Thursday, March 12, 2009

Một Ân Huệ Thật Đặc Biệt - Chương 4/3

Một Ân Huệ Thật Đặc Biệt
Tác giả: Karen Young
Phiên dịch: Tuyết Băng - TP


Sáng hôm sau, Joe mơ màng thức dậy. Cả người anh vẫn còn rã rời trong tình trạng uể oải vì mê mệt, vừa cảm thấy nặng nề nhưng cũng vừa nhẹ nhỏm. Anh hoàn toàn không còn căng thẳng nữa. Anh có thể nghe nhịp đập của tim mình, mạnh nhưng không nhanh. Và hơi thở của anh, chậm rãi và đều đặn. Anh không thể nhớ được từ khi nào anh có thể thức dậy và cảm giác thật ... thật thoải mái. Nhắm đôi mắt lại, anh hít một hơi thật sâu và nghĩ đến Marly.

Anh đang nằm trên giường của cô. Mùi hương của cô đang quyện xung quanh anh, trên gối, trên ra giường, trên da thịt của chính mình. Thật chậm rãi và đầy hy vọng, anh quay đầu sang, nhưng cô đã không nằm bên cạnh.

Cô đã khăng khăng đòi đến nhà anh đêm qua và lấy quần đùi thể thao để cô có thể cởi đồ anh ra mà chăm sóc đầu gối của anh một cách đàng hoàng. Sau một tiếng đồng hồ đắp nước đá, cô đã nhường giường của mình cho anh và chiếu cố anh một tiếng đồng hồ mát xa. Cô đã gọi đó là cách chữa bệnh. Anh thì gọi đó là sự hạnh hạ ngọt ngào.

Anh đã không nhớ gì nhiều sau đó. Cô đã thuyết phục anh uống một trong những viên thuốc ngủ mà anh ghê tởm, và đó là điều cuối cùng anh nhớ. Cho đến bây giờ.

Anh đẩy tấm chăn đắp sang một bên và với một tiếng rên rỉ thật khổ sở, anh đứng dậy.

Chậm thôi, từ từ thôi anh bạn ạ. Mày không muốn ngã nhào xuống sàn nhà và cho những người phụ nữ trong nhà này thấy mày thật sự là đồ bỏ đi.

Mặc dù bây giờ thì anh không còn bí mật gì với bà chủ nhà này nữa. Sau đêm hôm qua, cô đã biết hết tất cả cần phải biết. Cô biết đầu gối của anh đã bị tàn phế. Cô biết là bây giờ anh phải chăm sóc nó mỗi ngày cho đến hết cuộc đời. Cô biết anh không còn là người đàn ông mà anh đã từng là ngày xưa và sẽ không bao giờ được như vậy nữa.

Bước đi thật cẩn thận, cuối cùng anh cũng đến được phòng vệ sinh.

Marly đã đứng chờ anh bên ngoài khi anh bước ra.

- Xin chào. -- Cô nói, mỉm cười và nhìn như một thiên thần tóc hung trong chiếc áo thun màu hồng và không áo lót.

- Xin chào tiểu thơ. -- Bỗng nhiên anh khô cả cổ mặc dù anh mới vừa uống cạn một ly nước đầy. Chiếc áo thun thật rộng lớn so với cô nhưng vẫn để lộ cặp chân dài để nhắc nhở anh rằng trong hết kinh nghiệm của mình, anh chưa bao giờ thấy cặp chân nào đẹp hơn như thế.

- Mọi thứ có ổn không? -- Cô hỏi, đưa mắt nhìn anh khắp toàn thân.

- Ừm, anh khỏe mà.

- Khỏe như anh chưa từng khỏe bao giờ vào buổi sáng.

Anh nhún vai. Cái cô vừa nói không phải là một câu hỏi.

- Rất khó khăn để thức dậy hở?

- Anh vẫn làm được.

- Vậy thì nếu như anh có thể trở lại trên giường, tôi sẽ xem lại cái đầu gối đó.

- Không sao đâu mà. -- Anh nói, vẫn chống tay lên cánh cửa của phòng vệ sinh.

- Joe à ... -- Cô gọi tên anh với vẻ âu yếm.

- Nó vẫn còn yếu một chút, nhưng mà ...

- Hãy nằm xuống. Đây là nghề của tôi. Cái này là những việc tôi làm mà.

- Chăm sóc cho những vận động viên què hở? -- Ánh nhìn dữ dội của anh đã chặn bước cô lại khi cô định đến giúp anh. Anh bậm môi vẻ cay đắng, đến gần bên cạnh cái tủ và bắt đầu lết đến giường.

Anh ngã người xuống nệm như kẻ đuối vớt được cái phao. Anh cố nén lại để khỏi thốt ra tiếng rên. Liếc một cái, anh thấy cô không dễ dàng bị anh qua mắt. Cô đẩy anh một cái thật nhẹ, làm anh ngã xuống mấy cái gối. Sau đó cô chờ cho anh đưa cái chân lành lên trên giường trước khi giúp anh với cái đã bị thương. Nhét một cái gối dưới cái chân đau, cô bắt đầu tháo băng mà cô đã bó vết thương của anh.

- Nhìn cũng không có gì. -- Cô nói và chăm chú nhìn nó một cách chuyên nghiệp. Cô ấn chỗ này một chút, chỗ kia một chút, và liếc nhìn gương mặt anh khi cô nghĩ anh cảm giác được, nhưng nét mặt anh vẫn giữ sự trầm tĩnh.

- Ráng lên nhé. -- Cô khuyên anh và bắt đầu giơ nhẹ cái chân anh lên xuống để xem xét cái đầu gối. Sau đó, cô khéo léo xoa bóp những bắp thịt trên đùi, phía trên đầu gối. -- Tôi biết là nó đau ghê gớm lắm. Tôi nghĩ chắc là lại thêm một viên thuốc giảm đau hết hiệu lực rồi hở?

Với một tiếng cằn nhằn không mấy vui, anh quàng tay để lên mắt. Bình thường thì sau khi một vụ tai nạn như thế này, sự đau nhức trong đầu gối anh làm anh đau toàn thân và day dẵng mãi đến nỗi anh không đủ khả năng để làm gì nhiều trong vòng một hoặc hai ngày. Anh nên dậy và về nhà, và anh sẽ làm ngay chút xíu nữa thôi. Nhưng mà việc cô đang làm thật đã quá. Bàn tay của cô nắn bóp như ma thuật, tìm thấy cái bắp thịt nhức mỏi, xoa bóp nó, làm cho nó dễ chịu và sự đau nhức dồn dập không còn hiệu quả.

Để làm cho mình sao lãng, anh đã nhìn cô từ bên dưới cánh tay anh, lại một lần nữa nghĩ đến việc bây giờ cô xinh đẹp hơn hồi lúc cô 17 tuổi như thế nào. Anh luôn luôn bị mê hoặc bởi gương mặt của cô, đôi gò má thật hoàn hảo, lông mi thật dài có màu hơi đậm hơn là màu tóc hung của cô, và đôi mắt óng ánh trong suốt. Anh chưa bao giờ thấy đôi mắt nào như của Marly. Chưa bao giờ. Đôi mắt mà người đàn ông có thể đi lạc trong đó. Anh cố kiềm chế lại sự khao khát mãnh liệt để được chạm vào cô. Anh nghĩ không biết cô sẽ làm gì nếu như anh dám hành động như thế. Không biết cô còn biết đến sự có mặt của anh không nhỉ?

Rõ ràng là không. Cô làm việc chỉ tập trung vào mục đích duy nhất. Cô dành hết sự chú ý của mình cho công việc đang làm. Suýt chút anh đã cười lớn. Anh đã quen với phụ nữ để ý đến anh, tích cực theo đuổi anh. Phải nói anh cũng khá hấp dẫn, và nếu chỉ nhìn anh sẽ trông anh tướng tá cũng tốt lành. Đó chỉ là điều duy nhất đa số đàn bà cần biết đến từ khi anh ly hôn.

Nhưng Marly thì không như vậy. Cô thông minh hơn thế. Cô có nhiều trực giác hơn. Cô nhìn xa hơn là danh vọng. Mặc dù sau 16 năm trời, anh vẫn biết điều đó sẽ không thay đổi.

Trí tuệ của cô từng là một trong những điều về Marly mà anh cảm thấy sexy đến giết người. Nó lộ ra trong mắt cô, làm sáng cả gương mặt cô khi họ trò chuyện. Đó chính là tia lửa đã làm cho những cuộc trò chuyện của họ đầy thú vị. Khi cô 80 tuổi, cô cũng sẽ là một người phụ nữ với nhan sắc, nhưng hơn thế nữa, cô vẫn sẽ là người phụ nữ đầy đức hạnh. Cái gã Kingsley đó không biết có bị khùng hay không mà hắn không hiểu được điều đó để ở lại bên cạnh cô ấy?

Nhắm mắt lại, Joe nhớ lại cô trong đêm hôm qua. Đôi mắt cô đầy lo lắng, đôi môi mềm mại và đầy thương yêu, bàn tay cô ... Anh không biết từ nào để diễn tả bàn tay của Marly. Phải nói là tuyệt vời. Chữa bệnh thì càng không nghi ngờ về điều đó. Mê hoặc thì ôi cũng đúng luôn. Cả người anh bắt đầu truyền những thông tin cho anh biết. Gợi tình. Đúng là chữ đó đấy.

- Trời ơi! Cảm giác thật tuyệt vời. -- Anh hưởng thụ vài phút vui sướng mỏng manh mới dám nói. -- Thôi tụi mình hãy đính hôn lại nha.

Cô cười nhẹ.

- Để anh có thể có một người xoa bóp tại gia à?

Không. Là một người tình tại gia mới đúng. Suýt chút anh đã nói như thế, nhưng đã kịp thời kiềm chế mình lại. Anh phát hiện rằng anh muốn làm tình với cô trở lại. Đúng vậy. Đó là điều hiển nhiên. Càng sớm càng tốt. Nhưng điều đó thì hơi quá đáng để đem ra nói đùa.

- Ôi, sao cũng được. Câu trả lời là không. -- Cô nói sau vài phút.

Anh không biết đã bao lâu trước khi cô nói:

- Đây có phải là tại sao anh chưa có nghĩ đến một công việc bình thường từ khi anh về hươu không hả Joe?

Anh mở mắt ra:

- Cái gì?

- Thương tích của anh đó. Cái đầu gối của anh. Nó bị tổn thương nhiều hơn là tin tức báo chí về anh đã tiết lộ. Chỉ cần trật chân chút xíu cũng có thể quật ngã anh như cái cây. Có phải đó là tại sao anh không muốn làm huấn luyện viên hay không?

- Em có thể nghĩ đến một lý do tốt hơn hay không? -- Anh nói với vẻ cảnh giác.

- Đó không phải là một lý do mà đó là một lời bào chữa. Anh vẫn có thể làm một huấn luyện viên rất tốt với một cái đầu gối lành mạnh hay bị thương. Hoặc là, nếu không là một huấn luyện viên thì về vấn đề này, cái gì khác cũng được.

Anh quay đầu qua để nhìn ra cửa sổ.

- Không phải chúng ta đã có cuộc trò chuyện này rồi sao Marly?

- Cuộc sống của anh có vẻ không được tập trung Joe ạ. Anh không làm bất cứ việc gì cả. Không một lần nào trong tuần vừa qua mà anh nhắc đến một chuyện gì có giá trị đang xảy ra trong cuộc sống hằng ngày của anh. Tại sao vậy hả?

- Anh có đủ tiền để sống dài dài mà không cần phải đi làm mỗi ngày. Có nhiều người còn nghĩ rằng anh may mắn vì đã có thể sống cuộc sống như thế.

- Anh có không?

- Anh có cái gì hở?

Cô thở dài.

- Anh biết cái gì mà. Anh có cám thấy bản thân mình may mắn nên anh không làm cái gì hết với thời gian vàng bạc của mình không?

Điều đó là một sự nguyền rủa, nhưng anh sẽ không khai ra điều đó với Marly.

- Không phải ai cũng có bản tính vị tha như em đâu Marly ạ.

- Anh đã từng có nó. -- Cô nói dịu dàng.

- Bây giờ thì anh không còn nữa. -- Anh gầm gừ.

Cô đưa tay sờ quai hàm của anh, quay đầu anh lại để buột anh phải nhìn thẳng cô.

- Thật không? Anh có dám thề không?

Một phút lặng lẽ trôi qua trong khi bốn mắt nhìn nhau.

- Tại sao chúng ta lại gây gỗ về chuyện này khi mà mình đang ở trong phòng ngủ lần đầu tiên sau 16 năm hả? -- Anh lẩm bẩm. Giọng anh bỗng nhiên trở nên thô lỗ và trầm. Anh nắm lấy cổ tay cô và đặt một nụ hôn nồng cháy vào lòng bàn tay. -- Em có phát hiện ra rằng chúng ta chưa bao giờ làm tình trên giường thật sự hay không?

- Có phải anh đang cố tình lãng sang chuyện khác không hả?

- Anh à? Tại sao anh lại muốn nói sang chuyện khác chứ? Anh rất yêu thích để cho cuộc sống anh hoang phí và bản thân anh bị chà đạp. Chỉ là anh không thích nghe em ném những khuyết điểm của anh ra như là ném đi những cái ly giấy mà người ta dùng sau một cuộc diễu hành cho ngày lễ Mardi Gras. -- Anh buông tay cô ra và nhìn đi nơi khác. -- Giọng điệu của em y chang Laura.

Marly nhíu mày.

- Laura nghĩ rằng anh lãng phí tài năng của mình à?

Anh ngồi dậy một cách đột ngột và để khuỷu tay lên trên cái đầu gối lành lặn.

- Tại sao anh phải ngồi đây để nghe những thứ này cơ chứ? -- Anh làu bàu, luồng tay qua mái tóc. -- Marly này, em thật là không hiểu. Là một vận động viên, anh đã hết thời, đã hết rồi. Ngay cả một đội banh của trường học cấp III cũng cần một huấn luyện viên khỏe mạnh. Quỉ thật, một đội banh ở trường cấp III thì cần nhất là một huấn luyện viên khỏe khoắn đấy.

- Anh sẽ khỏe mạnh mà. Ai nói là anh cần phải chạy 50 dặm hay là nhảy cao đâu? Anh sẽ làm công việc hết sức mình. Tôi biết như thế đấy. Tôi biết anh. -- Marly nói với tất cả sự chân thành.

- Em không biết một tí ti nào cả. Em nghĩ bao lâu trước khi anh bị hụt chân và ngã ê mông trước mặt bọn trẻ hả? Nếu như việc đó xảy ra trong một cuộc thi thì sao? Trời đất ơi, bây giờ anh cũng có thể tưởng tượng ra được. Một huấn luyện viên có tên tuổi đã ngã vì không điều khiển được đôi chân của chính mình. Không tài nào đứng dậy nổi. Fans hâm mộ thì gào thét.

- Anh sai rồi! Tiêu cực và tuyệt vọng là những việc nhảm nhí! Anh sẽ là một huấn luyện viên tuyệt vời. Bọn trẻ sẽ lắng nghe mỗi lời anh nói. Tụi nó sẽ ... -- Cô ngừng lại khi anh bắt đầu tuột ra khỏi giường. -- Anh đang làm gì thế?

- Vậy chứ em thấy anh như đang làm cái gì? Anh sẽ rời khỏi cái chỗ quỉ quái này. -- Tựa vào một bên của cái tủ để lấy sức, anh nhìn chung quanh căn phòng. -- Cái quần dài của anh đâu rồi?

Lặng lẽ, cô chỉ về phía buồng để quần áo. Anh lảo đảo bước từ cái cái tủ đến cái ghế, và kéo mạnh cánh cửa buồng ra. Mặt anh tái nhợt và đứng không vững, nhưng vẫn ngoan cố không bỏ cuộc.

Đằng sau anh, giọng của Marlena dịu dàng.

- Joe à, có bao giờ anh nghĩ rằng có thể vì lối sống của anh mà Laura mới do dự không dám để con trai anh ở lại với anh khi cô ấy đi Anh Quốc hay không?

Với quai hàm nghiến chặt, anh nhìn cô với vẻ hầm hừ và giựt lấy cái móc áo đang máng quần jeans của anh.

- Nếu anh lãng phí thời gian của mình trên sân chơi gôn hay là trong những quán ba của thể thao, hoặc giả như tàn tàn trong chiếc xe Corvette thì đó có phải là cái gương tốt cho Nick và Matthew noi theo hay không?

Trời ạ, tại sao cô ấy không chịu lấy con dao và đâm anh ngay vào tim cho rồi nhi? Điều đó cũng không thể làm anh đau đớn hơn. Giữ thăng bằng với một chân, anh cố gắng kéo cái quần jeans từ cái móc áo. Anh chỉ dùng được những ngón tay, và cái đầu gối của anh thì đang đau muốn chết.

- Anh có chắc là sẽ tốt cho bọn trẻ nếu chúng ở chung với anh nguyên cả mùa hè hay không?

Vẫn giữ im lặng, anh với mạnh khi cái quần jean tuột khỏi móc áo, nhưng anh đã không đủ nhanh. Cái quần rơi xuống sàn nhà. Tựa người vào khung cửa, anh nghiến chặt quai hàm và ráng nhặt nó lên. Và anh mất thăng bằng.

Marlena chạy đến vừa đúng lúc để ngăn cản anh khỏi ngã nhào xuống đất. Không nói một lời nào, cô chờ cho đến khi anh đứng vững lại và rồi lùi ra xa. Cô liếc nhìn cái quần jeans.

- Anh sẽ mặc quần vô bằng cách nào? -- Cô hỏi khẽ.

Anh nhìn cô đăm đăm, lắng nghe hết những lời cô nói với vẻ giận dữ, bực bội và sự đau đớn như sắp vỡ tung.

- Làm cái quái gì mà anh biết được! -- Anh hét lên. Cuộn tròn nó lại, anh ném cái quần jeans qua bên kia phòng.

Cô nhìn anh, đôi mắt cô chứa đầy tình thương.

- Thật sự là nó đau lắm, phải không?

- Anh không sao. -- Anh nói.

- Không phải cái đầu gối của anh, Joe ạ. Mà là nghề nghiệp của anh đó. Nào là mất hai đứa con trai. Nào là sự ruồng bỏ của vợ anh. Tất cả những thứ ấy đó mà. Thừa nhận mình đang trong sự đau khổ là chuyện bình thường. Nhưng sớm hay muộn gì thì anh cũng phải vượt qua nó.

Anh nhìn cô với vẻ giận dữ.

- Chủ Nhật tuần trước anh đã nghe giảng đạo đủ rồi, Marly ạ. Và anh cũng đã nghe hết những điều này từ trước rồi.

Cô nhìn lại anh thật chậm rãi, như thể cố tìm trong anh cái người đàn ông mà cô đã từng yêu trong thời son trẻ. Joe nhúch nhích một cách thiếu tự nhiên dưới sự dò xét của cô, nhưng vẫn bướng bỉnh không chịu thua cuộc. Cô đang thất vọng về anh, nhưng anh có thể làm quen với điều đó. Fans hâm mộ của anh, người quản lý của anh - Pete, và một vài người làm ăn chung với anh -- hầu hết mọi người anh biết đã lên án anh một lúc nào đó trong vòng ba năm vừa qua. Nhưng mà họ biết cái quái gì chứ? Đã có bao nhiêu người họ ở trong hoàn cảnh của anh đâu?

Và tại sao ý kiến của Marly lại ảnh hưởng nhiều hơn hết các người khác?

- Thôi được rồi. -- Cô nói, cúi xuống và nhặt cái quần jeans của anh. -- Anh có vẻ khao khát được đi khỏi đây nên tôi sẽ không thuyết phục anh làm việc trái ngược đâu. Là chuyên nghiệp trong nghề này, tôi khuyên anh đừng dùng sức với cái đầu gối đó nhiều nếu như có thể, nhưng mà có lẽ anh đã biết việc đó rồi.

Cô đưa anh cái quần jeans và lặng lẽ đứng nhìn anh tựa người vào cái tủ để lấy thăng bằng và mặc nó vào. Anh đổ mồ hôi và cái đầu gối thì nhức nhói như điên, nhưng cuối cùng anh cũng đã mặc đồ xong. Khi cô bỏ đi để lấy đồ của anh từ đêm hôm qua, cô đã chu đáo nhớ đem theo cái nạng của anh. Anh ghét nó ghê gớm, nhưng bây giờ anh đón nhận nó khi cô đưa nó cho anh mà không nói một lời nào.


===>>@@@@@<<===


Tới lúc Joe đi lên được hết các bậc thềm, mở khóa cửa nhà, và đi vào phòng khách của nhà anh, răng anh nghiến chặt lại vì đau đớn. Anh đi thẳng vào phòng vệ sinh và uống hai viên thuốc. Sau đó thả người một cách cẩn thận xuống cái ghế sofa thật dài trước cái tivi to lớn của anh. Đầu óc anh lướt nhanh về những giây phút thoải mái mà anh hưởng thụ hồi sáng khi anh vừa thức dậy. Anh nói với bản thân mình rằng có lẽ đó chỉ là trí tưởng tượng của anh khi nỗi đau của anh tan biến một cách thần kỳ trong thời gian anh ở bên Marly.

Và đó không phải chỉ là nỗi đau nơi đầu gối của anh ...

No comments: