Thursday, March 12, 2009

Một Ân Huệ Thật Đặc Biệt - Chương 4/2

Một Ân Huệ Thật Đặc Biệt
Tác giả: Karen Young
Phiên dịch: Tuyết Băng - TP



Không biết bằng cách nào đó mà Joe đều có mặt bên cạnh Marly ít nhất vài giờ mỗi ngày trong tuần lễ tiếp theo. Anh dẫn Jaycee đi xem phim, nhưng sau đó khi họ đi ăn bánh pizza thì Joe ghé ngang để đón Marlena. Hôm thứ Ba, cô chở Jaycee đi luyện tập đá banh, và Joe xuất hiện. Anh trở thành một thành viên của gia đình một cách thật dễ dàng. Anh hào hứng cổ võ và cho trọng tài ý kiến cùng với các phụ huynh học sinh khác bên lề sân bóng. Hôm thứ Tư, nhóm Hướng Đạo Sinh của Jaycee hẹn gặp tại một nhà cũng trong xóm. Joe tình cờ có mặt ở đó khi Marlena đến để rướt con bé. Anh bảo rằng cô trông có vẻ mệt mỏi và chở cả hai cô cháu đi đến tiệm bánh mì trên đường Magazine, nơi mà họ mua vài món đem về. Sau đó thì cô còn cách nào nữa ngoài việc mời anh ở lại và dùng bữa với họ chứ?

- Anh có công việc gì khác để làm không hả? -- Cô hỏi anh.

Lúc đó là tám giờ đêm thứ Năm và cô đang ở thư viện để rướt Jaycee. Con bé đang kiếm tài liệu cùng với Melissa cho bài của lớp Khoa Học. Anh thật tài tình khi điều tra được thời khóa biểu của Jaycee và đã xuất hiện trong chiếc xe Corvette ngay lúc Marlena chuẩn bị rời khỏi nhà để đi đến thư viện. Anh đã nài nỉ để anh làm tài xế.

- Không có gì để có thể xen vào việc tìm hiểu Jaycee trước bữa khiêu vũ. -- Anh nói.

- Bộ anh không làm gì hết à?

- Cái đó phải coi "công việc" mà em nói đến là ý gì.

- Anh đã từng nói một ngày nào đó anh muốn làm một huấn luyện viên mà.

Anh hơi nghiêng người ở giữa vô lăng và cánh cửa và nhún vai.

- À, như người ta thường nói, đó là việc hồi trước còn bây giờ là bây giờ.

Cô nhìn anh đăm đăm.

- Tôi cứ nghĩ bây giờ chính là thời điểm tốt nhất. Có cả trăm trường học, hoặc đại học - cho việc đó, sẽ vui mừng nếu như có cơ hội để mướn một người chuyên nghiệp có nhiều thành tích như anh. Tôi đoán là anh đầy đủ về tài chính cho nên anh sẽ không cần thiết phải nhận một công việc có lương cao. Hãy nghĩ đến hình tượng tốt đẹp mà anh có thể giúp cho các trẻ em gặp khó khăn để noi theo.

Anh nhìn đi nơi khác.

- Cái nghề làm huấn luyện viên là một ước mơ mà anh đã bỏ lại phía sau cùng với việc chơi banh chuyên nghiệp của anh.

Cô lắc đầu vẻ đăm chiêu.

- Anh làm tôi khó hiểu quá Joe ạ. Chắc là tôi không hiểu anh đang nói gì.

Bỗng nhiên anh nhích người và bỏ cuốn CD vào trong máy.

- Nghe một chút Michael Bolton nhé?

Cô để tay mình lên trên tay anh để chặn anh lại.

- Khoan đã nào.

- Không chịu hả? Vậy thì nghe Harry Connick, Jr. có được không?

- Không! Trời đất ơi, mặc kệ nghe nhạc đi. Tôi đang muốn hỏi về cuộc sống thật sự của anh kìa Joe. Khi anh lớn tuổi anh sẽ làm gì? Anh phải có lý do gì thích đáng để cho anh mong chờ mỗi buổi sáng thức dậy chứ?

Anh bật cười một cách khổ sở.

- Không nhiều lắm đâu. Phải nói là một kỳ tích thì đúng hơn.

- Hả?

- Không có gì. Marly này ... -- Anh ngả người ra sau và đặt cả hai tay lên vô lăng. -- ... đây là một chuyện mà anh không muốn nói đến, được chứ?

Công việc là vấn đề anh cảm thấy nhạy cảm ư? Âm thầm nhìn anh thật kỹ, Marlena phát hiện đối với anh quả là như thế. Không biết bằng cách nào cô đã chạm vào điều cấm kỵ, nhưng cô không chắc chắn là tại sao. Anh đã nói một cách tự nhiên về cô vợ cũ, về sự xa vắng của các con trai anh, luôn cả việc anh trở mặt với cậu của mình. Nhưng về vấn đề này thì anh có vẻ cảnh giác và khó chịu. Có lẽ là vì anh vẫn còn đau lòng khi bị bắt từ bỏ đội bóng. Cô đỏ mặt vì ngại ngùng cho sự vô ý của mình. Bình thường cô đâu có xâm phạm đời tư của bạn bè.

- Tôi xin lỗi. -- Cô thì thầm. -- Tôi không có quyền gì để phê bình lối sống anh chọn cho mình. Anh có thể ...

- Ê, Melissa. Là chú Joe và cô Marly kìa! -- Jaycee bỗng nhiên hiện ra kế bên chiếc Corvetter ngay cửa kính của Joe. -- Có phải chúng ta sẽ đi đâu chơi không? Có cái bộ phim kia ...

- Không, Jaycee à. Tối nay chúng ta sẽ không có đi xem phim. -- Marlena nói một cách cương quyết. Vẻ thật vọng của Jaycee gần như hiện rõ. -- Chúng ta không đi đâu cả ngoại trừ về nhà. Đó là nếu như con đã làm xong bài tập của mình.

- Ôi, thiệt tình! Cô Marly à, con không hiểu tại sao chúng ta ...

- Thôi được rồi bé con. -- Joe đẩy cánh cửa mở ra và đứng dậy gọn hơ. -- Con nghe cô con nói rồi đó. Đừng càu nhàu nữa.

Anh hướng về phía Melissa.

- Bé yêu, con có ai chở về hay không?

- Dạ có, thưa chú. Mẹ con cũng vừa mới lái xe tới kìa.

Anh vẫy tay chào và cười với người đàn bà tóc đen trong chiếc xe tải nhỏ màu xám đang đậu vào một chỗ cách đó hai chiếc xe. Sau đó anh chờ cho đến khi Melissa đi đến nơi và lên xe. Trong lúc đó, Jaycee cũng đã vào trong chiếc Corvette, ngồi chung ghế với Marlena bởi vì không có hàng ghế phía sau.

- Hai người có sao không? -- Anh hỏi, quay sang để kiểm tra dây an toàn cho họ.

- Được rồi. -- Marlena đáp, lờ như không biết cái cặp của Jaycee đang thúc vào ba sườn cô. Đường về nhà chỉ có 10 phút thôi. -- Anh sẽ làm gì khi mấy đứa con trai về thăm anh? Cái này không thể gọi là chiếc xe dành cho gia đình được.

- Anh có một chiếc Land Rover. Thường thì lúc nào nó cũng nằm trong nhà xe hết.

- Ồ. -- Hừm, cô thầm nhủ, có thể anh ấy không có sự nghiệp ổn định, nhưng rõ ràng là anh ta không cần lo về vấn đề tiền bạc. Cô choàng tay vòng ngang eo của Jaycee khi chiếc Corvette rời khỏi lề đường và hòa mình với bao xe khác trên đường St. Charles.


- Đêm khiêu vũ trong ngày lễ Tình Yêu, mình có thể đi bằng chiếc xe Corvette này không hả chú Joe?

- Dĩ nhiên rồi bé con. Sao lại không?

- Ừm, chắc là cô Marly sẽ mặc một chiếc áo đầm đặc biệt, và con không biết nếu ngồi như thế này thì nó có bị nhăn nheo hết hay không.

- Con cũng sẽ mặc một chiếc áo đầm đặc biệt nữa, cục cưng à. -- Marlena nói và siết chặt con bé một cái.

- Khoan đã. -- Joe ngừng lại ngay đèn đỏ và nhìn họ. -- Chú tưởng cái này là tổ chức cho ba và con gái, và mấy bà mẹ không được tham dự chứ. Vậy thì làm sao cô Marly của con cũng đi?

Jaycee tặng cho anh cái nhìn khổ sở.

- À, chú Joe. Thế chú nghĩ ai sẽ là người phục vụ nước uống, cắt bánh, và những việc khác hở? Và làm hết các việc như ... chú biết đó ... của các bà mẹ ấy mà? Lúc nào cũng vậy, con nhỏ Kristin Steward luôn luôn không khỏe và ói mửa.

- Đừng quên việc trong bếp nữa. -- Marlena lẩm bẩm.

- Đó cũng là việc của các bà mẹ hả? -- Joe nhìn cô thoáng qua đầu Jaycee với vẻ trêu chọc. -- Công việc của phụ nữ thì không bao giờ hết cả.

Khi cô tròn xoe mắt, anh bật cười và cho chiếc Corvette chạy.

Chỉ trong vài phút, anh đã đậu xe bên lề đường trước nhà Marlena. Jaycee tháo dây an toàn ra và nhảy phóc xuống dưới vỉa hè. Phía sau hàng rào, Beau bắt đầu sủa một cách mừng rỡ.

- Con sẽ thả nó ra nhé, cô Marly! -- Cô bé nói và tuôn chạy đến cái cổng rào. -- Nó đã bị nhốt cả mấy tiếng rồi!

- Hãy cẩn thận! Con nhớ nên ... -- Marlena thở dài. -- Ôi, thiệt tình. Cứ giống như là ngăn chận lại cơn bão vậy. -- Cô cười gượng gạo với Joe khi cả hai bước xuống xe. -- Hai đứa nó có nhiều sức lực đè nét lại nên tốt nhất là để cho tụi nó chạy chơi ngoài trời hơn là cố gắng bảo chúng im lặng trong nhà.

Đặt tay mình đằng sau cái lưng nhỏ nhắn của cô, Joe đi với cô trên vỉa hè.

- Anh cũng gặp khó khăn đó khi mấy thằng nhóc con ở với anh.

- Thế khi nào thì anh sẽ có bọn chúng nữa?

- Sớm thôi. -- Anh đi theo cô lên bậc thềm của hành lang trước nhà và đợi cô tìm chìa khóa nhà. -- Nguyên cả một tuần vào dịp lễ Easter.

- Sướng cho anh rồi, đúng không?

- Ừ. -- Anh nhìn lên khi Beau đến, chạy như điên cuồng vòng quanh một góc cùng với Jaycee đang rượt theo nó. -- Chết rồi, hình như Beau bị sút dây xích. Lại đây nào, chó con! -- Anh bắt đầu chạy xuống bậc thềm.

- Giữ nó lại đi chú Joe! -- Jaycee la lớn. -- Nó đang chạy đến nhà bên cạnh. Nó vừa trông thấy con mèo của ông Wiggin đó!

Vừa lúc chú chó con chạy đua phía trước cô bé, Joe ráng chụp lấy nó, nhưng Beau dễ dàng né lệch ra khỏi tầm tay của anh. Joe quay lại và ngay lập tức cảm thấy nhói đau khi đầu gối của anh bị trẹo và ngã quỵ.

- Kìa Joe!

Trong nỗi đau đang quằn quại, anh mơ hồ nghe giọng nói hốt hoảng của Marly. Lúc nào cũng vậy, khi mà anh thiếu may mắn hoặc là trong trường hợp này, anh ngốc đến nỗi quên rằng mình đã không còn một cái đầu gối bình thường nữa, thay vào đó chỉ là một cái tương tự như thế qua kết quả của phẩu thuật.

- Joe à, có chuyện gì thế? Anh đau làm sao vậy? Jaycee à, đi gọi 911 đi!

- Đừng! -- Anh gắt lên. -- Đừng nha, trời đất ơi. Chuyện cuối cùng mà anh muốn là làm cho cả xóm ... -- Anh hít thở thật sâu, dựa ra sau cái góc của những bậc thềm. -- Đừng gọi ai hết nha. Chừng một phút sau là anh có thể đứng dậy được.

Anh biết có lẽ anh đang nhìn xám xịt như xác chết. Mỗi khi anh bị thương ở chỗ đó là mặt anh không còn chút máu và bắt đầu toát mồ hôi.

- Anh không thể đứng dậy được! -- Marlena nói bằng một giọng mà Jaycee biết là không bao giờ nên cãi lại. Nhưng mặc dù với những lời cô vừa nói ra, Joe chồm lên vịn thang gác trên các bậc thềm và đang cố đứng thẳng người dậy, cả sức nặng anh nghiêng một bên cái chân còn tốt.

Anh đã cố gắng đứng dậy được, nhưng gương mặt anh thật căng thẳng và môi anh trắng bệch. Anh nhìn cô.

- Em có ngại nếu anh vào trong một hay hai phút không?

Nét mặt cô lộ vẻ lo âu và há hốc mồm như thể không tin được rằng anh còn phải hỏi.

- Jaycee, đi vào nhà và lấy nước đá ở trên ngăn đá tủ lạnh và bỏ vào một cái tô bằng cao su. Rồi con lấy vài cái khăn từ trong nhà vệ sinh và để nó trên bàn ở phòng khách nhé. Khi nào con làm xong thì hãy đi tìm Beau về.

- Dạ cô. -- Sau cái nhìn sợ sệt thật nhanh về hướng Joe, cô bé ngoan ngoãn vâng lời ngay.

- Tôi nghĩ chúng ta sẽ dắt anh lên được những bậc thềm này chỉ cần anh dựa vào người tôi. -- Marly nói.

Không chờ đợi sự đồng ý của anh, cô vòng một tay ngang hông anh và choàng cánh tay phải của anh lên vai cô. Cái chân đau của anh là chân phải. Cô nhìn anh và chần chừ trước khi họ di động.

- Đúng là một cảnh vật không được đẹp cho lắm ha?-- Anh biết anh nhìn rất tệ. Vì thế mà chỉ vô dụng nếu như phải giả vờ khác đi.

- Tôi đã thấy nhiều cái còn xấu hơn nữa.

Cô là một người chuyên nghiệp. Anh nhớ lại với một chút chua xót rằng cô làm công việc gì. Nếu như anh ngất xỉu trước sân nhà một người nào đó, thì anh nên mừng rằng đó là nhà của Marly. Nhưng anh đã không vui mừng, nếu như tính chuyện xa xôi. Anh cảm thấy như bị phản bội, cau có, và đau khổ bởi thân thể mình. Anh đã không còn mạnh mẽ và khỏe khoắn, không còn là một người vận động viên nhanh nhẹn, đô con như đã từng là ngày xưa.

- Anh cần phải về nhà. -- Anh nói giữa hai hàm răng cắn chặt.

- Bằng cách nào? -- Cô hỏi một cách hồn nhiên. -- Anh đã trốn 911 mà.

- Chỉ cần giúp anh ra đến xe và ...

- Đừng có khùng điên quá! Cho dù với chiếc xe tự động, anh cũng không đạp thắng được trừ khi anh dùng chân trái của mình. Làm sao anh có thể đi ra và bò lên những bậc thềm của hành lang trước nhà anh? Ở đây chỉ có ba bậc thềm thôi. Nhà anh có ít nhất là 10 bậc. Và sau đó thì sao? Chắc là anh có thuốc giảm đau cho những trường hợp như thế này hả?

Anh càu nhàu, không nhìn đến cô.

- Nhưng mà anh đã được dặn dò, tôi nghĩ là rất kỹ lưỡng, rằng sau khi bị tổn thương, anh cần được cấp cứu trước khi phụ thuộc vào thuốc giảm đau.

- Anh không dùng nó. -- Anh gầm gừ, co rúm lại vì đau khi anh nhích mình để giữ thăng bằng. -- Anh ghét thứ đó. Anh chỉ dùng nó nếu đó là biện pháp cuối cùng thôi.

- Và nếu như chúng ta không thoát anh ra khỏi cái quần jean này nhanh chóng, thì cái đầu gối của anh sẽ sưng vù lên thật to đến nước chỉ có kéo mới có thể giúp anh cởi quần. -- Gương mặt cô dịu lại nhưng giọng nói cô. -- Nghe đây, Joe ạ. Tôi làm việc này rất tốt. Hãy để cho tôi giúp anh. Anh không nên dùng sức đến cái chân đau ngay lập tức. Anh biết sự luyện tập này mà.

Anh rủa thầm một cách dữ dội.

Với một tiếng nhỏ, cô siết chặt canh tay mình ngang hông anh. Có phải đó là cái ôm chặt hay không? Anh không chắc chắn, nhưng anh nhận ra là mình cần một cái ôm chặt, đặc biệt nếu nó là của Marly.

- Rồi, chúng ta đi lên nào. -- Cô nói và dịu dàng dìu anh bước lên bậc thềm đầu tiên.

No comments: