- Cái gì?

- 16 năm trước, tại sao chúng ta lại đường ai nấy đi. Theo như tôi thấy thì, Marly à, lúc đó chúng ta đang có mọi thứ tốt lành cho mình mà.

- 16 năm ... Tôi không thể nào tin chuyện này được. Anh sang đây trong giữa đêm khuya thế này để nói về một chuyện của xa xưa ư? Bộ anh không thể chờ đến ban ngày à?

- Có một chuyện xảy ra tối nay đã làm cho tôi bắt đầu nghĩ đến chuyện xa xưa. Marly à, tôi cần vài câu trả lời.

- Không.

- Không? Cô nói không có nghĩa là sao? Chúng ta chưa ...

- Anh đã nghe tôi rồi mà. Nếu như đó là chuyện anh muốn nói đến thì tôi chỉ có thể trả lời bấy nhiêu đó. -- Cô đứng dậy để lướt qua anh, nhưng anh chụp lấy tay cô. -- Đừng, Joe. Buông tôi ra!

Anh bước ra sau, giơ tay lên ra dấu hòa giải.

- Tôi xin lỗi, nhưng mà ... làm ơn đi. Không phải là tôi muốn khơi lại những vết thương lòng hay gì hết, hoặc là để đổ lỗi cho ai. Tôi nghĩ tôi đã chấp nhận với những việc cô đã làm. Có lẽ cô cảm thấy đó là một việc nên làm để cho mọi thứ được tốt đẹp. Tôi nhớ lại sự phản ứng của cô khi tên của Pete được nhắc đến ngày hôm qua. Hồi tối này tôi nói chuyện với ông ta trên điện thoại, và có một điều ổng nói đã làm cho tôi như người trên trời rơi xuống. Nghe thì có vẻ không thể tin được, chứ tôi đã bắt đầu nghi ngờ cậu Pete có liên quan đến việc chúng ta chia tay, nhưng mà tôi muốn nghe trực tiếp từ cô.

- Ông ta đã nói gì?

- Không có gì nhiều bởi vì tôi không muốn cho ông ta thêm một cơ hội nào để nói láo nữa hết. Tôi biết từ kinh nghiệm là ông ấy sẽ nói bất cứ điều gì để cứu vớt bản thân mình. Đó là tại sao tôi đã không làm việc chung với ông ta từ mấy năm nay.

Marlena đứng dậy và đi đến bên cửa sổ tối đen. Lấy hai tay ôm lấy thân mình, cô nhìn ra ngoài. Đây rồi, cuộc đối thoại với Joe mà cô đã tưởng tượng cả trăm lần đây rồi. Nhưng đó đã là mấy năm về trước khi cô vẫn còn mơ mộng rằng anh sẽ không bỏ cô ra đi. Rằng anh sẽ tìm kiếm cô cho đến khi anh thấy cô, và khi anh gặp rồi thì họ sẽ nói chuyện. Và sau đó thì mọi thứ sẽ trở lại y như cũ. Họ sẽ xác nhận lại tình yêu của họ và rồi họ sẽ ở bên nhau cho đến hết cuộc đời này.

Đưa lưng lại phía anh tạo cho cô nói chuyện một cách dễ dàng hơn.

- Thật tôi không thể hiểu khơi dậy mọi thứ để làm gì. -- Cô nói với giọng run run. -- Một chuyện quá đau lòng.

- Tại sao cô làm việc đó nếu như nó đau lòng đến thế hả Marly? Đó là câu hỏi mà tôi tự hỏi mình 16 năm trước. Tôi đã phải mất ngủ cả ngàn đêm, ráng tìm ra câu trả lời.

- Tôi cần ... -- Cô nghèn nghẹn, nhưng buộc mình phải quay lại và đối diện anh. -- Lúc đó chúng tôi rất cần tiền. Và theo như lời ông ta đã nói, sự bận bịu của một người vợ sẽ là một việc mà anh không cần đến ngay lúc cơ hội cả đời đang được rơi vào tay anh.

Anh đang ngó cô trân trân.

- Khoan đã, khoan đã. -- Tay anh giơ lên trên không như thể đang xóa đi một màn sương mù u ám. -- Ông ta? Cô đang nói ai thế? Cậu Pete à? Và tiền gì cơ chứ?

- Dĩ nhiên là tôi đang nói về lão Pete rồi. Còn ai vào đây nữa? Tại sao anh lại đóng kịch như thế này hả Joe? Anh biết tôi đang nói về số tiền gì mà. Anh đi chết đi! Anh nghĩ tôi không đau lòng à? Tôi đã phải đối diện với một lựa chọn thật kinh khủng, nhưng mà chuyện đó đã qua và bây giờ đã xong hết rồi. Tôi đã cho nó vào quá khứ của tôi rồi.

- Cô đã cho nó vào lãng quên.

- Phải! Đúng vậy, tôi đã có thể ...

- Cô giết đứa con chưa chào đời của chúng ta và cô đã có thể lãng quên được việc đó. -- Giọng anh khẽ khàng vô cùng.

- Giết ... -- Cô đưa tay lên ngực. -- Anh nói cái gì thế?

Đưa mắt nhìn lên trần nhà, Joe hít vài hơi thở thật sâu để lấy bình tĩnh lại. Sau đó anh nhìn cô.

- Tôi đã không làm được như cô, Marly ạ. Cho đến bây giờ, với hai đứa con trai của riêng mình, tôi vẫn còn nghĩ đến đứa bé mà cô đã phá.

Giọng của anh nhỏ lại, gần như thể thôi miên Marlena.

- Tôi nghĩ không biết nó có thể là một đứa con gái hay không. Nếu như tôi được một cơ hội để tìm hiểu nó, để yêu thương nó, có phải bây giờ nó sẽ ở bên tôi không? Mười sáu tuổi và xinh đẹp, cũng chừng học lớp 10, cấp III.

Anh thọc tay vào túi trước khi anh thách thức cô với cái nhìn từ đôi mắt xanh như hoàn toàn thay lời kết tội.

- Cô có biết tôi nói gì không hả Marly?

- Không. -- Cô thì thào.

- Tại sao cô lại sửng sốt như thế? Bộ người đàn ông không có quyền có những cảm xúc về đứa con đã bị phá bỏ à?

- Tôi không có giết con anh! -- Cô nức nở. -- Làm sao tôi có thể chứ? Tôi chưa bao giờ mang con của anh hết mà Joe.

Anh giữ im lặng đúng 10 giây.

- Hãy nói lại lần nữa xem.

- Tôi không biết tại sao anh có thể nghĩ như thế được. Tôi chưa bao giờ đi phá thai cả. Tôi sẽ không bao giờ lựa chọn làm như thế. -- Môi cô run run. -- Tôi ... Tôi ... Trời ơi, đã từ lâu lắm lúc nào tôi cũng ao ước có một đứa con. Và ... và ... để nghe anh kết tội tôi ...

- Thiệt tình ... -- Anh ngồi phịch xuống chiếc ghế sofa, ngây người nhìn xung quanh căn phòng. -- Tôi tưởng ... cậu Pete nói cô ... Ông ấy đã đưa tôi hóa đơn của nhà thương. -- Joe lắc đầu. -- Tôi đã nổi giận thêm một lần nữa bởi vì tôi phải thanh toán hóa đơn đó trong khi cô nhanh chóng bỏ sang bên kia nước Mỹ và đăng ký vào trường đại học Boston giống như là cô chỉ mới làm phẩu thuật cắt ruột thừa vậy.

- Làm sao anh có thể nghĩ về tôi như thế chứ? Chớ không phải anh đã hiểu rõ tôi để đủ cho anh biết rằng tôi sẽ không bao giờ nghĩ đến chuyện hủy diệt một đứa bé hay sao?

- Cậu Pete đã nói với tôi ...

- Pete. Pete! -- Cô quẹt một giọt nước mắt rơi trên mắt với vẻ ghê tởm. -- Và có phải anh tin điều đó chỉ vì ông ta đã nói thế hay không? Tại sao anh không đến tìm tôi? Hỏi tôi? Pete Giarrusso là ai mà lời nói của ông ta đã làm cho anh tin một ... một ... một việc kinh tởm đến thế chứ? -- Cô choáng váng, nhìn anh chằm chằm.

- Ông ấy đã cho tôi xem tờ hóa đơn. -- Joe nói, vẫn còn đang cố gắng lấy lại bình tĩnh. -- Hóa đơn của cô từ bệnh viện đó. Ông ta đã lấy tiền từ trong tài khoản của tôi để trả nó.

- Hóa đơn đó là để trị bệnh cho Ba tôi, Joe à.

Anh sửng sốt.

- Cái gì?

- Anh thật sự không biết, đúng không? -- Đột nhiên sự tổn thương đối với cô như đã hết. Cô ngồi xuống ghế sofa, chừa một chút khoảng trống ở giữa họ. Với đôi tay đang siết chặt trên đầu gối, cô run rẩy hít thở. -- Đó là một câu chuyện rất dài. Tất nhiên là tôi không hãnh diện về điều đó. Khi tôi nhìn lại, tôi cũng không thể khẳng định là tôi đã làm điều đúng hay không nữa. Tôi đã mất mát thật nhiều.

Ánh mắt cô lại hướng về phía cánh cửa sổ đen tối.

- Ông Pete đã ám chỉ từ lâu là hôn nhân không phải là một việc tốt cho một vận động viên trẻ tuổi với một tương lai đầy hứa hẹn. Dĩ nhiên là tôi biết anh rất mong muốn được chơi banh chuyên nghiệp. Anh đã được tặng những học bổng đó và vẫn còn việc hạn chế về hôn nhân cần phải suy xét lại.

- Hạn chế về hôn nhân?

- Anh biết mà. Những trường học tốt, nổi tiếng hay can ngăn việc hôn nhân. Các sự lựa chọn của anh sẽ bị giới hạn một cách nghiêm khắc nếu như chúng ta vẫn tiếp tục đi đến hôn nhân.

Anh há mồm thật to.

- Tầm bậy! Ai ... -- Nét mặt anh giãn ra. -- Lại là lão Pete.

- Đúng vậy. Và tôi đã tin ông ấy. Tôi đã tin hết những việc đó.

- Cô đã có học bổng của riêng mình mà! Chúng ta vẫn có thể vượt qua!

Cô nói tiếp tựa như cô không nghe anh nói gì.

- Tuy nhiên, tôi nghĩ tôi có thể chịu đựng được tất cả dù thế nào đi chăng nữa, nếu như ông ta không hứa là sẽ trả những hóa đơn trị liệu của Ba tôi. Bệnh ung thư của ông đã đến hồi cuối cùng, anh có nhớ điều đó không? Với tiền bảo hiểm vẫn còn thiếu hụt rất nhiều. Mẹ tôi thì ráng hết mình để đương đầu với những khó khăn. Bà làm cả ngày và bà còn phải lo lắng cho anh Jimmy và tôi nữa. Đúng là tôi đã có một học bổng nhỏ đó, nhưng nó không đủ để trả hết tiền học, tiền trọ và ăn uống ở bất cứ trường nào.

- Lão Pete đã có sẵn câu trả lời. -- Cô nói một cách chua chát. -- Những hóa đơn trị liệu cho Ba đã được trả đầy đủ, cộng thêm vào tiền học và những chi phí khác của bất cứ trường nào mà tôi chọn với điều kiện là phải ít nhất hàng ngàn dặm cách xa trường LSU.

Cô nhìn Joe thật buồn.

- Lúc đó, anh đã quyết định rồi. Trường LSU, ngay đây tại Louisiana. -- Cô nhún vai. -- Dĩ nhiên là có những điều kiện khác. Tôi không bao giờ được liên lạc với anh, không bao giờ được gặp anh, không bao giờ được viết thư cho anh hoặc là gọi điện thoại cho anh.

Với một tiếng "ồ” thoát ra từ cổ họng, Joe tựa vào sau ghế sofa một cách nhẹ nhàng hơn. Anh không nói được nên lời.

- Mặc dù vậy, tôi vẫn nghĩ anh sẽ gọi cho tôi. -- Cô nói khẽ. -- Tại sao anh lại không gọi hả Joe?

Anh lắc đầu một cách yếu đuối.

- Chắc là do nóng giận. Marly à, nếu như cô muốn biết sự thật thì tôi cũng đau lòng. Tôi đã mua chiếc nhẫn, việc thử máu cũng đã làm xong, đã không có lý do nào để cho cô phải ...

- Tôi không có!

- Ừ, bây giờ thì tôi đã biết.

- Vả lại, chúng ta đã ngừa thai. -- Cô nhắc lại cho anh nhớ. -- Mình luôn luôn rất cẩn thận. Có đôi lúc hình như anh còn cẩn thận hơn cả tôi nữa.

- Đó không phải là vì tôi không muốn có con, nhưng mà vì còn có nhiều việc tôi muốn làm, cần làm để lo cho cô, để cho chúng ta một tương lai thật đầy đủ ...

Anh đứng dậy khỏi ghế sofa và bắt đầu đi qua đi lại.

- Trời ơi, tôi không thể tin được việc này. Tôi không thể tin được cả hai chúng ta đã để cho ông ấy điều khiển chúng ta như thế. Đó là lỗi của tôi. -- Một lát sau anh nói với vẻ chua xót. -- Cái tôi của tôi lúc đó quá lớn để được gia nhập trên sân bóng. Tôi đã bị thu hút bởi những sự mời đón của những người đi săn lùng tài năng mới. Ông ấy biết tôi quá rõ. Ổng đã thuyết phục tôi rằng tôi sẽ trở thành một Joe Namath kế tiếp.

- Anh đã làm được thế. -- Marlena nói khẽ khàng. -- Hãy nhìn xem anh đã thành công như thế nào. Anh đã thực hiện được hết những sự mong chờ của mọi người và nhiều hơn thế nữa. -- Cô cười nhẹ. -- Cứ mỗi lần tôi nhìn thấy anh trên sân bóng là trái tim tôi lại vỡ thêm một lần.

Anh nhìn cô và lắc đầu.

- Làm sao cô có thể chịu nổi với cái bản mặt của tôi trong khi nghĩ rằng tôi đã bỏ rơi cô chư? Trời đất ơi, lúc đó chúng ta dự định sẽ đám cưới sau đêm khiêu vũ của ngày lễ Tình Yêu.

- Tôi biết mà. -- Marlena nói, ghì chặt một miếng nệm nhỏ vào lòng. -- Chứ tại sao anh nghĩ tôi mất cả hồn, khi không biết bao nhiêu thứ không làm mà Jaycee lại ép anh vào cái vụ Cha - Con Gái trong ngày lễ Tình Yêu sắp tới hả?

Anh dừng lại và cúi xuống, sờ lên má cô.

- Đáng lý ra anh phải chạy đến với em ngay cái phút ông Pete nói với anh lời nói dối bẩn thỉu ấy. Nhưng lúc đó anh cảm thấy rất là ... rất là khổ sở. Anh nhận được lá thơ vô duyên mà em gởi và chiếc nhẫn của anh bị trả lại và ... và đứa con của chúng ta bị hủy diệt, hay ra ít ra anh đã tưởng như thế. Cả thế giới của anh như đảo lộn, và chuyện đã muộn rồi, không thể làm gì được nữa. -- Anh lại ngồi xuống và nắm lấy tay cô khi cô chạm nhẹ vào đùi anh. Anh siết tay cô một cách mãnh liệt. -- Tất cả đều là những lời giả dối.

Trong đầu cô chợt hiện ra một hình ảnh Joe đang tan nát khi đọc lá thư ngắn mà cô đã cố gắng viết nên, ráng đọc hết từng dòng chữ.

- Sự tưởng tượng mà tôi ao ước đó là anh sẽ không tin vào lá thư. Rằng anh sẽ nói với ông Pete là đối với anh, những học bổng đó không có quan trọng hơn là tôi. Rằng anh sẽ đến Boston và chúng ta sẽ làm đám cưới y như chúng ta đã dự định. Phần hay nhất là chúng ta sẽ xuất hiện tại New Orleans và bảo ông Pete hãy đi chết đi. Tôi đã nhận tiền của ổng, nhưng chúng ta vẫn có thể trả nó lại.

- Đó chính xác là điều anh đã làm. -- Joe nói, chăm chú nhìn tay của họ đang được nắm chặt. -- Ý anh là kêu lão Pete đi chết đi. Chỉ nhưng mà anh đã làm điều này trễ đến hàng tá năm.

- Tôi nghĩ chắc ổng thấy tôi là một sự đe dọa. -- Marly nói.

- Cũng không phải thế đâu. -- Với bàn tay còn lại, Joe đưa nhẹ lên má cô, rồi vuốt ve làn da ấm áp nơi cổ trước khi buông ra. -- Ông ấy muốn quản lý công việc và tiền bạc của anh khi anh đã trở thành chuyên nghiệp. Một người vợ sẽ gây nhiều rắc rối và phiền phức theo lối suy nghĩ của ông Pete - ngay lúc đó và sau này. Anh quá rành với lối suy nghĩ của ổng về vấn đề này. -- Anh nói gượng gạo.

- Ít ra thì cuối cùng anh cũng đã nhìn rõ được bộ mặt của ổng. -- Vừa nói, Marlena vừa nhích nhẹ người sang một bên và rút tay mình ra khỏi tay anh. -- Tôi cũng là người, cho nên tôi cảm thấy ổng thật đáng đời khi lãnh hậu quả của việc ổng đã làm.

- Ổng đã không bị trừng phạt thích đáng. Đối với những việc ổng làm, ổng phải nên bị đánh đòn bằng roi ngựa ấy chứ.

- Bây giờ chuyện đã qua rồi, Joe ạ. Chuyện đó đã là quá khứ của chúng ta. Đôi lúc tưởng chừng như cả một thế kỷ trước. -- Cô nói nhẹ nhàng. -- Và mặt khác ...

- Ừ.

Cả hai bỗng im bặt. Họ đang chiếm hữu lấy chiếc ghế sofa cũ, trong căn phòng cũ, nơi mà họ đã hôn nhau lần đầu tiên. Cả hai đang nghĩ đến những cảm xúc của họ khi đó. Tình yêu của tuổi trẻ thật nóng bỏng, dữ dội. có những giây phút điên cuồng về dục vọng, tiếp theo là những giờ họ khổ sở với sự đè nén, cho đến lúc họ không còn chịu được nữa.

Cô nhớ lại như chuyện vừa xảy ra tuần trước.

Mẹ của cô lúc đó ở bệnh viện và anh Jimmy đã đi nghe một cuộc biểu diễn nhạc rock. Bên ngoài trời đã bắt đầu mưa lớt phớt. Tiếng sấm sét ầm ầm từ xa vọng lại khi họ cảm nhận được sự thỏa mãn cuối cùng tìm thấy được trong sự ân ái.

Cô đã mơ đến việc ấy biết bao năm sau đó.

- Em trông tuyệt lắm. -- Joe lên tiếng ngay, y như anh không thể giữ lại lời nói của mình thêm một phút nào.

- Anh cũng vậy. -- Cô sờ vào một vết sẹo nhỏ trên má của anh và mỉm cười dịu dàng. -- Có một chút già dặn, một chút "trày da tróc vảy", nhưng vẫn còn rất đẹp trai. Làm sao anh có thể từ chối hết những đám bạn xôi thịt đó vậy?

- Anh đã từng có một bà vợ, nhớ không?

- Ừ nhỉ.

Ánh mắt anh khi nhìn cô, bỗng sậm tối với những sự đòi hỏi thầm lặng. Cô biết Laura không phải là người anh đang nghĩ đến.

Anh ngồi yên lại trên ghế sofa, mỉm cười nhè nhẹ.

- Hãy cho anh biết coi. Em đã học gì ở trường đại học Boston? Bây giờ em làm việc ở đâu?

- Trị liệu vật lý. Tôi làm ở St. Luke's.

- Bệnh viện nhi đồng.

- Phải.

- Vậy là chủ yếu em làm việc với trẻ em?

- Vâng, đúng vậy. Và tôi yêu công việc này.

Anh lắc đầu vẻ buồn rầu.

- Anh thật là đã không công bằng với em, nghĩ đến việc mình đã làm trong suốt bao năm qua, đúng không?

- Đó không phải là lỗi của anh.

- Đáng lẽ ra anh phải tìm hiểu. Anh phải nên ...

Cô chồm người ra phía trước và chạm vào đầu gối anh.

- Suỵt, Joe.

Ánh mắt họ nhìn nhau và ngừng lại đó khi thình lình một cơn gió mạnh thổi đến đập ầm ầm vào những cửa sổ của ngôi nhà cũ. Hình như một cơn bão đang kéo đến, cộng vào cái không khí nặng nề bên trong nhà. Nhìn thẳng vào đôi mắt của Joe, Marlena thấy trái tim cô bỗng nhiên đập mạnh trong lòng ngực. Cô không thể chắc rằng mình có khả năng đè nén lại những cảm xúc đang biểu tình trong lòng.

- Marly à, anh muốn ...

- Không. -- Cô hối hả đứng dậy, ôm chặt cứng một cái gối nhỏ từ ghế sofa. -- Tôi nghĩ chúng ta không nên nói gì thêm nữa trong đêm nay, Joe ạ. -- Cô nói một cách run rẩy. Chừng vài giây, Joe không nhúch nhích. Anh nhìn cô đăm đăm như muốn đo lường xem có phải cô thật sự nghĩ những gì cô nói hay không. Trong lòng cô, một hy vọng nhỏ nhoi lóe lên như những cánh hoa đang mở ra trước bình minh. Nhưng sự dè dặt đã thắng. Cô sẽ không để cho mình bị cám dỗ bởi quá khứ.

- Được rồi. -- Anh nói và đứng dậy. Anh nhìn cô vòng tay ôm quanh tấm nệm nhỏ, cầm nó như một tấm chắn. Khi anh lên tiếng, giọng anh thật dịu dàng. -- Cưng ơi, em trông có vẻ hoảng sợ, và em không cần phải như thế đâu. Chúng ta có vài chuyện chưa giải quyết xong, giữa anh và em, nhưng mà lần này chúng ta có đủ thời gian để làm lại từ đầu. Và sẽ không có ai xen vào ở giữa nữa.

Anh sờ lên má cô.

- Hẹn gặp em vào sáng mai.

No comments: