Sunday, August 9, 2009

Hạnh Phúc Đơn Sơ - Chương 7

Hạnh Phúc Đơn Sơ

Tác giả: Jude Deveraux
Phiên dịch: Tuyết Băng – TP









Chương 7



Jason đang bị hành hạ bởi một cảm giác mà đã lâu lắm rồi anh chưa có được. Đó là cái cảm giác ghen tuông.

- Quả là tuyệt vời, đúng không? -- Amy nói hổn hển. Anh đã không nghe thấy một người phụ nữ nào nói với vẻ như thế từ sau khi anh học hết trung học. -- Có phải đây là căn phòng đẹp nhất mà anh đã từng thấy không? Tôi không bao giờ nghĩ rằng mình có thể ưa được những người ở sở thu thuế. Nhưng mà đó là lý do để cho thằng Max có được những món đồ thật đẹp này thì tôi cũng có thể từ từ thích họ đấy. Anh có nghĩ thế không hả anh Wilding? Có thấy căn phòng này đẹp lắm không hả?

- Thấy rồi. -- Jason nói với vẻ không được vui trong khi anh tự nói với bản thân mình rằng, giúp người không cần kể công vẫn có ý nghĩa hơn. Ít ra đó là những gì anh đã nghe người ta thường nói. Nhưng anh vẫn ước gì Amy nhìn anh với ánh mắt long lanh, ngập tràn hạnh phúc như thế.

Anh hít một hơi thật sâu:

- Dễ thương thiệt. Căn phòng nhìn được đó chứ. Cô nghĩ quần áo có vừa không?

- Nếu như bây giờ không vừa thì tuần sau chúng cũng sẽ vừa thôi. -- Cô bật cười. -- Thấy chưa, tôi đã nói với anh rồi mà. Chúa sẽ ban cho ta những gì cần thiết.

Trước khi Jason có thể buông một lời châm chọc khi anh nghĩ đến cái giá mà anh thật sự phải trả chỉ với vài món đồ này, bởi vì anh đã phải mua cả cái cửa tiệm đó, thì có một tiếng gõ cửa thật lớn ngoài cửa.

Ngay lập tức, gương mặt của Amy chuyển sang trắng bệch:

- Chắc họ đã có lầm lẫn gì và đến để lấy lại mọi thứ.

Trạng thái không tốt của Jason tan biến và không kiềm lòng được, anh đặt tay lên đôi vai mảnh khảnh của Amy như trấn an:

- Tôi có thể cho cô biết là mọi thứ ở đây đều là của cô cả. Có lẽ là ông già Noel đến sớm mà thôi.

Khi cô vẫn còn do dự, Jason bế thằng Max lên từ trong chiếc nôi, nơi mà cu cậu đang gặm mấy cái chân của chú ếch nhồi bông, rồi tiến thẳng ra cửa trước. Anh đã được chào đón bởi một cây thông xanh to lớn.

- Hô hô hô. -- Giọng của David vang lên khi anh luồng người vào trong nhà. -- Chúc mừng Giáng Sinh. Jase, ông anh này, có muốn rinh những cái hộp ở bên ngoài vào không?

- Anh David! -- Tiếng Amy reo lên đầy thích thú. -- Anh không cần phải làm thế mà.

Bên ngoài trời lạnh, với thằng Max đang ngồi gọn trên cánh tay anh, Jason nhái giọng Amy:

- "Ôi, anh David, anh không cần làm thế mà". Mình trả hết bao nhiêu cho những món đồ đó có trời mới biết và cô ấy cám ơn những người thu thuế không ngừng miệng. Còn thằng David xuất hiện với cái cây có 20 đô thôi thì "Ôi, anh David!" Đúng là đàn bà mà!
Thằng Max cười toe toét, cà mấy móng tay lên má Jason như thể nựng anh, và sau đó cạp vào má bên kia của anh thay cho nụ hôn.

- Sao con không làm vậy với chú bác sĩ David thánh thiện kia hả? -- Jason nói, mỉm cười với cậu bé khi anh bê một cái thùng bằng các tông màu đỏ và rinh vào nhà.

- Anh thật không cần phải làm như vậy mà. -- Amy tuy vẫn nói thế nhưng cô nhìn David với vẻ tha thiết.

- Ba và anh không cần một cây Noel. Chúng tôi chỉ là hai người đàn ông độc thân, và cả hai người đều không muốn bày biện tùm lum. Cho nên khi một bệnh nhân tặng anh cái cây Noel này, anh đã nghĩ đến trên gác còn đầy đồ trang trí, và nghĩ là thằng Max sẽ thích những ánh đèn khi treo trên cây. Em nghĩ nó có thích không?

- Dạ, em chắc là nó sẽ thích, nhưng em không chắc là ...

David phớt lờ cô khi anh đi đến bên Jason và đưa hai tay về phía thằng Max.

- Lại đây bé Max, và cho chú ôm một cái coi nào.

Jason mát bụng vô cùng khi thằng Max hét lên một tiếng thật to làm cái cây Noel rụng vài chiếc lá nhỏ.

- Hình như nó có vẻ không thích chú cho lắm thì phải? -- Jason nói và ra chiều đắc ý. -- Đi thôi bé con. Mình đi thử vài bộ đồ mới của con nhé.

- Quần áo mới? -- David nhíu mày hỏi. -- Chuyện này là sao vậy?

- Anh David à, anh sẽ không tin chuyện gì đã xảy ra đâu. Hồi sáng này tụi em đã đến một cửa hàng mà ông chủ này bán tất cả mọi thứ với giá rất rẻ hầu để trốn thuế. Và anh Wilding đã bắt họ đến đây để dán giấy dán tường và sắp đặt giường, tủ, và ... và ... Ôi, anh phải chứng kiến tận mắt mới tin được.

Ném cái nhìn về phía Jason, David đi theo Amy trong căn nhà cũ xưa với những lớp vôi gần như tróc hẳn ra và những giấy dán tường đã bị ố đi vì thấm nước, để được cô mở cửa cho xem một phòng em bé thật sáng chói. Không cần nhìn kỹ cũng thấy được giá trị của mọi thứ bên trong. Những tấm drap giường, tủ, giường, những thứ trên tường, một vài bộ đồ sang trọng của trẻ con trên mắc áo, tất cả đều thuộc hàng xịn nhất mà một người có thể mua được.

- Anh thấy rồi. -- David nói. -- Vậy em đã phải trả hết bao nhiêu cho tất cả những thứ này?

- Có 250 đô thôi, tính luôn tiền thuế đấy. -- Amy nói với vẻ hân hoan.

David đưa tay sờ lên một tấm drap được thêu bằng tay từ cạnh cái nôi. Nếu như anh không lầm thì anh đã được nhìn thấy những thứ này trong một cuốn báo quảng cáo. Và một tấm drap như thế này cũng trị giá khoảng 300 đô rồi.

- Quá tốt. -- David bảo. -- Nếu so sánh thì cái cây Noel của anh và những đồ trang trí cũ kỹ kia chẳng là gì cả.

- Thiệt tình! Vậy mà cũng nói được nữa. -- Amy vừa choàng tay anh vừa nói. -- Món quà của anh là từ tấm lòng, trong khi những thứ này bất quá chỉ là từ những người thu thuế thôi mà.

Nghe đến đó, David ném cho anh trai mình nụ cười đắc chí, giữa lúc anh dẫn Amy trở lại phòng khách.

- Anh có đem đồ ăn tối đến nữa nè. -- David vui vẻ nói. -- Một bệnh nhân dễ thương của anh đã tặng cho anh một bữa ăn tối miễn phí dành cho hai người tại nhà hàng ở Carlton. Nhưng anh đã thuyết phục người đầu bếp nấu cho ba người ăn để anh mang về. Anh hy vọng thức ăn vẫn còn nóng. -- Anh vừa nói vừa nhìn lên hướng anh trai mình. -- Mấy hộp đồ ăn để trên ghế trước trong xe của anh. À! Còn nữa, anh hy vọng em không ngại, bởi vì anh đã đăng ký cho em và thằng Max làm những người khách ăn thử đồ ăn dành cho em bé mới sản xuất.

Nói đến đây, anh bắt đầu lấy từ trong túi áo ra vài hủ nhỏ đựng thức ăn em bé với những hàng chữ được viết bằng tay, và Jason nhận ra ngay nét chữ xinh xắn của cô thư ký của mình.

- Thịt cừu với dâu khô và nước sốt của bột tiêu. -- Amy đọc. -- Và bánh cá hồi chưng với sốt ngò. Mấy món này có vẻ hơi quá kiểu cách để cho một em bé ăn, và em cũng không biết là có nên cho thằng bé ăn bột tiêu hay không nữa.

- Anh nghĩ cái hãng này đang muốn đứng đầu trên thị trường. Hiện thời đây chỉ là những bước đầu thôi. Cho nên nếu như em thật không muốn làm một trong những "vật thí nghiệm" của họ thì anh có thể để cho cô Martha Jenkins thử nó vậy.

- Ồ không. -- Amy nói và lấy ngay mấy cái hủ David đưa ra cho cô. -- Thằng Max sẽ thích chúng thôi mà. Em biết chắc là vậy. -- Nhưng giọng nói của cô đã cho thấy cô không chắc chắn tí nào cả. -- Của nhà sản xuất nào vậy?

- Là của nhãn hiệu "Charles". -- David vừa nói vừa nháy mắt với Jason, người đang còn đứng ngay cửa bế thằng Max và vẫn sa sầm nét mặt. -- Nào ông anh, đừng chỉ đứng đó chứ. Đi với em lấy mọi thứ vào nhà để mình còn ăn và sau đó trang trí cái cây Noel nữa chứ.

Jason giao thằng bé lại cho Amy rồi theo cậu em trai đi ra ngoài.

- Anh có được bình thường không vậy? -- David sừng sộ ngay khi họ vừa ra ngoài sân.

- Tao không làm sao cả. -- Jason nạt lại.

- Anh rất ghét ở chỗ này chứ gì nữa? Anh không ưa tiếng ồn ào và cái nhà mục nát này, và Amy thật là chán so với những người phụ nữ mà anh đã từng quen. Không phải anh đã từng cặp bồ với một người đàn bà nào đó có bằng tiến sĩ về ngành nhân loại hay sao? Cô ta đã cứu mấy con cọp hay gì gì đó mà?

- Là cá. Cô ấy cứu mấy con cá voi, và người cô ta toát ra mùi y như mùi của rong biển. Tao rất là bình thường. Sao hả, thằng Charles đã làm bữa cơm tối và mấy hủ thức ăn em bé đó hả?

- Có phải chuyện đó làm cho anh khó chịu không? Không vui khi em nhận công về những việc anh đã làm à? Thôi được rồi, nếu như anh muốn thì chúng ta có thể nói cho cô ấy biết sự thật ngay bây giờ. Mình có thể nói với cổ rằng anh là một triệu phú, hay không chừng bây giờ đã là tỷ phủ rồi, và anh có thể mua mấy căn phòng đầy tiện nghi cho em bé cũng được, chỉ với số tiền anh mang theo trong túi. Có phải anh muốn làm như thế không?

- Không. -- Jason nói chậm rãi khi David chồng lên tay anh mấy hộp chứa đầy đồ trang trí cho Noel. Đây là những hộp anh đã từng thấy khi còn thời thơ ấu, và anh biết rất rõ mọi thứ bên trong chúng.

Đột nhiên David ngừng lại và nhìn anh trai mình đăm đăm:

- Không phải anh cũng kết cô ấy chứ? Ý của em là, anh và em sẽ không phải đua nhau để tranh giành một người đàn bà chứ, anh Hai?

- Đừng có khùng. Amy không phải là mẫu người của tao đâu. Cô ấy không có dự định gì cho tương lai cả. Tao không thể biết được làm sao cô ấy có thể nuôi đứa bé đó với số tiền nhỏ nhoi cô ta có được về sau. Cô ta không có việc làm cũng như khả năng làm việc. Cổ không thể làm được gì cả ngoại trừ việc dọn dẹp. Nhưng dù cho trong hoàn cảnh như thế, cô ta vẫn có một lòng tự trọng rất cao, hơn bất cứ người nào mà tao đã từng quen biết. Nếu như mày nói cho cổ biết tao là ai, cô ấy sẽ đá tao ra khỏi nhà, và tiếp theo là vứt hết mấy món đồ đó ra ngoài đường là cái chắc. Trưa hôm nay, cô ta đã lau chùi chiếc xe mà Parker đưa tới để cô ấy có thể trả lại tao 250 đô đó. Nếu như mày biết là ...

- Biết cái gì? -- David hỏi nhỏ nhẹ.

- Là những người đàn bà tao đã từng quen, hỏi tao 500 đô chỉ để boa cho người quét dọn nhà vệ sinh. Cái cô "nàng tiên cá" đó. Hẹn hò với tao cốt chỉ dụ dỗ tao quyên tiền cho mấy con cá voi của cô ta thôi.

- Vậy thì vấn đề của anh là gì đây? -- David hỏi. -- Sao anh lại có vẻ khó chịu dữ vậy?

- Tại vì cậu em trai của tôi đã dụ khị tôi phải ở lại cái thị trấn nghèo nàn này và đi đến những cửa hàng dành cho em bé, và còn phải khiêng ba cái hộp chứa những đồ lỉnh kỉnh cũ mèm này nữa chứ. Mày mở cửa cái coi, được không? Không phải, là kiểu kia kìa. Kéo cánh cửa về phía trước, rồi sau đó mới vặn cánh cửa. Ê! Điện thoại của mày hay của tao đang reng vậy?

- Của em. -- David nói ngay khi họ bước vào nhà. -- Vâng? -- Anh nói vào máy. -- Đúng, đúng rồi, tốt lắm. Tôi sẽ đến đó trong thời gian sớm nhất.

Khi anh tắt máy, anh nhìn Amy, Jason, và thằng bé đầy nuối tiếc.

- Anh không thể ở lại được. Có một ca cấp cứu.

- Em thật ngại quá. -- Amy nói. -- Nãy giờ anh đã làm bao nhiêu việc rồi mà bây giờ không thể ở lại.

- Đúng rồi, tiếc thật. -- Jason vừa nói vừa mở cửa sẵn cho cậu em trai. -- Nhưng khi chỗ làm gọi thì mình phải đi thôi.

David nhăn nhó trên đường bước ra trước cửa:

- Ngày mai chúng ta có thể trang trí cây Noel. Anh rất muốn nhìn thấy nét mặt của thằng bé khi nó nhìn thấy ánh đèn trên cây Noel lần đầu tiên.

- Tụi này sẽ thâu phim lại cho. -- Jason nói nhanh. -- Bây giờ thì tao nghĩ mày nên đi cho sớm trước khi có người tắt thở.

- Vâng, đúng rồi. -- David nói sau khi đưa mắt nhìn Amy lần cuối với vẻ luyến tiếc. -- Anh sẽ gặp em ...

Anh đã không có cơ hội nói hết câu bởi vì Jason đã đóng cánh cửa ngay trước mặt anh.

- Anh thật không được lịch sự với anh ấy cho lắm đấy. -- Amy nói. Cô ráng vờ như nhăn mặt khó chịu với anh, nhưng anh chỉ thấy mỗi nụ cười như ẩn hiện trên bờ môi của cô.

- Đúng là tôi xấu tánh thật. -- Jason đồng ý với cô. -- Nhưng bây giờ thì có nhiều thức ăn cho hai người chúng ta hơn. Và vả lại, tôi trang trí cây Noel đẹp hơn nó nhiều lắm.

- Có phải không đó? Vậy thì anh phải ráng lên mới có thể thắng được tôi. Tại vì tôi đã từng trang trí mấy cây Noel mà đã làm ông già Noel khóc sướt mướt đấy.

- Tôi thì đã từng trang trí một cây Noel tuyệt đẹp đến nỗi ông già Noel không chịu rời khỏi nhà tôi và tôi đã phải xô ông ấy ra ngoài trời tuyết, và khi ổng vẫn không chịu nhúc nhích, tôi đành phải lái chiếc xe do mấy con hươu của ổng kéo và đi phân phát tất cả quà cáp của ông ấy.

Amy cười lớn.

- Anh ngon lắm. Để xem trong mấy cái hộp này là cái gì nào.

- Không được. Chúng ta sẽ ăn trước. Tôi muốn để cho thằng Max ăn thử thức ăn dành cho em bé này và xem nó có thích hay không cái đã. Cái lò sưởi bằng củi này có xài được không vậy?

- Đỡ hơn cái bằng ga. -- Amy trả lời.

- Tôi lập lại. Cái lò sưởi này có còn xài được hay không?

Amy cười khúc khích.

- Nếu như anh mở cái chốt cửa rộng ra và nhóm lửa tuốt vào mé trong sát cái tường thì nó không sao. Bằng không thì nó sẽ ra rất nhiều khói.

- Cô đã bị nhiều lần rồi, phải không?

- Cứ cho là tôi đã để vài miếng thịt heo ở trên ngăn đá trong tủ lạnh và sau cái lần đầu tiên tôi thử nhóm lửa ở đây thì chúng đã trở thành thịt heo quay mất rồi.

Đến lượt Jason cười ngây ngất. Và khi anh cười thì thằng Max cũng áp cười theo, vỗ vỗ hai tay lên đùi nó và suýt chút nữa đã khiến cho mẹ nó ngã vì chao đảo.

- Con nghĩ chuyện đó mắc cười quá hả? -- Jason nói, vẫn cười lớn khi anh bế lấy thằng bé và thảy nó lên cao. Thằng Max quá đỗi thích thú vì trò chơi này, nó cười ré lên vì vui sướng cho đến khi bị nấc cụt. Sau đó Jason thọt léc nó và cậu bé cười lên rộn rã.

Khi Jason ngừng lại, ôm chằm thằng bé mồ hôi nhuễ nhoại sát vào mình, Amy đang nhìn anh với ánh mắt mà chưa từng có người phụ nữ nào nhìn anh như thế.

- Anh là một người đàn ông tốt đấy, anh Wilding. Một người đàn ông rất tốt.

- Có muốn gọi tôi là Jason không hả? -- Anh hỏi.

- Không. -- Cô vừa trả lời vừa quay đi nơi khác. -- Tôi sẽ đi hâm nóng thức ăn trong lúc anh nhóm lửa đây.

Không biết tại sao nhưng sự ngần ngại của cô về việc gọi anh bằng tên đã làm anh cảm thấy thích thú. Anh đặt thằng Max trên sàn nhà rồi sau đó bắt đầu nhóm lửa. Việc đó hơi lâu bởi vì cứ cách ba phút là anh phải kéo thằng Max tránh xa những đồ vật nguy hiểm cho cậu bé. Nhưng cuối cùng anh cũng đã thành công làm cho lò sưởi cháy lên mà không tạo ra nhiều khói. Anh đã để cho thằng Max chơi với chiếc đồng hồ đeo tay hiệu Breitling của mình (nó sẽ không còn y nguyên như cũ nữa), và Amy đi vào phòng với một khay thức ăn thật khổng lồ. Đã vậy còn có chai rượi và hai chiếc ly thủy tinh nữa chứ.

Jason giơ một chiếc ly lên và nhìn màu nước thủy tinh. Hiệu Waterford.

- David đúng là người biết hưởng thụ hén?

- Tôi cảm thấy có lỗi khi dùng bữa ăn tối này mà không có mặt anh ấy. -- Amy nói. -- Bởi vì cũng nhờ cái tài làm bác sĩ của ảnh mới được bệnh nhân đền đáp bữa ăn này.

- Chúng ta lúc nào cũng có thể để dành lại một ít, để vào tủ lạnh, và nó có thể ăn vào ngày mai.

Amy nhìn xuống bữa ăn thật ngon miệng trên cái khay. Nào là sà lách và rau quả, thịt cừu nướng, khoai tây ...

Cô nhìn lên Jason.

- Tôi không có bao ni lông nào để bịt lại hết.

- Vậy thì ý trời đã định. Chúng ta phải tự mình xơi hết cả thôi.

- Chắc là vậy quá. -- Amy nói với vẻ nghiêm túc và rồi họ cùng bật cười và tự nhiên ăn.

Thằng Max ngồi trên đùi Jason, một tấm khăn thật to choàng ngang cổ cậu bé, và ăn hết tất cả mọi thứ được đưa tận miệng. Amy đã nghĩ rằng nó chỉ thích ăn thức ăn quậy nhuyễn, nhưng giờ thì cô thấy việc đó không đúng qua cái cách cậu bé dzớt hết cả một hủ thịt cừu với sốt làm bằng bột tiêu. Và sau đó nó lại nhào qua ăn luôn khoai tây nghiền nhừ với tỏi của Jason.

- Vậy mà tôi tưởng đâu em bé thích thức ăn không mùi vị chứ. -- Amy nói với vẻ ngạc nhiên.

- Không có một người nào lại thích ăn đồ ăn lạt lẽo cả. -- Jason hạ giọng nói.

Ba mươi phút sau, Amy đã cho thằng Max bú sữa cho đến khi cậu bé ngủ say với một nụ cười hồn nhiên như thiên thần trên gương mặt của nó.

- Anh có nghĩ là tại thức ăn không, hay là tại căn phòng mới mà nó nhìn dễ thương như thế hả?

Amy hỏi khi nhìn xuống cậu con trai một trong chiếc nôi mới của nó một cách yêu thương.

- Tôi nghĩ rằng thằng bé rất vui vì nó có một người mẹ yêu thương nó hết lòng. -- Jason nói rồi mỉm cười khi Amy ửng hồng đôi má.


- Nè anh Wilding, nếu như không phải tôi đã biết trước, thì có lẽ tôi sẽ nghĩ là anh đang tán tỉnh tôi đấy.

- Tôi nghĩ là có những việc còn lạ lùng hơn nữa đã xảy ra đấy chứ. -- Anh nói và sau đó khi cô nhìn có vẻ khó hiểu, anh bảo. -- Lẹ đi, cô nương, ta còn một cây Noel đang chờ được trang trí kia kìa.

Trong suốt cuộc đời anh, Jason biết rõ anh chưa bao giờ thích thú trong việc trang trí một cây Noel nào như với lần này. Khi còn bé, anh và David thường hay cằn nhằn từng phút vì phải làm việc này. Khi trong nhà không có người phụ nữ thì không có mùi của bánh nướng, không có tiếng nhạc, chỉ có cha của họ, người mà bản thân luôn luôn khó chịu. Ông phải dựng lên một cây Noel, không thôi thì em gái của ông sẽ lải nhải suốt cả năm, bảo rằng bà nên nuôi hai cậu cháu trai hơn là để cho người anh làm biếng của bà nuôi.

Ngay lúc này, khi Jason treo những sợi dây đèn mà Amy đã tháo ra cho khỏi bị rối, anh thấy mình tự kể lể cho cô nghe về thời thơ ấu của anh. Anh cũng chẳng buồn giải thích tại sao anh đã ở chung nhà với David trong khi anh chỉ là một "người anh họ", và cô cũng chẳng thèm hỏi đến. Ngược lại, Amy đã kể cho anh nghe về lúc cô còn nhỏ. Cô là con một, ở với mẹ, và khi cô hỏi cha cô là ai, mẹ cô đã bảo rằng đó không phải là chuyện cô phải bận tâm đến.

Cả hai câu chuyện của họ đều có vẻ buồn bã và rõ ràng là đơn tẻ, nhưng khi họ kể cho nhau nghe, họ trêu nhau, và Amy đã bắt đầu ra một cuộc thi xem ai có cha mẹ khó chịu nhất. Mẹ của Amy là một người đàn bà ở sạch nhất trên đời và rất ghét Giáng Sinh bởi vì những thứ lôi thôi được bày ra vào ngày lễ này. Còn cha của Jason thì ghét bị nếp sống hằng ngày của ông rối tung lên.

Họ bắt đầu tưởng tượng một cuộc hôn nhân giữa hai ông bà sẽ như thế nào. Ba của Jason vừa chơi đánh bài vừa búng tàn thuốc văng tung tóe khắp phòng và mẹ của Amy thì với một cái máy hút bụi dính trên cánh tay phải của bà thường xuyên.

Rồi họ suy đoán xem hai ông bà sẽ sinh ra những đứa con như thế nào và quyết định rằng chúng cũng sẽ hoàn hảo như chính bản thân họ vậy, nếu như cha mẹ của họ thật sự là vợ chồng. Jason ra vẻ nghiêm trang đến nỗi gương mặt anh gần như vỡ ra khi anh bật cười, và Amy thì sống trong một căn nhà mà nói ra có thể làm cho mẹ cô đứng tim.

- Ôi, đẹp quá! -- Cuối cùng Amy thốt lên. Cô đứng lùi lại để nhìn cái cây Noel đã xong phân nửa.

- Ước gì tôi có đem theo một cái máy ảnh bên mình. -- Jason nói. -- Cái cây Noel này đáng để giành làm lưu niệm lắm.

- Tôi không có máy chụp hình, nhưng mà tôi có thể ... -- Cô im bặt và nhoẻn miệng cười với anh. -- Anh ráng treo cho xong mấy sợi dây kim tuyến kia đi trong lúc tôi có một bất ngờ cho anh. Không, đừng quay lại đây, hãy nhìn bên kia kìa.

Anh nghe tiếng cô hối hả đi vào phòng ngủ, sau đó trở lại và ngồi xuống chiếc ghế xấu xí, cũ kỹ hình hoa hướng dương. Anh mong được thấy cô đang làm gì chết đi được, nhưng anh không dám nhìn. Cho đến khi anh treo sợi dây kim tuyến cuối cùng rồi cô mới bảo anh có thể quay đầu lại.

Khi anh quay lại, anh có thể thấy là cô đang giơ một tờ giấy trắng lên, và trên đùi cô là một cuốn sách với một cây bút chì. Anh cầm lấy tờ giấy và nhìn vào đấy. Đó là một hình vẻ vui nhộn về anh đang chen lấn giữa một tá dây đèn để trang trí cây Noel. Cái cây thì ở phía sau anh. Tấm hình có vẻ kỳ diệu, tếu lâm, và cùng một lúc lại có vẻ sâu sắc, tạo cho anh có vẻ như thể anh đang chú tâm và bỏ tất cả yêu thương vào trong công việc này.

Jason ngồi xuống ghế sofa với bức họa trong tay anh.

- Tấm hình nhìn hay thật.

Amy cười ngất.

- Anh có vẻ ngạc nhiên thì phải.

- Quả thật tôi rất ngạc nhiên. Tôi tưởng cô bảo cô không có tài năng gì hết mà. -- Giọng anh thật nghiêm chỉnh.

- Không có tài năng gì xuất sắc cả. Đâu có ai lại muốn mướn một người biết vẽ những hình hoạt họa chứ.

Jason không trả lời câu nói đó của cô.

- Nếu như cô còn những bức họa như thế này nữa, đi lấy nó và đem đến đây cho tôi đi.

- Dạ, anh Hai! -- Amy đứng dậy và đưa tay lên chào anh. Cô cố gắng ra vẻ như không có gì quan trọng, nhưng cô chạy như bay để tuân theo lệnh của anh. Và trong vài giây, cô đã trao cho anh một phong bì màu nâu phai màu, thật dày, được buộc lại bởi một sợi dây.

Jason biết rõ là Amy đang nín thở trong lúc anh xem những bức họa, và anh không cần phải hỏi xem cô đã từng cho ai xem qua chúng chưa, bởi vì anh thừa biết cô chưa bao giờ cho người khác xem cả. Bởi dù cho cô cố gắng ra vẻ can đảm như thế nào đi chăng nữa, cuộc sống với một gã nghiện rượu như Billy Thompkins chắc chắn phải vất vả lắm.

- Tấm nào cũng đẹp. -- Anh vừa lật từng trang xem vừa nói.

Đa số những bức họa đều vẽ thằng Max, từ lúc mới sinh cho đến bây giờ, và tất cả đều có nét rõ rệt, từng đồ vật, từng đồ chơi mà một em bé có thể với tay tới. Có một tấm, thằng Max nhìn lên cái bong bóng với vẻ thơ ngây, hai tay với lên để chụp lấy nó với vẻ hớn hở.

- Tôi thích chúng lắm. -- Anh nói lúc cất mấy bức họa lại vào trong phong bì một cách cẩn thận. Máu làm ăn trong người anh muốn cho cô biết về việc xuất bản trên báo chí và sách, nhưng anh cố kiềm chế mình lại. Ngay bây giờ anh nghĩ rằng tất cả anh chỉ có thể làm là ban cho cô một lời khen mà thôi.

- Tôi rất là thích mấy bức họa này và cám ơn cô đã cho tôi xem nó.

Amy cười với anh, một nụ cười rạng rỡ đến độ gần như vỡ cả gương mặt cô ra làm đôi vậy.

- Anh là người duy nhất đó giờ thấy được chúng. Ngoại trừ mẹ tôi ra, và bà đã bảo tôi đừng lãng phí thời gian của mình.

- Vậy chứ bà ấy muốn cô làm cái gì?

- Trở thành một luật sư.

Mới đầu Jason tưởng rằng cô đùa, nhưng rồi khi anh thấy đôi mắt long lanh.

- Tôi có thể tưởng tượng cô đang bênh vực cho một tội phạm đấy. "Làm ơn mà, thưa quan Tòa. Anh ấy xin hứa là sẽ không làm như thế nữa. Anh ấy thề nếu nuốt lời sẽ chết chẳng toàn thây. Anh ta sẽ không bao giờ giết người hơn là 22 người phụ nữ bé bỏng mà anh ta đã giết đâu. Tôi năn nỉ quan Tòa mà."

Anh nhái giọng của Amy thật giống làm cho cô lấy một cái gối lên và ném về phía anh, nhìn anh làm một con vịt bay qua bay lại như thể anh sẽ bị thương nếu như vật đang bay đụng trúng.

- Anh đúng là một người đáng ghét mà. -- Cô cười ngất. -- Nếu như học luật thì tôi cũng có thể làm một luật sư giỏi đấy. Tôi cũng thông minh lắm mà, anh không biết sao.

- Đúng vậy, quá đúng đấy chứ. Nhưng mà hình như lúc nào cô cũng có vẻ là người bị thua thiệt.

- Nếu như tôi không phải thế, thì anh đã không có chỗ nào để đón Giáng Sinh rồi. -- Cô trả đũa.

- Cũng đúng. -- Anh nhe răng cười. -- Và tôi phải nên cám ơn cô về việc đó.

Khi Jason nói lời này, anh nhìn vào đôi mắt của cô và phát giác ra rằng anh rất muốn hôn cô. Nếu không hôn cô, chắc anh chết mất.

- Tôi nghĩ tôi nên đi ngủ là hơn. -- Cô nói nhẹ nhàng khi cô đứng dậy và tiến thẳng về phòng ngủ của mình. -- Thằng Max là một đứa bé thức rất là sớm và ngày mai còn nhiều việc phải làm lắm đấy. -- Cô đi được nửa đường thì quay lại nhìn anh. -- Tôi không có ý bảo rằng tôi đã giúp đỡ anh khi cho anh ở lại đây đâu. Sự thật là anh đã làm mùa Giáng Sinh này thật có ý nghĩa cho thằng Max và tôi. Cả hai chúng tôi đều rất thích sự có mặt của anh.

Jason chẳng biết nói gì hơn là gật đầu thay cho lời cám ơn. Anh không thể nhớ được bất cứ người nào nói với anh rằng họ thích anh chỉ vì sự hiện diện của anh.

- Chúc ngủ ngon. -- Anh bảo. Rồi sau đó anh ngồi thật lâu trước ngọn lửa sắp sửa tàn nơi lò sưởi, nghĩ ngợi xem mình đang ở đâu và đang làm những gì.

No comments: