Thursday, March 12, 2009

Một Ân Huệ Thật Đặc Biệt - Chương 5/1

Một Ân Huệ Thật Đặc Biệt
Tác giả: Karen Young
Phiên dịch: Tuyết Băng - TP


Chương 5


- Chú Joe muốn dẫn con đi sở thú vào ngày mai đó cô Marly. Cô cho con đi nhé, có được không?

- Ngày mai là thứ Năm, là ngày đi học mà Jaycee.

- Chú ấy hứa là sẽ trở về nhà vào lúc 6 giờ. -- Con bé nhìn Marlena mở phanh hết những cánh cửa của cái tủ đựng đồ trong bếp, từ cái này đến cái khác.

- Cái nồi đó đâu rồi nhỉ? -- Cô lầm bầm, bực mình vì cô đang bị trễ giờ. Mì Ý, cô đã chọn, và một phần sà lách. Cô vẫn còn nước xốt của tuần trước để trong tủ lạnh, cho nên món đó sẽ nhanh và dễ dàng.

- Cô kiếm cái này hả? -- Jaycee giơ cái nồi mà cô bé lấy ra từ máy rửa chén và hỏi. Marly lấy nó và để xuống dưới vòi nước, nhanh chóng vặn nước cho đầy nồi.

Cô đã bị trễ vì hai bệnh nhân mới. Họ mới đến cho cuộc trị liệu vật lý lần đầu tiên. Cả hai đều là nạn nhân của tai nạn giao thông. Hai anh em đó đã bị thảy ra khỏi xe khi họ bị đụng từ phía sau. Cả hai không ai cài dây an toàn. Cô phải nhớ nhắc Joe là không bao giờ được quên cài dây an toàn cho Jaycee mới được. Nếu như anh còn nói chuyện lại với cô.

Jaycee lấy một củ cải từ trong những đồ của món sà lách bên cạnh chậu rửa chén.

- Chú ấy nói là chú sẽ đến trường học và đón con nếu như cô viết một lá thư báo với nhà trường là không sao. Cô cho phép con đi mà, phải không cô Marly? Đi mà ... đi mà ...

Đứng ngay bếp lò, Marlena nhíu mày.

- Chú ấy có hứng thú đi không hả Jaycee? Di vòng vòng trong sở thủ cũng mất gần hai tiếng đồng hồ đấy.

- Chú ấy biết trước là cô sẽ hỏi như thế. -- Cô bé mỉa mai. -- Chú bảo là chú khỏe và nói cho cô biết là chú có một cây gậy. -- Đột nhiên cô bé cười khúc khích. -- Chú ấy định là sẽ đeo mắt kính mát và đội nón để khỏi ai nhận ra chú.

Marlena tìm thấy một bịch mì Ý trong phòng để thức ăn.

- Hay là thêm vào một cái mũi giả và một hàm râu luôn nhé? -- Cô lẩm bẩm, đóng cửa cái rầm. Nếu anh ta muốn che đậy một Joe Masterson thật sự với cả thế giới, tại sao không làm cho hết mình đi? Và tại sao cô lại để ý làm gì nhỉ?

- Cô Marly à, có phải cô giận chú Joe không?

- Dĩ nhiên là không rồi. Tại sao con lại nghĩ như thế? Cô còn chưa gặp mặt chú ấy từ hôm thứ Năm tuần rồi đến giờ.

- Thì đó đó. Tại vì sau khi chú ấy té và bị thương ở đầu gối, và cô trị lành nó, chú ấy ...

- Cô không có trị lành nó.

- À thì mát xa nó cả đêm, chú ấy ...

- Cô không có mát xa nó cả đêm!

- Được rồi, được rồi. -- Jaycee giơ tay ra hiệu như một trọng tài, một thói quen đã học được từ Joe. -- Ý con muốn nói là cô đã nhường giường cô cho chú ấy và làm trị liệu vật lý gì đó đến cả đêm. Tại vì khi con đi ngủ thì cô ở trong đó với chú ấy và khi con thức dậy thật là sớm để dùng phòng vệ sinh thì cô vẫn còn ở trong đó.

- Jaycee, đêm đó cô ngủ trên ghế sofa.

- Ồ.

- Con không phải nghĩ là cô ở đó suốt đêm với chú ấy chứ hả?

Jaycee nhún vai.

- Chắc là không. Nhưng mà cô thích chú ấy, đúng không?

- Ừ, dĩ nhiên là cô thích chú ấy. Cô và chú ấy là bạn cũ.

- Con thì hơi nghĩ rằng có thể cô và chú Joe muốn có một quan hệ hơn cả bạn bè.

Ôi Trời đất ơi! Lại vấn đề này nữa rồi đây. Marlena bận rộn ở chỗ chậu rửa chén để rửa những đồ để làm sà lách.

- Con có muốn lấy chén dĩa xuống và dọn bàn ăn sẵn sàng không? -- Cô hỏi, cắt một trái cà chua thật gọn. -- Nháy mắt thôi là cái này sẽ xong ngay.

- Bỏ qua vấn đề đó hả cô?

- Nếu như cháu không ngại.

Jaycee ngoan ngoãn đi lấy chén dĩa và đặt chúng lên bàn. Nhìn có vẻ như một bà cụ non, cô bé nói:

- Con ước gì cô không xem con như là một đứa con nít, cô Marly à. Con biết những việc của người lớn làm.

Con dao trên tay Marlena dừng lại.

- Những việc gì?

- Cô biết mà. -- Jaycee nhún vai. -- Hôn nhau và này nọ.

Rồi trước khi Marlena có thể nghĩ cách trả lời, Jaycee nói:

- Đối với con không sao cả, nếu như cô và chú Joe muốn làm những việc ấy. Thật ra thì con nghĩ sẽ tốt hơn nếu như cô chú đám cưới và chú ấy có thể dọn vô ở với chúng ta và cô chú có thể ngủ chung với nhau mỗi ngày. Lúc đó sẽ không còn khó khăn gì nữa, phải không? Và chúng ta có thể là một gia đình. Nhưng nếu như cô cần thêm một chút thời gian thì ...

Marlena nhận ra cô đang há hốc mồm. Cô vội ngậm miệng lại.

- Jaycee à, qua đây và ngồi xuống.

Khi hai cô cháu ngồi đối diện với nhau, Marly bắt đầu một cách dịu dàng:

- Jaycee à, cô biết là cháu muốn làm một phần tử của một gia đình thật sự lắm. Cô cũng nghĩ việc đó rất là tốt. Cô xin lỗi là cô không thể chỉ cầu nguyện với một ngôi sao và làm cho nó trở thành sự thật được. Đời không phải đơn giản như thế, cháu yêu ạ.

- Con biết chứ cô Marly. -- Jaycee nói và gật đầu một cách đồng ý. -- Nhưng con vẫn nghĩ chú Joe sẽ là một người chồng hoàn hảo cho cô và một người cha tuyệt vời cho con.

Bực mình, Marlena nói:

- Chúng ta biết chú ấy không tới hai tuần nữa, Jaycee à. Thời gian đó không đủ để chọn một ... một con vật để nuôi trong nhà, nói chi là một người chồng và người cha.

- Con chỉ mới biết chú ấy có hai tuần. Cô đã biết chú ấy từ xưa nay, và thời gian đó đủ dài để lựa chọn. Vả lại, chỉ trong vòng hai tuần thôi, con đã thấy chú ấy thật vĩ đại. Chú ấy là người hoàn hảo cho cả hai chúng ta.

Marlena nhắm mắt lại.

- Đúng vậy. Nhưng mà chú Joe nghĩ thế nào hả Jaycee? Con không thể nào xếp đặt cuộc đời của người ta như thế được.

Jaycee có vẻ nghĩ ngợi về điều đó.

- Con nghĩ chú ấy mến con nhiều lắm đó cô Marly. Và con biết chú ấy thích cô nè.

Ồ, vậy sao. Thích nhiều đến nỗi anh ta đã tránh mặt cô cả tuần vừa qua. Marlena đưa một ngón tay lên xoa xoa đôi mắt.

- Cục cưng à ...

- Lúc nào chú ấy cũng nói về cô. Chú hỏi con rất nhiều về cô và công việc của cô và về chú Richard. Cháu nghĩ chú ấy không có thích chú Richard lắm. Và chú ấy ghê tởm dượng Charles. Đó là cái lý do mà con nghĩ chú ấy có tình cảm đặc biệt dành cho cô. -- Cô bé ngây thơ nói thêm. -- Chú ấy có vẻ như ganh tỵ với họ.

- Jaycee à ... -- Marly nói vẻ mệt mỏi.

- Phải chi cô nghe thấy những gì chú ấy nói khi con kể cho chú nghe là cô đã không nhận được tiền gì từ dượng Charles khi cô và dượng ly hôn. Chú ấy rất là giận dữ.

- Jaycee!

Hất đầu lên, Jaycee nhìn thẳng vào mặt Marlena.

- Vậy thì có chuyện gì là xấu khi hy vọng chúng ta sẽ là một nhà vào một ngày nào đó hả cô?

Không có gì xấu cả. Mọi thứ đều xấu cả.

- Hãy tin cô đi, Jaycee. -- Marly nói, đẩy cái ghế ra phía sau và đứng lên. -- Đây không phải là một chuyện mà con cần phải can thiệp vào. Con phải nghe lời cô về việc này, nghe chưa.


Mong muốn kết thúc câu chuyện, Marly nhanh chóng bận rộn vào việc chuẩn bị bữa ăn tối. Cô đã bị chao động bởi những lời nhận xét của Jaycee. Có phải con bé thật sự nghĩ về cô và Joe với chiều hướng tình dục hay không? Trời ạ, thế thì cái gì sẽ đến kế tiếp đây? Marly luôn luôn thẳn thắng và cởi mở về vấn đề giới tính. Jaycee biết về trứng và tinh trùng, về sự khác biệt giữa con trai và con gái, về bộ phận có khả năng sinh sản kỳ diệu của bản thân con bé. Nhưng Marlena thật sự chưa bao giờ trò chuyện với con bé chính xác những chuyện bí mật trong phòng ngủ. Chắc có lẽ vì quá khứ giữa cô với Joe và tấm hình buồn cười trong cuốn lưu bút mà Jaycee đã nhảy đến kết luận rằng cô và Joe có thể làm lại từ đầu.

Họ không thể nào. Tự bản thân cô đã từ bỏ giấc mơ ấy.

Cô nhất cái nồi nấu mì Ý lên khi nó bắt đầu sôi. Sự thật là Joe đã chưa hề nói chuyện với cô từ cái việc xảy ra trong phòng ngủ của cô. Anh không phải là một người đàn ông có thể nhận những lời phê bình một cách dễ dàng. Mặc dù tại sao anh thắc mắc về cô và có ý kiến về những người đàn ông trong cuộc đời của cô thì cô hoàn toàn mù tịt. Tránh mặt đến mấy ngày trời thì quả thật không phải là cái cách để người đàn ông theo đuổi một người phụ nữ.

No comments: