Sunday, July 26, 2009

Hạnh Phúc Đơn Sơ - Chương 5


Hạnh Phúc Đơn Sơ

Tác giả: Jude Deveraux
Phiên dịch: Tuyết Băng – TP



Chương 5



Sau khi tắm xong, thời gian mà Amy nghĩ rằng lâu nhất thế giới cho một người đi tắm, cô khoác vào chiếc áo choàng có dính những vết dâu trên ấy và bắt đầu cầm khăn lau khô tóc, trong khi cô đi kiếm cậu con trai của mình. Cô chắc chắn rằng mình sẽ thắng được giải "Người Mẹ Tệ Nhất Thế Giới" vì đã bỏ con mình trong tay một người mà cô đã có ý định sa thải. Nhưng có thể là thằng Max biết xem người hơn cô, bởi vì, rõ ràng là thằng Max mến gã đàn ông ấy thật, dù cô không biết tại làm sao. Và xét cho đến cùng thì thằng Max không thích bất cứ người đàn ông nào và chỉ chịu vài người đàn bà, nên điều đó đã làm Amy quả thật phải kinh ngạc.

Cảnh tượng trước mắt cô phải nói rằng có chứng kiến tận mắt mới tin nổi. Jason, trong chiếc áo mà chắc phải là do thợ riêng may cho anh và cái quần tây rất đắc tiền, đã để thằng Max nằm dài trên cái bàn ở nhà bếp và đang cố gắng hết sức mình để mà thay tả cho nó. Và trong lúc anh vật vã với cái đồ ấy, thằng Max nhìn chằm chằm vào anh với tất cả sự tập trung chứ không ngọ nguậy như mọi khi Amy thay tả cho nó.

Đưa tay lên để che lấy tiếng cười khúc khích, Amy đứng xem cho đến khi cô sắp bị phát hiện mới lặng lẽ chạy trở về phòng ngủ để từ từ thay đồ.

Sau 30 phút vàng son để nào là mặc đồ, chải tóc, và còn đánh một chút màu mắt, cô mới đi ra phòng khách, nơi mà Jason đang ngồi trên ghế sofa, nhìn như ngủ gục, trong khi thằng Max ngồi chơi lặng lẽ trên sàn nhà. Thằng Max không la hét đòi ăn sáng cũng không nhỏng nhẽo. Thay vào đó, nó nhìn giống như một em bé trong quảng cáo cho "Em Bé Hoàn Mỹ" vậy.

Chắc cuối cùng cô cũng sẽ không đuổi việc Jason quá.

- Có đói không? -- Cô hỏi, làm cho anh phải giật mình. -- Tôi không có gì nhiều nhưng mà anh có thể dùng bữa với chúng tôi nếu muốn. Đã mấy ngày rồi tôi không có đi chợ. Thật khó khăn khi tôi không có chiếc xe nào. Mẹ chồng tôi hay chở tôi đi chợ vào những ngày thứ Sáu, nhưng thứ Sáu tuần rồi bà ấy bận rộn, vì thế nên ... -- Cô bỏ lửng câu nói vì cô biết mình đang nói quá nhiều.

- Cô cho tôi ăn cái gì cũng được cả, miễn sao có ăn là được rồi. -- Anh nói, làm cho cô cảm thấy mình buồn cười.

- Vậy thì bánh bột gạo nhé. -- Cô đáp trong lúc bế thằng Max lên, ẳm nó vào nhà bếp. Sau đó ràng rịt nó lại trên chiếc ghế nệm dày bằng mủ của em bé, cái mà cô đặt ở giữa cái bàn nhỏ nơi phòng ăn. Cô đã làm hết sức mình để tạo cho cái bàn được đẹp, nhưng đó không phải là việc dễ dàng với một chiếc ghế màu đỏ, xanh, và vàng của em bé ở chính giữa và hai chân của thằng Max thì cứ đá tứ tung những thứ cô đã soạn ra.

- Xong rồi đây. -- Cô gọi, và anh thơ thẩn đi vào nhà bếp, cả 1 mét 8 của anh ta. Hắn là người đồng tính đó, cô tự nhắn nhở mình. Là bê đê đó nha. Giống như Rock Hudson vậy đó, nhớ chưa?

Lúc cô chuẩn bị cháo nóng và chuối nghiền nhừ ra cho thằng Max, cô đã ráng hết sức để giữ im lặng. Không khí có vẻ cám dỗ người ta phải nói líu lo đây mà, bởi vì cô đang thèm khát có giọng nói của một người lớn trong nhà, mặc kệ cho đó có là giọng nói của chính cô hay không.

- Thằng David nói cô đang tìm một công việc mà. -- Gã đàn ông lên tiếng. -- Thế thì cô đã được rèn luyện làm những công việc gì nào?

- Không có gì hết. -- Cô đáp một cách yêu đời. -- Tôi không có một tài năng nào hết, không có khát vọng, không có sự huấn luyện nào cả. Nếu như anh Billy không chỉ cho tôi biết cái gì là cái gì, thì tôi cũng chẳng biết được làm sao để có thể mang thai nữa.

Cô lại thấy được một chút xíu từ nụ cười đó và nó đã làm cho cô tiếp tục nói. Billy thường bảo rằng anh ấy thích nhất từ cô là khả năng cô làm cho anh ấy cười.

- Anh nghĩ tôi nói đùa chứ gì. -- Cô nói khi đưa cái tách đựng cháo lên miệng thằng Max. Nó luôn nôn nóng và không đủ kiên nhẫn để cho cô có thời gian đút nó từng muỗng một, vì vậy mà cuối cùng nó thường phải "uống" luôn bữa ăn sáng của mình. Dĩ nhiên là một phần ba của bữa ăn rơi nhiễu nhão xuống cằm nó và rớt trên áo nó, nhưng đa số là được nó nuốt vào bụng.



- Nói thiệt đó, tôi chẳng biết làm cái gì cả. Tôi không biết đánh máy cũng chẳng viết được nhanh. Tôi không hề biết làm sao mới có thể mở được một cái máy vi tính. Tôi đã thử làm người hầu bàn, nhưng tôi cứ ghi sai thức ăn hoài nên tôi đã bị đuổi việc sau một tuần lễ. Tôi thử đi bán nhà đất, nhưng tôi lại nói với khách hàng rằng những căn nhà đó không đáng với cái giá người ta đòi bán, nên tôi đã bị kêu nghỉ việc. Tôi từng làm ở một cửa hàng tổng hợp, nhưng mùi dầu thơm đã làm cho tôi dị ứng, và tôi đã chỉ cho khách hàng nơi mua quần áo giống kiểu mà rẻ hơn, và giày dép, ôi, giày dép mới chính là cái tệ hại nhất.

- Chuyện gì đã xảy ra ở cửa hàng giày dép hả? -- Anh hỏi trong lúc anh ăn tô thứ hai của bánh bột gạo.

- Tôi đã tiêu xài hết tiền lương của mình với nó. Đó là công việc duy nhất mà tôi đã xin nghĩ. Nó còn tốn kém hơn là tiền tôi làm ra được.

Lần này thì anh gần như nở một nụ cười thật sự.

- Nhưng mà Billy đã làm cho cô bỏ những cuộc vui đó. -- Anh nói với ánh mắt long lanh.

Gương mặt của Amy mất đi nét vui tươi, và cô quay đi để với lấy cái khăn nhỏ để chùi miếng cháo dính trên mặt thằng Max.

- Bộ tôi nói cái gì sai hả?

- Tôi biết mọi người nghĩ gì về anh Billy nhưng mà anh ấy đã từng tốt với tôi và tôi cũng thương ảnh. Làm sao tôi không thương ảnh cho được chứ? Anh ấy đã cho tôi thằng Max. -- Nói đến đây, cô nhìn cậu con trai dơ dáy của cô một cách trìu mến, và đáp lại tình cô, cu cậu thét lên và vùng vẫy thật mạnh đến nỗi nó gần lật ra khỏi chiếc ghế nệm nhỏ.

Jason giơ một tay ra và giữ cho chiếc ghế nhỏ khỏi ngã. Anh nhăn mặt bảo:

- Bộ không phải nó nên ngồi trong một chiếc ghế cao dành riêng cho em bé rồi sao? Cái loại mà có bốn chân để đặt dưới đất ấy?

- Đúng rồi! -- Amy nạt vội. -- Đáng lẽ ra nó phải được ngồi trên một chiếc ghế như thế, và nó phải được ngủ trên một chiếc giường với nệm, và nó phải có một cái bàn để nằm thay tả và tất cả những quần áo mới nhất. Nhưng mà như anh đã biết đấy, anh Billy đã dùng tiền của ảnh để làm những việc cần thiết khác và ... và ... Ôi thật là! -- Cô vừa nói vừa quay đi nơi khác để che giấu đi cảm xúc của mình.

- Hồi xưa tôi lúc nào cũng mến Billy. -- Jason nói thật chậm rãi. -- Cuộc chơi nào cũng có mặt anh ấy. Và anh ấy hay làm mọi người xung quanh anh được vui vẻ.

Amy quay trở lại, đôi mắt cô long lanh đầy nước mắt.

- Đúng rồi. Anh ấy là vậy đó, phải không? Từ thuở ấu thơ, tôi được sống một cuộc sống rất là tốt, và tôi không biết là lý do cho sự lãng trí của anh Billy và cái ... -- Cô ngừng lại một cách đột ngột. -- Nghe tôi nói nè. Má chồng tôi bảo là tôi cô đơn quá đến nỗi tôi có thể mời thần chết đến dùng cơm tối với tôi. -- Cô lại ngừng nói. -- Không phải là tôi phàn nàn đâu, anh đừng nghĩ thế. Thằng Max là tất cả những gì tôi muốn trong cuộc đời này, chỉ nhưng mà ...

- Đôi khi cô muốn có một người lớn để trò chuyện. -- Anh nhìn cô và nói một cách dịu dàng.

- Ông đúng là một người chịu khó lắng nghe đấy, ông Wilding. Có phải đó là một đặc điểm của người đồng tính không hả?

Thoáng một giây anh chớp chớp mắt nhìn cô.

- Theo tôi biết thì không đâu. Rồi, vậy hãy cho tôi nghe xem, nếu như cô cần kiếm một việc làm để nuôi bản thân và cô không có tài cán nào cả, cô sẽ làm sao đây? Cô định sẽ nuôi bản thân và con trai cô bằng cách nào chứ?

Amy ngồi xuống tại bàn.

- Tôi cũng không hề biết nữa. Anh có ý kiến gì hay không?

- Đi học trở lại đi.

- Và ai sẽ giữ thằng Max cả ngày hả? Làm sao tôi có thể trả công cho người ta để trông coi nó chứ? Vả lại, tôi quá phì nhiêu để đi học.

Lại lần nữa anh mỉm cười.

- Cái đó tôi còn phải xem lại đã. Bộ má chồng cô không thể trông chừng nó được sao?

- Bà ấy có một hội đánh bài, một hội bơi lội, và ít nhất cũng ba hội nhiều chuyện, và để giữ được mái tóc đó của bả thì cũng tốn rất nhiều thời gian rồi.

Khi nói đến đó, Amy ra dấu làm cái đầu như kiểu xù lông nhím.

- Đúng rồi, hình như tôi nhớ là bác Mildred rất tôn sùng mái tóc của bác ấy.

- Những người sùng bái tôn giáo của họ cũng không đến nỗi như thế nữa à. Nhưng mà, nói sao cũng được, anh nói đúng, và tôi cần phải có một việc làm. Tôi tính trưa nay sẽ đến dự một cuộc phỏng vấn.

- Làm việc gì hả? -- Anh hỏi, và ánh nhìn dữ dội từ đôi mắt anh làm cho cô phải nhìn xuống trái chuối mà cô đang dập nát bằng một cái thìa.

- Làm người quét dọn nhà cửa. Nè, đừng có nhìn tôi như thế. Đó là một công việc tốt và đàng hoàng à nghen.

- Nhưng mà nó có đủ tiền cho cô mướn người giữ em bé hay không?

- Tôi cũng không biết nữa. Tôi không có rành về những con số, và tôi ...

- Tôi rất giỏi về mấy con số. -- Anh nói vẻ nghiêm nghị. -- Tôi muốn thấy hết tất cả. Tôi muốn sổ tài khoản ngân hàng của cô, những hóa đơn của cô, và những danh sách chi phí này nọ, bất cứ cái gì cũng được. Tôi cần phải thấy thu nhập của cô và số tiền cô sử dụng cho mọi việc.

- Tôi không biết tôi có nên làm như vậy không nữa à. -- Cô nói chậm rãi. -- Những cái đó đều là đồ riêng tư.

- Cô có muốn gọi cho thằng David và hỏi nó về tôi hay không? Tôi nghĩ nó sẽ kêu cô đưa cho tôi xem bất cứ giấy tờ gì cô có đấy.

Thoáng chút cô nhìn anh chăm chú. Đã lâu lắm rồi từ khi cô ở bên cạnh một người lớn như thế này. Billy chưa bao giờ quan tâm đến việc tài chính. Nếu như có tiền thì anh ấy xài hết. Nếu như không có tiền thì anh ấy cũng tìm một cách nào đó để thuyết phục người ta cho ảnh mượn.

- Cũng không có bao nhiêu. -- Cô nói từ từ. -- Tôi có một cuốn sổ tài khoản ngân hàng, nhưng tôi không ký được mấy ngân phiếu, và ...

- Hãy để cho tôi xem cô có cái gì đã. Cô hãy trông chừng thằng Max đi, và tôi sẽ lo tính những con số ấy cho.

- Bộ anh hay ra lệnh cho mọi người chung quanh lắm hả? -- Cô hỏi nhẹ nhàng. -- Anh thường hay xen vào đời sống của người ta và làm chủ tất cả giống như người ta không biết gì còn anh thì biết giải quyết tất cả mọi thứ trên thế giới này, phải không?

Anh nhìn có vẻ sửng sốt.

- Có lẽ là vậy. Hồi đó đến giờ tôi chưa nghĩ đến điều này.

- Tôi dám chắc là anh không có nhiều bạn bè luôn á.

Lại một lần nữa anh nhìn có vẻ sửng sốt. Và trong phút chốc anh nhìn cô trân trân y như anh chưa bao giờ được gặp cô vậy.

- Bộ cô lúc nào cũng nhận xét về cá nhân của người khác hết hả?

- Ừ, đúng rồi. Nó tiết kiệm được thời gian trong chuyện lâu dài mà. Tốt hơn hết là biết người ta bằng con người thật của họ hơn là "tưởng vậy mà không phải vậy".
Anh nhướng một bên chân mày đen rậm:

- Và tôi đoán là cô đã biết tất cả những gì về Billy Thompkins trước khi cô lấy anh ta.

- Anh có thể cười tôi bao nhiêu cũng được, và anh có tin tôi hay không cũng mặc, nhưng mà vâng, tôi biết rõ con người anh ấy. Khi tôi mới quen anh ấy, tôi không biết gì đến việc ma túy và rượu chè, nhưng tôi biết anh ấy cần đến tôi. Tôi như là nước đối với một đàn ông đang khát, và anh ấy làm cho tôi có cảm giác ... Ôi, anh ấy tạo cho tôi có cảm giác mình là quan trọng. Nói thế, anh có hiểu không?

- Với một góc độ nào đó cũng hiểu. Thôi, bây giờ thì những giấy tờ hồ sơ về tài chính của cô đâu hả?

Giờ đến lượt Amy sửng sốt bởi cái kiểu nói ngang hông của Jason. Anh ta đang dấu giếm điều gì thế nhỉ? Cô thắc mắc. Mà điiều bí mật gì anh đang có đi chăng nữa, anh cũng không muốn một ai biết điều đó là gì.

Sau khi cô đưa Jason cái hộp cất hóa đơn và cuốn sổ tài khoản ngân hàng của mình, cô bỏ ra một tiếng đồng hồ để dọn dẹp nhà bếp và lôi thằng Max ra khỏi những đồ vật chung quanh, hết cái này đến cái khác. Nếu như có một cái cạnh hay góc nhọn nào đó, thằng Max đều quyết tâm va chạm vào đấy cho bằng được.

- Cô có thể vào đây một chút không? -- Jason nói từ ngưỡng cửa, làm cho Amy có cảm giác như một đứa trẻ được gọi lên văn phòng hiệu trưởng vậy. Trong phòng khách, anh ra hiệu cho cô ngồi xuống trên chiếc ghế sofa, thằng Max thì đang cọ quậy trên đùi cô.

- Nói thẳng ra là, Thompkins à, tôi thấy tình trạng tài chính của thật là khủng hoảng. có một thu nhập thấp hơn cả mức nghèo khó của cả nước, và nãy giờ theo tôi thấy thì không có cách nào để xoay sở nữa cả. Tôi đã quyết định làm cho một cái ... để xem, chúng ta có thể nói đó là vay tiền cố định để có thể nuôi lớn đứa bé này và có thể ...

- Cái gì?

- Vay tiền cố định. Ý tôi nói là cô không bao giờ cần phải trả lại số tiền mượn đó. Chúng ta sẽ bắt đầu với, để coi, 10 ngàn đô, và ...

Anh ngừng nói khi Amy đứng lên, bước đến cánh cửa phía trước nhà, mở nó ra, và nói:

- Bái bai ông Wilding.

Jason chỉ biết đứng đó há hốc miệng kinh ngạc nhìn cô. Anh không quen với việc người ta từ chối tiền bạc từ nơi anh. Thật ra thì hằng ngày, anh nhận cả trăm lá thư từ mọi người năn nỉ xin xỏ anh hãy cho họ tiền.

- Tôi không muốn sự thương hại của anh. -- Amy nói, môi cô mím chặt.

- Nhưng thằng David nó cũng cho cô tiền vậy, cô đã nói với tôi như thế mà.

- Việc anh ấy đã chữa bệnh cho con tôi miễn phí là đúng. Nhưng ngược lại, tôi đã lau chùi nhà anh ấy, văn phòng ảnh, và cả chiếc xe ảnh nữa. Tôi không nhận lòng thương hại từ bất cứ một ai đâu.

Jason thoáng bối rối, y như những lời nói của cô là những từ anh chưa bao giờ nghe được trước đây.

- Tôi xin lỗi. -- Anh nói chậm rãi. -- Tôi tưởng ...

- Anh tưởng rằng nếu như tôi nghèo, thì dĩ nhiên tôi sẽ kiếm một sự giúp đỡ nào đó. Tôi biết tôi sống trong một căn nhà rất cần sửa sang lại. -- Cô phớt lờ nét mặt như thể nói "điều đó quá rõ ràng còn gì" của anh. -- Nhưng dù cho tôi có ở đâu đi nữa, và tôi sống làm sao thì cũng không mắc mớ gì đến anh cả. Tôi thật sự tin rằng Chúa sẽ ban cho chúng ta những gì chúng ta cần.

Jason chỉ đứng yên đó chớp mắt nhìn cô một hồi lâu.

- Thompkins này, bộ không biết là thời buổi bây giờ con người ta tin rằng mình nên lấy được cái gì thì lấy và mặc kệ tất cả những người khác ư?

- Và tôi sẽ là người mẹ như thế nào nếu như tôi dạy cho con trai tôi những điều như thế chứ?

Nghe đến đây, Jason bước đến phía trước và ẳm thằng Max từ Amy khi cậu nhóc đang cố hết sức mình như để kéo hai cánh tay của cô rời khỏi vai cô vậy. Và cũng như trước đó, cu cậu theo Jason một cách dễ dàng và nhanh chóng dựa vào ngực anh.

- Tôi thật xin lỗi, và cô hãy tha thứ cho tôi vì tôi đã không nhận ra cô là người hiếm có nhất trên thế giới.

Amy mỉm cười.

- Tôi lại không nghĩ như thế. Có lẽ anh đã gặp quá ít người. Còn bây giờ, nếu như anh thật sự muốn giúp tôi thì anh có thể trông chừng thằng Max buổi trưa hôm nay trong lúc tôi đến cuộc hẹn phỏng vấn cho việc làm đó.

- Để dọn dẹp nhà cửa. -- Anh nhăn nhó.

- Anh tìm công việc gì khác mà tôi có đủ khả năng đi và tôi sẽ làm ngay.

- Không đâu. -- Anh nói chậm rãi và vẫn nhìn cô như thể cô đến từ một hành tinh khác. -- Tôi không biết ở Abernathy lại có những công việc gì nữa.

- Không nhiều đâu, cái đó tôi có thể bảo đảm với anh đấy. Giờ thì tôi phải nói cho anh biết tất cả về thằng Max, rồi sau đó tôi phải sửa soạn để chuẩn bị đi ngay.

- Tôi tưởng cô bảo cuộc phỏng vấn đó vào lúc trưa nay. Cô vẫn còn cả mấy tiếng đồng hồ lận mà.

- Tôi không có phương tiện đi lại, cho nên tôi phải đi bộ. Và chỗ đó đến năm dặm lận. Thôi nha! Đừng nhìn tôi như thế. Hàng chữ "Tôi sẽ trả tiền taxi" đã lộ lên cả gương mặt anh rồi. Tôi muốn tạo ấn tượng tốt trong cuộc phỏng vấn này bởi vì họ bảo tôi có thể dẫn thằng Max theo với tôi nếu như tôi để nó chơi trong cái giường trẻ con. Nếu như tôi nhận được việc làm này thì tất cả những vấn đề khó khăn của chúng ta sẽ được hóa giải.

Anh không đáp lại nụ cười của cô.

- Vậy cô định làm việc cho ai thế?

- Bob Farley. Anh có biết ông ấy không?

- Tôi đã gặp qua hắn ta. -- Jason nói dối. Anh biết lão Bob Farley rất rõ, và anh biết là Amy sẽ được nhận vào làm ngay bởi vì cô còn trẻ và xinh đẹp, và bởi vì lão Farlely là lão già dzê xòm số một trong ba tỉnh. -- Tôi sẽ trông chừng thằng bé. -- Jason nói dịu dàng. -- Cô hãy đi thay đồ đi.

- Được rồi, nhưng hãy để tôi nói cho anh biết về thức ăn của nó đã. -- Sau đó cô xông xáo độc thoại thật lâu về việc thằng Max sẽ ăn cái gì và không ăn cái gì, và đến việc nó không được ăn có chất muối hay đường. Tất cả mọi thứ đều phải hấp, không được nướng, và nhất định là không được chiên. Còn nữa, có nửa con gà ở trong tủ lạnh và một chút sà lách mà có thể là bữa ăn trưa của Jason.

Cô nói thêm với anh rằng thằng Max thật ra không thích ăn đồ ăn nào cứng, và nó thà là được cho bú sữa, vì thế nên:

- Anh đừng có giận nếu như nó không thể ăn nhiều nhé.

Jason chỉ lắng nghe một cách mơ hồ, chỉ đủ để trấn an cô là mọi việc sẽ ổn thôi. Ba mươi phút sau, khi cô đã ra khỏi cửa thì anh đã nói trên điện thoại với em trai mình.

- Tao không cần biết mày đang có bao nhiêu bệnh nhân đang chờ đợi. -- Jason nói với em trai. -- Tao muốn biết chuyện gì đang xảy ra.

- Amy quả là tuyệt vời, đúng không anh?

- Cô ấy ... hơi lạ đời. Chờ một chút. -- Anh đã đặt thằng Max xuống sàn nhà và thằng bé nửa bò, nửa lết mình đến ổ được gần nhất và hiện bây giờ đang giựt sợi dây điện của một cây đèn. Sau khi Jason đã dời cậu bé ra khỏi cái ổ điện nguy hiểm đó và để nó xuống chính giữa sàn nhà, anh trở lại với cái điện thoại.

- Người đàn bà này. -- Jason bắt đầu. -- Cô ấy sống với một số tiền bảo hiểm ít ỏi để lại từ người chồng đó của cổ, và cô ta không có cửa nào để tự nuôi sống bản thân mình. Mày có biết hôm nay cô ấy sẽ đi tham gia cuộc phỏng vấn cho công việc ở đâu không? Là ở chỗ của lão Bob Farley đó.

- À à. -- David gật gù.

- Hãy gọi cái lão già dzê ấy và nói cho lão biết là nếu như lão mướn cô ấy, mày sẽ chích cho lão ta khối vi khuẩn bệnh than. -- Jason ra lệnh.

- Em đâu thể làm như vậy được. Lời hứa danh dự hay gì đi nữa. Nếu như không phải em hiểu rõ anh thì em sẽ bảo anh hơi giống một người chồng đang ghen đấy. Anh Jason? Anh còn đó không?

- Xin lỗi. Thằng Max bị kẹt ở dưới cái bàn nhỏ. Chờ đã! Bây giờ thì nó đang ăn giấy. Giữ máy một phút coi.

Khi Jason trở lại, David cất lên với một giọng bực bội.

- Nè, anh Hai à. Ý em không phải là để cho anh bận tâm với cô ấy như thế. Chỉ cần anh coi chừng giùm thằng nhỏ để em có chút thời gian với Amy thôi à. Anh chỉ cần làm bao nhiêu đó thôi. Một khi em đã làm cho Amy tin rằng chúng em sinh ra là của nhau thì em sẽ nuôi cô ấy và cổ sẽ không phải đi làm. Sao anh lại không đi nói với cô ấy những điều tốt lành về em đi hả?

- Nếu như cô ấy nghĩ mày sẽ lo hết mọi thứ cho cổ suốt đời cô ấy thì có lẽ cổ sẽ không lấy mày đâu. Cô ấy có nhiều tự ái hơn bất cứ cái gì khác. Và mày có thể cho tao biết tại sao một em bé không thể có muối hay đường hay là những gia vị khác trong đồ ăn của nó không?

- Có học thuyết là khi lớn lên nó sẽ thèm khát chất ngọt nếu như nó được ăn nhiều chất đó từ lúc bé. Nên nếu như anh bỏ bớt những thứ đó thì nó sẽ khỏe mạnh hơn một khi trưởng thành.

- Hèn gì mà thằng nhóc chỉ muốn bú sữa và không chịu ăn đồ ăn. -- Jason lẩm bẩm rồi sau đó bỏ điện thoại xuống để kéo thằng Max ra khỏi nơi cánh cửa, chỗ mà nó đang kéo ra kéo vô và ráng đập cánh cửa vào mặt nó.

Khi anh trở lại, Jason nói:

- Mày nghĩ là cô ấy chịu để cho tao tặng cô ấy món quà Noel không hả?

- Vậy trong đầu anh đang nghĩ gì? Mua một cái công ty nào đó và cho cô ấy để cổ tự điều hành à?

Bởi đây chính xác là cái mà Jason đang nghĩ trong đầu nên anh không tiện trả lời. Vả lại, thằng Max bây giờ đang gặm chiếc giày của Jason. Vì thế Jason ẳm cậu bé lên cao và giữ nó lại, và thằng Max bấu lấy làn môi dưới của Jason, gần như giựt sức da anh ra vậy.

- Nhìn này anh Jason, em phải đi rồi. -- David nói. -- Hay là anh hãy sử dụng đầu óc thay vì tiền bạc của mình và tìm ra một phương kế khác cho vấn đề này đi nhé? Amy sẽ không nhận đồ bố thí của anh đâu, dù cho anh có giấu giếm bằng cách nào đi chăng nữa.

- Tao sẽ không chắc về điều đó đâu. -- Jason nói khi anh nhìn ngang qua căn phòng nơi có một chậu cây được đặt lên một tờ báo đã được xếp lại. -- Mày gọi lão Farley đi. Tao làm cũng được, nhưng mà tao không muốn lão ta biết là tao đang ở đây, và mày nói cái gì cũng được nếu cần thiết. Nhưng mà hắn không được mướn cô ấy làm, nghe rõ chưa?

- Thôi được rồi. Thằng quỷ nhỏ sao rồi?

Nhăn nhó vì đau, Jason gỡ những ngón tay của cậu bé từ miệng anh.

- Tốt lắm.

- Tốt? Thằng nhóc đó là thằng quậy mà. Có tiếng gì vậy?

Thằng Max bấu lấy cả hai má của Jason một cái đau điếng và kéo anh sát hơn trong lúc nó đặt môi lên má Jason một cái ướt nhẹp.

- Tao không chắc lắm, nhưng mà tao nghĩ là thằng nhóc đó mới vừa hôn tao xong. -- Jason nói với cậu em trai và sau đó cúp máy trước khi David có thể trả lời.

Jason ngồi xuống ghế sofa một lát, khi thằng Max đứng lên đùi của anh. Đúng là một đứa bé khỏe mạnh, anh nghĩ bụng, và cũng nhìn không đến nổi tệ lắm. Thật không may là nó đang mặc bộ đồ mà nhìn dường như là đồ cũ của nhiều người đã mặc chuyền qua tới nó. Anh tin cũng có thể mỗi đứa bé ở Abernathy đã mặc cái quần yếm và chiếc áo phai màu này. Không phải một cậu bé thông minh như thằng Max nên có được cái gì đó tốt hơn thế này sao? Vậy thì làm sao anh có thể sắp xếp được việc đó đây?

Ngay lúc đó, anh lại bắt gặp tờ báo, và tiếp theo đó anh phải giành với tay của thằng Max để có thể bấm số gọi trên điện thoại di động của mình.

- Parker. -- Anh nói khi cô thư ký của anh trả lời điện thoại. Không có một lời chào hỏi nào cả. Cô đã làm thư ký riêng cho anh 12 năm rồi, nên anh chẳng cần thiết phải tự giới thiệu mình là ai.

Chỉ trong vòng vài phút, anh đã nói cho cô ấy biết ý tưởng của mình. Cô ta không thốt lên một lời phàn nàn nào rằng đây là đang mùa Giáng Sinh và anh đang bảo với cô là cô phải xa nhà và gia đình của mình -- nếu như cô có gia đình, bởi vì Jason cũng không biết là cuộc sống cá nhân của cô như thế nào nữa -- cô chỉ nói:


- Ở Abernathy có cái máy in nào không?

- Không. Nhưng tôi cũng không muốn việc đó thực hiện tại nơi này nữa. Hãy làm việc đó tại Louisville.

- Có ưa thích màu nào không?

Jason nhìn xuống thằng Max, kẻ đang cạp miếng đồ chơi bằng gỗ mà có lẽ đã từng là của ba nó.

- Màu xanh da trời. Cho một cậu bé con mạnh mẽ. Đừng có mấy cái loại màu hồng và hình con thỏ trắng này nọ. Và hãy thêm vào hết những thứ cần thiết khác.

- Tôi biết rồi. Phải nguyên cả bộ.

- Ừ, tất cả. Còn nữa, mua cho tôi một chiếc xe, một chiếc gì đó bình thường như là một chiếc ...

- Toyota hả? -- Parker hỏi.

- Đừng, của Mỹ á. -- Anh chỉ biết là Amy không ưa xe nhập từ nước khác. -- Một chiếc xe Jeep. Và tôi muốn chiếc xe phải rất là dơ bẩn để tôi cần phải mướn người ta dọn dẹp nó. Và hãy mua cho tôi vài bộ đồ.

Bởi vì tất cả quần áo của Jason đều được thợ may cho riêng anh, nên việc Parker hỏi anh muốn cô gởi sang bộ nào cũng không phải là chuyện lạ.

- Không. Tôi muốn quần áo bình thường. Sơ mi. Quần jeans.

- Màu mè hay không màu mè?

Jason thoáng trợn mắt nhìn vào điện thoại. Trong 12 năm nay, anh chưa bao giờ nghe Parker thốt một lời nói đùa cả. Không biết có phải đây là câu đầu tiên hay không? Mà nghĩ lại thì cô ấy cũng là người biết nói đùa hay sao chứ?

- Không màu mè. Đơn giản được rồi. Kiểu nhà quê nhưng đừng quá đắt tiền. Đừng có mua hiệu Holland và Holland, cũng đừng lấy hiệu Savile Row.

- Tôi biết rồi. -- Đó là câu trả lời lạt lẽo của Parker. Nếu như cô có một chút tò mò nào về những việc này, cô không hề nói một lời.

- Giờ thì gọi cho Charles và kêu anh ta đi xuống dưới đây và nấu cái gì đó ngon cho thằng bé này ăn coi.

Một chút im lặng qua điện thoại. Điều này quả là không giống với tư cách làm việc hằng ngày của Parker, bởi vì cô luôn luôn đồng ý với bất cứ điều gì anh bảo và thi hành ngay lập tức.

- Tôi đang nghĩ xem anh Charles sẽ ở lại đâu tại vì anh ấy sẽ muốn dụng cụ đầy đủ.

Biết rõ đầu bếp riêng của Jason là một người bày hày cũng như là một thiên tài thì nói như thế đã là quá lịch sự lắm rồi.

Thằng Max lại ráng dựng mình đứng thẳng dậy khi kéo tấm vải bạc màu trên cái bàn cũ kỹ. Nếu như nó giựt tấm khăn đó xuống, ba chậu hoa sẽ rơi lên đầu nó.

- Cứ làm đi! -- Jason quát vào trong điện thoại rồi tắt máy và đi kiếm thằng Max về. Đây có phải là lần thứ năm hay thứ sáu mà thằng bé đã tìm cách giết bản thân nó chỉ trong vòng một tiếng đồng hồ không nhỉ?

- Được rồi bé con. -- Jason nói khi anh gỡ những ngón tay nhỏ xíu ra từ miếng vải và bế cậu bé lên. -- Hãy đi xem chúng ta có thể làm gì cho bữa ăn trưa nào. Một bữa ăn trưa không có đường, không muối, không bơ, cũng không mùi vị gì luôn.

Nghe đến đấy, thằng Max lại một lần nữa hôn nhiễu nhão lên cái má râu ria của Jason. Và Jason bỗng thấy cảm giác đó cũng không đến nỗi khó chịu.

No comments: