Monday, August 3, 2009

Hạnh Phúc Đơn Sơ - Chương 6



Hạnh Phúc Đơn Sơ

Tác giả: Jude Deveraux
Phiên dịch: Tuyết Băng – TP






Chương 6





- Có nhận được việc làm đó không? -- Jason hỏi ngay lúc Amy vừa bước vào nhà.

- Không. -- Cô nói một cách chán nản, rồi sau đó nhanh nhẩu với tay bế thằng Max. -- Và tôi đang căn cứng vì sữa đây.

Không màng đến vẻ ngượng ngùng của Jason, cô ngồi phịch xuống chiếc ghế sofa cũ kỹ bạc màu một cách mệt mỏi, cởi áo ra, tháo luôn cả áo ngực và cho thằng Max bú sữa. Cu cậu bú sữa mẹ như một kẻ háu ăn.

- Tối nay ra ngoài ăn, chịu không? -- Anh hỏi. -- Tôi đãi.

- Ui da! -- Amy nói, liền sau đó đưa một ngón tay vào miệng thằng Max và làm cho nó ngưng bú trong giây lát trước khi nó lại nhào vào bú tiếp tục.

- Răng. -- Cô nói. -- Anh biết không, trước khi sanh nó ra, tôi thường hay mơ mộng đến việc cho con bú sữa mẹ và nghĩ rằng chuyện đó rất là lãng mạn. Tôi tưởng nó sẽ rất là dịu dàng và thú vị. Và đúng là như thế, nhưng mà đồng thời nó cũng rất là ...

- Đau đớn? -- Anh hỏi. Và đến khi cô mỉm cười thay lời đáp, anh cũng mỉm cười lại.

- Tôi nghĩ tôi cũng sẽ biết anh là bê đê nếu như anh David không nói cho tôi biết. Anh rất là biết ý người ta, là một người nhạy cảm. Và mặc dù anh nhìn có vẻ khô khan và lạnh lùng, thật ra bên trong anh là một người đa sầu đa cảm, đúng không nào?

- Tôi chưa bao giờ được gọi như thế cả. -- Jason nói trong lúc anh liếc về phía chiếc gương đã mờ và nức treo tòng teng bên mé phải của anh. Bộ thực sự anh nhìn khô khan và lạnh lùng lắm sao?

- Sao hả, thằng Max đã làm gì trong lúc tôi đi vắng đây?

Nghe đến đó, Jason mỉm cười và không bao lâu sau, anh thấy mình tích cực tạo ra một câu chuyện vui về buổi trưa của anh và thằng Max.

- Tôi nghĩ Noel này tôi sẽ cho nó một bộ dao, cái loại mà nó có thể cắt tay một cách dễ dàng. Bởi vì bây giờ thì nó phải cố hết sức mình để tự đập đầu và ráng làm cho mình bể sọ. Tôi nghĩ tôi sẽ làm cho cuộc sống này dễ dàng hơn cho nó.

Amy cười lớn và nói:

- Bộ dao treo trên một sợi dây. Đừng quên những sợi dây nối liền nhau nhé. Bởi vì nếu không thì làm sao nó có thể tự siết cổ được chứ?

- Ôi, đúng rồi. Những sợi dây nữa. Và tôi nghĩ là tôi sẽ dắt nó đi đến một xí nghiệp làm giấy. Tôi sẽ đặt cho nó ngồi ở giữa xí nghiệp và để cho nó ăn giấy mà tìm đường thoát ra.

Amy chuyển thằng Max qua bên ngực bên kia, và khi cô làm thế, Jason đã ra dấu cho cô giơ hai cánh tay lên để anh có thể đặt chiếc gối ở phía dưới, để cô không cần phải mỗi tay vì nâng đầu thằng Max.

- Và đừng quên mấy học tủ mà nó có thể kéo ra rồi đóng kẹt tay lại.

Bây giờ thì họ thật sự cười giỡn với nhau đây. Và Jason đột nhiên phát giác ra rằng lần đầu tiên trong biết bao nhiêu năm qua mà có một người đàn bà thật sự cười vui với những mẫu chuyện tiếu lâm của anh.

- Ăn pizza có được không? -- Jason nói một cách bất ngờ. -- Một cái thiệt là bự với đủ thứ thịt thà, rau cải bên trên. Và bình nước Cô-Ca Cô-La thật to với bánh mì trét tỏi nhé?

- Tôi không biết là tôi có nên không nữa bởi vì sữa của tôi. -- Amy ngần ngừ. -- Tôi không chắc là em bé có thể uống sữa có mùi tỏi hay không.

- Hình như việc đó không thành vấn đề đối với dân người Ý. -- Jason trả lời.

- Cái đó cũng đúng. -- Amy nói và rồi mỉm cười cùng anh. -- Vậy thì ăn pizza. Nhưng chỉ nếu như tôi có thể trả tiền phần ăn của mình đấy nhé.

Trước khi anh kịp suy nghĩ, Jason đã nói:

- Cô còn hơn ăn mày nữa sao đủ tiền trả cái gì. -- Rồi giật mình với những gì anh vừa nói.

- Quá đúng. -- Amy đáp một cách đồng tình. -- Có thể trong lúc ăn tối chúng ta có thể tìm ra cách giải đáp cho tương lai của tôi. Anh có ý kiến gì không?

- Một chút cũng không. -- Anh mỉm cười. -- Lúc nào cô cũng có thể lấy một anh chàng bác sĩ trẻ tuổi, tốt bụng nào đó và không bao giờ cần phải đi làm nữa.

- Bác sĩ hả? À, ý anh là anh David đó hả. Anh ấy không có thích thú đến tôi đâu.

- Nó điên vì cô đấy. -- Jason trả lời.

- Anh vui tính thật. Anh David yêu mến hết tất cả phụ nữ ở thị trấn này, đó là tại sao anh ấy nổi tiếng như thế. Vả lại, tôi không phải là một người đào mỏ và tôi không muốn phải sống nhờ vả vào bất cứ một người đàn ông nào cả. Tôi muốn làm một việc gì đó, nhưng mà tôi không biết là tôi có thể làm cái gì. Phải chi tôi có một cái tài gì đó, như là ca hát hay là chơi đàn dương cầm chẳng hạn.

- Theo tôi thấy thì cô có khiếu làm mẹ đó chứ.

Amy nghiêng đầu sang một bên.

- Anh rất là dễ thương, anh có biết không? Anh có thể dùng cái điện thoại đó của anh để gọi đặt pizza không hả?

- Được mà. -- Anh cười.

Một lát sau, khi thằng Max đã ngủ trên chiếc ghế sofa, họ đốt đèn cầy và trò chuyện. Anh hỏi cô về cuộc sống của cô với Billy, và hơi phản đối ngay lúc đầu, nhưng sau đó cô đã bắt đầu kể, và không lâu anh nhận ra cô rất thèm khát được tâm sự.

Và trong lúc cô kể, anh bắt đầu nhìn tên nghiện rượu của cái xóm này với một cái nhìn khác. Billy Thompkins đã là một trò đùa của thiên hạ ở Abernathy từ khi anh 14 tuổi và bắt đầu rượu chè. Anh ta chạy cho xe đụng nhanh cỡ như anh trèo lên được nó. Ba mẹ Billy đã cầm nhà để trả tiền chuộc anh ra khỏi tù hết lần này đến lần khác. Nhưng Amy đã nhìn thấy một điều gì đó bên trong người đàn ông này mà chưa một ai khác nhận ra.

Jason đã gọi đặt một cái bánh pizza bự kinh khủng, và trong lúc Amy kể chuyện, cô không để ý rằng mình đã cho vào bụng cả ba miếng bánh. Đã lâu lắm rồi Jason đã quên hẳn cái cảm giác được ăn bánh pizza là một điều thú vị hiếm có.

Cho đến khi miếng phó mát cuối cùng đã biến mất, Amy mới ngáp một cái thật to. Và mặc dù mới có 9 giờ tối, Jason đã bảo cô đi ngủ. Đứng dậy, cô cúi xuống định bế thằng Max lên, nhưng Jason phủi tay cô ra, rồi anh ẳm cậu bé lên mà không hề đánh thức nó dậy.

- Anh quả là một người có thiên tài làm cha đấy. -- Amy nói với giọng ngái ngủ trong khi cô đi trước về phòng ngủ của mình.

Mỉm cười với sự nhận xét của Amy, Jason đặt thằng Max xuống cái nôi cũ thô kệt đang làm giường của nó, và khe khẽ rời khỏi phòng. Lạ thật, anh cũng cảm thấy buồn ngủ không kém. Bình thường anh đâu có lên giường cho đến một hay hai giờ sáng. Nhưng có cái gì đó làm cho anh uể oải khi phải cứu cậu bé từ nguy hiểm này đến nguy hiểm khác.

Anh đi về phòng ngủ của mình, cởi cái quần dài ra, và leo lên giường trong chiếc áo và quần lót. Anh ngủ không hay biết gì cho đến khi anh nghe một tiếng hét thất thanh của thằng Max. Phóng nhanh ra khỏi giường, anh chạy thẳng vào nhà bếp, nơi mà anh thấy thằng Max đang được ràng rịt trên chiếc ghế nệm nhỏ và Amy đang đút cho nó ăn. Cả hai mẹ con đều mặc đồ chỉnh tề mặc dù bên ngoài trời vẫn hãy còn tối.

- Đã mấy giờ rồi vậy? -- Jason dụi mắt hỏi.

- Gần sáu giờ rưỡi. Sáng hôm qua thằng Max đã ngủ nướng.

- Tiếng hét ban nãy là gì thế?

- Tôi đoán là thói quen. Nó rất thích la hét. Anh không nghĩ mình nên mặc đồ vào hay sao hả?

Jason dợm nhìn xuống đôi chân trần của mình.

- Vâng, dĩ nhiên rồi.

Rồi sau đó anh nhìn vào gương mặt đỏ rần của Amy. Cô ấy có thể vạch bộ ngực trần của mình ra trước mặt anh nhưng lại ngại ngùng vì sự ăn mặc của anh hiện giờ ư? Anh đang mặc trên người còn nhiều đồ hơn là khi anh đi bơi nữa kia mà? Mỉm cười khi nhìn thấy cô quay mặt đi nơi khác, anh có cảm giác lâng lâng vui thích vì cô thấy anh hấp dẫn.

David, anh nghĩ. Thằng David. Thằng David mới là người đang yêu thầm Amy.

- Cái này đã được nhét vào cách cửa trước nhà hồi sáng này, và bên ngoài còn có một chiếc xe nữa. -- Cô nói, hất mặt hướng về phía tờ báo được cuộn lại nằm trên cái bàn ở trong phòng bếp.

Không màng đến lời năn nỉ của cô kêu anh đi mặc đồ vào, anh tháo sợi dây thun ra khỏi tờ báo và lấy ra một tờ giấy nhỏ bao lại chìa khóa bên trong. Đó là một tin nhắn được đánh máy bảo rằng quần áo anh được để ngoài sau chiếc xe và những việc khác đã được hoàn tất đâu vào đấy. Anh sẽ được liên lạc sau.

- Cứ y như là tin nhắn của thám tử vậy. -- Jason nói trong họng, rồi nhìn lên để xem chừng coi Amy có nghe thấy anh hay không.

Nhưng cô nàng đã không nghe thấy gì, bởi vì gương mặt cô ấy thật kích động làm anh lúc đầu tưởng rằng thằng Max bị cái gì. Nhưng thằng bé đang thích chí quẹt cháo lên lỗ tai của nó, nên Jason quay lại nhìn Amy.

Nhìn như một diễn viên kịch nói, cô đưa tay chỉ về phía tờ báo mà anh đã trải dài ra trên bàn mà không nói nên lời. Có một trang quảng cáo thông báo là có một tiệm bán đồ em bé ở một thành phố cách Abernathy khoảng 10 dặm đang đại hạ giá. Người chủ đã trang trí những phòng em bé, có bàn ghế, tủ, giường, và đồ đạc trong mỗi phòng được bán với giá 250 đô thôi. Amy đang chỉ tấm hình của một chiếc giường, một cái ghế xích đu, một cái bàn thay tả, một cái đồ treo trên nôi mà nhìn dường như có mấy chú cao-bồi và đàn ngựa treo lủng lẳng nữa. Cô thốt ra những tiếng chừng như nghẹt thở chỉ nghe được:

-U, a, ơ.

Có thể là quỷ đã nhập anh bởi vì anh không thể kiềm chế mình mà chọc cô:

- Trong nhà còn bánh gạo nữa không hay là thằng Max đã ăn hết mọi thứ rồi nhỉ?

Anh cầm tờ báo lên và mở ra:

- Hình như giá vàng đang xuống. Có lẽ tôi phải mua một ít quá.

Anh giơ tờ báo lên để cho trang quảng cáo thật to kia kề sát ngay trước mặt của Amy.

Cuối cùng thì Amy cũng lấy lại giọng nói của mình. Phớt lờ anh, cô nói:

- Tôi có thể mua nó nổi không hả? Tôi có đủ khả năng không? Anh nghĩ sao hả? Chắc tôi phải gọi anh David và mượn anh ấy chút tiền. Ôi, không được rồi. Chúng ta phải có mặt ở đó khi tiệm mở cửa vào lúc 9 giờ. Làm sao tôi có thể đến đó được chứ? Có thể anh David ...

Nghe đến đây, Jason để tờ báo xuống và giơ chìa khóa xe lên, đưa qua đưa lại trước mũi cô:

- Chúng ta sẽ đi gặp anh David. -- Cô nói một cách hối hả. -- Tôi sẽ trả lại anh tiền xăng sau nhé. Hãy nhìn bên dưới tờ quảng cáo nè. Tôi nghĩ không biết quần áo có đi cùng với những đồ này không? "Tất cả mọi thứ cần thiết cho em bé". Ôi trời ơi, nhưng thằng Max chưa bao giờ có được những áo quần mà chưa từng mặc qua bởi những người khác cả. Anh có thể cho tôi mượn điện thoại để gọi anh David không hả?

- Tôi sẽ cho cô mượn tiền. -- Anh nói và ước gì mình đã dặn luôn cả quần áo khi ra lệnh cho cô thư ký.

- Thôi khỏi. Tôi có thể trả lại anh David bằng sức lao động của tôi, nhưng anh thì đâu có cần cái gì.

Jason nhăn mặt khi nghe lời này và anh không hiểu vì sao. Nếu như cô ấy mượn tiền từ David thì không phải là tốt hơn hay sao? Tại vì tất cả những việc làm này đều từ mục đích duy nhất là để cho David và Amy thành đôi kia mà. Và khi nghĩ đến đây thì anh lại thắc mắc, tại sao thằng David không sang chơi hồi tối này nhỉ?

- Hãy đi nhìn xe của tôi xem. -- Jason nói. -- Rồi sau đó hãy vào đây và cho tôi biết cô lấy bao nhiêu tiền để dọn dẹp nó.

Với một cái nhìn "coi chừng thằng Max" ném qua vai, cô lật đật chạy ra ngoài cửa trước. Mười phút sau cô trở lại.

- 100 đô. -- Cô nói một cách dứt khoát. -- Sao anh có thể sống bê bối như một con heo vậy hả?

Jason chẳng biết nói sao hơn là cười nụ cười méo mó cùng cô. Có phải con nhỏ Parker đã giàn cảnh hơi quá với chiếc xe rồi không?

- Và thêm 150 đô nữa để giặt sạch mớ quần áo ở đằng sau nữa. Thiệt đó, ông Wilding à, tôi không hề nghĩ rằng ông có thể ở dơ như thế đấy.

- Tôi ... à ... -- Anh mở miệng, có cảm giác như mình là một cậu bé trai đang bị mẹ mình cằn nhằn vậy.

- Thôi đi mặc đồ vào đi, rồi sau đó ra ăn sáng. Tôi muốn có mặt ở tiệm đó khi người ta mở cửa. Họ nói chỉ còn có tám bộ trang trí như thế thôi. Anh biết không, tôi nghĩ vụ này có liên quan đến một cuộc ly hôn. Cho nên ông ta mới bán những món đồ này với giá rẻ như thế hơn là để cho bà vợ của ổng hưởng được số tiền. Có nhiều người chẳng có lương tâm gì cả. Không biết có con cái dính liếu trong việc này không ha. Tại sao anh lại đứng đó nhìn sững tôi như thế chứ? Đi đi. Đi mặc đồ đi. Thời gian là vàng bạc đó nha.

Chớp mắt vì không thể tưởng tượng được với câu chuyện kinh dị mà Amy vừa bịa ra, Jason đi về phòng ngủ của anh để tắm và mặc vào lại bộ đồ dơ và nhăn của anh. Làm sao con bé Parker có thể biết mà để quần áo dơ trong xe để gây sự chú ý của Amy cơ chứ?

Khi anh trở ra nhà bếp để lấy một tô bánh gạo vô vị của mình, Amy nhìn có vẻ như một tên trộm. Cô ấy có chuyện gì đây nè, nhưng anh không biết là chuyện gì thôi.

- Tôi đã mượn điện thoại của anh. -- Cô nói thật ngọt ngào. -- Hy vọng không sao chứ.

- Không có gì mà. -- Anh nói rồi nhìn xuống cái tô của mình. -- Không thể chờ được để gọi thằng David à? -- Những lời lẽ này thốt ra khỏi miệng anh trước khi anh kịp chặn lại.

- Ôi, không phải. Chỉ là một vài cô bạn gái. Nhưng mà tôi sợ rằng có vài cú gọi là đường dây xa đấy. Tôi sẽ trả lại anh ... bằng một cách nào đó.

- Tôi có một căn nhà mà. -- Anh bảo và cả hai người họ cùng cười khi Amy rên rỉ với ý nghĩ phải dọn dẹp lau chùi cái chỗ đó.

Amy bắt họ phải rời khỏi nhà lúc 7:30, và khi Jason mở cửa xe, anh đã hết cả hồn. Cái quái gì đã xảy ra với chiếc xe này vậy trời? Bên trong xe dính đầy bùn - đã chảy và thấm vào hết các kẽ hở. Anh nghi ngờ không biết mấy cánh cửa sổ xe có còn hoạt động được không nữa bởi vì bùn đã nằm kẹt giữa kính và cánh cửa. Nếu muốn làm sạch chiếc xe, cánh cửa cần phải được tháo rời ra. Ở phía sau là một đống áo quần cũng đã được tắm cùng một loại bùn.

Vì đã được nhìn thấy chiếc xe rồi, Amy chuẩn bị sẵn sàng và cô trải một tấm mền cũ lên trên ghế ngồi, sau đó ngồi vào xe với thằng Max trên đùi.

- Anh không cần phải nói với tôi. -- Cô khẽ khàng, một khi cánh cửa đã được đóng lại. -- Nhưng mà tình nhân của anh đã trả thù riêng bằng cách lái xe anh và cả áo quần anh nữa, xuống một cái hồ, đúng không nào?

- Cũng gần giống như thế. -- Jason lầm bầm, đang suy nghĩ anh sẽ phải trò chuyện riêng với cô thư ký của mình. Khi mà anh bảo dơ bẩn, ý anh là có thể bày vài lon nước ngọt và mấy bịch bánh kẹo chẳng hạn.

- Cũng lạ thiệt, cái máy xe không bị bùn làm tắt nghẽn lại ha. -- Cô nói khi chiếc xe khởi động một cách dễ dàng. -- Thôi chết rồi!

Vừa lúc Jason quay đầu xe ra ngoài đường, anh nhìn sang cô đầy thắc mắc.

- Anh ta đã trét bùn đầy xe, phải không hả?

- Chúng ta có thể không nói đến đời sống cá nhân của tôi có được không? -- Jason nổi quạu. Anh đã ngán ngẩm về những cuộc đối thoại về "người tình đực rựa" của mình.

Một hồi lâu, Amy không nói gì cả và anh cảm thấy hối hận về sự cáu kỉnh của mình.

- Tôi hy vọng ở chỗ đó họ có ghế em bé để trên xe. -- Anh nói khi anh nhìn sang cô và cô cười lại với anh.

- Anh có tiền mặc không hả? Tôi không ...

- Nhiều lắm. -- Anh trả lời, mừng thầm vì không khí khó chịu ban nãy đã tan biến. -- Vậy, những công việc khác mà cô đã cố gắng xin làm ngoài việc dọn dẹp là những việc gì hả?

Jason hỏi trong lúc Amy ôm thằng Max thật chặt trên đùi cô. Nếu như họ bị cảnh sát bắt gặp thì họ sẽ bị bắt bởi vì thằng Max không có cài dây an toàn. Và Jason không muốn nghĩ đến việc gì sẽ xảy ra với thằng Max nếu như họ bị đụng xe. Không nghĩ ngợi gì, anh liền giơ tay ra và siết bàn tay nhỏ xíu của thằng Max và được cu cậu tặng lại cho một cái cười toe toét.

Hình như Amy không hay biết bởi vì cô đang kể cho Jason nghe hết những công việc mà cô đã nộp đơn xin làm và cả những việc mà đã được mướn để làm. Nhưng công việc nào cũng đều bị mất vì lý do này đến lý do khác.

- Có hai lần tôi phải nghĩ việc bởi vì ông chủ ... Ôi ...

- Rượt cô chạy vòng quanh cái bàn làm việc hả?

- Chính xác là vậy. Và thật là khó khăn để tìm được một công việc ở gần đây. Tôi đã từng nghĩ tôi sẽ làm một người mát-xa giỏi á. Anh nghĩ sao hả?

Jason đã thoát khỏi cần trả lời cho câu hỏi đó bởi cửa tiệm đã xuất hiện phía trước. Nhưng anh đã phải giật mình với những gì anh nhìn thấy. Bên dưới tấm bảng "Thiên Đường của Em Bé" thì có khoảng 15 người đàn bà với những chiếc xe đẩy em bé đang chờ cho tiệm mở cửa.

- Thôi chết rồi. -- Amy nói. -- Tôi chỉ gọi có bảy người bạn thôi. Chắc họ đã gọi bạn của họ nữa, và, thôi rồi rồi, còn có nhiều chiếc xe khác đang đi đến kìa và chắc là họ đến đây vì tiệm "Thiên Đường của Em Bé" rồi bởi vì những tiệm khác 10 giờ mới mở cửa lận.

- Cô gọi những người này hả? -- Anh hỏi.

- Tôi sợ rằng họ không đọc thấy tờ quảng cáo và sợ họ sẽ không biết có mục đại hạ giá này. Anh biết không, cũng lạ thật, đáng lẽ ra phải có nhiều người đến đây hơn là bao nhiêu đây chứ. Còn những người khác đã đọc tờ báo sáng nay thì sao nhỉ? Có thể họ biết đây chỉ là một trò lừa đảo và không phải thiệt. Có thể là người chủ này đã làm những việc như thế này rồi và có lẽ là không có đồ đạc gì để bán nữa cả. Có thể là ...

Trước khi cô có thể nghĩ thêm một câu chuyện tự mình bịa ra thì Jason đã bước ra và mở cửa xe cho cô.

- Đi thôi, mình đi vòng ra phía sau và coi coi mình có thể lọt vào trong trước vài phút sớm hơn hay không.

- Anh nghĩ làm vậy có công bằng không hả?

Đưa lưng lại Amy, Jason đảo mắt một vòng.

- Có lẽ là không, nhưng mà rồi việc này là cho thằng Max mà, đúng không? -- Anh nói khi anh ẳm thằng bé từ nơi cô. -- Vả lại, trời quá lạnh để đứng chờ ngoài này và tiệm còn 30 phút nữa mới mở cửa.

Amy nở một nụ cười sáng rỡ với anh:

- Anh quả là biết cách giải quyết mọi vấn đề, đúng không?

Khi Jason quay đi, thằng Max tựa vào trong cánh tay anh một cách êm ấm. Anh cứ cười mỉm chi bởi vì Amy có một cách gì đó làm cho anh có cảm giác mình cao ít nhất là ba mét. Khi anh gõ mạnh lên cánh cửa sau của tiệm và nó được mở ra, anh thoáng giật nẩy mình khi nhìn thấy một trong những viên chức tối cao trong văn phòng tại New York của anh đang đứng đó, mặc một bộ đồ màu xám từ trên xuống dưới, và một cây chổi trong tay ông ta.

- Anh muốn xem mấy món đồ sớm hơn hả? -- Người đàn ông hỏi, giọng điệu có vẻ như thể ông ấy không phải là người có bằng cấp tại trường thương mại của Harvard vậy.

Hơi bực mình, Jason chỉ có thể gật đầu. Anh không thích khi mà cấp dưới của anh làm những việc mà anh chưa cho phép trước. Đến lúc Amy nắm tay anh thật nhanh và siết chặt, Jason vẫn còn chưa dịu lại.

Một khi họ đã đi qua khỏi khu vực chứa hàng đằng sau tiệm và đi vào bên trong cửa tiệm thì Jason càng không được hài lòng, bởi vì ở đó có hai phó giám đốc của anh, cả hai người đàn ông này cũng đang mặc những bộ đồ lao động và cả hai đang khiên bàn ghế, giường trẻ em qua lại.

- Ông bà là những người khách đầu tiên ông bà có thể lựa chọn những gì mình muốn trước. -- Một giọng nữ vang lên và họ quay lại để nhìn thấy một người phụ nữ thật nổi bật đang đứng phía sau họ. Cô ta dĩ nhiên là cô thư ký của Jason. Chỉ nhưng mà cô ấy đang mặc trên người là cái đồ mà anh chắc chắn là cổ đã mua nó từ chợ Kmart chứ không phải trong bộ quần áo hiệu Chanel mà thường ngày cô thường mặc. Và mái tóc dài màu đỏ của cô đã được búi lên thành một búi tóc nhỏ trên đầu của mình. Và có cả thảy là ba cây viết chì màu vàng được chỉa ra từ búi tóc của cô. Mặc dù vậy, cô vẫn không thể che giấu được sự thật là cô cao 1 mét 75 và đẹp lộng lẫy không thua bất cứ một cô người mẫu nào.

Parker không hề chớp mắt khi nhìn Jason hay là đối với sự sửng sốt của Amy cả.

- Ông bà thích những gì nào? -- Cô hỏi. -- Màu xanh da trời? Màu hồng? Màu xanh lá cây? Màu vàng? Hay là ông bà muốn xem thử cả bộ duy nhất mà chúng tôi trang trí sẵn?

- Ôooooooo. -- Amy thốt ra một tiếng tận trái tim mình, và sau đó bắt đầu bước theo sau Parker như thể cô đang ở trong trạng thái hôn mê vậy.

Parker vừa đi vừa nói:

- Đây toàn là những đồ còn nguyên si. Chưa từng dùng qua bao giờ, nhưng nó toàn là những kiểu hết ra hàng rồi. Tôi hy vọng ông bà không ngại việc những đồ này là mẫu ra từ năm ngoái.

- Không đâu. -- Amy nói với một giọng cao ngất không thể tưởng. -- Đâu có, chúng tôi không ngại đâu mà. Phải không hả ông Wilding?

Cô không chờ cho Jason trả lời bởi vì trước mắt cô là căn phòng mẫu đã được trang trí đầy đủ và cả Jason cũng phải công nhận rằng cô thư ký của anh đã nổ lực hết sức mình. Anh có thể ngửi được mùi sơn trên tường. Chắc là cô ấy đã phải làm việc suốt cả đêm để có thể làm xong việc này, và anh phải nói rằng họ đã tạo ra một căn phòng rất ư đẹp mắt. Và đối với ánh mắt của một thương gia như anh, anh biết rõ những gì anh đang thấy đây là những món hàng tốt nhất trong các loại tốt. Chắc là Parker đã phải mua hết mọi thứ từ New York và đem chúng đến Abernathy trên máy bay riêng của anh.

Đó là một căn phòng dành cho một cậu bé trai, với những lằn vẽ màu xanh và trắng trên tường cùng một dãy thuyền buồm đang ra khơi giữa biển đang ngập sóng. Chiếc giường nhìn giống như một kiểu mới ra của cái giường được xếp lại, nhưng với những cây vịn chung quanh để bảo đảm an toàn và tứ phía đều thấp hơn. Cả một bộ toàn là nhân vật trong phim hoạt hình Winnie-the-Pooh được đặt ở tại một góc. Những tấm drap trải giường đều được thêu bằng tay hình những con thú nhỏ xíu và những cây cỏ, cái mà Jason biết chắc là thằng Max sẽ thích khi nhìn vào đó. Như để thử suy đoán của anh, anh đặt thằng Max xuống cái giường, nơi mà ngay lập tức cậu bé nhóm người dậy, rồi sau đó bắt đầu với tay chụp lấy cái đồ chơi treo trên đầu cho đến khi cu cậu chộp được cái đầu của một con ngựa bỏ vào trong miệng mình.

Tất cả còn lại trong căn phòng được trang trí với những đồ đạc khác cũng tương đương giá trị. Có một cái ghế xích đu, một cái bàn thay tả, một cái ghế em bé để trong xe, một cái hộp đồ chơi mà có lẽ đã được điêu khắc từ những người mọi da đỏ, và ở một góc khác là một chồng hộp màu trắng.

- Thêm vài tấm drap giường và một vài thứ cần thiết khác. -- Parker nói trong lúc cô nhìn theo ánh mắt của Jason. -- Có một vài bộ quần áo, nhưng mà tôi không có biết ni của ... -- Cô im bặt.

- Những cái này trị giá nhiều hơn là số tiền tôi có. -- Amy nói và trong giọng nói của cô chứa đầy nước mắt.

- 250 đô cho cả bộ trong phòng này đó. -- Parker nói thật nhanh.

Amy nhíu mắt nhìn người phụ nữ.

- Có phải những đồ này là đồ ăn cắp về không? Chỗ này có phải dạng như chợ trời chuyên bán những món hàng trái phép không hả?

- Tôi nghĩ nhìn về một khía cạnh nào đó thì vâng, những món đồ này đúng là đồ trái phép. -- Jason nhanh miệng nói. -- Nếu như những món đồ này vẫn còn nằm trong tay của người chủ tiệm trong mùa thuế thì ông ấy sẽ phải đóng thuế với những gì mà món hàng trị giá. Nhưng nếu như ông ta bán chúng với giá rẻ thì ông ấy có thể khai phá sản và chỉ bị phạt thuế với số tiền mà ông ấy kiếm được thôi - là một số lượng ít ỏi. Tôi nói thế có đúng không hả? -- Anh hỏi Parker.

- Hoàn toàn đúng. -- Cô nói rồi quay trở lại với Amy. -- Nếu bà thấy không thích căn phòng này thì chúng tôi vẫn còn những bộ khác ạ.

- Không đâu, căn phòng này rất là hoàn hảo rồi. -- Amy bảo và trước khi cô có thể nói thêm một lời nào khác, Jason đã lên tiếng.

- Chúng tôi sẽ lấy bộ này. Hãy chuyên chở nó đến nhà ngày hôm nay nhé. -- Khi anh nói đến đây, anh liếc nhìn về hai nhân viên cao cấp của mình đang tựa người vào những cây chổi và ngắm nhìn cái cảnh này với những nụ cười mỉm chi như hiểu biết. Chỉ nội ngày mai thôi, mọi người trong tất cả các chi nhánh của anh đều sẽ biết được chuyện này. -- Và tôi nghĩ là cô nên cho một người nào đó đi theo để dán những cái hình đó lên tường.

Nghe thế Amy khẽ rên thầm như thể nói rằng cô chắc chắn là Jason sẽ làm cho người đàn bà này rút lại lời hứa với cuộc mua bán.

- Dĩ nhiên rồi, thưa ông. -- Parker đáp mà không hề để lộ nụ cười. Sau đó cô quay sang thằng Max đang ở trên giường. Bây giờ thì nó đang nằm ngửa và đang cố đá lung tung tứ phía, âm thanh vang vọng khắp cửa tiệm. -- Đúng là một cậu con trai thật dễ thương. -- Cô nói rồi giơ hai cánh tay ra như thể cô có ý định bế thằng Max lên vậy.

Cậu bé khóc gào lên đến độ làm rung rinh cả chiếc giường con. Ngay lập tức, Amy có mặt và chìa tay ra trước mặt thằng Max.

- Xin lỗi nha. -- Cô lí nhí. -- Nó không quen gần người lạ cho lắm.

Và với câu nói đó của cô, thằng Max đã nhào vào trong vòng tay của Jason.

Jason không cần nhìn hai phó giám đốc của anh bởi vì anh biết rõ họ sẽ cho rằng thằng Max là con của anh. Chứ còn lý do nào để giải thích rằng Jason không phải là một "người lạ" với thằng bé nữa?

- Tôi sẽ đi trả tiền. Cô cứ tự nhiên nhìn chung quanh nhé. -- Jason nói trong lúc anh đi theo Parker đến một quầy tính tiền gần đó. -- Mấy cây bút chì có vẻ hơi quá đáng rồi đấy. -- Anh gầm gừ ngay lúc họ vừa ra khỏi tầm nghe của Amy.

- Vâng, thưa giám đốc. -- Cô vừa lấy mấy cây bút chì ra khỏi tóc mình vừa nói.

- Còn nữa, hai gã kia làm gì ở đây hả?

- Mình phải mua nguyên cả cái cửa tiệm để qua mặt được việc này. Tôi cảm thấy mình không đủ quyền để quyết định với số tiền nhiều như thế.

- Vậy cái cửa tiệm nhỏ tí tẹo thế này lại đáng giá là bao hả?

- Người đàn ông đó bảo hãy nói với anh tên của ổng là Harry Greene thì anh sẽ hiểu thôi.

Mắt Jason đảo ngược lên trời một hồi. Hồi cấp ba, anh đã cướp bạn gái của Harry trong tay hắn ta một ngày trước ngày đi dự buổi dạ hội cuối năm trước khi ra trường.

- Vậy cô có mua nó được với giá dưới 7 con số không hả?

- Mém chút đã không được rồi. Giám đốc này, thế chúng ta phải làm sao với những người đang chờ bên ngoài hả? Cái mục quảng cáo đó chỉ hiện ra trong tờ báo của anh thôi, nhưng mà không biết tại sao ...

- Họ đều là bạn của Amy. -- Anh thoáng nhìn chung quanh thằng Max - kẻ đang ráng giựt cái điện thoại xuống khỏi bàn - để thấy Amy đang đưa tay sờ khắp những món đồ của em bé một cách dịu dàng. -- Cứ bán cho họ với giá như vậy đi. Hãy bán mọi thứ với một giá rẻ. Hãy nhớ mọi thứ được bán với cái giá mà họ có thể mua nhé. Cứ chia đồ ra lẻ tẻ để mỗi người đàn bà ngoài kia có thể mua được cái gì đó họ cần.

Khi anh quay lại nhìn thì Parker đang nhìn anh trân trân với đôi môi há rộng.

- Và hãy bảo hai lão kia trở về New York ngay sau khi họ dán mấy cái hình lên tường.

- Vâng, thưa giám đốc. -- Parker trả lời nhẹ nhàng. Cô nhìn anh như thể cô chưa bao giờ trông thấy anh trước đây vậy.

Jason gỡ tay thằng Max ra khỏi tấm màn treo ở trên đầu của cái nôi.

- Và Parker nè, hãy bỏ thêm vào vài món đồ chơi chung với nguyên bộ giường tủ đó khi cô cho nó chuyên chở đến nhé. Thôi khỏi. -- Anh mâu thuẫn với chính bản thân mình. -- Đừng thêm gì vào cả. Tôi sẽ tự tay mua mấy thứ đồ chơi đó.

- Vâng, thưa giám đốc. -- Parker đáp thật khẽ.

- Thằng Charles có đến đây không?

- Anh ấy đến cùng với tôi ạ. Ảnh đang ở nhà của ba anh cũng như tất cả chúng tôi vậy. -- Nhìn theo nét mặt của cô thì cô nhìn có vẻ như là đang sững sốt đến tột cùng.

- Được rồi, giờ thì đừng há miệng như thế nữa và hãy mở cửa cho những khách hàng khác đi. -- Anh vừa tháo những ngón tay của thằng Max ra khỏi tấm màn lần nữa vừa bảo. Và sau đó anh trở lại bên cạnh Amy.

No comments: