Monday, August 17, 2009

Thiên Đường Không Tên - Chương 4

Thiên Đường Không Tên
Tuyết Băng - TP





Chương 4



Băng qua phòng Hải Yến, Tóc Tiên mới để ý thấy kế phòng cô là hai phòng ngủ khác và một phòng cạnh bên phòng Hải Yến. Cô thầm nghĩ chắc Hải Triều và Hải Văn phòng gần cô. Còn cậu chủ Hải Lân kia dĩ nhiên là ngủ gần đứa con gái cưng của mình rồi. Lắc đầu với tính tò mò của mình, cô đi theo Hải Yến.

Vừa bước vào phòng con bé, Tóc Tiên cảm thấy như lạc vào một thế giới thần tiên. Nào là đồ chơi, thú nhồi bông, và tất cả những gì một đứa con nít mong muốn. Cô nhìn hết chỗ này đến chỗ khác trong phòng Hải Yến. Trên giường còn có những con búp bê thật xinh xắn. Trong phòng được trang trí bằng màu hồng, một màu mà cô cảm thấy thật dễ thương cho lứa tuổi như Hải Yến. Tóc Tiên buột miệng khen:

- Ôi, dễ thương quá!

Hải Yến như đắc ý về những gì mình có. Nó nhìn Tóc Tiên với ánh mắt như muốn bảo đúng vậy, tất cả những đồ nơi đây là của nó.

- Cô có thích hong?

Tóc Tiên cười nhẹ:

- Cô thích lắm. Phòng của bé rất dễ thương!

Hải Yến hai tay cầm con gấu đội chiếc mũ "I Love You" giơ cao:

- Con tặng cô.

Ngẩn ngơ nhìn con bé, cô chép miệng:

- Cám ơn bé, nhưng nó là của con mà. Cô ...

Dúi con gấu vào tay Tóc Tiên, con bé lại kéo cô đi ra ngoài, trên tay cầm theo cuốn sách.

Tóc Tiên còn chưa biết mình đi đâu thì đã phát hiện trước mặt mình là hai chiếc xích đu. Chung quanh là những cây hoa và kiểng trông rất đẹp mắt. Cô ngơ ngác nhìn quanh.

- Đây là khu vườn sau nhà. Cậu Hai làm dành cho bé Yến.

Tóc Tiên quay sang thấy anh Quý. Cô chỉ kịp "ồ" thì Hải Yến đã hối cô đến ngồi xích đu với nó. Cô mỉm cười với Quý và bước theo Hải Yến. Quý cười lại thật tươi, ánh mắt có chút quỉ quái:

- Con bé chỉ ra đây một lần thôi. Không ngờ hôm nay nó lại dẫn cô ra đây chơi. Tôi nghĩ hai người sẽ làm bạn nhanh chóng.

Quý đi vô nhà. Chỉ còn Tóc Tiên và Hải Yến ở lại khu vườn nhỏ. Hải Yến ngồi trên chiếc xích đu nhỏ xíu trông xinh xinh. Tóc Tiên đứng đằng sau đẩy chiếc xích đu nhè nhẹ. Con bé tỏ vẻ thích thú với giọng truyền cảm của cô "chị vú" của mình. Tóc Tiên cũng dường như lạc hồn theo câu chuyện cổ tích cô đang đọc. Ước gì lúc nhỏ cũng có người ngồi đọc sách, kể chuyện cho cô nghe.

Anh Quý xuất hiện khi mặt trời vừa xuống.

- Cô và bé Yến vào nhà sửa soạn bây giờ đi. Cậu Hai, cậu Tư sắp về rồi. Tôi đi dọn cơm đây.

Nói xong anh ta lại biến vào nhà. Tóc Tiên và Hải Yến cũng cất bước theo sau vào trong. Vừa đi, cô vừa nghĩ không biết trông nhà này còn ai khác ngoài anh Quý.

Trong phòng tắm, Hải Yến đang dọc nước và la cười inh ỏi. Tóc Tiên phải dụ khị mãi con bé mới chịu ngồi yên ngoan ngoản cho cô tắm cho nó. Ôi! Công việc không dễ như ta tưởng tượng, Tóc Tiên nghĩ bụng. Trong khi đó Hải Yến bắt đầu run cầm cập vì hơi lạnh. Nhưng nó vẫn ngồi yên cho cô tắm chỉ để được nghe cô hát.

- Đây không phải là sân khấu. Hát với hò, cô tắm cho nó lâu vậy con tôi bệnh làm sao?

Quay đầu lại, Tóc Tiên mới hay Hải Lân đã đứng ngay cửa tự bao giờ. Nhìn cái tướng hắn đứng khoanh tay trước ngực vẻ ông chủ trông phát ghét.

Tóc Tiên nóng nảy:

- Sao ông vào mà không gõ cửa?

Hải Lân làm bộ ngạc nhiên:

- Ủa, cô định tắm chung với Hải Yến hay sao?

Hai má của Tóc Tiên ửng đỏ vì câu nói của Hải Lân. Thì ra hắn không những là một cậu chủ nghiêm khắc mà còn khó ưa nữa.

Cô vội vàng choàng cái khăn to tướng quanh mình bé Yến và đứng dậy định đi về phòng nó. Nhưng Hải Lân đứng ngay cửa, chắn cả lối đi của cô.

- Lần sau nhớ khóa cửa lại. Nhỡ cô tắm mà tôi cứ ngỡ là bé Yến thì ...

Tóc Tiên vừa giận vừa thẹn, cô lắp bắp:

- Anh ... anh ...

Cô chưa nói được hết câu thì Hải Lân đã cười một cách khoái chí và sọt tay vào túi quần bỏ đi. Tóc Tiên đứng giữa hành lang nhìn theo lòng đầy ấm ức.



@@@@@


Tóc Tiên cố tình đi ra trễ cho bỏ ghét. Cô không muốn gặp mặt Hải Lân. Nhất là sau sự đụng độ ban nãy. Dắt Hải Yến từ từ đi ra phòng ăn, Tóc Tiên đinh ninh là những người trong nhà đã ăn gần xong hết và thậm chí đã về phòng. Nào ngờ mới bước chân vào phòng ăn, cô đã thấy mọi người đông đủ. Hải Lân đang ngồi đầu bàn. Bên trái anh là Hải Văn. Anh Quý thì đứng kế bên như chờ đợi cậu chủ căn dặn.

Tóc Tiên vẫn còn tức Hải Lân. Cô không chào hỏi anh chàng một tiếng. Sau khi gật đầu chào Hải Văn, Tóc Tiên để Hải Yến ngồi bên phải Lân và cô dành chiếc ghế cạnh Yến.

Không thèm nhìn đến hai người vừa có mặt, Hải Lân nghiêm gịong ra lệnh cho anh Quý:

- Anh dọn cơm được rồi.

Không bao lâu, anh Quý và hai người làm khác bưng thức ăn lên. Lân là người đầu tiên cầm đũa gấp thức ăn. Hải Văn làm theo anh trai. Người làm trong nhà sau khi xong bổn phận, họ kéo nhau biến xuống bếp. Những chuyện xảy ra trong chốc lát với bầu không khí thật ... khó thở. Đối với Tóc Tiên thật khó chịu vì không ai thốt một lời nào. Hải Văn thỉnh thoảng nhìn anh mình rồi nhìn "vú nuôi" của Hải Yến. Tuy không nói gì nhưng trong đầu anh như đang suy nghĩ một chuyện gì rất quan trọng.

Gần cuối bữa ăn mà vẫn chưa ai nói câu nào. Tóc Tiên khó khăn lắm mới không mở miệng. Hải Yến bất ngờ ngẩn đầu lên nói với Tóc Tiên:

- Cô ơi, con no rồi. Mình đi vào phòng chơi được chưa cô?

Mỉm cười vì thấy con bé gan dạ lên tiếng trong khi cô và Hải Văn không dám, Tóc Tiên đứng dậy giúp Hải Yến xuống ghế. Cô nói:

- Hai cậu cứ tự nhiên. Tôi no rồi. Tôi xin phép đưa bé Yến đi về phòng.

Hải Lân hất cằm:

- Cô ngồi xuống đó đi. Tôi có chuyện muốn nói với cô.

Với Hải Văn, anh bảo:

- Dẫn Hải Yến rửa mặt rồi đi ngủ.

Văn chỉ "dạ" rồi răm rắp làm theo. Anh và Yến vừa đi khỏi thì Tóc Tiên hỏi ngay:

- Cậu kêu tôi ở lại nói chuyện gì vậy cậu ...?

Đốt một điếu thuốc, Lân trầm ngâm:

- Từ nay nhớ có mặt đúng giờ ăn nhé. Tôi không thích chờ đợi người khác lâu.

Tóc Tiên cãi lại:

- Thì tôi có bảo cậu chờ tôi đâu mà cậu lại ...

Lân ngắt lời:

- Nhưng tôi muốn cả nhà cùng ngồi ăn chung. Không phải kẻ trước người sau.

Tóc Tiên cũng không thua:

- Vậy thì cậu cứ ăn trước. Có gì tôi ...

Lân nhướng mày nhìn cô chờ đợi.

- Có gì tôi sẽ tự tìm xuống bếp.

Anh gật gù:

- Vậy thì tùy cô vậy. Nhưng bé Yến phải ăn uống đúng giờ đó.

Tóc Tiên miễn cưỡng gật đầu:

- Tôi biết rồi. Tôi đi được chưa ... cậu?

Lân buông một hơi khói thuốc nhưng anh chỉ nhìn cô, không trả lời. Tóc Tiên ngập ngừng rồi quay gót đi. Chiếc bàn dài chỉ còn mỗi mình Lân trơ trọi làm sao. Khi điếu thuốc trên tay tàn, anh chậm rãi đi ra phòng khách. Lúc đó, anh Quý và người làm khác mới bắt đầu lên dọn dẹp bàn ăn.



@@@@@



Ngồi trong quán cà phê Quê Hương, người con trai trẻ trung nhịp nhịp chân như đang chờ đợi ai. Vẻ nóng nảy hiện ra rõ rệt trên gương mặt khá bảnh trai của anh. Cứ cách độ năm phút, anh lại nhìn đồng hồ đeo tay của mình. Cầm ly cà phê đá lên uống một hơi như để hạ hỏa, anh ta hoạt động cặp mắt nhạy bén của mình tứ phía trên con phố. Xem lại đồng hồ lần nữa, anh kêu tính tiền.

Định bước chân ra khỏi quán thì một người đàn bà và một người đàn ông bước vào. Họ chính là người mà chàng thanh niên chờ đợi.

Anh cùng vào và ngồi xuống bàn với họ. Tuy nhiên sự bực bội nãy giờ vẫn chưa vơi.

Vừa ngồi xuống bàn, người đàn bà hỏi ngay:

- Sao hả? Mọi việc thế nào?

Chàng thanh niên nhìn người đàn ông đi chung với bà ta và có vẻ không tin tưởng lắm.

- Ông ta là ...?

Người đàn bà khoát tay trấn an anh:

- Là người nhà. Có việc gì nói đi. Không sao đâu.

Người thanh niên gật đầu và đi vào vấn đề ngay lập tức:

- Mọi việc như kế hoạch. Tiến triển rất tốt đẹp.

Người đàn bà mỉm cười nham hiểm:

- Tốt lắm. Vậy cậu thấy con nhỏ thế nào?

Chàng trai nhếch môi:

- Rất dữ dằn. Tốt nhất là không nên cho cô ta biết gì hết. Với tánh nóng nảy của cô ta, cổ sẽ làm hỏng chuyện mà thôi. Vả lại nếu biết, chưa chắc cô ấy chịu giúp mình.

Người đàn bà ngập ngừng:

- Nhưng tôi không muốn làm tổn thương tới nó.

Chàng trai quả quyết:

- Không sao đâu. Có tôi coi chừng, cô ta sẽ không sao đâu.

Hai ông bà nhìn nhau rồi người đàn bà gật đầu. Chàng trai đứng dậy ra về. Anh nhắc nhở:

- Tôi không có nhiều thời gian. Nhất là lén ra đây mà không ai biết. Bởi vậy nếu không muốn bể kế hoạch thì lần sau nhớ đúng giờ. Tôi không có tánh nhẩn nại như lúc đóng kịch đâu. Nhớ đó.

Chàng trai mất dạng trên con phố đông người. Hai ông bà cũng đi theo. Ông già kéo xụp mũ xuống che gần nửa mặt. Còn người đàn bà thì choàng chiếc khăn màu xậm như tránh bụi bậm lẫn cặp mắt ai đó có thể bắt gặp hai người.

No comments: