Thursday, July 23, 2009

Hạnh Phúc Đơn Sơ - Chương 4


Hạnh Phúc Đơn Sơ

Tác giả: Jude Deveraux
Phiên dịch: Tuyết Băng – TP




Chương 4




- Chết nghen. -- Jason nói vào điện thoại. Một tay anh xách thằng Max như một bịch khoai tây. -- Thằng nhóc này, mày chết chắc rồi.

- Nhìn này anh Jase, em đang có khoảng 20 bệnh nhân đang chờ gặp em, vậy thì thật ra là lý do gì sẽ làm cho em chết lần này đây hả?

- Bê đê chứ gì. Mày dám nói với cô ấy tao là bóng hả. Cô ta nghĩ rằng tao mới vừa chia tay với bạn trai của tao đấy.

- Em cũng không thể nói cho cô ấy biết được sự thật mà, đúng không nào? -- David tự bào chữa cho mình. -- Nếu như em cho cô ấy biết rằng người anh trai giàu có và đầy thế lực của em, người mà sở hữu cả nửa thành phố New York, chịu đồng ý giúp cho em cua cô ấy, em không nghĩ rằng cổ sẽ chấp nhận đâu.

- Đấy, cô ta cũng đã chấp nhận đâu. -- Jason nổi cáu. -- Cô ta đã đuổi việc tao.

Nghe đến đây David hít một hơi thật sâu.

- Đuổi việc anh ư?

- Ừa, nhưng mà tao đã dụ khị được cô ấy bỏ ý định đó.

David im lặng, rồi sau đó anh bắt đầu cười to.

- Em hiểu rồi. Cô ấy cho anh một lối thoát ra khỏi tình huống éo le này, nhưng mà anh đã không chịu vì sự kiêu hãnh của mình, nên anh đã dùng tài thuyết phục của mình để giữ lại công việc này. Bây giờ thì anh không biết phải làm gì với việc đó, đúng không? Nè, nói cho em biết coi, anh đã nói gì để thuyết phục được cô ấy vậy?

- Thằng nhóc nó thích tao.

- Cái gì? Em không nghe thấy anh nói gì cả. Hôm nay bọn em đang chích ngừa và có rất nhiều tiếng la hét ở đây. Hôm nay là ngày dành cho các bệnh nhân cao tuổi. Em nghe hình như anh nói là thằng Max nó thích anh thì phải.

- Đúng rồi. Thằng nhóc nó thích tao.

- Có lý nào thằng nhóc quậy đó lại thích anh chứ? -- David gần như nạt vào trong điện thoại. -- Nó không thích bất cứ một ai cả. Nó đã cắn anh chưa? Đừng nói với em là nó để cho anh bế nó nhé. Nó chỉ để mỗi một mình Amy bế nó thôi.

- Hiện giờ tao đang giữ nó đây nè. -- Jason nói một cách khoái chí. -- Và Davy này, mày biết gì không hả? Tao nghĩ là cô bé Amy của mày cũng thích tao luôn đấy. -- Dứt lời, anh cúp điện thoại. Cứ để cho thằng em láu cá của anh suy tư vì điều ấy xem sao.

Một khi cái điện thoại đã được đặt xuống, Jason nhìn cái đóng chình ình đang lơ lửng trên cánh tay của anh.

- Không biết có phải là sự tưởng tượng của tao không, hay là mày thúi đến tận trời cao đây hả nhóc tì?

Thằng Max xoay người lại và tặng cho Jason nụ cười toe toét để lộ hai chiếc răng ở hàm dưới. Bất giác ý nghĩ cho con bú sữa mẹ với những chiếc răng như thế lóe lên trong đầu anh, và Jason rùng mình.

- Mẹ của mày đúng là một người phụ nữ dũng cảm. Được rồi, giờ thì ráng chịu khó đi, bả sẽ ra khỏi nhà tắm trong một hay hai phút nữa thôi.

Nhưng một phút sau Amy vẫn chưa bước ra khỏi nhà tắm. Hay là năm phút, mười phút. Và thằng Max bắt đầu vẹn vẹo mình mẩy. Jason đặt nó xuống dưới sàn nhưng cậu bé lại giơ hai chân của mình lên trên không gian và bắt đầu thút thít trong lúc nhìn lên Jason với cặp mắt to như hai hột nhãn.

- Chắc tôi phải giết thằng em của tôi quá. -- Jason lầm bầm liên tục như tụng kinh và sau đó anh bắt đầu đi kiếm chỗ để thay tả. Không phải là anh biết mình đang làm gì, nhưng mà anh đã xem nhiều phim và đôi lúc cũng có xem tivi. Bộ không phải cần có một cái tủ cao để đặt em bé lên đó và nó có nhiều ngăn chứa đầy tả lót và những thứ cần thiết khác hay sao chứ? Nói cách khác, có thể nếu anh nghĩ đến việc này lâu thêm chút nữa thì Amy sẽ tắm xong.

Nhưng tiếng nước vẫn chảy và cậu bé vẫn nhìn lên Jason với gương mặt mếu máo. Không phải tất cả trẻ em đều khóc thét lên đến thấu trời xanh hay sao, anh nghĩ bụng. Nhưng thằng nhóc con này đúng là một chiến sĩ và dù cho có ngã ngựa cũng không làm cho nó gào thét.

- Thôi được rồi bé con, chú sẽ làm tận sức mình.

Nhìn quanh, anh thấy một bịch ni-lông đựng đầy tả phía dưới cái bàn và anh nghĩ nếu bây giờ anh không làm thì sẽ không có bao giờ cả.

No comments: