Wednesday, August 12, 2009

Hạnh Phúc Đơn Sơ - Chương 8

Hạnh Phúc Đơn Sơ

Tác giả: Jude Deveraux
Phiên dịch: Tuyết Băng – TP






Chương 8




Có một mùi gì đó đã đánh thức Jason. Anh biết đó là mùi gì nhưng nhất thời lại không nghĩ ra được. Anh đã từng ngửi được cái mùi này từ lâu lắm trong quá khứ và chỉ nhớ được một cách mơ hồ. Đánh hơi bằng mũi, anh tuột xuống khỏi giường, mặc vào cái quần dài đã nhăn nhúm và hướng về phía có ánh đèn. Anh tìm thấy Amy trong nhà bếp. Thằng Max đang ngồi trên chiếc ghế cao dành cho em bé, mặt mũi và tay của nó dính đầy thức ăn, và áo quần ẩm ướt để khắp mọi nơi. Áo, quần, và quần lót được máng trên ngọn đèn, khung cửa, khe nứt trên tường ngay cái lò. Và ở chính giữa của mọi vật, Amy đang đứng trước tấm ván ủi đồ và dùng một cái bàn ủi mà có thể nói là nên được chưng bày trong viện bảo tàng.

- Đã mấy giờ rồi vậy? -- Jason hỏi với vẻ ngáy ngủ.

- Tôi nghĩ chắc cũng gần năm giờ rồi. -- Amy trả lời. -- Sao vậy?

- Cô đã thức bao lâu rồi?

Cô lật cái áo đang ủi sang bên kia để cho tay áo bị nhăn nhúm lên trên.

- Gần suốt cả đêm rồi. Thằng chó con này, nó khoái làm xáo trộn ban ngày và ban đêm lắm.

Ngáp một cái thật dài, dụi dụi đôi mắt, Jason ngồi xuống bàn bên cạnh chiếc ghế cao của thằng Max và đưa cho nó một trái đào đã khô. Lặng lẽ, anh đi đến bên cạnh những áo quần được máng chung quanh phòng. Đã lâu lắm rồi từ khi Jason còn là một đứa bé và ba của anh phải trải áo quần của họ để cho khô, nhưng cái mùi vương lại từ đống áo quần khô đó là một mùi mà người ta khó có thể nào quên được.

- Cái máy sấy đâu rồi?

- Đã bị hư từ một năm trước và tôi vẫn chưa có tiền để đem nó đi sửa. Nhưng mà máy giặt vẫn còn tốt lắm.

Jason đứng để tay sau lưng mình để duỗi người ra. Sau đó anh bước lại phía sau Amy và giựt sợi dây điện của bàn ủi ra khỏi ổ điện.

- Tôi phải làm xong cái này. Nó cần phải ...

- Đi ngủ đi. -- Jason nói khẽ. -- Không, đừng nói một lời phản đối nào hết. Trở về phòng. Ngủ đi.

- Nhưng mà thằng Max ... Và còn mớ quần áo này, và ...

- Đi đi. -- Jason ra lệnh với một giọng thật nhẹ, và thoáng chốc, anh ngỡ rằng Amy sắp khóc vì biết ơn. Nở một nụ cười, anh hất mặt về hướng phòng ngủ, và với vẻ biết ơn, cô đi vào phòng và đóng cửa lại.

- Được rồi, bạn già ạ. -- Jason nói. -- Để xem coi chúng ta còn nhớ cách ủi đồ không nhé.

Dứt lời, Jason ghim bàn ủi vào lại ổ điện và bắt đầu với công việc.



J J J J J


Đến 8 giờ sáng, điện thoại di động của Jason reng và anh kẹp nó trên vai trong lúc ủi cho xong một cái áo.

- Có phải em đã đánh thức anh không? -- David hỏi anh trai của mình.

- Dĩ nhiên rồi. -- Jason nói. -- Mày cũng biết là tao làm biếng lắm mà. Đừng! Bé Max, đừng đụng đến cái đó! Thế cậu muốn gì đây hả cậu em trai của tôi?

- Em muốn có thời gian riêng rẽ với Amy đó. Nhớ không? Đó là lý do cho việc chúng ta đang làm mà. Em muốn dẫn cô ấy ra ngoài tối nay và ngày mai. Em còn lấy được vé cho buổi dạ hội Bellringers nữa nè.

Jason biết rất rõ dạ hội Bellringers là một buổi liên hoan quan trọng đáng tham dự ở cả miền Tây - phân nửa tiểu bang Kentucky. Và việc lấy được vé cho buổi dạ hội đó thì gần như là chuyện không thể nào.

- Vậy mày đã giết ai để có được mấy tấm vé đó hả?

- Em không có giết mà là em đã cứu. Em cứu sống được người chủ tọa cho buổi lễ đó hay là có chức quyền gì đó. Sao cũng được, ông ấy đã cho em vé. Một ngày trước Giáng Sinh, em sẽ cầu hôn. Anh Jason? Anh Jason? Anh có đó không?

- Xin lỗi. -- Jason nói một lượt khi anh trở lại với cái điện thoại. -- Thằng Max nó giựt sợi dây điện của cây đèn và mém chút đã gặm sợi dây điện rồi. Hồi nãy mày nói gì vậy?

- Em nói là ngày mai em sẽ cầu hôn với Amy. Anh Jason? Anh có đó không vậy? Thằng Max lại làm cái gì nữa đây?

- Nó không có làm gì hết. -- Jason quát. -- Nó là một đứa bé rất ngoan và nó chẳng có phá cái gì cả.

David ngừng một lát.

- Em không có ý ám chỉ là nó làm việc gì đó "xấu". Chỉ là trẻ em cỡ tuổi thằng Max thì thường hay phá phách này nọ mà thôi. Đó là một quá trình bình thường và tự nhiên khi lớn lên, và nó sẽ ...

- Mày không cần phải giở cái giọng bác sĩ đó ra với tao. -- Jason càu nhàu.

- Ay da! Hình như tâm trạng anh không được tốt sáng nay thì phải. Sao cũng được, Amy đâu rồi anh?

- Tuy đó không phải là chuyện của mày, nhưng mà cô ấy đang ngủ trên giường và tao đang trông chừng thằng Max. Và đang ủi đồ. -- Anh nói thêm, biết rằng David gần muốn xỉu với cái tin đó.

- Anh làm cái gì chứ?

- Ủi đồ. Parker đổ bùn lên quần áo mà cô ấy đưa đến cho tao, nên Amy đã giặt chúng, và bây giờ thì tao đang ủi nó đây. Bộ mày thấy lạ lắm sao?

- Ồ không. -- David nói khẽ khàng. -- Chỉ là em không hề nghĩ rằng anh biết ủi đồ, thế thôi.

- Vậy chứ mày nghĩ ai đã ủi quần áo của mày khi mày còn nhỏ hả? -- Jason gắt gỏng. -- Ba ư? Hừ. Ông ấy phải đi làm kiếm tiền để mua đồ ăn, cho nên tao phải ... không nói nữa. Mày định nói với tao cái gì thế? Chờ chút, tao phải đi kiếm thằng Max.

- Jason, người anh đáng yêu của em à. -- David nói vài phút sau. -- Em nghĩ là em nên nói trực tiếp với Amy thì tốt hơn. Em muốn hẹn cô ấy ra ngoài tối nay và tối mai, và em nghĩ là em nên tự mình hỏi cô ấy.

- Cô ta đang bận.

- Có phải có chuyện gì đang xảy ra mà em nến biết hay không hả? -- David hỏi. -- Anh và Amy không phải có ...

- Không, tụi tao chẳng có gì hết! -- Jason nói nhanh. -- Cái cuối cùng mà tao cần trong cuộc đời mình là một người đàn bà tửng tửng như cô ấy. Người đàn ông nào mà chấp nhận lấy cô ta thì suốt ngày sẽ phải chăm sóc cho cô ấy. Cô ta biết cột dây giày thì cũng đã là một chuyện đáng mừng rồi. Cả việc nuôi sống bản thân mình cô ta còn chưa làm được nữa, huống hồ chi là thêm một đứa bé, và ...

- Được rồi, được rồi, em đã biết anh muốn nói gì rồi. Thế thì anh nghĩ sao hả?

- Nghĩ sao về việc gì?

David thở một hơi thật dài.

- Anh nghĩ rằng em hẹn Amy ra ngoài đêm nay và ngày mai có được không? Anh có thể giữ thằng bé không?

- Tao có thể giữ thằng Max mãi mãi. -- Jason nói với một chút giận dữ. -- Dĩ nhiên rồi, mày có thể đi chơi với Amy. Tao biết chắc là cô ấy sẽ rất thích khi được đi.

- Em nghĩ là em nên tự mình hỏi cô ấy.

- Tao sẽ không đánh thức cổ dậy chỉ để nói chuyện trên điện thoại đâu. Khoảng mấy giờ thì cô ấy phải sẵn sàng tối nay hả?

- Bảy giờ.

- Được rồi. Giờ thì cho tao gặp Parker coi.

- Cô ấy ... à ... cô ấy chưa thức.

Jason quá đỗi ngạc nhiên với tin này, đến nỗi anh để quên cái bàn ủi ịnh trên chiếc áo cho đến khi nó xém cháy.

- Chết tiệt! -- Anh giơ cái bàn ủi lên nói. -- Đánh thức cô ta đi. -- Jason ra lệnh và sau đó anh sửng sốt khi nghe tiếng cô thư ký của mình ngay tức thì.

Sau một lát để lấy lại sự bình tĩnh, Jason đã bảo Parker lấy thêm hai vé cho buổi dạ hội Bellringers.

- Anh cũng biết là việc đó gần như không thể nào chứ. -- Cô nói và lại một lần nữa Jason ngừng lại trong sửng sốt.

Trời đất ơi, cô thư ký của anh có được bình thường không đây? Những việc khó khăn đến cỡ nào cũng không làm cô khuất phục cơ mà.

- Lấy chúng đi. -- Anh bảo với vẻ hơi bực bội. Thật ra thì chuyện gì đã xảy ra trong cuộc sống của anh chứ? Trước đó là hai phó giám đốc của anh tự ý xen vào chuyện riêng của anh mà không có sự đồng ý của anh, và bây giờ thì Parker đang nói với anh là việc anh muốn thật khó hoàn thành. Nếu như anh muốn một người nào đó không thể làm những việc khó khăn thì anh đâu có trả cho cô ta tiền lương khổng lồ như thế chứ.

- Tôi sẽ cần đến bộ côm lê ở nhà bên New York. -- Anh tiếp tục nói. -- Và Amy sẽ cần cái gì đó thích hợp để mặc cho buổi dạ hội. Cái tiệm nào ở trên đại lộ Năm đó?

- Dior. -- Parker nhanh chóng trả lời.

- Đúng rồi. Dior.

- Và tôi nên kiếm ai để đi tham dự cùng với anh đây? -- Cô hỏi.

- Ôi trời, đúng rồi, người bạn đêm đó của tôi. -- Anh nói và phát hiện ra rằng anh chưa hề nghĩ đến việc ấy một chút nào. Nhưng mà rồi anh cũng có nghĩ đến bất cứ chuyện gì đâu, nếu như không thì anh đã phải nghĩ đến việc tại sao anh lại đi tham dự buổi lễ dạ hội đó trong khi anh phải ở nhà trông chừng thằng bé. Và nếu như cả anh và Amy đều đi vắng, ai sẽ giữ thằng Max đây?

- Tôi tin rằng có rất nhiều quý cô sẽ được rảnh để đi với anh cho dù có thông báo với họ trong thời gian ngắn nhất. -- Parker nói một cách chắc chắn, quả quyết theo thói quen của cô.

Trong phút chốc, Jason ngừng lại để nghĩ đến những người đàn bà không ràng buộc mà anh từng quen. Và khi anh nghĩ đến họ, anh biết rõ tất cả những người họ sẽ có cái nhìn không tốt về Amy, và nhất là còn nhiều chuyện.

- Parker này, hãy đi kiếm cho mình một cái áo dạ hội đi nhé. Cô sẽ đi cùng tôi đêm đó.

Đến lượt cô ngạc nhiên và Jason suýt chút đã cười khi nghe sự ngần ngại trong giọng nói cô ấy.

- Vâng, thưa giám đốc. -- Cuối cùng cô cũng lên tiếng.

- À, và hãy cho mấy người làm tóc và trang điểm sang đây cho Amy. Cứ bịa ra một cái cớ gì đó để cho cô ấy không biết là do tôi làm nhé.

- Vâng, thưa giám đốc. -- Parker nói nhẹ nhàng. -- Còn gì nữa không ạ?

Jason nhìn xuống thằng Max đang cạp cái đuôi của một con vịt đồ chơi màu vàng một cách thích thú. Nhìn qua món đồ ấy, có lẽ ba của nó đã từng gặm qua 30 năm về trước rồi, và Jason nghĩ không biết nước sơn đó có chất chì hay không nữa.

- Mọi việc vẫn bình thường ở bên nhà ba tôi chứ?

- Xin lỗi, anh nói gì? -- Parker hỏi.

- Tôi hỏi xem cô và Charles có thoải mái ở nhà ba tôi không.

- Dạ vâng. -- Cô ngập ngừng. -- Tôi xin lỗi, thưa giám đốc, vì bình thường anh đâu có hỏi những câu hỏi cá nhân như thế. Nhưng mà vâng, chúng tôi đều tốt lắm. Hiện tại thì thế.

- Ý cô là sao? Bây giờ sao chứ?

- Anh Charles đã phải sửa sang một vài thứ, nhưng anh ấy đã không sao rồi. Ảnh sẽ đến nhà anh sớm thôi. Và ba của anh nhắc anh là anh và cô Thompkins và thằng bé phải có mặt ở đây trong bữa ăn tối đêm Giáng Sinh đấy. Khoảng ba giờ chiều có được không ạ?

Jason bỏ qua gần như mọi điều mà cô nói và vào thẳng vấn đề.

- Sửa sang cái gì hả?

- Cái nhà bếp cần phải ... mở rộng ra.

- Parker! -- Anh cảnh cáo.

- Anh Charles đã đập vỡ mé sau của nhà ba anh và thêm vào một cái nhà bếp cỡ cho một nhà hàng nho nhỏ. Ảnh đã phải trả tiền cho mấy người thợ gấp ba lần để làm việc trong vòng 24 tiếng đồng hồ để hoàn tất căn phòng nhanh chóng. Sau đó ảnh đã mua đủ tất cả các dụng cụ để trang trí căn phòng, và ... ôi ... ba anh thì mỗi đêm đều hưởng thụ những buổi tiệc hoang phí, và ...

- Tôi không muốn nghe nữa. Chúng tôi sẽ có mặt ở đó lúc ba giờ vào ngày Giáng Sinh và đừng có quên mấy bộ đồ đó nha.

- Dĩ nhiên là không rồi, thưa giám đốc. -- Parker nói trước khi anh cúp máy.

Mười phút sau Amy thờ thẩn bước vào trong nhà bếp, nhìn có vẻ như một người đàn bà dễ chịu nhất trên đời cho đến khi cô nhìn thấy áo quần đã được ủi xong hết.

- Bây giờ thì làm sao tôi có thể trả nợ anh tiền đã mua đồ đạc chứ? -- Cô than vãn khi ngồi xuống một cái ghế đã bị lung lay. Thằng Max thì đang ngồi trong chiếc ghế cao mới mua của nó một cách hài lòng, gương mặt nó bị dính năm, sáu loại màu của các thứ khác nhau.

- Tôi hứa là tôi sẽ làm cho mọi thứ trở nên dơ bẩn lại hôm nay để cho cô có thêm việc làm ngày mai. -- Jason mỉm cười, rõ ràng là không lo lắng gì đến việc cô sẽ trả nợ anh bằng cách nào. -- Bây giờ thì cô có thể coi chừng thằng Max trong khi tôi đi tắm không hả? Tôi đã mặc cái áo này mấy ngày rồi và tôi rất muốn thay nó đây.

- Vâng, dĩ nhiên rồi. -- Cô thì thầm khi bế thằng Max lên. Một khi thằng Max nhìn thấy mẹ nó, cu cậu đã bắt đầu khóc ré lên và đòi ra khỏi chiếc ghế cao.

Jason dừng lại một lát nơi cánh cửa. Sẽ không có gì tệ hại xảy ra trong vòng 15 phút kế tiếp chứ, có không nhỉ? Anh tự hỏi bản thân, rồi đưa cái nhìn lần cuối về Amy và thằng bé trước khi rời khỏi phòng.

No comments: