Friday, February 27, 2009

Một Ân Huệ Thật Đặc Biệt - Chương 2/1

Một Ân Huệ Thật Đặc Biệt
Tác giả: Karen Young
Phiên dịch: Tuyết Băng - TP


Chương 2


Vừa lúc Joe tự lôi mạnh mình ra khỏi giường ngày hôm sau, ý nghĩ thiếu tự tin của anh về sự thích hợp của mình làm người hướng dẫn Jaycee lại trỗi dậy, cùng lúc với sự biểu tình hằng ngày của thân thể anh. Thức dậy vào buổi sáng lúc nào cũng là một thử thách. Cái đầu gối lì lợm của anh cứng đơ và đau nhức cho đến khi anh xoa bóp nó. Không biết bao nhiêu là bắp thịt và gân cốt khác cũng đau gần như thế vì sự hạnh hạ từ nghệ nghiệp của anh trong suốt mấy năm qua. Nó đau thấu xương. Ráng lết mình vào nhà vệ sinh, anh mỉm cười một cách đau khổ. Những nỗi đau nhức của mấy vận động viên chuyên nghiệp thì những người khác khó có thể tưởng tượng được.

Tất cả những cái này đã bóp méo cái mã bề ngoài của anh hầu như mỗi buổi sáng. Thật khó mà lạc quan khi mà anh chỉ mới 35 tuổi và xương cốt lại kêu cót két y như của một người 80 tuổi. Hôm nay cũng không ngoại lệ. Ý nghĩ đầu tiên của anh là anh đã tự dấn thân vào một chuyện thật dại dột. Jaycee đúng là một đứa bé thông minh, phát triển sớm. Hay đúng hơn là một bà cụ non. Sáng hôm nay anh cũng không biết cái gì về con gái hơn là ngày hôm qua khi anh gõ cửa nhà Marly để từ chối lời mời của Jaycee một cách tế nhị.

Marly.

Luồng tay qua mái tóc, anh chóng hai tay trên chậu rửa mặt và nhìn những nét mặt có ghi "dấu ấn nghề nghiệp" của mình không chớp mắt. Anh đã chấp nhận sự thật với lòng đêm qua khi anh nằm thức trắng suốt hai tiếng đồng hồ, quá giờ khắc mà bình thường anh đã ngủ như chết. Marly chính là lý do mà anh đã hứa đi chung với Jaycee. Mặc dù với quá khứ không mấy tốt đẹp của họ, anh vẫn còn bị cô thu hút.

Nhưng mà thôi, vẫn còn quá sớm vào buổi sáng để mà lo nghĩ về vấn đề đó. Với tay đến vòi nước trong bồn tắm, anh vặn cho nước chảy và bước vào dưới vòi nước ấm. Việc đó làm cho anh dễ chịu và đỡ đau hơn. Sau một lát, anh cảm nhận ra được cái cảm giác khác đã ở trong anh từ lúc anh mới thức giấc.

Sự mong đợi. Đêm qua, anh đã suy nghĩ lại rồi. Anh sẽ thuyết phục Marly cùng đi công viên với anh. Anh muốn gặp lại cô, bỏ ra chút thời gian ở bên cô. Sau biết bao nhiêu năm nay, Marly vẫn còn ma lực để quyến rũ anh.


=====}@@@@@{=====



- Joe à, việc này đâu có nằm trong kế hoạch.

- Cô đang chơi vui mà, không phải sao? -- Joe nằm duỗi ra trên cái ghế dài bên cạnh Marly và chộp lấy cái khăn mà Jaycee đã đem theo cho Beau. -- Có phải mồ hôi của chó đầy khăn này không? -- Anh giơ cái khăn lên hỏi. -- Hay là vẫn còn an toàn để dùng nó?

- Tạm thời thì an toàn. Nhưng khi Beau thoát ra khỏi cái vũng lầy thì hãy coi chừng. Nó thường hay vảy nước và một vài thứ thực vật rất khó đoán biết lai lịch.

Marly nhìn khi anh dùng cái khăn lau khắp mặt và cổ, chùi khô mắt và tóc của anh. Sau khi bị dụ khị vì sự vòi vĩnh của Jaycee để chơi Frisbee với Beau, anh đã bỏ ra 30 phút mệt rã rời để cố gắng đuổi kịp con bé và chú chó con.

- Con bé có bao giờ nghĩ đến chuyện chơi thể thao chuyên nghiệp không? -- Anh vừa hỏi vừa nhìn trò đùa của Jaycee với con chó.

Marly cười.

- Chỉ mỗi môn bóng đá thôi.

Với sự ra lệnh của Jaycee, Beau phóng vào vũng nước để chụp một vật gì đó tương tự như một chiếc giày thể thao. Và nó nhào ra khỏi mặt nước, kéo theo một vật hình dạng giống như một bông súng đã bị bẩn và rõ ràng là đang chờ đợi cho Jaycee rượt theo nó.

Cười ha hả, Joe thảy cái khăn qua một bên và thả lõng người, tựa vào đằng sau cái ghế dài. Tuy không muốn, Marlena vẫn chăm chú nhìn anh. Ảnh vẫn còn đang thở mạnh và làn da của anh ấy ửng đỏ. Cô có thể ngửi được cái mùi thơm như xạ của đàn ông thật hấp dẫn. Quá bất ngờ với chính mình, cả người cô thay đổi một cách đột ngột và cô quay đi nơi khác. Nhưng việc đó không thể xóa được hình ảnh đang tự hiện ra trong đầu cô.

Hồi ở cấp III, Joe nhìn đã hấp dẫn rồi, nhưng bề ngoài của anh lúc đó không là cái gì cả so với sự lôi cuốn của một người đàn ông chững chạc của ngày nay. Mặc dù với mái tóc đen đang rối bời, áo và quần jean đã phai màu trông thật bụi, anh vẫn sexy đến nỗi làm cho người ta muốn chảy nước dãi. Có một vài vết thẹo nhỏ chỗ này chỗ kia, có lẽ là vết tích của những năm anh ở trên sân bóng - cô nghĩ - nhưng những thứ đó chỉ tăng thêm khí phách ngang tàng của anh. Thật không lạ gì trong chuỗi ngày phong lưu của anh, đã có vô số đàn bà đã điên đảo vì Joe Masterson. Ảnh có tiếc những ngày đó không? Cô tự hỏi.

- Tôi không thể tin được là tôi đã để cho anh dụ khị tôi vào việc này. -- Cô càu nhàu, đưa mắt về Jaycee. -- Tôi có cả ngàn việc lặt vặt cần phải làm vào mỗi buổi sáng thứ Bảy.

Anh quay đầu qua nhìn cô, đôi môi trơn tru của anh như đang giễu cợt.

- Công việc của đàn bà thì không bao giờ chấm dứt.

- Phải rồi. Giặt đồ, dọn dẹp, những chuyện lặt vặt khác, anh nói ra là có hết đấy.

- Giúp Richard giải trí.

Cô quay một vòng trở lại.

- Không đâu, không cần phải giúp cho Richard giải trí. Việc đó không thể nói là một công việc được.

- Không đùa chứ? -- Anh nhìn thẳng về phía trước, mấy ngón tay đan lại trên cái bụng phẳng lì của anh. -- Tôi thì có một ý nghĩ khác từ sự diễn tả của Jaycee.

- Jaycee chỉ là một đứa bé. Tôi không thể tưởng tượng được tại sao con bé đôi khi hay nói những điều như thế. Tôi ...

- Ý cô muốn nói sự thật chứ gì? Về khía cạnh đó thì trẻ con hay buồn cười thật.

- Không! -- Nghe chính mình nói, Marlena hít thở thật sâu. -- Nó không phải là không thích Richard. Thật đó. Đâu có việc gì mà không ưa chứ? Anh ấy là một người đàn ông tốt, đàng hoàng, thông minh, chịu khó ...

- Chán ngắt.

- Không đâu! -- Cô nhìn chăm chú vào bàn chân của mình một vài giây, không thể nén được cười. -- Ôi ... thật ra thì ... -- Cô tằng hắng lấy giọng và nhún vai. -- Có thể chỉ là một chút xíu ... à ...

- Buồn chán?

Vẫn mỉm cười, cô lắc đầu.

- Anh không hề thay đổi một chút nào, đúng không?

- Trong 16 năm ư? Lạy Chúa, tôi hy vọng là không.

- Anh vẫn còn chứng nào tật nấy. Anh vẫn nói những gì anh suy nghĩ, dù cho điều đó có quá đáng.

- Quá đáng khi nói Richard HọCủaHắnLàGì buồn chán à?

- Bradley, Richard Bradley. Và nhất là khi anh chưa bao giờ gặp mặt anh ấy, thì đó đúng là quá đáng khi suy đoán anh ta buồn chán.

Với đôi mắt đang theo dõi Jaycee và Beau, Joe có vẻ như đang nghĩ ngợi về điều đó.

- Được rồi, hãy nói cho tôi biết cái gì đó về Richard Bradley mà có thể làm cho tôi thay đổi ý nghĩ của mình đi.

- Tôi không có ý định bàn luận về Richard ... của tôi với anh.

- Hừm. -- Đột nhiên anh chuyển mình, đặt cả hai tay ngang sau lưng của cái ghế dài. -- Có phải ly hôn của cô cũng là một đề tài không được bàn tới không?

Cô thoáng nhìn anh thật nhanh.

- Làm sao anh biết tôi đã ly hôn?

- Có thể Jaycee đã nhắc đến.

Marlena thở dài, cô biết có lẽ chuyện đó là sự thật. Không cần phải tra hỏi, Jaycee cũng sẽ kể hết các chi tiết về cuộc đời của cô mình một cách tình nguyện chỉ cần Joe khuyến khích nó. Nhưng mà tại sao anh ta lại hiếu kỳ chứ? Anh ta đã bước ra khỏi cuộc đời của cô 16 năm trước và đã không bao giờ ngoảnh đầu nhìn lại.

- Đã xảy ra chuyện gì vậy Marly?

Marlena cứ nhìn về phía suối nước - vật đã tạo cho trung tâm của công viên Audubon trở nên đẹp hơn. Tiếng rốc rách của những dòng nước như mê hoặc cô, hay là vì cô đang cố gắng tránh né cái nhìn tha thiết của Joe? Cô chưa bao giờ nói về vấn đề ly hôn của mình, chưa bao giờ biểu lộ cho ai biết nỗi đau mà mối hôn nhân thất bại của mình đã mang đến. Chính vì trong quá khứ, cô đã thất bại trong đường tình, nên cô đã cố gắng hết sực mình để cứu vãn cuộc hôn nhân này.

- Không mắc mớ đến tôi nữa hả?

- Ừ. -- Cô dùng móng tay búng nhẹ lớp sơn đã bị tróc trên chiếc ghế dài, rồi nhìn thẳng vào anh. -- Anh trai tôi và vợ của anh ấy đã ghi tên tôi làm người giám hộ của Jaycee nếu như có chuyện gì xảy ra cho họ. Và như đã xảy ra, chồng cũ của tôi không muốn lãnh thêm trách nhiệm của một đứa bé.

Joe nhíu mày.

- Bộ họ ghi tên cô làm người giám hộ mà không cho cô hay à?

- Dĩ nhiên là không rồi. Họ đã hỏi và chúng tôi bảo không sao.

- Chúng tôi?

- Ừ, tôi và Charles. Chúng tôi đồng ý, nhưng mà khi chuyện xảy ra thì anh ấy bảo là thật ra ảnh không bao giờ nghĩ chuyện đó sẽ xảy ra.

- Charles.

- Ừ, Charles Kingsley.

- Bác sĩ Charles Kingsley, bác sĩ thẩm mỹ nổi tiếng đó hả? Cái người mà lúc nào cũng mổ xẻ và hàn gắn lại tứ chi của những người giàu có và nổi tiếng đó hả? Là bác sĩ Charles Kingsley đó ư?

- Ừ, chính là người đó á. Tôi tưởng là khi anh ấy tìm hiểu Jaycee rồi ảnh sẽ thay đổi ý định. Ảnh đã không làm như thế.

- Có phải chỉ riêng với Jaycee. -- Anh hỏi, mải mê nhìn dáng vóc của cô đăm đăm. -- Hay là tất cả trẻ con nói chung?

- Trẻ con nói chung. -- Cô nói, nhún vai. -- Có nhiều người cũng có cảm giác đó mà anh biết không.

Nhưng Joe không phải một trong những người đó. Đó là một điều mà cô biết chắc về anh. Khi mà họ còn cặp bồ, họ đã nói không biết bao nhiêu lần về ngôi nhà họ sẽ chung sống, những đứa con họ sẽ sanh. Cả tên của em bé họ cũng đã chọn sẵn. Những tháng sau khi họ chia tay, cuộc sống của cô như có một khoảng trống khi cô tìm kiếm mọi cách để lấp lại. Cô đã cảm thấy rất trống vắng, rất cô đơn. Mấy năm đã trôi qua trước khi cô có thể nghĩ đến tiếp nhận một mối tình khác.

- Và hãy nhìn lại chúng ta bây giờ xem. -- Cô cười ra tiếng với một nụ cười thật giòn. -- Anh có một hôn nhân truyền thống với hai đứa con, còn tôi thì không.

- Tôi không thể gọi hôn nhân của tôi thuộc loại truyền thống được. -- Anh nói cộc lốc.

- Vậy sao? Nếu như chúng ta đã nói chuyện một cách thẳng thắng nãy giờ rồi thì vụ ly hôn của anh thế nào? Chuyện đó đã xảy ra bao lâu rồi?

- Gần ba năm rồi.

Cô ngẫm nghĩ một lát. Tất cả những tin tức về cái đầu gối của anh và sự về hươu một cách miễn cưỡng đã được đăng lên báo chí ba năm về trước. Phải chăng anh đã mất sự nghiệp và hôn nhân của mình cùng một lúc? Chuyện đó sẽ là một cú sốc cho ngay cả Joe Masterson. Trừ phi anh đã bỏ vợ con anh một cách dễ dàng như anh đã từng bỏ rơi Marlena 16 năm về trước.

- Các con của anh đều là con trai, đúng không?

- Ừ. -- Bất thình lình anh thay đổi vị trí, lấy hai tay xuống. Với hai khuỷu tay tựa lên đầu gối của mình, anh nhìn chằm chằm xuống đất. -- Nick gần 7 tuổi và Matthew thì đã 4 tuổi.

- Bốn tuổi ư? Nhưng mà như vậy có nghĩa là ...

- Ừ. Nó chỉ mới là một đứa bé khi cô ấy đòi chia tay.

Cô cảm thấy có một nỗi buồn từ đâu chợt đến, nhưng cô nhanh chóng đè nén lại. Cô không muốn có cảm giác thương hại. Cô không muốn có cảm giác nào cả.

- Vậy cô ấy có tái giá không?

- Laura hả? -- Anh cười nhẹ. -- Chỉ trong vòng một tuần khi nhận được quyết định cuối cùng của tòa.

- Và con trai anh ở với cô ấy hả?

- Ừ, ở thành phố New York. -- Anh cúi xuống và nhặt lên một xu đang nằm trên bãi cỏ và thảy nó về phía suối nước, nơi nó rơi xuống giữa đám bông súng. -- Đừng nói với tôi là cô đã không nhìn thấy tin tức đó trên báo chí. Một xì-can-đan dữ dội, Laura Masterson và Alex Landowski - người hướng dẫn chương trình chuyên nghiệp của các môn thể thao ở Detroit. Hắn ta đã chờ đợi ngay cánh cửa khi họ đẩy tôi ra khỏi phòng phục hồi sức khỏe sau cái lần mổ cuối cùng. Một khi người vợ yêu dấu của tôi biết được tôi không thể thương lượng để ký thêm một cái hợp đồng to lớn nào nữa, cô ta đã bỏ ra đi.

- Đem theo con của anh à? -- Mặc dù đã kiềm chế bản thân mình, Marlena vẫn cảm thấy sửng sốt.

Anh lại cười, nhưng không có vẻ gì là buồn cười cả.

- Và chiếc xe Meredes. Cùng với phân nửa của mọi thứ khác mà người ta có thể diễn tả là "vật chất" mà chúng tôi cùng sở hữu.

- Ừ thì ... cô ấy cũng là vợ anh mà.

Anh gật đầu.

- Đến những 9 năm.

- Vậy thì tại sao lại trở xấu?

- Đầu gối của tôi.

- Đầu gối của anh?

- Ừ. Cái đầu gối của tôi đã có vấn đề và tôi đã không còn địa vị trong lòng công chúng nữa. Điều đó cũng có nghĩa là cô ta không còn địa vị giữa đám đông. Cô ấy lấy tôi vì sự vinh quang, và khi cô ấy thấy danh tiếng của tôi đã kết thúc, cô ta nhìn xung quanh và tìm thấy Landowski - mà nghề nghiệp của hắn ta thì sẽ giữ cho hắn ta một vị trí nổi bật trong lòng công chúng không hạn định, tôi đoán thế. Và Laura cũng vậy, không ưa trực tiếp. Đó chính là cái mà cô ấy muốn.

- Tôi xin lỗi. -- Cô nói nhỏ.

Anh nhún vai.

- Chuyện gì cũng xảy ra rồi. Ê ... -- Anh thẳng người, rồi chồm tới và đưa tay sờ lên má cô. -- Không có sao mà. Tôi không cố ý muốn nói hoài về vấn đề đó. Bảo đảm nó sẽ phá tan không khí vui vẻ ở đây. Đáng lý ra tôi phải biết điều đó. Ít ra hôn nhân của tôi cũng không đến nỗi thất bại hoàn toàn. Tôi còn có hai đứa con trai.

- Anh có gặp chúng thường xuyên không?

- Rất ít khi. Tôi có quyền thăm viếng bình thường, một lần mỗi tháng vào cuối tuần, những ngày lễ thì thay phiên nhau, và sáu tuần vào mùa hè. Nhưng mà với họ ở New York và tôi ở đây tại New Orleans, thực tế mà nói thì không hợp lý cho lắm.

- Vậy anh có bao giờ nghĩ đến việc dọn sang New York chưa?

Anh nhún vai.

- Để làm gì cơ chứ? Lúc đầu, họ ở L.A. Sau đó thì dọn đến Chicago. Bây giờ thì họ ở New York, nhưng trong một lá thư từ Laura gởi đến ngày hôm qua thì tôi được biết họ đi Lôn Đôn, Anh Quốc cho chuyến nghĩ hè. Lôn Đôn! Cô ta muốn bọn trẻ ở đó đến những ba tháng. Cổ gọi đó là trau dồi kiến thức.

Anh hướng ra xa một lát, dõi mắt nhìn theo một người cha trẻ bên kia công viên đang tập cho con trai anh ta độ khoảng tuổi mầm non, cách chạy xe đạp.

- Tôi đã không có bên cạnh để dạy cho Matt cách chạy xe đạp. -- Anh nói nhẹ nhàng. -- Khi nó học được rồi, đó là điều đầu tiên nó nói với tôi mai mốt khi tôi gặp nó.

- Joe à, có rất nhiều cha mẹ đã ly hôn cũng có những khó khăn giống như vậy.

- Tôi biết. Nhưng không hiểu tại sao việc đó không làm cho tôi cảm thấy đỡ hơn tí nào. -- Nét mặt của anh lộ vẻ hoang mang. -- Con bà nó! Làm sao tôi có thể làm một người cha tốt nếu như tôi không bao giờ được gặp mặt chúng đây chứ?

Joe Masterson bị dằn vặt về trách nhiệm làm cha của mình. Đó là việc cuối cùng Marlena nghĩ sẽ phải đương đầu khi cô để cho anh kéo cô ra cái công viên này với anh và Jaycee hồi sáng nay. Cô cảm thấy một thúc đẩy gần như không chống lại được khiến cô muốn nắm lấy tay anh và siết nó thật chặt. Cô cảm thấy như muốn chụm đầu với anh và cùng khóc với anh trong giây phút này, cho những việc quan trọng và những điều khác, trong cuộc sống của hai đứa con trai anh mà anh sẽ không bao giờ được chia sẽ.

- Anh nhớ tụi nó. -- Cô nói khẽ.

- Ừ, rất nhiều.

- Và anh yêu tụi nó.

Anh nhìn chằm chằm đôi bàn tay đan chặt nơi đầu gối mình.

- Nhiều hơn bất cứ cái gì, Marly ạ.

- Nếu vậy thì tụi nhỏ sẽ biết thôi. -- Cô nói, tìm lời an ủi anh. -- Trẻ con không dễ bị gạt ba cái vụ này đâu. Chỉ cần anh cứ cố gắng, và luôn luôn có mặt khi chúng cần đến anh. Anh chỉ có thể làm như thế thôi.

Cả hai cùng im lặng. Sự lo lắng và yêu thương của anh dành cho con trai anh, Marlena nghĩ, thật sâu đậm và vững chắc, thật khác với người đàn ông mà cô biết 16 năm về trước. Người đàn ông đã từng tuyên bố tình yêu dành cho cô nhưng rồi đã quên cô thật dễ dàng. Nhưng mà nói trở lại thì anh đã không yêu cô mãnh liệt như anh đối với con trai mình.

Còn một việc nữa không hiểu được là danh tiếng của anh lu mờ đi trong năm cuối cùng anh chơi bóng đá. Bây giờ cô nghĩ không biết có phải sức khỏe của anh đã không cho phép anh theo kịp thời khóa biểu của mình không. Biết rõ Joe, chắc chắn anh thà muốn công chúng nhớ anh qua hình ảnh của một chúa ngục hơn là một tên lừa bịp già đã xuống dốc.

Khi anh quay sang để nhìn cô, anh đã cố gắng nở một nụ cười.

- Thấy chưa? Tôi đoán là cô không nghĩ đến có chuyện tốt gì về việc có một người chỗng cũ, người mà không thích chia sẻ quyền nuôi dưỡng Jaycee với cô.

Cô cười méo mó.

- Tôi nghĩ hình như là không. Đêm nay tôi sẽ đếm những diễm phúc của mình.

- Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến ngay.

Nhìn phía xa Marlena, Joe giơ tay thẳng lên cao vừa kịp để chụp lấy cái Frisbee mà Jaycee thảy vèo qua đầu họ. Đứng bật dậy khỏi chiếc ghế dài, anh đưa cái Frisbee cho Marlena, và chộp lấy cái khăn.

- Lẹ nào, cả hai. Đã đến giờ dọn dẹp và đi khỏi nơi đây.

Sự phấn khởi của Jaycee vụt tắt.

- Ôi, chú Joe. Chúng ta phải đi sao?

Cúi thấp xuống, xoa xoa bộ lông ướt nhẹp của Beau thật nhanh, Joe nhìn con bé và vờ ngạc nhiên.

- Bộ cháu không cảm thấy đói bụng sau buổi thể dục này à?

- Ôi, sướng quá! Có phải chúng ta cùng đi ăn trưa chung với nhau không?

Marlena chậm rãi đứng dậy.

- Tôi nghĩ là không ...

- Tôi đã nghĩ đến một, hai ổ bánh mì và có thể thêm một chút xá xị ở tiệm ăn nhanh gần công viên ngay Carrollton.

- Ay da! Đó là món mà con rất thích. -- Con bé đưa đôi mắt to sang Marlena. -- Cô Marly ơi, chúng ta có thể đi không? Làm ơn đi mà.

Joe nhìn Marlena. Một hồi sau, cô đổ thừa việc đó là do cuộc đối thoại của họ khi ngồi ở cái ghế dài gây nên. Họ đã đi lạc vào cấm địa rất nguy hiểm, trao đổi chi tiết về quá khứ của họ như thế. Làm sao cô có thể để việc đó xảy ra, cô cũng không hiểu được. Điều rõ ràng là sắp tới sẽ không có cuộc trò chuyện nào thân mật như thế nữa.

No comments: