Friday, August 14, 2009

Thiên Đường Không Tên - Chương 1

Thiên Đường Không Tên
Tuyết Băng - TP





Chương 1



Ông Hiển tay cầm túi đồ đi ra xe. Tóc Tiên chạy theo với cặp táp nho nhỏ và con chó nhồi bông mà cô hay ôm ngủ mỗi đêm. Bà Dung đứng ở ngạch cửa, khoanh tay lại, lưng dựa vào cánh cửa. Mắt bà đỏ hoe, đượm nét buồn không thể tả. Con tim như ngừng đập, bà nhìn chồng ra đi theo người đàn bà khác. Đằng xa, bà thấy con gái chạy theo cha nó trông thật tội nghiệp. Bà biết ông Hiển sẽ không dẫn theo đứa con gái, nhưng Tóc Tiên cứ nằn nặc đòi theo, bà không ngăn được đành để cho nó đi và đứng đây trông theo.

Ông Hiển vừa bỏ đồ vào xe thì Tóc Tiên cũng bỏ cặp cô vào xe theo ông. Ông Hiển như vừa mới phát giác Tóc Tiên đi theo mình, ông lấy cặp con gái trở ra và đưa cho cô .

- Tóc Tiên à, con không thể theo ba được, con hiểu không?

Cô bé Tóc Tiên mới vừa 8 tuổi, nức nở:

- Con không hiểu, con muốn theo ba. Tại sao con không thể theo ba được?

Ông Hiển tuy rất thương con gái nhưng không thể mềm lòng.

- Ba và dì Nga đi trước. Mai mốt về, ba đón con sau. Bây giờ con phải ở với má vì má rất cần con. Công chúa của ba ngoan nha.

Tóc Tiên lắc đầu hét lên:

- Con không muốn ở với mẹ. Con muốn theo ba. Con đi theo ba Hiển.

Ông Hiển đang bối rối trước hoàn cảnh khó xử này thì trong xe bước ra một người đàn bà cực kỳ xinh đẹp tuổi độ 40 mấy. Gở kính mát xuống, bà nhìn Tóc Tiên với đôi mắt lạnh lùng rồi quay sang ông Hiển.

- Sao còn chưa giải quyết cho xong? Anh cứ dây dưa vậy đâu phải là đàn ông.

Ông Hiển ấp úng:

- Anh ... anh ... Nó còn nhỏ chưa hiểu gì mà.

Bà Nga nói thật nhẹ nhàng, nhưng câu nào cũng chứa đầy quyền lực khiến ông Hiển rụt rè.

- Bây giờ anh thay đổi ý định ở lại vẫn còn kịp mà. Cứ ở lại với vợ con anh nếu anh không nỡ xa họ để theo em.

Dứt lời, bà Nga bỏ vào xe, tuy nhiên không quên liếc con bé Tóc Tiên một cái thật dài. Ông Hiển vịn vai Tóc Tiên. Ông nhỏ nhẹ giải thích:

- Ba và dì Nga hiện thời không thể dẫn thêm con. Nhưng nhất định ba sẽ về kiếm con. Ba rất thương con. Con lúc nào cũng sẽ là công chúa của ba.

Ông Hiển bước vào xe, đóng cửa lại. Tóc Tiên chạy theo đập vào cửa, ông đành phải quay kính xe lên. Con nhỏ mếu máo, nhưng ông chẳng dám nhìn. Chia tay với má nó hình như dễ hơn là đứa con gái. Bà Nga cho xe chạy đi. Phía sau bỏ lại con bé ngồi bẹp dưới đất, giẫy nảy khóc ré lên. Bà Dung đi tới, kéo con bé đứng dậy và ẳm nó lên.

"Suỵt ... có mẹ đây.

Con bé ôm cổ má, miệng không ngớt thút thít, nước mủi nó chảy quanh.

- Con muốn ba. Con muốn ba Hiển.

Bà Dung ẳm con bé đi vào nhà. Bà im lặng trong sự đau khổ riêng của mình. Nhìn Tóc Tiên, bà ước sao bà cũng có thể gào thét lên như nó với sự mất mát bất ngờ này .




@@@@@




Trên chiếc giường là một người đàn bà đang nằm trông có vẻ bịnh rất nặng. Mặt bà tái mét, sau cơn ho, bà thều thào khẽ gọi:

- Tóc Tiên ơi! Con đâu rồi?

Tấm màn ngăn nhà trên và cái buồng được vén lên. Cô gái chạy vào vẻ mặt lo sợ.

- Mẹ, con đây. Mẹ hãy nghĩ cho khỏe đi mẹ. Đừng cử động nhiều.

Bà Dung lắc đầu nhè nhẹ. Đoạn bà nói thật chậm rãi:

- Mẹ không xong rồi. Ba con bỏ chúng ta ra đi. Hôm nay mẹ cũng đành xa con.

Tóc Tiên ngồi ở đầu giường, cô ôm mẹ:

- Không, không đâu. Mẹ sẽ không sao đâu.

Với hơi thở hổn hển, mẹ cô nắm chặt tay cô:

- Con hãy để mẹ nói hết, vì có thể mẹ sẽ không còn cơ hội để nói nữa.

Tóc Tiên thút thít. Bà Dung nói tiếp:

- Con hãy đi tìm ba con vì dù sao ông ta cũng có trách nhiệm với con nếu không với mẹ. Ít ra ông ấy cũng có thể giúp con một thời gian đầu. Con cần ba con. Xin lỗi con vì mẹ đã ích kỷ giữ con lại bên mình, không để con sống với ba con ... mẹ ...

Tóc Tiên gào lên, cô ôm lấy mẹ:

- Con không cần ba ... con cần mẹ thôi, đừng bỏ con ... mẹ ơi.

Bà Dung nhìn con, đôi mắt như khép lại. Lấy sức giơ tay vuốt tóc đứa con gái.

- Ngoan nào, Tóc Tiên, 28 tuổi đầu rồi còn khóc nhè sao?

Tóc Tiên lấy tay quẹt má chùi nước mắt. Khi cô mở mắt ra thì chỉ kịp nghe mẹ cô nói lời cuối cùng:

- Tuy thiên đường của mẹ bị phá vở nhưng mẹ mong con sẽ tìm được một thiên đường cho riêng mình sau này ... mẹ ... đi ... đây.

- Mẹ! Híc híc ... Mẹ đừng đi ...

Tóc Tiên gào lên thảm thiết nhưng mẹ cô đã không nghe thấy gì nữa. Căn nhà lá dường như nhỏ lại. Trong bóng đêm chỉ nghe mỗi tiếng khóc thật thảm thiết của một cô gái vừa mất đi người thân duy nhất mà đã thương yêu và chăm sóc cô nên người .


Sáng hôm sau, sau khi chôn cất mẹ xong với sự giúp đỡ của bác Sinh, người hàng xóm, Tóc Tiên ngồi ủ rủ một mình. Qua nay cô không còn tinh thần đâu nữa để trò chuyện với người khác, kể cả câu cám ơn bác Sinh cũng không. Bác ấy thật tốt bụng đã giúp cô làm tròn việc cuối cùng cho mẹ cô. Tóc Tiên nghĩ bụng, chắc bác ấy hiểu cho tâm trạng của mình bây giờ và không trách mình. Nước mắt cô lại rơi. Hôm nay là ngày cô khóc nhiều nhất sau lần ba cô bỏ mẹ con cô. Nhưng sự mất mát ngày hôm nay còn gấp mấy lần ngày xưa vì ngày nay cô đã lớn, đã hiểu chuyện đời và biết suy nghĩ. Không như ngày xưa cô vẫn luôn cố chấp đòi ba và hy vọng một ngày ông trở lại đem cô theo. Hằng ngày Tóc Tiên vẫn thường xách túi đồ ra cổ cổng chờ ba rướt cô đi.

Một năm, hai năm, ba năm ... đến 20 năm trời mà bóng ông Hiển vẩn biệt tăm. Cô đã hiểu được rằng mình không thể thiếu mẹ. Tóc Tiên đã không soạn túi quần áo để hy vọng theo ba, nhưng cô vẫn ra đứng trước cổng đợi chờ ba cô mang đến cho cô thiên đường như đã hứa .

Hôm nay cũng không ngoại lệ. Có lẽ đó là một thói quen mà cô không thể bỏ được. Ngồi trước cổng, Tóc Tiên nhìn xa xăm. Không biết bây giờ ba làm gì? Có cảm thấy buồn nếu hay tin mẹ mất hay không? Và người đàn bà kia sẽ ra sao khi hay tin này? Lâu quá cô cũng đã quên mất người đàn bà đã phá tan hạnh phúc của mẹ con cô. Ánh mắt Tóc Tiên rực sáng khi nghĩ đến chuyện cũ. Vì bà ta mà cô tuy không phải cô nhi nhưng cũng giống như một cô nhi. Mẹ đã kêu mình đi tìm một thiên đường cho riêng mình, Tóc Tiên tự nhủ. Nhưng trước hết cô phải tìm hiểu vì sao ba cô không thực hiện lời hứa. Thứ hai, cô bắt người đàn bà đó phải trả lại hạnh phúc mà bà ta đã đánh cắp từ cô.

No comments: